Ore no Imouto ga Konna ni Kawaii Wake ga Nai

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 318

Volume 4 - Chương 2

Oreimo4_081

Các ông anh trai cả nước, không biết các cậu có biết nút ‘thoát khẩn cấp’ là thế nào không?

Thoát khẩn cấp – cái tên đã nói lên tất cả, chỉ cần nhấn một phát là như có phép thuật, bụp một cái là đâu lại về đó hết.

Cũng phải nói rõ một chút, cái này là chức năng chỉ có trong mấy game 18+ thôi.

Lúc tôi mò được cái nút này trong đống hướng dẫn eroge của Kirino, cứ gọi là hai mắt trợn tròn, nhìn đến thuộc lòng. Với thằng con trai chơi eroge trong phòng lại không có khóa, nói thật cái nút này là tối cần thiết, có vô số lúc là vấn đề sinh tử.

Ví dụ ngay vừa nãy thôi – tôi đang chơi eroge trong phòng (cần nói rõ một lần nữa là do con em tôi ép tôi chơi), đột nhiên mẹ mở cửa bước vào.

“Kyousuke ~ mẹ lười đi chợ quá, con đi mua giúp đi ~”

“Oái oái ----!”

Mẹ ơi là mẹ, con đã bảo bao lần rồi, vào phòng con thì gõ cừa giùm cái!

Đương nhiên tôi cũng không ngốc tới mức lại lặp lại sai lầm như trước. Một mặt dùng lưng che màn hình máy tính lại, mặt khác lập tức tôi đưa tay nhất nút Esc

*Tạch*

Thật tuyệt vời, hình ảnh cô bé hở cả đùi lập tức biến mất, thay vào đó là bức hình trời xanh mây trắng an toàn vô cùng!

Wow! Tuyệt quá! Thằng nào nghĩ ra cái chức năng này quả là thần linh tái thế!

“À ~ há? Con lại lấy máy tính em gái mình vào mấy trang người lớn đấy à?”

“Hahaha! Mẹ nói gì thế? Nhìn xem, hình ảnh này thì có gì không bình thường!? Mà này --- Làm sao mẹ biết mấy vụ trang web người lớn hả?”

Chắc chắn là Kirino lại đâm chọt rồi! Cứ đem đống bí mật đáng xấu hổ của mình ra ngoài là thế nào!

“Ka Biankomu dot com, Ka Biankomu dot com, Ka Biankomu dot com[1] -- mẹ cũng chả rõ lắm, nhưng nghe nói chỉ cần đọc thần chú thế là con sẽ ngoan ngoãn nghe lời phải không? Đi chợ cho mẹ nào.”

“Vâng ạ! Con thật hân hạnh được phục vụ me!”

Thế nào? Thấy nút thoát khẩn cấp quan trọng chưa?

Hà hà…mệt lắm rồi. Muốn chuồn khỏi cái nhà này lắm rồi! Muốn sang nhà Tạmura lắm rồi!

Tôi lảo đảo ra khỏi nhà.

Cứ thể, tôi không còn cách nào khác là lò dò ra siêu thị gần nhà. Đáng thương không?

Giờ mặt trời đã lặn rồi, nhưng mấy bà mấy chị vẫn còn túm năm tụm ba bàn tán về bữa tối.

“Nhanh mua đại cái gì đó nào….”

Cầm giỏ đồ lên, tôi lướt một vòng trong tiệm.

Kết quả là – đột nhiên gặp một người ngoài ý muốn.

“Ủa? Kyou-chan?”

“Ớ? Manami?”

Một cô gái ăn mặc bình dị mang kính hiện ra trước mặt – là Tamura Manami, bạn thanh mai trúc mã của tôi.

“Kyou-chan, cậu cũng đi mua nguyên liệu nấu bữa cơm tối à?”

“Ừ.”

“Thế à…chả mấy khi có dịp, bọn mình cùng đi nhé?”

Nhìn nụ cười của bạn ấy, lập tức tâm trạng chán nản của tôi lại bùng lên, vui vẻ đáp “Ừm”. À ~ ra đây là vô tình gặp mặt đây.

Nhà Kousaka thì lúc nào cũng lạnh lùng với tôi trong khi ngược lại nhà Tamura, nhất là Manami rất thân thiết. Bảo họ mới là người nhà thật cũng không quá đáng lắm. Thế là hai chúng tôi sóng vai đi về phía khu thực phẩm.

“Kyou-chan, tối nay nhà cậu nấu món gì?”

“Cái này hả….”

Tôi mở tờ giấy mẹ đưa ra.

“Khoai tây. Củ cái. Cà rốt. Bột cà ri…lại là cà ri? Mẹ tớ chỉ làm mỗi cà ri là nhanh! Giá mà kỹ thuật nấu nướng bằng được nửa cậu thì tốt biết mấy…”

“Ơ? Ơ ơ ~ tớ ~ tớ đâu có giỏi đến mức đó….”

“Không cần khiêm tốn đâu.”

Tôi khen thẳng:

“Hồi trước ăn ở nhà cậu ngon lắm. Với cả cậu còn biết nấu điểm tâm nữa phải không? Mẹ tớ mà nhắc tới điểm tâm là lấy cá khô ra liền….”

“Ah…ahahah..thế…để lần sau tớ làm cơm nữa cho cậu nhé.”

“Thế thì tốt quá!”

Tuy chỉ là nói chuyện lung tung, nhưng với tôi những phút giây này rất quan trọng.

Người khác thì có thể thấy là nhàm chán, tôi thì không.

“À đúng rồi. Kyou-chan, còn chuyện kia…”

“Chuyện gì?”

“Hôm Kyou-chan đến nhà tớ ấy…bọn mình cùng nhau mà?”

“Ngốc này..! Đừng…đừng nói mấy câu dễ hiểu nhầm thế chứ!”

Chỉ là ngủ chung phòng, trải chiếu nằm song song thôi mà! Cậu có biết thế giới này nhỏ thế nào không? Để mấy ông bố bà mẹ nghe được thì tha hồ thành tin vỉa hè.

“Ahaha, xin lỗi, xin lỗi. Khi đó –“

Bạn ấy vẫn vui vẻ nói chuyện. Tôi cũng không rõ là Manami có xấu hổ hay không, nhưng thôi bỏ đi.

Manami nói tiếp:

“Cậu hẹn tớ đến nhà cậu mà, còn nhớ không?”

“Tớ quên xừ mất….”

