Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Quên tắt stream, chàng streamer 20 tuổi vô tình để lộ tính cách tốt bụng

(Đang ra)

Quên tắt stream, chàng streamer 20 tuổi vô tình để lộ tính cách tốt bụng

Natsuno Minoru

Và thế là, câu chuyện tình hài lãng mạn giữa một streamer "toxic" biết tính toán và một nữ VTuber đình đám chính thức bắt đầu!

51 1199

Bạn gái quen một năm bị tôi bắt gặp bước ra từ khách sạn tình yêu với sinh viên trường y (NTR... cay đắng). Trên đường về, tôi cứu một bé gái suýt chết đuối dưới sông. Không ngờ khi đưa em ấy về nhà, đó lại là nhà của idol nổi tiếng nhất trường

(Đang ra)

Bạn gái quen một năm bị tôi bắt gặp bước ra từ khách sạn tình yêu với sinh viên trường y (NTR... cay đắng). Trên đường về, tôi cứu một bé gái suýt chết đuối dưới sông. Không ngờ khi đưa em ấy về nhà, đó lại là nhà của idol nổi tiếng nhất trường

Manashiro Kanata

Tuy nhiên, điều anh không ngờ tới là cô bé ấy lại chính là em gái của idol nổi tiếng nhất trường học – người con gái hoàn hảo trong mắt bao nam sinh. Từ sự kiện định mệnh đó, cuộc sống tưởng như u ám

73 152

Tận Thế: Tôi nhảy qua nhảy lại giữa việc biến nam rồi biến nữ

(Đang ra)

Tận Thế: Tôi nhảy qua nhảy lại giữa việc biến nam rồi biến nữ

Tiếu Bì Đích Ngũ Hoa Nhục

3. Tận thế phi điển hình, có yếu tố Cthulhu, nhưng sẽ không xuất hiện tà thần trong tác phẩm gốc, thế giới quan do bản thân tác giả đặt ra.

73 1203

Vol.2 (LN) - Chapter 4:「Kẻ thua cuộc đầy ác ý」(1)

“Lại phải chung lớp với cái tên học sinh đó nữa sao…”

Buổi họp giáo viên đầu tuần diễn ra trong không khí căng như dây đàn. Hiệu trưởng lẩm bẩm với vẻ mặt chán nản, giọng đắng ngắt.

“Đây là tình huống chưa từng có tiền lệ đâu, thưa Hiệu trưởng!”

“Thật là một nỗi nhục cho nhà trường. Sao lại nhận một học sinh như thế chứ!” Một vài giáo viên vốn chẳng ưa gì tên đó đồng thanh phụ họa.

“Có thấy gì đáng ngờ không, Fujishiro-sensei?”

“Hoàn toàn không.”

Fujishiro Sayuri đáp gọn lỏn. Với cô, kết quả kỳ thi vừa rồi là niềm tự hào, chẳng có gì phải xấu hổ. Nhưng cũng không thể phủ nhận, một số đồng nghiệp lớn tuổi ghen tị với việc lớp của cô, một giáo viên trẻ, lại đứng đầu.

“Còn các giáo viên giám thị kỳ thi thì sao?”

“Tôi nghĩ không có học sinh nào có hành động đáng ngờ trong lúc tôi giám sát.”

“Thật sự, nếu làm ở quy mô lớn như vậy, sẽ khó mà che giấu được.” Theo sự thúc giục của hiệu trưởng, họ lần lượt trả lời trong khi hồi tưởng lại lúc đó.

Dù sao đi nữa, câu trả lời đều nhất trí là không. Đó là điều không thể.

Cũng chẳng ai bất ngờ. Nếu giả sử đó là sự thật, điều đó có nghĩa là tất cả giáo viên giám sát kỳ thi đều tự chứng minh mình bất tài.

Ngọn nguồn mọi chuyện bắt đầu từ một lá thư nặc danh bị rò rỉ đầu tuần.

Nội dung tố cáo một vụ gian lận có tổ chức quy mô lớn trong kỳ thi của lớp 1-B.

