Hơn một nửa tháng Tư đã trôi qua, cuộc sống của Kai vẫn lặng lẽ trôi qua như thể cơn hỗn độn những ngày đầu năm hai chỉ là một cơn ác mộng. Cậu chơi game với Jun, xem phim, mua sắm khắp các chuỗi cửa hàng otaku lớn, thoáng cái thôi mà ngày mai đã là Tuần lễ Vàng rồi.
Trên đường đi học. Sau khi xuống trạm Sakata, Kai thoáng thấy hình bóng của Jun từ sau lưng. Cậu đồ rằng hai người hẳn là đi cùng tàu, chỉ là không cùng chuyến xe mà thôi.
“Chào.”
“Chào buổi sáng.”
Họ cùng nhau đi bộ đến trường và, chủ đề tán gẫu chỉ là về bài kiểm tra ngày hôm qua.
“Là tại tớ,” Jun nói, “hay là vào năm hai môn toán nó khó hơn vậy? Tớ có cảm giác là mình không theo kịp với lớp…”
“Ái chà chà chà, ý cậu là cậu đã có thể theo kịp lớp vào năm ngoái à?”
“Quỷ tha ma bắt nhà cậu! Lần tới chơi Tanks thì chuẩn bị mà ăn đạn đi."
"Cấp báo! Chúng ta có kẻ phản bội!"
Đáp trả câu hăm doạ của Jun, Kai thúc nhẹ một cú vào người cô rồi ha hả bỏ chạy.
"Thôi nào," Jun năn nỉ, hai bờ vai rũ xuống trông thật tâm hơn Kai tưởng tượng. “Cậu làm gì đó giúp tớ được không?”
Phong cách giáo dục của Trường Cao trung Asagi đề cao sự tự do cá nhân, nên giáo viên thường không rầy la học sinh quá nhiều. Song quy tắc ứng xử của trường cũng quảng bá rằng trách nhiệm cá nhân biến sự tự do trở thành một đức tính tốt, nên hình phạt cho con điểm kém rất hà khắc. Ngay sau Tuần lễ Vàng là kì thi giữa kì, nên Kai có thể hiểu tâm lý lo lắng của Jun.
"Thay vì nhờ tớ thì sao cậu không hỏi giáo viên dạy môn toán ấy?"
"Hmm… môn khác thì được, nhưng giữa tớ và giáo viên đó không được hòa hảo cho lắm."
"À.. phải."
Đáng lẽ Kai không nên hỏi câu ấy. Giáo viên môn toán của họ tuyệt không phải người xấu, chỉ là… không có lòng khoan dung, nói cách khác là vô cùng khắt khe. Bà thường hay dùng từ “lũ hư đốn” để gọi những con người điệu đà như Jun, Reina hay Momoko như thể họ là kẻ thù không đội trời chung vậy.
Cao trung Asagi luôn lấy làm kiêu hãnh về… ờm, ai cũng biết rồi đấy. Quy định ăn mặc ở nơi này như để cho có. Bạn thích chải chuốt hay nhuộm tóc kiểu gì cũng được, thậm chí là xỏ khuyên miễn là không quá lòe loẹt. Jun đã tốn không biết bao nhiêu thời gian vào vẻ ngoài nhưng vẫn nằm trong khuôn phép, song mỗi lần nhỏ cố tỏ ra bất bình vì bị gọi là “gái hư” đều chỉ nhận về một câu “Tôi không quan tâm.” Về việc này, Kai đứng về phía cô.
"Thôi được rồi." Kai bỏ cuộc. "Chắc là học trong kì Tuần lễ Vàng cũng được nhỉ?"
"Còn chơi game nữa chứ!"
"Vừa chơi vừa học thì hết cả ngày mất."
"Thế thì tớ ăn ké bữa tối luôn nhé!"
"Hừm, mẹ chắc cũng muốn có người bầu bạn."
"Tuyệt, hóng quá đi! Thịt bò muôn năm!"
“Cậu đã quyết định sẽ ăn thịt bò rồi à…” Thôi thì, cũng không phải là Kai không muốn ăn thịt bò, nên cũng chỉ dành cười khổ.
Jun vô tư ôm chầm lấy cậu từ sau lưng thay lời cảm kích. Có điều, hai người đang trên đường tới trường, có vô số con mắt của các học sinh xung quanh nên cô chỉ ôm vừa đủ để xem như một màn đùa bỡn. Nếu hai người bám dính nhau chỗ đông người thì người ta lại đồn đại đang hẹn hò… hoặc là bạn tình của nhau.
"Sáng mai qua luôn nhé?"
"Đồng ý!"
"Nếu ba mẹ cậu thấy được thì cậu ở lại cũng được. Nhà tớ còn thừa giường do bà chị tớ sắp đi du lịch với vài người bạn đại học ấy."
"Tuyệt! Nghe giống một buổi cắm trại ghê."
Đôi mắt Jun sáng lấp lánh… rồi sau đó lại nghiêng đầu.
"Nhưng mà Kai, công việc của cậu thì sao? Tớ tưởng cậu không được nghỉ cả tuần chứ."
"Một chị đồng nghiệp của tớ vừa bồ đá. Chị bảo là muốn vùi đầu vào công việc để giải sầu, nên tự nhiên tớ có thêm thời gian rảnh, trước nhất là trong ba ngày tới.”
“Hay quá, thế là bọn mình có ba ngày chơi game luôn!”
“Là ba ngày học! Cậu hãy ghi nhớ mục đích của việc này dùm cái!”
“Giỡn thôôôôôi. Nhưng bọn mình sẽ chơi game đúng không? Tớ hứa sẽ không bắn cậu từ hướng sáu giờ [CST1] đâu!”
Để thể hiện sự vô hại của mình, Jun lại ôm Kai phát nữa, tất nhiên là chỉ trong tích tắc. Nhưng, lần này thì cậu bắt gặp ánh mắt của một người, và không còn đường lui nữa. Đứng ngay trước cổng trường cách đó khoảng 100 mét là giáo viên phụ trách trực cổng ngày hôm ấy, một người đàn ông có gương mặt mảnh mai và vẻ đẹp có thể so sánh với Jun, bất kể sự khác biệt giới tính.
Vương tử đang nhìn như muốn nhai tươi nuốt sống về phía họ.
“À, Vương huynh [CST2] kìa.” Jun nói.
“Ờm, cái gì cơ?!”
Kai chắc chắn là cậu vừa nghe một thông tin cực kỳ giật gân trong câu đùa cợt phát từ miệng cô gái đang bám dính lấy cậu.
“Chết… Tớ nghĩ là bọn mình gặp chuyện lớn rồi.”
Sau đó, Jun ngượng ngùng đứng tránh xa khỏi Kai, mồ hôi túa ra người cậu như suối. Một kí ức đáng quên chợt xẹt qua đầu Kai khiến lòng cậu trỗi dậy cảm giác rất xấu.
Tớ có bốn người anh trai lớn tuổi hơn rất nhiều...
Và người nào cũng hết mực yêu thương tớ cả…
Thế có nghĩa là cậu phải nghe họ càm ràm đấy, hiểu không? Kiểu như là tớ không có bạn trai thì sẽ tốt hơn hay đại loại thế…
Họ kiểu gì cũng nhận nhầm cậu là bạn trai tớ. Rồi sau đó đập cậu ra bã.
Nào, nào, nào, nào, Kai thầm nghĩ. Không thể nào—không thể nào được. Thật là vớ vẩn.
Kai vẫn chưa quên lúc Vương tử giải cứu cậu khỏi băng Matsuda, cũng như lúc thầy ở cùng cậu đến bệnh viện, chở cậu về nhà, cảm thông với hành động không chống trả của cậu, hứa sẽ đứng về phía Kai nếu cầu cần, và còn có một cuộc chia sẻ thú vị về ba ông lớn shounen manga với nhau. Nói không ngoa chứ một người tuyệt vời như thầy đây không phải ai cũng có được.
Không thể nào Vương tử lại là anh trai của Jun được!
Kai vội gạt đi những giọt mồ hôi đọng lại trên lông mày.
Chắc chắn là cái ánh mắt hình viên đạn đang chĩa về phía mình kia chỉ là do nhầm lẫn gì đó thôi!
Kai nặng nhọc nhấc đôi chân đang lẩy bẩy về phía trước. Trong tâm trạng sợ hãi, cậu hỏi Jun câu hỏi định mệnh ấy.
“Đó là… anh trai của cậu à?”
“Đúng, anh cả đó.”
“Cái người bị yêu em gái cực độ luôn à?”
“Phải. Yêu tớ hơn bất cứ thứ gì trên thế gian này.”
Vĩnh biệt tôi ơi.
Giửa thế giới bộn bề xung quanh, Kai ngẩng đầu nhìn về phía thiên đàng.
“Cô Purepure Miyakawa ơi.”
“Trời ạ. Thôi được rồi, có chuyện vì vậy, anh Ash Nakamura?”
“Dù cha hay mẹ cô là người chịu trách nhiệm đặt con cái hẳn phải có sở thích khó hiểu lắm đấy.”
Kết hợp chữ kanji trong tiếng Nhật và phát âm tiếng Anh của từ “Prince” quả là… ngoài sức tưởng tượng. Lòng Kai thầm khóc nhưng vẫn giữ tinh thần vững như sơn. Dần dần, cậu ngẫu nhiên giữ khoảng cách với Jun và bước về phía cổng trường như thể chỉ là hai người xa lạ. Cậu có gắng không tiếp xúc mắt với Vương tử đang đứng như trời trồng trước lối vào trường. Các cô cậu học trò tươi cười chào hỏi người trực cổng khi họ bước qua, và thầy giáo cũng tử tế đáp lễ mọi người.
“Chào buổi sáng, Vương tử!”
“Ờ, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng thưa thầy.”
“À, chào buổi sáng nhé.”
“Thầy có khỏe không ạ?”
“Thầy khỏe. Em trong cũng khỏe mạnh lắm.”
“Vương tử nghe nghe em nè!”
“Haha, xin lỗi, em đợi thầy một chút.”
“Em yêu vương tử! ♥ ♥ ♥”
“Thầy cũng yêu vợ thầy.”
“Sáng này trời đẹp nhỉ thầy ơi?”
“Đúng là vậy nhỉ.”
“Buổi sáng tốt lààààààành!”
“Buổi sáng tốt lành.”
Trước cổng trường, hàng dài các cô cậu học trò ùn ùn bước qua cổng và lớn tiếng chào hỏi. Nhiệm vụ của Kai chính là trà trộn vào đám đông và vượt qua cổng chính!