“Thật là…cậu quên mất? Hừ hừ. Giận”

Manami bĩu môi, bổ sung cả tâm trạng của mình.

Tôi cười khổ nhún vai:

“Thế kỳ nghỉ sau thì sao?”

“Thật không?

“Ừ, bố mẹ tớ hôm đó cũng đi vắng, tớ cũng chưa biết sẽ cơm nước thế nào đây. Cậu tới nấu thì tốt quá.”

“…Thế…thế à…vậy hôm đó tớ sẽ tới làm phiền nhé.”

“Quyết định nhé.”

Tốt quá. Không có mẹ cũng có bữa cơm ngon lành rồi.

“Hì hì…thế cậu thích ăn gì? Cái gì tớ cũng nấu được.”

“Cái gì cũng được.”

Chỉ cần cậu nấu là được.

Thế là, ngày hôm nay kết thúc.

Vài hôm sau, sáng ngày nghỉ.

Như đã hẹn trước, tôi dẫn Manami tới nhà. Vì bọn tôi hẹn nhau tới siêu thị mua đồ rồi mới về nên hai đứa đều tay xách nách mang.

“~~~~~~~”

Trên đường đi, Manami có vẻ rất vui vẻ.

Ví dụ như là cười ‘haha’, sau đó còn có…

“Thế…quà thì…túi bánh nhà tớ được không?”

Cứ hỏi đi hỏi lại chuyện này hoài.

Tôi cùng đành cười gượng đáp:

“Tớ nói rồi mà, quà cáp làm gì. Tớ đến nhà cậu có mang quà bao giờ không?

“Nhưng mà…đã lâu không đến thì…Ehehe..!”

“Với cả hôm nay bố mẹ tớ đi vắng, cậu có mang quà đến cũng vô ích.”

“Ừm…cũng đúng…cô chú đi vắng cả rồi.”

Trong lúc nói chuyện, bọn tôi đã về đến nhà.

“Vào đi.”

“Ừm ~ quấy rầy ~”

Đúng lúc bọn tôi đang cởi giày bước vào – Kirino đi xuống.

“Ơ…”

“A….”

Kirino đứng ngay cửa phòng khách còn Manami đứng ở lối ra vào, cả hai bốn mắt nhìn nhau.

Sau đó cả hai đồng loạt tròn mắt há hốc mồm.

Ôi toi rồi! Mình quên mất! Bố mẹ không có nhà thật nhưng còn con bé nữa!

Mặt tôi đã tái đi. Yên lặng một lúc….

“……..!”

Sắc mặt Kirino lập tức biến đổi. Ánh mắt nó lóe lên như muốn đâm thủng tôi vậy. Ánh mắt này không giống vẻ kinh thường hàng ngày, cũng không giống bộ dạng vừa giận giữ vừa xấu hổ khi nó phát hiện tôi lấy máy của nó lên mấy trang người lớn….

Nói thế nào nhỉ -- ánh mắt này của nó như nhìn thấy kẻ tử thù vậy.

Sau đó cắn răng nghiến lợi…

Chỉ vài giây thôi mà không khí ở cái cửa nhà tôi đã thành vô cùng khó chịu.

“Ki…Kirino…?”

Cái này…sao mà kinh dị vậy? Sao thế nhỉ? Sao vừa vào đã kinh khủng thế này?

À đúng rồi, con bé ghét Manami thì phải? Không, không đúng. Nó nói là nó ghét cậu ấy cứ dính lấy tôi…hay đại khái thế.

Tóm lại là nguy rồi…nhìn kiểu gì cũng không ổn rồi.

Ai mà ngờ…Manami và Kirino lại gặp nhau trong tình huống này chứ.

Mà…giờ làm gì giờ? Tôi thấy trọng bụng dấy lên một trận sợ hãi.

“À, Kirino! Chào em!”

Mặt khác, Manami có vẻ không để ý sắc mặt, cứ thế vui vẻ chào:

“Lâu rồi không gặp. Em còn nhớ chị không? Hồi trước chị từng…”

“Chả nhớ. Chị là ai thế?”

*Phập*Tôi gần như có thể nghe thấy tiếng con bé lấy dao cắt đứt cuộc đàm thoại.

Mặc dù nghe vẫn có vẻ lịch sự đấy, nhưng câu chữ đã không ổn rồi. Đối xử với khách của anh như thế có vẻ quá mức là thô lỗ.

Nhưng Manami không để ý, tươi cười nói:

“Thế à…tiếc quá. Nhưng mà lâu lắm rồi chị không gặp em, thế để chị giới thiệu lại vậy – chị là Tamura Manami, rất vui được gặp em!”

“Ơ? Sao em lại phải nghe chị tự giới thiệu nhỉ?”

Con ranh này! Ăn nói cứ như đám du côn ấy!

Thân làm anh, đúng ra tôi có quyền nổi giận, vì thế mới nói:

“Này Kirino – ngoan ngoãn…..”

“Hả? Ngoan ngoãn là anh thì có!”

Con bé túm cổ áo tôi kéo một phát:

“Ra đây cái nào!”

“Ối! Này…làm cái gì…!”

Tôi bị em gái mình túm áo lôi đi vào phòng khách. *Rầm* - Kirino đóng sập cửa lại. Sau đó một mặt nhìn cửa, một mặt nó vẫn nắm cổ áo tôi.

Sau đó nó dí sát mặt vào nói gằn từng tiếng:

“Thế…này là thế nào? Tại sao cô ta đến nhà?”

“…Ờ…tôi…gọi cậu ấy tới…nhưng mà…”

“Hả? Sao tôi không biết gì hết là thế nào?”

“Đương nhiên rồi…tôi cũng đâu có nói với cô…”

“Tch! Đùa nhau à! Đuổi cô ta đi ngay!”

“Làm sao có chuyện đó được…cô trật tự chút coi nào ---“

Tôi lấy tay đẩy nó ra, vặn hỏi:

“Sao lại phải đuổi đi? Cô ghét Manami tới mức đó cơ à?”

“Không…có chuyện đó.”

Kirino ngập ngừng nói, tay vẫn nắm cổ áo tôi. Mặc dù có thể thấy một câu vừa rồi chắc chắn còn có ẩn tình gì nữa, nhưng Kirino với Manami có bao giờ gặp nhau đâu, đúng ra làm sao mà ghét nhau đến thế được.