Vì điểm trung bình của lớp B cao vượt trội, nội dung này không thể bị bỏ qua.

Tuy nhiên, không có bằng chứng cụ thể. Tất cả giáo viên giám thị đều khẳng định không thấy gì bất thường. Nếu vậy, chuyện này có thể chỉ là lời vu khống hèn hạ từ sự ghen ghét. Nhưng rắc rối ở chỗ cậu học sinh bị cho là chủ mưu.

Kokonoe Yukito. Một học sinh có vấn đề, cái tên thường xuyên bị nhắc tới trong các cuộc họp giáo viên. Thành kiến rằng học sinh này có thể phạm phải hành vi gian lận đã làm mờ mắt mọi người.

“Hay là gọi cậu ta ra và bắt cậu ta giải đề dưới sự giám sát nghiêm ngặt hơn? Lột trần bộ mặt thật của nó luôn!”

“Chuyện bé xé ra to luôn rồi đấy!”

“Còn vụ bôi nhọ danh dự nữa. Hiệu trưởng, có nên cân nhắc xử phạt không?”

Dù chẳng có bằng chứng, gần như cũng chẳng có ai đứng ra bênh vực. Ando quay mặt đi, và chỉ có Fujishiro và Sanjoji Ryoka là đang đơn độc chiến đấu.

“Vừa rồi, tất cả giáo viên giám sát kỳ thi đều làm chứng rằng không có điểm đáng ngờ nào. Tôi không thể hiểu tại sao mọi người lại như thế này!”

“Chỉ vì đáng ngờ mà trừng phạt mà không có bằng chứng, tôi cũng phản đối. Chúng ta là người lớn, sao có thể hành động thiếu suy nghĩ như vậy?”

Hiệu trưởng xoa dịu Sanjoji, nói với giọng điệu có thể coi là khiển trách.

“Nhưng mà, Sanjoji-sensei, việc để xảy ra một lá thư tố cáo thế này đã là vấn đề rồi. Một học sinh bị xã hội đánh giá thấp như thế, chúng ta không thể bỏ qua được.”

"Thật là rắc rối. Tôi không muốn cậu ta gây thêm rắc rối cho trường nữa."

“Có chuyện gì vậy? Không giống cô chút nào, Sanjoji-sensei. Thông thường, tôi nghĩ cậu ta là đối tượng mà cô nên dạy dỗ tử tế…” Mỗi người đều bày tỏ sự bối rối. Họ đều biết rằng Sanjoji Ryoka là một giáo viên xuất sắc và công minh, không phải là người sẽ dung túng cho bất kỳ hành vi bất chính nào.

“Cái này thì có gì là công bằng chứ!”

“Thôi nào, Sanjoji-sensei. Vậy thì thế này nhé. Trong kỳ thi tới, chúng ta sẽ kiểm tra tư trang kỹ lưỡng và bố trí hai giáo viên giám thị. Có được không, Fujishiro-sensei?”

“...Tôi không phản đối.”

Cô cắn môi đầy bất mãn. Đối với Fujishiro, quyết định này không khác nào một sự sỉ nhục.

“Và chúng ta không thể để chuyện này đến tai thầy ấy. Thầy ấy yêu trường này lắm. Là một cựu học sinh, thầy ấy sẽ không chịu đựng nổi đâu. Việc kiểm tra sẽ giao cho lớp A phụ trách.”

“Khoan đã! Như vậy là—”

“Fujishiro-sensei. Lớp B có nhiều học sinh xuất sắc. Tôi cũng lo lắng về ảnh hưởng xấu đến các em. Chúng ta không thể để một quả táo thối làm hỏng cả giỏ được.”

Cô nhìn chằm chằm vào hiệu trưởng, hành động như thể đó là điều đương nhiên, với ánh mắt căm phẫn.

“Thầy nghiêm túc sao?”

