“Không sao, các em cũng nghe cho rõ đây,” Eri nói.
“Nghe gì cơ?”
“Chuyện quá khứ của Kimito.”
Reiko cùng mọi người vẫn chưa hiểu mô tê gì.
“Thằng này mất một đoạn ký ức hồi nhỏ, tuy chỉ vỏn vẹn hơn một tháng, nhưng chính khoảng thời gian đó nó đã gặp phải chuyện lạ lùng. Chuyện tôi sắp kể đây chính là chuyện đó.”
“Ế…!” Aika còn sốt sắng hơn cả mọi người.
Cô bé chăm chăm nhìn tôi.
【…Em hỏi anh này, trước kia… mình đã từng gặp nhau chưa?】
À, thì ra có liên quan đến chuyện này.
Vậy tức là… trước kia tôi đã từng gặp Aika ư?
“Làm gì thế?”
“Không có gì.”
Aika lấp liếm câu hỏi của Eri, rồi nghiêm nghị đến ngồi cạnh bàn trà thấp.
Những người còn lại cũng đầy thắc mắc lần lượt ngồi xuống.
Cuối cùng chỉ còn Miyuki, cô ấy đi đến một góc phòng rồi chậm rãi ngồi xuống.
Căn phòng bao trùm một bầu không khí căng thẳng nhẹ.
Thế nhưng Eri đã quen với ánh mắt soi mói và áp lực căng thẳng từ người khác, hoàn toàn không hề nao núng (đây là thay đổi lớn nhất của cô bé so với trước kia).
Eri kéo chiếc túi đeo vai về phía trước, từ bên trong lấy ra — một chiếc điện thoại di động.
Không phải là chiếc smartphone cô bé vẫn dùng hằng ngày, mà là một chiếc điện thoại phổ thông đã khá cũ.
Sau đó, cô bé đưa chiếc điện thoại ra trước mắt tôi.
“Cậu biết cái này không?”
Cô bé đang thử xem tôi có nhớ ra không.
“Ơ… à, đây là cái cậu dùng hồi xưa nhỉ?”
“Chậm quá!”
Eri đánh giá tôi là “không đạt”, đồng thời mở nguồn điện thoại.
“Sao lại mang theo cái này?”
“Vì bức ảnh đó tôi không muốn chuyển sang điện thoại mới.”
“?”
“Khởi động gì mà lâu thế không biết.”
Miệng lẩm bẩm, tay liên tục táy máy chiếc điện thoại sau khi khởi động, hình như đang mở một thư mục nào đó.
Một lúc sau, có vẻ đã tìm thấy thứ mình muốn, cô bé dừng ngón tay lại.
Ngay lập tức, Eri đưa màn hình cho tôi xem.
Xuất hiện trên màn hình là tôi.
Đúng là tôi hồi lớp bốn tiểu học.
Chắc là lúc tan học. Tôi đang đeo ba lô đi trên con đường quen thuộc. Khoảng cách hơi xa, cảm giác như ảnh chụp lén vậy.
“Vị này là Kimito-sama sao?” Reiko hỏi.
“Ừ, là tôi.”
“Là tôi cái gì mà là tôi.” Eri khó chịu đáp. “Người này không phải cậu.”
“Ế…?”
Tôi ghé sát đầu lại nhìn kỹ hơn.
“…Đây chính là tôi mà?”
Không đúng.
Có một chút gì đó không đúng.
Trong sâu thẳm ký ức, đột nhiên vang lên tiếng “rẹt rẹt” như có dòng điện chạy qua.
“Người này,” Eri lặng lẽ tuyên bố. “Là một người khác giống y hệt cậu.”
Rẹt rẹt, cạch cạch.
Sắp nhớ ra rồi. Chỉ… chỉ một chút nữa thôi là nhớ ra được rồi.
Aika và mọi người đều chăm chú theo dõi từng diễn biến của chúng tôi với vẻ mặt căng thẳng.
“Vậy… cậu ấy là ai?”
“Cái này thì tôi không biết.” Eri tỏ vẻ thờ ơ. “Chỉ biết hình như cậu ta là một thiếu gia rất oách. Tôi hỏi thì cậu ta cũng không nói, mà tôi cũng chẳng muốn có qua lại gì với cậu ta.”
Thế nhưng.
Eri chuyển ánh mắt sang Miyuki.
“Chị biết là ai đúng không?”
Những ánh mắt đang nhìn Eri đều đồng loạt đổ dồn về Miyuki.
Miyuki đang ngồi thẳng, từ từ nhắm mắt lại.
“Kujou Ichi,”
Rồi lại từ từ mở ra.
“Là trưởng nam của Kujou chính gia, nơi tôi thuộc về.”
Kujou Ichi. Trưởng nam.
Tức là anh trai của Miyuki sao?
Anh trai
Thú vị quá
Đã nắm bắt đại khái rồi
Đây chính là mua bài
Vậy thì nên làm thôi
—
“…Sao thế, Kimito?” Aika lo lắng hỏi.
Có lẽ giờ đây vẻ mặt tôi đang hiện rõ nỗi bất an khiến cô bé phải lo lắng.
“…………Tôi… nhớ ra rồi.”
Tôi nhớ ra rồi.
Tôi nhớ ra rồi…!!
Đúng lúc đó, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng thở dài.
“Sáu năm trước, Kujou Ichi tình cờ gặp Kagurazaka-sama, người có ngoại hình giống hệt mình.”
“Sau đó khoảng một tháng rưỡi — hai người đã hoán đổi, trở thành đối phương.”
…Đúng rồi, là như vậy.
Hóa ra là như vậy.