Ore no Maede wa Otome de Kawaii Himemiya-san

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

276 7153

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

14 109

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

14 142

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

25 228

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

(Đang ra)

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

Kumano Genkotsu

Được sinh ra với cơ thể yếu ớt cũng như không có tài năng trong cả ma thuật và sức khỏe, Ruisha Bardy thường xuyên bị cô bạn thời thơ ấu của mình bạo hành. Vào năm 15 tuổi, khi trốn ở trong rừng luyện

24 371

Vol 1 - Chap 1: Khía cạnh khác của thiếu nữ

Chap 1: Khía cạnh khác của thiếu nữ

Bạn sẽ làm gì nếu phát hiện ra người con gái được xem là khuôn của mẫu sắc đẹp và sự đoan trang như một thiếu nữ trưởng thành bởi cả thế giới… Trên thực tế lại giống như một nàng công chúa yêu thích những vật xinh xắn và ấp ủ những ý nghĩ rất đỗi thơ ngây?

Câu hỏi trên được đặt ra vì tôi cũng đang lâm vào tình cảnh y hệt như vậy. Ngay lúc này, trước mắt tôi là một cô gái hết mực đáng yêu đang phá tan tất cả những khuôn mẫu ấy.

—Haizz… ước gì đường tình của mình cũng được như thế… liệu một ngày mình sẽ tìm được hoàng tử của đời mình hay chăng?

Ngồi bên cửa kính của nhà hàng, người đó vừa lẩm bẩm vừa buông một tiếng thở dài não nề.

Thấy cô đặt quyển sách đang cầm trên tay xuống bàn một cách quý phái như vậy, tôi đã như người mất hồn mà mê mẩn ngắm nhìn.

—Kia là… Himemiya-san?

Tên cô là Himemiya Kanade. Và tôi, Okugawa Yuto, là người quen… hay cụ thể hơn, là bạn cùng lớp ở trường cao trung. Nhưng có một điều khiến tôi thấy khó hiểu, rằng tuy là cùng một người, nhưng Himemiya-san mà lúc này tôi đang thấy lại rất khác so với lúc ở trường.

Có lẽ là bởi cô cực kì nổi tiếng không chỉ với cánh nam sinh, mà với cả những nữ sinh trong trường, vì lẽ đó mà cô rất được thần tượng, đến độ được mệnh danh là [Công Chúa của Amanodate], hay [Thánh Nữ của Amanodate], đây cũng là tên của ngôi trường chúng tôi đang theo học.

Cô có đôi mắt tựa pha lê, với chiếc mũi cao thanh tú và đường nét gương mặt phi tạo hóa. Dung mạo mười phân vẹn mười ấy cứ như một nàng công chúa từ truyện cổ tích bước ra… Hay theo một cách nhìn khác, thì tựa như một nữ thần chiến binh được khắc họa trong những bức tranh của thế kỉ 15 vậy.

Ngoài dung mạo xinh đẹp, cô còn rất phong cách.

Chân tay mảnh mai, vòng eo thon gọn đến người mẫu cũng phải ghen tị, ngực tấn công mông phòng thủ, đúng là một tỉ lệ vàng. Không hề ngoa khi nói cô đã đạt đến một cảnh giới sắc đẹp vượt xa nhân loại. Tạo ra một người hoàn hảo đến nhường ấy, Chúa quả thật là bất công.

Nhưng sở hữu vẻ đẹp như vậy tất nhiên cũng đi kèm với một gánh nặng không hề nhỏ. Đó chính là sự quấy nhiễu mà Himemiya-san phải gánh chịu từ đám con trai muốn trở cặp bồ với cô. Suốt năm nhất, hầu như ngày nào cô cũng được tỏ tình. Và vào lễ tình nhân thì lượng sô-cô-la cô nhận được nhiều đến nỗi dùng cả hai tay cũng không thể nào ôm hết được.

Tuy vậy Himemiya-san lại chưa một lần chấp nhận tình cảm của những kẻ theo đuổi mình, và tất cả những lời tỏ tình đều đã bị từ chối sạch.

Vì vậy mà nàng công chúa mà ai cũng khao khát kia còn được gọi với cái danh [Thánh Nữ Ác Độc]. Cái tên này là kết tinh của tất cả đắng cay và đau đớn trong con tim tan nát của những kẻ theo đuổi cô.

—Haa… thật là bất công mà… — Chẳng biết đã là lần thứ mấy, Himemiya-san lại thở dài rồi nằm ườn ra bàn.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Himemiya-san uể oải và khổ sở đến vậy. Ở trường cô rất hiếm khi thể hiện ra dáng vẻ đó, nên chắc bạn cũng hiểu vì sao tôi lại ngạc nhiên.

