Cậu tới trường với Hinagi Suzurikawa.
Mặc dù chị gái cậu học cùng trường nhưng cậu chưa bao giờ đi cùng với chị mình, cô ấy ghét cậu mà.
Sáng hôm ấy, mẹ cậu, Ouka Kokonoe, muốn nói điều gì đó, nhưng bà chỉ đứng trơ ra mà không thốt nên lời. Và Yukito Kokonoe cũng không muốn nghe.
Đi qua cổng trường và tới chỗ tủ đựng giày, cậu nhận thấy một điều kì lạ.
“Giày của mình đâu rồi?” (Yukito)
“Sao vậy, Yu-chan?” (Hinagi)
Tôi nhìn vào mắt Hinagi Suzurikawa, cô ấy đã mặc lấy chiếc áo khoác và tiến tới chỗ tôi.
“Tớ nghĩ chúng bị giấu đi mất rồi.” (Yukito)
“Eh! Wawawawa, chúng mình phải làm gì đây Yu-chan!” (Hinagi)
Hai bím tóc của cô ngoe nguẩy, toàn thân cô hoảng loạn. Hinagi Suzurikawa gọi cậu với vẻ quan tâm.
Đôi giày của tôi có dán sticker, một thứ đáng lẽ ra phải đang ở trong tủ đựng giày, giờ đã biến mất.
Tôi không nghĩ rằng chúng tự nhiên mà mất được. Chúng đã bị giấu đi. Loại chuyện này xảy ra mọi lúc ở trường. Nếu tôi làm mất đôi giày, tôi sẽ phải mua một đôi mới. Tôi cũng không muốn gây ra những rắc rối như vậy cho mẹ.
Ắt hẳn là một tên cùng lớp nào đó của tôi đã làm điều này. Một sự quấy rối quá rõ ràng. Một khi chuỗi những hành động này đã diễn ra, chúng sẽ không còn có điểm dừng nữa. Kẻ thực hiện hành vi quấy rối ấy có thể làm điều đó để giải trí, nhưng người bị quấy rối như vậy sẽ cảm thấy một sự căm ghét vô tận. Và mỗi ngày trôi qua, ta lại phải tới trường cùng một nỗi sợ hãi về những gì họ có thể làm với ta. Nơi này là địa ngục.
Nhưng Yukito Kokonoe lại cảm thấy rất thư thái.
Bởi cậu biết. Phủ nhận và chối bỏ chính là thường thức.
Là cách nó nên như vậy, là cách phải là như vậy.
Lúc nào, lúc nào cũng vậy nhưng đó là cách mọi người tấn công tôi cùng với ý định xấu của họ.
Vậy nên những gì tôi làm luôn luôn chỉ có một.
Nếu tôi đã không thể tìm thấy được điểm kết thúc, vậy chính tay tôi sẽ tự kết thúc nó.
Tất cả những gì tôi cần làm là chấm dứt mọi thứ, cả mọi người cũng vậy.
Trong cái thế giới phiền phức này, mọi thứ…
“Yu-chan!” (Hinagi)
Tôi tự hỏi bản thân đã nhắm mắt lại từ khi nào, lúc tôi nhận ra, tôi thấy khuôn mặt của Hinagi ngay trước tầm mắt mình. Đôi mắt buồn rưng rưng của cô ấy nhìn tôi.
“Hi-chan?” (Yukito)
Không hiểu tại sao, Yukito Kokonoe lẩm bẩm tên cô.
“Cậu sẽ không đi chứ, đúng không, Yu-chan?” (Hinagi)
“Tớ không thể đi với cậu…” (Yukito)
“Tớ không biết cảm xúc này là như thế nào, nhưng tớ không muốn cậu đi mất đâu!” (Hinagi)
Có vẻ như Hinagi không hiểu thứ cảm xúc đó là gì. Dù vậy, cô vẫn siết chặt tay cậu như một bản năng.
“Hãy cùng nhau tìm nhé.” (Hinagi)
Cô nắm lấy tay cậu như để chắc rằng cậu vẫn còn ở đó, để đảm bảo cậu sẽ không đi đâu, để đảm bảo rằng cậu sẽ không biến mất, để đảm bảo người bạn thơ ấu của cô không tan biến.
Tại sao?
