“Cuối cùng thì ngày này cũng đã tới…”
Bên khung cửa sổ tràn đầy những tia nắng chói chang, Sayuri-sensei chạng vạng gồng mình mệt mỏi trong buổi sớm.
“Waa! Trông cô còn xinh hơn cả trước kỳ nghỉ hè nữa đấy, sensei!”
“Dạo gần đây chỉ có em là khen tôi thôi đấy, tôi có nên đưa em ra mắt bố mẹ không nhỉ?”
“Không được đâu cô!”
“T-tất nhiên là không rồi!”
Hinagi và Shiori ra sức từ chối mặc cho ý định của tôi.
Dù kỳ học mới đã tới, nhưng tâm trí của sensei vẫn còn mắc kẹt trong kỳ nghỉ hè.
Cũng không thể khác được. Tôi cũng đang như vậy. Dậy từ sáng sớm là một chuyện rất khó. Tôi đã bắt đầu nghĩ tới kỳ nghỉ đông rồi đây này. Tôi sẽ cố gắng đối tốt với cô ấy để làm dịu đi nỗi đau trong cô.
“Ở độ tuổi của tôi thì cái kiểu thẳng thắn này hiệu quả hơn mấy em nghĩ nhiều đấy. Nghe này. Học tập thật giỏi hay chơi thể thao tốt chỉ là những thứ được khen ngợi trong thời kì mấy em còn là học sinh thôi, biết không? Một khi bắt đầu tham gia vào lực lượng lao động, tất nhiên là các em sẽ phải thật giỏi trong công việc của mình rồi. Nhưng sẽ không ai khen ngợi em vì em làm tốt việc em làm cả, các em sẽ dần hiểu sau khi lớn lên thôi.”
Sayuri-sensei kể về sự khắc nghiệt trong công việc. Và trong thời đại độ tuổi trưởng thành được kéo thấp xuống còn 18, chúng tôi, những con người sẽ trở thành người lớn trong hai năm tới, xứng đáng được nghe cô ấy kể nhiều hơn là ông thầy hiệu trưởng vô dụng nào đó ba xàm hết cả buổi.
Thật là một giáo viên tuyệt vời! Tôi không thể không hét lên trước nguồn cảm xúc đang tuôn trào trong trái tim.
“Trông Sensei vẫn còn trẻ đẹp với dễ thương lắm đấy chứ?”
“Cảm ơn em nhiều lắm. Cô nghiêm túc rồi, có lẽ cô nên đưa em về ra mắt bố mẹ thật.”
“Em đã bảo là không!”
“Sao cậu lại có chút trông giống mấy đứa Shota thế hả!?”
――Hở!?
Có lẽ là do đã sống theo thói quen không giống một học sinh cao trung trong suốt kỳ nghỉ khiến cho tuổi tâm hồn của tôi bị thụt lùi lại. Mỗi khi buồn ngủ là lại có người đánh răng rồi chăm sóc đủ thứ cho tôi. Tôi đây là Yukito, năm nay tôi 16 tuổi.
Những tháng ngày quá lý tưởng để tôi được sống vô tư và cứ vô thức xổ ra những từ ngữ tùy thích như AI cho người cố gắng chăm sóc tôi mỗi khi có cơ hội.
Tôi lục lọi trong túi và tìm thấy được chiếc còi anh ninh chị gái dúi cho. Tôi nhận lấy nó mà không có bất cứ cảm giác khó chịu nào. Chị đã nhiều lần nhắc tôi phải rung còi nếu có chuyện gì xảy ra, nhưng tôi vẫn chỉ là học sinh cao trung thôi. Thêm nữa tôi thích đồ ngọt. Tôi có phải người tôn sùng đồ chua đâu…
Nhìn thấy một cái nút bấm, bất cứ ai cũng đều muốn nhấn vào thử. Trong lúc chống lại cái ham muốn đó, tôi bỗng chợt nhận ra một điều.
“Mà nghĩ lại, hôm qua mình cũng bị đối xử như cái gối ôm…!”
“Ngoài cái đám trẻ rắc rối đang nghệt ra ở kia ra. Được rồi, mọi người ở đây đều không có chút thương tật nào. Tôi chắc rằng các em đã quen với lớp học của mình, nhưng kỳ hai này sẽ có rất nhiều sự kiện, bao gồm cả Đại hội Thể thao và Lễ hội Văn hóa. Thời gian làm học sinh trung học của mấy em còn ít lắm, vậy nên nhớ hãy vui vẻ mà tận hưởng tuổi trẻ đi nhé. Và tất nhiên, đừng quên mấy bài kiểm tra nha!”
