Dương kết nối tâm trí của mọi người bằng thần giao cách cảm của mình. Và một khi tất cả đã được kết nối, tức là mọi người có thể tự do đọc được suy nghĩ của nhau.
Thông thường, tâm trí chỉ được kết nối ở một mức độ nhất định để ngăn quá nhiều thông tin được chia sẻ. Giống như cách thần giao cách cảm của Lea chỉ chia sẻ những suy nghĩ mà chúng tôi muốn gửi đi. Giống như cách Dương đã đặc biệt cho tôi thấy những ký ức trong quá khứ.
Nhưng lúc này, Dương đã kết nối tâm trí của mọi người mà không có bất kỳ hạn chế hay giới hạn nào. Ký ức, suy nghĩ, ác ý, ý thức, vô thức. Mọi thứ trôi chảy tự do.
Khi Mio trải qua Hiểm hoạ siêu năng lực trong tương lai, cô ấy đã lầm tưởng rằng mọi người đã được trao cho sức mạnh của Dương—nói cách khác, rằng tất cả họ đều sẽ trở thành siêu năng lực gia. Thật dễ hiểu tại sao cô ấy lại nghĩ như vậy, nhưng không hoàn toàn như vậy. Nếu mọi người đều trở thành siêu năng lực gia, cuối cùng họ sẽ học cách sử dụng và kiểm soát sức mạnh của mình. Nhưng Dương là kẻ đứng sau tất cả những chuyện này. Anh ta đang kiểm soát tất cả, và anh ta là người duy nhất có thể rút phích cắm. Tâm trí mọi người bị kết nối với nhau trái ý muốn của họ, và không ai có quyền ngăn cản anh ta.
Ban đầu, điều này sẽ không thể xảy ra. Dương chỉ có thể kết nối tâm trí của những người mà anh ta có thể nhìn thấy. Tức là, về mặt hiệu quả, khả năng của anh ta bị giới hạn trong tầm nhìn - một phạm vi khá ngắn.
Nhưng Dương đã sử dụng khả năng thiên lý nhãn được sao chép của Ail để mở rộng phạm vi của mình ra toàn thế giới. Kết quả là, tất cả mọi người trên hành tinh đều được kết nối tâm trí với nhau, và đúng như dự đoán, thế giới trở thành địa ngục trần gian.
Đó là sự khởi đầu của Hiểm hoạ Siêu năng lực. Thảm họa thảm khốc mà Mio đã trải qua trong tương lai của cô ấy lại tái diễn. Và Dương, kẻ gây ra tất cả... giờ đã chết.
▽
Một bóng tối nặng nề phủ xuống phi thuyền. Nó giống như không khí mà chúng ta đang hít thở tối tăm và nặng nề.
“Tớ nghĩ rằng khi Dương sử dụng khả năng thiên lý nhãn để lan truyền năng lực của mình tới thế giới, anh ta có lẽ không thể xử lý lượng thông tin chảy vào đầu mình cùng một lúc. Nó có khả năng đốt cháy các tế bào thần kinh trong não của anh ta,” Satsuki đưa ra giả thuyết.
Sau khi gây ra Hiểm hoạ Siêu năng lực, Dương đã phun ra máu từ khắp nơi trên cơ thể và chết ngay tại chỗ trong mỏ than. Satsuki sử dụng bộ lọc tìm kiếm để kiểm soát lượng thông tin truyền vào não mình khi sử dụng Toàn tri Ma pháp. Nhưng Dương không có bất kỳ sự bảo vệ nào như vậy.
Bây giờ anh ta đã chết, và chúng tôi bị bỏ lại với Hiểm hoạ Siêu năng lực. Mặc dù người đàn ông đã gây ra nó không còn nữa, kết nối tâm trí không thể hoàn tác. Nó giống như anh ta đặt một lời nguyền chết chóc lên thế giới.
Rất may, chúng tôi đều được bảo vệ bởi những chiếc áo khoác chống siêu năng lực mà Shirley đã mang đến cho chúng tôi... nhưng cô ấy không thể chuẩn bị chúng cho bảy tỷ người. Ngay cả Rain, Fam hay Iris cũng không thể làm được điều đó.
Tôi thực sự đã không mặc áo khoác khi tất cả bắt đầu, nên tôi đã nếm trải thảm họa ban đầu. Không có nhiều người trong mỏ than vào thời điểm đó, nhưng dù thế…
Sự tức giận và cay đắng mà các siêu năng lực cảm thấy đối với Nartessia.