Nếu nhân lúc này chụp một tấm ảnh rồi bán(một cách bất hợp pháp) cho đám fan cuồng của cô thì chắc kiếm được bộn tiền ấy nhỉ.

—Yuto-kun, bánh kếp mật ong và cà phê sữa xong rồi này. Mang ra cho khách đi.

—À, vâng, em mang ra liền ạ.

Giọng của quản lý vọng ra từ trong bếp kéo tôi về thực tại, rôi tôi nhận lấy phần thức ăn. À rế, không lẽ tôi phải mang cái này cho…

Chỗ tôi làm là một nhà hàng tên [Marble]. Tôi đã làm bán thời gian ở đây từ trước khi khi kì học mới bắt đầu. Năm học thứ hai sẽ bắt đầu trong vòng một tuần nữa, nên với một đứa chẳng mấy khi làm gì có ích cho đời thì thế này vẫn tốt hơn là ngồi lê đôi mách.

Himemiya-san đã gọi món bánh kếp ‘núng nính’, đây là một món bán rất chạy ở đây nên cũng dễ hiểu thôi. Quản lý là một đầu bếp rất giỏi, và phần lớn thực khách đến đây chỉ là để thưởng thức thứ mỹ vị này.

Vậy nên có lẽ Himemiya-san cũng là khách quen ở đây… nhỉ?

—Fufu~, đây là khách quen của quán từ lâu rồi, nhưng chắc đây là lần đầu Yuto-kun gặp cô bé nhỉ? Nhất em nhé, chưa kể cô bé này còn là hot girl nữa đấy, từ lúc cô bé bắt đầu đến đây ăn thì doanh số nhà hàng tăng vọt.

Quản lý mỉm cười nói.

—Giờ thì, Yuto-kun, nói chuyện phiếm thế đủ rồi, mang đồ ăn ra nhanh đi. Nhớ cẩn thận đừng có làm cô bé phật ý nhé, thần may mắn của quán ta đấy, hiểu chưa?

—Vâng, em hiểu rồi ạ.

Tôi cầm lên chiếc khay rồi bước đến chiếc bàn nơi Himemiya-san đang ngồi, chẳng cần nói cũng biết, tôi đang bồn chồn khôn tả.

Cô vẫn đang nằm ườn ra đó như thể vẫn chưa thoát khỏi cõi lười biếng của mình. Thấy vậy khiến tôi có chút vui vì biết được rằng cô cũng có mặt như vậy. Nhưng để không khiến cô thấy khó chịu, tôi đã kìm nén những cảm xúc ấy rồi từ tốn gọi cô.

—Để quý khách đợi lâu, phần bánh kếp bông và cà phê au lait của quý khách đây ạ.

—!? À, cảm ơn… nhìn ngon quá, đặc biệt là phần kem… Nè, mình chụp một tấm hình được không?

Himemiya-san lập tức ngẩng đầu lên và nhìn tôi một lúc, nhưng rồi mắt cô liền dán chặt vào những chiếc bánh kếp.

Ánh mắt cô lấp lánh thấy rõ, lúc hướng camera điện thoại về phía phần thức ăn, gương mặt cô ngập tràn sung sướng.

Nhưng chẳng rõ vì sao cô lại không nhấn chụp. Có chuyện gì à, lẽ nào cô không thể tập trung vì tôi đang đứng đó?

—Vậy thì, chúc quý khách ngon miệng.

Tôi cúi đầu rồi quay gót bước đi. Dù là bạn cùng lớp nhưng cô lại không nhận ra tôi. Buồn thật.

—A, Ano! Mình chụp một tấm hình được không ạ?

Lạ nhỉ. Như quản lý nói thì Himemiya-san là khác quen, vậy thì hẳn cô phải biết rồi rằng ở đây cho phép chụp hình chứ. Hay cô là kiểu người mỗi lần đến đây đều xin phép? Thật là có quy củ ha.

—Tất nhiên, bạn cứ chụp thoải mái ạ.

Sức mạnh của internet là không thể đo đếm. Cá nhân tôi thì không biết Himemiya-san có đang dùng mạng xã hội lớn nào hay không, nhưng nếu cô đăng một tấm ảnh thế này lên đó, thì đảm bảo ngày nào khách cũng đến đây nườm nượp cho xem.

Nếu chuyện đó xảy ra, thì doanh số sẽ tăng và quản lý sẽ vui, còn tôi thì sẽ được tăng lương. Ai cũng được lợi cả.

