“Xon… Xong rồiiiiiiiiii…!”
Tôi gục xuống bàn một cách yếu ớt và đánh rơi cây bút chì đang cầm trên tay. Hàng núi bài tập về nhà của tôi cuối cùng cũng hoàn thành. Ngay trước khi kết thúc mùa hè, không hơn không kém.
“Bây giờ mình có thể đến lễ hội mùa hè vào ngày mai mà không cảm thấy tội lỗi…”
“Xin chúc mừng,” R nói thẳng thừng, vỗ tay. “Thành thật mà nói, tui đã mong đợi cậu là kiểu người để lại bài tập về nhà cho đến ngày cuối cùng. Như thế, hoặc kiểu bị giáo viên mắng vì không hoàn thành.”
“Ừ, thì, có lẽ tôi sẽ như vậy, nhưng Satsuki và tôi luôn đến lễ hội mùa hè địa phương hàng năm.”
“Ồ, vậy là cậu làm bài tập về nhà vì muốn nhìn thấy cô ấy mặc yukata.”
“Không... bởi vì cô ấy sẽ nổi điên nếu tôi không hoàn thành nó…”
Khi Satsuki tức giận, cô ấy sẽ lạnh nhạt với tôi thay vì la hét. Nó thực sự tệ... Dù sao đi nữa, đó là cách tôi xoay sở để hoàn thành bài tập về nhà trước khi kết thúc kỳ nghỉ hàng năm.
“Vậy, họ tổ chức lễ hội mùa hè ở đâu?”
“Tại quảng trường Văn Hoá trên đồi.”
“Cậu làm gì ở đó?”
“Ghé qua các quầy hàng. Ồ, Tsumiki và Tetra nói rằng họ có thể giúp đỡ một người từ khu mua sắm... Ngoài ra còn có một khung gỗ được ghép với trống taiko chơi trên đỉnh, và vào cuối đêm, sẽ có pháo hoa. ”
“Ồ! Tui đang mong chờ màn bắn pháo hoa,” R nói, cuối cùng cũng tỏ ra thích thú.
Vì bình thường cô ấy không thể chạm vào bất cứ thứ gì, nên ý tưởng xem pháo hoa chắc hẳn rất thú vị. Sẽ thật tuyệt nếu cô ấy có thể tận hưởng nhiều thứ như thế hơn.
“Chúng không sánh được với màn trình diễn pháo hoa ở sông Sumida, nhưng màn trình diễn của chúng tôi vẫn khá đẹp. Năm nay chúng ta nên đi sớm hơn để có được một chỗ…”
“Vâng, làm ơn!” R gật đầu, đồng ý trước khi tôi nói hết câu.
Cô ấy vẫn vô cảm như mọi khi, nhưng vì lý do nào đó mà cô ấy có vẻ hạnh phúc.
Khi đắm mình trong cảm giác thoải mái khi không phải làm bài tập về nhà, tôi lướt qua kế hoạch cho ngày mai trong đầu, khi—
RRRIP!
Nghe như có thứ gì đó đang xé toạc không khí.
“?!”
Tôi ném mình trở lại chiếc ghế của bàn học và hoảng loạn xoay người. Sự xáo trộn đã xảy ra ở khoảng trống phía trên giường của tôi... chỗ đó không còn trống nữa.
Có một kiểu rạn nứt ở đó. Nó xé toạc ngày càng lớn hơn với âm thanh chói tai. Vậy, không có gì xé toạc không khí - không khí đang tự xé toạc theo đúng nghĩa đen.
“Cái quái gì thế...?”
Mặc dù tôi đã khá quen với những trải nghiệm điên rồ, nhưng điều này vẫn khiến tôi bất ngờ. Không ngờ tôi lại vướng vào một tình huống khó hiểu như vậy khi chỉ học trong phòng của mình... Dòng dõi của tôi đã lên cấp à?
“…”
R đang nhìn chằm chằm vào vết nứt trong im lặng. Nó kéo dài theo phương thẳng đứng cho đến khi đủ rộng cho một người chui qua, rồi đột ngột mở rộng ra. Sau đó, một hình bóng nhỏ nhắn xuất hiện từ bên trong.
“Chà… cuối cùng mình cũng đến rồi!”
Đó là những gì cô ấy nói sau khi bước ra khỏi rạn nứt. Đó là một cô gái trông lớn hơn Harissa hoặc R một chút. Cô ấy mặc một bộ kimono dài tay màu đỏ, có hoa văn caltrop với đôi tất đen cao đến đầu gối và đôi xăng đan geta lạ mắt. Với phong cách thời trang và các đường nét khuôn mặt sắc nét, cô ấy tạo ấn tượng khá trưởng thành. Cô ấy bước ra giường của tôi trong đôi xăng đan và vươn vai.
“Mmm… Được rồi, đã đến lúc bắt tay vào thực hiện nhiệm vụ của mình rồi…!”
Sau đó, cô ấy ngừng lại. Cô ấy nhìn tôi một cái và sững người như một con nai trước ánh đèn pha.
“…”
Cô ấy thọc tay vào một bên tay áo kimono một cách máy móc và rút ra một mảnh giấy nhỏ - có lẽ là một bức ảnh - và so sánh tôi với nó. Sau khi nhìn giữa tôi và bức ảnh nhiều lần, cô ấy chỉ tay vào tôi.
“Aaaaa!” cô đột nhiên hét lên. “L-Làm sao?! Ta nghĩ mình đã đặt điểm thực thể hóa của mình cách xa vị trí của mục tiêu!”
Gì? Điều gì đã xảy ra ở đây? Tại sao tôi lại bị hét vào mặt bởi một cô gái đột nhiên xuất hiện trong phòng của tôi? Cô ấy hoảng sợ một lúc trước khi hắng giọng một tiếng và đứng thẳng dậy. Cô ấy nhìn tôi với vẻ quyết tâm.
“Bắt đầu nhiệm vụ! Xử lý mục tiêu!” cô nói, rút một khẩu súng ra khỏi tay áo.
“Hả?”
Bây giờ khi tôi nói súng, tôi không có nghĩa là súng lục. Nó giống khẩu súng laze mà Iris có hơn... Này, chờ đã! Tôi vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra!
“Chết!”
“C-C-Chờ đã! Chờ đã! Whoa!”
Tôi ném mình về phía sau để tránh khẩu súng, nhưng trọng lượng thay đổi đột ngột khiến chiếc ghế của tôi bị đổ ngay. Cô gái bóp cò. Khoảnh khắc tiếp theo, một ánh sáng đỏ trông có vẻ chết chóc cố gắng phân hủy tôi... nhưng bất ngờ va vào một bức tường màu xanh bán trong suốt và phân tán.
“Gì?!”
Cô gái áo đỏ bị sốc. Công bằng mà nói, tôi cũng vậy.
“Gỡ bỏ hạn chế bởi Hạng Nhất Đặc biệt. Lá chắn được kích hoạt. Truyền sonar xác định chất ức chế. Trạng thái: Clear.”
Cô gái xanh bình tĩnh lẩm bẩm những điều vô nghĩa khó hiểu như thường lệ, đứng chắn giữa tôi và cô gái đỏ như thể để bảo vệ tôi.
“R...?”
“Hãy ở gần tôi, Rekka. Đừng lo lắng về Harissa. Âm thanh và tác động xảy ra trong căn phòng này sẽ không được nghe thấy từ bên ngoài, và tôi đã đặt một tấm chắn trên toàn bộ căn phòng. Nó sẽ ngăn cô ấy lao vào đây.”
R chỉnh lại mũ và lặng lẽ nhìn đối thủ của mình. Cô gái đã bắn tôi mà không báo trước trừng mắt nhìn cô ấy đầy đe dọa.
“Là cô, R!”
“Tôi đã được thông báo về việc cô biến mất khỏi khu nội trú. Tại sao cô lại ở đây, L?”
“Câm miệng! Không phải chuyện của cô!”
Cô gái đỏ—L—hét lên giận dữ và bắn thêm một phát nữa, nhưng ánh sáng đỏ lại bị lá chắn của R làm chệch hướng.
“Đòn công kích của cô là vô ích. Cô sẽ cần một khẩu súng ngang với dàn pháo chính của siêu thiết giáp hạm cấp dreadnought để phá vỡ lá chắn của tôi.”
“Chết tiệt!”
“Hãy ngừng kháng cự và đầu hàng. Tôi muốn nói chuyện.”
“Câm miệng!” L hét lên.
Nói xong, cô cất súng và rút thanh kunai từ tay áo. Lưỡi kiếm trông nóng đỏ, và cô dùng hết sức chém vào tấm khiên. Nhưng R không nhúc nhích.
“Giáo điện từ? Có vẻ như cô đã trang bị cho mình những thiết bị mới nhất. Xem xét điều đó và sự hiện thực hóa của cô thông qua bộ chuyển đổi không-thời gian trước đó, ai đang giật dây cô đấy?”
“Đừng nói chuyện bình tĩnh như vậy nữa! Thật là bực bội!”
“Đây không được xem là trò chuyện.”
Đằng sau tấm khiên của cô, R không di chuyển dù chỉ một li. L tiếp tục tấn công chúng tôi. Vài chục cú đánh sau đó, cuối cùng cô ấy cũng chấp nhận rằng điều đó là vô ích và cố gắng lùi lại... vấp phải cuốn từ điển mà tôi để nằm trên sàn.
“Ối!”
Có vẻ như cô gái này khá vụng về. R và tôi im lặng nhìn nhau. Cô gái xoa xoa gáy trước khi để ý đến chúng tôi. Sau đó, cô ấy đột nhiên thở hổn hển và lồm cồm bò dậy, mặt đỏ bừng khi chỉ tay về phía chúng tôi.