“Tôi chỉ mong Fujishiro-sensei sẽ cảnh báo nghiêm khắc, đừng để danh tiếng nhà trường bị tổn hại thêm nữa.” Hiệu trưởng đáp lại bằng ánh mắt chán chường, rồi cắt ngang cuộc tranh cãi với vẻ đầy khó chịu và phiền toái.

Không khí căng thẳng ban nãy như chưa từng tồn tại, họ chuyển sang chủ đề tiếp theo, chỉ để lại mồm mầm mống rắc rối lớn.

“Kokonoe, chuyện của Reika, xin lỗi nhé. Lúc nào rảnh lại đánh shogi tiếp nhé.”

“Senpai, chẳng phải anh ở câu lạc bộ cờ vây sao?”

Aihara-senpai rời đi với nụ cười gượng gạo. Anh ấy là người tốt và nghiêm túc, đến tận lớp của năm nhất để xin lỗi. Nhắc đến Aihara-senpai, anh là chủ tịch câu lạc bộ cờ vây, nhưng chơi cờ shogi cũng mạnh kinh khủng, và tôi đã bị đánh bại thảm hại. Bị dồn đến nước chỉ còn mỗi “vua” rồi bị hành cho tơi tả, mối hận đó tôi không bao giờ quên đâu.

“Mà này, cậu quan hệ rộng quá nhỉ?”

“Chỗ nào chứ? Nhìn kiểu gì cũng thấy bình thường mà.”

Nhờ sự giới thiệu của tiền bối nhiệt huyết, gần đây tôi đã phải tham gia tư vấn tình yêu cho Aihara-senpai và người anh ấy thầm thương trộm nhớ, Suou-senpai, nhưng tên ikemen tươi tắn này lại nói điều gì đó bất ngờ.

“Nghe này? Để đo một vật không có hình dạng cố định, trước tiên phải chia nó thành các hình tam giác, rồi dùng công thức Heron để tính tổng.”

“Tớ không nói về diện tích khuôn mặt! Thật sự, cậu có chỗ nào là tên u ám chứ. Dự là sắp bị mọi người mắng cho rồi đấy.”

Hắn không hiểu gì cả. Không hiểu gì hết, tên ikemen xán lạn này.

Tôi sẽ cho cậu thấy hiện thực. Nghe về sự cô độc của tôi và kinh ngạc đi.

Buổi sáng, đầu tiên là đi học cùng với Yuri-san. Buổi trưa, hoặc là đến thăm tiền bối Nữ thần, hoặc là bị Hinagi hay Shiori bắt gặp trong lớp. Thậm chí không thể loại trừ khả năng hội trưởng bất thình lình sẽ đến. Sau giờ học thì có hoạt động câu lạc bộ, còn không thì kiểu gì cũng bị ai đó kéo đi đâu đó. Về nhà thì mẹ và chị gái tôi dồn hết tâm sức xâm chiếm không gian riêng tư của tôi bằng những đợt công kích tinh thần, và nếu lỡ dại mà ra ngoài, sẽ bị Himiyama-san phát hiện.

“Thế thì cô độc cái nỗi gì chứ!”

“Đó là câu của tôi mới đúng!”

Đang cãi nhau vớ vẩn thì Seido, đang chuẩn bị ra về, gọi tôi lại.

“Yukito-kun, lần sau cùng ăn tối nhé? Bố và mẹ tớ cũng muốn cậu đến nữa.”

“Hả? Mẹ cậu sao?”

“Ừ… Dù sao cũng là gia đình mà.”

“Vậy à, vậy thì khi nào rảnh thì gọi tôi nhé.”

“Được! Cảm ơn cậu. Tạm biệt!”

Seido không tham gia câu lạc bộ nào, nhưng cũng chẳng trách cậu ấy được. Trước đây, tình hình không cho phép cậu ấy có thời gian rảnh, nhưng giờ mọi thứ có vẻ đã ổn hơn. Có khi rủ cậu ấy vào câu lạc bộ bóng rổ cũng không tệ.

“Mikuriya, cậu ấy đã vui vẻ hơn nhiều rồi.”