Tại sao cô ấy lại-
Tại sao cô ấy lại không cho mình biến mất?
Có thứ gì đó đang gào thét trong tôi.
Nó đang cố gắng khẩn cầu điều gì đó.
Nhưng Yukito không biết đó là gì. Những suy nghĩ cưỡng bức trong cậu đã vùi lấp đi cảm xúc tựa như một đám mây mù. Điều đó đã xảy ra bao lâu rồi? Mối liên hệ giữa lí trí và cảm xúc của cậu vẫn còn đang rạn nứt và chưa phục hồi.
Vậy tại sao tôi lại bị cuốn hút bởi lời cô ấy nói tới vậy?
“Không sao đâu, Hi-chan. Sức mạnh tinh thần của tớ mạnh như Red trong Siêu Anh hùng sáng Chủ Nhật đó.” (Yukito)
“Yu-chan, tuyệt quá!” (Hinagi)
Đôi mắt của cô ấy mở to tròn đầy ngạc nhiên khi cậu nhìn vào Hinagi.
Từ bỏ những cảm xúc bị mắc kẹt bên trong ngục tù lí trí, Yukito Kokonoe thở dài một hơi.
“Đừng đi kiếm nó. Tớ sẽ bảo tên ăn cắp đem trả lại.” (Yukito)
“Cậu định làm kiểu gì?” (Hinagi)
Tôi không thể đi tất không được, vậy nên tôi dùng tạm dép dành cho khách.
“Tất cả những thứ này sẽ kết thúc sớm thôi.” (Yukito)
Cậu nói cho người bạn thơ ấu của mình những lời cậu đã nói với mẹ tối qua, và đi đến lớp học.
Vào lớp, cậu cũng lập tức nhận thấy có điều gì đó không ổn.
Có những hình vẽ bậy trên bàn cậu. Trên bàn có ghi những từ như “thằng thò lò mũi”, “đồ tội phạm”. Khi tôi lấy cuốn sách từ trong ngăn bàn ra, tôi thấy nó cũng đã bị vẽ bậy vào. Đó là khoảng giữa tháng Năm. Chỉ mới có vài tháng kể từ khi chúng tôi có sách giáo khoa, nhưng giờ đây chúng đã không còn mới nữa.
“Cậu có biết ai làm không?” (Yukito)
Tôi hỏi Akari Kazahaya, người ngồi bàn cạnh tôi.
Có lẽ bởi vì chúng tôi ngồi cạnh nhau nên Akari Kazahaya là một cô gái luôn sẵn lòng nói chuyện với tôi, và khi cô ấy có thắc mắc trong lớp, tôi thường hay dạy cho cô ấy.
“Một tên ăn cắp đồ thật kinh tởm! Tôi mong cậu đi chết đi. Đừng có mà ăn cắp đồ của tôi.” (Akari)
Cô ấy nhổ nước bọt vào tôi với ánh mắt hiện rõ sự ghê tởm và khinh miệt. Giữa những tràng cười khúc khích chế giễu, những từ như “đồ ngu”, “thằng trộm cắp” và “mình nên làm gì đây, từ giờ đồ của mình sẽ bị trộm mất” của cô ấy như muốn nhấn chìm tôi.
Yukito Kokonoe ngồi xuống không thốt ra một từ nào.
Có lẽ chúng cảm thấy sảng khoái hơn về điều đó, những âm thanh kích động cứ tăng lên cả về âm lượng lẫn mật độ.
Một lúc sau, khi giáo viên chủ nhiệm Sanjoji Ryoka và giáo viên thực tập Misaki Himiyama đến lớp, những lời nói vu khống bỗng chốc dừng lại và trở nên lặng thinh như chưa có gì xảy ra. Trong buổi sinh hoạt sáng, không đợi Ryoka nói, Yokito Kokonoe đã gọi cô.
“Sensei?” (Yukito)
“Sao vậy, Kokonoe-kun?” (Himiyama)
Yukito Kokonoe cảm nhận được ánh mắt đang cảm thấy phiền phức từ cô ấy, như thể cô đang nhìn vào một kẻ ngáng đường mình. Misaki Himiyama cũng nhìn cậu như vậy.