—A, Ano! Mình nhờ một chuyện nữa được không?

—? Được thôi, bạn muốn nhờ gì?

—Cậu giữ bí mật chuyện mình đến đây được không, Okugawa-kun?—cô mỉm cười nói, gò má hơi ửng đỏ.

Cô ấy biết tôi là ai sao!? Không… hẳn là nhầm lẫn rồi, tôi không nghĩ người ở trước mặt mình với người sở hữu nhiều biệt danh về việc làm trái tim đàn ông tan vỡ ở trường là một đâu.

Tôi chưa từng thấy nụ cười nào ngọt ngào đến vậy.

—Một chuyện nữa… Cậu chụp cho tớ một tấm được không? Tớ dở selfie lắm, nên phiền cậu nhé, Okugawa-kun… Hay là vụ này không nằm trong phạm vi phục vụ của cậu?

Himemiya-san, làm ơn đừng vẽ thêm chuyện nữa mà. Nhưng tôi chỉ đành im lặng gật đầu mà chẳng nói gì thêm.

Trước khi kịp báo với cô rằng mình chụp ảnh không được giỏi lắm, Himemiya-san đã nhảy cẫng lên tại chỗ một cách vui sướng rồi đưa điện thoại của mình cho tôi.

Ốp điện thoại mà cô dùng là loại gập, nhưng kiểu dáng thì không được bắt mắt cho lắm, trên đó in hình một nhân vật tóc bạc ra vẻ tò mò đang rất hot trên mạng mấy ngày nay.

Tôi đã nhận ra ngay và bất giác lẩm bẩm tên của nhân vật đó.

—Cái ốp lưng này… là Ciel Yuki sao?

—Ể, lẽ nào Okugawa-kun cũng biết Ciel-chan!? Cậu cũng thích cô ấy sao!? — Himemiya-san chồm người về trước hỏi, khiến ngực cô cũng theo đó mà lắc lư.

Thấy vậy tôi đã bồn chồn mà vô thức lùi một bước về phía sau.

Ciel Yuki là một V-Tuber mới nổi gần đây về mảng live stream các tựa game. Thiết kế nhân vật của cô là một người trưởng thành với mái tóc màu xám tuyết tuyệt đẹp và đôi tai cáo. Tôi biết về V-Tuber nói trên nhiều đến vậy không phải vì bản thân yêu thích, mà bởi em gái tôi là một fan bự của cô, và mỗi khi cô chuẩn bị stream thì con bé lại mò sang phòng tôi rồi độc chiếm luôn máy tính và giường của tôi trong đó.

Đêm hôm nọ, con bé đã xin tiền tôi donate cho Ciel Yuki để được chơi game cùng cô ấy. Về phần con bé thì đó là một thái độ vô trách nhiệm, chưa kể phải giấu tiền của mình đi cũng là chuyện rất phức tạp.

—Tớ mới bắt đầu xem gần đây, và thấy cô ấy thật đáng yêu, chắc là tớ lọt hố mất rồi. Nói xem Ciel-chan là lẽ sống của tớ cũng không phải nói quá đâu… Cái sinh vật đáng yêu gì đây trời!

Sau màn thuyết trình về tình yêu dành cho một nhân vật ảo của mình, Himemiya-san buông một tiếng thở dài. Tôi thì thấy nghĩ như vậy là hơi quá, nhưng để tránh bất đồng nên đã không nói gì mà chỉ cười khổ.

—Biết cậu lọt hố Ciel-chan rồi, sao mình không chụp hình đi nhỉ? Bánh kếp mà nguội là hết ngon đó.

—Hả?! Đúng rồi! Tớ quên béng mất vụ bánh kếp luôn! Okugawa-kun, nhanh lên!

—…Rồi, chụp nhé. Nào, cheese~~.

Tôi nhấn nút chụp, và ngay lập tức tấm ảnh hiện lên trên màn hình điện thoại. Trong đó là Himemiya-san đang cười thật tươi, hai tay nâng dĩa bánh kếp.

Nhưng chỉ có gương mặt cô là được làm nét, còn dĩa bánh thì không, đó là bởi chức năng nhận diện gương mặt của ứng dụng camera. Nên là không phải lỗi của tôi.

—Himemiya-san, cậu muốn xem lại hình không?

—Có, ok đẹp rồi, cảm ơn cậu nhé, Okugawa-kun.