Kirino tặc lưỡi một cái, lườm tôi bằng ánh mắt hung hãn:

“Tóm lại tôi không thích! Còn anh, tại sao lại thừa lúc bố mẹ đi vắng để dắt gái về nhà hả? Không thể tin nổi….xấu xa!”

“Tôi…tôi có ý chọn đâu cơ chứ!”

Mặc dù đúng là tôi chọn ngày nghỉ, nhưng đó là vì muốn đỡ phải nấu cơm mà thôi! Tuyệt không phải như cô nghĩ đâu! Có điều nhìn mặt này chắc chắn có giải thích nó cũng không tin.

“Cũng thế cả thôi, chả liên quan gì đến cô hết. Cô cũng gọi bạn đến nhà được thì tư cách gì mà nói tôi?”

Nghe tôi phản bác, Kirino đỏ mặt dữ hơn:

“Hả? Ý anh là…là bảo tôi dẫn bạn trai về nhà chui vào phòng khách làm --- chuyện bậy bạ cũng được hả?”

“Tôi có nói thế đâu hả! Bọn tôi có làm gì đâu cơ chứ, mà ví dụ của cô cũng xa thực tế quá!”

Với cả cô làm gì có bạn trai chứ! Đừng có ăn nói lung tung.

Điên quá đi mất…

“Tóm lại, tôi không thể vô cớ đuổi người ta về được. Không biết cô không hài lòng cái gì, nhưng nếu đã không thích thì cứ thoải mái mà lượn đi.”

“Hả? Anh muốn đuổi tôi đi đấy à?”

“Ực…hiểu nhầm thôi mà!”

Con ranh này từ nãy đến giờ cứ ăn nói lung tung hoài …Mệt quá trời.

Có điều anh em bọn tôi cãi nhau một hồi to tiếng quá, xem ra đứng ở cửa cũng nghe thấy.

Cạch cạch! Cửa phòng khách hơi hé ra, sau đó Manami nhìn vào, lo lắng hỏi:

“Cái…cái…hai người….đừng cãi nhau….”

“……….”

“……….”

Tôi và Kirino cùng nhìn sang Manami…sau đó đồng loạt quay mặt đi.

“Tch…Buồn nôn!”

Kirino lè lưỡi, có vẻ cực kỳ khó chịu.

Con ranh này trật tự đi, muốn anh mày cho một trận giờ ---

“Cô ------“

Nhưng tôi vừa há mồm ra, Manami đã ra tay trước. Cậu ấy cúi đầu về phía Kirino, chào:

“Xin lỗi em Kirino. Chị đến đường đột quá.”

“*Jiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii*”

“Lườm chết cô” – tôi gần như nghe thấy tiếng Kirino gầm gừ trong bụng. Quả thật nó lườm Manami kinh thật.

Nhưng bạn ấy vẫn kiên nghị, mỉm cười thân thiện:

“Ừm – chị đến làm cơm mà thôi. Hôm nay nghe nói mẹ Kyou-chan đi vắng, sợ cậu ấy không có cơm ăn nên chị tới làm việc nhà giúp….”

“Thế hả?”

Ngược lại, Kirino vẫn hai tay khoanh trước ngực, hất hầm tỏ thái độ khó chịu.

Cái quái gì thế này!

Sao cảnh này có vẻ hợp quá vậy! Chả lẽ kiếp trước hai người này là chủ tớ à?

“…Kirino…có được không?”

“Hừm…làm việc nhà à…để xem….”

Nhìn thái độ cao ngạo của con bé, thật sự không ai ngờ Manami mới là khách. Thoạt nhìn thì Kirino mới là người nắm quyền sinh quyền sát. Con bé lấy tay hất tóc, nhếch mép nói vẻ đùa cợt:

“Thế thì…trước khi nấu cơm quét dọn phòng khách đi.”

“Cô…cô ra lệnh cho khách đấy à?”

Tôi còn chưa biết có nên chen vào không, nhưng nghe câu này thật sự không thể không trách nó.

Có điều Manami lại vui vẻ trả lời chủ nhân:

“Ừm, cứ để chị làm cho.”

“….”

Tay vẫn còn đang duy trì tư thế hất tóc, Kirino đờ ra, vẻ mặt như đang tự hỏi thế là thế nào. Tôi đoán chắc nó tưởng Manami sẽ tức giận bỏ về, không ngờ bạn ấy lại đồng ý nên giờ không biết phải làm thế nào.

“Thế cho chị mượn tủ lạnh nhé.”

Manami lấy túi nylon ở cửa ra sau đó miệng ngâm nga, chân bước vào phòng bếp.

“……”

Kirino không nói một lời nhìn Manami, sau đó đưa mắt hung hãn nhìn tôi. Tôi đoán nó đang hỏi ‘Cô ta…kiểu gì đấy?’. Ừm, cũng có thể đoán được.

Manami chính là như thế mà…

Trong lúc cô em gái của tôi đang cứng họng, Manami đã biến thành một bà mẹ đảm tay cầm chổi đầu buộc khăn.

Bạn ấy lập tức bắt đầu dọn dẹp. Đầu tiên là sắp xếp lại đồ đạc, sau đó lấy chổi lông gà quét dọn. Tiếp theo là lau sạch tấm lọc điều hòa, rồi đến đồ gia dụng – tóm lại là động tác rất nhanh gọn thuần thục.

Đột nhiên bạn ấy nhìn chân ghế mà Kirino đang ngồi…

“Ôi chết….có vết café rơi vào thảm này, để tớ lau…”

“À, cái này….”

Kirino nhíu mày. Ra là thế -- nó cố tình đổ café ra hả?

Thế này thì có lau cũng vẫn để lại vết.

“Vết bẩn kiểu này lau cũng không hết đâu.”

“Không sao, tớ có cách.”

Manami lấy khăn đặt lên vết bẩn, sau đó đặt máy hút bụi lên. Chỉ chốc lát là vết ố đã biến mất hoàn toàn.

“Nhìn coi.”

“Làm..thế nào? Mẹ tớ lau kiểu gì cũng không hết….”

“Nếu vô ý làm đổ nước trái cây hay café lên thảm, chỉ cần làm thế là sạch ngay.”

Đúng là trí khôn của bà ngoại có khác…hoặc là bạn ấy học từ Itouke no Shokutaku.[2]

Mặc dù Manami đã thế hiện lau sạch vết bẩn, nhưng Kirino chẳng những không cảm ơn, thâm chí còn khoang tay tỏ ý không hài lòng.