“Giày của em hôm nay bị mất rồi.” (Yukito)
“Eh?” (Himiyama)
Và rồi, đây là lần đầu tiên, cô ấy nhìn xuống. Yukito Kokonoe đang đi dép lê. Thấy vậy, cả Ryoka Sanjoji và Misaki Himiyama cau mày. Trực giác của họ biết rằng họ đã hành động hấp tấp và mở ra một cuộc bắt nạt. Đã quá muộn để hối hận. Đáng lẽ họ phải cân nhắc hơn một chút. Nhưng tất cả đã đều nằm trong những suy nghĩ muộn màng.
Vẻ mặt của Sanjoji Ryoka trở nên sắc lạnh và cô ấy nhìn quanh lớp.
“Ai đã giấu giày của bạn Kokonoe?” (Himiyama)
Những tiếng cười khúc khích, chế giễu lại vang vọng.
“Em không biết. Chắc là bạn ấy đã bị ăn trộm bởi bạn ấy cũng là một tên ăn trộm mà.” (Bạn cùng lớp)
“Không phải đó là nói dối sao? Bởi tất cả những tên ăn trộm điều là những kẻ nói dối mà.” (Bạn cùng lớp)
“Dừng lại ngay!” (Sanjoji)
Ryoka Sanjoji cố gắng ngăn lớp lại nhưng cơn ác ý bắt đầu tuôn trào như một con đê vỡ, một con sông không thể chịu nổi lưu lượng nước, nuốt chửng lấy nơi này như một cơn lũ.
Là ai đang nói, hay là tất cả học sinh?
Những ý định độc hại đang được khuếch đại và lan truyền.
Tên này là kẻ cậu có thể bắt nạt được.
Cậu có thể làm hắn ta tổn thương, cậu có thể chế giễu hắn.
Một sự nhận thức chung như vậy đã lan rộng.
Mặt Misaki Himiyama tái đi.
Ryoka Sanjoji cũng hiện rõ sự cay đắng.
Bắt nạt là một vấn đề không thể tránh khỏi khi đã trở thành một giáo viên. Đó là một vấn đề mà ai cũng phải đối mặt. Và nếu một giáo viên chọn tránh né những vấn đề như vậy thì họ không có đủ tư cách để làm giáo viên. Liệu họ có thể trở thành một giáo viên tuyệt vời nếu họ dành thời gian để giả vờ như không nhìn thấy gì không? Đó có phải là kiểu giáo dục mà họ có thể tự hào?
Bản thân là một giáo viên, Ryoka Sanjoji và Misaki Himiyama, một người đang hướng tới trở thành giáo viên, không thể bỏ qua những vấn đề đang xảy ra ngay bây giờ. Đó là suy nghĩ chung của cả hai người.
Sanjoji Ryoka bắt đầu lên tiếng làm dịu sự hỗn loạn, nhưng không ai khác ngoài chính Yukito Kokonoe ngăn cô lại.
“Tôi sẽ đợi tới giờ ăn trưa. Nệu cậu đã giấu giày của tôi, xin hãy mang chúng đem trả lại. Những người vẽ bậy lên bàn và sách giáo khoa của tôi nên đến xin lỗi. Còn nếu các cậu đã biết ai làm điều đó, xin hãy cho tôi biết. Tôi sẽ nói lại lần nữa. Tới giờ ăn trưa chính là giới hạn.” (Yukito)
Tôi nói cho tất cả các bạn học cùng lớp của mình, nhưng sự chế giễu thậm chí còn trở nên mạnh mẽ hơn.
“Nếu chúng ta không tìm thấy nó trong giờ ăn trưa, chúng ta sẽ nhận bản án tử hình mất đó.” (Kosuke)
Kosuke Takayama thúc đẩy cả lớp đầy chế nhạo. Một đám trẻ con ngỗ nghịch, đẫn dầu là Takayama, tận dụng lợi thế và bắt đầu la hét điên cuồng. Những cô bé, cậu bé cười lên như thể vừa mới tìm thấy một món đồ chơi mới thú vị.
Tất nhiên, không phải tất cả bọn chúng đều bị tiêm nhiễm cái sự độc ác đó. Nhưng, sự phản kháng của từng cá nhân đó hoàn toàn chỉ là sự bất lực trước bầu không khí đang nhấn chìm cả lớp này. Bạo lực nhân danh áp lực bạn bè. Và từ những kẻ giả vờ rằng chúng không liên quan gì tới tình huống này cũng có trong lớp học.