Sự khinh bỉ và giận dữ của các pháp sư khi bị tổ chức đánh cắp kho báu quý giá của họ.
Và bóng tối sâu thẳm mà tôi cảm thấy từ Nartessia.
Tôi chỉ chịu tác động của Hiểm hoạ Siêu năng lực trong một thời gian ngắn, nhưng tôi sẽ không bao giờ quên bất kỳ điều gì trong số đó.
“Ha! Đó là tất cả chúng muốn làm sao?”
Nartessia là người duy nhất có thể giữ bình tĩnh sau những gì đã xảy ra.
Cô ta có gì đó không ổn. Ngay cả những pháp sư khác cũng phát điên và bắt đầu la hét.
“Đừng quá sợ hãi, Rekka.”
Cô ấy nhếch mép cười thích thú với tôi khi tôi toát mồ hôi lạnh.
“Con người nhanh chóng thay đổi và thích nghi. Họ có thể quen với bất cứ điều gì. Sự ồn ào này cuối cùng sẽ lắng xuống… Mặc dù ta không biết sẽ còn lại bao nhiêu khi tới lúc đó.”
Rồi thế, cô ấy thu thập những gì có thể từ người của mình và rời đi, bỏ qua tất cả những người ‘chỉ mới chừng này’ đã gục ngã, cô ấy nói. Nhưng cô ấy không chỉ rời bỏ người của mình.
“…”
Tôi nhìn qua và thấy một cô gái đang cuộn tròn trong góc. Đó là Ellicia.
“…”
Cô ấy đang co ro với chiếc găng tay và chiếc khuyên tai của Dương ôm chặt trước ngực.
“Các ngươi có thể giữ chiếc khuyên tai như một phần thưởng an ủi để kỷ niệm thành tích của tên đó. Rốt cuộc, mục tiêu duy nhất của bọn ta là trả thù. Và ta muốn nói rằng bọn ta đã hoàn thành rồi,” Nartessia nói với nụ cười toe toét khi Ellicia nhìn Dương trút hơi thở cuối cùng. “Ta cũng muốn giết ngươi, nhưng... ngươi sẽ nhớ mãi khuôn mặt của những đồng đội đã chết của mình, phải không? Chúng đã bảo vệ ngươi khỏi phép thuật của ta và chết thay cho ngươi. Vì thế, ngươi sẽ đau khổ. Ngươi sẽ dành cả ngày để đắm chìm trong hối tiếc và tuyệt vọng, và cuối cùng chết một mình. Nhưng ngươi không thể tự sát, hiểu không? Nếu làm thế, sự hy sinh của chúng sẽ trở nên vô ích. Đừng lo. Ngươi sẽ được gặp lại chúng. Tất cả con người cuối cùng đều chết. Hãy vui vẻ suy ngẫm về hành động của mình cho đến khi cái chết tìm đến.”
Sau khi Nartessia rời đi, Ellicia loạng choạng đứng dậy và ngoan ngoãn lấy lại chiếc khuyên tai từ bàn tay vô hồn của Dương. Nhưng không có gì hơn. Chúng tôi đưa cô ấy, hoàn toàn không có phản ứng, trở lại phi thuyền của Shirley. Ngay cả khi lịch lật sang ngày tiếp theo, cô ấy không tạo ra âm thanh hay di chuyển một chút nào.
“Chúng ta phải làm gì bây giờ, Rekka?” R hỏi, giọng nói duy nhất trên phi thuyền im ắng.
Tôi... Tôi có thể làm gì đây? Tôi không có câu trả lời. Tôi chỉ biết nghiến răng. Phải chăng tôi lại đến quá muộn, giống như khi tôi không cứu được em gái của Lyun?
“R…”
“Ừ?”
“Có phải câu truyện của Ellicia đã kết thúc tồi tệ không?” Tôi yếu ớt hỏi R. Tôi chỉ đơn thuần xác nhận tình hình vô vọng trước mắt, nhưng… “Không. Có vẻ như Ellicia vẫn là một nữ chính.”
Tim tôi lỡ nhịp. Đột nhiên, tôi cảm thấy sức mạnh trở lại với mình.
“Thật không?”
“À, thôi nào, tui đã bao giờ nói dối cậu chưa?”
“Tôi… không nghĩ vậy?”
