Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cách đi trên con đường hoa của nhân vật chính

(Đang ra)

Cách đi trên con đường hoa của nhân vật chính

라몽라몽

Đó là lúc cuộc đời tôi rẽ sang một hướng khác...

10 868

Tôi muốn làm nước mắt của cậu

(Đang ra)

Tôi muốn làm nước mắt của cậu

Shiki Taiga

Đạt Top 1 hạng mục Đầu truyện mới trên Kono Light Novel ga Sugoi! 2023

10 912

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

25 2

Flicker Style: A Murder Perfect for Kagami Kimihiko

(Đang ra)

Flicker Style: A Murder Perfect for Kagami Kimihiko

Yuuya Satou

Lại là một thế giới hỗn loạn mà tôi chẳng thể ngờ tới.

2 2

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

22 1

Vol.3 (LN) - Chapter 3:「Hội chứng mạng xã hội (SNS)」

Ta đây là một thằng cặn bã. Tên tôi là Kokonoe Yukito.

“Nóng quá……”

Dù có nói ra thành lời cũng chẳng có ý nghĩa gì, nhưng biết sao được, lời cứ tự nhiên buột ra mà. Đành chịu thôi, biết sao giờ.

Hôm nay trời lại vượt ngưỡng ba mươi độ. Đầu hạ đã đến, và cái nắng chói chang như muốn thiêu đốt làn da. Lấy tiếng ve sầu làm nhạc nền, tôi chợt nhận ra một điều vô cùng hiển nhiên.

Chẳng phải tôi sốc trước cảnh tượng trước mắt, cũng không phải giật mình vì một con ve sầu đang hấp hối. Nếu phải nói thì, đó là một sự chấp nhận. Một hiện thực mà tôi dễ dàng thấu hiểu.

Tôi đang trên đường đến trung tâm thương mại. Vì đang tuổi ăn tuổi lớn nên chiều cao của tôi cũng tăng lên. Bộ đồ bơi tôi dùng hồi cấp hai đã trở nên chật chội. Vốn chỉ dùng trong giờ học nên tôi cũng hiếm khi có dịp mặc, nhưng một khi đã được chị gái người lớn mời đi chơi thì không thể nói như vậy được.

Tôi được Mio-san và Tristy-san rủ đi chọn đồ bơi giúp họ, nhưng đương nhiên là tôi đã từ chối.

Dù thế nào đi nữa, một sự kiện như vậy đối với một thằng chưa từng có bạn gái như tôi đúng là một nhiệm vụ bất khả thi, chẳng khác nào Rokuhara Tandai . Cả hai người họ đều có thân hình rất đẹp. Đặc biệt là Tristy-san, mang dòng máu lai, có những chỗ không thể nói ra nhưng lại rất nảy nở, và đủ thứ chuyện thật tuyệt vời. Cái đó phải gọi là túi khí rồi!

Vừa ra khỏi ga, tôi thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc ở phía xa. Cái "túi khí" đó đang rung rinh.

Mái tóc rực rỡ của nhân vật chính trong câu chuyện, Tristy-san, nổi bật một cách lạ thường.

Tôi phân vân không biết có nên gọi hay không, nhưng rồi lại thôi. Mối quan hệ giữa tôi và Tristy-san rất kỳ lạ.

Tôi là nạn nhân, còn chị ấy là thủ phạm. Chúng tôi chỉ tình cờ quen biết nhau qua một vụ tai nạn. Vậy mà lại được một người như thế rủ đi chơi, kể cũng lạ.

Tôi đã được Tristy-san và Mio-san mời đi hồ bơi.

Họ nói đó là để xin lỗi, nhưng giờ đây tôi lại hối hận vì đã đồng ý.

Tristy-san có lẽ vì cảm thấy có lỗi nên đã rất thân thiết với tôi, nhưng việc tôi cứ ỷ lại vào điều đó thì không tốt cho cả tôi và chị ấy.

“Phải rồi, xinh đẹp như vậy thì có bạn trai cũng là chuyện thường tình thôi.”

Người đứng bên cạnh chị ấy chắc là bạn trai rồi. Trai tài gái sắc. Chắc họ đang hẹn gặp nhau, Tristy-san chạy đến với nụ cười rạng rỡ và ôm chầm lấy anh chàng vừa tới.

Hai người ôm nhau trông thật xứng đôi. Họ chính là hiện thân của một cặp đôi lý tưởng.

Liệu tôi nhận lời mời này có thực sự ổn không? Đối với bạn trai của Tristy-san mà nói, tôi chẳng khác nào một kẻ phá đám. Chuyện xin lỗi và bồi thường tai nạn đã xong xuôi cả rồi. Mối quan hệ của chúng tôi chỉ đến đó là hết.

Không còn lý do gì để Tristy-san tiếp tục dính dáng đến tôi nữa.

Dù không phải là đi riêng hai người, nhưng việc đi bơi cùng một thằng con trai khác chắc chắn sẽ khiến bạn trai chị ấy không vui. Làm sao đây, phiền phức rồi…

Mệt lả vì nắng nóng, tôi vào một quán cà phê gần đó để nghỉ ngơi. Dùng khăn tay lau mồ hôi, tôi gọi một ly cà phê đá và nhớ lại chuyện ngày hôm qua.

Hôm qua, nghe nói Shiori đã được một đàn anh năm hai tên Suzuki, được cho là át chủ bài tiếp theo của câu lạc bộ bóng chày, tỏ tình.

Cô ấy đã cất công đến chỗ tôi và nói:“Tớ đã từ chối đàng hoàng rồi đó, Yuki!”, với nụ cười rạng rỡ như mọi khi. Nói là cô ấy lễ độ thì cũng đúng, nhưng Kamjishiro Shiori rất nổi tiếng. Chính tôi công nhận điều đó.

Nghĩ lại thì, ngay cả lúc đó tôi cũng đã cảm thấy có gì đó không ổn. Shiori đã nói rằng cô ấy thích tôi. Hinagi cũng vậy. Nhưng tôi vẫn chưa trả lời họ.

Chẳng phải mình chỉ là một thằng cặn bã thôi sao?

Chẳng phải mình là một gã chuyên mập mờ sao. Thà bị tống cổ đi còn hơn!

Nghĩ kỹ lại thì, tôi chẳng hề đáp lại “tình yêu” mà các cô ấy dành cho mình. Đúng là một thằng khốn nạn không thể tả. Tội đáng muôn chết.

Thật sự tệ hại quá mà... Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ để mắt đến người khác. Vì tôi cứ ngỡ mình bị mọi người từ chối. Thế giới của tôi chỉ có mình tôi là đủ.

Nhưng rồi, tôi đã biết rằng sự thật không phải vậy. Tôi đã nắm lấy bàn tay chìa ra cho mình.

Tôi không biết anh Suzuki đó là người thế nào. Nhưng nếu anh ấy thực sự thích Shiori và đã tỏ tình một cách nghiêm túc, thì anh ấy chắc chắn đã nhìn thẳng vào Shiori một cách chân thành hơn tôi rất nhiều.

Trong số những lời tỏ tình mà Shiori đã từ chối, biết đâu lại có một người có thể thực sự mang lại hạnh phúc cho cô ấy, một người có thể ngang hàng đón nhận tình cảm mà cô trao đi.

Một người khác với tôi, kẻ vẫn mãi đi tìm kiếm “tình yêu”.

Shiori từ chối như vậy có thực sự ổn không? Một suy nghĩ thật quá tự phụ.

Một khi cô ấy đã tự mình quyết định từ chối, tôi đâu có tư cách để nói bất cứ điều gì.

Tuy nhiên, nếu tôi có thể đưa ra câu trả lời sớm hơn, ví dụ như, nếu tôi nói rõ ràng rằng mình không thể đáp lại tình cảm của Shiori, thì có lẽ cô ấy đã có một lựa chọn mới.

Lời tỏ tình chân thành của một ai đó có lẽ đã được đền đáp.

――Mình đang làm một điều thật tàn nhẫn.

Liệu tôi có thể yêu một ai đó lần nữa không? Liệu cái ngày không biết khi nào mới tới đó có thực sự đến không? Và trên hết, tôi có nên để họ phải chờ đợi mình vì một chuyện như vậy mãi không?

Việc cứ trì hoãn câu trả lời, cứ lảng tránh vì không hiểu “tình yêu” là gì, cứ mãi dậm chân tại chỗ, biết đâu lại chính là đang cướp đi tương lai và những khả năng của các cô gái ấy.

Mình... có nên ở gần các cậu ấy nữa không?

“Leon, lâu rồi không gặp! Từ giờ anh sẽ ở Nhật luôn ạ?”

“Ừ. Cuối cùng thì anh cũng qua đây được rồi.”

Đã ba năm rồi Tristy mới gặp lại anh trai mình, Leon. Trong khi gia đình Tristy chuyển đến Nhật Bản, chỉ có anh trai Leon ở lại nước ngoài vì công việc.

Giờ đây, người anh trai đó cuối cùng cũng đã hoàn tất việc bàn giao công việc và quyết định sẽ sống ở Nhật từ mùa hè này.

Tuy nhiên, có lẽ vì chưa quen với mùa hè ở Nhật, anh ấy đang vã mồ hôi như tắm trong cái nóng như thiêu như đốt.

“Nhanh vào trong đi thôi. Anh nhớ máy lạnh quá.”

“Mùa hè ở Nhật nóng mà. Anh sẽ quen nhanh thôi.”

Dù nói vậy, nhưng cả hai vẫn nhanh chóng tiến vào trung tâm thương mại như để trốn khỏi cái nắng gay gắt.

“Nhà của Leon ở xa không thế?”

“Cách ga hai mươi phút thôi, nên em có thể đến thăm bất cứ lúc nào.”

“Vậy ạ. Papa và mama chắc sẽ vui lắm!”

“Mà này, em cũng vất vả rồi nhỉ. Nghe nói em gây ra tai nạn à? Có sao không?”

“Vâng. May là bạn kia là một người rất tốt bụng.”

“Lúc nghe mẹ kể anh cũng giật mình đấy. Quan trọng là Tristy không sao cả.”

Vừa trò chuyện những câu vu vơ đúng kiểu anh em, họ vừa cùng nhau đi dạo quanh trung tâm thương mại.

Tristy hẹn gặp Leon ở đây là để mua sắm những thứ cần thiết cho cuộc sống của anh trai. Leon đã quyết định sẽ sống một mình.

“……Thế này chắc là đủ những thứ cần thiết rồi nhỉ. Giờ Tristy định làm gì?”

“Vậy thì đến lượt em nhé. Bên này, bên này!”

Sau khi mua sắm xong đồ cho anh trai, Tristy hướng đến địa điểm mục tiêu của mình.

“Eh, em mua đồ bơi à?”

“Leon cũng chọn một bộ đi. Anh làm gì có đâu, đúng không?”

“Em đang chọn một bộ đồ bơi khá là sặc sỡ đấy, có bạn trai rồi à?”

“L-Làm gì có! Em ấy không phải là...”

“Ồ, nói trúng tim đen rồi à? Lần tới giới thiệu cho anh nhé.”

“Đã bảo là không phải mà! Yukito-kun là người trong vụ tai nạn――”

“Tai nạn? Sao thế? Là định mệnh sắp đặt à? Đúng là văn hóa Nhật Bản nhỉ.”

“Không phải như thế đâu!”

Dù luống cuống phủ nhận, Tristy vẫn cảm thấy mặt mình đang nóng bừng lên.

Leon mỉm cười hiền hậu nhìn dáng vẻ cô em gái đang chăm chú chọn đồ bơi bằng ánh mắt nghiêm túc.

“Cảm giác ở sân khách là đây sao...” 

Sắp vào hè, trời cũng tối muộn hơn hẳn.

Hoàng hôn đang dần nhường chỗ cho màn đêm đen kịt. Ngước nhìn lên bầu trời, tôi thấy một màu chàm rực rỡ tựa như chiếc bát gốm Yohen Tenmoku. 

Tôi đã đến một nơi hoàn toàn chẳng thuộc về mình. Chỉ cần ở đây thôi cũng đủ khiến bản sắc của một thằng hướng nội trong tôi đứng trước bờ vực khủng hoảng. Tôi là ai? Là Kokonoe Yukito. Có thật vậy không?

Mặc kệ sự ồn ào náo nhiệt của xung quanh, lòng tôi lại nặng trĩu u ám. 

“Yukito-kun, xin lỗi đã để em chờ!” 

“Này, không cần phải vội thế đâu, em ấy không chạy mất đâu mà.” 