“Chậc, được rồi! Tiếp xúc ngay lập tức với mục tiêu là không thể lường trước được, nên tôi sẽ rút lui ngay bây giờ! Cứ nhớ đó—”
“Wah!”
L bắt đầu biến mất từ chân khi cô ấy nói. Điều gì đã xảy ra?
“Tôi chắc chắn tốt hơn cô, R!”
Với những lời cuối cùng đó, L hoàn toàn biến mất.
“Cô ta thậm chí còn chuẩn bị sẵn một thiết bị dịch chuyển phần tử… Thật rắc rối,” R nói.
“C-chuyện đó là sao?”
Mặc dù bị đập vào giữa tất cả, tôi cảm thấy hoàn toàn lạc lõng. Ừm, tôi vừa bị tấn công phải không? Và R đã bảo vệ tôi khỏi cái gọi là L. Đợi đã...
“R, cô có đang bí mật, kiểu như, siêu tuyệt vời hay gì đó không?”
“Hả? Cậu đang nói gì vậy, Rekka?” Vai R rũ xuống. “Tui đã nói với cậu suốt thời gian qua rằng tui cực kỳ siêu phàm.”
▽
Một ngày sau khi tôi sống sót sau cuộc tấn công vào đêm muộn. Bây giờ là ngày diễn ra lễ hội mùa hè, và tôi có những vị khách đến từ thế giới khác trong nhà. Họ là sylpheed, Lyun và Sophie.
“Hmm... Vậy là trong thế giới này cậu phải mang những thứ ‘giày’ này.”
Lyun kiểm tra đôi dép zori mà tôi đưa cho cô ấy. Các tinh linh thường đi chân trần, nên tôi đã kiếm một đôi cho cả cô ấy và Sophie. Hai chị em sau đó đã mang thử chúng. (Zori của nữ có gót cao, phần đế được bo tròn nhẹ nhàng, còn zori của nam lại có đế phẳng và hơi tròn. Chất liệu để làm ra những đôi dép zori có thể là nút chai, nhựa, rơm, gỗ, vải thổ cẩm hoặc bất cứ một vật liệu hiện đại nào khác.)
“Có cảm giác kỳ lạ giữa các ngón chân của tôi…”
“Nhưng chúng khá dễ thương, chị ạ.”
“Ừ, em nói đúng, Sophie.”
Tôi đã đặc biệt nhận được một cặp dễ thương dành cho các cô gái, nên tôi rất vui vì họ có vẻ thích chúng.
“Quần áo sylpheed của các cậu trông giống như một chiếc váy, giờ chỉ cần tháo chiếc vòng quanh đầu ra, và các cậu sẽ hòa nhập tốt.”
Rốt cuộc, chúng tôi sẽ đến một lễ hội. Trang phục hơi lạ sẽ chỉ được coi là phù hợp.
“Còn Mio thì sao?”
“Hiện tại cậu ấy đang thu âm bài hát mới nên không thể đến được. Tuy nhiên, cậu ấy thực sự rất buồn vì đã bỏ lỡ nó.”
Ngôi sao ca nhạc Mio bận rộn với công việc trong kỳ nghỉ hè nên cô ấy không có nhiều thời gian nghỉ ngơi. Cô ấy đã phải sắp xếp đặc biệt chỉ để đến hồ bơi với chúng tôi.
“Tiếc quá... Tôi muốn nghe lại giọng hát của Mio.”
“Trong trường hợp đó, tôi đã mua đĩa đơn mới nhất của cô ấy tại buổi hòa nhạc ngày hôm trước. Muốn nghe không?”
“Thật hả Nammy?!”
Chị em sylpheed và tôi tiếp tục trò chuyện cho đến khi chuông cửa reo. Iris, Hibiki, Chelsea và Ellicia đã đến.
“Chào, Rekka?”
“Không gặp cậu kể từ hồi đi hồ bơi, Rekka.”
“Đã lâu lắm rồi tôi mới đến nhà Rekka!”
“Đây là lần đầu tiên tôi ở đây.”
Cả bốn người họ đều chào tôi, và tôi dẫn họ đến phòng khách nơi Lyun và Sophie đang ở.
“Tôi nghĩ chúng ta đã đến đúng lúc. Mọi người khác đâu?” Hibiki hỏi.
“Tsumiki và Tetra đang giúp tại gian hàng của khu mua sắm. Lea đi trước với họ. Rosalind, Suzuran và Corona đang đi thẳng đến đó từ dinh thự. Tokiwa và Hội trưởng Momone cũng sẽ gặp chúng ta ở đó. Fam vẫn chưa hoàn thành bài tập về nhà nên Rain và Shirley đang giúp em ấy làm đó trước khi họ đến.”
“Còn Satsuki thì sao? Tôi cũng không thấy Harissa ở đây…” Hibiki nói, tò mò nhìn quanh bếp.
“Ồ, Harissa đang ở nhà Satsuki—”
Tôi chưa kịp nói hết câu thì chuông cửa đã reo. Đó là Satsuki và Harissa, cả hai đều đang mặc yukata. Harissa đang mặc một cái cũ của Satsuki. Họ đã đến nhà cô ấy thay đồ để mẹ của Satsuki có thể giúp họ.
“Cảm ơn vì đã đợi. Thay đồ mất khá nhiều thời gian.”
Satsuki buộc tóc ra sau. Cô ấy đang nắm chặt một chiếc ví trong một tay và tay kia của Harissa. Cô ấy dường như đang hỗ trợ Harissa, người không quen với việc đi geta. Huh... Nhìn geta của cô ấy làm tôi nhớ lại chuyện với L tối qua, nhưng tôi không để nó lộ ra trên mặt. Tôi đã cố gắng giữ điều đó giữa tôi và R. (Geta truyền thống của Nhật Bản là những đôi dép bằng gỗ nổi bật chủ yếu nhờ những chiếc “răng” là những miếng gỗ hỗ trợ gắn vào đế dép, nhằm giúp người mang có đủ chiều cao để giữ cho các bộ kimono không bị kéo lết trong bùn tuyết.)
“A-Anh nghĩ sao?” Harissa mặc yukata hỏi, nhìn tôi lo lắng.
“Anh...? Vâng, nó phù hợp với em. Thật là đáng yêu.”
“C-Cảm ơn rất nhiều!” Harissa cúi đầu xấu hổ.
“Rekka, còn tớ thì sao?”
“Hửm? Đó không phải là bộ yukata mà cậu đã mặc năm ngoái sao, Satsuki?”
“Đồ ngốc!”
Với đôi mắt ngấn lệ, cô ấy đã cho tôi một cú chặt karate nhanh chóng.
“Cũng dễ thương nữa…”
“Chậm quá đi!” Satsuki giận dữ và quay đi để cởi giày.
Sau đó chúng tôi di chuyển vào phòng khách, nơi có những người khác, và những cô gái không quen với yukata đều đến để xem Satsuki và Harissa.
“Thiệt là. Tui luôn hoàn toàn chết lặng trước sự ngu ngốc của cậu.”
“Im, lặng.”
Tôi bật lại nhận xét của R về cuộc trò chuyện giữa tôi và Satsuki vừa rồi. Trên thực tế, bây giờ là thời điểm tốt để hỏi cô ấy về điều đó trong khi những người khác đang bị phân tâm bởi bộ yukata.
“Nhân tiện, cô có chắc là tôi không nên quan tâm đến cô gái L đó không?”
“Ừ, đừng lo. Cứ để đó cho tui,” R vừa trả lời vừa quay tại chỗ.
Sau khi thấy cô ấy đẩy lùi cô gái kia dễ dàng như thế, tôi cảm thấy tốt hơn, nhưng...
“Cô biết đấy, hiếm khi được cô cứu tôi một lần đấy.”
“Đó là bởi vì nó không liên quan gì đến dòng dõi của cậu.”
“Hả?”
“Đó là một sát thủ đến từ tương lai.”
“Sát thủ?!”
Cô ấy nói một từ nguy hiểm một cách thản nhiên đến mức tôi nghi ngờ những gì mình vừa nghe.
“Tương lai... Đó là nơi của cô, phải không?”
“Nói về nó như một nơi thì hơi lạ… Nhưng chắc cậu có ý đúng đấy.”
“Nhưng tại sao một sát thủ từ tương lai lại đến đây?”
Tính cách sang một bên, tôi nghĩ R và tôi đã khá hợp nhau. Vậy tại sao một sát thủ lại truy đuổi tôi từ tương lai của cô ấy?
“Nhân loại vẫn không thay đổi bất kể thời gian trôi qua—quá khứ, hiện tại và tương lai.”
“Hả?”
“Cậu có nhớ cách tui nói với cậu rằng có thể tránh được Đại chiến Toàn thể bằng cái chết của cậu không, Rekka?”
“V-Vâng.”
Tôi nhớ lại đã có một cuộc trò chuyện như thế với R trước đây.
“Tôi được điều động bởi cơ quan mà tôi thuộc về với mục tiêu cứu lấy tương lai bằng cách khiến cậu chọn một nữ chính. Tuy nhiên, tùy chọn đó có thể không được hỗ trợ trên tất cả các không gian, thế giới, chủng tộc hoặc liên minh trong tương lai.”
“Nghĩa là?”
“Có thể có những người sẽ chọn cách loại bỏ tận gốc căn nguyên của Đại chiến Toàn thể—chính là cậu.”
Vâng, đó là đáng báo động.
“Nhưng cậu không cần phải lo lắng.” Thái độ lạc quan của R không dao động. “Những người cấp tiến như vậy rất ít. Quyền lực thống trị trong tương lai là cơ quan, và họ mong muốn một giải pháp hòa bình. Đó là lý do tình huống đặc biệt của ngày hôm qua buộc tui phải bảo vệ cậu, Rekka.”