“Lúc nào cũng ra vẻ….lúc nào cũng tỏ cái vẻ người lớn này…! Lúc nào cũng như muốn nhắm vào con này! Bực rồi đấy….!”

Nói một câu như thế xong, nó xoay người bỏ đi.

…Cô làm sao thế hả? Ở đây cô mới là người khiến người khác bực mình đấy!

Sau khi Kirino đi rồi, còn lại tôi và Manami tiếp tục quét dọn. Mặc dù trong bụng tôi cũng tự hỏi – sao mình lại phải nghe lời con ranh ấy nhỉ ? – nhưng Manami nhiệt tình quá thành ra tôi đành cầm chổi lên phụ giúp.

“Rồi…nốt cái này là xong~”

“Xong rồi….”

Một giờ sau – cái phòng khách vốn lộn xộn nhà tôi đã gọn gàng tới mức chính mình cũng không nhận ra. Cũng không phải tại mẹ tôi lười dọn, mà là vì Manami dọn nghề quá, khiến phòng trông gọn gàng hơn gấp mấy lần. Những thứ lung tung vứt trên sàn đã bị dọn hết, phòng khách nhìn rộng hẳn ra.

“Nhẹ cả người.”

“Ừm…tại tớ không quen cái phòng này lắm nên quét dọn cũng chưa cẩn thận.”

Sao lại có thể không hài lòng với công việc của mình nhỉ.

Nhìn cái phòng sạch bong sáng sủa thế này vẫn chưa hài lòng?

“Mệt cậu rồi. Thế -- nghỉ làm chén trà chứ?”

“Ừm, ehehehe….”

Tôi khen một câu, tức thì Manami cười xấu hổ.

“Thế để tớ đi pha nước.”

“Không cần, cứ ngồi đi. Thỉnh thoảng để tớ làm việc tý.”

“Thế…à? Ừm được thôi…”

Bạn ấy nói xong liền ngoan ngoãn quay lại ghế ngồi xuống. Mặc dù nói thì hơi khoa trương nhưng tôi có cảm giác giờ bảo gì chắc Manami cũng vui vẻ làm theo.

Thật là…

Nhìn cô bạn thanh mai trúc mã của mình, tôi cười khổ một cái rồi đi pha hai chén trà.

Lúc quay lại phòng khách đã thấy Manami ngồi sẵn đấy, chắp tay trước ngực chờ tôi.

“Trà Kyou-chan pha…tớ rất muốn thử đó.”

“Quá lời rồi.”

“Đâu có ~ phải thưởng thế thì cố gắng quét dọn của tớ mới có giá trị chứ.”

Manami uống một hớp trà…

“Nhìn xem, ngon mà! Mệt mỏi các loại là tan biến luôn.”

“Ừm ừm, cám ơn.”

Tôi cười khổ. Sau đó cô bạn của tôi tiếp tục rót trà.

*Tách tách*

“Mùi vị cũng bình thường mà.”

Phòng khách nhà Kousaka chả biết từ khi nào đã có không khí của nhà Tamura.

Có Manami bên cạnh, thoải mái uống trà, thoải mái tán gẫu ---

Đúng thế, đây là cuộc sống mà tôi mơ ước.

Có điều đúng lúc này, một kẻ không mời mà tới mở cửa bước vào phá vỡ không khí đang vui vẻ.

Cạch! Kirino bước vào. Con bé đi vào trong bếp sau đó liếc nhìn bọn tôi.

“…Kiếm đồ uống thôi.”

“Ừm.”

Không ai hỏi cô đâu, nhanh rồi biến đi tôi nhờ cái.

“Hừm!”

Kirino hừ một tiếng rồi bước về phía tủ lạnh. Tôi cũng lè lưỡi về phía nó.

Phòng khách lại đầy không khí vô cùng lúng túng.

Sao cô em gái này thích phá tôi thế không biết. Cứ ngoan ngoãn ở trong phòng không được à?

Có điều Manami hình như muốn làm thân với Kirino, bạn ấy lên tiếng:

“Bọn chị vừa mới quét dọn xong thôi, giờ đang nghỉ giải lao một chút. Kirino, em uống trà không?”

“……….”

Không đáp. Thậm chí còn không tỏ ra là nghe thấy nữa. Con bé này càng lúc càng đáng ghét.

Kirino mở tủ lạnh lấy một lon nước trà nửa lít ra uống. *Ực ực ực ực – Rầm* (tiếng cửa tủ lạnh sập lại)

Nó một hơi uốn cạn cả lon, sau đó đang đi qua chỗ chúng tôi thì dừng lại:

“Ah ~ quét dọn xong rồi hả? Hừ….”

Nó cố tình tỏ vẻ giờ mới hiểu, sau đó bắt đầu đi xung quanh rồi đưa ngón tay quét qua một cái tủ, thổi “Phù” một cái:

“Cái gì đây? Bụi đầy ra đây còn gì?”

“Cô là mẹ ghẻ đấy à?”

Tôi không nhịn được bật ra.

“À, đúng thật…xin lỗi…để tớ lau lại…!”

“Manami! Không cần đâu, kệ nó!”

Manami không nghe tôi ngăn cản, bắt đầu bối rối lau dọn.

Cảnh phim ‘Cô bé Lọ Lem’ đang diễn ra ngay trước mặt tôi.

“Còn nữa! Lau dọn thì được, nhưng lau dọn xong hết thế này đồ của tôi thì tôi biết tìm ở đâu? Người ngoài mà cứ thích chõ mũi vào thế nhỉ, trông loạn thật chứ tôi biết rõ đồ của mình cái nào để đâu đấy.”

Nghe cứ như một đứa nhóc không chịu dọn phòng bày đặt lý do với mẹ ấy.

Mà chính cô đòi người ta quét dọn cơ mà! Giờ lại bảo người ta chõ mũi vào việc của mình, tôi thấy cô chỉ muốn bêu xấu Manami thôi.

Tương lai chị dâu của cô chắc chắn là khổ sở lắm.

“Đây này! Đống tạp chí tôi để cạnh ghế sofa đâu rồi? Cô để đâu rồi?”

“Ở…đây!”

Đang lau dọn, Manami vội đi tới tủ TV mở ra. Bên trong có một đống tạp chí sắp xếp gọn gàng.

“Chỗ này là tạp chí thời trang…bên này là tạp chí manga…”

Mà này Manami, sao cậu lại tỏ vẻ tôn kính đứa nhóc còn kém tuổi mình như thế?

Càng nhìn càng thấy giống người hầu.