Giữa tất cả mớ hỗn loạn này, Yukito Kokonoe nhìn hắn ta với cặp mắt vô cảm và chỉ đơn giản tuyên bố.
“Tất cả chúng ta đều là kẻ thù, tất cả các người đều cùng một giuộc cả.” (Yukito)
Tôi tự hỏi có điều gì đáng cười ở đây, và tiếng cười lại lớn hơn vang vọng khắp phòng học.
_____
[Góc nhìn của Sanjoji]
Tiết đầu tiên là tiết tự quản.
Yukito Kokonoe được Ryoka Sanjoji gọi đến một phòng học trống. Misaki Himiyama đang bên cạnh cô.
“Em có ổn không, Kokonoe?” (Sanjoji)
“Sao vậy ạ?” (Yuki)
“Ý em là gì cơ…?” (Sanjoji)
Cô ấy ngập ngừng, không biết phải làm thế nào để trò chuyện được với cậu. Cậu ấy có thể trông đang ổn, nhưng không đời nào cậu lại không cảm thấy sự đau khổ khốn ấy. Việc họ đổ lỗi cho cậu ấy trước mặt học sinh khác một cách thiếu suy nghĩ đã gây nên vụ bắt nạt. Ryoka Sanjoji và Misaki Himiyama cảm nhận được rõ ràng trách nhiệm của bản thân.
“Đừng lo lắng, Kokonoe. Các cô sẽ bảo vệ em. Sau khi nói chuyện xong, hãy cùng nhau tìm hiểu nhé.” (Sanjoji)
“Cô cũng sẽ giúp em nữa, được chứ?” (Himiyama)
“Các cô không cần phải giúp em tìm ra thủ phạm đâu ạ.” (Yukito)
“Điều đó sẽ không xảy ra đâu. Em không cần phải cứng đầu như vậy. Hãy tin tưởng vào giáo viên của mình đi chứ.” (Sanjoji)
“Cô không tin tưởng em, nhưng cô lại mong đợi em tin vào cô sao.” (Yuki)
“Kokonoe!” (Sanjoji)
Mặt hai người họ méo xệch như thể bị đâm trúng.
Tuy nhiên, bỏ qua điều ấy, Yukito Kokonoe quay sang Misaki Himiyama.
“Nhân tiện thì, Himiyama-sensei, vật dụng cá nhân của cô bị mất khi nào vậy ạ?” (Yuki)
Himiyama không mong đợi sẽ được hỏi lại câu hỏi đó ở đây, cô hoảng hốt trả lời.
“Cô nghĩ là sau giờ học ngày hôm kia, có chuyện gì sao?” (Himiyama)
“Cô chắc chắn chứ ạ?” (Yuki)
“À thì, cô nghĩ là cô không sai…” (Himiyama)
Cô không biết mình sẽ nói gì nữa, cô chỉ trả lời những gì cậu hỏi.
“Buồn cười thật đấy. Vào ngày hôm đó, em về nhà ngay sau giờ học để chơi với Hi-chan… Hinagi Suzurikawa. Vậy em ăn cắp đồ của cô kiểu gì được chứ?” (Yuki)
“Eh?....V-Vậy sao? Cô nghĩ đó là vào khoảng cuối của tiết thứ năm…?” (Himiyama)
“Không phải cô vừa mới nói là sau giờ học sao? Cô nói dối em sao? Đừng nói những điều vô nghĩa nữa.” (Yuki)
“C-Cô không nói dối!” (Himiyama)
Ryoka Sanjoji, người không thể hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, can thiệp vào.
“Kokonoe-kun, em vẫn nói như vậy! Đừng cứng đầu nữa, chỉ cần thừa nhận và xin lỗi thôi. Chắc hẳn phụ huynh đang rất giận em đấy.” (Sanjoji)
“Họ không có lý do gì để giận em cả.” (Yuki)
“Cô đúng người sai khi đã buộc tội em với những gì cô nói trước mặt toàn thể cả lớp. Nhưng em biết không? Bây giờ ở đây chỉ còn có giáo viên thôi. Thật sự mà nói, Kokonoe à. Nhìn xem, chỉ cần em chịu xin lỗi đúng mực, thì mọi chuyện sẽ kết thúc. Lúc đó các cô sẽ đứng về phía em. Các cô sẽ mắng họ vì đã giấu giày và vẽ bậy lên đồ đạc của em. Các cô sẽ không bao giờ phân biệt đối xử hay bỏ rơi em.” (Sanjoji)
Vậy ra là cô hiểu, đúng không?