“Về phần em thì em chỉ muốn chạy khỏi đây thôi.”

Thế nhưng, tôi đã bị chặn đường mất rồi! Hai người họ bước ra từ phòng thay đồ. Không khí bỗng chốc trở nên lộng lẫy hẳn. Tôi được Mio-san và Tristy-san rủ đến hồ bơi đêm. 

Đây là một câu thần chú gây sát thương cực lớn cho kẻ hướng nội. Tôi đã sắp ngắc ngoải tới nơi rồi.

Nói đến mùa hè, với một đứa chỉ biết ở nhà xem mấy bộ phim cá mập hạng B như tôi, thì nơi đây quả là một chốn không hề có duyên nợ. Ưu tiên của nó ở mức khá thấp.

Ấy vậy mà lại đến một nơi như thế này, kẻ không đáng mặt trong giới hướng nội chính là tôi, Kokonoe Yukito. 

Vừa thấy Mio-san và Tristy-san, lời cảm thán tự nhiên buột ra khỏi miệng tôi.

“Eeeeehhhhh!” 

“N-này, có thẳng thắn quá không vậy!?”

 “Bị nhìn chằm chằm như thế làm chị ngại quá đi...” 

“Diện tích vải có hơi thiếu thốn không vậy ạ?”

“Có hơi loè loẹt quá không nhỉ? Chị đã cố gắng lên đồ lắm đó!” 

“Haa. Dáng đẹp đúng là có lợi thật. Ghen tị ghê đó.” 

“Em thấy cả hai đều như nhau cả.” 

“Bộ đồ bơi nào hợp gu em hơn?” 

“Đúng đó. Em thích bên nào hơn?”

“Hai chị có thể ngừng đưa ra lựa chọn chỉ tổ gây bất hòa được không ạ?” 

Kiểu gì tình bạn của họ cũng rạn nứt cho xem. Chẳng ai được lợi cả. 

“Nếu chọn chị, chị sẽ ‘phục vụ’ đặc biệt cho đó nha~”

“Em theo chủ nghĩa không công nhận ‘phục vụ’ ngoài giờ không công đâu ạ.” 

“Vậy thì, dù không chọn chị cũng sẽ ‘phục vụ’ đặc biệt cho em nhé!” 

“Em xin trả tiền ngoài giờ ạ.”

Tôi đã được Tristy-san ‘phục vụ’ (?). Vui quá đi mất.

Được rủ đi chơi coi như lời xin lỗi cũng tốt, nhưng tôi không thể ngờ đó lại là hồ bơi đêm.

Có lẽ sẽ dễ chịu hơn ban ngày, nhưng nơi hợp với tôi phải là một cái hang động đá vôi hay hang gió tối tăm ẩm ướt cơ. Cơ mà, tôi lại chẳng có người quen nào có vẻ sẽ rủ tôi đến một nơi như thế. Mà, vốn dĩ tôi cũng có ít người quen mà!

Trong lúc tôi đang tự giễu như vậy, họ đã nhanh chóng đứng hai bên sườn và chặn hết đường lui của tôi.

“Hôm nay chơi hết mình nhé!”

 “Yukito-kun, trông chị có hợp không?”

 “Rất tuyệt vời ạ. Tựa như phong cách Rococo vậy.” 

“Chị có thể coi đó là một lời khen không đây?”

 “Tất nhiên rồi ạ.”

Bị hỏi cảm nhận về bộ đồ bơi, tôi đã trả lời đúng như những gì mình thấy.

Mà nói chung, trong tình huống này thì làm gì có chuyện đưa ra ý kiến tiêu cực được.

Mio-san mặc một bộ bikini trễ vai, Tristy-san cũng mặc bikini, nhưng với vóc dáng xuất sắc của Tristy-san khi mặc bikini thì trông chị chẳng khác nào người mẫu.

Họ đã sớm thu hút mọi ánh nhìn của những người xung quanh. Dù vậy, họ vẫn cứ sáp lại gần tôi, nhưng bây giờ ai cũng đang mặc đồ bơi cả. Bị tiếp xúc trong tình trạng này thì da sẽ chạm trực tiếp vào nhau mất.

“Hai tay hai người đẹp rồi nhé, Yukito-kun.”

 “Trọng trách này nặng nề quá ạ.”

 “Selfie đi, Selfie đi!” 

“Như vậy có ổn không ạ? Lát nữa mạng xã hội có bùng cháy không vậy?” 

“Không sao đâu! Chỉ có bạn bè xem thôi mà.” 

“Em không muốn bị truy ra danh tính đâu...”

“Chị nghĩ là em bị truy ra rồi đó.” 

“Nhân quyền của em thành vé vào cửa miễn phí từ bao giờ vậy?” Đây là mặt tối của xã hội mạng xã hội sao?

“Nè nè. Yukito-kun, bình thường em hay làm gì?” 

“Bình thường ạ? Ừm thì, chắc là bị cuốn vào rắc rối này nọ ạ.” 

“Dù chị là người đã lôi em vào rắc rối lần trước, nhưng em đừng nói mấy chuyện đáng sợ như vậy chứ.”

“Xin lỗi nhé... Em đau lắm đúng không!”

“Dạ không sao đâu, hai chị đừng bận tâm. Chuyện thường ngày thôi ạ.” Mio-san và Tristy-san bỗng nhiên tiu nghỉu.

Không được không được, họ đã có lòng rủ mình đi chơi thế này. Nếu không vui vẻ thì thật là phí.

Vả lại, dù cho đó là vấn đề về thể chất đi nữa, thì rắc rối cũng đâu có xảy ra suốt ngày suốt đêm.

“Này mấy onee-chan, đi chơi với bọn này không? Thằng nhóc kia là em trai của cô nào à――”

Tôi bẻ quặt cánh tay hắn, rồi ném vào một góc hồ bơi không có người. Nước bắn lên tung tóe. 

“Koujiiiiiiiiiiiiiiiiii!”

“Mày, tự nhiên làm cái gì――” 

Tôi bẻ quặt cánh tay hắn, rồi ném vào một góc hồ bơi không có người. Nước bắn lên tung tóe.

“Shinjiiiiiiiiiiiiiiiiii! Chờ, chờ đã! Là lỗi của bọn này! Bọn này không có ý ép buộc――” 

Tôi bẻ quặt cánh tay hắn, rồi ném vào một góc hồ bơi không có người. Nước bắn lên tung tóe.

“Tao là Yujiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!”

Tôi lờ đi lời tự giới thiệu đang nhỏ dần và cảm thấy nhẹ nhõm. 

“Hôm nay thật là một ngày bình yên.”

Cũng có những ngày chẳng dính dáng gì đến rắc rối cả. Ở một đất nước an ninh tốt như Nhật Bản này, nếu ngày nào cũng xảy ra náo động thì thân tôi chịu sao nổi. Mong rằng những ngày bình yên như thế này sẽ kéo dài mãi.

“Em đúng thật là ‘kiểu đó’ nhỉ.” Kiểu đó là kiểu gì cơ. 

“Chị có cảm giác ở gần Yukito-kun là an toàn nhất! Chơi thôi, chơi thôi!”

Yare yare. Tôi bất giác nhún vai. Dù tôi đã thử ra vẻ như một nhân vật chính hay thở dài như vậy, nhưng thành thật mà nói, tôi đã chơi rất nhiệt tình. Có vẻ như kiểu nhân vật chính “Yare yare” không hợp với tôi rồi.

Vì lâu lắm rồi tôi mới được đi hồ bơi mà. 

“Mà này, có chuyện gì xảy ra hay sao ấy nhỉ?” 

“Cậu chẳng có chút ý thức nào của người trong cuộc nhỉ.”

Từ lúc nãy đến giờ, tôi liên tục bị các anh chị hướng ngoại bắt chuyện. 

Tôi vừa ăn cây xúc xích được một anh trai đang cười phá lên mời, vừa thắc mắc.

“Mình được cho nhiều thế này...” 

Mio-san và Tristy-san cũng đang bối rối với đồ ăn thức uống được mời.

À mà nói mới nhớ, bộ ba 3G bị tôi ném đi lúc nãy trông có vẻ không đến nỗi nào khi được mấy chị gái gần đó bắt chuyện. Thật là một cảnh tượng ấm áp.

Với lòng tự tôn của một kẻ tự nhận là hướng nội và cô độc, trước giờ tôi luôn vô cớ coi những người hướng ngoại và dân chơi là kẻ thù, nhưng mà, chẳng phải toàn người tốt đó sao! Chỉ là do mắt tôi có vấn đề thôi.

“Mio-san, hồ bơi đêm này có quy định là chỉ người tốt mới được vào hay sao ạ?” 

“Làm thế nào mà em có thể nhìn hiện thực bằng một đôi mắt u ám như vậy được nhỉ...”

“Tại Yukito-kun thú vị nên mới được chú ý đó!”

“Chị có cảm giác sau này cậu sẽ sống tốt ở bất cứ đâu.” Hửm, tôi có yếu tố nào để được chú ý à?

“À phải rồi, nói đến tương lai chị mới nhớ, Yukito-kun đã quyết định con đường tương lai của mình chưa?”

Tôi suy nghĩ trước câu hỏi của Mio-san. Kế hoạch trồng quýt ở đảo xa đã bị gạch bỏ. Cũng có lựa chọn giúp đỡ mẹ tôi, trở nên tự lập, nhưng dù bị Hinagi phủ nhận, tôi vẫn chưa từ bỏ.

“Chắc là theo con đường chết đường chết chợ ạ.” 

“Đáng sợ quá đi! Vấn đề còn nghiêm trọng hơn cả lao động khổ sai nữa đó!” 

“Yukito-kun, mấy phát ngôn kinh dị thì để dành cho mùa hè thôi nhé. Tóm lại, chị hiểu là em chưa nghĩ gì cả. Nhưng mà, nói vậy thì có lẽ bọn chị cũng không khác gì.”

Mio-san cười gượng.

“Con đường tương lai của hai chị có vấn đề gì ạ?” 

“Bọn chị thì, sắp phải nghĩ đến chuyện tìm việc rồi. Những lúc được đi chơi thế này cũng chỉ có bây giờ thôi. Sắp tới sẽ ngày càng bận rộn hơn. Haa, thật là u sầu quá đi.”

“Nếu có lúc nào đó không xoay xở được, Yukito-kun cứ nhờ bố chị là được, thế nào cũng xong thôi, nên cứ nói nhé! Chị thì thế này thôi, chứ có một người bố tuyệt vời lắm đó.”

Nghe đâu bố của Tristy-san là giám đốc chi nhánh Nhật Bản của một công ty ngoại quốc.

Tôi đã có được một mối quan hệ cực mạnh! Xin lỗi chứ cuộc đời này là nhờ quan hệ đó. Đó là hiện thực.

Dù sao đi nữa, sinh viên đại học là đã đứng trước một bước chân ra ngoài xã hội. Có lẽ họ đang bước vào giai đoạn phải thực sự nhìn nhận và lên kế hoạch cho cuộc đời tương lai của mình.

Tôi chỉ biết cầu mong Mio-san và Tristy-san có thể tiến bước trên con đường mà họ mong muốn. 

“Yukito-kun, em uống gì không?” 

“Em uống nước tăng lực thể thao ạ.”

Sau khi chơi đã đời, chúng tôi thay đồ và nghỉ ngơi. Một cảm giác mệt mỏi dễ chịu bao trùm lấy chúng tôi. 

Bơi lội là vận động toàn thân. Nó tiêu hao thể lực nhiều hơn mình tưởng. Về nhà chắc tôi sẽ ngủ thiếp đi ngay lập tức. Đã hơn tám giờ tối. Phải về sớm nếu không thì hậu quả sẽ rất đáng sợ.

“Hôm nay vui thật đó. Yukito-kun sau đây định làm gì?” 

“Em về ạ. Vì em là vị thành niên nên không thể chơi bời đến khuya được.” 

“Vậy à, cũng đúng nhỉ. Lần sau chị rủ em nữa được không?” 

“Dạ. Vâng ạ. Em cũng đã rất vui.”

Khi tôi nói với mẹ và chị gái là sẽ đi chơi với Mio-san và mọi người, họ đã tỏ ra rất không vui. Nếu bây giờ mà về khuya nữa thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

“Ừm, nếu được thì Yukito-kun, lần tới có muốn đến nhà chị chơi không? Gia đình chị sẽ tổ chức tiệc nướng BBQ đó.” 

“Đến nhà Tristy-san ạ? Em thấy hơi ngại...” 