Nói cách khác, R vẫn tránh xa những thứ liên quan đến Dòng dõi và câu truyện của tôi, nhưng cô ấy sẽ giúp giải quyết mọi rắc rối bắt nguồn từ tương lai. Cũng có lý. Tôi muốn cô ấy giúp đỡ tôi thường xuyên hơn, nhưng bây giờ đã hơi muộn để bắt đầu phàn nàn. Có vẻ như cô ấy cũng sẵn sàng bảo vệ các nữ chính, nên ít nhất tôi cũng biết ơn vì điều đó.
“Dù sao thì tui cũng là đồng minh của cậu mà.”
“...Không phải cô đã nói khi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên rằng nếu tôi chết, thì đáng đời tôi đúng không?”
“Ôi, làm ơn đi, Rekka. Cậu không nên thực sự coi tất cả những trò đùa vui nhộn từ R tuyệt vời và đáng yêu, một cách nghiêm túc đâu.”
“Tôi không biết có gì thú vị hay đùa cợt về điều đó khi cô nói bằng một giọng đều đều như vậy.”
R và tôi tiếp tục trò chuyện cho đến khi Satsuki gọi cho tôi. Tôi vẫn còn lo lắng, nhưng tôi quyết định tập trung vào việc tận hưởng niềm vui tại lễ hội tối nay.
▽
“Chà…”
Sau một chuyến đi bộ lên đồi tương đối mệt mỏi, chúng tôi đã đến trung tâm văn hoá nơi tổ chức lễ hội mùa hè. Chúng tôi đi qua bãi đậu xe chật cứng người và hướng đến khu đất nơi các gian hàng được dựng lên. Chúng tôi đã đi qua khá nhiều người trên đường tới đó, nhưng bản thân lễ hội đã hoàn toàn chật cứng khi so sánh. Nó đủ để khiến bạn tự hỏi tất cả chúng đến từ đâu.
“Chà, thật là nhiều người,” Harissa lẩm bẩm, lặp lại cảm xúc của tôi. Geta của em ấy đập xuống đất ầm ĩ.
“Sự hối hả và nhộn nhịp của các lễ hội là như nhau ở mọi quốc gia.”
“Chị hẳn đã từng xem rất nhiều lễ hội trước đây, Chelsea.”
“Quả là vậy. Tôi thậm chí đã thấy một số nơi người ta ném cà chua và cam. Ồ, và đôi khi cả điện thoại nữa.”
“...Đó có thực sự là một lễ hội không?”
Tôi mơ hồ nhớ đã từng nghe về một lễ hội ném cà chua trước đây, nhưng ném điện thoại là gì vậy? Thế giới là một nơi rộng lớn, kỳ lạ.
“Lễ hội hóa trang ở Rio cũng thật tuyệt vời. Cơ mà, nó có thể hơi quá sức đối với Rekka.”
Lễ hội hóa trang ở Rio? Đó có phải là lễ hội nơi mọi người diễu hành trong những bộ trang phục lộng lẫy, hở hang đó không...? Vâng, điều đó có thể là quá nhiều đối với tôi. Khi trí tưởng tượng của tôi bay xa, Chelsea nhận ra tôi đang đỏ mặt.
“Nếu cậu chỉ muốn xem bộ trang phục, thì tôi có một bộ. Thỉnh thoảng tôi mặc nó cho cậu xem nhé?” cô hỏi với một nụ cười trêu chọc.
“K-Không, không sao đâu!”
“Thật không...?” Chelsea chọc chọc vào đôi má đỏ bừng của tôi một cách giễu cợt.
“Nghĩ lại thì, xung quanh cậu không có nhiều kiểu chị gái đâu,” R trầm ngâm, gật đầu trầm ngâm với một ngón tay áp lên má.
Đúng là Lea và Corona lớn tuổi hơn, nhưng họ sẽ không bao giờ làm điều gì đó như thế này... Đợi đã, ai quan tâm đến điều đó chứ? Quan trọng hơn, làm thế nào tôi có thể đối phó với Chelsea ngay bây giờ? Ngực cô ấy áp vào vai tôi khi cô ấy dựa vào... Tôi không biết phải làm gì, nhưng đột nhiên có ai đó kéo cánh tay còn lại của tôi.
“Rekka, tôi vẫn chưa thực sự quen với Nhật Bản. Cậu có thể cho tôi biết thêm không?” Ellicia hỏi khi cô ấy dựa vào vai bên kia của tôi.
“Ồ, Ellicia cũng khá phù hợp. Tốt cho cậu, Rekka, nhận được tất cả tình yêu từ chị gái.”
Cô ấy chắc chắn rất thích điều này! Tôi thực sự muốn hét vào mặt cô ấy, nhưng không thể trước mặt mọi người.
“Này, Nammy. Hôm nay cậu không định nói với tôi và Sophie về Trái đất sao?”
“...Đã tìm thấy cậu, Rekka…”
Lyun tiếp cận tôi từ phía trước khi Tokiwa nhảy lên người tôi từ phía sau, hoàn toàn kẹp tôi vào trong. Giờ tôi bị mắc kẹt không có cách nào thoát ra được.
“…”
Và tệ nhất là, Satsuki và những người khác trông có vẻ không vui...
“Gì thế này, đứa trẻ rắc rối? Có vẻ như cậu lại không tốt nữa rồi.”
“Làm ơn cứu em...”
Tôi cầu xin người đến muộn nhất, Hội trưởng Momone, giúp đỡ. Ít nhất nhóm của chúng tôi đã đến với nhau. Ít nhất đó là một điều tốt....
“Nhóm Rosalind đã ở đây chưa?”
“Cô ấy mới ở đây một lúc trước, nhưng hai người trong nhóm của cô ấy đã mất tích, nên cô ấy đã đi tìm họ.”
“Hai người?”
Nhóm biệt thự bao gồm Rosalind, Suzuran, Ulaula và Corona. Nếu hai người mất tích... đó sẽ là Ulaula và Corona, chắc vậy? Có lẽ họ đã bị phân tâm bởi một cái gì đó và đã đi lang thang.”
“Vậy thì chắc chúng ta cũng có thể đi thôi. Chúng ta chủ yếu sẽ đi loanh quanh, nên cuối cùng chúng ta sẽ đụng mặt họ thôi.”
À thì, cả bốn người họ đều nổi bật, nên sẽ dễ dàng nhận thấy họ. Và thế là nhóm 11 người của chúng tôi đi đến nơi dựng quầy hàng.
“Vậy, điều gì đưa chị đến Nhật Bản, Ellicia? Đừng nói là chị chỉ ở đây cho lễ hội nhé.”
“Chà, đại loại thế. Dương sẽ sớm thành lập một chi nhánh Nhật Bản của tổ chức, nên tôi cũng sẽ giám sát việc đó.”
Dương là thủ lĩnh của tổ chức tâm linh mà Ellicia là thành viên.
“Chúng tôi có một vài chi nhánh trên khắp thế giới, nhưng đây là chi nhánh đầu tiên của chúng tôi ở Nhật Bản.”
“Điều gì khiến chị quyết định mở một cái ở đây?”
“Bởi vì cậu ở đây.”
“Tôi?”
“Chúng tôi muốn duy trì mối quan hệ với cậu.”
Cái đó... hơi bất ngờ.
“Tôi thực sự không phải là người đặc biệt…”
“Những gì họ nói về sự khiêm tốn của người Nhật là đúng.”
“Không phải như vậy...”
“Cậu rất đặc biệt, Rekka,” Ellicia khẳng định chắc nịch. “Những gì cậu cho tôi thấy ngày hôm đó thật phi thường... đặc biệt là đối với một người đã sống cuộc đời như tôi. Cậu đã tự mình giải quyết vô số vấn đề trong khi bất kỳ người bình thường nào cũng sẽ bị choáng ngợp dù chỉ phải giải quyết một trong số chúng. Và tôi là một phần trong đó... đó là lý do tôi—”
“Không giống như tôi đã làm bất cứ điều gì một mình. Nếu chỉ có mình tôi, tôi sẽ vô dụng.”
Tôi đã có thể giải quyết bốn câu chuyện đan xen nhau vì tôi có sự giúp đỡ của mọi người. Và khi tôi và Ellicia đang nói về điều đó thì Harissa, Lyun và Sophie tiến lại gần.
“Ngài Rekka, có điều gì đó thú vị ở đằng kia.”
"Nammy, đi với chúng tôi một chút!"
“Nhanh lên, Nammy!”
“C-Chà, đừng kéo tôi nữa!”
Tôi đang bị kéo đến trò chơi vớt cá vàng.
“Này, cái gì đây? Chúng có thật à?"
“Vâng, chúng có thật. Chúng là những con vật được gọi là cá vàng.”
“Ồ...”
“Ồ...”
Hai chị em sylpheed đồng loạt bày tỏ sự kinh ngạc của họ. Giờ nói mới nhớ, những sinh vật sống duy nhất trong tinh linh giới là tinh linh. Họ chưa bao giờ nhìn thấy động vật trước đây, nói gì đến cả một đàn cá vàng.
“Cậu làm gì với những con cá vàng này?”
“Cậu bắt chúng bằng cái muỗng. Thấy không?”
Tôi chỉ vào phụ huynh đang giúp con họ cố gắng lấy một cái muỗng bằng giấy. Giống như một trò chơi vì giấy tan nhanh và ta không có nhiều cơ hội để thử. Có một người cha bên cạnh họ đang tận dụng góc bể bơi để vây bắt từng người một ... Chà, ông ấy thật giỏi. Trong khi tôi xem ông ấy thực hiện phép thuật của mình, Harissa kéo tay áo tôi.