“C-chào buổi sáng…”
“Naaaaakaaaaamuuuuuraaaaa.”
Éc!
Bả vai Kai bỗng bị nắm chặt lấy khiến cậu thót tim. Lo lắng ngẩng đầu lại, cậu phát hiện Vương tử đã ở ngay phía sau cậu từ lúc nào, đúng kiểu phim kinh dị. Cái nắm của thầy hẳn là không định để cậu chạy thoát. Thấy kéo tai Kai lên rồi thì thầm một câu khiến cậu ớn lạnh cả sống lưng.
“Tôi thấy cậu đấy, Nakamuraaaaa.”
“T-thầy đúng là một giáo viên gương mẫu, luôn luôn để ý đến học trò của mình đấy ạ.”
“Raaa… cậu là bạn của Jun hửửử?”
“A-ai đó vậy ạ? Em chỉ vô tình gặp mặt một người bạn cùng lớp mà em còn không biết tên và có một cuộc trò chuyện đường hoàng thôi ạ.”
“Gan cậu cũng to lắm mới dám lảng vảng lại gần em gái tôi đấy!”
“Thầy ơn, làm ơn đừng bóp vai em nữa! Đau lắm. Em chịu thua!”
“Cậu đang nói về cái gì vậy? Cậu không thấy thầy của mình đang cười vui vẻ hay sao?”
“Em không biết, em chỉ biết là đôi mắt kia muốn giết người!”
“Tại sao cậậậậu, lại hẹn hò với Jun?!”
“Trời ơi, thầy ấy không chịu nghe gì hết!”
Kai thét lên. Ai mà ngờ được một thầy giáo có sự thấu cảm tuyệt vời đây lại trở nên mất hết điềm tĩnh khi dính dáng đến em gái của mình như vậy? Hội chứng cuồng em gái thật đáng sợ!
Kai ngỏ nghiêng khắp nơi, nhưng cậu không thể tìm thấy ai có khả năng cứu giúp cậu cả. Vương tử (nhìn bề ngoài) chỉ đang nắm lấy vai Kai. Anh còn (nhìn bề ngoài) đang mỉm cười nữa. Hầu hết các học sinh lướt qua chỉ cười xòa và chỉ trỏ, như thể hai người thân thiết lắm. Ngay cả giữa dòng người tấp nập này mà Kai vẫn chỉ có một mình… cái sự vô tâm này khiến cậu vỡ lẽ về mặt tối của xã hội tư lợi ngày nay.
“Nào Vương huynh, em thấy vậy là đủ rồi đó.”
“Ôi, Jun!” Kai thốt lên, “Cậu là người duy nhất mà tớ có thể tin tưởng mà!”
Bạn thân nhất của Kai, do không thể chứng kiến cái sự vô nhân đạo này, đã đến để giúp đỡ. Sự lẻ loi của Kai liền biến mất trong thoáng chốc. Cậu bỗng chốc nhận ra rằng xã hội ngày nay vẫn còn tốt đẹp lắm.
“Jun,” Vương tử mở miệng chất vấn cùng ánh mắt nghiêm nghị của một bậc anh trai có tính bảo bọc thái quá. “Em đang hẹn hò với cậu này à?”
“Không có. Bọn em là bạn tốt thôi.”
“Đúng vậy, thầy nghe rồi đấy! Bạnđấy ạ!”
“Hừm, anh không tin đâu.”
“Thôi nào Vương huynh. Anh lấy cái ý tưởng đó ở đâu ra vậy?”
“Đúng, thầy nghe rồi đấy! Thầy là giáo viên nên phải tin lời học sinh chứ ạ!”
“… Cậu biết không, khi tôi chuyển đến trường này, tôi đã nghe tin đồn về nữ sinh nổi tiếng tên Jun Miyakawa của lớp 2-1 đang qua lại với một chàng trai mình thích. Thật sự thì nghe nhiều là đằng khác. Nhưng tôi chả bao giờ bận tâm về chúng, bé Jun ngây ngô sẽ không bao giờ làm chuyện đó, nên tôi cười xòa và coi chúng như mấy tin đồn vô căn cứ mà bọn trẻ hay truyền tai nhau. Nhưng cậu, Nakamura… cậu đã phản bội tôi.”
“Xin lỗi ạ, em phản bội thầy khi nào và bằng cách nào vậy ạ?!”
Kai cố gắng thuyết phục thầy giáo rằng chuyện này chỉ là một sự hiểu lầm trong tuyệt vọng. Nhưng lẽ dĩ nhiên là chẳng có lời nào lọt được qua tại Vương tử cả. Hai hàng lông mày của anh ta cong xuống hết cỡ thể hiện cơn thịnh nộ.
“Tôi sẽ không cho phép mối quan hệ này!”
Tiếng hét giống như lúc mà Matsuda phải chịu đựng mấy ngày trước.
Dù bọn em chỉ là bạn bè ư?!
◇◆◇
Thế là, Tuần lễ Vàng diễn ra theo cách tồi tệ nhất có thể. Kai lăn lộn trên tấm đệm trong phòng ngủ trong lúc xử lý tình hình với Jun qua LINE.
“Bên đó có gì tiến triển không?”
“Vương huynh vẫn đang giận lắm.”
“Thật hả?”
“Anh ấy đang coi chừng để tớ không qua chỗ cậu được.”
“Chọn thời điểm linh thật sự…”
Gửi xong tin nhắn, Kai vùi đầu xuống gối. Vương tử đã kết hôn, nên anh sống với vợ trong một căn hộ riêng. Có điều, do ưu tiên học sinh hơn cả nghĩa vụ vợ chồng mà cả hai đã lời qua tiếng lại, người vợ trong cơn nóng giận đã đuổi anh ra khỏi nhà. Thế là, anh phải quay về nhà của gia đình Miyakawa. Tồi tệ hơn nữa, người “học sinh” mà Vương tử đã ưu tiên có vẻ chính là Kai bằng cách ở cùng cậu tại bệnh viên và chở cậu về nhà. Chừng đó đã đủ để khiến Kai muốn quỳ xuống xin vì đã trở thành nguyên nhân của cuộc cãi vã ấy.
Anh không phải là một thầy giáo tệ. Hoàn toàn không phải. Chỉ là một khi chuyện dính dáng đến đứa em gái thì… có thể nói là hơi mất bình tĩnh.
“Tớ có thể nói dối là đi mua đồ với Reina.” Jun đề xuất qua tin nhắn.
“Nhưng vấn đề cốt lõi vẫn không được giải quyết.”
“Ừ, tớ không lừa anh ấy mãi được.”
“Chắc là dẹp vụ học chung thôi.”
Jun nhắn lại bằng dán nhãn con Umaru đang hờn dỗi lăn qua lăn lại[CST3] . Kai gửi lại một dán nhãn Bell đang nói “Nào, nào” để khiến cô bình tĩnh lại. Song Kai vẫn muốn thu được gì đó qua cuộc thảo luận này.
“Nhân tiện, ba mẹ cậu nghĩ thế nào?”
Dù Vương tử có phản đối tình bạn của hai người, tình huống vẫn có thể cứu vãn nếu ba mẹ của Jun cho phép. Một hồi trôi qua và Jun vẫn chưa hồi đáp; hẳn là cô ấy đang gõ một tin nhắn khá dài.
“Ba mẹ tớ khá là bận rộn, nên các anh trai của tớ nghiễm nhiên trở thành người giám hộ—nhất là trong dịp Tuần lễ Vàng như bây giờ. Ba tớ bảo phải sắp xếp cho xong công việc trước kì nghỉ gia đình, nên ông ấy mắc kẹt trong văn phòng và không có thời gian cho tớ.”
À phải, Kai nghĩ, có vẻ như hai người đó cũng không giúp được gì.
Cậu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại và rên rỉ. Cao trung Asagi tự quảng bá là nơi tự do, nhưng lại tương đối nghiêm khắc về vấn đề quan bất chính với bạn khác giới. Dù cho nhà trường có chấp thuận, các bậc phụ huynh cũng sẽ không bao giờ cho phép chuyện đó. Tiêu chuẩn “phù hợp” mà họ đặt ra là việc qua lại được người giám hộ của cả hai bên chấp nhận; nghĩa là bất kể Kai và Jun cảm thấy thế nào, hay tình bạn của họ kéo dài bao lâu, nhà trường vẫn sẽ xem nó là “không phù hợp” vì giờ đây, người giám hộ của Jun – Vương tử – không còn chấp nhận nữa. Kai rất bực mình, nhưng luật là luật, cố gắng phá luật chỉ tổ khiến Jun gặp thêm rắc rối. Phải nhắc lại, luật lệ ở Cao trung Asagi có thể nhẹ nhàng, nhưng chỉ cần vi phạm thì chúng sẽ trở nên nghiêm khắc.
“Cậu xem tớ có thể gặp Vương tử được không? Chúng ta có thể ba mặt một lời.”
Vì mọi thứ đã lâm vào bế tắc, Kai đề xuất giải pháp sau cùng. Nhưng không có tin nhắn trả lời ngay lập tức. Kai nghĩ rằng cô ấy có lẽ đang do dự, nên cậu đã gửi một dán nhãn Saori Bajeena đang sửa kính trong lúc nói “Cứ để tôi lo!” để thể hiện quyết tâm.
Thời gian vẫn cứ trôi đều, cuối cùng thì, tin phản hồi cùng đến.
“Tớ không muốn cậu bị đánh lần nữa đâu.”
Ra đây là câu khiến cô nàng chần chừ nãy giờ.
“Ặc…” Kai thốt lên, dòng suy nghĩ bỗng vụt tắt.
Vết sẹo mà Matsuda để lại sau vụ bị ép chia tay với Jun vẫn còn đọng lại trong tâm trí cậu. Nét mặt sửng sốt của Jun khi cô thấy cậu bị thương còn rõ nét hơn. Kai không thể tưởng tượng nỗi đau khổ mà cô ấy phải chịu đựng sau khi chứng kiến bị kịch đó lặp lại bởi chính thành viên trong gia đình mình…
Kai chưa kịp thở thì những dòng tin nhắn tiếp theo của Jun xuất hiện. Tin nhắn cứ liên tục kéo đến thể hiện lòng quyết tâm của cô.
“Tớ sẽ cố làm gì đó.”
“Tất cả các thành viên sẽ di du lịch cùng nhau.”
“Tớ sẽ thuyết phục các anh trước mặt ba mẹ.”
“Nên cậu cứ chờ đi nhé.”