“…Coi như xong…mà khoan…thế cô kiếm đâu ra chỗ để nhét đống tạp chí này? Mấy cái tôi để trong đó cô vứt đi rồi à? Cô cho rằng cô là ai hả? Sơn móng tay của tôi đắt lắm đấy ~ trông như sắp hết nhưng thực tế vẫn còn đấy!”

“Chị…chị không vứt đi, chị để hết vào đây mà.”

Manami rụt rè chỉ vào bên cạnh ti vi. Nhìn sang, tôi thấy điều kiển điều hòa, ti vi và bộ sơn móng tay đều để gọn gàng trong một cái hộp nhỏ. Hộp có vài khe xẻ dọc theo chiều dài giúp người ta chỉ nhìn qua cũng biết thứ gì để ở đâu.

Cũng tiện lợi thật đấy.

“Kuh…..”

Kirino nheo mắt nhìn chằm chằm cái hộp. Con bé đang muốn bới lông tìm vết nên chắc chắn chỉ tìm chỗ để chê thôi.

Có điều tìm chả nổi, cuối cùng nó chỉ đơn giản nói một câu:

“…Nhà mình có cái hộp này à?”

“Chị tận dụng hộp khăn giấy cũ đấy.”

“Đúng keo kiệt”

Xin lỗi Manami, cái này tớ đồng ý.

Nhưng thực tế giờ mọi thứ trong phòng cũng dễ tìm hơn rồi, cái gì cũng sắp xếp gọn gàng. Vì thế tôi ưỡn ngực hỏi Kirino:

“ – Cô chán chưa?”

“Kuh…..”

“Hahaha! Thế thì mau biến đi!”

Tôi thả mình ngồi xuống ghế, vẫy tay đuổi nó đi.

“!”

Kirino trợn mắt không nói gì, thậm chí tôi có thể nghe thấy tiếng nói nghiến răng ken két. Bộ dạng nó như muốn dùng ánh mắt xé xác tôi và Manami ra vậy.

“…Thế, thế nào hả?”

Đâu cần giận tới mức này chứ?

“….Anh nhớ mặt tôi đấy…! Sau này có chuyện gì tôi cũng kệ!”

*Rầm* một cái, Kirino đóng sập cửa lại rồi chạy đi.

*Bịch bịch bịch bịch bịch!* Tôi nghe thấy tiếng nó nổi giận đùng đùng đi lên nhà.

“…Con bé này…làm trò gì vậy?”

Chả hiểu sao nó lại càng lúc càng giận nữa?

Sau khi Kirino đi rồi – vốn bị kẹp ở giữa Manami và con bé, tôi mới có cơ hội thở ra một hơi.

“Phù….”

Thế là thế nào nhỉ? Mình chỉ gọi bạn đến nhà chơi thôi mà, có cần phải nổi điên tới mức đó không? Chả hiểu gì cả. Em gái VS bạn thanh mai trúc mã - Trong mấy game tán gái thì chắc chắn là sự cố ghen tuông rồi, nhưng Kirino với Manami thì làm sao áp dụng cái công thức này được.

Mà nói thật, có áp dụng được đi nữa tôi cũng bối rối không biết xử lý thế nào, mệt chết đi được.

Chịu. Chả hiểu nổi trong đầu Kirino nghĩ gì nữa. Tóm lại sau này đừng để hai người này gặp nhau nữa là ổn rồi.

“Oài…đói rồi. Manami, giúp tớ nấu cơm nhé.”

“Ừm ~ cứ để tớ làm cho.”

Manami ưỡn ngực đứng lên chạy vào bếp. Bạn ấy thuần thục mặc tạp đề vào, đơn giản trông như bà nội trợ vậy.

“Cho tớ mượn bếp tý nhé ~”

Nói xong bạn ấy quay đầu lại mỉm cười. Lúc nào cũng thế, cậu ấy có thể tạo cảm giác êm đềm thoải mái ấm áp cho mọi người xung quanh. Cơ thể mà mấy giây trước còn mệt nhọc của tôi giờ đã hoàn toàn khỏe khoắn lại như thường.

“Thoải mái đi. Thích làm gì cũng được.”

Manami vui vẻ ừ một cái rồi bắt đầu nấu nướng. Miệng vừa ngâm nga, hai tay không ngừng thoăn thoắt thái rau cắt thịt.

“Cậu xem ra thạo phết nhỉ….”

“Ơ? Ơ? Thế à?”

Tôi ngồi trên ghế sofa nhìn cô bạn thanh mai trúc mã của mình nấu cơm.

--- Mặc dù vụ cãi nhau lúc nãy cũng hơi khó chịu, nhưng gọi người ta đến quả là chính xác.

Chắc chắn đây là lần đầu tôi thấy Manami đứng bếp nhà mình, vậy mà lại có cảm giác rất quen thuộc. Một cô nữ sinh cấp ba đứng bếp hợp như thế, thật sự ngoài bạn ấy ra tôi thấy không còn ai được nữa. Một chốc sau, mùi thơm bay ra – đúng là mùi của nhà Tamura.

“Ghét nha…Kyou-chan, từ nãy đến giờ cậu cứ nhìn tớ.”

“Không có gì, chỉ là thấy cậu giống bà cụ quá mà thôi….”

“Quá…quá đáng quá! Tớ đâu cần cậu khen kiểu ấy!”

Hahaha! Cảm giác này thật tuyệt vời.

Thật thỏa mãn. Giá mà có bà mẹ như Manami thì tốt quá.

Sau đó – chừng 30 phút say, cơm trưa đã nấu xong.

“Cơm chín rồi đây ~ Kyou-chan.”

Manami mặc tạp dề bưng đồ ăn tới.

Tôi mồm nói cám ơn rồi đứng dậy định chuẩn bị sắp xếp bát đũa.

“À cứ ngồi đi, không sao đâu.”

“Không vấn đề gì ~”

Bọn tôi bày biện thức ăn ra. Sau đó Manami ngẩng đầu nhìn đồng hồ:

“…Không biết Kirino có muốn ăn không…”

Hơi quá tốt rồi đấy.

Kirino giở quẻ từ lúc cậu vào nhà đến giờ mà bây giờ cậu vẫn còn nấu cơm cho nó?

Mà nghe cứ như thể dâu hiền đang quan tâm tới mẹ chồng ấy.

Đồng hồ chỉ 12 giờ trưa, có thể nói là lúc thích hợp nhất để ăn.

