Ore no kurasu ni wakagaetta motoyome ga iru

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Light Novel - Tập 1 - Extra mừng LN vợ cũ được in thêm - Tâm trạng thèm kem

Tôi đã nghe được nhịp bước của tháng 5.

Vào ngày tan trường hôm đó, tôi đã đến nhà Yuzuka và chơi game.

“Hoan hô! Thắng liên tiếp rồi!”

Nhân vật mà tôi điều khiển bị thổi bay ra ngoài vòng, còn Yuzuka thì làm động tác chiến thắng mà trông rất vui vẻ. Hôm nay hình như tâm trạng của cô ấy khá tốt nên thành tích đối chiến của Yuzuka hơi nhỉnh hơn tôi.

Cho đến hôm rầy tôi còn thắng áp đảo vậy mà……Bực bội do thua tôi, nên có lẽ mỗi ngày cổ đều lén tập huấn đặc biệt chứ gì. Đúng là một con nhỏ ghét thua cuộc mà.

Cạnh tranh bằng thực lực thì vui đấy chứ, nhưng mà lòng tự trọng không cho phép tôi thua hơn được nữa.

Tôi cầm chặt cái bộ điều khiển, dồn tâm huyết để không thua trận thứ 3 liên tiếp thì Yuzuka ngồi dậy từ ghế sô-pha.

“Đi toilet à?”

“Ư ừn. Em đói bụng rồi nên tính nghỉ ngơi thôi. Anh cũng đói bụng rồi đúng chứ?”

“Anh vẫn không sao, làm thêm 2 trận nữa nhé.”

Thành tích hôm nay của tôi là 6 thắng 7 bại. Nếu như có thể thắng 2 lần liên tiếp thì có thể nghỉ ngơi với tâm trạng thoải mái.

“Không muốn. Nghỉ ngơi thôi.”

“Ch-, chờ đã! Một lần nữa thôi! Chí ít thì sau một lần thắng bại nữa đê!”

“Để sau nhé.”

“Đừng có nói để sau coi! ……À anh hiểu rồi, em sợ phải đấu với anh chứ gì!?”

“Không có sợ gì hết nhé. Vì em liên thắng anh còn gì. A~, có thể nghỉ ngơi thoải mái rồi~”

Cười hả hê như thể đắc thắng, rồi cô ấy đi đến cái tủ lạnh. Mở tủ lạnh ra, lục lọi cái cái đó rồi tay không quay trở về.

“Anh đấy nhé, thích kem đến cỡ nào thế?”

“Đột nhiên sao thế?”

“Được rồi mà, cứ nói cho em biết anh thích đến cỡ nào đi.”

“‘Thích cỡ nào’ à, thì thích bình thường……nhưng mà sẽ thua Yuzuka đấy.”

Yuzuka ngây người.

“Ý anh là sao?”

“Hora, kỳ nghỉ hè năm 3 đại học, Yuzuka bảo là muốn vắt sữa nên có lần anh đã dẫn đến trang trại còn gì? Ở vùng lân cận cũng có trang trại, vậy mà lại cố tình chỉ định đến vùng trang trại xa tít nữa.”

“A~, có đi có đi. Hoài niệm quá. Kouhei lúc đang vắt sữa cười hí ha hí hửng ha.”

“C-, cách nói đó giống như anh là thằng biến thái sao ấy! Anh chỉ mừng vì sữa ra rất nhiều thôi! Còn em hoàn toàn có vắt được miếng sữa nào đâu ha.”

“Gì chứ. Muốn ra vẻ ta đây mà đem chuyện trang trại ra nói hả?”

Không phải thế nên tôi lắc đầu.

“Em đấy, thật ra không phải muốn vắt sữa, mà chỉ muốn ăn kem ở trang trại thôi chứ gì.”

“T-, tại sao lại thành ra thế?”

“Thì vừa đến trang trại, em đã lật đật chạy thẳng đến chỗ bán kem rồi chứ có để ý đến vắt sữa đâu.”

“C-, cái đó là tại nóng quá mà……”

“Ngày hôm đó tuy là hè nhưng mà đã mát còn gì. Đã vậy còn nói từ khóa「Đã xem chương trình rồi~」với người bán kem để lấy thêm 1 cây kem miễn phí nữa chứ.”

Nếu không xem chương trình thì sẽ không thể nói ra được cái từ khóa đó. Chỉ vì kem mà cô ấy nghĩ sẽ tệ lắm nếu bắt tôi lái xe một chiều 200 cây số, nên mới lấy lý do muốn vắt sữa đây mà.

Không thể đánh trống lảng hết và đã từ bỏ hay sao mà Yuzuka làm vẻ mặt trông hối lỗi.

“Th-, thì bởi vì……Khó mà nói ra ‘em muốn ăn kem nữa dẫn em đến đi’ lắm……Bắt anh lái xe quãng đường dài vì kem nữa.”