Thái độ của cô ấy thường... Chà, sao cũng được. Ít nhất thì đúng là cô ấy chưa bao giờ nói dối về các câu truyện. Đúng là cô ấy hầu như không bao giờ nói với tôi bất cứ điều gì cả. Nhưng nếu Ellicia vẫn là một nữ chính, điều đó có nghĩa là vẫn còn hy vọng... Nhưng bằng cách nào?
Khi tôi đang suy nghĩ về những câu truyện mà tôi đã bị cuốn vào trong vài ngày qua, tôi cảm thấy ai đó đang kéo áo tôi.
“Ừm, Rekka…”
Tôi nhìn xuống và thấy Mio đang chớp mắt lại với tôi.
“Anh có thể... sử dụng năng lực của em chứ?” cô khẽ hỏi.
“Năng lực của cậu? Ý là bài hát của cậu? Đúng là giọng hát của cậu đã giúp Corona hồi phục, nhưng Hiểm hoạ Siêu năng lực thì…”
“Không, không phải cái đó… cái du hành thời gian.” Mắt tôi mở to.
“Em không biết tại sao mình có thể quay lại quá khứ… nhưng nếu em có thể làm một lần, có lẽ em có thể làm lần nữa.”
“A ha!” Tôi hét lên.
Tôi đã không nghĩ về điều đó, nhưng đó là ý tưởng tốt nhất mà tôi có ngay bây giờ.
“Có chuyện gì vậy, Rekka?” Satsuki lo lắng hỏi.
“Satsuki, có một thứ tớ muốn cậu tra cứu!”
“Ồ?”
Tôi giải thích cho mọi người về việc Mio đã du hành ngược thời gian từ ngày 27 tháng 7—tôi nên nói là ngày 27 tháng 7 trước, vì chúng tôi đã bắt kịp nó ở hiện tại.
Sau đó, tôi yêu cầu Satsuki sử dụng Toàn tri Ma pháp của cô ấy để tìm hiểu xem liệu Mio có thể có một loại năng lực du hành thời gian nào đó hay không.
“Được rồi. Mio sở hữu một siêu năng lực đảo ngược không-thời gian gọi là ‘Thêm một lần nữa’.”
“Hả? Một siêu năng lực?” Vậy, Mio cũng là một siêu năng lực gia?
“Em không biết,” Mio lẩm bẩm, rõ ràng cũng rất ngạc nhiên với tin tức này.
“Siêu năng lực về cơ bản là tài năng. Hoàn toàn có thể có một cái và không biết về nó.” Shirley giải thích. “Nếu không sử dụng, cậu có thể không bao giờ biết được mình có nó. Nhưng cũng có thể việc tiếp xúc gần với các siêu năng lực khác đã kích hoạt khả năng tiềm ẩn của cô ấy.”
“Siêu năng lực khác?”
Lần đầu tiên, Mio đã phải chịu năng lực của Dương trong Hiểm hoạ Siêu năng lục. Đó có phải là nguyên nhân khiến siêu năng lực không hoạt động của cô ấy được kích hoạt?
“Nhưng kiến thức của tôi về chủ đề này không đầy đủ. Tôi chỉ nghiên cứu siêu năng lực trong không gian. Khả năng của các siêu năng lực gia trên Trái đất có thể thay đổi hoặc tuân theo các quy tắc khác nhau. Là một người địa phương của hành tinh này, cô nghĩ gì?” Shirley hướng ánh mắt về phía Ellicia ở góc phòng.
“Ừ, có một số đứa trẻ trong tổ chức đã thức tỉnh năng lực theo cách đó.” Ellicia, người vẫn im lặng nãy giờ, liếc xéo Mio và tiếp tục. “Cô gái đó... Có lẽ cô ấy cũng vậy. Cũng giải thích tại sao hồi đó Dương không giết cổ.”
“Hồi đó? Ý cô là ở bãi đất trống?” tôi hỏi.
Khi tôi cứu Mio vào ngày 20 tháng 7, Dương đã tiếp xúc với cô ấy. Và vì cô ấy vừa trở về từ tương lai nên cô ấy biết về kế hoạch của Dương và Hiểm hoạ Siêu năng lực. Với mức độ quan tâm của anh ta đến kế hoạch, không đời nào anh ta có thể để cô ấy yên với thông tin đó.
“Nói mới nhớ, giết cô ấy sẽ ít rủi ro hơn nhiều so với việc phong ấn ký ức của cô ấy... Mặc dù phong ấn ký ức của cô ấy cũng khá hiệu quả.”
