Người ta hay nói "Võ sĩ dù đói cũng ngậm tăm", nhưng tôi là học sinh cao trung, chứ không phải là võ sĩ. Hiện tại cũng chẳng còn là thời Edo nữa, mà là thời Reiwa. Tuy nhiên, tôi vẫn muốn sống một cuộc sống cao quý như vậy. Dù cuộc đời của tôi có bị cô lập với phần còn lại của thế giới, tôi vẫn có khao khát như vậy. Bateren cần phải bị trục xuất.
Mà thôi, hiện tại đang là giờ nghỉ trưa. Tôi đang đứng ở hành lang trước lớp mình.
Trước mắt tôi, Hội trưởng và Hội phó Hội học sinh đang dogeza dưới đất. Eh, thế này là thế nào?
“Yukito Kokonoe, chị chân thành xin lỗi! Xin hãy tha thứ cho chị.”
“Xin lỗi, Kokonoe-kun!”
Khỏi phải nói, lớp học nhốn nhào hết cả lên. Những học sinh đi dọc qua hành lang thì dừng lại và đứng nhìn từ xa. Họ đang ghi hình bằng điện thoại của mình. Thế là tôi giơ hai tay tạo hình chữ W. Nổi bật quá. Nổi bật muốn chết luôn ý. Không, mấy con người này điên hết cả rồi! Bộ hai người là võ sĩ cả sao sao!? Tôi trở thành lãnh chúa từ khi nào vậy!? Giờ là giờ Luân phiên trình diện sao.
“Các khanh miễn lễ. Ấy không, đùa thôi. Mấy chị đứng lên đi, thế này gây sự chú ý lắm.”
“Chị muốn chân thành xin lỗi vì đã làm tổn thương em.”
“C-cảm ơn đã cố gắng giúp chị!”
“Em đã bảo là đủ rồi mà?”
Hội trưởng và Hội phó Hội học sinh cuối cùng cũng nhìn lên rồi đứng dậy. Trong khi đó, sự chú ý vẫn tăng dần đều, nhưng họ không hề để tâm, như thể họ không nhìn thấy xung quanh nữa vậy.
Khách quan mà nói, không đời nào hai học sinh năm ba vào lớp của các học sinh năm nhất dogeza xin lỗi lại không thu hút sự chú ý cả. Người này lại còn là Hội trưởng Hội học sinh. Cô ấy đang trên đà trở thành ngôi sao đó. Tôi rất muốn tránh xa khỏi cái sự chú ý này. Một tia ánh đỏ đang lóe lên trên con đường trở thành kẻ cô độc trong bóng tối của tôi.
Với cả nếu mấy người định xin lỗi, thì cũng phải mang theo một một hộp bánh vàng đặt trên hộp tiền cổ chứ? Echigoya hẳn đang tức giận lắm.
“Không thể đâu. Chuyện này quan trọng với chị lắm!”
“Chị muốn trả ơn em.”
“Xin hãy đứng dậy đi ạ.”
Dính líu vào hai chị này chắc là tôi đi đời luôn mất, nên đành nói theo cách lạnh lùng nhất có thể.
Ấy vậy mà, ánh mắt của hai senpai lại trợn tròn, như thể đang lên cơn sốt.
“Yukito Kokonoe, ――――Làm tình đi!”
“Chị đang muốn chiêu đãi em một bữa thật ngon――Chờ đã, Mutsuki-chan!?”
Senpai tuyên bố trơn tuột đầy dõng dạc. Giọng điệu vô cùng trong trẻo, dễ nghe. Chị ấy là Chủ tịch Hội học sinh. Thế thì ngôi trường này an toàn rồi. Ừm ừm. Phó Chủ tịch quả là người đàng hoàng tốt bụng. Biết rồi, tôi biết rồi mà! Tôi chỉ đang trốn tránh hiện thực mà thôi, chết tiệt! Cứ giả điếc coi như không nghe thấy gì đi. Tôi là nhân vật chính mà, chiêu này tôi dùng được.
“Ờm, chị nói cái chi dạ?”
“Kokonoe, đây là lần đầu của chị. Chị muốn em sử dụng cái này nếu có thể.”
Chiêu thức của tôi quá thiếu kỹ năng và kết thúc trong thất bại. Đành phải chăm chỉ rèn luyện vậy. Senpai thẹn thùng nhét vào tay tôi thứ gì đó. Trên hộp có ghi 0,01mm. Tôi, không biết…không biết gì hết… Trông nó quen quá. Ở nhà Yukika-san cũng có. Nó được đặt ở một vị trí rất tinh tế trong tầm mắt, như muốn hấp dẫn ánh nhìn của người khác vậy.
Với cả, chẳng phải thế này là hơi quá mỏng rồi sao? Công nghệ phát triển nhanh thật!
“Nhưng nếu em không muốn dùng tới nó, cũng không sao cả, chị chấp nhận hết.”
“Mutsuki-chan!? Nè, cậu lạ lắm đấy, sao vậy!?”
Phó Chủ tịch Mikumo-senpai đang lay chuyển Chủ tịch, nhưng Keido-senpai không nhích lấy một li. Chắc chị ấy phải khỏe lắm. Lưng chị ấy thẳng tưng, tôi có thể cảm nhận được cơ thể của chị ấy đã được rèn luyện rất tốt. Quá đỉnh.
“Em không muốn đeo thì chúng ta chơi trần cũng được!”
“Cậu mất kiểm soát rồi à!? Bình tĩnh lại đi!”
“Yumi à, tớ hoàn toàn tỉnh táo.”
“Nhưng mà tỉnh táo thế này thì còn tệ hơn ấy!?”
Mà nghĩ lại, cũng gần tới ngày thi rồi. Tôi có sự tự tin nhất định vào khả năng học tập của mình nên mấy bài kiểm tra không có gì phải sợ. Kết thúc việc học sớm sẽ để lại cho tôi một quãng thời gian rảnh tuyệt vời. Suy nghĩ của tôi trôi dạt tới một nơi nào đó hoàn toàn khác.
Bởi vì nghe mấy người này nói làm tôi chết não mất.
“Nhưng mà, theo tớ tìm hiểu về những gì nam giới sẽ vui vẻ nhận――”
“Waaaaaa!”
“Trên tạp chí có viết vậy mà. Nếu phạm sai lầm, có thể chị đã kết thúc mạng sống của Kokonoe bằng suy nghĩ nông cạn của chính mình. Vậy nên nếu không đặt cược cả mạng sống của mình vào thì bất công cho em lắm. Kokonoe, đây là lời xin lỗi của chị. Xin em hãy chấp nhận nó!”
Đây không phải là sự thật. Chủ tịch lại cùng một giống loài với Yukika-san. Chị ấy là thú săn mồi. Có lẽ tôi chỉ là một chú động vật ăn cỏ chỉ chờ bị săn đuổi mà thôi. Tôi sẽ sống một cuộc đời bình lặng.
“Senpai, mà giờ em với chị làm chuyện đó cùng với cảm xúc chuộc lỗi như thế thì sao mà vui cho nổi.”
“G-gì cơ… Nhưng cũng có lý.”
“Đ-đúng rồi đó Mutsuki-chan. Cậu có nên bình tĩnh rồi suy nghĩ lại một chút không?”
“Không đâu, nhưng mà Kokonoe. Tất nhiên trong đó sẽ có cảm xúc muốn chuộc lỗi. Nhưng không chỉ có vậy đâu!”
“Ah, không ổn rồi, cái người này.”
Chị ta cố gắng truyền đạt cái gì đó qua vẻ mặt tự tin của mình, nhưng không thành. Dù không có kinh nghiệm, nhưng đây là cách duy nhất giúp tôi thoát khỏi tình thế này. Người đời hay nói mỡ dâng tận miệng còn không ăn thì đúng là nỗi hổ thẹn của đàn ông, nhưng tôi cũng không có đói tới mức như thế. Một bữa ăn bình thường là đủ thỏa mãn cơn đói của thằng này rồi.
“Hôm nay em mua đồ ăn trước rồi nên cho em xin kiếu ạ!”
36 kế chạy là thượng sách. Tôi chạy thoát khỏi hiện trường. Chiến lược được sử dụng trong quân sự khi bị áp đảo về quân lực trong một trận chiến. Tôi thua ngay từ lúc ban đầu rồi.