“Thì có phải anh giận gì đâu. Ở trang trại đã rất vui nữa. Ừ thì, anh nghĩ quả nhiên ăn hẳn 3 cây thì hơi quá. Với lại còn mua cả 10000 yên tiền kem, rốt cuộc nhét vào tủ lạnh không hết nên khi vừa chuyển tới đành phải vội vàng mà ăn nữa.”

“Xin lỗi vì là một con nhỏ mua quá nhiều lúc hưng phấn tại đó nhé! Nhưng mà tại suối nước nóng đi ngang trên đường về, chẳng phải anh cũng đã mua số lượng lớn banh bao à!”

“Tại em ăn trông ngon lành nên anh nghĩ làm thế sẽ khiến em vui thôi!”

“Thì em cũng vì anh mà mua cả 10000 yên tiền kem mà! Vậy mà đừng có giận chứ!”

“Đã bảo là anh không có giận còn gì! Kem cũng đã rất ngon mà!”

“Nếu như anh thấy thỏa mãn thì đừng có càu nhàu em chuyện lúc xưa nữa!”

“Thì do em nhắc đến chuyện kem còn gì!”

“Vì em đã muốn làm anh có tâm trạng ăn kem thôi!”

“Vì chuyện gì chứ hả!”

“Do không có kem nên em đã tính là đi mua đó!”

Vòng vo tam quốc quá rồi còn gì……

“Nếu muốn ăn đến như thế thì đi mua là được còn gì.”

“Có một cái đấy chứ. Nếu như em ăn thì chẳng phải anh cũng muốn ăn sao?”

“Thì đúng là sẽ trở nên thèm……nhưng đấy là kem khó chia ra lắm à?”

“Là hanami daifuku.”

“Hanami daifuku thì chẳng phải 1 hộp 2 cái sao? Chia như thế ra nhé.”

“Em đã tính như thế đó. Nhưng mà hình như trong lúc nào không biết mà em đã ăn mất rồi, chỉ còn một cái mà thôi.”

“……A~”

“……Cái gương mặt đó là sao?”

“Không có gì hết.”

“Không thể nhìn ra được là ‘không có gì hết’ đó. Em không giận đâu nên là thành thật nói ra đi.”

“Không nói. Chỉ nghe như dạo đầu khi em nổi giận thôi.”

“Chẳng phải em đã nói là không giận rồi sao!”

“Đang giận luôn rồi còn gì!”

“Bị dồn đến chân tường mà anh không chịu nhận lỗi nhỉ! Anh đã ăn trộm nó đúng chứ!”

“Thấy chưa, giận kìa!”

“Tại anh làm chuyện khiến em giận đấy! Tại sao lại tự ý ăn thế hả!”

“Do em nói anh cứ ăn tùy thích còn gì!”

“Lúc nào!”

“3 ngày trước! Lúc mà em nói đi tắm để nghỉ ngơi hay gì đó nên là anh định về ăn cơm, sau đó bảo anh cứ ăn gì đại ở trong tủ lạnh cũng được còn gì!”

“Chính vì thế thôi mà anh ăn kem á!? Vả lại còn để lại một nửa nữa! Em tưởng là còn nên đã quên đi mua mất đó!”

“Thế thì em ăn một mình đi! Còn anh thì sẽ nhịn!”

“Thế chẳng phải giống như em đang làm chuyện xấu bụng à! Trong lúc anh đi mua em sẽ nấu sẵn cơm! Hôm nay đằng nào cũng sẽ chơi game đến tối muộn mà đúng chứ?”

“Thì anh đã tính như thế……Đằng nào rồi thì mình đi ăn đi.”

“Gì đấy. Không muốn ăn cơm em nấu à?”

“Anh muốn ăn cơm Yuzuka nấu mà. Cái bánh sandwich mà anh ăn ở sở thú ngon hôm trước cực kỳ luôn ấy chứ.”

“Thế tại sao anh lại bảo đi ăn hả?”

“Đi ăn ở đây là kem ấy. Ở phố mua sắm có tiệm kem ốc quế ngon lắm.”

“Kem ốc quế……A~, có có. Nghĩ trong đầu là sẽ đi ăn, vậy mà tiệm đã chuyển đi mất tiêu ha.”

Nhân tiện cho đến khi chuyển đi là khoảng nửa năm sau đó. Là một cửa tiệm khá ngon đến nỗi nửa tháng đi ăn một lần nên tôi vẫn còn nhớ cảm giác đã thất vọng đến nhường nào.

“Em muốn đi ăn……nhưng mà game thì sao?”

“Game thì để sau cũng được. Nói chuyện với Yuzuka làm anh muốn ăn kem rồi. Mà, trong lúc này cứ chìm đắm trong dư vị của chiến thắng đi nhé.”

“Chẳng những đắm chìm trong chiến thắng mà em sẽ bỏ xa để cho Kouhei không thể cứu vãn được nữa luôn~”

Và rồi khi đã hứa sẽ tái đấu thì chúng tôi ngắt nguồn điện của máy game và hướng về khu phố mua sắm.