Nhưng nhìn lại, Mio đã lấy lại ký ức của mình từng chút một, do đó phong ấn của Dương không hoàn hảo. Anh ta có lẽ đã biết rồi. Vậy tại sao anh ta lại cố tình chọn phương pháp mạo hiểm hơn?
“Dương... Anh ấy đã vạch ra một ranh giới cứng rắn giữa siêu năng lực gia và người không phải siêu năng lực gia. Anh ấy không bao giờ ngần ngại hy sinh cho một người trong chúng tôi.”
Huh...
“Anh ấy nói rằng các Siêu năng lực gia phát ra bước sóng khác với bước sóng của con người. Anh có thể phân biệt họ chỉ bằng cách nhìn vào họ... nên anh sẽ biết Mio là một Siêu năng lực gia ngay khi anh gặp cô ấy. Đó là lý do anh ấy đã cố cứu cô ấy ngay cả khi đang theo đuổi tôi... nhưng khi anh ấy nhận ra cô ấy có thể là mối nguy hiểm cho kế hoạch của mình, anh ấy đã phải phong ấn ký ức của cô ấy.”
“Vậy, ra là như thế…”
Tại sao Dương không giết Mio? Tại sao anh ta lại tiếp cận cô ấy trong khi đang đuổi theo Ellicia? Tôi đã không nghĩ quá nhiều về những điều đó, nhưng bây giờ nó đã có ý nghĩa.
“Nhưng ‘Thêm một lần nữa’ này là loại năng lực gì vậy?” Suzuran nghiêng đầu sang một bên hỏi Satsuki.
“Đó là khả năng quay trở lại quá khứ một tuần khi mạng sống của bản thân gặp nguy hiểm. Nhưng chỉ có thể sử dụng một lần trong đời.”
“Một lần trong đời? Vậy, nếu trở lại là con người trong quá khứ của mình, liệu có thể sử dụng lại nó không?” Tetra hỏi.
“Hmm... Không. Một khi nó được sử dụng và trở về quá khứ, nó sẽ không thể sử dụng được nữa. Tớ nghĩ có lẽ là bởi vì ký ức cùng ý thức Mio trở về, Mio vẫn là chính mình, cho nên đối với cô ấy là cùng một đời.”
“Không thể nào…”
Nghe nói năng lực của mình đã cạn kiệt, Mio kinh hãi lùi lại. Cô ấy đã sử dụng nó để quay về quá khứ từ ‘lần đầu tiên’ vào ngày 27 tháng 7, và cô ấy sẽ không thể làm điều đó lần thứ hai. Tuy nhiên...
“Mọi người, chúng ta vẫn còn khuyên tai của Nartessia. Mio có thể sao chép năng lực của mình vào nó để tớ có thể sử dụng nó,” tôi nói khi bước tới chỗ Ellicia.
Mặc dù ngồi trong góc cách xa mọi người nhưng cô đã nghe thấy tất cả. Cô ấy từ từ ngẩng đầu lên khi tôi đến gần.
“Ellicia, đó là ý chính. Tôi sẽ sử dụng nó để quay về quá khứ và làm lại câu truyện của mọi người, nên cô có thể cho tôi mượn chiếc khuyên tai được không?”
“Muốn làm gì thì làm đi.”
Ellicia ném chiếc khuyên tai vào tôi như thể cô ấy không quan tâm đến nó hay tôi sẽ làm gì với nó. Cầm lên, tôi bắt đầu lo lắng về thái độ thờ ơ của cô ấy.
“Lần này tôi chắc chắn sẽ ngăn cản Dương và Nartessia. Tôi cũng sẽ cứu câu truyện của cô, Ellicia.”
“Cậu nghĩ mình có thể làm được sao?” Ellicia lườm tôi giận dữ. “Cậu chỉ có thể quay lại một tuần—nói cách khác, đến ngày 20 tháng 7. Gia tộc Margaret đã phá hủy trụ sở của tổ chức vào chiều hôm đó.”
“Đó là sự thật… nhưng...”
Em gái của Lyun cũng qua đời vào đêm ngày 20 tháng 7. Lúc đó tôi cũng phải đến được tinh linh giới và cứu cô ấy. Và sau đó vẫn là câu truyện của Mio và Corona...
“Tổ chức đã đánh cắp chiếc khuyên tai từ gia tộc Margaret từ rất lâu trước ngày 20. Cậu có thực sự nghĩ Nartessia sẽ lặng lẽ rút lui không? Dương cũng không thể bị ngăn cản… Anh ấy thậm chí còn không nghe tôi.”