Chỉ là vài dòng ngắn ngủi, nhưng đã cho thấy Jun đã suy nghĩ thấu đáo đến mức nào.
Tớ sẽ không để chuyện đó xảy ra với cậu nữa đâu Kai.
Tớ cũng muốn gặp cậu. Tớ muốn dược đi chơi với cậu.
Nên tớ sẽ làm mọi thứ có thể.
Hãy tin tớ.
Đọc những dòng tin nhắn đó khiến lòng Kai ấm áp. Cậu nhìn tờ lịch trên bàn, hôm nay là ngày 27 tháng Tư. Biết được buổi du lịch gia đình của nhà Jun diễn ra từ ngày 1 đến ngày 3 tháng Năm, nên cậu cần phải kiên nhẫn chờ đợi cả tuần trước khi Jun có thể thuyết phục được ba mẹ cô nàng.
“Hiểu rồi.”
Kai lẩm bẩm một mình trong lúc vẩy tay trên chiếc smartphone để gửi dán nhãn. Đó là hình Terminus Est nói “Như ngài muốn” với một khuôn mặt tẻ nhạt tỏ vẻ vênh váo.
Ngay lập tức, Jun phản hồi với dán nhãn Akiyama nói “Cứ để tớ lo!” Kai gửi thêm một dán nhãn ngay kế bên Est ảnh của Yukimura Kusunoki nói “Chúc may mắn.”
Kết hoạch của Jun thay đổi bằng việc nhờ Vương tử giúp đỡ môn toán. Có điều, Kai không tin một giáo viên dạy xã hội, người đã cắt đút quan hệ với môn toán sau bài kiểm tra việc làm có thể giúp được gì cho Jun.
◇◆◇
Ai cũng biết, Jun ghé qua nhà Kai năm ngày mỗi tuần. Nghĩa là trung bình cứ mỗi bảy ngày thì họ có hai ngày cho bản thân. Có thể là làm việc hay là đi mua sắm gì đó, hoặc là có việc trường lớp hay nhà cửa. Đôi lúc lịch biểu của họ không trùng nhau. Nên là, đây không phải ngày đầu tiên mà Kai không giành thời gian cùng Jun. Cậu đã quen với chuyện đó rồi.
Hoặc là cậu đã nghĩ như vậy.
“Rồi, làm tí game nào.”
Tại sao tiếng lẩm bẩm trong vô thức của lại chợt nghe trống rỗng như vậy? Cậu lắc đầu để rũ bỏ những suy nghĩ vô nghĩa và bật chiếc PS4 lên. Phiên bản console của người đàn anh WoT, trò chơi bối cảnh thuỷ chiến mang tên World of Warships cuối cùng đã được ra mắt vào tháng này. Kai đã dành dụm đến đồng lương cuối cùng cho tựa game này, và cậu định sẽ thành thục nó trong dịp Tuần lễ Vàng.
“Nếu mình chơi trước Jun thì sẽ có lợi thế. Hà, mình sẽ triển trước vậy.”
Kai tiếp tục tự biên tự diễn trong lúc tạo tài khoản rồi bất đầu chơi… cho đến lúc cậu phát chán 30 phút sau đó.
Chà, không phải là game chán. Song không hiểu sao cậu không tài nào tập trung nổi. Mặc dù hiểu rằng người mới phải cố gắng hơn mức bình thường khi tìm hiểu một tựa game có tính cạnh tranh, nhưng thuyền của cậu cứ đắm hết lần này đến lần khác.
“À, mấy cái thứ này vận hành không giống với xe tăng. Có vẻ như phải luyện tập nhiều để làm quen rồi đây.”
Cậu không biết là mình đang biện minh với ai, nhưng dẫu sao, cậu tắt chiếc PS4 đi.
“Được rồi, video. Phải, kiếm cái video nào xem đã.”
Kai khởi động chiếc laptop cũ trên bàn học lên. Đập vào mắt cậu là một video một mình chinh phạt trong trò Monster Hunter vừa được (hoặc JJ) đăng tải đêm hôm trước. Kai suýt thì nhảy cẫng lên vì vui sướng khi nhấn vào nút chạy video.
Nội dung của video chui vào tai này… rồi lọt qua tai kia. Nhận ra sự lơ đễnh của mình, Kai kéo thanh thời gian lại rồi xem lại video. Tình trạng tương tự tiếp diễn. Cậu không thể dừng lại ở mốc thời gian mong muốn; tất nhiên đó là chuyện bình thường, nhưng lần này nó khiến cậu bực mình đến độ không thể tập trung nổi. Bực dọc, nhẹ nhàng đóng chiếc laptop lại.
“Được rồi, kiếm bộ light novel nào đọc đã. Những bộ cũ mà hay.”
Cậu lấy ra một chồng gần 10 cuốn sách từ trong chiếc túi nhựa của hàng sách. Cậu mua chúng với kế hoạch đọc hết trong Tuần lễ Vàng. Cuốn đầu tiên cậu đọc chính là tác phẩm mới từ tác giả yêu thích của cậu vừa ra mắt vào tháng Tư—một tác phẩm Kai đã luôn nóng lòng chờ đợi tên là The Immortal Army Strikes Again and Again![CST4]
Kai nằm trên giường, lót gối xuống bụng, và bật chế độ thư giãn tốt đa trong lúc đọc sách. Điều đầu tiên là thưởng lãm những bức minh hoạ màu điêu luyện của Yuunagi. Ôi, thật là một sự sung sướng pha trộn giữa hưng phấn và thoả mãn.
Kế đến, cậu bắt đầu đọc chữ… rồi cậu nhận ra rằng mình không đang không lật trang. Sau một vài đoạn, đầu óc cậu bắt đầu lơ mơ. Cậu đọc thêm một ít, rồi nhận ra mình không nhớ vừa đọc cái gì, rồi cố đọc lại một phần, rồi nhận ra mình còn không nhớ mình vừa dừng ở đâu.
“Chết tiệệệệt, chán chết đi được!” Kai hét lên, quẳng cuốn truyện sang một bên giường—một hành động dã man với những cuốn light novel mà bình thường cậu sẽ không bao giờ làm. Cậu liếc nhìn chiếc đồng hồ trong phòng; bấy giờ đang là 2 giờ chiều.
“…Chậc, vẫn còn sớm thế à?”
Dịp Siêu Tuần lễ Vàng năm nay kéo dài đến tận 10 ngày, vậy nên ngày đầu tiên này phải là bước đầu tiên dẫn đến thế giới tràn đầy niềm tin và hy vọng. Thế mà giờ Kai đã trở nên chán ngấy.
Nỗi buồn tẻ ngột ngạt này kéo dài đến hôm sau.
Và cả hôm sau nữa.
“Thế mà mình vẫn chơi một mình được tới tận trung học…”
Kai chỉ còn biết nằm ườn ra trên giường và nhìn chằm chằm vào những bức poster dán trên trần nhà. Cụ thể là, một bức tranh Goblin Slayer được sáng tác bởi Noboru Kannatsuki thần thánh, khắc hoạ bốn nữ nhân vật chính đang vui vẻ chơi đùa trong những bộ đồ bơi.
Không phải là Kai hoàn toàn cô đơn trong những ngày này. Cậu cũng có những người bạn như Kishimoto để cùng chia sẻ sở thích… nhưng rõ ràng rằng họ không thể dành cả ngày cũng với cậu như Jun được. Các otaku thường hay tận hưởng sở thích một mình, nên lúc trước Kai cũng không quá để tâm.
Những đó là hồi trước, còn bây giờ lại khác. Cậu đã thay đổi. Cậu đã gặp Jun, một người tương đầu ý hợp với mình. Kai đã được nếm trải hương vị ngập tràn niềm vui khi được chia sẻ những sở thích của một otaku với một người người bạn. Có nằm mơ cậu cũng không nghĩ rằng cuộc sống mà không có cô nàng lúc này lại sống dỡ chết dở đến vậy.
Tua đến ngày hôm sau, ngày cuối cùng của tháng Tư. Kai có ca chiều tại nơi làm việc. Cậu rời khỏi nhà với hy vọng rằng làm việc sẽ đỡ chán hơn. Vào đến phòng nghỉ, cậu lấy chiếc tạp dề làm việc ra rồi uể oải đeo nó lên hông. Thế rồi…
“Anh Nakamura. Em đã đọc xong thứ đó vào hôm trước rồi ạ.”
Đồng nghiệp của Kai, Kotobuki, cất tiếng từ sau lưng cậu. Cô nàng bắt đầu làm việc từ khi mở cửa, và hiện tại đang dùng thời gian nghỉ trưa để thưởng thức hộp cơm tự làm. Thật ra, Kai đã cảm giác có ai đó đang nhìn mình, nhưng quyết định lờ đi vì cậu không có đủ sức để mà nói chuyện nếu cô ấy không mở lời trước. Giờ đây khi được bắt chuyện, Kai có thể trả lời bằng cái tông giọng cứng nhắc và thiếu sinh khí như mọi lần cậu vẫn dùng với cô.
“Và cái ‘thứ đó’ mà em đang nhắc tới có thể là gì thế, Kotobuki?”
“Đó là bộ manga bóng đá mà anh đã hết lời khen ngợi đấy ạ.”
“Chà, thật hiếm khi thấy người như em lấy thể thao làm thú vui, chứ đừng nói là manga.”
“Những tác phẩm gần đây như Tsurune và Run with the Wind [CST5] có thể lấy chủ đề về thể thao, nhưng không thể bị đánh giá thấp được… mặc dù phải thừa nhận rằng em chỉ xem phiên bản chuyển thể hoạt hình.”
“Chúng quả là không tệ!” Kai nói. “Nhưng anh có thể đảm bảo rằng em không phải kiểu người có thể đọc manga được.”
“Em chỉ bận tâm về vấn đề hiệu quả chi phí bởi vì manga có thể đọc trong thời gian rất nhanh. Em chỉ đọc bộ này bởi vì em trai của em tình cờ sở hữu nó thôi ạ.”
“Anh có thể hỏi qua về ấn tượng của em được không?”
“Nói thật thì, nó hay lắm ạ. Nhân vật chính quả là người có sức hút,” Kotobuki trả lời.
“…Em có thể giải thích theo một cách mà anh có thể hiểu được không?”
“Không giống như những bộ anime thể thao bình thường, em có cảm giác rằng những cô gái ở đây rất dễ thương.”
“À, anh hoàn toàn đồng ý!” Kai đáp lời. “Ngay cả một cô gái có làn da rám nắng chỉ xuất hiện trong khoảnh khắc nhưng cũng thật là diễm lệ.”