Lần đầu tiên sau mười mấy nồi bánh chưng, tôi đã ngộ ra một điều, rằng nụ cười của một mỹ nữ có thể khiến tinh thần của một thằng con trai gánh chịu một lượng sát thương khủng khiếp… Và trái tim tôi cũng vậy.

maiden-pic01.png?resize=1160%2C1669&ssl=1

—Vậy cậu cứ ăn đi nhé, mình trở lại làm việc tiếp đây.

—Fufu~. Ăn trước mặt bạn cùng lớp thì có hơi ngượng, nhưng cậu nói thì mình nghe vậy.

Phù, tự do rồi. Nói chuyện với một mỹ nữ như Himemiya-san đã khiến mọi lý trong tôi như tan biến.

—Tốt lắm, Yuto-kun. Thấy cô bé cùng lớp em đó thế nào? Xinh lắm đúng không?

Lúc trở lại quầy, người quản lý xinh đẹp quay sang tôi, mỉm cười nói. Không như Himemiya-san, ở cô toát ra một vẻ quyến rũ trưởng thành hơn nhiều.

—Chị nghe lén nãy giờ chắc cũng biết hết rồi. Mà chị biết về Himemiya-san kiểu gì thế?

—Em không biết đấy thôi… chứ những ai còn là trinh nữ sẽ dễ hòa hợp với nhau lắm đó. Dù tuổi tác cách biệt, nhưng chị với bé đó hơi bị thân nhau à nha. — cô khoanh tay đáp, mỉm cười tự mãn.

Vẫn thật khó tin rằng một phụ nữ đẹp như quản lý đến giờ vẫn độc thân. Càng khó tin hơn nữa là cô vẫn chưa buông bỏ được mối tình hồi cao trung, anh bồ đó hẳn là tuyệt vời lắm mới khiến cô khóa kín trái tim mình lâu đến vậy. Quả thật, thế giới này thật kì lạ.

Đang chìm trong suy tư, tiếng chuông cửa vang lên chói tai, kéo tôi về hiện thực.

—Ra đây là cái quán đang rần rần bữa giờ à. Cũng được đấy.

—Ừ, nghe đồn quản lý ở đây đẹp lắm.

Tôi thầm tặc lưỡi khó chịu. Hai thanh niên có vẻ là sinh viên đại học bước vào quán, nhìn bề ngoài đã chẳng muốn tiếp rồi.

—…Yuuto-kun. Nhỡ có chuyện gì, thì nhờ em nhé.

Quản lý đang vui vẻ bỗng dưng tính khí thay đổi hẳn. Trong cái ngành dịch vụ này thì khách hàng phải luôn được đối xử như thượng để. Và loại ‘Thượng Đế’ này là phiền phức nhất.

Tuy rằng với quản lý thì chẳng có ‘Thượng Đế’ nào ở đây cả. Ai cả gan xâm phạm sự yên bình của quán thì cứ tập xác định đi là vừa. Vì vậy, cậu [nhờ em nhé] ban nãy là một ám hiệu để loại bỏ chúng nếu có biến xảy ra.

Một luồng sát khí bắt đầu tỏa ra từ người quản lý. Giờ thì chẳng biết ai mới đang thật sự gặp nguy hiểm đây.

—Kính chào, quý khách đi hai người ạ? Nếu vậy quý khách hãy tìm bàn nào trống để ngồi nhé.

—Rồi rồi, biết~…Oi, nhìn kìa! Cô em đó xinh dữ!

Một trong hai tên con trai dường như đã tia trúng Himemiya-san lúc này vẫn đang thưởng thức món bánh kếp của mình một cách ngon lành. Tên còn lại nghe vậy liền huýt sáo và trưng ra bộ mặt kinh tởm, rồi cả hai cùng tiến về phía Himemiya-san. Oi oi, tính làm gì đấy? Lẽ nào——

—Nè nè, em gái dễ thương gì đó ơi? Muốn dùng bữa với tụi anh không?

—Nếu em thích thì tụi anh có thể bao em bữa này rồi ba chúng ta cùng đến nơi nào đó thú vị hơn, chịu không?

Cảnh tượng đó khiến quản lý sôi máu. Riêng việc tán tỉnh và cưỡng ép con gái nhà lành ở quán của cô đã là đáng khinh bỉ và không thể dung thứ được rồi.

—Yuto-kun… Xử chúng đi. —quản lý vừa nói vừa lấy ngón cái lia một đường nơi cổ mình.

Tôi thở dài, rồi quay sang phía Himemiya-san.

—Phiền hai anh trật tự chút. Đừng khiến món bánh kếp này mất ngon.

—Waa! Đúng là gái xinh! Khó chiều như vậy, anh thích~!

—Em là kiểu tsundere à? Muốn thấy mặt em lúc ‘dere’ ghê!