“Biến thái kìaaaaa!!!”
Tiếng thét thảm thiết của tôi vang vọng khắp cả hành lang.
-
Tôi thoát khỏi nanh vuốt của bà chị biến thái, chạy tới lối thoát hiểm. Lúc này đây thực sự là một nơi để thư giãn. Mỏi quá đi mất, tôi thở dài rồi ngồi xuống. Và không hiểu sao trước mắt tôi có một vị khách. Trông quen quen. Một trong mười hai vị thần trên đỉnh Olympus.
“Aphrodite-senpai?”
“Hm!”
Chị ấy bơ tôi. Trông chị có vẻ tức giận. Tinh thần kiệt quệ của tôi sau khi dính líu tới bà chị Chủ tịch kia giờ moi đâu ra sức lực mà đối phó với chị ấy nữa. Mọi người đều có những ngày tâm trạng tồi tệ như vậy đấy. Nee-san của tôi cũng có những ngày như vậy, ít nhất là một tháng một lần. Tốt hơn hết là đừng nên can thiệp họ vào những lúc như thế.
Tôi mở túi bánh mì nho và bánh mì sữa phô mai tôi đã mua. Lần này là mới là sự kết hợp hoàn hảo. Là thành tựu lớn của tôi.
“Này, em lơ chị rồi ngồi đó ăn sao?”
“Phiền phức thật…Ah, theo chiều hướng tốt nhé.”
“Chị từng bảo với em nói thế cũng sẽ không được tha thứ đâu mà?”
“Chị có nói thế chứ cũng có nghiêm trọng mấy đâu mà.”
“Có đấy! Em không nhớ lần cuối chúng ta gặp mặt đã nói gì sao?!”
“Chị nói gì cơ?”
“Em nói em sẽ tới đây một hoặc hai lần một tuần đấy! Thế mà ngày nào chị tới đây cũng chẳng thấy em ở đâu cả.”
Giờ nghĩ lại, tôi mới thấy hình như có chuyện đó thật. Tôi quên béng mất. Thời tiết xấu nên tôi đành chọn ăn ở trong lớp như bình thường. Nhưng mà tôi hơi sợ thú nhận nên bèn che đậy lại. Tôi là người có thể đọc được bầu không khí mà không cần phải nói lời nào.
“Có nhiều chuyện xảy ra lắm. Cơ mà Aphrodite-senpai, ngày nào chị cũng lên đây à?”
“Uu. Không có đâu nhé? Chị chỉ thi thoảng lên đây vì muốn ở một mình chứ không phải vì quan tâm tới em đâu đấy nhé?”
“Gì vậy trời, chẳng phải chị cũng là một đứa cô độc như em thôi sao. Ahahaha.”
“Dừng lại! Đừng có đánh đồng chị với em! Với cả sao nghe tên chị cứ sai sai thế!?”
“Bởi vì ở đây có một nữ thần nè.”
“Đừng có nói lòng và lòng vòng phức tạp vấn đề nữa!”
“Nhưng em làm gì có biết tên senpai đâu…”
“Chị giới thiệu bản thân mình rồi đó? Rồi đó? Em đang nhớ nhầm rồi đấy.”
“Tại sao nho trong bánh nho lại có vị không giống như nho gì mất ta?”
“Nghe chị nói giùm cái! Em có quan tâm tới chị không vậy? Chị cũng hơi bị nổi tiếng ở năm hai đấy nhá?”
“Ồ, chị đang giả vờ mình là ngôi sao à?”
“Đừng có cay nghiệt như vậy nữa! Em làm chị xấu hổ quá rồi đây nè.”
“Ngoan ngoan. ――Hả? Sao Suzurikawa lại ở đây…?”
Trong lúc đang phản pháo lại lời khoe khoang tự ti của Aphridote-senpai, tôi thấy một cặp nam nữ tiến lại gần. Vẻ mặt bồn chồn. Họ trông còn chẳng giống bạn bè của nhau.
“Có chuyện gì thế…Tệ rồi. Hai người đó đang đi tới đây à?”
“Sao chị rụt rè vậy? Chị có làm gì sai đâu.”