“Đúng vậy. Dù vậy cá nhân em lại thích Hana.”
“Thế không phải Anri à?”
Hai người nhìn nhau mà đôi mắt lấp la lấp lánh. Nhưng Kotobuki liền sau đó khép mắt lại, như thể đây là vấn đề không liên quan mà cô không muốn nhắc đến. Sau khi hắng giọng, cô nói tiếp.
“Đó là một manga hay, nhưng em cũng có một điều bất mãn về nó. Tất nhiên đây chỉ đơn thuần là ý kiến mang tính cá nhân thôi ạ.”
“Anh có thể nghe được không?”
“Các đoạn lãng mạn làm quá ngứa mắt. Em đã không thể thoát khỏi cái cảm giác rằng nhân vật chính đã có thể làm gì đó nếu chịu tiến thêm một bước nữa. Việc Hana quá đỗi dễ thương càng khiến cho mọi việc trở nên khó chịu.”
“Anh cho rằng em cũng có ý đúng.”
“Một. Bước. Nữa.” Kotobuki lặp lại, nhấn mạnh thông điệp mà cô thực sự muốn gửi gắm. “Đó là tất cả những gì anh ta cần phải làm.”
Câu nói này khiến Kai ngờ ngợ ra gì đó.
“…Em là nhà ngoại cảm à?” cậu hỏi, cuối cùng cũng lấy lại lý trí.
Kotobuki “Hừm” một tiếng đây kiêu ngạo thay câu trả lời. Vẻ mặt kiêu căng và thô lỗ kia mới chính là người mà Kai biết. “Em không biết rõ lý do, nhưng em có thể đoán được ngay là anh lại gặp rắc rối.”
“Chà… anh chắc là dễ đoán quá…”
“Và anh nên cố gắng ghi nhớ điều đó đi ạ.”
Kai trở nên câm nín trước lời mỉa mai đầy kiêu căng của cô. Bản tính cô nàng có thể không coi ai ra gì, nhưng Kai không hề ghét cô. Tâm lý bất ổn biến cô gái này trở thành chuyên gia trọng việc quan sát người khác, và luôn dùng tài năng đó để giúp đỡ Kai.
Sau một tràng thở dài, Kai cởi chiếc tạp dề ra, nhét nó vào trong tủ đồ, và lấy chiếc túi chéo cậu mang từ nhà lên.
“Anh Nakamura?” Kotobuki thắc mắc.
“Anh phải đi tiến thêm một bước nữa đây.” Kai trả lời. Cậu thả lỏng vai và cảm ơn cô.
“Anh có chắc đó là quyết định đúng đắn hay không?”
“Ừm. Nhưng, ờm, anh phải ăn nói sao với quản lý đây?”
“Đơn giản lắm, anh tự nhiên bị đau bụng và không thể làm việc được. Em sẽ giúp làm thay ca của anh nữa.” Nụ cười mỉm tự mãn của Kotobuki khiến Kai trố cả mắt.
“Em chắc là ổn không đấy?” Kai không khỏi lo lắng cho cô đồng nghiệp mới này.
“Tất nhiên rồi ạ.” Kotobuki nói, vẫn cố chấp ngẩng cao đầu. “Anh nghĩ em là ai chứ hả? Dù sao thì anh cũng là người đã dạy em mọi thứ mà.”
“Chuẩn, chuẩn!” Kai phá lên cười. “Anh sẽ làm theo lời em nói, Kotobuki ạ.”
“Có lẽ anh nên xem xét đến việc trả ơn này chăng?”
“Chuyện đó để anh suy nghĩ sau nhé.”
“Em nóng lòng chờ đợi lắm đấy.”
Hai người nói chuyện với phong thái như mọi khi trong lúc Kai chuồn đi bằng cửa sau. Trong lúc chạy điên cuồng, cậu lấy điện thoại ra và cố gắng liên lạc với Reina qua LINE. May thay, hôm nay vẫn là ngày 30 tháng Tư.
◇◆◇
“Juuuuuuuuuuuuuuuun!” tiếng Kai hét lớn ở cổng chính. “Cùng chơi nàààààààààào!”
Cảm giác như cậu quay trở về làm một đứa con nít vậy. Trước mặt cậu là một căn nhà bình thường. Nó cũng là một căn nhà hai tầng giống nhà Kai, ngoại trừ việc nó thuộc sở hữu của nhà Miyakawa. Đây là lần đầu Kai đến đây, chính Reina là người đã nhắn địa chỉ cho cậu qua LINE.
“Juuuuuuuuuuuuuuuun, cùng chơi nàààààààààào!”
“Đừng có hét ầm tên tớ như thế! Sau này gặp hàng xóm thì tớ chui xuống đất mà trốn mất!”
Cánh cửa trước căn nhà mở tung ra, phía sau là một Jun đang vô cùng bực tức thở hổn hển.
“Thì, tớ sợ là cậu không nghe thấy.”
“Biết sao không, tớ có nghe! Tớ chỉ cần ít nhất một phút để kiếm bộ đồ nào mặc vào thôi!”
Giờ mới để ý, Jun đăng mặc một chiếc sơ mi cỡ siêu đại trông như cái váy. Bộ đồ này đúng là còn hoang dại—ờm, vô tư—hơn cả Kai lúc trước. Phần dây vai coóc-xê của cô ẩn hiện phía sau chiếc cổ áo rộng to bè bè. Chị gái của Kai luôn thả rông cho thoả mái, nhưng cậu đồ rằng một khi đạt tới cỡ của Jun thì không đeo chỉ tổ vác thêm mệt mỏi mà thôi.
“Gừ, tớ đã bảo cậu là tự lo được rồi, vậy mà cậu vẫn đến đây…” Jun bĩu môi. Đó là dáng bộ mà Kai nhận ra—lúc mà cô nàng thầm bảo rằng mình đang vui. “Thật tình, Kai à, tính cách đó của cậu đúng là trẻ con mà.”
“Cậu thích nói sao cũng được.”
“Thôi thì, cậu vào nhà nhé? Chỉ là, ờm, lúc sắp bị tấn công thì nhớ bỏ chạy ngay nhé.”
Kai không để tâm đến lời cảnh báo của cô khi bước vào nhà. Nếu cậu để ngày hôm nay trôi qua thì cả nhà Miyakawa sẽ đi du lịch, để mặc Kai chịu đựng dày vò trong suốt ba ngày tới. Thế nên còn lâu cậu mới bỏ chạy.
Lối vào căn nhà đem lại cho ta một cảm giác vương giả, phần vì sự pha trộn các giá trị thẩm mỹ trong kiến trúc Đông – Tây, phần vì có một Vương tử đang đứng sừng sững ngay chính giữa. Dù là cuối tuần, nhưng anh vẫn đang diện một chiếc áo sơ mi được ủi phẳng phiu cùng một chiếc quần âu cứ như thế chúng là chiến bào của mình vậy. Do Kai làm ầm ĩ bên ngoài, nên việc anh ta phản ứng ngay lập tức cũng là điều dễ hiểu. Anh đứng nhìn ngạo nghễ về phía Kai từ bậc thang cao hơn một bước so với phần nền bằng bê tông nơi Kai đang đứng. Có lẽ Jun không định dùng câu “Cậu vào nhà nhé?” theo thể nghi vấn, nhưng rõ ràng Vương tử đã muốn trở thành câu trả lời.
“Tôi đã nói là tôi không chấp nhận việc cậu qua lại với em gái của tôi rồi đúng không? Nakamura, cậu hiểu câu nói đó nghĩa là gì nhỉ?”
Vương tử bắt chéo tay lại như một cường giả trong lúc buông lời mỉa mai. Kai không cởi giày, cậu đứng tại chỗ, nhìn ngược lại đối phương và nói:
“Em chỉ đến để chơi với một người bạn mà thôi. Làm gì có chuyện gì đâu chứ ạ?”
Kai không định dùng câu đó theo nghĩa khiêu khích, nhưng nghe qua thì chẳng khác đi đâu được. Cậu đến tận đây để ba mặt một lời. Cậu sẽ không bỏ chạy vì cậu đơn thuần có linh cảm rằng mình có thể làm gì đó.
“Gan cậu to thật đấy, Nakamuraaa.”
Những đường gân xanh nổi trên trán Vương tử. Đây chính là nơi mà trận chiến sẽ bắt đầu. Jun nín thở dõi theo hai người họ…
Trận đấu trí giữa Kai và Vương tử đã được khai màn.
“Cậu nói là mình chỉ đến đây gặp bạn sao? Ngay giữa thanh thiên bạch nhật này ư?”
“Tất nhiên rồi ạ. Đó chính là sự thật.”
“Nếu cậu muốn nói dối, thì tôi khuyên cậu nên tìm cái gì đó bớt buồn cười hơn đi! Ai mà lại tin cái lời biện hộ vụng về đó chứ?”
“Thưa thầy, thầy dựa vào đâu để chứng minh giả thuyết em đang hèn hò với Jun vậy ạ? Thầy đừng bảo là thầy thật sự tin mấy lời đồn đầu môi chóp lưỡi đấy ạ? Dĩ nhiên là không rồi; ai ai cũng biết nhà giáo là một nghề nghiệp vô cùng đáng tôn kính đấy ạ.”
“Cho cậu biết, tôi đã tìm hiểu rồi nhé! Cậu luôn ở cùng Jun gần như mỗi ngày sau giờ học đúng không? Chính con bé Jun đã ghé qua nhà cậu. Không phải người yêu thì ai lại đi làm cái chuyện đó hả?!”
“Em không biết ạ. Điều đó nghe rất giống như một thành kiến cá nhân. Việc bạn bè ở cạnh nhau mỗi ngày thì có gì sai chứ ạ?”
“Cậu là con trai, còn Jun là con gái!”
“Chà, thứ lỗi em ngu muội, nhưng em cho rằng thầy đang bảo rằng việc nam và nữ làm bạn là không phải thi phải không ạ? Thầy có chắc rằng mình không có thành kiến cá nhân trong đây không ạ?”
“…Nhìn xem. Jun bé bỏng của tôi trông dễ thương đến nhường này cơ mà. Cậu đừng bảo là cậu không thấy thế.”
“À không ạ, em đồng ý rằng cậu ấy siêu dễ thương luôn ạ.”
“Nghe rồi nhé! Đồ ngu ngốc nhà cậu đã thừa nhận thẳng thừng rồi đấy, toàn bộ động cơ thầm kín của cậu giờ đã rõ như ban ngày! Không đứa con trai nào có thể cưỡng lại việc biến đứa dễ thương như Jun làm bạn gái cả! Không con hổ đói nào lại chê thịt tươi cả! Lũ nam sinh cao trung chẳng khác gì lũ súc sinh hết! Tôi cũng từng học cao trung nên tôi biết thừa!”