“Ngài Rekka, ta sẽ làm gì sau khi bắt được một con?”
“Ồ, ta có thể nuôi nó như thú cưng.”
“Thú cưng?!”
“Anh khá chắc chắn rằng chúng ta có một bể cá không sử dụng ở nhà.”
Đôi mắt Harissa lấp lánh khi nghe thấy điều đó.
“Em có muốn thử không?” tôi hỏi.
“Làm ơn!”
“Tôi nữa, Nammy!”
“Rồi rồi. Em cũng muốn đi chứ, Sophie?”
“Ừ!”
Tôi trả tiền cho người điều hành trò chơi và nhận được ba muỗng.
“Đây,” tôi nói khi đưa chúng cho các cô gái. "Cái này sẽ không tồn tại lâu trong nước, nên hãy dùng một cách hợp lý.”
“Hiểu rồi!” Harissa hăng hái trả lời.
Lyun và Sophie trông cũng sẵn sàng để đi. Nhưng chưa đầy năm phút sau...
“Á á!”
Cái muỗng của Lyun là cái cuối cùng bị vỡ, nhưng không ai trong số họ có bất cứ điều gì để chứng minh cho những nỗ lực của họ. Tôi đoán việc vớt cá vàng hơi khó đối với ba người mới. Chà, không giống như tôi cũng giỏi...
“Ngài Rekka, xin hãy thử xem!”
“Hả?”
“Đúng rồi, Nammy! Cậu bắt chúng cho chúng tôi đi!”
“Chúc may mắn, Nammy!”
Ba cô gái hướng ánh mắt đầy hi vọng về phía tôi... khiến tôi toát mồ hôi lạnh. Vừa này là cái gì vậy? Sự căng thẳng của một người đàn ông sắp phải chứng minh giá trị của mình trong một trận chiến được ăn cả ngã về không... Một trận chiến mà tôi không thể thua! Tôi lặng lẽ trả tiền một lần nữa rồi lấy một cái muỗng và cái bát cho mình. Thành thật mà nói, tôi không có tự tin, nhưng tôi phải thử.
Một khi cái muỗng bị vỡ, tất cả sẽ kết thúc. Tôi đã từng nghe nói rằng tốt nhất là di chuyển nó vào và ra khỏi nước theo một góc chéo. Tất nhiên, nó càng ít tiếp xúc với nước thì càng tốt. Chỉ có một kẻ ngốc mới đặt cái muỗng thẳng xuống nước và cố gắng đuổi theo một con cá bằng cách đó. Tôi tập trung vào việc thu hẹp tầm nhìn của mình, tưởng tượng ra một không gian hình chữ nhật trong bể cá vàng và dán mắt vào đó. Ngay khi một con cá vàng bơi trong chiếc hộp tưởng tượng đó, tôi sẽ chộp lấy nó. Đó là tất cả trong tâm trí tôi. Không có gì khác nữa. Tôi tập trung vào nhiệm vụ duy nhất này. Và rồi, khi khoảnh khắc đến...
“Aha!”
Cánh tay phải của tôi phản ứng gần như theo phản xạ. Cái muỗng đi vào nước theo một góc 45 độ hoàn hảo, bắt được con cá và thoát ra khỏi nước theo cùng một cách — chờ đã, tại sao nó lại nặng như vậy?! Không đời nào một con cá vàng nặng đến thế này. Nhưng đó là mức mà dòng suy nghĩ của tôi đạt được trước khi tôi thoát ra khỏi chế độ tập trung thiền định và trở lại với các giác quan của mình. Và thứ tôi nhìn thấy trong cái muỗng của mình... là một con cá đang ngoắc hàm về phía tôi.
“Ái chà!”
Đó là một con cá, nên tôi không la hét ầm ĩ, nhưng tôi đánh rơi cái muỗng vì sợ bị cắn.
“C-Cá piranha?”
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy chúng trực tiếp trước đây, nhưng đó là điều đầu tiên tôi nghĩ đến khi nhìn thấy con cá có răng nanh.
“C-Cái gì thế?! Làm sao nó vào được trong đó?!”
Người đàn ông điều hành trò chơi đã rất ngạc nhiên đến nỗi anh ta ngã ra khỏi ghế. Những khách hàng khác cũng bắt đầu lùi lại.
“Lùi lại, ba người…!” Tôi nói, vẫy tay với Harissa và các chị em.
Ngay sau đó, con cá piranha lao thẳng lên khỏi mặt nước như thể nó đang đuổi theo con mồi đã bỏ chạy.
“?!”
Tôi theo bản năng che mặt lại, nhưng dù đã vài giây trôi qua, tôi vẫn không cảm thấy có gì đang cắn mình.
“Cậu không sao chứ, Cậu Namidare?” ai đó đã hỏi.
Tôi sợ hãi đưa tay ra khỏi mặt và thấy Suzuran đang đứng đó trong bộ đồ hầu gái thường ngày của cô ấy, thản nhiên cầm một con dao bạc có xiên một con cá piranha trên đó. Đằng sau cô là Rosalind, Corona và Ulaula bất mãn. Rõ ràng tất cả họ đã tìm được nhau.
“Đây.”
“Ồ, vâng. Cảm ơn.”
Tôi nắm lấy bàn tay dang rộng của Suzuran và đứng dậy.
“Chậc…”
Có phải tôi vừa nghe thấy ai đó tặc lưỡi? Tôi quay lại nhìn và thoáng thấy một người mặc đồ đỏ đang biến mất trong đám đông... trước khi họ kịp vấp phải một hòn đá và cắm mặt xuống đất.
“Không sao chứ, cô bé?”
“Ui da... Hả? Ừ...”
Một người đàn ông đi ngang qua có vẻ vô cùng quan tâm, phủi bụi bẩn trên bộ kimono cho cô. Cô ấy chỉ vặn vẹo trong sự xấu hổ.
Đó là L phải không? Tôi đã chắc chắn về điều đó khi cô ấy đột nhiên quay đầu về phía tôi và ném cho tôi một cái lườm bẩn thỉu. Sau đó, cô ấy biến mất vào đám đông và lần này biến mất thành công. Nhìn cô ấy chạy đi, điều duy nhất tôi có thể nghĩ là cô ấy sẽ vấp ngã bất cứ lúc nào nếu cô ấy tiếp tục.
▽
“Tuyệt. May là không có chuyện gì xấu xảy ra với Rekka. Nếu không thì chủ gian hàng đó sẽ gặp rất nhiều rắc rối…”
“Đủ rồi, Rosalind. Dù sao thì anh ấy cũng đã cho chúng tôi con cá vàng như một lời xin lỗi.”
Người đàn ông đã cho chúng tôi ba con cá vàng để giải quyết rắc rối. Tôi không nghĩ anh ấy phải chịu trách nhiệm, nhưng Harissa thực sự muốn chúng, nên tôi đã vui vẻ chấp nhận.
“Cám ơn cậu, Suzuran. Vì đã cứu tớ.”
“Không có gì.” Cô lạnh lùng đáp.
Như thường lệ, cảm xúc của cô ấy không thực sự thể hiện trên khuôn mặt. Cô ấy hơi giống R theo nghĩa đó, chỉ là đẹp hơn nhiều. Cô ấy thậm chí còn cười, điều mà tôi ước cô ấy làm thường xuyên hơn. Nhưng tạm gác chuyện đó sang một bên, có nhiều vấn đề quan trọng hơn trong tầm tay...
“R.”
“Vâng?”
“Con cá piranha đó... Đó là do L phải không?”
“Có vẻ như vậy,” R gật đầu nói.
“Không phải cô nói sẽ bảo vệ tôi khỏi đòn tấn công của L sao?” Tôi thì thầm vào tai cô ấy để tránh những người tham gia lễ hội nghe thấy.
“Và tui đã làm. Hôm qua. Cho cậu biết, nếu lúc đó tui không bảo vệ, cậu giờ sẽ là bụi nguyên tử rồi.”
“...Hả? Thật á?”
“Ừ, nghiêm túc đấy. Nhưng liên quan đến vụ việc vừa rồi, tui cảm thấy Suzuran đang đến gần và suy luận rằng tui không cần phải nhúng tay vào vì cô ấy sẽ lo liệu. Tui có thể đã làm những gì cô ấy đã làm, nhưng như cậu biết đấy, tui không thể bị người khác nhìn thấy. Sẽ không rắc rối khi giải thích cho đám đông về việc cá piranha đột nhiên biến mất sao?”
“...Chà, khi cô nói theo cách đó, ừ.”
“Tui vui vì cậu hiểu. Tui phải nói rằng một con cá piranha là một chiến thuật khá thô sơ... nhưng nó thành công ở chỗ tui chỉ đề phòng những vũ khí của tương lai. Cô ta chắc chắn có một số ý tưởng độc đáo. Có lẽ cô ta đã thử cá piranha vì không vũ khí nào từ tương lai có thể xuyên thủng hàng phòng ngự của tui.”
“Được thôi, vậy thì...”
“Gì nữa?”
“Cô và L có biết nhau không?”
Bắt đầu cảm thấy như thế, nên tôi phải hỏi. L có vẻ như rất thù địch với R, và R cứ nói như thể cô ấy biết rõ về cô ta.
“L là chị gái của tui.”
“Ồ, được rồi… Đợi đã, cái gì của cô cơ?!”
Tôi vô tình cao giọng trước câu trả lời hơi bất ngờ.
“Hửm? Có chuyện gì vậy, Rekka?”
“A-À, k-không có gì.”
Tôi lo lắng vẫy tay với Satsuki đang lo lắng, người đã quay lại để xem tôi đang la hét về điều gì.
“Thật không? Ồ, họ đang bán táo kẹo ở đằng kia.”
“Tui nói chị, nhưng bọn tui không có quan hệ huyết thống. Tui tin rằng mình đã nói với cậu trước đây về việc tui là một dạng sống nhân tạo được gọi là Kiklim. L là một Kiklim từ thế hệ trước.”
Satsuki đã bắt đầu một cuộc trò chuyện hoàn toàn khác với tôi, nên R tiếp tục giải thích mà không đợi tôi trả lời. Nhờ vậy mà tôi đã hiểu được phần nào bức tranh. Khi chúng tôi xếp hàng ở gian hàng kẹo táo, tôi lấy điện thoại ra và bắt đầu gõ.
-Nhưng tại sao chị của cô lại nhắm vào tôi?-
Cô ấy đã đề cập đến việc tôi có thể trở thành mục tiêu để ngăn chặn Đại chiến Toàn thể, nhưng tại sao chị cô ấy lại làm thế? Nếu cô ấy là một Kiklim như R, chắc chắn cô ấy đã được tạo ra bởi cùng một ‘cơ quan’ hay gì đó. Nên, chắc chắn họ đã ở cùng một đội. Đúng...?
“L lẽ ra là người được gửi cho cậu, Rekka.”
-Thật sao?-
“Đúng. Do đó, cô ấy đã trải qua khóa đào tạo một năm cho nhiệm vụ này, nhưng... Chà, cho dù có giải thích, cậu cũng sẽ không hiểu, nên hãy nói rằng có một số vấn đề đã nảy sinh, dẫn đến việc sản xuất ra thế hệ thứ năm.”
Và thế hệ thứ năm đó là R, chắc vậy. Tức là L đã bị loại bỏ sau khi loại khỏi nhiệm vụ...?
-Chuyện gì đã xảy ra với L sau đó?-
“Trong tương lai, các dạng sống nhân tạo cũng có quyền con người. Nên, L đã được gửi đến một khu nội trú để tham gia các khóa học giúp cô ấy hòa nhập với xã hội bình thường để cô ấy có thể sống một cuộc sống bình thường… Nhưng cô ấy đã biến mất khỏi đó một lúc trước.”
-Biến mất?-
“Đúng. Cơ quan đã làm mọi thứ có thể để xác định vị trí của cô ấy, nhưng không bao giờ ra... cho đến một đêm nọ khi cô ấy đột nhiên xuất hiện ở đây.”
Cho nên, sau khi biến mất, cô ấy lại thay lòng đổi dạ, đến đây ám sát tôi? Tuyệt. Đó chỉ có thể có nghĩa là một điều.
“Có lẽ cô ấy đã bị bắt bởi một nhóm muốn thấy cậu chết, Rekka. Mặc dù tui không thể suy luận liệu cô ấy đã bị tẩy não hay thay đổi theo ý muốn của mình, nhưng rất có thể đó là những gì đã xảy ra.”
Ừ, hoàn toàn tuyệt... Ít nhất giờ tôi đã biết tại sao cô ấy có thể cố ám sát tôi.
“Đây, Harissa.”
“Ồ! Cảm ơn anh nhiều!”
Tôi đưa kẹo táo cho Harissa và cố gắng giải tỏa tâm trí, thì...
“Cậu không cần phải lo lắng về L, Rekka,” R ngắt lời tôi.
Tôi lại rút điện thoại ra.
-Tại sao không?-
“Như tui đã nói trước đây, chuyện này không liên quan gì đến dòng dỗi, nên tui sẽ tự mình giải quyết với L,” R nói thẳng thừng, kéo mũ xuống để tôi không nhìn thấy mắt cô ấy.
Mặc dù cô ấy nói vậy...
Tôi lén lút chỉ ngón tay trỏ của mình để chỉ R có thể nhìn thấy nó. Cô ấy quay lại nhìn theo hướng tôi chỉ, nơi L đang trốn—hoặc đang cố trốn—đằng sau một giá đỡ, rõ ràng là đang theo đuôi tôi. Ồ, cô ấy vừa làm rơi thứ gì đó và bị chủ quầy la mắng.
R và tôi im lặng nhìn nhau. Mặc dù con cá piranha trước đây thực sự làm tôi ngạc nhiên, nhưng tôi bắt đầu nghi ngờ liệu một cô gái vụng về như vậy có thực sự cần được ‘xử lý’ hay không.
Sau đó, L tiếp tục can thiệp—thay thế các vòng tung nhẫn bằng luân xa(chakram), lén nhét một loại bột trắng kỳ lạ vào kẹo bông của tôi, v.v.—nhưng nhìn chung không gây ra nhiều rắc rối.
“Tớ cảm thấy như mình cứ nhìn thấy cùng một cô gái xung quanh.”
“T-Thật à?”
Nếu có gì, tôi gặp nhiều khó khăn hơn trong việc tìm ra lý do để nói với nhóm Satsuki về điều đó. Họ sẽ lo lắng nếu tôi nói với họ rằng tôi suýt bị ám sát, và tôi không biết liệu mình có nên nói với họ về Đại chiến Toàn thể trong tương lai hay không, nên tôi đã giữ im lặng về L.
“...Ồ? Đã tám giờ rồi.”
Hơn một giờ đã trôi qua trong chớp mắt. Với nhóm tò mò của chúng tôi tụ tập, tôi đã bị kéo thẳng từ nơi này sang nơi khác. Trước khi tôi nhận ra điều đó, chúng tôi đã ở trong sự sôi nổi của lễ hội. Pháo hoa được cho là bắt đầu lúc chín giờ... Liệu nhóm của Rain có kịp không? Ngay khi tôi đang thắc mắc về chúng, tôi cảm thấy có thứ gì đó mềm mại đang đè lên lưng mình.
“Rekka… tôi mệt rồi.”
“Ách! Cô lại cố quyến rũ Rekka bằng cặp đào ngoại cỡ của mình đấy à!”
“...Đào? Nếu kiếm Momo, cô ấy ở đằng kia…”(Claudius: Đào là momo trong tiếng nhật)
Không, Tokiwa, đó hoàn toàn không phải là điều mà Rosalind đang nói đến...
“Biết đấy, nếu chị bị choáng ngợp bởi đám đông, chị nên nghỉ ngơi một chút,” tôi đề nghị Tokiwa, người có vẻ khá nhợt nhạt so với những gì tôi có thể thấy khi cô ấy bò lên lưng tôi.
“...Ừ. Vì đó là một dịp đặc biệt, tôi muốn ở lại với cậu mà…”
Thật khó để từ chối khi cô ấy nói như vậy, nhưng tôi cũng không thể cõng cô ấy trên lưng mãi được,... chủ yếu là do tâm trạng của Rosalind.
“Ồ, ừm... đúng rồi! Tsumiki và Tetra nói rằng họ đang giúp tại một gian hàng, phải không? Hãy cùng ghé qua nào!”
Rõ ràng đó là một mưu đồ để thay đổi chủ đề, nhưng may mắn là không ai phản đối, và tất cả chúng tôi đều đi đến quầy hàng từ phố mua sắm.
“Ồ, không phải là Rekka đó sao.”
“Rekka!”
Tsumiki và Tetra đang làm nhiệm vụ thúc đẩy khi họ nhìn thấy chúng tôi và vẫy tay.
“Có chuyện gì vậy? Các cậu bận à?”
“Trước đây có một hàng dài xếp hàng, nhưng giờ mọi thứ đã lắng xuống. Cậu cũng có thể mua một cái gì đó trong khi ở đây.”
“Cậu đang bán cái gì vậy?”
“Kebab.”(Claudius: Kebab (còn được viết kebap, kabab, kebob, kabob, kibob, kebhav, kephav) là món ăn sử dụng thịt cắt miếng rồi xiên vào que nướng trên than hồng.)
“Tuyệt!”
Tôi hỏi xem các cô gái có muốn không, nhưng đáng ngạc nhiên là rất ít trong số họ muốn - chỉ có Chelsea và Corona.
“Ừm… chúng tớ đã ăn nhiều rồi.”
“Quá nhiều calo nhỉ?”
“Tớ đã có đủ thức ăn dầu mỡ...”
Những người còn lại đều chỉ nói những điều tương tự. Có vẻ như tất cả họ đều đồng ý, ngoại trừ Hibiki, người trông giống như cô ấy muốn một ít, nhưng miễn cưỡng từ bỏ sau khi đếm trên đầu ngón tay.
“Tôi luôn năng động, nên không thực sự lo lắng về những điều như thế.”
“Ta chưa bao giờ lo lắng về những điều như vậy trước đây trong đời.”
Và thế là Chelsea, Corona và tôi gọi kebab cho ba người.
“Có liền! Lea, ba xiên!”
“Rõ.”
“Đợi đã, Lea là người nướng chúng à?”
“Hả? Cái gì, cậu không để ý à?”
Tôi không thể nhìn thấy cô ấy qua làn khói bốc lên từ vỉ nướng cho đến khi cô ấy bắt đầu vẫy nó đi để nói xin chào.
“Tôi nghe nói chị đến cùng Tsumiki và Tetra, nhưng không nghĩ chị cũng đang giúp đỡ.”
“Tôi cũng được yêu cầu giúp đỡ ở những nơi khác, nên tôi đang đi vòng quanh.”
“Doanh số bán hàng luôn tăng khi Lea giúp đỡ.” Tsumiki nói thêm.
“Và các cửa hàng khác đều nói rằng tôi có thể ăn đồ thừa của họ sau khi hết đêm,” Lea nói khi cô vui vẻ lật một cái kebab.
Lea điển hình như thế nào khi bị thức ăn dụ dỗ...