“Không được sao?”

Tristy-san tỏ vẻ buồn bã, cúi gằm mặt xuống, nhưng thật ra trong lúc đi chơi hôm nay, có một điều khiến tôi cứ băn khoăn mãi. 

“Làm vậy thì có lỗi với bạn trai của chị lắm ạ.” 

“Bạn trai? Ai cơ?”

“Ủa, chẳng phải Tristy-san có bạn trai rồi ạ?” 

“Kh-không có. Làm gì có người nào như vậy!” 

“Eh, nhưng hôm trước em có tình cờ thấy chị đang ôm một người trước trung tâm thương mại mà.”

“Chuyện là sao vậy Tristy?” 

“Thật sự là không có mà! Trung tâm thương mại… Hay là, có lẽ nào đó là anh trai chị?”

“Là anh trai của chị ạ?”

“Ừm. Hôm trước, lúc đi mua đồ bơi, anh trai chị――Leon, cuối cùng cũng đến đây được nên chị đã gặp anh ấy thôi, chứ không phải bạn trai gì đâu!”

“Em đã lo là không biết chị có bạn trai rồi mà đi chơi với người như em thì có ổn không.”

“Không phải đâu! Tuyệt đối, tuyệt đối không phải đâu nhé! Thậm chí Leon cũng nói là muốn gặp em đó. Bố và mẹ chị cũng muốn gặp nữa, nên lần tới, em đến nhà chị được không?” 

“À, nếu vậy thì được ạ.”

Không biết từ lúc nào mà số người muốn gặp tôi đã tăng lên, ra là anh ấy tên Leon à.

Tôi đã nghĩ Tristy-san và người đó là một cặp trai tài gái sắc, nhưng nếu là anh trai của Tristy-san thì đẹp trai cũng phải thôi. Xem ra lo lắng của tôi chỉ là thừa.

Có vẻ tôi né được cuộc chiến nảy lửa rồi. Tốt rồi, tốt rồi.

Xin lỗi, tôi đã nói dối, chẳng né được cuộc chiến nảy lửa nào cả. 

“Chuyện này là sao đây?”

Vừa mới về đến nhà, tôi đã bị bắt phải ngồi quỳ. Chị tôi hôm nay cũng thật xinh đẹp, nhưng giờ đây ánh mắt sắc lẹm đó đang xuyên thấu tôi. Và tôi đây lại dần cảm thấy khoái cảm.

Trên màn hình điện thoại là tấm ảnh selfie mà Tristy-san đã gửi cho tôi.

“Thì... đúng như chị thấy thôi ạ…”

“Trông vui vẻ quá nhỉ. Lại còn tít mắt lên thế kia.”

“Hừ, một kẻ nổi tiếng được đánh giá cao vì quanh năm suốt tháng mặt lạnh như tiền đến đáng sợ như em mà lại tít mắt á.”

“Nói nghe tự hào ghê, nhưng mà chẳng được ai đánh giá cao chút nào đâu nhé.”

“Không thể nào…”

“Em tự nhận thức về bản thân kiểu gì vậy hả. Mà, hai người có quan hệ gì?”

“Nói là nạn nhân và thủ phạm thì đúng hơn ạ…”

“Hả?”

“Híiiii.”

Trước đây, Tristy-san đã cùng gia đình đến nhà để xin lỗi. Nhờ vậy mà mẹ tôi biết chị ấy, nhưng chị tôi vì không có mặt ở đó nên không biết.

Sau khi tôi giải thích đầu đuôi câu chuyện, nee-san tỏ ra phát ngán. Chính tôi cũng thấy vậy.

Nạn nhân và thủ phạm lại vui vẻ đi chơi cùng nhau, nhìn thoáng qua đúng là chẳng thể hiểu nổi.

“Chắc từ người em toả ra loại hào quang gì đó dễ được người lớn tuổi hơn để ý hay sao ấy nhỉ?”

“Cái gì vậy, nghe sợ quá.”

Chị tôi làu bàu với vẻ chán chường, nhưng đối với một kẻ mang tiếng với vận đào hoa đen đủi như tôi thì đây chẳng phải chuyện đùa. Đối với tôi, phụ nữ mang ấn tượng mạnh mẽ về xui xẻo, thế nhưng, tôi đã quyết định ngừng gạt bỏ mọi thứ như vậy và bước về phía trước.

Nếu là tôi của quá khứ, chắc chắn tôi đã không chấp nhận lời mời như ngày hôm nay.

Đó là vì tôi đã muốn xây dựng mối quan hệ với người khác. Để thay đổi, tôi cần một sức mạnh không phải của riêng mình.

Tôi không muốn cứ thế mặc kệ những tình cảm đơn phương hướng về phía mình được.

Tôi đã nhận ra rằng đó là một hành động quá đỗi hèn nhát và tội lỗi. Dù câu trả lời có là gì đi nữa, nếu không hồi đáp thì mọi chuyện sẽ kết thúc trong bất hạnh cho tất cả mọi người. Tôi đã quá chán ngấy sự trì trệ rồi.

Tôi không thể hành xử một cách vô tri như các nhân vật chính trong truyện harem được.

“Thế này thì chị không còn cách nào khác ngoài việc mặc micro bikini rồi.”

“Em muốn xem! Hả!? Lỡ miệng nói thật lòng mất rồi…”

“Em cũng thẳng thắn quá nhỉ.”

“Không phải đâu ạ, đây chỉ là kiểu phản xạ có điều kiện thôi, là Kokonoe Yukito của Pavlov , chứ hoàn toàn không phải lời thật lòng đâu.”

“Không muốn xem à?”

“Muốn xem.”

“Được thôi.”

“Thật sự được sao?”

Một nghi vấn thoáng qua trong đầu, nhưng nếu chị đã nói được thì chắc là được thôi. Trong cái nhà Kokonoe toàn ác quỷ la sát này, để ý đến mấy tiểu tiết chỉ có thiệt thân.

“Mà, em thì... không có ai mà bản thân thích hay sao?”

“Bình thường thì chị em có nói chuyện này với nhau đâu ạ?”

“Từ trước đến giờ quan hệ của chúng ta có bình thường đâu chứ. Kệ đi, không sao cả.”

“Cái đó thì đúng là vậy nhưng mà…”

“Với lại không chỉ có mình chị đâu. Sẽ là một buổi họp gia đình cùng với cả mẹ nữa nhé.”

“Chỉ riêng chuyện đó thôi, chỉ riêng chuyện đó thì xin chị tha cho em…”

“Nào, đi thôi.”

Sau đó, tôi đã bị tra hỏi một trận ra trò.

Sáng thứ Hai, một bầu không khí ảm đạm bao trùm lên cả giáo viên lẫn học sinh. 

Trong lúc ai cũng chán nản thầm nghĩ những điều bất kính như “Ước gì có thiên thạch rơi xuống cho trường nghỉ học”, thì kẻ bất kính nhất trường lững thững xuất hiện trong lớp.

“Cậu sao thế Yukito!? Mặt mày xanh mét kìa!” 

Suzurikawa vội vàng chạy lại. Thấy dáng vẻ chẳng lành đó, nhóm Kamishiro cũng nhanh chóng xúm lại.

“Yuki, cậu không khỏe à? Có muốn xuống phòng y tế không?”

“Cậu bị sao vậy? Quầng thâm thậm tệ thế. Thiếu ngủ à?”

Miho lo lắng hỏi. Kokonoe Yukito thều thào bằng giọng gần như đứt hơi. 

“...Cờ bạc... là không được. Tuyệt đối.” 

Nói rồi, Kokonoe Yukito gục xuống ngay tại chỗ. 

“Yukito, cố lên! Này Yukito!?”

Lý do tại sao chàng trai này lại kiệt sức đến thế, phải ngược dòng thời gian về ngày hôm trước.

“...Mưa to quá. Mẹ đã định đi chơi cùng con vậy mà.”

Mẹ khẽ thở dài khi nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi cũng bị cuốn theo và ngước nhìn lên trời. Cơn mưa không ngớt từ sáng giờ ngày một nặng hạt. Những đám mây dày đặc nối đuôi nhau không một kẽ hở, trải dài vô tận.

Dù đã là ban ngày mà trong phòng vẫn tối om. Có lẽ ngoan ngoãn ở nhà là quyết định đúng đắn nhất. 

“Đúng rồi! Lâu lâu mình chơi game đi con.” 

“Game ạ?”

Như thể vừa nảy ra một ý tưởng tuyệt vời, mẹ vỗ tay một cái bốp. 

Tôi chẳng có ký ức nào về việc chơi game cùng mẹ từ trước đến giờ, nhưng vì cũng đang rảnh rỗi ngồi không trong phòng khách, nên thỉnh thoảng thế này có lẽ cũng tốt. Chỉ có hai mẹ con với nhau.

“Chơi mạt chược đi.” 

“Hai người ạ?” 

“Chẳng phải có Yuuri còn gì.” 

“Nhưng thế cũng chỉ có ba người thôi.”

Mạt chược ba người cũng có, nhưng luật chơi cũng khác thường, mà nếu đã có ba người thì cũng chẳng cần phải câu nệ mạt chược làm gì. Chẳng biết từ lúc nào, chị tôi đã ra khỏi phòng và đang thoăn thoắt chuẩn bị bàn mạt chược.

“Tại sao nhà mình lại có bàn mạt chược vậy?” 

Trong lúc bao nhiêu câu hỏi chưa lời giải đáp hiện lên trong đầu tôi, chuông cửa reo lên.

“Yuki-chan, hallo hallo! Dì mua nhiều bánh kẹo lắm này. Cùng ăn nhé!” 

“Setsuka-san?”

Cứ như thể đã được sắp đặt sẵn, một cách tự nhiên đến mức bất thường, bốn người đã tụ họp đông đủ. 

Tôi đã nghĩ dì ấy có việc gì quan trọng lắm mới đến vào một ngày thời tiết tệ thế này, nhưng xem ra chẳng có gì đặc biệt, chỉ đơn giản là đến chơi. Sự tham gia của Setsuka-san được quyết định đột ngột.

“Vậy, chuẩn bị xong rồi, dì đi thay đồ đây.” 

“Thay đồ?” 

“Hãy mong chờ nhé, Yuki-chan.”

Tôi không theo kịp tình hình đang diễn biến rất chóng vánh, chỉ biết hỏi lại như một con vẹt. Trong lúc tôi đang bối rối bị bỏ lại một mình trong phòng khách, vài phút sau, mẹ và mọi người quay lại.

“C-c-c-cái, cái trang phục gì thế này!?”

“Sao, có hợp không con?”

Vì một lý do nào đó, cả ba người đều đang mặc sườn xám. Một cảnh tượng đầy mê hoặc. Khi họ xoay người một vòng với những bước chân uyển chuyển, vẻ quyến rũ ma mị toát ra không thể tả.

Họ chẳng hề ngần ngại khoe đôi chân lấp ló qua đường xẻ tà, khiến ánh mắt tôi dán chặt vào những cặp giò thon dài, mỹ miều kia. Chẳng hiểu sao, dù ở trong nhà nhưng họ còn đi cả giày, thật là kỹ tính. Yuuri-san thậm chí còn mặc bộ váy ngắn nữa. Quá ư là thách thức. Đây là tuổi trẻ sao…

Chị ấy ngồi xuống ghế, vắt chân theo kiểu đầy khiêu khích. Đúng là cố tình khoe ra, phải, là cố tình khoe ra mà!

Yuuri-san dùng chiếc quạt lông vuốt ve cằm tôi. Rồi phả một làn hơi nhẹ vào gáy tôi. 

“Thời tiết thế này mà. Ít nhất cũng phải làm cho không khí sôi động lên chứ.” 

Mẹ nói một điều nghe có vẻ cực kỳ hợp lý, nhưng tôi lại chỉ muốn chạy trốn khỏi nơi này.

Tất cả mọi người trông chẳng khác gì mấy nữ cán bộ phe phản diện. Cứ như thể họ sắp nói câu “Kẻ phản bội phải chết” ấy.

“Vậy thì, Yuki-chan. Chúng ta bắt đầu ngay thôi nào.”

Và thế là,『Đại hội Mạt chược Gia tộc Kokonoe lần thứ nhất』đã khai mạc trong lúc tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. 

“Ron!”

Đông nhất cục, tôi đã Ron quân paapin mà mẹ vừa đánh ra với một cảm giác “Thắng rồi!”.

Một khởi đầu suôn sẻ. Tôi vừa nhai rôm rốp món bánh karintou Setsuka-san mang đến, vừa thầm cười khoái trá trong lòng.

Tuy có bất ngờ với mấy bộ sườn xám, nhưng đã là đại hội mạt chược thì người thắng chắc chắn sẽ có phần thưởng nào đó. Ván này, tôi thắng chắc!

“Haa... Mới vào trận mà đã thế rồi, chị đúng là không biết kiềm chế gì cả.” 

“Đừng cố quá, obaa-san.” 

“Im đi! Dù có hơi xấu hổ nhưng biết làm sao được.”

Mặc kệ Setsuka-san và chị tôi tỏ vẻ chán nản, mẹ tôi với đôi má ửng hồng. 

Hả?

Mẹ đứng dậy, luồn cả hai tay vào hai bên đường xẻ tà táo bạo, rồi từ từ kéo chiếc quần lót đang mặc xuống qua háng. Sau khi nhẹ nhàng rút chân ra, mẹ bỏ nó vào chiếc giỏ bên cạnh.

Tôi đã mải mê ngắm nhìn cặp đùi trắng ngần, nuột nà của mẹ, nhưng rồi sực tỉnh.

“...T-tại sao mẹ đột nhiên lại cởi đồ?” 

“Trong mạt chược, nếu để đối phương ăn mất quân bài của mình thì phải cởi một món đồ trên người.”

“Làm quái gì có cái luật đó!”

Mẹ nói dối một cách tỉnh bơ như thể đó là điều hiển nhiên. Dù cho tôi có là một kẻ thiếu hiểu biết về thường thức đi nữa, thì cũng chưa bao giờ nghe đến cái luật như vậy. Tôi quay sang hỏi nee-san để ngăn chặn hành vi bạo ngược này.

“Thật vậy sao?” 

“Đúng vậy.” 

Eeeehh!? Nhưng khoan đã, có lẽ chỉ là mẹ và chị tôi thông đồng với nhau thôi. Làm ơn, mong là vậy! Chắc chắn là thế phải không Setsuka-san!

“Thật vậy sao!?”

“Đúng vậy.” 

“Thật vậy sao trời đất ơi! Hay thật vậyyyyyy!”

Tiếng gào thét từ tận tâm can tôi vang vọng. Hả, chẳng lẽ tôi mới là người kỳ lạ!? Mạt chược có cái luật đó thật à!? 

“Đây là một luật địa phương chủ yếu thịnh hành ở các khu game arcade vào những năm 90, nhưng chúng ta sẽ áp dụng nó.”

Setsuka-san tốt bụng giải thích, nhưng tại sao lại có một cái luật dã man như vậy chứ...?

Bây giờ nói đến trung tâm game thì toàn là những máy gắp thú dành cho nữ giới, nhưng nếu lật lại lịch sử, đã từng có một thời kỳ hoàng kim của video game.

Nghe nói hồi đó an ninh rất tệ, bên trong cửa hàng thì tối om, gạt tàn thuốc bay tứ tung như một sào huyệt của Tu La, có lẽ cái luật mạt chược kỳ quái này cũng là một di vật của thời đại đó.

Gay rồi, gay to rồi! Một nỗi sợ hãi không tên khiến tôi run rẩy. 

Cảm giác này chính là “sợ hãi”. Chẳng lẽ mẹ và mọi người định dạy cho tôi biết điều đó hay sao…

“Nào, chúng ta mau chơi tiếp thôi.” 

Một bầu không khí bất ổn dần bao trùm lên đại hội mạt chược.

“Vô lý!? Sao có thể như vậy được!” 

Đông tứ cục, lượt thứ chín. Chị tôi đập mạnh quân sanwan xuống bàn. Tôi vội vàng kiểm tra lại các quân bài đã đánh ra vì không tin vào mắt mình.

Cho đến lúc này, gần như không có quân Vạn nào được đánh ra. Vì vậy, khả năng cao là có ai đó đang theo bài Vạn. Và từ xu hướng các quân bài đã đánh, người có khả năng cao nhất chính là tôi. Tôi đã riichi và đang chờ quân Tam - Lục Vạn. Trận mạt chược này có một luật đặc biệt là nếu bị người khác ăn bài thì phải cởi đồ.

Chẳng ai muốn làm thế cả. Mẹ và mọi người chắc chắn cũng muốn tránh điều đó bằng mọi giá. Chính vì vậy, tôi đã riichi theo cách lộ liễu để đối phương dễ dàng đoán được bài của tôi.

Chỉ là một việc đơn giản là tránh đánh ra quân Vạn, đặc biệt là Tam - Lục Vạn.

Thế nhưng, chị tôi lại không hề suy nghĩ mà đánh ngay quân Tam Vạn cực kỳ nguy hiểm. Đây là hành vi tự sát. 

“Sao thế? Mau Ron đi chứ.” 

“—Hả!?”

Nghi ngờ đã trở thành sự thật. Chị ấy hoàn toàn đọc được bài của tôi và cố tình đánh ra quân bài tôi đang chờ. 

“Chẳng lẽ định bỏ qua để bốc Tsumo à? Trong một trận đấu nghiêm túc mà giở trò đó thì chị không tha đâu. Phạt đấy. Nhớ lấy.” 

“...Ron.”

Tôi không còn cách nào khác ngoài việc ù. Tôi uể oải lật bài xuống. 

“Ara, phiền thật nhỉ. Nhưng luật là luật mà. Đành chịu thôi. Vì đó là luật mà.”

Yuuri-san vòng tay ra sau lưng. Chắc là đã tháo móc áo, bộ ngực mềm mại khẽ rung động. Chị lấy chiếc áo lót màu đỏ thẫm từ bên trong ra và bỏ vào giỏ.

Tại sao, tại sao lại làm thế chứ... —Chẳng lẽ!

“Mấy người bẫy (謀っ/Hakaru) hả!” 

“Em là người đo (測っ/Hakaru) mà.”

Đúng là gần đây tôi có “đo” cho Yuuri-san, nhưng tình huống này thì tôi đang bị “bẫy” rồi. Tôi không giấu được sự rùng mình trước chiến thuật liều thân này. Chị ấy muốn thua đến thế sao!? Cứ đà này, tôi sẽ thắng ván bài nhưng lại thua vụ cởi đồ. Ừm, chẳng hiểu gì cả.

“Yên tâm đi Yuki-chan. Dì chỉ mặc mỗi món này thôi.” 

“Setsuka-san, em chơi ăn gian à!”

“Một người mẹ phóng đãng như chị không có tư cách để nói em đâu nhé!” 

“Hai người cũng như nhau thôi. Được rồi, chị sẽ cho em một cú xả bài nhé.”

Những lời lẽ tốt bụng của Yuuri-san giờ đây đối với tôi chẳng khác nào lời thì thầm của ác quỷ. 

Cuối cùng tôi cũng đã hiểu ra trò chơi tử thần này. 

Nghĩ lại thì, từ nãy đến giờ giữa mẹ và mọi người không hề có ai Ron. Bọn họ là một phe. Họ không từ thủ đoạn để thua. Nghĩ kỹ lại, thời điểm Setsuka-san đến nhà cũng quá đáng ngờ.

Ngay từ đầu, tất cả đã được dàn dựng vô cùng khéo léo. Nói cách khác, đây là một trận mạt chược không được phép ù.

Một trận mạt chược bị ràng buộc, trong đó việc ù Ron là tuyệt đối cấm, chỉ được phép ù Tsumo. Cả mẹ, chị tôi và Setsuka-san đều đang rình rập cơ hội để đánh ra quân bài cho tôi ăn.

Căng thẳng tột độ. Tôi làm dịu cổ họng bằng ly cola lạnh cóng trong cốc. Bỗng nhiên, tôi nhận ra.

“Nếu như... không còn đồ để cởi nữa thì sẽ thế nào ạ...?” 

“Không cần lo đâu. Dì sẽ trả bằng thân mình nên cứ yên tâm. Vả lại, dì cũng chỉ giống như nhân vật khuyến mãi xuất hiện ở màn đầu tiên trong mấy game mạt chược cởi đồ thôi, nên Yuki-chan có thể dễ dàng chinh phục được mà. Cố lên nhé Yuki-chan♪”

Setsuka-san khẳng định chắc nịch với một nụ cười hồn nhiên không một gợn mây. 

“Nếu thua thì cũng phải trả đủ đấy.” 

Đôi mắt sắc lẹm của Yuuri-san sáng rực lên.

“Kunkun...”

Tôi phát ra những tiếng kêu giống như một con chó cô đơn trông nhà khi chủ đi vắng. 

Nghĩ kỹ lại thì, dù trường hợp nào xảy ra thì kết quả đối với tôi cũng chỉ có một.

Khoan đã? Ngay lúc đó, một nước cờ xoay chuyển tình thế lóe lên trong đầu tôi. Đúng là kẻ sĩ sa vào mưu của chính mình!

Đây là mạt chược cởi đồ. Vậy thì, chỉ cần vừa tránh Ron, vừa bào mòn điểm của đối phương, nhắm đến các bộ bài điểm cao như Yakuman hay Baiman, rồi ù với điểm số cao để khiến họ phá sản là được.

“Mưu kế hèn bẩn, không đáng sợ! Con sẽ đánh cho mọi người bay màu. Đánh cho bay màu để ép kết thúc trận đấu!” 

“Nếu bị bay màu thì bọn chị sẽ chịu trách nhiệm cởi hết đồ nên cứ yên tâm.” 

“Grừừừ...”

Chẳng có chút máu hay nước mắt nào. Trong các môn thể thao, người châu Âu hễ không thắng được là lại ngay lập tức sửa đổi luật lệ để mọi việc diễn ra theo ý mình, nhưng tôi, một kẻ không có quyền lực, chỉ có thể phục tùng.

Tôi phân tích tình hình trận đấu. Đông tứ cục đã kết thúc, chỉ còn lại Nam trường. Nếu lời nói là sự thật, thì chỉ cần tránh để Setsuka-san chỉ mặc một món đồ, đánh ra quân bài quyết định thì có thể tránh được thảm kịch.

Điều kiện thắng của tôi không phải là điểm số, mà là làm thế nào để che giấu bài chờ của mình, đồng thời tránh bị đối phương cho ăn và ù Tsumo. Tệ nhất, các ván còn lại có hòa cũng được.

Chẳng biết từ lúc nào, bên ngoài gió đã nổi lên dữ dội. Những giọt mưa bị gió thổi bay đập vào cửa sổ. 

Một tia sáng trắng xanh. Có lẽ sét đã đánh gần đây, một tia chớp xé toang mây, và sấm rền vang trời.

Mất điện trong giây lát. Đèn điện nhanh chóng sáng trở lại. Nhưng, trong khoảnh khắc đó, tôi đã nhìn thấy. 

Hình ảnh ba người đang nở một nụ cười ác quỷ như vầng trăng khuyết!

“—Thắng tiếp đấy nhé.”

Một lời nói chí mạng được thốt ra từ miệng Yuuri-san. Grừừừừừ... không thể từ chối.

Đến lúc này, tôi, một kẻ không thể chống lại gia đình, đang phải đối mặt với cơn nguy khốn lớn nhất trong đời. Tôi dốc toàn lực để suy nghĩ kế sách thoát thân. Tôi đang vận dụng đầu óc nhiều hơn cả lúc làm bài kiểm tra.

Chết tiệt, làm thế nào để thoát khỏi tình cảnh này đây? Nói cho tôi biết đi, Zero!? 

“Ron, ah.” 

“Yeah! Cuối cùng cũng đến lượt mình.”

Tôi lỡ miệng ù mất, và Setsuka-san vui vẻ đưa tay lên bộ sườn xám của mình.

“K-khoan đã. Dù gì cũng đã mất công thay đồ rồi, hay là chúng ta cứ chiêm ngưỡng thêm một chút nữa đi? Cháu thấy bộ sườn xám của Setsuka-san rất đẹp nên muốn ngắm mãi thôi. Vì thế nên, nhé? Nhé? Nhé?”

“Thiệt tình Yuki-chan, cháu thích đến thế cơ à? Lát nữa dì sẽ mặc cho em ngắm thỏa thích.”

Dù tôi đã hết lời van xin, nhưng chẳng hiểu sao những lúc thế này họ lại chẳng bao giờ chịu nghe. Mẹ kiếp.

“Người nào người nấy! E hèm, đã thế này thì con đây sẽ vặt trụi lông tất cả mấy người, lột sạch đồ của mấy người! Chuẩn bị tinh thần cả rồi chứ!? Làm ơn, đừng nói là được mà! Com xin mọi người đấy!”