Ryoka Sanjoji tiếp tục như thể cô đang khuyên răn một đứa trẻ không chịu nghe lời.
“Kokonoe, cô không giận em, và các giáo viên luôn đứng về phía em. Nếu em thích cô thì cô cũng vui lắm. Nhưng em không thể lấy đi thứ gì đó của cô mà không xin phép như vậy được, được chứ?” (Himiyama)
Những lời nói dịu dàng đó làm Yukito cảm thấy rùng mình.
“Awawawawa. Em không cần đồng minh.” (Yuki)
“Có người đã giấu giày của em đi vì em cứ hành động như vậy đấy! Tại sao em lại không hiểu được điều đó chứ!” (Sanjoji)
Mặc Ryoka Sanjoji đang tức giận, Yukito Kokonoe lấy tờ giấy vẽ cậu đem theo và mở nó ra.
“Em sẽ hỏi lại cô một lần nữa, Himiyama-sensei. Nó đã bị lấy mất khi nào ạ? Xin hãy vui lòng đọc cái này. Tờ giấy này có tất cả thông tin về những gì em làm ngày hôm trước. Nếu cô xem xét nó, cô sẽ biết rằng em không phải thủ phạm-“ (Yukito)
“-THẾ LÀ ĐỦ RỒI!!” (Sanjoji)
Ryoka Sanjoji tát vào má cậu.
Tờ giấy trên tay cậu bị xé như một mẩu rác.
“Kokonoe-kun!” (Himiyama)
Trong một chốc, Misaka Himiyama đỡ lấy Yukito Kokonoe đang lảo đảo.
Ryoka Sanjoji tỉnh táo lại ngay lập tức. Như một phản xạ, cô vừa mới áp dụng hình phạt thể xác lên cậu.
Điều này là một điều khá phổ biến trong quá khứ, thế nhưng trong giáo dục ngày nay, đó là điều không được phép. Một sai lầm chết người có thể ảnh hưởng tới sự nghiệp giảng dạy của cô nếu cô bị kiện. Cô đã quá xúc động. Không hiểu sao khi nhìn cậu bé trước mặt, Yukito Kokonoe, trái tim cô lại trở nên thật hỗn loạn. Cô đã bị nuốt chửng bởi cái bầu không khí xung quanh cậu.
“Ôi không được rồi. Em đã rất chăm chỉ để viết ra cái thứ này hôm qua đấy.” (Yuki)
Cậu nhặt mảnh giấy bị tàn nhẫn xé nát lên, bóp thành đống giấy vụn rồi ném đi.
“Em hiểu rồi. Em cuối cùng cũng đã hiểu. Vậy ra tất cả là lỗi từ em mà ra, đúng không ạ?” (Yukito)
Cuối cùng cậu cũng đã nói ra một lời xin lỗi.
Cậu nói rằng cậu xin lỗi về cách cậu đối xử với cô.
Nó chỉ là tự nhiên mà thôi. Cho dù lý do có là gì, việc dùng nhục hình đối với học sinh là điều không bao giờ được chấp nhận. Nhưng giờ đây, trước khi nghĩ tới trách nhiệm xã hội hay giữ gìn bản thân, cô phải xin lỗi về những gì mình đã làm, nếu không thì không thể gọi là người lớn được.
“Cô đã không kiểm soát được cảm xúc. Cô x-“ (Sanjoji)
“Vậy ra cô không thèm quan tâm đến sự thật phải không? Nếu đúng là như vậy, xin cô hãy nói cho em biết ngay từ đầu đi ạ. Hay nói theo một cách khác, mọi việc sẽ trở nên không tốt đẹp gì nếu em không phải là thủ phạm nhỉ.” (Yuki)
Một giọng nói ớn lạnh vang lên trong lớp học trống.