“Kệ Kirino, bọn mình ăn trước đi.”

“Không…Thế không được! Làm sao lại thế được!”

Manami tỏ vẻ không đồng ý. Tôi cũng đoán bạn ấy sẽ nói vậy mà.

Mặc dù trong lòng cực kỳ không muốn, tôi cũng đành đi gọi ‘bà’ em chồng xuống ăn.

“Thôi được rồi, để tớ đi gọi vậy.”

“Nhờ cậu nhé, đừng để cãi lộn như nãy nữa ~”

“Tớ cũng có muốn đâu cơ chứ….”

Có điều cái này còn phải xem ông trời. Tôi đành miễn cưỡng ra khỏi phòng khách, đi lên lầu, gõ cửa phòng em gái mình.

*Cộc cộc*

“Kirino – ăn cơm không? Manami có nấu phần của em đấy. Sao, có định xuống ăn không hả?”

Tôi vừa gọi xong, chỉ chốc lát đã thấy cửa mở, Kirino thò mặt ra:

“Cơm trưa? À ừ ~ gọi điện thoại xong tôi xuống.”

“Ừm…hiểu rồi.”

Ủa? Dễ hơn mình tưởng. Còn tưởng nó nằm một chỗ giận dỗi cơ chứ. Tuy trông nó vẫn không vui vẻ gì nhưng đã tốt hơn bình thường rồi.

“Khá hơn chưa?”

“Hm, làm gì có.”

Đúng là có khá hơn thật. Chả lẽ ngồi nửa tiếng là hết à? Kỳ lạ thật.

…Nhưng vừa nãy đúng là Kirino sai, chắc nó cũng biết lỗi.

Khi đó, tôi còn nghĩ lý do con em mình vui vẻ hơn là vì thế. Nhưng lý do thật sự chỉ chốc nữa là hiểu ngay.

Có điều giờ quay lại chuyện chính đã.

Kirino bước vào phòng khách. Mặc dù tâm trạng có khá hơn, nhưng nó cũng không xin lỗi, chỉ lẳng lặng ăn cơm.

“Kirino, em ăn thử xem có hợp khẩu vị không.”

“Không sao…à cho ít cơm thôi.”

Bình thường ngồi với gia đình nó cũng thế. Không xem ti vi, không nói một cậu, chỉ lẳng lặng ngồi ăn. Mặc dù bố mẹ hỏi nó vẫn trả lời, nhưng con bé nói chung không bao giờ chủ động mở mồm. Khoản này thì y hệt bố.

“Thế…thế này được chưa?”

“…Bớt đi chút nữa…nửa bát thôi.”

“Ủa? Em ăn ít thế thôi sao?”

“Đồ ăn này lắm calorie quá, ăn nhiều sẽ béo.”

“Thế…thế à?”

Manami nhìn bụng của mình. Ừm, có hơi mập thật. Từ năm ngoái đến giờ, cứ đến cuối thu đầu đông là vòng bụng cô bạn của tôi lại tăng thêm một chút. Giờ tăng khoảng chừng bảy phân rồi.

Nhưng đừng để ý. So sánh với Kirino là sai lầm đấy.

Với cả đồ ăn nhiều calorie thế là vì toàn những món tờ thích mà, phải không?

“Hà ~”

Nhìn cô bạn mộc mạc của mình thở dài, tôi khì một tiếng – nhưng nói thật, tôi thích người mẫu có da có thịt hơn là gày giơ xương. Béo chút cũng không sao cả. Đương nhiên là không dám nói cái này ra rồi.

Có điều hai người này quả thật là không hợp nhau. Chưa nói đến chuyện bất hòa, Kirino với Manami đúng là một trời một vực. Từ sở thích đến tính tình đều khác hẳn nhau.

“Thế ~ ăn thôi nào. Mời mọi người dùng bữa.”

“Mời mọi người dùng bữa.”

“…Mời mọi người dùng bữa.”

Chúng tôi ăn trong bầu không khí hơi lúng túng.

Trên bàn ăn có sườn lợn rán, món Triều Tiên, cà chua, mướp đắng, đậu hũ, rau ngâm, cuối cùng là rong biển nấu với dầu đậu nành. Trừ khoản hơi quá nhiều calorie thì ngon thật.

“Ừm, rất ngon.”

Tôi gắp một miếng sườn lợn nóng giòn cắn thử, miệng không ngừng xuýt xoa.

Ngon tuyệt. Mặc dù không phải sơn hào hải vị gì, nhưng nếu ngày nào cũng phải ăn thì tôi thà ăn cái này còn hơn.

“Thật sao? Tốt quá…”

Manami thở phào nhẹ nhõm đưa tay vuốt ngực. Mặc dù tôi rất muốn biết ý kiến của Kirino, chỉ tiếc là con bé vẫn yên lặng ăn không nói một lời.

Con bé vốn là thế, nên giờ có ép nó nói ra cũng chỉ cãi nhau thôi nên tôi lựa chọn yên lặng.

“Sườn lợn này rán lẫn với cà rốt và tía tô sau đó rán qua hai lần nữa phải không?”

“Ừ, Kyou-chan từng nói cậu thích ăn thế mà….”

“Tớ nói thế à? Hà hà, nhưng ăn ngon thật. Tớ thích.”

Bọn tôi tiếp tục ăn, vừa lúc tôi xong bát canh thứ hai thì…

Kirino cầm bát đũa đứng dậy, có vẻ không vui nhìn Manami.

“Em ăn xong rồi. Mỗi món đều ngon.”

“Ơ? Ừm…cám ơn….”

“Em lên nhà trước đây.”

Kirino lẳng lặng đứng dậy ra khỏi phòng.

Manami nhìn con bé đi rồi, mãi một lúc sau mới nói ra:

“Em ấy khen ngon đấy.”

Tôi cũng chỉ nhún vai. Về khoản này, Kirino sẽ không nói dối. Vừa nãy là con bé thật lòng khen.

“Phù….”

Có vẻ như bạn ấy đọc được ý nghĩ của tôi, Manami mỉm cười thả lỏng thở ra một hơi.

“Không hiểu sao tớ thấy căng thẳng quá.”

Thật là, bộ cậu là chị dâu vừa qua kiểm tra của em chồng đấy à?

Mà nếu thế rút cục có tính là qua hay không?

Ngẫm lại cái ý tưởng quái dị của mình, tôi không khỏi bật cười.