Tuy chỉ là tiếng sủa của một con chó thua cuộc, nhưng ít nhất tôi cũng phải thủ thế chiến đấu.

“Bị con nhìn tới chỗ ấy, thật là xấu hổ quá đi.”

“Chị không giống mẹ, chị có chăm sóc cẩn thận nên chẳng có gì phải xấu hổ cả.”

“Bất lịch sự quá. Mẹ cũng chăm sóc đàng hoàng nhé. Mẹ rất mong chờ được con lột sạch đồ đó. Nhẹ nhàng thôi nhé?”

“Chị cũng sẽ lột sạch đồ của em.” 

“Bị Yuki-chan lột sạch đồ mất rồi— Iyan~♪” 

“Chán cái gia đình này quá.”

Và cứ thế, một ngày ác mộng tiếp tục.

『Đại chiến Mạt chược 24 giờ tuyệt đối không được thắng』chỉ vừa mới bắt đầu.

“SNS sao ạ…” 

“Ừ. Một người bạn thời đại học đã rủ cô, nhưng cô lại không rành về mảng này cho lắm.” Tôi đang thong thả uống trà với Sanjoji-sensei trong phòng tư vấn học đường. Hôm nay tôi còn đang háo hức không biết sẽ bị chỉ bảo chuyện gì đây, ai ngờ lại là một buổi tư vấn tâm sự hiếm hoi của Sanjoji-sensei.

Với tư cách là một người bạn trà, tôi muốn giúp sensei một tay. 

“Lẽ ra, tôi phải là người hướng dẫn cho các em học sinh cách sử dụng, nhưng khổ nỗi là từ trước đến giờ tôi chưa từng tiếp xúc với nó nên vẫn đang phân vân.”

“Em hiểu rồi…” 

“Tuy nhiên, những rắc rối liên quan đến SNS cũng ngày một tăng lên. Chủ yếu là do em gây ra đấy. Nên cô không thể cứ mù tịt, không biết gì mãi được.”

Cô đúng là một giáo viên nhiệt huyết và tuyệt vời. Tuy nhiên, dù nói là SNS nhưng vẫn tồn tại khoảng cách thế hệ. Chắc chắn SNS mà bạn của Sanjoji-sensei rủ cô dùng sẽ không phải loại dành cho thanh thiếu niên, nhưng nhân cơ hội này, thử nhiều loại SNS khác nhau cũng có thể sẽ thú vị.

“Vậy thì, chúng ta hãy cùng bắt đầu đi ạ! Em cũng là người mới, cứ từ từ học cách sử dụng là được mà. Mà, chắc cũng chẳng có ai thèm follow một người như em đâu.” 

“Cô chưa từng biết ai có mối quan hệ rộng như em đâu đấy…” 

“Hả?”

Vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi rời khỏi phòng tư vấn học đường đang bị bao trùm bởi một bầu không khí kỳ quặc như đang bị ai đó lừa gạt, rồi trở về lớp học.

“Yukito định tạo tài khoản à? V-vậy thì tớ cũng sẽ tạo! Yay! Thế là chúng ta follow lẫn nhau rồi. Ehehe. Lát nữa phải bảo cho Hiori biết mới được.”

Hinagi-chan đúng là thiên thần. Phải cho cậu ấy kẹo mới được. 

“Mình cũng sẽ tạo bây giờ đây, đợi mình với Yuki!”

“Tớ bỏ bê một thời gian rồi, nhưng nếu Yukito bắt đầu thì tớ cũng chơi lại vậy.” 

“Kokonoe-chan, thật á?” 

“Đây là tin nóng đấy, tin nóng đấy!”

Khi tôi nói mình sẽ tạo tài khoản SNS, tất cả bạn cùng lớp đều nói sẽ follow tôi. Đương nhiên là follow qua lại. Thậm chí có những người còn cất công tạo tài khoản mới dù chưa có để follow tôi. Lớp này sao toàn người tốt thế này… (Khóc nức nở)

Mà ngạc nhiên thay, người có nhiều follower nhất lớp lại là Shakadou. Nghe nói cô ấy có rất nhiều bạn bè cùng sở thích bò sát. Công chúa của hội Bò sát chính là đây. 

Có lẽ khi có một sở thích nổi bật thì sẽ dễ dàng kết nối hơn.

“Mà, tôi nghĩ chắc mình cũng không dùng thường xuyên đâu.” 

“Vậy à? Nhưng tại sao lời chào đầu tiên lại là『Đấy là tôi đây, Kokonoe Yukito』vậy? Khẳng định bản thân mạnh mẽ quá rồi đấy. Đấy là ý là sao chứ?” 

“Thấy hợp mà.” 

“Hợp hả?”

Lúc này, tôi đã bất cẩn nghĩ rằng đó chỉ là một chuyện nhỏ nhặt. 

Thế nhưng, trong lúc tôi không hề hay biết, sự việc đã lan rộng theo một hướng không thể ngờ tới.

Cùng lúc đó, tại lớp của Yuuri,

“Yuuri nghe gì chưa? Hình như em trai-kun vừa tạo tài khoản đấy.” 

“Hả? Là sao?” 

“Thấy mọi người đang bàn tán ầm lên kìa.” 

“…Thật này. Tự dưng thằng bé bị làm sao thế nhỉ.” 

“Tớ cũng follow rồi. Mà sao lượng follower của em ấy tăng nhanh chóng mặt, đáng sợ quá.” 

“Không thể ngồi yên thế này được. Phải báo cho mẹ biết ngay mới được…” 

“Quan trọng đến thế cơ à?” 

“Đương nhiên là sẽ thành chuyện lớn rồi.”

Đến cả hội trưởng hội học sinh cũng, 

“Cái gì? Kokonoe Yukito đã bắt đầu dùng SNS?”

 “Ừm, tớ vừa nghe ngóng được nên chắc chắn không sai đâu. Với lại xem này, em ấy còn được bạn cùng lớp follow nữa và―― cái, cái số lượng người này là sao đây!?” 

“Không thể ngồi yên được đâu Yumi. Chúng ta cũng phải tạo tài khoản ngay lập tức!”

Cả nữ thần cô đơn lẻ bóng cũng,

“Eh, Yukito-kun!?”

Một cặp đôi đang yêu nồng thắm nào đó cũng, 

“Kokonoe Yukito á? Để tớ báo cho mấy đứa bạn trong câu lạc bộ biết. Mà này, cái này dùng thế nào vậy?” 

“Toshiro cũng nên quan tâm một chút đi chứ…”

Onee-san hàng xóm có độ hảo cảm cao ngất ngưởng thì, 

“Yukito-kun dùng SNS à? Ara, lại còn follow qua lại với Ryoka-sensei nữa ư? Đúng là chẳng sơ hở chút nào.”

Một người có vẻ là nghị viên tỉnh đang tự kiểm điểm, 

“Otou-sama, Kokonoe-san đã bắt đầu dùng SNS rồi ạ!” 

“Kokonoe-sensei ư? Erika, không thể ngồi yên được. Mau gửi vòng hoa đến ngay!” 

“Như vậy không phải sẽ làm phiền người ta sao…”

Tại trường đại học, 

“A, là Yukito-kun kìa! Đây là công ty của papa mà…” 

“Chuyện gì có vẻ ghê gớm lắm nhỉ?”

??? 

“Thiệt tình, Onii-sama quả là một người tuyệt vời mà. Kikyo này lại muốn được gặp anh quá. Nhưng mà, chỉ cần được ngắm nhìn dáng vẻ của Onii-sama thế này thôi, bây giờ em cũng phải ráng chịu đựng.”

Tại Kansai, 

“Kaha! Thú vị. Thú vị đấy, Kazuki!” 

“Bình tĩnh lại đi Keisuke. Tên này là Bunny Man trong lời đồn à? Đúng là không đọ lại được rồi.”

Tại Hokuriku, 

“Eeh thật hả? Gửi hải sản cho cậu ta không nhỉ? Có phiền không ta?” 

“Ai biết đâu. Thôi đi.”

Tại vùng đất phương Bắc, 

“Kuku. Vậy sao, cuối cùng cũng tìm thấy rồi!”

Cả ở nơi tận cùng phương Nam, 

“Đất liền xa quá hè.”

“Kokonoe-kun!” 

“Chào buổi sáng ạ. Có chuyện gì mà cô vội vàng thế?”

Ngay ngày hôm sau, vừa đến trường tôi đã bị Sanjoji-sensei tóm lấy và áp giải đi. 

“Em vẫn chưa xem tài khoản của mình à?” 

“Nhắc mới nhớ, hôm qua chúng ta đã cùng nhau tạo, nhưng nó có vấn đề gì ạ?” 

“Em hãy kiểm tra đi!” 

“Vâng ạ.”

Tôi cũng chẳng có chuyện gì để đăng, cũng không có những người bạn hư cấu xuất hiện trong các câu chuyện sáo rỗng thường thấy trên SNS, và cũng chẳng quan tâm đến lượt impression. Tạo tài khoản xong tôi cứ để đó――

“Cái quái gì thế nàaaaaaaaaay!”

Lượng follower đã vượt quá bốn nghìn người. Và nó vẫn đang tiếp tục tăng theo thời gian thực. 

“Câu đó phải để cô nói mới đúng, cái quái gì thế này. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?” 

“Em cũng không biết nữa. Em đặc biệt không làm gì cả…”

Tôi kiểm tra các bình luận gửi đến. 

『Sensei, từ nay mong được chiếu cố ạ!』 

“Khoan đã… đây chẳng phải là nghị viên Toujou sao?” 

“Đây là cái gọi là ‘reply nhảm’ đây mà.”

Đó là một tài khoản đã được xác minh có tick xanh. Có lẽ vì Toujou-papa, một nghị viên lâu năm, đã gửi một lời chào hỏi lịch sự, nên các nghị viên khác cũng bắt đầu follow tôi vì nghĩ rằng tôi có thể là một nhân vật quan trọng nào đó. Phiền phức không để đâu cho hết.

Bởi vì tài khoản của tôi còn được cả văn phòng Himiyama với hàng trăm nghìn follower theo dõi nữa cơ mà! Tại sao chứ!? (Hoang mang)

Tristy-san còn đăng cả ảnh selfie. Và không ngoài dự đoán, cô ấy đã bị nhận diện ra ngay lập tức. Ngoài ra, còn có vô số những lời nhờ tư vấn tình cảm như, 『Tôi có chuyện muốn hỏi Bunny Man. Tôi đang thích một tiền bối năm ba――』.

Không hiểu sao chuyện tôi là Bunny Man đã bị bại lộ. Tôi thấy chóng mặt. Chuyện quái gì đang xảy ra trong lúc tôi không biết vậy!?

“Đây là tài khoản của công ty mẹ em đang làm.” 

“Đúng như dự đoán, hay nói đúng hơn là… Mối quan hệ của em rốt cuộc là như thế nào vậy?”

Trong lúc chúng tôi đang nói chuyện, lượng follower đã sắp đạt đến năm nghìn, hình thành nên một tập hợp follower hỗn loạn với đủ cả các tài khoản chính chủ có dấu xác nhận.

Không thể nào tin được đây là tài khoản của một học sinh cao trung bình thường.

“A! Có tin nhắn bậy bạ gửi đến!” 

“Em không được mắc bẫy đâu, Kokonoe-kun! Mấy cái đó đều là lừa đảo cả đấy. Xem cũng không được. Đưa đây cô xóa cho―― Eh, Misaki-sensei!?”

“Ơ?” 

Chủ nhân của tin nhắn đó là Himiyama-san sao? Lưu lại, lưu lại mới được.

“Mà này, so với em thì cô lại thấy mất tự tin ghê. Dù số lượng nhiều không có nghĩa là tốt, và tài khoản của cô cũng không phải để công khai cho lắm, nhưng nói cho cùng, một giáo viên quèn như cô thì cũng chỉ đến thế mà thôi.” 

“Cô vui lên đi ạ.”

Sanjoji-sensei trông có vẻ hơi buồn. Phải làm gì đó để khích lệ cô ấy mới được… Đúng rồi! 

“Cô ơi, một chút được không ạ?” 

“Có chuyện gì vậy?”

“Cái này đi. 『Cứ mỗi một lượt like, váy của Sanjouji-sensei sẽ ngắn đi một milimet』.” 

“Này, em đăng cái gì thế!”

Tôi nhấn thích và chia sẻ. 

Ngay lập tức, bài đăng bắt đầu tăng vọt.