Ban đầu, cậu học sinh tên Yukito Kokonoe này hơi khó nắm bắt. Nhìn thấu được cảm xúc và hành động của cậu rất khó, và cũng rất khó để biết được cậu đang nghĩ gì. Mặt khác, cậu giỏi cả việc học tập lẫn chơi thể thao. Ryoka Sanjoji nhận thức về cậu như một học sinh bí ẩn, và Misaki Himiyama, người có tiếp xúc với học sinh trong một khoảng thời gian ngắn, cũng có cái nhìn tương tự.
“Em đang nói cái gì-“ (Sanjoji)
“Làm cái này trông em chẳng khác nào thằng ngu, đúng không ạ? À, em hiểu rồi. Em là một tên ngốc khi tự nghi rằng bản thân có thể vượt qua được cô.” (Yuki)
“--!” (Sanjoji)
Nhìn vào ánh mắt cậu, cô nuốt nước bọt.
Sâu hơn, sâu hơn nữa, tối hơn, tối thăm thẳm, cái hố đó sâu tới mức nào vậy. Cặp mắt tinh khiết đầy âm u đã thu hút được Sanjoji Ryoka và Misaki Himiyama.
“Đơn giản thật đấy. Đó là lỗi của em. Em đã sai khi nghĩ cô là một giáo viên. Em xin lỗi.” (Yuki)
Như thể chưa có gì xảy ra, Yukito Kokonoe thẳng thừng nói ra lời xin lỗi mà cậu nhất quyết không chịu nói suốt bấy lâu nay.
Nhưng lời tiếp theo của cậu-
“Tất cả cả người đều là kẻ thù của tôi..” (Yuki)
Một sự chia cắt đã hiện rõ.
____
[Góc nhìn của Sanjoji]
Ryoka Sanjoji cố gắng ngăn Yukito Kokonoe bước ra khỏi lớp học trống trải mà không có lấy một ai quan tâm, nhưng cô không biết phải nói gì với cậu cả, và trong lúc cô đang do dự, cậu bước đi.
“Mình đã làm ra điều gì thế này….?” (Himiyama)
Misaki Himiyama đang chìm đắm trong nỗi đau. Những gì họ làm không phải là vì mục đích thế này. Chỉ mới vài ngày trước, cô ấy còn đang tận hưởng công việc của mình. Cô ấy đã cảm thấy thỏa mãn trong cái nghề giáo viên của bản thân. Cô cảm thấy rằng đó là tiếng gọi của mình. Niềm khao khát của cô đối với một nghề như vậy, hướng dẫn trẻ em, đã tan tành trong hai ngày qua.
Đột nhiên, Sanjoji nhìn thấy một mảnh giấy mà Yukito Kokonoe đã ném đi. Cô thậm chí còn không buồn nhìn vào nó. Himiyama-sensei bước lại gần đó, nhặt lại tờ giấy vẽ bị vò nát cậu vừa mới vứt đi rồi trải nó ra.
Himiyama ngay lập tức nhận ra nó có ý nghĩa là gì.
“Sa-Sanjoji-sensei, nhìn này.” (Himiyama)
“Sao vậy?” (Sanjoji)
Ryoka Sanjoji cũng kiệt quệ về mặt tinh thần. Dù mới giữa sáng nhưng sự mệt mỏi của cô đã lên đến đỉnh điểm. Sự gồng gánh về tinh thần đã làm hao mòn sức lực của cô. Nhục hình mà cô đã làm cùng với lời cuối cùng cậu bé nói cứ luẩn quẩn trong tâm trí cô.
Cô nhìn xuống tờ giấy Misaki Himiyama đã trải ra.
“Đây là…từ ngày kia? Đợi chút! Không thể được!” (Sanjoji)
Trên tờ giấy có mô tả rõ ràng về những gì đã xảy ra vào ngày hôm kia. Đó là tất cả những thứ có thể gọi là một ngày trong cuộc đời của Yukito Kokonoe. Cậu đã đi cùng ai, gặp ai và ở đâu trong tiết sinh hoạt buổi sáng, các lớp học, giờ giải lao và thậm chí là cả sau giờ học. Nó được viết gọn gàng đến mức ta có thể nhìn thấy chúng trong nháy mắt.
Tuy nhiên, Sanjoji tự hỏi liệu cậu có thể nhớ rõ những hành động của minh như vậy không. Nó chi tiết và đầy đủ tới mức nó chỉ có thể là một lời nói dối. Nó không phải là thứ để đem ra so sánh với cái lịch trình nghỉ hè được lập ra một cách lười biếng.