Sayuri-sensei nói xong những gì cô muốn nói, chuẩn bị rời khỏi lớp thì bỗng dừng lại.
“Em có thể khen cô thêm lần nữa được không?”
“Em, sau này muốn trở thành một người lớn thật ngầu và tuyệt vời như cô!”
“Đúng rồi, đúng rồi. Em đúng là hết thuốc chữa nhỉ.”
Kya…kyaa…
“Hai người đó trông gần gũi ghê.”
“Sensei, cô có chuyện gì không vui sao?”
Ánh mắt của cả lớp nhìn tôi đầy ấm áp.
‡‡‡
“Ron, 8000 tất cả.”
“Đây là Xì tố ông ơi.”
“…”
“…”
“Cù lũ!”
“Đừng có theo luồng mà thắng mượt thế chứ.”
Giờ ra chơi, đang chuẩn bị cất bài đi thì tên đẹp mã sáng lạn bỗng dưng tuyên bố.
“Hãy giật giải Hội Thể thao nào!”
“Tôi nghĩ cậu khá ổn áp trong cái lớp này đó chứ?”
“Tớ cũng đang mong chờ. Nhưng phần chạy thì tớ không chắc lắm…”
Ông anh Takahashi và Ito-kun đang đánh xì tố cùng nhau, cũng đồng tình.
“Chúng ta có Miyoshi và Orin, vậy chức vô địch nghe cũng có vẻ khả thi nhể?”
“Chỗ này có lắm đứa thuộc câu lạc bộ thể thao lắm.”
Elizabeth và những người khác cũng tham gia vào nói chuyện. Lớp này chắc chắn là một ứng cử viên cực kỳ nặng kí, Shiori và cái tên đẹp mã kia sẽ thể hiện những màn trình diễn không ai bì kịp, nhưng Đại hội Thể thao không phải là thứ quyết định thắng thua chỉ bởi ba cái đó.
“Sao thế Yukito? Trông cậu không vui lắm.”
“Đã không biết từ bao giờ trong đời tôi mới dùng cái cụm ‘Chỉ một chút’ thôi đấy.”
“Cậu ba xàm cái gì thế!?”
“Có thể dám chắc thế này là chiến thắng tuyệt đối, nhưng mà không biết tôi đang nghĩ gì nữa.”
“Sao cậu lại nói vậy, Kokonoe-chan?”
Mineta trông không hài lòng cho lắm, nhưng tôi nghĩ chuyện này còn phụ thuộc vào may mắn nữa.
“Chúng ta là học sinh, chỉ cần tất cả chúng ta có thể tận hưởng và vui vẻ thì chuyện thắng thua không còn quan trọng nữa. Nếu nghĩ bản thân chúng ta may mắn thì chuyện vô địch sẽ trông thực tế hơn nhiều nhỉ?”
“Đúng vậy… Cơ mà, tất cả chúng ta cùng chung sức thì ai biết được?”
“Nếu không biết trước kết quả thì không ai có thể dám chắc chúng ta sẽ chiến thắng cả.”
“Cũng hợp lý. Mấy thứ này giống như kiểu cổ động hơn.”
Nhìn anh Takahashi đang nói mình gặp rắc rối, biểu cảm của Kouki trở nên nghiêm túc.
“Không, tôi thực sự muốn thắng.”
“Không thể.”
Mọi người xung quanh há hốc mồm trước sự nghiêm túc của Kouki bỗng dưng cứng đầu như vậy. Có vẻ như cái tên máu nóng này trong như dịp như vậy không thể ngừng bộc phát được. Bầu không khí căng thẳng có thể cảm nhận thấy rõ.
“-Vậy thì, làm sao để cậu nắm chắc phần thắng đây Yuki?”
Là Shiori Kamishiro phá vỡ không khí bằng tông giọng tự tin.
‡‡‡
“Biết gì không, tôi quyết định rồi.”
Tôi không hỏi gì. Tôi biết chắc tôi sẽ không thể đưa ra được câu trả lời trước khí khái như thế của cậu. Tôi nghĩ tôi đã ruồng bỏ được cô ấy. Nhưng cô ấy vẫn ở đây như thường lệ, tràn đầy cảm xúc, như thể chưa có gì xảy ra.