“Đợi đã! Cái này phải làm sao đây? Mới một lát mà đã ba trăm lượt thích!? Tức là ba mươi centimet sao? Vẫn còn đang tăng nữa, không được, không thể nào ngắn hơn được nữa đâu! Cái váy ngắn thế này đến hồi hai mươi tuổi tôi cũng chưa từng mặc!”

“Đây là thầy hiệu trưởng mà…” 

“Tôi sẽ đi kiện ngay lập tức!”

Lượng follower của Sanjoji-sensei đột nhiên tăng vọt, nhưng bài đăng đã bị xóa, và cuối cùng, tài khoản của cô ấy trở thành tài khoản riêng tư chỉ follow qua lại với người quen. 

Chúng tôi đã học được sự đáng sợ của SNS, và cứ thế trưởng thành thêm một chút.

“Vậy thì, cứ quyết định là bốn mươi tám centimet nhé.” 

“Tuyệt đối không được phát tán đâu đấy. Tuyệt đối đấy nhé!”

(Cô ấy đúng là một người tốt mà…) 

Việc vài ngày sau, tôi nhận được một tấm ảnh của Sanjoji-sensei trong chiếc váy ngắn cũn cỡn đến sát trên đầu gối là một bí mật.

Dù có vô số khác biệt về văn hóa, nhưng người không bao giờ phủ nhận chúng chính là tôi đây, Kokonoe Yukito. 

Thứ gọi là “Deculture”, nhưng liệu từ này có thông dụng hay không cũng là một khác biệt văn hóa. Sự đa dạng không phải là thứ để áp đặt lên người khác, mà là thứ bản thân mình phải chấp nhận.

Mẹ tôi bảo rằng, việc bố mẹ tắm chung với con cái là chuyện hết sức bình thường. Đây cũng là một khác biệt văn hóa.

Tuyệt đối… có một chút… tôi không hề nghi ngờ dù chỉ một li. Đa dạng tính đấy, đa dạng tính!

Bị gọi là Galápagos thì có gì sai chứ. Chẳng biết từ lúc nào mà nó lại hay bị dùng với ý nghĩa tiêu cực, nhưng sự tiến hóa độc lập tự nó đã là bản thân của sự đa dạng rồi.

Ngược lại, nếu cả thế giới trở nên đồng nhất, có lẽ sẽ đón nhận sự diệt vong trong chớp mắt.

Nhật Bản là một quốc đảo. Dù có nhiều lợi điểm, nhưng thỉnh thoảng ra nước ngoài để mở mang tầm mắt cũng sẽ là một trải nghiệm tốt. Chắc chắn quan điểm giá trị sẽ thay đổi rất nhiều.

“A, Yukito-kun. Em đến rồi à! Bên này bên này! Chị đang rửa xe cho papa này.”

“Không ngờ rửa xe bikini lại có thật!”

Tristy-san, khoác một chiếc áo hoodie bên ngoài bộ bikini, tay cầm miếng bọt biển chào đón tôi.

Rửa xe bikini là một nét văn hóa đặc trưng của dân tiệc tùng ở nước ngoài, họ mặc bikini để rửa xe nhằm tránh làm ướt quần áo. Chủ yếu thường thấy trong các bộ phim kinh dị hạng B.

Tất nhiên, vì là phim kinh dị hạng B nên đám dân chơi đó đều bị tàn sát cả. Nhưng xin hãy yên tâm. Đây là Nhật Bản. An toàn của Tristy-san được đảm bảo. Mấy cảnh máu me thì xin tha cho tôi.

Nhà của Tristy-san là một dinh thự nguy nga. Có vẻ chị ấy là một tiểu thư nhà giàu.

 Tôi và Mio-san được Tristy-san mời đến một bữa tiệc tại gia.

Nghe nói sẽ có BBQ ngoài vườn. Tôi cảm thấy có chút cảm động trước sự khác biệt văn hóa này. 

Những bữa tiệc tại gia đậm chất Mỹ như thế này tôi chỉ từng thấy trên phim.

Nhà Kokonoe trước đây cũng từng tổ chức tiệc pyjama, nhưng người duy nhất mặc pyjama lại chỉ có mình tôi. Thật là một sự vi phạm luật lệ trắng trợn. Tôi đã vô cảm mà nốc cạn chai Chanmery .

“Chúng ta đã chờ cháu đấy. Nào, mời vào đây.” 

Mẹ của Tristy-san mỉm cười hiền hậu chào đón chúng tôi.

“Đợi nhóc nãy giờ đó, cool guy! Hôm nay cứ vui vẻ hết mình nhé!” 

“Cảm ơn hai bác đã mời cháu. Cháu có mua ít bánh ngọt làm quà ạ.” 

“Ooh… Cool guy! Cháu không cần phải khách sáo thế đâu. Nào, bắt đầu BBQ thôi!”

Tôi bị ông bố tóc vàng bệ vệ đội mũ Texas tóm lấy và kéo đi xềnh xệch.

Dù ai nhìn vào cũng nhận ra đó là một ông bố người Mỹ, nhưng tôi cũng chẳng phản đối gì, vì đúng là như vậy. Một ông bố người Mỹ điển hình mà ai cũng có thể nhận ra ngay, trông như thể bước ra từ một bộ phim miền viễn Tây nào đó.

Ông chú trông có vẻ vui tính là thế, nhưng lúc đến nhà tôi xin lỗi vì vụ tai nạn xe đạp của Tristy-san, cả hai vợ chồng đều mặt mày tái mét y như chị ấy.

Lúc đó tôi đã lo đến mức không biết liệu họ có đột nhiên thốt lên “Chúng tôi xin seppuku đây!” hay không nữa.

Nếu không hòa giải êm thắm, hồ sơ của Tristy-san sẽ có một vết nhơ lớn. Chắc hẳn họ đã chuẩn bị tinh thần như vậy. May mắn là tôi không bị thương nặng, và cũng không kiện cáo gì.

Gia đình Tristy-san đã khóc lóc và liên tục xin lỗi, sau đó, qua nhiều khúc mắc, chúng tôi đã trở nên thân thiết. Kết quả là giờ tôi được mời đến một bữa tiệc tại gia như thế này, quả thật cuộc đời không thể lường trước được điều gì.

“Chào em, đây là lần đầu chúng ta gặp mặt nhỉ. Em gái anh đã gây phiền phức cho em rồi, thành thật xin lỗi nhé.”

Một anh chàng siêu đẹp trai với chỉ số nhan sắc không thể đo đếm được đã bắt chuyện với tôi. Là kẻ địch. Tôi trở nên chống đối một cách vô cớ.

“Anh tính giải quyết chuyện này thế nào đây?” 

“Hả!? Đây là kiểu ‘giải quyết’ đặc trưng của văn hóa Nhật Bản sao… Nếu vậy thì, anh giao em gái anh cho em nhé.” 

“Leon! Anh nói gì vậy!”

Tristy-san nổi giận trước màn buôn người đột ngột. Tôi cảm nhận được sự khác biệt văn hóa với nước ngoài. Thật đáng sợ.

“Mà này, Yukito-kun… phải không nhỉ? Cho anh hỏi chút được không?” 

“Vâng?”

Tôi được Leon-san gọi và di chuyển ra một góc. 

“Dù sao thì anh cũng rất biết ơn em. Nghe nói lúc gây ra tai nạn, em ấy đã rất suy sụp.”

“Em không bị thương gì cả, và cũng đã nói là không cần phải bận tâm rồi ạ.” 

“Anh cũng muốn thay mặt em ấy xin lỗi em một lần nữa. Thực sự xin lỗi em rất nhiều. Cảm ơn em đã tha thứ cho em gái anh. Nếu được, sau này cũng mong em hãy đối xử tốt với con bé. —V-Và còn chuyện này nữa…”

Leon-san đột nhiên trở nên ấp úng, liếc mắt nhìn về phía Mio-san. 

Anh chàng siêu đẹp trai này, không ngờ lại ngây thơ đến vậy.

“Người phụ nữ xinh đẹp và đáng yêu đi cùng em, có thể cho anh biết cô ấy là ai không?”

Không lẽ nào, anh ta vừa gặp đã yêu Mio-san sao? Có chuyện như vậy nữa à? Thật là, mấy gã ikemen đúng là phiền phức mà!

Tôi lại một lần nữa cảm nhận được sự khác biệt văn hóa ở đây.

Bữa BBQ chính hiệu thật sự rất tuyệt vời. Đầu tiên là thịt đã khác. Thịt nướng Yakiniku thường được cắt thành miếng vừa ăn, nhưng ở đây chẳng cần quan tâm đến điều đó, họ cứ thế nướng từng tảng thịt lớn. Tôi dùng dao cắt miếng bít tết dày mọng nước rồi cho vào miệng. Xúc xích cũng to một cách lạ thường. Sự khác biệt văn hóa quả thật rất mới mẻ.

Sau một hồi trò chuyện, tôi mới biết bố của Tristy-san đang là giám đốc chi nhánh Nhật Bản của một mạng xã hội nọ. Chuyện là, dù là một mạng xã hội khổng lồ nhưng ban lãnh đạo cũ liên tục thua lỗ nên đã bị sa thải sau một vụ mua lại. Phần lớn nhân viên ở chi nhánh Nhật Bản cũng bị cho nghỉ việc, và người được cử từ trụ sở chính sang để vực dậy công ty chính là bố của Tristy-san, vốn đã có nguyện vọng chuyển công tác sang Nhật từ trước.

“Đúng rồi, papa! Yukito-kun cũng tạo tài khoản rồi đó!” 

Ông bố trố mắt nhìn vào tài khoản mà Tristy-san đưa cho xem.

“Cool guy, cậu là một influencer sao!?”

“Cháu hoàn toàn không có ý định đó đâu ạ…”

Chẳng biết từ lúc nào, tài khoản của tôi đã có hơn mười nghìn người theo dõi.

Thậm chí còn liên tục có những lời mời quảng cáo từ các doanh nghiệp. Tôi chỉ là một học sinh cao trung bình thường thôi mà. Chuyện này vượt quá tầm kiểm soát rồi. Tôi chẳng thể làm gì khác ngoài việc run rẩy sợ hãi trước số lượng người theo dõi ngày một tăng.

“Truyền thuyết đô thị? Quái nhân? Từ những thanh thiếu niên cho đến cả doanh nghiệp và chính trị gia… Không phải BOT, toàn là người theo dõi thật cả. HAHAHA! Thú vị! Thú vị thật! Cậu là ai vậy? Để ta xác minh tài khoản của cậu ngay lập tức! Sau này có lẽ ta sẽ nhờ vả crazyguy (?) này một vài việc đấy!”

Ông bố người Mỹ vui vẻ gọi điện thoại cho ai đó bằng smartphone, và vài phút sau, tài khoản của tôi đã được xác minh với một dấu tích xanh lấp lánh. Làm việc nhanh quá. Đúng là khác biệt văn hóa.

“Này anh, đừng làm phiền Yukito-kun nữa! Xin lỗi cháu nhé, chú ấy có vẻ hơi phấn khích quá.” 

“Chờ đã em yêu! Crazyguy này là một tài năng hiếm có! Phải lôi kéo cậu ta về ngay bây giờ mới được—”

“Rồi rồi. Chuyện công việc để sau đi nhé.”

Có lẽ đã ngà ngà say, ông bố người Mỹ say xỉn đang làm phiền tôi bị người vợ duyên dáng đẩy lưng lôi đi. Có lẽ việc vợ nắm quyền trong gia đình là một nét văn hóa chung trên toàn thế giới.

“Xin lỗi vì papa chị đã làm phiền em nhé! Đúng rồi! Nào, selfie chung đi?” 

“Nguyên nhân khiến số người theo dõi tăng vọt là đây sao!?”

Tôi đăng một tấm ảnh tự sướng tạo hình trái tim cùng Tristy-san. Ngay lập tức, nó đã gây bão. 

“Nè nè, Yukito-kun. Tại sao tài khoản của công ty này lại theo dõi em vậy? Có mối liên hệ gì à?” 

“À, công ty này ạ. Mẹ em làm việc ở đó.”

Công ty mà Mio-san chỉ vào khi đang lướt màn hình điện thoại trông rất quen. 

“Thật sao!? Công ty đó là niềm ao ước của chị đấy! Là nguyện vọng số một của chị, sắp tới chị sẽ đến đó thực tập.”

“Vậy ạ? Mẹ em lúc nào cũng than thiếu người, nếu chị không phiền em sẽ nói giúp một tiếng.” 

“N-Nhưng mà… có được không?”

Nếu có thể giúp được mẹ, chứ không chỉ riêng Mio-san, thì chẳng có lý do gì để tôi từ chối cả.

“Khiêm tốn không phải lúc nào cũng là đức tính tốt đâu. Nghe này cô bé. Ngoài năng lực học tập, các mối quan hệ cũng là một loại sức mạnh. Cô bé có biết điều cần thiết để thành công là gì không? Đó là vận may. Người ta thường nói phải nhanh nhạy chớp lấy thời cơ. Việc cô bé quen biết crazyguy này cũng là vận may của cô bé. Nếu vậy thì không được để vuột mất cơ hội đâu.”

“Lại nữa rồi, cứ làm phiền người ta hoài. Thật tình. Ông ấy có vẻ thích Yukito-kun lắm rồi đó. Nào, đi nhanh lên. Không uống nước cho tỉnh rượu đi là bị người ta ghét đó.” 

“Thế thì không được rồi!”

Ông bố người Mỹ lại bị áp giải đi lần nữa. 

“Vậy thì, chị nhờ em được không?” 

“Trước đây chị đã giúp em rồi mà.”

“Em đúng là người biết điều nhỉ. Chuyện đó chị chỉ vô tình bị cuốn vào thôi, em không cần bận tâm đâu.”

“Không thể như vậy được ạ.”

Người mà Mio-san cứu không chỉ có mình tôi. Chắc chắn cả hội trưởng Kidou và Mikumo-senpai cũng đã được cứu. 

Nếu lúc đó sự việc ồn ào lan rộng ra, có lẽ họ cũng đã không được yên ổn. Mối quan hệ giữa tôi và hội trưởng chắc chắn sẽ trở nên tồi tệ và không thể cứu vãn.

“À mà, Tristy-san đã quyết định chuyện việc làm sau này chưa ạ?” 

“Việc làm… à. Xấu hổ quá, nhưng mà chị vẫn chưa hình dung được gì cả.” 

Tristy-san lẩm bẩm với vẻ chán nản. Vẻ mặt chị ấy trông không được vui.

“Hồi nhỏ, ai cũng có nghề nghiệp mơ ước đúng không? Chị lúc nào cũng bối rối với mấy câu hỏi như vậy. Từ xưa đến giờ, chị chẳng có gì thực sự muốn làm cả. Papa thì bảo cứ từ từ tìm kiếm cũng được, nhưng bạn bè xung quanh ai cũng đang chuẩn bị kỹ càng cho mục tiêu của mình, chị cảm thấy cứ như chỉ có bản thân bị bỏ lại phía sau vậy.”

Sự bất an về tương lai, những câu hỏi về chính bản thân. Một mục tiêu đã đánh mất.

Bước ra ngoài xã hội, có lẽ cũng giống như việc bắt đầu một cuộc hành trình không có hải đồ.

Tôi bất giác cảm thấy kính phục Tristy-san. Tôi nghĩ chị ấy là một người tuyệt vời. Sự do dự này sẽ trở thành hành trang cho chị.

“Em đây còn chưa bao giờ nghĩ đến tương lai nữa là. Sống cho hiện tại đã là quá sức rồi, chẳng còn tâm trí đâu mà mơ mộng đến tương lai. Thậm chí em còn từng nghĩ chắc mình sẽ chết đói ở một xó xỉnh nào đó nữa cơ.”

“…Yukito-kun?” 

Một vẻ mặt lo lắng. Tương lai của Tristy-san chắc chắn sẽ tươi sáng. Bởi vì, chị ấy đã nghiêm túc đến nhường này cơ mà.

“Cứ lạc lối thì có sao đâu ạ. Cứ đi đường vòng thì có sao đâu. Dù năm mươi hay sáu mươi tuổi mới tìm thấy điều mình muốn làm cũng chưa muộn mà. Đời người còn dài lắm. Em không nghĩ việc đi con đường ngắn nhất để đến đích là câu trả lời duy nhất đâu.”

Tôi nhớ đến gia đình mình, bạn thuở nhỏ, và các bạn cùng lớp. Chúng tôi đã đi một con đường rất vòng vèo, la cà rất nhiều nơi, và từng có lúc từ bỏ, nhưng dù vậy, chúng tôi vẫn dần dần tìm hiểu về nhau và bắt đầu xích lại gần nhau hơn.

“Chẳng có gì là vô ích cả đâu ạ. Cả những phiền não của Tristy-san, và cả khoảng thời gian chúng ta đang ở bên nhau lúc này.” 

Tương lai chẳng ai biết trước được. Dù tốt nghiệp đại học và tìm được việc làm, liệu có bao nhiêu người sẽ tiếp tục làm cùng một công ty, cùng một công việc cho đến khi về hưu? Rốt cuộc, nó cũng chỉ đến thế mà thôi.

Chúng ta không sống cho một tương lai có thể xảy ra, mà chúng ta đang sống cho hiện tại.

“Vì vậy—chúng ta hãy cùng tận hưởng đi ạ. Nhé?” 

“Ừm!”

“Em đúng là kiểu người giống như liều thuốc an thần nhỉ. Nói chuyện với em làm chị thấy bình tĩnh, hay phải nói là em rất biết lắng nghe ta. Chắc hẳn em được nhiều người tìm đến để tâm sự lắm.” 

“Sao chị lại biết?” 

“Đúng là vậy rồi.”

Mio-san thể hiện khả năng suy luận hiếm có, ông bố người Mỹ quay trở lại và định cho Tristy-san vào làm ở bộ phận quan hệ công chúng của công ty mình, Leon-san bị từ chối khéo, bữa tiệc tại gia náo nhiệt và vui vẻ cứ thế kéo dài cho đến tối.

…Ăn nhiều quá rồi. Chắc phải kiêng thịt một thời gian mất thôi.

“……Đẹp thật đấy.”

“Ừm.”

Hội trường được bao trùm trong lời chúc phúc. Tôi cũng hòa chung vào đó, vỗ tay từ tận đáy lòng. Thứ đáng lẽ ra không thể nhìn thấy, nhưng chắc chắn lại hiện hữu ở đó, hạnh phúc đã hóa thành hình hài và tồn tại.

Sự tin tưởng kết nối cô dâu và chú rể, những tâm tư họ đã ôm ấp cho đến nay, tất cả đều hiện ra như thể vật chất hữu hình.

Cô dâu đang khóc. Anh trai của chú rể đứng cạnh cũng đỏ hoe cả mắt. Có người đang khóc ở hàng ghế người thân. Mẹ tôi cũng đang lau đi những giọt nước mắt.

Muôn vàn cảm xúc. Niềm vui lan tỏa. Thật đẹp. Một vẻ đẹp tỏa ra từ bên trong. 

Đó là một Ý Niệm (Idea). Chắc hẳn vì thế mà ta mới muốn chúc phúc cho họ. Quả đúng là khoảnh khắc hồi tưởng (Anamnesis). Tôi cùng mẹ đứng cạnh nhau, tiễn đưa hai người họ bước sang một chặng đường mới. Giờ chỉ còn việc ra về nữa thôi.

Tôi và mẹ đã tham dự lễ cưới. Ban đầu tôi ngồi ở hàng ghế người thân của Himiyama-san, nhưng vì được tâng bốc quá mức khiến tâm trí mệt mỏi không chịu nổi, tôi đã khóc lóc cầu cứu mẹ. 

Bởi vì, dù có nghĩ thế nào đi nữa thì cũng thật kỳ lạ. Bố mẹ và ông bà của Himiyama-san, dù không có thời gian nhưng vẫn chào hỏi tôi, tới cả anh trai của chú rể cũng nói. “Mong cậu chăm sóc cho Misaki.” Dù có được nhờ vả thì tôi chẳng biết đáp sao cho phải.

Cuối cùng, tôi còn được chính tộc Himiyama chính thức gửi lời mời. Chỉ đến nhà riêng của Himiyama-san thôi đã thấy ngại rồi, lại còn bản gia thì thế nào nữa? Tôi không thể không có cảm giác như mình đang bị dồn vào chân tường.

Hơn nữa, tôi liên tiếp được những người không quen biết đến chào hỏi và nhận được khoảng ba mươi tấm danh thiếp. “Đứa con cưng của Rishuu-sensei”, “Người kế vị”, “Trông vẫn như học sinh cao trung, nhưng sớm muộn gì cũng…” Những lời bàn tán lọt vào tai thật đáng sợ.

May mắn là có mẹ ở cùng hội trường nên nỗi mệt mỏi trong lòng cũng giảm bớt, và đồ ăn thì rất ngon. 

Thật không ngờ, tất cả các món ăn trong hội trường đều do Đại ca giám sát. Thảo nào dạo này ông ấy bận rộn như vậy.

Chúng tôi rời khỏi hội trường trong khi vẫn còn đang tận hưởng dư âm. Từ đây trở đi là thời gian của cô dâu chú rể, và là thời gian dành cho gia đình.

“Giờ phút này hẳn là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời Megumi nhỉ.” 

Mẹ lẩm bẩm như thể đang nghiền ngẫm từng lời. 

“……Nghe vậy con lại thấy có chút đáng tiếc.” 

“Tại sao?”

“Bởi vì nếu lễ cưới là khoảnh khắc hạnh phúc nhất, con cảm giác như từ giờ trở đi mọi thứ sẽ chỉ đi xuống thôi.”

“Megumi đã trải qua nhiều vất vả rồi, nên mẹ nghĩ cô ấy hiểu được giá trị của hạnh phúc.” 

“Con mong họ sẽ vun đắp hạnh phúc, để rồi từ đây về sau sẽ ngày càng hạnh phúc hơn nữa.” 

“……Con đúng là một đứa trẻ tốt bụng.”

Tôi được mẹ xoa đầu. Từ lúc nào đó, mẹ đã bắt đầu có những hành động của một người mẹ hiền như thế này. 

Có lẽ bản năng làm mẹ có phần mất kiểm soát của bà cũng đang dần ổn định lại. Thật tốt quá. Cô dâu và chú rể trông thật hạnh phúc. Đó là sự kết tinh của “thiện ý”. Thứ mà tôi đã đánh mất.

Những người hoàn toàn xa lạ dành cho nhau thiện ý, yêu nhau, gắn kết và trở thành một gia đình. Họ đã cho tôi biết rằng điều đó lại hạnh phúc đến nhường nào.

Liệu một ngày nào đó, tôi cũng sẽ được chúc phúc như vậy không? Liệu tôi có được phép mong cầu hạnh phúc không? Khuôn mặt tôi nhớ lại lúc nào cũng chỉ toàn là nước mắt. Cả mẹ, chị, Setsuka-san, Himiyama-san, Hinagi, Shiori và cả Hội trưởng nữa, cùng với rất nhiều người khác, tôi đã luôn làm họ phải buồn lòng.

Đừng nói là hạnh phúc, từ trước đến nay tôi đã gieo rắc vô số bất hạnh. Một kẻ như tôi vậy mà――

“Mẹ co muốn mặc váy cưới không?” 

“Mẹ sao?…――Chắc là thôi. Dù gì cũng đã thất bại một lần rồi.”

Mẹ cười tự giễu. Nhưng ánh mắt của mẹ trông có vẻ gì đó ghen tị, và chẳng phải chính mẹ đã nói đó sao. Rằng đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất. Nếu vậy, có thêm một khoảnh khắc như thế nữa cũng tốt thôi.

Tôi đã quyết định. Tôi là một tên khốn nạn tồi tệ nhất chuyên gieo rắc bất hạnh, nhưng ít nhất, tôi sẽ cố gắng để những người xung quanh mình được hạnh phúc. Để họ có thể luôn mỉm cười, để không làm họ phải buồn thêm nữa. Thay cho những hạnh phúc tôi đã cướp đi, thay cho những bất hạnh tôi đã gây ra, lần này đến lượt tôi sẽ là người trao đi.

“Biết đâu lần này sẽ thành công thì sao?” 

“Có con ở bên là mẹ hạnh phúc nhất rồi. Mẹ không thể nghĩ đến chuyện tái hôn đâu.”

Dạo này mẹ đang mê cosplay. Hôm trước là thiên thần áo trắng, trong bộ trang phục y tá. Bà hăng hái nói sẽ chăm sóc cho tôi, nhưng tôi lại chẳng có triệu chứng gì cả. Khi tôi nói vậy, mẹ liền bảo “Vậy thì chăm sóc tinh thần nhé”, và thật kỳ lạ là cứ mỗi mười phút, tinh thần của tôi lại bị bào mòn đi 10%.