Nhưng, phần lớn những gì viết trên đó lại trùng lặp với ký ức của Ryoka Sanjoji và Misaki Himiyama. Nói cách khác, tính xác thực của những gì được viết là không có gì để bàn cãi.
Bàn tay run rẩy của cô lần theo tờ giấy.
Sau giờ học. Đó là tiết thứ năm của lớp học ngày hôm đó.
Tại đó, cậu đã rời trường vào lúc 14:45 với một cô gái tên là Hinagi Suzurikawa. Thật đáng sợ là nó thậm chí còn bao gồm cả chi tiết cô ấy rời khỏi trường học, chỉ để chắc chắn hơn.
“Vậy ra đó không phải là Kokonoe? Đợi chút. Vậy thì ai đã lấy cắp chúng? Những gì tôi đã làm…Những gì tôi đã nói với em ấy…” (Himiyama)
“Himiyama-sensei, hãy bình tĩnh lại!” (Sanjoji)
Cô ấy không muốn nhìn thấy. Thứ cô hi vọng không phải là điều tồi tệ nhất này, rằng đó chỉ là một lời nói dối. Nếu những gì viết trên tờ giấy này là sự thật, thì dù có thể nào cậu ấy cũng không thể nào ăn cắp được.
“Đây này! Hãy nhìn vào đây, Himiyama-sensei!” (Sanjoji)
Ryoka Sanjoji chỉ vào một điểm trên tờ giấy.
Nó nói rằng Yukito Kokonoe đã gặp và chào Takigawa, người gác cổng, trước khi rời trường.
“Chúng ta cần phải chắc chắn! Nhanh lên nào!” (Sanjoji)
“Vâng!” (Himiyama)
Họ không thể đứng yên được. Như thể bị trôi buộc bởi bông gòn, Ryoka Sanjoji và Misaki Himiyama cuối cùng cũng đi tới kết luận rằng họ đã mắc một sai lầm hêt sức cơ bản.
Cả lớp hiện đang trong giờ tự quản. Nếu họ không quay lại lớp học sớm, có thể sẽ có một sự náo loạn nữa. Tuy nhiên, điều quan trọng là phải xác thực sự thật ngay bây giờ. Đó là ưu tiên hàng đầu, và trừ khi cô chắc chắn, cô sẽ không bao giờ có thể đối diện với cậu được nữa.
Bình thường, cô ấy sẽ để ý học sinh chạy trên hành lang, nhưng bây giờ cô ấy mới là người đang chạy trên hành lang. Ngay cả khi cô đang tự chế giễu bản thân như vậy, Ryoka Sanjoji vẫn cảm thấy một sự khổ ải chắc chắn đang tới gần.
“Takigawa-san, Takigawa-san ở đẳng này!” (Himiyama)
Một nữ giáo viên trẻ lao vào phòng của người gác cổng. Takigawa sửng sốt trước vẻ mặt tuyệt vọng của cô. Anh tự hỏi không biết có chuyện gì tồi tệ đang xảy ra.
“Có chuyện gì vậy, thưa cô?” (Takigawa)
“Takigawa-san, anh có gặp một học sinh gần tủ đựng giày sau giờ học ngày hôm kia phải không?” (Sanjoji)
“Một học sinh á? À thì tôi gặp cả đống mà…” (Takigawa)
Takigawa đưa ra một câu trả lời mơ hồ cho câu hỏi mơ hồ của Ryoka Sanjoji.
“Oh, uh…Không, là cậu bé này này.” (Sanjoji)
Ryoka Sanjoji cho anh xem bảng phân công của lớp cùng với khuôn mặt cậu hiện lên trên đó.
“Oh, cậu nhóc này sao. Cậu bé đã nắm tay với một cô gái nhỏ trên đường về nhà đấy.” (Takigawa)
“Vào lúc nào vậy!?” (Takigawa)
“Theo tôi nhớ đó là ngay sau khi chuông tan học vang lên. Tôi nghĩ là chỉ trước 3:00 chiều. Cậu bé có chào tôi và rời đi.” (Takigawa)
“Không thể nào…đó là…” (Himiyama)
Một bản án giống như lưỡi hái của Thần Chết. Một chiếc liềm sắc nhọn như cứa vào cổ họng cô.