Tôi có thể đoán được từ biểu cảm của cô ấy. Cũng giống như Hinagi, hay thậm chí là cả nee-san. Ánh mắt đầy quyết tâm, không chút do dự. Tôi không thể làm gì trước một người có ánh mắt như vậy.
Sau giờ học, Shiori mời tôi về nhà nói chuyện với cô ấy. Những câu từ cô ấy nói ra thực sự rất mạnh mẽ. Không còn một chút bóng dáng nào của Kamishiro Shiori rụt rè tôi thấy hồi trước, và nụ cười rạng rỡ của cô như thể đã xóa tan đi mọi hoài nghi trong lòng cô.
“Mình mới là người quyết định mình là ai. Mình mới là người quyết định mình cảm thấy như thế nào, là người làm những gì mình muốn làm. Mình không muốn phải nói lời tạm biệt. Mình không muốn phải rời đi. Mình mới là người lựa chọn điều đó, không phải Yuki.”
Nói ra điều đó, tôi không còn có thể từ chối. Cô ấy đã trở nên ích kỷ. Cô áp đặt mong ước của riêng mình lên tôi, không còn quan tâm tới cảm xúc của tôi như thế nào. Giống như những gì Yukika-san đã nói.
“…Tôi không biết phải nói gì với cậu nữa rồi.”
Dù gì cũng không ai có thể cản bước lựa chọn của cô ấy. Có lẽ tôi mới là kẻ đã cao ngạo cố gắng làm vậy. Tôi mới là kẻ lợi dụng cảm xúc của người khác và tùy ý điều khiển họ cho tiện lợi của riêng mình. Tôi nghĩ tôi đã hiểu họ cảm thấy như thế nào, tôi nghĩ tôi đã hiểu hạnh phúc của họ là gì. Nhưng thực ra tôi chả hiểu cái gì cả.
“Chỉ là tôi không biết phải làm gì cả.”
Cảm xúc chân thành của tôi, như lạc vào ngõ cụt, đã tràn ra ngoài. Tôi cứ nghĩ làm vậy là đúng đắn. Phải có những lựa chọn không gây tổn thương. Phải có một lựa chọn đúng đắn nào đó ngoài kia.
Nhưng câu trả lời đúng đắn đó không hề xuất hiện, dù cho cố gắng kiếm tìm thế nào tôi cũng không thể với lấy được nó, và giờ cô ấy ở đây, bước đi cạnh tôi. Dù cho lựa chọn ấy có đớn đau tới cỡ nào.
“Ahaha. Mình cũng không biết nữa…thật khó khăn.”
Đôi mắt híp lại cùng nụ cười như mèo của cô rất quyến rũ, cô đã trở nên trưởng thành hơn so với hồi sơ trung.
“Mình không muốn đuổi theo bóng lưng của cậu nữa. Mình muốn được sánh vai cùng cậu. Đó là tất cả những gì mình muốn hiện tại. Không phải nhỉ. Mình chỉ muốn bắt đầu lại từ đây.”
“Chúng ta không thể nào làm lại được đâu.”
“Ừm, mình sẽ không bắt đầu lại từ con số không. Mình muốn tiếp tục bước đi từ những mảnh vụn vỡ đó.”
Liệu có một tương lai nào cho chúng tôi không, cũng giống như lần đầu tiên cô ấy tiếp cận tôi vào ngày hôm đó.
Shiori ngâm nghê một lúc rồi hít một hơi sâu. Rồi cô từ từ mở mắt. Tôi thực sự hiện diện trong đôi mắt ấy.
“Rất vui được gặp. Mình là Shiori Kamishiro. Này. Sao cậu lại luyện tập chăm chỉ được thế vậy?”
Những câu từ tôi đã được nghe trước kia. Là cách mối quan hệ giữa chúng tôi bắt đầu. Cứ thế, mọi thứ thay đổi thật mạnh mẽ, và thời gian vẫn tiếp tục trôi.
“Hiện tại tôi không hề cố gắng làm gì cả.”
Tôi trả lời thành thực. Cô ấy áp hai tay siết chặt lấy má tôi lại.
“Yuki đang cố gắng hết sức mình. Cậu lúc nào một mình cố gắng như vậy. Cố gắng kiếm tìm câu trả lời cho một ai đó. Hãy để mình giúp cậu. Nếu không không thể tự tìm được câu trả lời, có lẽ cùng hợp sức sẽ khả thi. Thêm nữa, mọi người đều ở đây cùng cậu!”