Cơm nước xong xuôi rồi, tôi nằm ở phòng khách xem ti vi. Sau khi rửa bát đũa, Manami đi tới nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, thẹn thùng không biết làm gì.

“Sao thế Manami? Nếu cần toalét thì ra khỏi phòng khách rồi cứ đi thằng bên phải là được.”[3]

“Đâu…đâu có chuyện đó đâu! Kyou-chan, cậu chả ý tứ gì cả!”

“Thế sao mà xấu hổ thế?”

“Ừm…tớ muốn…vào phòng Kyou-chan…một chút…được không?”

“Hửm? Đương nhiên là được, nhưng mà chả có gì đâu.”

“Tốt quá ~”

Manami bộp một tiếng vỗ tay lại, xem bộ dạng rất vui.

Cứ thế, tôi dẫn Manami tới phòng của mình.

Ra khỏi phòng khách, hai đứa bước lên cầu thang.

Vừa lên tầng hai là đến phòng mình rồi. Lúc đó đó trong đầu tôi nghĩ thế.

…Lần đầu tiên dẫn gái vào phòng..ừm, tuy là gái thật nhưng lại là Manami…thôi kệ, hôm qua đã dọn phòng cẩn thận rồi.

Đống sách báo khiêu dâm đã nhét vào một cái thùng giấy giấu dưới gầm giường, còn có băng dính dán chặt lại…và thủ phạm gây phiền toái Kirino cũng đang trốn trong phòng của mình rồi. Nghĩa là không có gì có thể cản trở hai đứa bọn tôi được nữa.

“Phòng tớ đây, vào đi ….”

*Cạch* Tôi xoay nắm đấm cửa, ánh mắt chiếu về phía bàn học.

^%^#A^!@R^T@!T&E

Cái gì thế này!!!!

“Oáiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii”

Tôi gào ầm lên và lao tới dùng toàn thân che cái màn hình máy tính xách tay lại. Nói thật lúc này có phải liều mạng tôi cũng sẵn sàng liều.

…Các cậu hỏi tại sao ư?

Vì màn hình đang có cảnh nóng trong eroge to tổ chảng!

Lại còn là eroge em gái nữa chứ, đáng ghét thật!

Không hiểu nổi..vì…vì…vì sao máy tính xách tay của Kirino lại ở trong phòng mình?

Tại sao…tại sao lại ở đây?

Bình tĩnh – bĩnh tĩnh suy nghĩ xem Kyousuke! Tại sao lại thế? Ai bày cái bẫy chết người này trong phòng mình?

Không không không! Không cần nghĩ cũng biết ---! Trong nhà này ngoài tôi và Manami và Manami chỉ có một người nữa mà thôi! Đáng ghét! Đáng ghét đáng ghét! Đồ chết tiệt Kirino!

Đầu tiên là bực tức bỏ đi, sau đó lại đột nhiên vui vẻ, chẳng lẽ là vì nó chuẩn bị cái bẫy này cho mình nên thấy khoái trá?

Sao nó lại làm thế? Quá đáng quá rồi!

Giết…giết nó…con ranh này…mình sẽ giết nó….! Ughhhhh!

“Sao…thế..Kyou-chan?”

Mồ hôi lạnh đầy đầu, tôi quay lại nhìn Manami đang đứng ở cửa.

Hành vi bất ngờ này của tôi khiến bạn ấy tròn mắt há hốc mồm.

Cậu hỏi tớ có chuyện gì à….

Nên…nên giải thích cảnh một cô em gái dang rộng chân, chỗ chính giữa bị làm nhiễu thế nào nhỉ?

“Không…không có chuyện gì hết!”

“Làm sao có thể…không có chuyện gì được.”

Nói cũng đúng.

“Thật đấy! Thật sự không có chuyện gì đâu! Vừa nãy tớ chỉ…đột nhiên có hứng hét lên thôi.”

Sao cứ những lúc thế này là kiếm cớ ngu thế không biết!

Hỏng thật rồi…lần này thì rất không ổn rồi…các cậu hỏi cái gì không ổn? Nếu để Manami nhìn thấy cái này, tôi không chắc mình có thể không đi tự sát được hay không! Chết đó, chết chắc đó!

“Phù ~… phù ~… phù ~…”

Tôi tập trung toàn lực nghĩ cách thoát khỏi tình trạng hiện, vận dùng từng tế bào não của mình.

Hiện giờ, bằng cách ôm cả cái máy tính xách tay, tôi đang che cái tấm H-CG này đi.

Sau lưng là Manami đang đứng ngây ra, làm sao mà thoát được đây?

Có…có cách gì thoát không? Không có là chết chắc đó! Cố lên! Cố lên Kyousuke! À…!

“Kyou-chan….?”

Manami lo lắng hỏi, bắt đầu từ từ tiến lại gần.

Không còn thời gian nữa rồi….

Đột nhiên, tôi có cảm giác như có tiếng chuông gõ vào đầu mình *bong* một cái.

“..Từ từ đã! Đúng rồi…! Có cách…giải quyết mà!”

Tuy bị dồn vào chân tường, tôi vẫn kịp đưa mắt về nút Esc.

Đúng thế - nút thoát khẩn cấp!

Nút bấm cho phép trong chớp mắt, biến màn hình đang hiển thị cảnh nóng tới mức đủ kiến tôi tự sát thành màn hình cực kỳ vô hại. Nó cũng giống như túi khí an toàn hoặc là nút thoát trong máy bay chiến đấu vậy. Có thể nói công ty làm game cũng vì người dùng mà nghĩ ra cái nút này.

Mà may làm sao, cái eroge “CO2” tôi đang chơi cũng có chức năng này.

À, thật lòng muốn tâng bốc mấy công ty ấy lên tận mây xanh quá!

Thế là ---

*Cạch – phựt*Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, tôi kịp thời nhấn nút ‘thoát khẩn cấp’.

“Phù…..”

Lúc này mới thả màn hình ra được, tôi đưa tay lau mồ hôi trên trán.

Ok rồi…màn hình giờ chắc vô hại lắm rồi…tôi yên tâm quay lại.

“Haha, xin lỗi vì làm cậu sợ!”

Có điều nụ cười trên mặt lập tức cứng lại.

“Wow…oa….ghê chưa…!”

Manami đang xem một quyển trong đống sách báo khiêu dâm quý giá của Kousaka Kyousuke.

“Hả??? Cậu lấy đâu ra cái đó!?”