Misaki Himiyama gục ngã và khóc trước hiện thực phũ phàng. Ryoka Sanjoji cũng cảm thấy vậy. Nhưng cô đã có đủ kinh nghiệm và niềm tự hào để nhận ra rằng mình không được phép làm vậy.
“S-Sao vậy?” (Takigawa)
Takigawa, người không biết chuyện gì đang xảy ra, vội vàng đỡ Misaki dậy.
Mọi thứ, tất cả mọi thứ đã đi sai hướng rồi.
Cậu ấy hoàn toàn đúng, và họ đã sai ngay từ đầu.
Tại sao? Tại sao chúng ta không cố gắng lắng nghe câu chuyện của cậu ấy dù chỉ một chút chứ? Chúng ta không cố gắng xem xét các khả năng khác sao? Cậu ấy thẳng thừng phủ nhận chuyện đó. Cậu bé kiên quyết không công nhận điều đó. Cậu tậm chí còn gặp khó khăn khi viết ra một bản ghi chi tiết về những hoạt động của mình lên một tờ giấy nữa.
Nhưng Sanjoji vẫn không tin vào nó.
Vậy nên cậu ấy từ bỏ và chia cắt với chúng tôi.
Dù cho bây giờ cô có nhận ra và hối hận thì cũng đã quá muộn.
--
Giờ ăn trưa.
Không ai nói chuyện với Yukito Kokonoe kể từ lúc sáng nay, và bây giờ thời gian đã điểm. Như một lẽ dĩ nhiên, cậu vẫn đi dép lê, giày vẫn chưa được trả lại.
Việc Yukito đã chỉ định rằng việc này sẽ kéo dài tới giờ ăn trưa đã tạo ra một bầu không khí phớt lờ cậu cho tới lúc này. Có một nụ cười trên mặt của cô ta, và cô ta nhìn tôi như nhìn vào một tên ngu dốt vậy.
Akari Kazehaya, người ngồi cạnh tôi, đã dịch chuyển bàn của mình để tạo nên khoảng cách giữa cả hai. Cậu không biết mình đang bị quấy rối hay chỉ đơn giản là cô ta không muốn lại gần cậu, nhưng đối với cậu điều đó không thành vấn đề. Bởi vì họ đều là kẻ thù của nhau mà.
“Tới giờ rồi. đi nào.” (Yuki)
Yukito Kokonoe lẩm bẩm đi về phía tủ giày.
Cậu lấy ra một túi rác từ bộ dụng cụ dọn dẹp.
Vào thời điểm này trong ngày, thường không có học sinh nào ra cửa. Một túi là không đủ, nhưng cũng không thể làm gì khác được. Cảnh cậu đi lanh quanh với túi rác trên vai chẳng khác gì ông già Noel trái mùa.
Cậu đi ra sân. Nhưng nó không quá lớn và không có đủ không gian để phát huy hết khả năng. Mục tiêu của Yukito là một cái ao cơ.
“Hmmm, mình không biết liệu mình có thể tiếp tục được việc này không. Ừ nhỉ, nhét thêm vài viên đá vào nữa.” (Yuki)
Cậu nhặt một vài viên đá ở bên lề đường và cho vào trong túi rác. Có nhiều đá nên nó khá nặng. Cậu buộc chặt chiếc túi rồi ném xuống ao. Cái túi lúc trước được buộc kín riêng biệt với phần còn lại trong thùng rác. Còn giờ nó mở toang ra, làm những thứ bên trong ũng nước.
“Ôi. Thật là bi thảm.” (Yuki)
Tôi không muốn đi giày sũng nước. Cái cảm giác nhầy nhụa đó thật kì lạ. Nghĩ về điều này, tôi không lo lắng gì về việc những người bạn cùng lớp của mình hôm nay sẽ về nhà như thế nào. Tôi không hứng thú cũng chẳng quan tâm.
Bởi chúng đâu phải bạn cùng lớp của tôi, tất cả chúng đều là kẻ thù.
Cậu chỉ là môt tấm thủy tinh phản chiếu những gì chúng làm.
Ác ý cho ác ý. Đó là tất cả những gì cậu cần biết.
“Có kẻ thù là điều không bao giờ sai mà.” (Yuki)
Đó là câu trả lời chính xác duy nhất cậu biết.