“Thầy nhất định là đang đùa rồi! Đàn ông đâu phải toàn là lũ man di đâu ạ! Dù cho Jun có dễ thương thế nào thì bọn em vẫn có thể giữ được cái đầu lạnh thôi ạ!”
“Giả thiết của cậu có thể đúng đối với dễ thương thường, nhưng không thể áp dụng cho cái sự dễ thương đến vô lý của Jun được!”
“Đúng là Jun có thể là cô gái dễ thương nhất trên đời, nhưng điều đó không thể thay đổi quan điểm của em được!”
Kai rú lên. Những lý lẽ của cậu sẽ không bị lung lay trước ý chí sắt đã của Vương tử.
Trong lúc đó, mặt Jun ngày càng trở nên đỏ trước những pha bất ngờ liên tục kéo đến từ hai người họ trong khi cô cố gắng giành lời. “Rồi, em hiểu rồi!” “Em biết là em dễ thương rồi!” “Bỏ qua vấn đề đó đi, xin hai người đấy!” “Awawawah…”
Buồn thay, do quá mải đấu võ mồm mà cả Kai lẫn Vương tử đều chả đoái hoài gì đến cô.
“Vậy thì em có thể hỏi thầy một câu được không ạ?”
Đây rồi. Kai tập trung cực độ vào đòn phản công này.
“Chuyện gì? Nghĩa vụ của giáo viên là phải trả lời thắc mắc của học sinh.”
“Thầy rất nổi tiếng với giới nữ sinh trong trường đúng không ạ?”
“…May mắn thay, đúng là như vậy. Tuy nhiên tôi không hề bỏ mặc đứa nam sinh nào cả.”
“Vậy thì, thấy cũng để ý rằng rất nhiều cô gái muốn lên giường với thầy.”
“Từ ngữ của cậu thật đê tiện!”
“Nếu thầy nổi tiếng với đám nữ sinh đến thế, vậy thì đối với thầy đó chẳng khác nào một buổi liên hoan xác thịt, đúng không ạ? Thầy có thể chọn bất cứ cô gái nào trong trường, có phải vậy không ạ?”
“Cái… Thật là lố bịch! Cậu đừng có mà đùa giỡn về chuyện đó! Không có giáo viên nào lại đi động tay lên người học trò cả!” Gương mặt của Vương tử lập tức đỏ bừng, như thể coi những lời nói bóng gió ấy là một lời xúc phạm vậy.
“Những không phải đàn ông toàn là lũ thú vật sao ạ? Không phải chúng ta đều là lũ hổ đói sao ạ?”
Với sức tấn công như vũ bão, Kai cố tình giả vờ như một thằng ngốc trông lúc kiêu ngạo bẻ gãy lập luận của Vương tử. Nước đi này tất thảy là nhờ có cái hình mẫu biểu cảm xuất sắc của Momoko phiền phức vãi chưởng mà thành.
“Tôi là người lớn! Đừng có so sánh tôi với lũ nhóc trong tuổi dậy thì!”
“Vậy lààààà, đó là lý do thầy nói rằng chuyện thầy giữ được cái đầu lạnh của mình là điều hiển nhiên, hửm?”
“Phải, đó chính là điều tôi muốn nói!”
Vương tử cực kì nghiêm túc từ biểu cảm cho đến lời nói. Anh ấy thật sự một giáo viên giỏi; dù phải nói chuyện với một đứa học sinh cao trung nhưng anh vẫn vô cùng chân thành. Vì thế nên Kai cũng thay đổi thái độ. Những trò kích động rẻ rúng để chối tội, vai diễn khiêu khích, cậu vứt toàn bộ chúng đi. Khi nghiêm túc, cậu cũng sẽ không thèm che giấu gì cả.
“Thế thì, em cũng không muốn thầy xúc phạm em nữa!”
Kai hét lên những suy nghĩ trong tâm can mình ra. Vương tử chùn bước, nhưng Kai vẫn không chịu dừng lại.
“Jun rất dễ thương. Cô ấy dễ thương đến đến vô lý. Có lẽ là người dễ thương nhất thế gian này. Nhưng em chưa bao giờ coi cô ấy như bạn gái của mình cả. Đó là vì Jun là bạn của em! Là vì làm bạn của nhỏ còn tốt hơn làm người yêu nhiều!”
Kai thở phì phò, cậu gào thét đến nỗi bụng dạ như muốn trào ra ngoài. Nhớ lại vào tháng Tư, đã có rất nhiều chuyện xảy ra. Reina bảo Kai “không xứng đáng có Jun.” Rồi Kotobuki đưa lời khuyên rằng Reina “nhất định là hiểu lầm mối quan hệ giữa cậu và chị gái kia là người yêu.” Nhờ có hai người họ mà cậu cuối cùng cũng hiểu.
Cái vấn để bạn trai bạn gái đúng là xàm cứứứứứứt. Thà làm bạn còn tốt hơn tỉ lần!
Nhờ nhận thức được điều này mà Kai mới có thể đứng đây và đưa ra những lời biện hộ sắc bén tới vậy. Nhờ vậy mà cậu mới có thể đối đầu với những lời giả định của Vương tử.
Bọn mình chỉ là bạn! Nhưng nhờ làm bạn mà bọn mình còn thân thiết hơn cả người yêu!
Đúng, đây là thứ mà cậu có thể hét lên đầy kiêu hãnh. Cậu đã nói mọi thứ cần nói. Bạn có thể đe doạ cậu, nhưng sẽ không một ngôn nào được thốt lên nữa. Nghĩa là, ừm, cậu cũng không biết phải làm gì nếu phải tranh cãi thêm. Cậu không biết phải làm gì, nhưng ít nhất cậu sẽ không đánh mất động lực đâu.
Vừa thở hổn hển, cậu vừa nhìn chằm về phía Vương tử, chờ đợi người giám hộ của Jun đáp lại. Jun đã đến bên cậu từ lúc nào. Hai người trao đổi ánh mắt thay cho cái gật đầu.
Về phần Vương tử, câu trả lời của anh sẽ là…
◇◆◇
Anh Prince, còn có tên là Prince Miyakawa, kết hôn ở tuổi 26. Anh đã vượt qua Kì thi Tuyển dụng Giáo viên, tốt nghiệp đại học, được bộ nhiệm làm giáo viên tạm thời tại một trường cao trung cấp tỉnh, mắc kẹt với chỉ thị túc trực, và trôi dạt giữa dòng đời xô đẩy, chợt nhận ra bản thân đã ở cái tuổi này rồi. May mắn thay, đó là khi anh được nhận làm giáo viên chính thức, nên cuộc sống cũng êm đềm trở lại. Chừng đó đã đủ lý do để anh cầu hôn người bạn gái lâu năm của mình.
Anh gặp cô ấy thông qua một câu lạc bộ tại trường đại học khi hai người còn là năm nhất. Bọn họ ban đầu chỉ là bạn, nhưng lửa gần rơm, lâu ngày cũng bén. Cuối cùng, vào mùa hè của năm hai, Prince đã tỏ tình với cô. Kể từ đó, hai người bắt đầu trở thành người yêu.
Dù vậy… điều đó không có nghĩa là hai người không có bất đồng. Bọn họ chỉ tiếp tục chung sống sau tốt nghiệp theo quán tính. Nói về việc cầu hôn, Prince chỉ hoàn thành nghĩa vụ của một người đàn ông. Ngọn lửa mặn nồng từ lâu đã nguội lạnh.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, cô vợ hiện tại của anh ngày càng cằn nhằn nhiều hơn. Giáo viên chính thức ở trường công lập rất bận rộn và việc họ về nhà trễ trở thành một điều thường lệ, thời gian mà hai vợ chồng dành cho nhau bị rút ngắn đáng kể. Cô muốn cho anh biết bản thân bất mãn với chuyện đó đến nhường nào.
Câu cằn nhằn cửa miệng của cô là “Tôi với công việc, anh yêu ai hơn hả?” hoặc là một câu mỉa mai hơn “Tôi là vợ anh đấy chứ có phải con hầu ở nhà này đâu?”
“Anh biết mà,” Prince cố gắng hết sức để không quát ngược, “nhưng anh phải hoàn thành chức trách của một nhà giáo!”
Song anh luôn giữ mồm giữ miệng. Anh biết rằng việc lớn giọng sẽ là hồi kết cho cuộc hôn nhân này.
Prince lần đầu có hứng thứ với Cao trung Asagi khi Jun bảo rằng cô sẽ thi đầu vào vào một ngôi trường tư. Khi tìm hiểu, anh nhận thấy rằng nơi đó có rất nhiều giáo viên đang làm việc để đảm bảo giảm bớt gánh nặng công việc cho từng người. Bài kiểm tra tuyển dụng ở đây không dễ, nhưng sau khi dành thời gian học quên ăn quên ngủ, anh cũng chính thức trở thành giáo viên mới của trường Asagi. Giờ đây công việc không còn bận rộn như hồi làm việc ở trường công lập nữa, anh cũng có thêm thời gian với vợ. Cuối cùng thì anh cũng đạt được một gia đình hạnh phúc trong yên ấm… hoặc là anh đã nghĩ như vậy đấy.
Chăm lo cho Kai sau vụ tấn công bởi bạn cùng lớp được tính như làm việc tăng ca, thành thử ra Prince phải từ bỏ kế hoạch ăn bữa tối cùng vợ và một lần nữa trở thành kẻ phản diện. Prince không nghĩ mình làm gì sai cả, và dĩ nhiên anh cũng không hề hối hận về việc giúp đỡ Kai, nên đây chính là lần duy nhất mà anh cãi lại cô vợ đang tức giận. Một trận to tiếng xảy ra, và kết quả là anh bị đuổi đi.
Và giờ còn thêm chuyện này nữa. Kai Nakamura, một thằng nhóc đang nẫng tay trên trái tim đứa em gái bé bỏng của Prince, rồi còn dám tỏ vẻ như mình đang lật kèo khi cậu ta gào thét hết sức lên:
“Làm bạn của nhỏ còn tốt hơn làm người yêu nhiều!”
Thật sự, điều này khiến anh bực mình. Những ngày tháng ngay sau khi gặp vợ của mình bất đắc dĩ ùa về trong đầu anh. Những ngày mà hai người còn là bạn bè. Hồi đó, từng khoảnh khắc họ giành cho nhau đều tràn ngập hạnh phúc. Ngay cả sau khi đã chính thức nên duyên được một năm rưỡi, cảm xúc hạnh phúc và mãn nguyện vẫn còn nguyên trong anh.