Quay quay quay! Nhìn một vòng, tôi mới thấy đống báu vật của mình thay vì được nhét dưới gầm giường đang nằm chềnh ềnh ra sàn. Vì vừa vào phòng tôi đã chú ý lên bàn nên thật sự là bỏ qua cái này…Nhưng…thế này…thế này là thế nào? Con em gái mình lại quá đáng vậy sao --! Có là ác ma cũng không đến thế này!

“Đừng…tịch thu…!”

“Ah…”

Tôi giật vội quyển trong tay Manami lại, sau đó bò lồm ngồm trong phòng như con gián thu hồi toàn bộ đống báu vật trên mặt đất. Thật sự lần này đúng là dọn phòng nhanh thần tốc.

Manami ngây ra đỏ mặt nói:

“…Họ đều đeo kính hết.”

“Không phải thế đâu mà!!!!!”

Ừm, cũng không hẳn là sai, nhưng không phải thế…! Muốn khóc quá!

Cắn răng nuốt nước mắt vào trong, tôi vất vả nhét tất cả vào thùng giấy. Sao lại thế này…lần đầu tiên cho gái vào phòng…lại phát hiện ngay đống báu vật chứ…

Mà lại còn đúng thể loại…không nên cho bạn ấy thấy nhất nữa…

Cái phòng gì mà đầy bẫy rập thế này! Muốn chết quá! Nhưng…nhưng chắc chả còn gì phải sợ nữa nhỉ? Trong phòng này thì còn có gì dở hơn nữa được cơ chứ?

Thật không nhỉ? Tôi vội nhìn sang Manami.

“…………*Jiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii*.”

“Tamura…Manami-san...đang nhìn gì thế?”

Tôi càng lúc càng có linh cảm xấu, vội hỏi.

Vì…Manami tái mặt đi rồi

Vẫn còn đang thở phì phò, tôi nhìn theo ánh mắt của Manami và thấy màn hình máy tính đáng lẽ đang vô hại…..

“Không…không thể nào.”

Một tiếng rên rỉ đau đớn vang lên.

Sau khi nhấn nút thoát khẩn cấp, màn hình đã tự động đổi thành ---

Thành ---

Một cô bé loli mặc đồ bơi của trường, dùng một tư thế rất khêu gợi đang khiêu khích người dùng. Lời thoại còn viết bằng chữ to đùng ở bên cạnh:

Onii-san, anh là đồ biến thái có phản ứng sinh lý với em gái ~

“Cái quái gì thế này? Nút thoát khẩn cấp làm sao vậy? Hình gì thế này?”

“…Kyou-chan…cái này…là?”

Chờ chút, thế là thế nào? Tại sao? Lúc trước còn thoát được cơ mà? Sao lần này lại thế? Đúng, theo sách hướng dẫn thì có đến vài màn hình thoát khẩn cấp – chả lẽ….

“Chả lẽ trong số nhân viên có người ác ý thiết lập để sau khi nhấn nút thoát khẩn cấp, có khả năng hệ thống sẽ tự tìm một H-CG để bật lên?”

Nếu…nếu thế…Cái game chết tiệt này!

Ai! Thằng nào bày ra trò này đấy!

Với thằng đó thì chỉ là đùa ác…nhưng ngươi có biết có thằng con trai giao cả tính mạng cho cái nút đó không hả?

Bồi thường cho thằng này đi, mấy công ty chết tiệt!

Mà…không…tại sao…tại sao lại cứ là mình dính phải quả này….

Quá đáng quá…nỡ nào phản bội trái tim nam sinh cấp ba còn hồn nhiên….

“Kyou-chan…phản ứng sinh lý là gì thế? Chuyện hàng tháng của con gái à?”

Cái đó gọi là chu kỳ sinh lý!!!

Không không, giờ không phải lúc nổi điên với cái công ty chết tiệt này.

Tôi nhìn lại Manami, phát hiện cô bạn thanh mai trúc mã của mình đang tròn mắt giật mình nhìn chăm chú cái H-CG.

“Oh…oh….”

Trong tình huống này có thể nói gì được nhỉ? Không thể không nói gì được, mà trong đầu lại nghĩ không ra cái gì cả. Với cả có cảm giác làm gì cũng muộn rồi.

Ôi…! Ai ngờ có ngày mình cũng gặp chuyện này chứ…!

Nỗi lo lớn nhất của tôi đã thành hiện thực….

Hồi nghỉ hề -- lúc Kirino bị bạn nó phát hiện là otaku, khi đó nó sợ đến cứng đờ ra. Giờ đúng là cười người hôm trước hôm sau người cười. Thật sự giờ không biết làm sao cả, tim đập như trống trận, có cảm giác thời gian như ngừng lại.

Đầu đã ướt đẫm mồ hôi, tôi thật không dám nhìn mặt cô bạn của mình nữa.

“Ừm…cái này….”

Bằng giọng rất khó diễn tả, Manami đỏ mặt hàm hồ:

“Ra là thế….”

Sau đó bạn ấy nở nụ cười hiền hòa.

Ra là thế.

Ra là thế cái gì mới được chứ?

Thế rút cục là cậu đồng ý chuyện này không! Mặc dù rất muốn biết nhưng tôi không dám đi hỏi.

Bỏ đi, tôi cũng đoán là quan hệ giữa hai đứa cũng không vì thế mà biến đổi quá nhiều đâu.

Sinh hoạt hàng ngày mà tôi vẫn mơ ước cũng không vì thế mà tan vỡ đâu.

Cho nên – đương nhiên Manami cũng sẽ không vì thấy trong phòng tôi một nút sách báo khiêu dâm có hình gái đeo kính, trên màn hình máy tính xách tay có hình cô em gái đầy khêu gợi mà như ai đó bảo ‘đừng có nói chuyện với tớ nữa’.

Mặc dù chắc chắn không đến mức đó, không đến mức đó…nhưng không biết cậu ấy sẽ phản ứng thế nào --

Bất kể thế nào, cả đời tôi có lẽ cũng không quên được câu này…

“Ừm…Kyou-chan…”

Manami nhìn màn hình, sau đó nhìn tôi, sau đó mỉm cười tựa như Bồ Tát…rồi nói:

“…Muốn tớ gọi cậu là Onii-chan không?”

Tôi òa ra khóc ngay tại chỗ.

Chú thích

↑ Chịu chả hiểu nữa, chắc là một site AV của thanh niên Jap

↑ Một chương trình TV dạy thủ thuật trong nhà của Nhật.

↑ Thô vcl, đừng ai học nó nhé.