Đúng là sẽ có quá nhiều việc phải làm và quá ít thời gian vào ngày 20. Dương đã nói với tôi về những gì đang xảy ra khi chúng tôi ở trong mỏ than.
Trụ sở chính của tổ chức đã bị phá hủy, gia tộc Margaret đang đuổi theo họ, và họ thậm chí còn bắt cóc Satsuki... Họ bị dồn vào chân tường nên đó có lẽ là một quyết định nhất thời.
Nhưng ngay cả trước khi mọi chuyện xảy ra, Ellicia đã cố gắng thuyết phục anh ta và thất bại. Trong hoàn cảnh bình thường, không có cách nào một người ngoài cuộc như tôi có thể thuyết phục Dương ngăn chặn Hiểm hoạ Siêu năng lực. Nhưng mà...
“Nghe này, Ellicia... Dựa trên cuộc trò chuyện giữa tôi với Dương trong hầm mỏ, tôi nghĩ mình thực sự có khả năng ngăn chặn anh ta nếu tôi quay về quá khứ.”
“Cậu… thực sự nghĩ vậy sao?”
Tôi gật đầu quyết liệt. Một giọt nước mắt lăn dài trên má Ellicia khi cô ấy nhìn tôi.
“Cậu thực sự có thể cứu tất cả mọi người? Tổ chức... là nơi duy nhất tôi từng thuộc về...”
Tôi nhìn Ellicia cúi đầu tiếc nuối.
“Không phải là tôi không ghét những người hay xã hội đã đối xử tệ bạc với các siêu năng lực gia... Nhưng Hiểm hoạ Siêu năng lực sẽ chỉ khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Tổ chức cũng sẽ không thể lành lặn thoát khỏi.”
"Đó là lý do cô phản bội tổ chức và lấy khuyên tai?”
“Đúng...”
“Không phải vô ích đâu. Tôi đảm bảo đó.”
Tôi quỳ xuống và do dự một lúc... rồi ôm lấy Ellicia.
“Tôi sẽ đảm bảo rằng Dương cũng biết điều đó. Cô có điều gì muốn nói với anh ấy không? Tôi sẽ trở về quá khứ và chuyển thông điệp của cô.”
“Tôi… tôi có rất nhiều điều muốn nói…”
Cùng với đó, Ellicia bắt đầu nói về cảm xúc của mình. Cô ấy nói với tôi những gì cô ấy muốn nói với Dương trong quá khứ để ngăn cản anh ấy lần này.
▽
Sau khi chuẩn bị đủ thứ, giờ tôi đang đứng trên nóc một tòa nhà, tay cầm chiếc khuyên tai được ghi lại ‘Thêm một lần nữa’. Để kích hoạt sức mạnh của nó, mạng sống của tôi phải gặp nguy hiểm. Chính xác thì tôi không thể yêu cầu bạn bè tấn công mình. Khi Mio lần đầu tiên sử dụng nó, cô ấy đã rơi từ nóc một tòa nhà xuống—được cho là vậy—nên chúng tôi quyết định tái tạo tình huống đó tốt nhất có thể.
“C-Chà, bọn em sẽ rời đi ngay bây giờ... Anh thực sự, thực sự chắc chắn rằng mình sẽ ổn chứ?”
“Ừ, cảm ơn, Iris. Mọi thứ sẽ được giải quyết.”
“Đ-Được rồi…”
Nói xong, Iris đưa những cô gái khác trở lại phi thuyền đã chở tôi đến đây, con tàu này cất cánh lên bầu trời và cuối cùng biến mất khỏi tầm nhìn.
“Cậu ổn chứ, Rekka?” R hỏi khi những người khác đã đi hết.
“Ha ha, cái gì? Cô nghĩ tôi sợ độ cao à?”
Tôi cố gắng trả lời một cách vui vẻ nhất có thể để che giấu sự sợ hãi của mình. Rõ ràng là chuyện gì sẽ xảy ra nếu ‘Thêm một lần nữa’ không kích hoạt khi tôi nhảy khỏi sân thượng. Tuy nhiên, nếu tôi có Iris và những người khác dự phòng cho trường hợp xấu nhất, tính mạng của tôi sẽ không thực sự gặp nguy hiểm. Năng lực có thể sẽ không kích hoạt nếu tôi cứ nghĩ rằng sẽ có ai đó ở đó để đỡ tôi. Đó là lý do tôi để Iris và các nữ chính khác rút lui. À thì, đó là toàn bộ vấn đề, nhưng mối nguy hiểm của tất cả những điều này bây giờ dường như rất thực tế.