Nhưng ngay sau đó, mọi thứ tan biến. Và nếu không có chúng, tất cả chấm hết. Giờ nói đến việc đó, quãng thời gian trong suốt 11 năm qua anh giành cho cô khá là vô vị. Phần lớn thời gian là đằng khác.
Liệu mọi chuyện có rẽ sang một trang khác nếu hai người không kết hôn, cũng chẳng hẹn hò mà đơn giản chỉ là bạn hay không? Liệu họ có thể tiếp tục được vui vẻ trong mọi thời khắc hay không? Prince không có nhiều quan hệ với nhiều người bạn cũ thời đại học, nhưng vẫn có một ít. Phụ nữ thì càng ít hơn nữa, những có còn hơn không.
“…”
Có lẽ là anh chỉ đang cố không nghĩ về chuyện đó.
“… …”
Nhưng Kai đã bắt anh phải làm thế.
“… … …”
Vì vậy nên anh phải…
◇◆◇
“… … … … …”
Im lặng. Và rất nhiều tâm tư. Vương tử vẫn còn cái nhìn thù địch với Kai, song miệng anh vẫn đóng chặt. Cuối cùng, anh lên tiếng. Kai nín thở lắng nghe cùng Jun.
“Tôi hiểu ý cậu rồi, Nakamura.”
Từng đó cũng đủ khiến cho Kai suýt thì tạo dáng ăn mừng thắng lợi rồi.
“Tuy nhiên, đó vẫn là quan điểm của một nhãi ranh. Nó chỉ là vấn đề thời gian trước khi bản năng của cậu lấn át lí trí, và tôi đảm bảo rằng khi thời khắc ấy xảy ra, đầu óc cậu sẽ không còn minh mẫn nữa đâu.”
“Nào Vương huynh! Anh đang tỏ ra bất công quá đấy!”
“Jun, đừng xem vào chuyện này!” Vương tử quát lên, khiến cho Jun đang cố hỗ trợ phải im bặt. Kai đành phải tự lực cánh sinh.
“Em nghĩ việc em bị gọi ‘nhãi ranh’ có phần thiếu tôn trọng. Em có thể nói được gì với điều đó đây ạ?”
“Đó chính là điều tôi muốn nói,” Royal nói trong khi miệng loé lên nụ cười đầy cương quyết. “Cậu không thế nói được gì cả. Nakamura à, nếu cậu muốn thuyết phục tôi rằng bản thân không phải là một thằng nhãi ranh… cậu phải chứng minh cho tôi xem.”
“Ý-Ý-Ý thầy là một trận c-c-chiến ấy ạ?!” Kai lắp bắp, ngay lập tức rơi vào hoảng loạn. Cậu nhớ lại việc Jun bảo cậu chạy nếu sắp sửa bị tấn công. Cậu có thể gọi bản thân là Huyền thoại Thập vạn Quyền, nhưng cậu không thể giữ nổi cho hai đầu gối khỏi run cầm cập được. Tuy nhiên, bất ngờ là…
“Đồ ngốc, đừng có ăn nói vớ vẩn. Một giáo viên sẽ không bao giờ đánh học sinh cả.” Vương tử đang cười hoá thành chau mày, mắng Kai vì kết luận hồ đồ của cậu. Anh sau đó tiếp tục “Tôi nghe Jun bảo cậu cũng có chút ngón nghề.”
Vương tử đưa tay vào túi chiếc quần tây đang mặc rồi lôi cái gì đó ra.
Đó là… một cái máy Switch.
“Thầy luôn mang theo cái đó bên mình sao ạ?!”
“Đàn ông con trai ai chả thế.”
Kai buột miệng ra điều đầu tiên hiện ra trong đầu cậu, còn Vương tử trả lời theo một cách khó mà biết được có phải anh đang đùa hay không.
“Chà… Em không thể phủ nhận rằng đấng nam nhi nào cũng nên làm thế.” Kai chấp nhận thử thách của Vương tử và lôi chiếc máy Switch từ trong chiếc túi chéo ra.
“À, ra cậu cũng có mang.”
“Dĩ nhiên rồi ạ. Dù sao thì em cũng đến chơi game ở nhà bạn mà.”
“À phải, hẳn là vậy rồi.” Ánh mắt của Vương tử trở nên sắc bén như vừa tìm được một đối thủ xứng tầm. “Rất tốt; vào trong đi. Hai ta sẽ chiến đấu bằng thứ này.”
“Vậy là thầy chỉ cần kiểm tra kỹ năng của em thôi phải không ạ?” Kai cởi giày và bước vào theo hướng Vương tử hất hàm tới. Đây là lần đầu tiên cậu ghé thăm nhà của Jun.
“Đợi đã! Vương huynh, chuyện này thật điên rồ. Kai, đừng nghe lời anh ấy.”
“Thôi nào,” Kai nói, lắc đầu đáp lại sự lo lắng của Jun. “Bọn tớ chỉ chơi game thôi mà. Sẽ không ai bị thương hay gì đâu.”
“Hừ, cậu lại để cái tôi cao quá đầu rồi đấy… Thế thôi, có chuyện gì đừng có mà đổ lỗi cho tớ đấy!”
Jun bĩu môi. Lần này là hờn dỗi thật sự. Song cô vẫn đứng bên cạnh cậu để thể hiện sự ủng hộ của mình.
Trận tay sẽ diễn ra trong phòng khách. Kai ngồi lên chiếc nệm Vương tử chuẩn bị và đối mặt với anh. Họ ngồi gần nhau đủ để kiểm tra màn hình bên kia và đảm bảo không có sự gian lận nào xảy ra.
Jun ngồi kế bên Kai như tuyên bố sẽ kề vai sát cánh cùng cậu cho dù điều đó có nghĩa là phải phản bội lại anh trai mình. Vương tử có hơi nhăn nhó khi biết được điều đó, nhưng gương mặt anh nhanh chóng trở nên nghiêm túc khi tuyên bố khai chiến với dáng ngồi bắt chéo chân.
“Tựa game sẽ là Monster Hunter GU. Ai là người có thể hoàn thành nhiệm vụ Hellblade Glavenus G5 nhanh nhất sẽ thắng.”
“…Nhiệm vụ đó khá là khó để mà một mình hoàn thành được. Thầy có chắc không đấy ạ?”
Thật sự thì Kai cũng không chắc mình có thể làm được không. Nhiệm vụ này khó đến nỗi phải tốn hết ba lượt ‘ngất xỉu’ và hoàn toàn có khả năng thất bại. Ngoài World ra thì Kai đã bỏ bê các bản MH khác trong một thời gian rồi, vậy thì liệu một người lớn không có thời gian để chơi game có thực hiện nổi không?
“Hừm. Đừng đánh giá một lão làng MH như thế.” Nụ cười đầy quyết tâm của Vương tử lại lần nữa xuất hiện. Nó khiến Kai gợi nhớ lại lúc anh ta bảo băng Matsuda phải biết lượng sức mình.
“Cẩn thận đấy,” Jun lên tiếng cảnh báo. Ngay cả cô ấy cũng tỏ ra nghiêm trọng. “Vương huynh là người đã dạy tớ chơi Monster Hunter. Anh ấy giỏi lắm.”
Lại là một lý do khiến mình không thể bỏ chạy.
Kai nghĩ trong lúc cúi đầu nhìn vào màn hình. Cậu khởi động chiếc Switch lên, chọn MHGU, rồi đăng nhập vào tài khoản. Sau khi game chạy, cậu kĩ lưỡng chỉnh sửa trang bị phù hợp cho một cuộc chinh phạt theo thể thức time attack. Do đã bỏ cả tấn thời gian vào đây nên cậu không không thiếu món vật phẩm nào cả.
“Cậu sẽ chơi vũ khí nguyên tố nước phải không?” Jun hỏi.
“Ừ. Tớ sẽ dùng Dual Blades.”
“Vậy thì Plesioth Machetes sẽ tốt hơn đồ của Deviant Mizutsune.”
“Phải. Chũng cũng hợp với phong cách chơi của tớ.”
Kai và Jun ngồi dán mặt vào chiếc màn hình nhỏ của chiếc máy chơi game bỏ túi và thảo luận chiếc lược. Ngài Cuồng em gái đằng kia vẫn đang kiêu ngạo ngắm nhìn, nhưng tốt hơn là nên bỏ anh ta qua một bên.
“Cậu xài bộ giáp Hellblade hả?”
“Có thể, nhưng tớ muốn thêm vào kĩ năng nữa, nên sẽ chỉnh sửa nó một ít.” Kai trả lời.
“Như là Repeat Offender?”
“…Đúng vậy. Chiêu đó quan trọng đấy.”
Câu thay giáp đầu của bộ Gunner vào và trang bị Kushala Cista GX lên thân. Từng này sẽ cho cậu đủ chỉ số phòng thủ cần thiết cũng như khả năng dùng vài chiêu DPS mạnh.
“Mà Kai, cậu bỏ Divine Blessing kìa…”
“Nó không cần thiết cho một thử thách như thế này!”
Kai đáp lại sự lo lắng của Jun bằng một giọng đầy kiên quyết rồi thay đổi lối chơi của cậu sang “Adept.” Song ngón tay của cậu chợt khựng lại khi đến đoạn chọn Hunter Art.
“Tớ có thể chọn Wolf’s Maw III để tăng sát thương đầu ra…”
“Tớ sẽ lấy Absulute Evasion,” Jun nói. Lựa chọn của cô ưu tiên sự an toàn hơn là liều ăn nhiều. Cả hai người đều đã cùng nhau vào sinh ra tử trong trò này, nên lời khuyên của cô đến từ một cộng sự đáng tin cậy biết rõ toàn bộ thói quen của cậu. Lời tư vấn này có giá trị quý hơn vàng, và Kai sẽ rất cân nhắc về nó.
“Ừm, một thợ săn hạng nhất nên biết tự lượng sức mình.” Kai không do dự chọn Absulute Evasion làm Hunter Art của mình. Giờ vấn đề chỉ còn lại việc lựa chọn vật phẩm.
“Xài Cool Drink không?”
“Ô kê con dê.”
“Với Dash Juice nữa?”
“Tớ có một ít bình Mega.”
“Energy Drink thì sao?”
“Cái đó xài Dash Juice là đủ rồi.”
“Ừ nhỉ. Vậy cậu chỉ mang Potion và Max Potion theo thôi à?”
“Tớ sẽ mang những gì cần để tạo ra chúng.”
“Vậy nhớ mang cả Book of Combo nữa đấy.”
“Tớ nhớ rồi.”
Quên mang đồ quan trọng vào nhiệm vụ là chuyện như cơm bữa trong MH, nên Jun giúp Kai kiểm tra để đảm bảo rằng chuyện đó sẽ không xảy ra. Trong lúc đó, Vương tử bận đưa ra những câu bình luận như “Hai người thân thiết hơn tôi tưởng…” hay là “Này, cho nhau một ít không gian được không hả?” hay “Nếu muốn thể hiện thì đừng có trách.” Chẳng biết là anh đang la rầy hay là thật sự phàn nàn, nhưng Kai và Jun chẳng nghe lấy một câu. Hai người đã rơi vào thế giới nhỏ của họ rồi.
“…Cậu sẵn sàng chưa Nakamura?”
Thế nên Kai không tài nào hiểu được tại sao Vương tử lại trông có vẻ cáu kỉnh khi hỏi câu đấy.
“Vâng!”
Kai nghiêm túc trả lời. Sự trợ giúp tận tình của Jun càng khiến câu nói của cậu tràn đầy tự tin.
“…Vậy thì nhận nhiệm vụ đi.”
“Vâng!”
Kai đến Hunter’s Hub để gặp Vương tử, người cũng vừa mới hoàn thành công tác chuẩn bị từ lâu.
…Nghĩ lại thì, chắc là mình nên nghía qua trang bị của Vương tử trước.
Kai cố gắng liếc trộm quan màn hình bên kia. Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng. Vương tử không hề để ý đến việc che cái Switch lại, nên Kai đã trót lọt nhìn trộm được.
Và cậu phát hiện một thứ không thể tin được.
“Ah… aaaaah… aaaagghhh,” Kai bất động, vô thức rên lên. Thật sự khó tin đến nỗi há hốc mồm. Ban đầu – với một tinh thần hiếu kì và ăn thua – cậu chỉ muốn xem Vương tử mang cái gì vào cái nhiệm vụ siêu khó này, nhưng thứ cậu nhìn thấy là…
Một cây thương. Và không một mảnh giáp trụ.
“Không… không thể nào… chuyện này nhất định không phải sự thật…” Giọng Kai trở nên lắp bắp đến nỗi đầu óc không còn tỉnh táo.
“Bình tĩnh đi Kai! Đây chỉ là một chiêu tâm lý chiến của Vương huynh thôi!”
Nếu không có Jun đánh thức, có thể Kai chưa đánh mà đã thua rồi. Chỉ nhìn thôi cũng đã khiến tâm lý cậu bất ổn đến mức ấy.
Anh chọn đúng một cây thương ghẻ, không còn gì khác ư? Đối đầu với một cái thứ quái vật như Hellblade với chỉ một cây thương và không một manh giáp? Liệu có lẽ nào nhân loại này ngay cả Thánh thần cũng không biết sợ?”
“Thầy ơi, thầy điên rồi hả?!”
“Ồ, tôi khá là tỉnh táo là đằng khác. Tôi là người lớn ở đây nên chỉ chấp học sinh của mình thôi mà.”
“Thầy… thầy đúng là người đáng sợ!”
Kai lúc này trông giống như cái người ta gọi là sốc và ngỡ ngàng. Jun cố gắng chỉ trích anh trai mình rằng khoe mẽ với một bộ trang bị trần chuồng chẳng trưởng thành tí nào, nhưng Kai nào có nghe được một chữ.
“Được rồi, Nakamura, bắt đầu thôi!”
“V-vâng!”
Nhuệ khí sụt giảm nghiêm trọng, giờ đây Kai chỉ bắt đầu nhiệm vụ như một con rô bốt làm theo lệnh. Tâm hồn lẫn thể xác của cậu đều tả tơi, nhưng vẫn chỉ mất một Cool Drink và Mega Dash Juice trước khi đánh với Deviant Glavenus trên Ingle Isle.
Buồn thay, đó là tất cả những gì cậu có thể làm. Cậu chẳng còn tâm trí đâu chơi đâu.
Mình phải biết cái vụ cầm thương trần chuồng đó là sao!
Ai đó thật sự có thể đả bại Hellbalde với cái trang bị như vậy, hay đó chỉ là một trò lừa phỉnh ngốc nghếch của người lớn? Kai lãng quên cả cuộc săn của mình khi cậu tâm trí của cậu chỉ tập trung vào phần chơi của Vương tử.
Nói đơn giản thì, Vương tử còn kinh khủng hơn cả con Hellblade. Anh ngay lập tức chặn đứng mọi đòn tấn công nguy hiểm của nó! Và mỗi lần gạt một đòn đi, anh phản công bằng một cú chém thập uy lực! Dù nhân vật của anh đang mặc bộ đồ dịp sinh nhật, nhưng nó vẫn có thể bay lượn như bướm và châm chích như ong. Chỉ một sai lầm và Vương tử sẽ bị đưa về bãi cắm trại, nhưng điều đó dường như khó mà xảy ra được. Kai hoàn toàn bị mê hoặc trước kĩ năng thượng thừa của anh!
Thầy ta chơi như JJ chơi vậy, Kai nghĩ. Ban đầu cậu còn nghĩ rằng con người này sẽ không có cơ hội chiến thắng, nhưng đã sớm phải suy nghĩ lại. Với sự bối rối—sự bối rối đến cực độ—cậu liếc liếc nhìn phần tên nhân vật đang lơ lửng trên đầu nhân vật Vương tử đang điều khiển.
“jyunjyun1203”
Là cái tên của người đăng video mà Kai đã ngưỡng mộ suốt năm năm qua.
Đùa nhau à! Không thể nàààààààààào!
Kai vụt nhấc đầu khỏi màn hình và nhìn Jun bằng ánh mắt khẩn cầu.
“Đúng rồi đó,” Jun nói, đánh tan mọi sự nghi ngờ của Kai cùng một nụ cười ngượng ngùng. Chính vì thế mà cô nàng đã cảnh cáo cậu không được đổ lỗi dù có chuyện gì đi nữa. Cô ấy tiếp tục giải thích nguồn gốc cái tên mà Vương tử sử dụng.
“Tên tớ có thể đọc là ‘Junjun,’ và sinh nhật của tớ vào ngày 03 tháng 12.”
“Trời ơi, ông thầy này hết thuốc chữa thật rồi!”
Đây đúng là người thật giá thật. JJ xuất hiện ở một nơi mà có chết Kai cũng không ngờ tới. Đôi mắt của cậu dán chặt vào màn thể hiện kỹ năng trực tiếp từ một tay chơi Let’s play mà mình hằng ngưỡng mộ bấy lâu nay. Anh ta chính là vị thần sống trong lòng cậu.
Thợ săn thần thánh có tên hiển thị trên màn hình “jyunjyun1203” tiễn từng con Glavenus cản đường lên tây thiên.
“Chà, vậy là đủ rồi,” Vương tử thở dài thườn thuọt sau khi hoàn thành chinh phạt. Đúng thật là ở trình độ của anh, một cây thương trần chuồng có thể lại là một lựa chọn chiến thuật để nâng độ tập trung lên mức cao nhất. Đó là lý do mà anh dường như không để ý việc Kai làm trong lúc đang chơi.
“Vậy thì, Nakamura, cuộc săn của cậu sao rồi?” anh lên tiếng hỏi. Vương tử không cần phải chú ý đến đối phương để đảm bảo chiến thắng cho bản thân.
Kai cười, giờ ngón tay cái lên, và tuyên bố: “Em chết từ đời tám hoánh rồi ạ!”
Vương tử bất ngờ trong thoáng chốc, nhưng vẫn đáp lại “…Vậy thì, có thể chính thức nói rằng tôi là người chiến thắng, đúng không?”
“Đúng rồi ạ! Em không thể nào chiến thắng JJ được ạ!”
Kai xác nhận trong chớp mắt, nụ cười của cậu vẫn tươi rói như vậy. Đúng là cậu đã thua, nhưng cũng đành chịu thôi, nhất là khi cậu khám phá ra sự thật sau chuyện này. Còn người tên là Prince Miyakawa, vị giáo viên đã cứu giúp cậu khỏi băng Matsuda, huyền thoại Monster Hunter đầy đáng kính, thật sự là một người tốt. Kai còn có thể mong đợi gì hơn cơ chứ.
Điều kiện của cuộc tỉ thí đã nói lên tất cả. Vương tử chỉ bảo Kai “chứng minh” bản thân chứ không hề nhắc đến việc cấm hai người gặp mặt nếu Kai thua. Khi bạn giỏi ngang JJ thì bạn biết thừa kiểu gì cũng thắng. Nói cách khác, sự tốt bụng và nam tính của Vương tử đều ẩn chứa trong việc bỏ qua điều kiện ấy. Vì thế nên dù thua nhưng Kai không thể ngừng mỉm cười.
“Giờ cuộc tỉ thí của đôi ta đã kết thúc rồi, xin JJ hãy chơi cùng em! Xin hãy làm Special Permit Glav cùng nhau đi ạ! Xin thầy, là Glav đó ạ!”
“Được rồi, nghe này… Đáng lẽ cậu phải tỏ ra cứng đầu hơn, chẳng hạn như là đòi tái đấu…”
“Em sẽ chứng tỏ toàn bộ thực lực nếu thầy lập tổ đội với em ạ! Em đã có kinh nghiệm dày dặn từ việc bảo kê cho Jun dưới vai trò hỗ trợ diện rộng hàng đầu không biết bao nhiêu lần rồi ạ, xin hãy tin em!”
“…”
Vương tử câm nín trước yêu cầu được chơi cùng không dứt của Kai.
“Đợi đã,” Jun xen vào. “Tớ cũng chơi nữa.”
“Phải, đi lấy cái máy Switch của cậu đi.”
Jun mừng rỡ chạy tót khỏi phòng khách rồi lao lên cầu thang để chuẩn bị cho cuộc chinh phạt ba người. Trong lúc đấy, Vương tử vẫn còn chưa hết bất ngờ.
“H-Hả? Thầy không tham gia sao ạ?”
“…Cuộc tỉ thí của hai ta xong rồi mà? Cậu về nhà đi.”
“Thưa JJ, em từ trước tới nay luôn ngưỡng mộ trình độ thượng thừa của thầy! Em muốn cùng chơi với thầy ít nhất một lần trong đời ạ!”
“Mgh…”
“Làm ơn! Đó là điều em luôn mong ước đấy ạ!”