“Khó xử quá đây nè! Chắc chắn kia là tỏ tình đó.”
“À, nói mới nhớ Aphrodite-senpai cũng được tỏ tình ở đây mà.”
“Fufun~. Đúng rồi đó, chị nổi tiếng lắm biết chưa.”
“Bánh mì sữa phô mai thực sự rất buồn cười, có tới hai sản phẩm làm từ sữa ở trong nó nè.”
“Em thực sự đang coi thường chị đấy à? A, nhanh lên, trốn đi!”
Rất nhanh, senpai nắm tay tôi dẫn ra một bóng cây.
“Em có biết ai trong số họ không?”
“Có. Cô gái kia là bạn cùng lớp của em.”
“Dính líu tới mấy chuyện này sẽ có chút rắc rối, nhưng mà chị hồi hộp quá đi!”
Chúng tôi chỉ là mấy tên khả nghi lén lút theo dõi sự tình mà thôi.
Trong lúc đó, hai người họ trao đổi vài lời. Mặc dù tôi không nghe được họ nói gì nhưng tôi đoán Suzurikawa là người được gọi tới. Nghĩ lại thì cô ấy có nói cô đã chia tay với senpai rồi. Nếu đúng là như vậy thì cô ấy có bước vào một mối tình mới cũng chẳng đáng ngạc nhiên.
Cuộc tỏ tình như đã xong, cả hai chia nhau ra trở về.
“Haa… Lo chết đi được. Cô gái ấy khá dễ thương, nhưng mà có chuyện gì xảy ra thế?”
“Senpai đang muốn thể hiện mình đáng yêu hơn đúng không? Giờ nghỉ trưa sắp hết rồi.”
“Chắc chị với em phải giải quyết cái chuyện này trong một lần quá.”
Chuông reo và chúng tôi giải tán. Ối. Tôi quên không nghe tên chị ấy mất rồi. Chị ấy là ai vậy nhỉ? Không phải là Aphrodite thì Athena cũng được. Đã là một người nổi tiếng thì tôi không nên bỏ lỡ. Khi gặp ai đó tôi quen mà không nhớ tên, chỉ cần nói Tanaka, Satou hoặc Suzuki là tôi sẽ có 20% câu trả lời đúng. Hầu hết sau đó họ sẽ cho tôi biết tên của họ nên sẽ không còn vấn đề gì nữa. Đây cũng là một cách sống đấy.
Lúc đó, tôi không hề nhận ra.
Sự hiện diện của một học sinh nhìn chằm chằm theo cặp nam nữ quay trở lại lớp học bằng ánh mắt u ám.
武士は食わねど高楊枝 (Bushi wa kuwanedo takayouji) – Võ sĩ dù đói cũng ngậm tăm Ý nghĩa: Dù túng thiếu nhưng nhất quyết phải giữ thể diện. 参勤交代/Sankin-kōtai: là thông lệ của Mạc phủ Tokugawa đòi tất cả các lãnh chúa (daimyo) cứ cách một năm phải lưu lại kinh đô Edo một năm. Lệnh trục xuất Banteren (伴天連追放令) là một sắc lệnh do Toyotomi Hideyoshi ban hành vào ngày 24 tháng 7 năm 1587 tại Hakozaki, Chikuzen (Thành phố Fukuoka ngày nay) trong thời kỳ Azuchi-Momoyama của Nhật Bản, hạn chế việc buôn bán truyền giáo Thiên chúa giáo với những người man di phía Nam. Từ Banteren/伴天連 là bản dịch tiếng Nhật của từ "Padre" trong tiếng Bồ Đào Nha, có nghĩa là linh mục hoặc nhà truyền giáo và từ "追放", có nghĩa là trục xuất. Vì giáo phái Thiên chúa giáo duy nhất đến Nhật Bản vào thời điểm đó là Giáo hội Công giáo nên sắc lệnh này thực sự nhằm vào các thương nhân và nhà truyền giáo từ các quốc gia Công giáo như Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha. Aphrodite là nữ thần Hy Lạp cổ đại gắn liền với tình yêu, tình dục, sắc đẹp, niềm vui, đam mê và phồn thực. Hình tượng của bà sau này được hỗn dung với nữ thần Venus của La Mã.