“Có lúc tôi đã nghĩ không biết sẽ ra sao... Thôi, bây giờ đi câu lạc bộ nào.”

“Học sinh của tôi mà là quả táo thối á? Đùa à, mấy lão già đó!”

“Fujishiro-sensei, hãy uống vừa phải thôi. Sẽ ảnh hưởng đến ngày mai đấy.”

Sanjoji nhẹ nhàng xoa lưng Fujishiro, vẫn còn đang tức sôi máu. Sau buổi họp giáo viên, lo lắng cho Fujishiro, Sanjōji đã mời cô đi ăn. 

Fujishiro uống cạn ly chuuhai rồi cúi đầu.

“Xin lỗi vì đã lôi cô vào chuyện này, Sanjoji-sensei.”

“Không sao đâu. Tôi cũng cảm thấy như vậy mà.”

Đây là lần đầu tiên hai người cùng nhau ăn tối. Với Fujishiro, một giáo viên còn chân ướt chân ráo vào nghề, Sanjoji luôn là một người ở tầm cao khó với tới, một người mà cô chưa từng dám tiếp cận trước đây.

“Tôi đã làm xấu vị thế của Sanjoji-sensei.”

“Chuyện đó sao. Không sao đâu. Rồi họ cũng sẽ hiểu thôi. Và đến lúc đó thì đã muộn. ——Thật là những người ngu ngốc đến tận cùng.”

Fujishiro không khỏi nín thở trước vẻ khác thường của Sanjoji.

“Sanjoji-sensei, cô…”

“Xấu hổ thật, nhưng trước đây tôi cũng từng là người như họ. Tôi từng không biết nhìn người. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn tôi cũng sẽ hùa theo để chỉ trích.”

Chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ, Fujishiro không đủ can đảm để hỏi. Chắc chắn đây không phải là câu chuyện để nói trong một buổi nhậu như thế này.

“...Một ngày nào đó, hãy kể cho tôi nghe nhé.”

“Được chứ. Nhân tiện, khi tôi đi chùa đầu năm, tôi đã rút quẻ, nói rằng cuộc đời tôi sẽ có một bước ngoặt. Lúc đó tôi còn nghi ngờ, nhưng hôm nay tôi nhận ra rồi. Chính là lúc này.”

“Nghe cứ như chuyện tình duyên ấy nhỉ. Tôi thì dở tệ ở khoản đó.”

“Có khi đúng thế thật. Ở nơi tôi từng chạy trốn, người tôi chờ đợi đã xuất hiện. Đây chắc là định mệnh rồi. Tôi chưa từng nghĩ chuyện như thế này lại xảy ra. Tôi biết ơn vì được trao thêm một cơ hội. Chắc chắn cô ấy cũng… Fujishiro-sensei, đừng lo gì cả. Dù sau này có chuyện gì, hãy tin tưởng ở học sinh. Chỉ cần thế là đủ rồi.”

“...Có lẽ tôi đã hiểu lầm về Sanjoji-sensei.”

Chuyện từng nghĩ Sanjoji là người cứng nhắc và bảo thủ, Fujishiro quyết giữ kín trong lòng.

“Fufu. Vậy sao? Tôi, ở tuổi này vẫn chưa kết hôn, về nhà thì được chó cưng an ủi, là một người phụ nữ cô đơn như vậy đấy.”

“Để một người phụ nữ tốt như vậy một mình, đàn ông trên thế giới này thật là có vấn đề.”

“Thôi nào, Fujishiro-sensei cũng hãy vui lên. Nhưng, có thể cô đã gặp được định mệnh của mình rồi cũng nên?”

“Ý cô là sao...?”

Lời nói như tiên tri của Sanjoji in sâu vào tâm trí Fujishiro.

“Tôi thực sự xin lỗi! Là lỗi của tôi vì đã không thể bảo vệ được các em.”

Sáng sớm, Sayuri-sensei đứng trước bục giảng, cúi đầu xin lỗi đến mức trán gần chạm bàn. Tôi chẳng thể nào trách cô được. Ngược lại, chính Sayuri-sensei có thể thẳng thắn cúi đầu xin lỗi học sinh như thế này, mới là một người lớn thực thụ. Một giáo viên thật tuyệt vời.

“Thưa cô, chúng em không hề gian lận đâu ạ!”

“Chúng em đã cố gắng hết sức, vậy mà lại thành ra thế này, thật quá đáng…”

“Cứ tưởng là chuyện gì, hóa ra “lý do đặc biệt” lại là cái này à…”

“Tại sao chỉ có Yuki bị nói xấu nhiều thế chứ?”

Dù mũi dùi chỉ trích đang hướng về phía Sayuri-sensei, nhưng cảm giác bất lực cũng là thứ cô ấy đang phải chịu đựng.

“Tôi biết chứ. Trong buổi họp nhân sự, chuyện này đã được đưa ra bàn, nhưng chẳng ai tin cả. Vì thế, tôi vốn không định nói với các em…”

Sayuri-sensei bắt đầu giải thích mọi chuyện. Nguyên nhân thì đơn giản thôi.

Trong kỳ thi trước, có thông tin về việc gian lận, và nó đã trở thành chủ đề trong buổi họp giáo viên. Nhưng vì không có bằng chứng, mà độ tin cậy của thông tin đó cũng cực kỳ thấp, nên họ không nói gì với chúng tôi.

Mặt khác, để tránh tai tiếng, phía nhà trường quyết định đổi lớp được kiểm tra, viện cớ là “có lý do đặc biệt”.

Đó là toàn bộ sự việc, nhưng rồi một chuyện ngoài dự đoán đã xảy ra. Thông tin tương tự bỗng lan truyền trên mạng xã hội, và chúng tôi biết được. Hình như đã có một vụ gian lận có tổ chức quy mô lớn, mà thủ phạm chính không ai khác ngoài tôi, Kokonoe Yukito đây.

Sau vụ tự biên tự diễn gây tranh cãi trước đó, khi mọi chuyện vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống, lại thêm cú thêm dầu vào lửa này. Thêm một trang nữa được ghi vào huyền thoại ác nhân Kokonoe Yukito. Cơ mà, không ngờ trên đời này lại có người tốt bụng, sẵn sàng hợp tác với kế hoạch làm kẻ cô độc ẩn mình của tôi. Thế giới này vẫn còn chút hy vọng đấy. Cố lên nhé, người lạ mặt!

“Vậy là để không làm xấu đi danh tiếng của trường, đúng không ạ?”

"Ừ. Thật là bực mình. Tại sao các em lại bị nói xấu chứ? Họ bảo không nghi ngờ gì sao? Nếu vậy thì” việc gì phải đổi lớp kiểm tra.”

Khuôn mặt Sayuri-sensei khi buông lời cay độc trông buồn bã vô cùng. Những gì cô nói hoàn toàn đúng. Việc đổi lớp kiểm tra chẳng khác nào nhà trường ngầm thừa nhận rằng họ nghi ngờ học sinh. Chẳng khó để đoán ra cái “lý do đặc biệt” đó là gì.

“Giờ khi chuyện đã lộ ra ngoài, các giáo viên khác cũng đang hoảng loạn. Hừ, đáng đời. Quả táo thối cái gì chứ. Dám chế nhạo học sinh của tôi, tôi sẽ không bao giờ tha thứ, tuyệt đối không!”

Rõ ràng tôi chính là cỗ máy tự động làm giảm uy tín của trường này, nhưng trong tình huống này, tôi không thể vờ như không biết được.

“Vì em mà mọi người đã gặp rắc rối.”

“Không phải vậy. Em đâu có làm gì sai.”

Tôi chỉ muốn sống một cuộc đời yên bình thôi mà, sao lại thành ra thế này chứ? Nhưng dù sao, tôi vẫn phải chịu trách nhiệm.

“TÔI XIN LỖI MỌI NGƯỜIIIII!!!!”