Dù bản thân không phải quản lý nhưng những lời lẽ đó vẫn khiến tôi, một đứa bình thường rất trầm mặc kiệm lời cũng thấy phát ốm và cực kì khó chịu. Phải can thiệp sớm trước khi chuyện không hay xảy ra mới được.

Nói là vậy, nhưng mặc cho những lo lắng của tôi, Himemiya-san đã cầm lên một ly nước rồi hất vào hai tên kia.

—Đã bảo là trật tự rồi mà. Bộ mấy người là đười ươi hay sao mà không hiểu tiếng người vậy? Ấy… thứ lỗi, đem so mấy người với đười ươi có khi còn xúc phạm chúng ấy chứ.

Phản ứng của Himemiya-san có phần hơi quá. Hất nước vào hai tên kia thì có thể hiểu được, nhưng chọc tiết chúng bằng cách xúc phạm như thế thì chẳng thay đổi được gì đâu. Chưa kể còn nói thẳng ra một cách chẳng hề nao núng như vậy thì khác nào thêm dầu vào lửa. Nghe những lời đó khiến hai tên kia tức sôi máu.

—Con nhãi! Đừng tưởng mày là con gái thì bọn tao không dám động tay động chân!

—Phải dạy cho mày một bài học thôi. Lại đây!

—Kya!

Himemiya-san bị một trong hai tên con trai đang nổi trận lôi đình tóm lấy. Và dựa trên tiếng thét vừa rồi, thì có vẻ đến cô cũng không lường trước được phản ứng của những kẻ quấy rối mình.

—Vâng, vâng, đến đó được rồi thưa quý khách. Cảm phiền các anh đừng làm loạn trong nhà hàng ạ.

Tôi chen vào giữa tên đó và Himemiya-san, khiến hắn phải buông cô ra.

—Oi, thằng lỏi, xéo ra chỗ khác ngay! Đây là chuyện giữa bọn tao với con nhãi này! Đừng có lo chuyện bao đồng!

—Khôn hồn thì trở lại làm việc đi, nếu không muốn ăn đập.

—Kể cả vậy thì nhà hàng chúng tôi vẫn không cho phép gây rối trật tự, thưa quý khách. Đặc biệt là hành vi quấy rối người khác. Đây là nơi để tận hưởng những phút giây yên tĩnh, chứ không phải cái chợ. Nếu quý khách vẫn không chịu hiểu thì tôi sẽ phải mời quý khách về cho… Cái này đến đười ươi còn hiểu đấy ạ.

Nói xong, tôi liền mỉm cười rồi chỉ tay về phía lối ra.

—Thằng chó… mày có biết ở trường bọn tao cũng bị gọi là đười ươi không hả!?

—Giờ đến lượt mày nữa à!? Đừng có giỡn mặt với bọn tao!

Có vẻ tôi và Himemiya-san đã khiến lòng tự tôn của chúng phải chịu đả kích cực lớn.

Và thế là một trong hai tên thu nắm đấm rồi vung nó về phía mặt tôi. Vì Himemiya-san đang ở đằng sau mình nên tôi không thể tùy tiện né đòn được… Nhưng tôi cũng không định vì bảo vệ gái mà ăn đấm đâu. Nên chỉ còn một cách duy nhất.

Tôi dùng tay trái để làm chệch hướng đấm của tên kia, rồi dùng tay còn lại tung chưởng thẳng vào mặt hắn… Nhưng tôi đã không đánh trúng hắn, mà dừng nắm đấm cách mặt hắn vài phân, khiến cho đương sự rén đến ngã vật xuống sàn.

Sự tĩnh lặng bao trùm lấy khu bàn ăn. Cả hai kẻ quấy rối đều điếng người trước cú phản đòn bất ngờ. Mặt khác, Himemiya-san nãy giờ cứ ngỡ tôi sẽ bị thương, đã vì quá ngỡ ngàng trước cảnh tượng vừa rồi mà lấy cả hai tay bụm miệng.

Trong lúc đó, quản lý nở nụ cười với vẻ tự hào.

—Đến cả đười ươi dù giận dữ cỡ nào cũng biết chừng biết mực. Phiền quý khách về cho, và nếu quý khách còn dám bén mảng đến đây thì tôi xin phép không nương nay nữa… Đã thủng chưa?

—Dạ rồi ạ! Bọn em xin lỗi.

Như một đôi thỏ cụp tai vì sợ. Hai tên con trai cuống cuồng chạy khỏi khu bàn ăn.

Tham gia Hako Discord tại

Theo dõi Fanpage