“Được rồi, những thứ này đã xong,” cô nói.
“Cảm ơn.”
Chúng tôi đã giao tiền và lấy kebab của mình.
“Ồ! Ngon!”
“Cậu đang sử dụng một số thịt tốt.”
“Thứ này khá khác với thịt ở quỷ giới.”
Mỗi người chúng tôi đều đưa ra ý kiến của mình khi thưởng thức món kebab. Khi tôi đang ăn, Lea ra hiệu cho tôi lại gần. Tôi cúi xuống, tự hỏi cô ấy muốn gì.
“Đó thực sự không phải là thịt bò; đó là thịt của tôi.”
“Ách!”
Thịt Leviathan được coi là vật hiến tế cho các vị thần! Không có gì ngạc nhiên khi nó rất ngon! Lea cười toe toét như một đứa trẻ vừa chơi khăm hoàn hảo. Tôi định nói gì đó đáp lại, thì đột nhiên...
“Ưm! Mmph!”
Tôi nghe thấy một giọng nói bị bóp nghẹt từ phía sau khán đài khiến tôi chết lặng tại chỗ.
“Lea, có ai ở đằng sau không?”
“Hửm? Ừ, có đấy.”
Cô lui ra phía sau một lúc, rồi lại bước ra, tay cầm cổ L đang bị trói.
“Tôi đã bắt cô bé ở đó một lúc trước. Cô bé đã gây trò nghịch ngợm khắp nơi.”
“Hmph! Mmrgh!”
L thì thầm điều gì đó dưới lớp băng bịt miệng của cô ấy và lườm tôi với đôi mắt đẫm lệ.
“Ừ, về cái đó… Lea, tôi có thể mượn cái đó một lát được không?”
“Tôi không phiền đâu.”
Tôi lấy L từ Lea và đi đến một nơi hẻo lánh cách xa những người khác.
▽
Chúng tôi dừng lại trước tòa nhà chính của trung tâm văn hoá, cách khu lễ hội khá xa. Bản thân trung tâm đã đóng cửa, vì vậy không có dấu hiệu của bất kỳ ai xung quanh.
“Pwah!”
Tôi gỡ miếng bịt miệng ra khỏi L, người không nói bất cứ điều gì mặc dù cô ấy lầm bầm trước đó. Cô ấy chỉ nhìn chằm chằm vào tôi.
“Ừm…”
À, tệ thật... Tôi cũng chưa thực sự nghĩ về những gì mình sẽ nói. Có thể bắt đầu lời chào?
“Này, L”
“Đừng tỏ ra quen thuộc với tôi, kẻ lăng nhăng tồi tệ nhất thế giới.”
“Được...”
Tôi phải làm gì? Câu đó tổn thương nhiều hơn tôi mong đợi. Khi tôi đang quay cuồng vì bị xúc phạm ngay từ cổng, R đã bước tới.
“L, dừng chuyện này lại đi. Cô không có khả năng ám sát Rekka.”
“Gì?! Cô đang nói rằng tôi nên từ bỏ? Rằng tôi kém cỏi hơn cô?!” L hét lên với tất cả cảm xúc của mình.
Nhưng R chỉ bình tĩnh trả lời: “Tôi có khả năng vượt trội hơn cô là điều đương nhiên.”
“Nói gì...?!”
“L, chúng ta là dạng sống nhân tạo. Chúng ta là sản phẩm được tạo ra. Việc thế hệ mới nhất có thông số kỹ thuật cao hơn các mẫu cũ là điều đương nhiên. Cô có thể nói đó là toàn bộ vấn đề. Xét cho cùng, các phiên bản mới là sự phát triển đạt được bằng cách tối ưu hóa và sàng lọc liên tục.”
“N-Này, R…”
R nói có lý, nhưng đó là một cách diễn đạt vô tâm. Tôi đã cố ngăn cô ấy lại, nhưng cơn thịnh nộ của L đã bộc phát trước.
“Cái... Chuyện gì thế này?! Tôi mới là người phải nhận nhiệm vụ đó!”
“...Và do đó cô đã quyết định đứng về phía những người đang cố gắng loại bỏ Rekka vì cô đã bị loại khỏi nhiệm vụ? Dừng lại đi.”
Hả? Có phải tôi tưởng tượng không, hay R có vẻ hơi tức giận...? Cô ấy thường vô cảm, chắc chắn rồi, nhưng cô ấy nghe có vẻ bực tức. Không, tôi phải lo lắng về việc hòa giải giữa hai người này trước bất cứ điều gì khác.
“Sao không bình tĩnh lại trước đi, hai người?”
Tôi bước vào giữa họ với lưng quay về phía L, và sau đó tôi nghe thấy tiếng gì đó vụt sau lưng. Tôi quay lại và thấy L đã cắt đứt sợi dây đang trói cô ấy bằng một thanh kunai và đang cố thoát ra... cho đến khi dây đeo geta của cô ấy bị đứt, khiến cô ấy ngã lăn ra đất.
“…”
Cô ấy bị đập đầu à? Cô lặng lẽ nằm trên nền bê tông...
“Cô không sao chứ?" Tôi chạy đến đỡ cô ấy dậy. “À, cô đã sướt da một chút. Tôi sẽ nhờ Satsuki hoặc Harissa chữa trị cho—”
“Đ-Đừng chạm vào tôi!”
L hất tay tôi ra và lùi lại vài bước. Cô ấy hẳn đã rất xấu hổ. Má cô ấy khá đỏ.
“N-Ngươi không có lý do gì để đối xử tử tế với ta cả!” cô ấy rít lên trước khi biến mất như trong phòng ngủ của tôi vào đêm hôm trước.
“Có vẻ như tui đã thất bại trong việc thuyết phục cô ấy…” R lầm bầm.
“Thuyết phục á? Có vẻ như cô đang khiêu khích cô ấy.”
“Hả… Cậu nghĩ vậy à?” R thực hiện vài cú nhào lộn trên không trước khi lặng lẽ nói: “Chắc tui không giỏi việc này như cậu.”
Trong khoảnh khắc đó, cô ấy có một khoảnh khắc hiếm hoi thực sự trông giống như một cô gái ở độ tuổi của cô ấy, điều đó khiến tôi hối hận về lời mình vừa nói. Nhưng tôi đã tỉnh lại.
“Pháo hoa bắt đầu lúc chín giờ. Hãy quay lại với mọi người.”
“...Ừ.”
Chúng tôi rời khỏi khu đất và quay trở lại lễ hội nơi có những người khác.
▽
Sau khi nói với Lea rằng L đã về nhà sau khi hứa sẽ không bao giờ gây rắc rối nữa, chúng tôi quay lại công việc tận hưởng lễ hội.
“Này, anh Rekka!”
“Rekka.”
“Fam, Rain.”
Không lâu sau, chúng tôi tình cờ gặp Fam và Rain - những người cuối cùng đã hoàn thành bài tập về nhà của Fam - cũng như người bảo hộ của họ, Shirley và Garnet.
“Bằng cách nào đó chúng tôi đã đến kịp giờ bắn pháo hoa.”
“Thật mừng. Chắc chắn còn lại khá nhiều hả?” Tôi hỏi một Shirley hơi run.
“Fam đã không chạm vào hầu hết các phần tốn nhiều thời gian, chẳng hạn như dự án nghiên cứu. Chúng tôi phải bắt đầu bằng cách tìm kiếm những dự án có thể hoàn thành trong nửa ngày, sau đó tìm cách thúc đẩy cô ấy thực hiện chúng... Tôi kiệt sức rồi.”
“Chà, làm tốt lắm.”
Shirley có lẽ có thể thực hiện một dự án khoa học cấp hai trong giấc ngủ của mình, nhưng với tư cách là một giáo viên, cuộc đấu tranh lớn nhất của cô ấy là thúc đẩy một Fam miễn cưỡng tự làm điều đó. Và bất chấp những gì Fam đã đạt được trong ngày qua, có vẻ như Shirley mới thực sự là người đáng được khen ngợi.
“Cậu có muốn một ngụm không? À thì, nếu cậu không phiền thì tôi đã uống rồi…”
Tôi đưa cho cô ấy một ít slushie (Sinh tố kem tuyết) đang uống dở của mình. Đồ uống trong túi là hỗn hợp của nước trái cây ngọt và đá xay, khiến nó trở nên hoàn hảo cho tâm trạng vui vẻ của lễ hội.
“Cảm ơn.”
Có một tia lấp lánh trong đôi mắt đeo kính của cô ấy khi Shirley nhận món slushie từ tôi và áp môi vào ống hút.
“Aaaaaaa!”
Đột nhiên, những cô gái khác xung quanh tôi bắt đầu la hét, nhưng Shirley vẫn tiếp tục nhấp một ngụm với vẻ mặt sảng khoái. Sau khi uống gần hết, cô thở dài thườn thượt.
“Tôi cảm thấy như mọi căng thẳng của tôi từ hôm nay đã được giải tỏa,” cô ấy tuyên bố một cách trang trọng.
“Thật không công bằng, chị Shirley!”
“Đừng làm ầm lên, Fam. Anh cũng sẽ mua cho em một cái.”
“Đó không phải là vấn đề!” Fam hét lên, giậm chân.
“Hừm…”
Rain, người đang đứng cạnh cô ấy, có vẻ như cô ấy cũng sắp nổi cơn thịnh nộ.
“Ư-Ưm... Pháo hoa sẽ sớm thôi. Chúng ta nhanh đến sân bóng chày nhé?”
Tất cả các quầy hàng đều được dựng dọc theo khu vực điền kinh của trung tâm văn hoá, trong khi sân bóng chày liền kề sẽ được sử dụng để bắn pháo hoa. Đó là nơi đội bóng chày của trường chúng tôi tập luyện rất nhiều. Pháo hoa sẽ được phóng từ gò của người ném bóng, trong khi khán giả sẽ ngồi trên khán đài hoặc xem những ánh đèn nhảy múa trên bầu trời từ bờ xung quanh bên ngoài sân. Chúng tôi đến đủ sớm để đảm bảo chỗ đứng, nhưng chúng tôi đã chiếm nhiều chỗ cho cả nhóm chúng tôi.
“Năm tới chúng ta có nên mang theo chăn dã ngoại và xem từ bờ sông không?”
“Điều đó có lẽ tốt hơn,” tôi nói, đồng ý với Satsuki, người ngồi cạnh tôi.
“Hay là ta ngắm từ bầu trời trong phi thuyền của em vào năm tới? Chỉ có hai chúng ta!” Iris gợi ý, dựa vào Satsuki.
Trong khi ngắm nhìn từ trên trời nghe có vẻ hay đấy, chỉ có hai chúng tôi thì hơi... Nhưng tôi không thể nói to điều đó khi ngực cô ấy áp vào cánh tay tôi!
“Hay là anh muốn làm thế trong năm nay? Nếu anh đợi ở đây, em có thể mang phi thuyền của mình đến ngay!”
“Ôi Iris! Đừng nói những điều ích kỷ như vậy,” Satsuki mắng.
“Đúng vậy, Iris. Giữ Rekka cho riêng mình là không tốt,” Chelsea lên tiếng.
Tôi cảm thấy như tôi đã được giải cứu. Cho đến khi...
“Này, Iris sẽ đánh cắp Rekka. Đừng chỉ ngồi đó, Hibiki! Nói gì đó đi!” Chelsea khiển trách.
“Hả? Wah!” Hibiki hét lên khi bị Chelsea tát vào lưng.
Cùng với đó, Hibiki, người đang ngồi phía sau tôi, lao về phía trước và đánh vào tôi.
“H-Hibiki?!”
“X-Xin lỗi! Cậu ổn không?”
Tôi vẫn ổn nhưng, ừm... bộ ngực to bất ngờ của cô ấy áp sát vào gáy tôi, khiến tôi đổ mồ hôi đầm đìa. Chưa kể cái mùi dễ chịu xộc vào mũi tôi...
“Hừm!”
“Gwah?!”
Hai khuỷu tay thọc vào người tôi từ hai bên.
“Trời ạ,” R thở dài, ngay khi pháo hoa được bắn.
Bùng!
“Eeeeek!”
Sophie ré lên khi nghe thấy tiếng pháo hoa và bám lấy cánh tay chị gái.
Pow!
Nhưng vẻ mặt của cô chuyển từ sợ hãi sang ngạc nhiên khi nhìn thấy những ánh đèn nhảy múa trên bầu trời. Các chị em tinh linh cũng không phải là những người duy nhất sợ hãi. Người ngoài hành tinh, người lòng đất, quỷ... Xem xét nhóm của chúng tôi đa dạng như thế nào, đây là lần đầu tiên nhiều người trong họ được xem pháo hoa. Đúng là tôi nghĩ chúng cũng rất tuyệt vời, mặc dù tôi đã xem hàng năm.
Những quả đạn mà người thợ bắn pháo hoa nạp vào cối trên gò đất sẽ phóng lên không trung với một tiếng nổ. Vài giây sau, một bông hoa lửa sẽ nở trên bầu trời. Thực sự chỉ có một cách để mô tả nó: đẹp. Cả khán giả trên khán đài và trên bờ sông đều kinh ngạc ngước nhìn màn pháo hoa cuối cùng của mùa hè. Nó giống như một điềm báo về sự kết thúc của kỳ nghỉ hè, khiến họ gần như hơi buồn. Và ngay khi buổi biểu diễn gần kết thúc, điều tuyệt vời nhất đã xảy ra.
“...!”
Tôi nghĩ rằng tôi nghe thấy một cái gì đó đang vật lộn. Pháo hoa đã khiến hầu hết những người khác không chú ý, nhưng một vài người trong họ nhận ra rằng có điều gì đó kỳ lạ đang xảy ra trên gò đất trong khi chúng tôi chờ đợi đợt pháo hoa tiếp theo. Thật khó để nhìn thấy trong bóng tối, nhưng có vẻ như đang xảy ra xô xát. Ai đó đang quậy phá. Có vẻ như họ đang bị bao vây bởi những người lớn đang cố giữ họ lại. Và người chịu trách nhiệm cho cơn giận dữ nói trên không ai khác chính là...
“...L?!”
Mắt tôi mở to khi cô ấy lấy thứ gì đó ra khỏi ống tay áo màu đỏ của mình bằng một cú búng tay, khiến những người bắn pháo hoa đang cố gắng bắt cô ấy đồng loạt ngã gục. Cô ấy có lẽ đã sử dụng một số loại công nghệ tương lai lên họ. Với sự tự do đã được đảm bảo, L tiến đến chiếc cối phóng pháo hoa và—đúng lúc tôi đang thắc mắc cô ấy định làm gì—dùng hết sức hất nó sang một bên. Miệng cối lúc này chĩa ngay vào chỗ chúng tôi đang ngồi trên khán đài.
“Kyaaaa!”
“Whoa! Thật nguy hiểm!”
Những người nhìn thấy những gì đang xảy ra bắt đầu la hét, gây ra sự hoảng loạn. L không quan tâm đến họ khi cô đứng trên gò đất, châm một que diêm và ném vào cối... nhưng không có gì xảy ra. Trong khi điều đó tự nó là may mắn, vấn đề đã xảy ra sau đó.
Cô ấy có lẽ đang thắc mắc tại sao quả đạn chưa bắn ra, nhưng L đã đứng dậy khỏi tư thế cúi người, bịt tai và đi vòng ra phía trước khẩu súng cối để nhìn vào bên trong.
“Tên ngốc đó!”
Loại cối này có chứa thuốc súng bên trong để đốt cháy để bắn pháo hoa. Mọi chuyện sẽ ổn nếu que diêm cô ném vào tự tắt trước khi chạm đáy... nhưng nếu không thì sao? Nếu nó chỉ chưa đến phần cuối của cối thì sao? Hoặc điều gì sẽ xảy ra nếu thứ gì đó khiến thuốc súng bốc cháy?
“Rekka?!”
Ai đó gọi tên tôi, nhưng tôi phớt lờ họ khi chen qua đám đông bối rối đang cố chạy tán loạn. Nếu thuốc súng bốc cháy và phóng quả đạn, L sẽ gặp nguy hiểm nghiêm trọng ở nơi cô ấy đang đứng! Chỉ riêng điều đó đã thúc đẩy tôi tiến lên trong một cú nhảy táo bạo từ khán đài đến sân bóng chày.
“Bweh!”
Trời tối nên pha đáp đất của tôi hơi vụng về. Nhưng giờ không phải lúc để lo lắng về điều đó—tôi ngẩng đầu lên khỏi tư thế nằm dài trên mặt đất. Khi tôi làm vậy, tôi thấy một tia sáng lóe lên từ bên trong cối. Từ đó trở đi, mọi thứ diễn ra như một thước phim quay chậm. Giống như thời gian tự nó đã bị bẻ cong và chậm lại. Tôi không thể với tới gò đất và cứu L khỏi nơi tôi đang ở trong góc ruộng. Ngay cả khi tôi có tốc độ siêu phàm như Iris hay Rosalind, điều đó vẫn là không thể. Ngay cả những người bạn sử dụng phép thuật của tôi cũng không thể đến kịp. Nhưng vẫn còn một người có thể cứu L!
“R!”
Tôi có thể hét tên cô ấy đúng lúc trong thế giới chuyển động chậm đó không? Ai biết được... Nhưng điều đó không quan trọng, bởi vì chính suy nghĩ đó đã xảy ra với R rồi. Tấm khiên cô ấy dùng để bảo vệ tôi khỏi đòn tấn công của L được kích hoạt bao bọc lấy khẩu súng cối ở đằng xa. Vụ nổ được kiềm chế bởi cái kén màu xanh bán trong suốt. Nó thậm chí còn không chạm L, người đang đứng ngay trước nó. Tấm khiên có khả năng vô hiệu hóa vũ khí từ tương lai đã triệt tiêu hoàn toàn lực nổ của pháo hoa. Nó thậm chí còn vô hiệu hóa sóng xung kích từ vụ nổ—thậm chí không một ống tay áo trên bộ kimono đỏ của L phấp phới.
“Hahh…”
Tôi thở ra toàn bộ không khí trong phổi một cách nhẹ nhõm khi cảm giác về thời gian của tôi trở lại bình thường. Có lẽ tôi có thể nghe thấy tiếng thở dài của tôi, khi L quay người lại với đôi mắt mở to dán chặt vào tôi và R.
“...!”
Sau đó, cô rẽ sang hướng khác và chạy khỏi gò đất, biến mất trong màn đêm. Tôi không quan tâm đến bản thân, nhưng tôi muốn nghe cô ấy ít nhất cảm ơn R... Oh, mà. Ít nhất chúng tôi đã được an toàn.
“Cảm ơn, R. Cô đã cứu chúng tôi.”
Tôi thậm chí không có thời gian để yêu cầu cô ấy làm điều đó. R đã di chuyển hoàn toàn theo ý muốn của mình, không chỉ cứu L mà tất cả khán giả khỏi bị thương. Có lẽ R đã tính đến sự vụng về của L, thấy trước tai nạn và chuẩn bị trước cả khi tôi di chuyển. Đó chỉ là cách cô ấy khéo léo.
“Chẳng có gì đáng để cảm ơn tui,” R đáp cộc lốc và chỉnh lại chiếc mũ trên đầu.
▽
Sau khi vượt qua sự cố một cách thần kỳ mà không bị thương tích gì, lễ hội mùa hè năm đó đã kết thúc. Và một cách an toàn, phần lớn. Những gì còn lại là về nhà, nhưng cảnh sát đã chặn tôi lại để thẩm vấn vì tôi đã nhìn thấy thủ phạm ở cự ly gần. Tôi yêu cầu những người khác đi trước tôi và trả lời tất cả những gì tôi có thể với những người bắn pháo hoa khác. Nói xong, phải mất khoảng 30 phút.
Đến lúc đó, hầu như không còn bất kỳ người nào xung quanh. Chỉ có những công nhân lễ hội đang dọn dẹp sau đó vẫn còn ở trong khuôn viên. Tôi liếc xéo những người đang đóng quầy khi tôi rời trung tâm cộng đồng. Cũng không có ai bên ngoài dọc theo con đường dẫn đến trung tâm cộng đồng. Tất cả những vị khách đã rời đi từ lâu, trong khi những người dọn dẹp vẫn chưa làm việc đó. Có lẽ chính xác bởi vì đó là khoảnh khắc danh nghĩa đó...
“Chà…”
Xung quanh quá yên tĩnh. Tôi thở ra thật to, có thể là một tiếng thở dài hoặc không. Tôi có cảm giác điều này sẽ xảy ra. Tôi nhận ra nó ngay lập tức - bộ kimono màu đỏ lấp ló sau bóng của một cột điện.
“Tôi có thể thấy cô đó.”
“Hwuh?!”
Sau một tiếng ré nhỏ, L ngập ngừng lộ diện. Cô ấy có một biểu cảm khá khó xử. Tôi đợi cô ấy nói.
“...Tại sao cậu lại cứu tôi?”
“Ai cũng sẽ làm như vậy,” tôi nhún vai trả lời.
“Dối trá! Tôi đến để diệt cậu, biết không? Tại sao cậu lại cứu một người như vậy...”
“Đó chính là con người của Rekka,” R trả lời. “Cậu ta là kiểu người hành động theo bản năng khi gặp những tình huống như thế. Cậu ta chính xác như tiến sĩ đã mô tả cho chúng ta…”
L phản ứng với từ ‘tiến sĩ’ bằng một cú co giật.
“L, tôi không biết cô đã được nói gì hay bởi ai... Nhưng cô nghĩ cô nên tin ai hơn: người đã bảo cô giết tên ngốc cả tin này, hay tiến sĩ đã bảo cô bảo vệ cậu ta?”
“Câm miệng! Đừng nói về người đó trước mặt tôi!” L bỗng nổi cơn thịnh nộ, trừng mắt nhìn R đầy giận dữ.
“Người đó, ý cô là tiến sĩ à? Tại sao lại nói thế? Tiến sĩ đã thực sự lo lắng khi cô biến mất.”
“Dối trá! Tiến sĩ đã ném tôi đi!” L tiếp tục lắc đầu, phủ nhận lời nói của R “Chúng ta được tạo ra để cứu lấy tương lai, biết không?! Nhiệm vụ chúng ta được thiết kế! Thứ chúng ta đã được đào tạo! Và... Và tiến sĩ đã lấy cái đó ra khỏi tôi! Tức là tôi không còn mục đích nữa!”
Khuôn mặt của Suzuran chợt lóe lên trong tâm trí tôi. Trước khi Suzuran là Suzuran, cô ấy là một homunculus tên là Silver Slayer. Cơ thể của cô ấy được làm bằng thủy ngân - điểm yếu của ma cà rồng - và giống như tên gọi của cô ấy, cô ấy được tạo ra để giết chúng. L dường như ở trong một tình huống tương tự. Cô được tạo ra cho một mục đích duy nhất, nhưng công việc đó đã bị em gái cô lấy đi. Tôi thậm chí không thể tưởng tượng được cô ấy đã đau buồn thế nào.
Đó có lẽ là cách mà người mà R nói là ‘giật dây’ đã lợi dụng sự từ chối của L. Nó có thể là một phương pháp khác, nhưng đó vẫn là sứ mệnh ‘cứu lấy tương lai’ mà họ đã giao cho cô.
“L, cơ quan đã không loại bỏ cô khỏi nhiệm vụ với mục đích xấu. Tiến sĩ chỉ…”
“Câm miệng! Cô không hiểu cảm giác của tôi đâu! Một kẻ bị từ chối như tôi cảm thấy thế nào…!”
“…”
“Tiến sĩ đã ném tôi đi vì thông số kỹ thuật của tôi thấp hơn của cô, phải không?! Tôi là một kẻ bị từ chối vô dụng… Đó là lý do tôi bị ném vào khu nội trú!”
“Dừng lại đi.” Thái độ của R đột ngột thay đổi khi cô ấy ngắt lời L.
“R?”
R phớt lờ tôi và tiếp cận L một cách bất cẩn—gần như không phòng bị—và sau đó túm lấy cổ áo cô ấy.
“Bị từ chối vô dụng, thông số kỹ thuật thấp hơn... Như thể tiến sĩ sẽ bỏ rơi cô vì những thứ như thế! Không đời nào tôi bỏ rơi cô vì điều đó đâu!”
R đang hét lên với tất cả cảm xúc được thể hiện ra ngoài, và tiếng gầm của cô ấy khiến L co rúm người lại. Cô ấy hẳn cũng rất sốc... Tôi chưa bao giờ nghe R nói như vậy.
“Đúng là sau khi cô được chuyển đến khu nội trú được bảo vệ, tiến sĩ quá bận rộn với những điều chỉnh cuối cùng của tôi nên không thể đến thăm cô. Nhưng tiến sĩ vẫn luôn nghĩ về cô! Và khi tôi đến thăm cô sau khi điều chỉnh của tôi đã hoàn thành…”
“I-Im đi!” L hất tay R ra khi cô ấy nói lắp bắp, rồi lùi ra xa.
“L!”
“Tôi sẽ không bị lừa bởi lời nói của cô đâu! Tôi sẽ cứu lấy tương lai và tự chứng minh giá trị của mình!” L hét vào mặt R.
Sau đó, cô ấy bắt đầu phân tán thành các hạt nhỏ, nhưng trước khi biến mất, cô ấy chỉ vào tôi và nói: “Tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc!”
Bây giờ chỉ còn lại R - người vừa bung phát cảm xúc - và tôi trên con phố tối.
“R.”
“...Có vẻ như tôi thực sự không thể làm tốt như cậu, Rekka,” cô ấy lẩm bẩm khi chỉnh lại chiếc mũ của mình. Sau đó, cô ấy thực hiện một cú nhào lộn trong không trung và lấy lại phong thái vô cảm điển hình của mình. “Bây giờ, chúng ta hãy nhanh chóng trở về nhà. Harissa đang đợi.”
“V-Vâng.”
Tôi xuống đồi với R di chuyển ở vị trí quen thuộc của cô ấy bên cạnh tôi. Cả hai chúng tôi im lặng một lúc, nhưng rồi...
“Này, R…”
“Gì?”
“Cô định làm gì với L?”
“Ai biết?”
“Đừng nói thế…”
“Ồ, đừng lo. Tui chắc chắn sẽ bảo vệ cậu nếu L cố gắng nhắm vào cậu lần nữa.”
“Ý tôi không phải thế…”
“Chà, không thể làm gì khác với một người cứng đầu như vậy,” R nói, nhìn xuống.
“Cô ấy sẽ quay lại sớm thôi.”
“Tui sẽ thử thuyết phục cô ấy một lần nữa khi đó.”
“Ra vậy...”
Nếu R không bỏ cuộc, thì có lẽ mọi chuyện sẽ ổn thôi.
“Nhưng hãy cho tôi biết nếu tôi có thể giúp được gì, được chứ? Tôi cũng sẽ cố gắng thuyết phục cô ấy.”
“Ồ vậy ư?” Vì lý do nào đó, mắt R sáng lên khi tôi nói vậy. “Vậy thì, khi chúng ta trở về nhà, hãy ngủ với Harissa.”
“C-Cái gì?!” Tôi lắp bắp ầm ĩ, hoàn toàn bối rối.
“Không phải cậu nói sẽ giúp tui sao? Nếu cậu cần đặt dấu chấm hết cho câu truyện của tui và dừng Đại chiến Toàn thể, L sẽ không có lý do gì để tấn công cậu nữa. Mọi chuyện sẽ được giải quyết, và chỉ có vậy thôi.”
“Ư…”
“Cậu đang càu nhàu về cái gì vậy? Cậu thậm chí còn tổ chức lễ đính hôn ở quê hương của Harissa vào hôm trước. Bây giờ hãy tận hưởng đặc quyền vợ chồng đi.”
“Đ-Đó chỉ là một chuyến thăm thôi! Dù sao thì Harissa cũng chưa bao giờ nói gì…”
“Đó là bởi vì cậu đã không thừa nhận thỏa thuận. Nhưng sao cũng được. Thay vào đó, tui có thể chấp nhận một cuộc tình đêm hè. Hãy đến phi thuyền của Iris ngay lập tức.”
“Chúng ta cũng không thể làm thế!”
“Ồ? Cậu đang nói rằng cậu sẽ không hài lòng với chỉ một? Vậy thì, chúng ta có thể đến thăm biệt thự của Rosalind và chỗ ở của Rain nữa…”
“Đó không phải là vấn đề!”
- - -
Claudius: Cám ơn các bạn đã đọc và ủng hộ. Mọi người có thể tiếp tục ủng hộ tôi qua mã QR dưới nhé.