Tôi quỳ xuống, cúi đầu thật sâu. Tôi đã phá hỏng nỗ lực của mọi người trong kỳ thi vừa rồi. Đây không phải chuyện một lời xin lỗi cá nhân có thể giải quyết. Tôi sẵn sàng chịu bất kỳ hình phạt nào, dù là tự sát cũng được.

“Đúng rồi! Vậy thì em nghỉ học là được chứ gì?”

Sao tôi lại quên mất cách đơn giản thế này nhỉ? Nếu tôi nghỉ học, danh tiếng trường sẽ không bị ảnh hưởng thêm nữa, Sayuri-sensei cũng chẳng bị nói xấu, và các bạn cùng lớp sẽ được đánh giá công bằng. Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Dù gì tôi cũng đã là vết nhơ lớn nhất của trường này rồi, đây là một đề xuất win-win mà ai cũng sẽ mỉm cười.

Có thể tôi sẽ làm phiền mẹ, nhưng nếu tôi quỳ xuống xin lỗi hay thậm chí liếm chân mẹ, chắc mẹ sẽ tha thứ thôi. Gần đây mẹ còn dịu dàng hơn trước nữa.

Khoan đã? Tôi vừa nghĩ ra một ý hay hơn!

Với cái đầu sáng suốt của mình, tôi quyết định sẽ rời khỏi nhà luôn. Tôi không cần tiền chu cấp đâu. Tôi sẽ tự xoay sở. Mẹ chắc chắn sẽ vui vẻ đồng ý thôi. Tôi sẽ sống trên một hòn đảo nhỏ và trồng quýt.

Khi tôi đang trình bày kế hoạch hoàn hảo đầy lợi ích này, mọi người bắt đầu tụ tập lại.

“Vậy thì tớ cũng nghỉ học.”

“Hả? Cậu nói gì ngốc vậy? Akane-san sẽ không cho phép đâu.”

“Mình cũng nghỉ đây! Cùng trồng quýt đi, Yuki.”

“Mấy cậu đang nói cái gì vậy?”

“Cậu quên rồi à? Tớ đến trường này là để đuổi theo Yukito đấy. Nếu Yukito không còn ở đây, tớ chẳng có lý do gì để ở lại cả.”

Hinagi mỉm cười nói. Nhưng trong lời nói ấy không hề có chút giả dối nào. Tôi bất giác quay sang nhìn người bên cạnh. Shiori cũng mang vẻ mặt tương tự.

“…Thật hèn nhát, tớ biết mà. Nói thế này sẽ làm Yukito khó xử.”

“Tại sao…”

“Tớ sẽ nói bao nhiêu lần cũng được. ——Tớ thích cậu. Vì tớ thích cậu, nên tớ muốn ở bên cậu.”

Hinagi nói rõ ràng, không chút ngập ngừng. Mọi người xung quanh đều nín thở, chẳng ai dám xen vào. Tôi biết mình đã bị chiếu tướng rồi. Không thể lật ngược tình thế. Nhưng tôi vẫn cố vùng vẫy, dù trông thật thảm hại và xấu xí. Tôi cảm giác như có một sự thật mà tôi không muốn thừa nhận đang ẩn giấu đâu đó.

“Hãy nghĩ về tương lai của mình đi. Những chuyện thế này sẽ ảnh hưởng đến tương lai của các cậu——”

“Vậy còn tương lai của Yukito thì sao? Hạnh phúc của cậu ở đâu?”

Tôi bối rối trước câu hỏi mà mình chưa từng nghĩ tới. Tương lai ư? Tôi có thứ đó sao?

Tôi chưa bao giờ tưởng tượng về tương lai. Tôi chỉ cố sống cho hiện tại, chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện sau này. Hạnh phúc ở đâu ư, đó chỉ là chuyện trong mơ thôi. Nếu tôi có tương lai, thì tương lai tôi thấy được là——.

“Có lẽ là chết đường chết chợ.”

“Tớ sẽ không để chuyện đó xảy ra. Tớ tuyệt đối không chấp nhận cái tương lai ấy.”