“…Cho cậu biết là tôi không thể kiểm soát hành vi của quái vật nếu không chơi solo đâu đấy.”
“Vậy lần này thầy sẽ mặc giáp sao ạ?”
“…Vớ vẩn. Tôi mà làm thế thì cuộc vui chưa tới đã tàn rồi.”
Vương tử tỏ ra có chút kiêu căng, nhưng ít nhất anh đã hứa sẽ chơi cùng họ.
“Cậu đúng là phiền phức thật…” anh càm ràm, song việc tham gia chứng tỏ anh vẫn là một game thủ. Trong một cuộc chiến tranh thật sự, một ngày là kẻ thù, mãi mãi là kẻ thù. Bởi vậy mới nói game là số dách!
“Ahhh, thật là một vinh dự khi được cùng chinh phạt với huyền thoại JJ đây. Và lại, nếu bọn em vô tình chém thầy cũng không sao đúng không ạ?”
“Tôi thách cậu đấy.”
Trong lúc tám chuyện, Jun đã nhanh chóng quay lại với chiếc máy Switch của mình. Kai nhận nhiệm vụ Special Permit, rồi cả ba cùng thực hiện chuyến chinh phạt. Những bước di chuyển của Vương tử vẫn mượt mà như mọi khi, nhưng hai người còn lại – vừa quay lại game sau một thời gian – không được như vậy. Họ liên tục mặc những lỗi chết người và lần nào cũng đều cười ha hả. Vương tử thì nổi đoá mỗi lần anh bị họ đánh trúng trong game—hoá ra anh kém chín chắn hơn vẻ bề ngoài. Tuy nhiên, đó sẽ là một trải nghiệm mà khi nhớ lại, mọi người đều sẽ mỉm cười.
Ba người chơi quên cả giờ giấc. Đến khi kim đồng hồ điểm sáu giờ tối. Có vẻ như cho rằng đã đến lúc nghỉ, Vương tử đứng dậy.
“Thầy?”
“Tôi vừa nhớ ra là có hẹn với vợ.”
“Hử? Em không nhớ là thầy có đề cập đến chuyện đó…?”
“Thì tôi vừa mới nhớ ra mà!”
Nói xong, Vương tử bước về hướng cửa ra, mặc kệ Kai và Jun một mình. Đợi đã, thật sao?!
“Tôi nhường bữa tối cho cậu đấy Nakamura. Cứ bỏ vào lò vi sóng rồi hâm nóng lên là được.”
Như thể vừa nhớ ra chuyện ấy nên Vương tử đang cầm tay nắm cửa chợt ngoái đầu lại. Jun thì cũng như Kai, chẳng hiểu trong đầu anh trai mình đang nghĩ cái gì. Ngược lại thì Vương tử cũng chẳng bận tâm đến thái độ của hai người cho lắm.
“Giờ giới nghiêm của cậu là 9 giờ tối, nghe chưa? Hôm nay anh em của tôi sẽ không về nhà… nhưng đừng có mà lợi dụng niềm tin của tôi đấy Nakamura.”
“V-Vâng!” Kai đồng ý theo phản xạ sau câu nói nhấn mạnh nghiêm nghị của Vương tử. Cậu phải mất một lúc để xử lý ý nghĩa những câu chữ nói mà anh nói.
Hả? Chờ xíu? Mình thật sự có thể ở lại đây muộn đến mức đó, ăn một bữa, rồi về nhà sao? ‘Lợi dụng lòng tin của thầy ấy,’ nghĩa là… thầy tin tưởng mình sao?!
Kai đã không thể chứng minh được năng lực mà Vương tử mong đợi, nên cậu cũng không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra cả…
◇◆◇
Nakamura, trông cậu dường như không hiểu chuyện gì cả.
Prince nghĩ. Vẻ mặt của Kai khi anh quay đầu lại sau khi đưa tay tới tay nắm cửa khiến anh cười thầm trong bụng. Thật ra, anh đã chấp nhận mối quan hệ của hai cô cậu từ lâu rồi. Dù sao thì cu cậu cũng bao rằng làm bạn với em gái mình vẫn tốt hơn làm người yêu cơ mà.
Cơn thịnh nộ của Kai thật sự khiến anh cảm động và tin rằng hai người họ không có gì bất chính, nhưng niềm kiêu hãnh của Prince thì lại quá lớn để thừa nhận ngay lập tức; bị mắng bởi một thằng nhóc khiến anh bực mình. Cái chuyện tỉ thí và chinh phạt Hellblade chỉ đơn thuần là một việc chữa cháy. Kế hoạch của Prince là huỷ diệt trong trò Monster Hunter, vốn là chuyên môn của anh, chỉ mang mục đích xả giận là chính.
Vậy thì Prince muốn Kai chơi trò chơi ngớ ngẩn này để làm gì cơ chứ? Giá trị của game nằm ở chỗ chúng chỉ là một hình thức giải trí, chứ không phải nơi giải quyết tranh chấp ngoài đời thật. Prince nhận thức được điều đó bởi vì anh cũng là một game thủ chính hiệu.
Bên cạnh đó, anh phải làm gì sau khi đã bất đắc dĩ lắng nghe hết cuộc bàn bạc chiến thuật hết sức riêng tư của hai người ấy? Ai lại có thể xem vào giữa được chứ?!
Mà thôi, nói đơn giản thì: vào lúc mà anh chấp nhận mối quan hệ của hai người thì anh đã thua trận chiến thật sự. Chính ý chí tuyệt đối kiên định của Kai đã giúp cậu ta chiến thắng.
Mà, cũng phải thừa nhận rằng Nakamura cũng là một game thủ ra gì đấy.
Nghĩ về điều đó khiến Prince bật cười. Anh biết rằng mình đã quá tàn nhẫn khi ngăn cấm hai người họ. Song Kai lại chẳng hề mang mối ác cảm nào cả; cậu chỉ muốn được chơi mà thôi. Điều đó bất ngờ đến nỗi khiến Prince phải há hốc mồm vì ngạc nhiên trước mối quan hệ trong sáng của đôi bạn. Có lẽ trên đời này thật sự có một chàng trai giữ được cái đầu lạnh khi ở cạnh cô em gái yêu quý của Prince.
Kai vẫn là một đứa trẩu nhưng lại là một đứa thú vị và ấn tượng mà Prince cực kỳ muốn đánh bại vào lần tiếp theo. Dĩ nhiên, chuyện thắng thua trong game không thành vấn đề, mà điều anh muốn là chiến thắng trong một cuộc tranh chấp ngoài đời thật.
Phải nhắc lại, những lời nói đao to búa lớn của Kai rằng “Làm bạn sướng với nhỏ sướng hơn làm người yêu nhiều!” Là lý tưởng mà Prince hoàn toàn ủng hộ. Nhưng anh tuyệt không muốn kéo dài chuỗi thua cuộc như vậy đâu. Anh sẽ không để việc trả đũa trẻ con vì ghen tị của mình kết thúc như vậy. Trong tay anh nắm quyền quyết định. Có lẽ lần sau, hay lần sau nữa, nhưng vào một ngày nào đó, anh sẽ khoe khoang với đứa em gái yêu dấu và người bạn thú vị của cô rằng:
“Làm chồng sướng hơn làm bạn nhiều!”
Vì thế, Prince không còn việc gì phải ở lại nhà cha mẹ nữa. Anh còn một căn hộ—một mái ấm—để trở về và làm lành với vợ cơ mà.
◇◆◇
Vương tử đã bỏ đi. Kai và Jun bị bỏ lại trong nhà Miyakawa. Đây nhất định là cái bẫy đúng không? Thầy ta sẽ lập tức quay trở về, la lối về cái gì mà quan hệ bất chính, rồi bắt đầu khè ra lửa hay gì gì đó phải không? Ban đầu Kai còn cảnh giác về khả năng trên, nhưng hoá ra là cậu chỉ thần hồn nát thần tính.
“Phù, nhẹ cả người.”
“Ừ, tớ cũng nhẹ cả người.”
Hai người thả lỏng trước khi phá lên cười như điên như dại. Tràng cuòi chỉ tắt khi điện thoại Jun reo lên tiếng thông báo.
“Tớ có tin nhắn LINE của Vương huynh.”
“Thầy ấy nói gì?”
“Anh ấy hỏi xem cậu có rảnh vào Chủ Nhật ngày 12 không.”
“Hừm, tớ có…”
“Anh ấy hỏi cậu có muốn qua nhà tớ không. Cả ba người có thể chơi cùng nhau.”
“Ai mà ngờ thầy ta lại là người hiền hoà như vậy chứ?”
“Tớ lại không ngờ đấy. Tớ chưa từng nghĩ Vương huynh lại có tính cách như vậy cả.”
“Chờ chút, tại sao thầy ấy lại gửi tin nhắn trong khi có thể nói trực tiếp với bọn mình vừa nãy?”
“Chắc là ngại ấy mà.”
“Ở cái tuổi đó á? Không có đâu.”
“Có chứ sao không. Vương huynh là loại người nếu được thả xích là sẽ liên tục phun ra những câu xàm xí không đấy.”
“Tớ có thể hiểu được. Nghe hài thật.”
Kai gật đầu khi nhớ lại màn bộc bạch của Vương tử trên đường chở cậu về nhà từ bệnh viện, và còn những gì mà thầy ấy nói cả ngày hôm nay nữa.
“Anh ấy tự nhiên lắm. Nhưng mà một khi anh ấy nhận ra thì lại trở nên siêu thẹn thùng luôn.”
“Bảo sao thầy ấy lại là người lấy công bù thủ.”
“Phải không? Anh trai của tớ thảm hại lắm phải không?”
“Chuẩn! Nhưng cũng đẹp trai lắm!”
Hai người phá ra cười không có điểm dừng.
“Cậu muốn ăn trước không? Hay cậu muốn chơi game?” Jun hỏi giữa tràng cười khạnh khạch.
“Tất nhiên là game rồi!”
“Cậu muốn chơi Mario Kart? Hay là Splatoon?”
“Tớ đang có tâm trạng quẩy MH. Tớ nóng người lắm rồi. Phải lấy lại phong độ trước ngày 12 mới được!”
“Ài, lại cái bản tính ganh đua nữa rồi.”
“Nào nào, MH là game co-op đấy!”
Thế là, hai người đánh thức chiếc Switch khỏi chế độ ngủ với nụ cười thân thiện trên môi.
Đó là những ngày mà Kai bỏ ra cùng với cô bạn tên Jun của mình, và cậu chỉ muốn những ngày tháng như thế này kéo dài mãi mãi.