Shiori đưa tay phải về phía trước. Bàn tay cô ấy mở rộng ra. Nếu nắm lấy bàn tay ấy, chắc chắn cô ấy sẽ phải chịu đau khổ kể từ bây giờ. Dù vậy, tôi không thể từ chối được bàn tay đang cưỡng bức nắm lấy tay mình này. Rất khó để thoát ra khỏi sự ấm áp.
“Một cái bắt tay để hòa giải và nói lời chào. Giờ tớ muốn giành thời gian ra cùng cậu. Tận hưởng cuộc sống học đường. Chắc chắn sẽ trở nên thú vị kể từ giờ đấy!”
Cô bắt tay tôi và mạnh mẽ hất lên xuống. Cảm giác tội lỗi cô thể hiện ra hồi trước giờ đây không còn tồn tại. Sự hiện diện của cô như được bao bọc trong vầng thái dương cũng giống như những tháng ngày ấy.
“――Yuki, hãy giành lấy vô địch Đại hội Thể thao nào!”
Tôi nuốt lại câu nói đang trực trào khỏi cổ họng. Tôi không nói yêu cầu như vậy là quá đáng. Không, không cần phải nói vậy. Shiori Kamishiro biết chính xác cách để chiến thắng. Cần yếu tố nào để giành được chức vô địch, và cần phải hoàn thành những gì.
Và cứ như vậy, những gì còn lại là may mắn. Một ý chí mạnh mẽ thu hút nó.
“――Aah. Chắc là cậu làm được đấy.”
Tôi đã bảo tên ikemen kia là không thể làm được, nhưng hắn vẫn mặt dày quả quyết. Tôi không thể thoát khỏi cái lời vu khống là một tên “nói nước đôi” được, nhưng người quyết định không phải là tôi. Kết quả tùy thuộc vào quyết định của tất cả chúng tôi.
“Vậy cậu nói là mấy buổi Giáo dục Thế hệ kết thúc rồi hả.”
“C-chắc là không phải đâu nhỉ?”
Shiori mỉm cười, lông mày cô cong lên thành hình số tám, như thể đang gặp rắc rối.
‡‡‡
“Kokonoe-chan, nghe ngày nghe này. Bọn tớ muốn thắng!”
“Hôm qua bọn tớ đã bàn luận nhóm với nhau. Bọn tớ quyết đình làm một điều gì đó thật đáng nhớ. Vì không mấy khi cả bọn mới có một cơ hội như vậy. Tất cả chúng ta sẽ đều cố gắng hết sức, vậy sao cậu lại không tham gia cùng cho vui nhỉ, Kokonoe-kun?”
Vừa mới tới trường, và bùm! Đám Elizabeth phấn khích tới nói chuyện với tôi. Mumu, tôi có cảm giác luồng sóng Lumen(Im) đang ngày càng mạnh hơn rồi.
“Chói mắt quá.”
“Đừng có làm tôi giật mình chứ! Cậu làm tôi sợ đấy!”
Tên ikemen tới và đứng trước bàn học của tôi.
“Vui vẻ tận hưởng, có lẽ tất cả là như vậy. Tớ biết như vậy mới là đúng. Nhưng tớ, chúng tớ muốn có kết quả. Yukito, chúng ta chắc chắn phải chiến thắng!”
Cậu ta nói như thể mọi chuyện đã định. Hôm qua họ bàn với nhau cái quái gì vậy? Có lẽ là do Shiori đã thiết lập lại tâm trạng cho bọn họ. Tôi hơi lo lắng về độ căng của tên kia, cậu ta đã phấn khích từ sáng sớm rồi, nhưng rồi tôi đưa ra thứ tôi đã chuẩn bị cho cậu ta từ trước.
“…Cái gì đây?”
“Kiểu như cổ động thôi. Mấy cái này thì phải chi tiết.”
Cái tôi lấy ra là một tấm gỗ kích thước lớn.
“…『Phòng chiến lược Đại hội Thể thao』 ?”
“Nếu đã làm thì phải làm cho tới. Từ giờ chúng ta sẽ bắt đầu bàn về 【Chiến lược Đại hội Thể thao】!”
“Kokonoe-chan, thế này là như nào!?”
“Không ổn rồi…Không thể ngờ Yukito lại có động lực làm tiếp cái này, cũng quan trọng lắm đấy…”
Tôi gạt qua đám đông ồn ào và túm lấy cổ Shakado.
“C-chào buổi sáng. Hihi…à ừm…à thì…c-c-c-có chuyện gì vậy ạ!?”
Tôi đưa Shakado đang bị bỏ lại một mình tới một nhóm không xa.
“Akanuma, Fujimori, Douda. Chúng tôi cần các cậu để giành lấy chức vô địch. Làm hơn, xin các cậu hãy cho bọn tớ mượn sức.”
Tôi cúi đầu đập thịch xuống bàn. Cả ba bối rối trợn tròn đôi mắt. Akanuma và mấy người bạn của cậu ta thuộc nhóm Giáo dục đại cương. Vậy nên họ không giỏi trong thể thao. Nhưng để giành được giải vô địch thì chỉ mỗi tên ikemen và Shiori là không đủ. Và Đại hội Thể thao không phải là sân chơi của mỗi người giỏi thể thao. Sự hợp tác giữa cả tập thể lớp, có cả Akanuma và những người khác, là cần thiết.
“B-bọn tớ á? Bọn tớ có giỏi thể thao đâu?”
“Nếu cứ vậy thì chỉ có cái tên Ikemen đang nhoẻn miệng đằng kia là có thể đứng ra la liếm hết phần hay thôi đó. Các cậu cứ để chuyện vậy tiếp diễn sao!?”
“Oi, chúng ta là đồng minh cơ mà!”
Tôi bỏ ngoài tai những lời phản đối.
“Có gì bọn tớ có thể giúp được không…”
Họ thực sự đều rất tốt bụng nhỉ? Chỉ là, tôi nhận ra tất cả mọi người trong lớp này đều rất thân thiện. Không có bất kỳ xung đội bè phái gì cả ư? Chắc chỉ có mỗi tôi là ba hoa về mấy cái như ‘nhân vật u ám’ với ‘đẳng cấp học đường’ thôi nhỉ…Còn giờ, tôi quay lưng lại với sự thật đang ngấm ngầm bị bại lộ.
“A-a ưm…sao tớ…lại ở đây vậy?”
“Hửm? Aah, Shakado. Cậu là át chủ bài của Đại hội Thể thao lần này đấy. Chức vô địch đang nằm trong tay cậu đó!”
Búng tay một cái, tôi chỉ vào cô ấy. Đúng vậy, như tôi đã nghiên cứu, Shakado là con át chủ bài trong lớp chúng tôi, là người sẽ đóng vai trò quan trọng nhất trong Đại hội Thể thao này. Nếu cô ấy hoàn thành nhiệm vụ thành công, chiến thắng chắc chắn sẽ được bảo toàn.
“Hiihii…hiiiii…! Hiiieeeeeeeeee!?”
Tiếng rên rỉ của Shakado, còn không phải là hét, vang vọng khắp lớp học――tôi cảm thấy vậy.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage Liberal arts (Tạm dịch “Giáo dục đại cương”) thiên về phát triển kiến thức nền tảng và các kỹ năng có thể thay đổi linh hoạt. Điều này có nghĩa sinh viên Liberal Arts sẽ được tiếp xúc với nhiều môn học ở các lĩnh vực khác nhau, thay vì chỉ đào sâu vào một ngành cụ thể. Lumen (ký hiệu: lm) là đơn vị dẫn xuất SI của quang thông, là thước đo tổng lượng ánh sáng khả kiến phát ra từ một nguồn. Thông lượng phát sáng khác với công suất (thông lượng bức xạ) ở chỗ thông lượng phát xạ đó bao gồm tất cả các sóng điện từ phát ra, trong khi thông lượng phát sáng được đo theo mô hình ("chức năng độ sáng") của độ nhạy của mắt người đối với các bước sóng khác nhau. Lumen có liên quan đến lux trong đó một lux là một lumen trên một mét vuông. Nguyên văn: うおっまぶしっ là câu nói mà nhân vật chính của bộ 『MUSASHI -GUN道-』là Mushashi Miyamoto sử dụng, khi anh ta tấn công một Ayakashi bằng Đạn Âm Dương nhưng đòn tấn công của anh ta lại không có chút sát thương nào. có thể xem qua video này ロン: Một thuật ngữ được dùng trong Mạt Chược Xì tố = Poker Cù lũ = Full House