“Cậu thua rồi, cái tên đào hoa này. Nếu vậy thì tớ cũng nghỉ học đây. Dù sao, với tính cách của cậu, nếu bắt đầu trồng quýt, chắc sẽ tạo ra giống mới và gây rắc rối to, nhưng như vậy có vẻ vui hơn.”

Không hiểu sao, tên ikemen xán lạn cũng nhập hội. Mọi người ghét trường học đến vậy sao?

“Nếu bốn người cùng nghỉ học một lúc, Sayuri-sensei sẽ gặp rắc rối to đấy.”

“Đừng lo, Kokonoe Yukito. Nếu em nghỉ học, tôi cũng sẽ từ chức luôn.”

Mấy người này điên hết cả rồi! Tôi muốn tìm sự đồng tình từ các bạn cùng lớp, nhưng chẳng ai đứng về phía tôi cả.

“Không sao đâu, sensei. Sẽ không có chuyện đó đâu. Hơn nữa, Yukito sẽ giải quyết nhanh thôi. Vì đó là——Kokonoe Yukito mà em yêu mà.”

Như lời tên ikemen xán lạn, tôi đã thua hoàn toàn. Chỉ mình tôi là không nhận ra. Hinagi và Shiori cũng vậy.

Lúc mới gặp lại, họ mang vẻ mặt u ám, nhưng giờ đây chẳng còn chút u ám nào. Nếu đó là trưởng thành, thì kẻ chưa trưởng thành mãi mãi là tôi. Tôi ngồi xuống như thể đã từ bỏ, hít một hơi thật sâu rồi thở ra.

Để Sayuri-sensei phải cúi đầu và phủ nhận nỗ lực của các bạn cùng lớp là điều đáng chết vạn lần. Vậy thì, trong tình huống này, chỉ có một việc phải làm.

“Chúng ta sẽ cho họ biết cái cúi đầu của sensei không hề rẻ tiền.”

-

Sau buổi họp lớp đầy chấn động, tôi chậm rãi mở tờ báo ra.

Có một lý lẽ bảo vệ báo chí mà xã hội hay nhắc tới, trên mạng, người ta chỉ tiếp nhận những thông tin mình quan tâm, nhưng với báo chí, ngay cả thông tin không thích cũng đập vào mắt, nên thông tin không bị lệch lạc. Nghe thật ngớ ngẩn. Chỉ là tiếng kêu tuyệt vọng của một loại truyền thông đang lụi tàn mà thôi.

Trước hết, cái tiền đề rằng người đọc báo sẽ đọc từ đầu chí cuối là từ đâu ra vậy? Có người chỉ xem mục truyền hình, có người chỉ quan tâm giá cổ phiếu. Có người chỉ đọc tới trang ba là dừng. Hơn nữa, bản thân báo chí cũng có sự thiên lệch, đừng quên điều đó. Tóm lại, mỗi loại truyền thông đều có ưu khuyết điểm riêng, và kiểu lý lẽ bảo vệ này chẳng chứng minh được báo chí vượt trội hơn đâu.

Dù sao thì, như dự đoán, lớp học đang hỗn loạn.

“Gian lận á? Chúng ta có làm gì đâu mà!”

“Trời ơi, viết toàn mấy thứ tệ hại. Kokonoe-chan, cậu đừng xem thì hơn.”

“Sayuri-sensei thật đáng thương…”

“Không ngờ thành tích tốt lại thành vấn đề. Cậu định làm gì, Yukito?”

Gì nhỉ, Luật sư Nữ thần lại thắng nữa à? Ồ, hóa ra giới luật sư cũng có Nữ thần. Không chỉ trường này thôi đâu. Có lẽ Nữ thần xuất hiện ở khắp mọi nơi thật.

“Tôi đang suy nghĩ.”

Không hiểu sao, Hinagi và Shiori nắm chặt lấy hai cánh tay tôi. Các cậu làm gì vậy?

Đôi mắt lo lắng nhưng đầy ý chí mạnh mẽ đang nhìn tôi chằm chằm.

“Không được một mình. Hãy cùng nhau nghĩ cách. Tớ không cho phép chỉ mình Yukito hy sinh đâu.”

“Đúng đấy. Đây không phải vấn đề của riêng Yuki. Chúng mình cũng ở đây mà.”

“Lại nữa rồi… Thôi đi.”

Tờ báo bị giật mất, và tôi bị mắng vô cớ.

“Nhưng mà…”

Bất chợt, trang địa phương của tờ báo đập vào mắt tôi.

“Hic… Mình vừa được mẹ khen, vậy mà… Buồn quá…”

Shakado đang an ủi một con tắc kè hoa——!? À, hóa ra là figure từ máy gacha. Làm tôi giật mình. Máy gacha giờ cái gì cũng có nhỉ. Ting!

“Tôi nghĩ ra rồi!”

“Vẫn cái phong cách nhân vật manga như mọi khi nhỉ.”

Tôi ngập ngừng không muốn nói ra ý tưởng của mình. Nếu chỉ có tôi, mọi chuyện sẽ đơn giản. Dù kết quả thế nào, tôi cũng chẳng ngại chịu trách nhiệm. Nhưng nếu——.

“Tớ thích cậu. Vì thế tớ không chịu nổi khi thấy Yuki hy sinh một mình. Mọi người cũng vậy, đúng không? Vì thích nên giúp đỡ, vì là bạn nên hợp tác. Chỉ đơn giản vậy thôi. Những gì Yukito đã làm từ trước tới nay, luôn hết mình vì ai đó, luôn cố gắng hết sức. Nên đừng nghĩ phức tạp. Cậu không cô đơn đâu.”

Nhìn quanh, tôi nhận ra dù tôi muốn làm kẻ cô độc, nhưng mọi thứ lại trái ngược hoàn toàn.

Chẳng hiểu sao, xung quanh tôi luôn có mọi người. Tôi thở dài.

“Để làm chuyện này, tôi không thể tự mình xoay sở. Tôi cần sự hợp tác của mọi người.”

“Yukito!”

“Yuki!”

Tôi gỡ hai người đang ôm chặt cánh tay mình và bắt đầu nói về ý tưởng vừa nảy ra. Dần dần, nụ cười tinh quái hiện lên trên khuôn mặt các bạn cùng lớp.

“Nếu nghĩ về điều mà trường học ghét nhất lúc này, câu trả lời sẽ tự nhiên hiện ra. Đó là cách tấn công trực diện nhất.”

“Đã dám làm vậy với cô chủ nhiệm. Yukito, cho họ biết tay đi!”

“Hahaha! Kokonoe-chan đỉnh thật! Làm tới đi, làm tới đi!”

“Mẹ tớ sẽ đồng ý ngay thôi. Dù sao bà ấy cũng định tham gia rồi.”

“Yuki, bố tớ được không?”

“Thậm chí trường học còn sợ bố hơn đấy.”

“Thôi thì, tớ cũng sẽ thử nói xem.”

“Lâu rồi gia đình Kazu mới đến. Dù hơi ngại, nhưng chẳng còn cách nào khác.”

Takahashi và Akanuma bắt tay nhau thật chặt. Hóa ra hai người này là bạn học từ thời trung học và rất thân nhau. Mọi người đã bắt đầu liên lạc với gia đình mình.

“Tuy nhiên, trong tình huống này, nếu tôi không thông báo thì thật vô trách nhiệm. Đành chịu thôi.”

Không thể thay thế được, như người ta nói. Khi đã nhờ mọi người hợp tác, tôi không thể ngồi yên. Phải mang theo quà biếu đến xin phép thôi.

“Hãy yên nghỉ nhé, Sayuri-sensei. Em sẽ giải oan cho cô.”

“Tớ nói rõ nhé, cô chủ nhiệm vẫn còn sống đấy, hiểu chưa?”

Không quên chêm thêm một câu. Tên ikemen xán lạn này chu đáo thật đấy.