Chăm sóc tinh thần là gì vậy...? Các quy luật của vũ trụ đang bị đảo lộn rồi.

Một người mẹ như vậy không thể nào lại không muốn mặc váy cưới được. Haha, ra là vậy. Mẹ đang khách sáo đúng không?

Nghĩ lại thì, để thỏa mãn sở thích cosplay mà đi hỏi thuê một chiếc váy cưới từ bên tổ chức tiệc cưới thì cũng khó. Muốn mặc thử cũng phải đến tiệm, và còn tốn bao nhiêu công sức nữa. Chẳng thể nào làm một cách tùy tiện được.

Khoan đã? Dạo gần đây, kỹ năng may vá của tôi đang được mài giũa. Nếu vậy, tôi tự may váy cưới là được chứ gì? Đúng rồi, có gì khó đâu! Đến đây, tôi chợt khựng lại.

Chỉ vậy thôi có đủ không? Chỉ đơn giản là mặc một chiếc váy cưới lên là được sao?

Tôi không thể cho phép sự nửa vời như vậy. Đã làm là phải làm cho tới. Trong từ điển của tôi không có hai chữ “thỏa hiệp”. Làm tóc, trang điểm, trang sức cũng không thể thiếu. Một cô dâu có rất nhiều việc phải làm.

Tôi là tông đồ báo hiếu, Kokonoe Yukito. Hạnh phúc của gia đình là sứ mệnh của tôi.

Nhân tiện, tôi cũng có một chiếc máy ảnh DSLR đắt tiền gần như không dùng đến, nên cũng có thể chụp ảnh được. 

“Vậy thì, con sẽ mặc váy cưới cho mẹ.” 

“――Hả?”

Hehehehe. Cứ chờ đó nhé mẹ! Con sẽ biến mẹ thành cô dâu hoàn hảo nhất cho mà xem! Rồi con sẽ làm thiệp chúc Tết có ảnh cưới của mẹ và lan tỏa hạnh phúc này đi khắp muôn nơi. Thử thách mới này khiến tay tôi ngứa ngáy không thôi. Cánh tay “Gyuuuiinnn”.

“Vì con chưa bao giờ thấy mẹ trong bộ váy cưới cả.” 

“Con... sẽ làm cho mẹ ư? Sẽ biến mẹ thành cô dâu sao?” 

“Cứ giao cho con!”

Tôi giơ ngón tay cái lên đầy tự tin. Từ đôi mắt tròn xoe của mẹ, những giọt lệ bắt đầu rơi lã chã.

Eh!? Tôi lại làm mẹ khóc nữa rồi. Đúng là nghề của Kokonoe Yukito rồi.

“A... chuyện như vậy――tại sao... hơn thế này nữa thì――Yukito... uuu!” 

“Mẹ sao thế, có sao không!?”

Tôi hoảng hốt, vội vàng xoa lưng cho mẹ. 

“Thế này thì mẹ không chịu nổi nữa đâu.... Cho nên, mẹ xin lỗi nhé.”

Tôi bị người mẹ vừa ngẩng mặt lên ôm chầm lấy. 

“……Mẹ xin nguyện dùng cả cuộc đời này――để thề sẽ yêu con.” 

“Lại giống như những diễn biến quen thuộc rồi, mặt lại gần nhau nữa――nn――ưm――ưm!?”

Trái tim tôi đập thình thịch như trống dồn. Cố gắng kìm nén cũng không được. Cứ như thể tôi đã quay ngược thời gian, trở về tuổi dậy thì của một nữ sinh trung học, một cảm giác rung động xao xuyến.

Tôi đã cố gắng làm như không nhận ra. Vì tôi không cần phải nhận ra. Bởi lẽ gia đình là thứ ta có được sau khi tình yêu kết thúc. Không thể nào có chuyện yêu đương như thể quay ngược kim đồng hồ được.

Thế nhưng, những lời nói của đứa con trai đang đi bên cạnh, của thằng bé, cứ mãi khắc sâu trong tâm trí tôi không rời. 

(Vui quá… Vui quá, vui quá!)

Những lời không thể thốt ra. Đứa con trai luôn tâm niệm nói là làm, một khi đã nói thì nhất định sẽ thực hiện.

Nếu đứa trẻ này nói sẽ mặc váy cưới cho tôi, thì tôi sẽ lại được mặc váy cưới một lần nữa. Dù biết là vậy, nhưng tôi vẫn không thể tin được.

Lúc đó, người đứng cạnh tôi sẽ là Yukito. Tôi bất giác hình dung ra hình ảnh đó.

Có thể hạnh phúc như thế này sao? Một thứ hạnh phúc như thế, liệu có được phép tồn tại không? Làm sao mà được phép chứ, làm sao có thể cho phép được. Bình tĩnh lại nào, Ouka.

Đây là ranh giới tuyệt đối không được bước qua. Xét theo thái độ của con trai, chắc hẳn thằng bé không có ý gì khác. Chắc chắn là do Yukito tốt bụng, thấy tôi có vẻ sẽ vui nên mới đề nghị như vậy thôi.

Phải rồi, chắc tôi đã tỏ vẻ quá khao khát đi chăng? Với đứa con trai tinh ý đó, có lẽ trông là như vậy. Nhưng chỉ những lời đó thôi cũng đủ để tôi nhớ lại mối tình mà tôi tưởng mình đã vứt bỏ từ lâu. 

Làm sao đây! Xấu hổ quá không thể nhìn thẳng vào mặt con trai nữa rồi!

Từ ngày hôm đó, thế giới của tôi đã đổi khác. Nghi ngờ mình bị ung thư vú. Khi đối mặt với khả năng đó, tôi nhận ra rằng thời gian là hữu hạn.

Nỗi sợ hãi ập đến khi tôi tính toán thời gian còn lại. Đối mặt với cái chết của chính mình.

Mình đã không trân trọng con. Đã không thể yêu thương con. Đến tận bây giờ, muộn màng rồi, tôi mới hối hận. Không đủ… thời gian không đủ để bù đắp nữa rồi.

Cứ thế này mà chết đi sao, tôi không thể ngồi yên được nữa.

Thế nhưng, người đã cứu rỗi tôi đang chìm dưới vực sâu tuyệt vọng, lại chính là đứa con trai mà tôi đã chẳng thể yêu thương trọn vẹn.

Không thể nào. Làm sao mà tôi có thể kìm nén được chứ. Có thể tôi đã dùng những biện pháp hơi cưỡng ép để cải thiện mối quan hệ, để thay đổi hiện trạng, nhưng dù vậy, sự dịu dàng của Yukito vẫn bao bọc lấy tôi mà không hề phủ nhận điều đó.

Dù gì thằng bé cũng là con trai mình. Tôi chưa bao giờ ghét con cả. Thậm chí đến cả giai đoạn nổi loạn mà thằng bé cũng không có.

Điều đó cũng khiến tôi lo lắng, nhưng mỗi ngày trôi qua tôi lại càng yêu con hơn. Hôm nay hơn hôm qua, ngày mai hơn hôm nay. Cứ tiếp tục thế này, tôi sẽ ra sao đây. Thật lòng, tôi thấy sợ hãi chính bản thân mình.

Thế nhưng, những lời nói vừa rồi đã thổi bay cả nỗi bất an đó.

Bởi vì thằng bé đã nói rằng tôi có thể yêu thằng bé nhiều hơn nữa, rằng thằng bé sẽ mặc váy cưới cho tôi. Và thế là tôi hạnh phúc, từ tận đáy lòng.

Dù cho lời nói đó xuất phát từ ý định nào đi chăng nữa, thì tôi cũng đã bị đứa trẻ này――làm cho sa ngã rồi.

Nếu có một điều duy nhất phải lo lắng, thì đó là――. 

“Dạo này, con thấy nee-san có vẻ là lạ.” 

“Con cũng nhận ra à?”

“Tất nhiên rồi, mẹ ngủ trong phòng con bảy ngày một tuần thì sao con không nhận ra được.” 

“Ah, à phải nhỉ. Xin lỗi con nhé? Con khó chịu lắm đúng không?” 

Có lẽ tôi đã vui đùa hơi quá tuổi rồi.

Quả nhiên là mình đã đi quá xa rồi sao. Phải tự kiểm điểm lại mới được... 

“Cũng không hẳn ạ. Trước đây mẹ với chị thay phiên nhau mà.”

Con đã tha thứ cho tôi. Con trai, mẹ iuuu con... Dễ thương quá, muốn ăn thịt quá đi. 

“Chị ấy ít vào phòng con hẳn, và ừm...”

Yukito đang suy nghĩ với vẻ mặt đăm chiêu. Tôi biết lý do đó. Con đường tương lai mà Yuuri đã tâm sự với tôi.

Du học. Nếu không được, con bé mong muốn được vào học một trường đại học ở nơi xa xôi. Đó là một lựa chọn đau đớn đến mức khó có thể chịu đựng nổi đối với Yuuri. Con bé vẫn còn bị giam cầm trong tội lỗi.

“Mẹ xin con. Mẹ biết mình không nên nói điều này với con. Nhưng người mẹ bất lực này không thể giúp được Yuuri. Vì vậy, con hãy cứu con bé đi. Chỉ có lời nói của con mới có thể chạm đến Yuuri. Chỉ có con mới có thể cứu được Yuuri thôi.”

Giống như tôi đã được cứu rỗi, người duy nhất có thể cứu Yuuri chính là Yukito.

Con bé quả thực đã phạm tội. Tội lỗi đó không bị trừng phạt suốt hơn mười năm. Giống như một bản án tù đày, tiếp tục hành hạ Yuuri. Dù vậy, đứa trẻ đó vẫn cho rằng như thế là chưa đủ, và tiếp tục tự trừng phạt bản thân. Mãi mãi, mãi mãi. Một sự chuộc tội không biết đến bao giờ mới kết thúc.

“Con sao?” 

“Hãy bảo vệ chị con nhé.”

“…Con có làm được không?” 

“――Không sao đâu. Vì con trai của mẹ mạnh mẽ hơn bất kỳ ai khác mà.”

Cứu rỗi con cái là trách nhiệm của cha mẹ, vậy mà tôi lại định giao phó cho con trai mình. Thật không xứng đáng làm mẹ. Tôi lắc đầu trong lòng. Tôi đã trượt từ lâu rồi. Thân là người đang làm lại từ đầu vai trò của một người mẹ, tôi không có tư cách đó.

Nhưng, tôi hiểu. Vì tôi là mẹ của Yuuri. Tôi biết đứa trẻ đó bây giờ đang cần điều gì. Tôi không còn lo lắng nữa. Vì Yukito chắc chắn sẽ mang lại hạnh phúc cho chúng tôi.

Rokuhara Tandai (六波羅探題) là chức vụ của các quan đứng đầu Mạc phủ Kamakura tại kinh đô Kyoto. Cơ quan của họ, gọi là Rokuhara (六波羅), chịu trách nhiệm duy trì an ninh trong khu vực Kinai, xử lý các vấn đề tư pháp ở miền Tây Nhật Bản, đồng thời phụ trách việc thương thảo với triều đình. Ngoài vai trò bảo đảm an ninh, Rokuhara còn hoạt động như một loại mật thám của Mạc phủ và từng khiến dân chúng vô cùng khiếp sợ. Thí nghiệm con chó của Pavlov. Chắc chẳng ai xa lạ gì Tôi không chơi mạt chược, nên nếu thuật ngữ có gì nhầm lẫm thì ae chịu khó chỉ điểm giúp tôi Hiện quần đảo Galápagos là một tỉnh của Ecuador, đồng thời cũng nằm trong hệ thống khu bảo tồn quốc gia của nước này. Galápagos nổi tiếng với các loài sinh vật đặc hữu (chỉ có tại Galápagos) rất phong phú. Chính hệ thống sinh vật đặc hữu phong phú của Galápagos là tiền đề cho những nghiên cứu giúp Darwin đưa ra thuyết tiến hóa sau này. Galápagos ngoài ra còn là một di sải UNESCO thế giới Chanmeri à sự kết hợp của từ “シャンパン – sanpan” (champagne) và “メリ – meri” trong cụm “メリー クリスマス – meri kurisumasu” (Merry Christmas). Đây là loại thức uống có ga không cồn thường được sử dụng trong các bữa tiệc như tiệc Giáng sinh ở Nhật Bản, nhằm mục đích thay thế rượu vang hoặc sâm panh để các gia đình có thể cùng nhau kỷ niệm ngày đặc biệt.