“Tôi cứ do dự, R, vậy cô có thể… đẩy nhẹ tôi được không?”
“Không thể được. Nó sẽ vi phạm các quy định trong nhiệm vụ của tui.”
“Ừ, thì, có vẻ như gần đây cô đã giúp đỡ tôi rất nhiều, nên tôi nghĩ thử vận may của mình cũng không hại gì.”
“Đó chỉ là tưởng tượng của cậu thôi. Xin đừng đùa giỡn về những thứ như thế.” Nhắm một mắt lại, R thở dài thườn thượt. “Hành động của tui được giám sát bởi cấp trên của tui ở tương lai. Sẽ không thành vấn đề nếu tui vô tình để lọt thứ gì đó và giả định rằng cậu sẽ làm gì từ nó, nhưng sẽ có hậu quả nghiêm trọng nếu tui cố tình giúp cậu.”
“Ô... kê?”
Cô ấy dường như đang nhấn mạnh rất nhiều vào phần ‘giả định’. Có phải cô ấy đang cố nói rằng việc kết nối các dấu chấm là tùy thuộc vào tôi? Cô ấy đã nói điều gì đó về hậu quả nghiêm trọng...
“Sao không nhảy luôn đi? Nếu cậu chần chừ quá nhiều, sẽ sang ngày 28 và cậu sẽ không thể quay lại ngày 20 được nữa.”
“Ư… tôi biết.”
Trời vẫn còn sáng, nên ngày sẽ không sớm thay đổi... nhưng cô ấy đúng. Không có lý do gì để lãng phí thêm thời gian.
“Được rồi, bắt đầu nào… Đã đến lúc cho một chuyến đi nhỏ!”
Tôi hét to để tự động viên mình khi đứng trên mép sân thượng.
“Ôi, Trời ơi...”
Nhìn xuống, tôi chóng mặt. Chúng tôi đã đi lên đó. Tôi là người đã chọn một tòa nhà cao như vậy để chắc chắn rằng cú ngã sẽ giết chết tôi, nhưng giờ tôi hơi hối hận về điều đó. Bụng tôi quặn lên.
“Rekka, một cảnh báo trước khi cậu nhảy.”
“Cái gì, cô định nói với tôi rằng nếu tôi nhảy bằng chân trước thì tôi sẽ không chết à?”
“Đấy, cậu lại nghĩ những suy nghĩ hèn nhát nữa. Đừng lo. Ở độ cao này, cậu sẽ nát bét cho dù có nhảy như thế nào.”
Chà, thật nhẹ nhõm khi nghe... Nát bét, hả? Sẽ không có vấn đề gì nếu ‘Thêm một lần nữa’ kích hoạt trước khi tôi trở thành thịt băm... phải không? Đúng? Chết tiệt, chân tôi run lẩy bẩy.
“V-Vậy sao? Lời cảnh báo là gì?”
Tôi liên tục nói chuyện với R để che giấu nỗi sợ hãi của mình.
“Không có gì chắc chắn, chỉ là một vài điều cần ghi nhớ.”
“Cô cứ vòng vo mãi… Chuyện gì vậy?”
“Ừ, thì…” R hít một hơi thật sâu. “Thay đổi quá khứ có thể đồng nghĩa với việc chấp nhận rủi ro không thể tưởng tượng được. Ngay cả khi mọi thứ diễn ra tốt đẹp, cậu đừng bao giờ mất cảnh giác.”
“Ý cô là?”
“Đúng như tui đã nói. Phần còn lại hãy tự mình tìm hiểu,” R nói và giận dữ quay đi, không còn phản ứng với bất cứ điều gì tôi nói.
“Được rồi, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ ghi nhớ điều đó.”
Thở dài bất lực, tôi lại nhìn xuống đất. Cho dù tôi đã nhìn nó bao nhiêu lần, nó vẫn không bớt đáng sợ đi chút nào. Những chiếc xe trông giống như những con kiến nhỏ...
“Cô biết đấy, tôi nghĩ rốt cuộc thì tôi sẽ nhảy bằng chân trước…” Vẫn quay mặt đi, R thở dài.
- - -
Claudius: Cám ơn các bạn đã đọc và ủng hộ. Mọi người có thể tiếp tục ủng hộ tôi qua mã QR dưới nhé.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage