“Đó là điều tôi không thể làm được.” Bash ngừng nhìn vào Nazar.
“Hả?” Giọng nói đầy kinh ngạc của Carrot vang lên rất lớn. “Tại sao? Chẳng phải hôm trước anh đã nói chúng ta sẽ lại kề vai sát cánh với nhau mà!”
“Tôi nợ người đàn ông này một ân huệ.”
“Một ân huệ ư…!”
“Đúng vậy”
“Vậy là anh chấp nhận nó sao!? Chấp nhận cái tình cảnh hiện tại sao!?”
“Tình cảnh hiện tại có vấn đề gì ư?”
“Bây giờ các succubus đang chết đói, ngay cả con cái chúng ta cũng vậy! Cũng giống như bên Orc! Trên thực tế, sau chiến tranh, nhiều chiến binh đã rời khỏi đất nước vì họ không hài lòng với sự cai trị của Vua Orc! Nhiều chiến binh kiêu hãnh! Ngay cả Gagan, người đã đạt đến vị trí Đại thủ lĩnh, cũng rời khỏi đất nước vì hắn không thể ở lại đó, vì hắn thậm chí không thể ngủ với một người phụ nữ! Hắn nói với tui rằng sẽ sẵn sàng trở thành nô lệ của tui nếu có thể ngủ với một người! Và đó là với một succubus như tui! Và đây là kết quả!”
Bash nhìn thấy xác của Gagan. Từ chỗ Nazar đang đứng, tuy không thể đọc được biểu cảm của Bash. Nhưng trông anh ấy có chút thoáng buồn bã.
“Tôi hiểu cảm giác của Gagan, nhưng…” Bash nói và im lặng một lúc. Giống như anh ấy đang lựa chọn câu từ. Sau một lúc, Bash nhẹ nhàng nói, “Đó chính là hậu quả của việc bị đánh bại.”
Nghe vậy, Carrot tỏ ra ngạc nhiên rồi im lặng.
“Tui hiểu rồi. Anh vẫn là Ngài Bash đó, và anh đã đi đến đây với đầy sự quyết tâm…” Carrot nói và từ từ đứng dậy. Khuôn mặt cô trông như thể sắp rơi lệ. Trông như việc cô ấy đang ra lệnh cho một chiến binh đang lao vào một trận chiến mà mình không thể thắng. “Bất kể tui có nói gì đi nữa, nó vẫn sẽ không bao giờ thay đổi được quyết định của anh phải không?”
“Đúng vậy.”
“Kể cả khi tui nói với anh rằng Quỷ Vương Gediguz sẽ hồi sinh?”
“Kể cả với điều đó.”
Carrot từ từ nhắm mắt lại và thở ra một hơi dài.
“Tui đã hiểu… mặc dù chúng ta đi theo những con đường khác nhau, nhưng tui vẫn sẽ coi anh như một chiến binh mà tui tôn trọng.”
“Tôi cũng coi cô là một chiến binh đáng được tôn trọng.”
Má Carrot hơi ửng hồng và miệng cô giãn ra khi nghe những lời đó. Nhưng rồi nụ cười ngại ngùng của cô nhanh chóng biến mất. Biểu cảm cô trở nên cứng nhắc lại. Từ một người phụ nữ ngưỡng mộ vị anh hùng ấy giờ đã đổi thành một người chiến binh.
“Cho dù phải đánh bại ngươi, ta cũng sẽ không từ bỏ con đường của mình.”
"Ta hiểu rồi…"
Carrot bước đến trước mặt Bash và chuẩn bị nắm đấm. Hai chiến binh không cần hỏi thêm câu nào nữa.
“Cựu Tổng tư lệnh của Tiểu đoàn số một của Nữ hoàng Quốc gia Succubus, Carrot của Tiếng huýt gió.” Carrot nói tên của cô ấy. Cô ấy xõa tóc mình và xưng danh một cách đầy quyến rũ.
“Cựu chiến binh của đại đội Boulder, Lãnh thổ Orc. Bash, Anh hùng Orc.” Bash cũng xưng danh của mình. Đó là một cái tên ấn tượng, nhưng có vẻ như có chút gì đấy do dự trong giọng nói của anh chàng. Có lẽ anh đang do dự không muốn chiến đấu với cô vì anh có thể đồng cảm với tình cảnh hiện tại của succubus. “…”
Bash trừng mắt nhìn Carrot và chuẩn bị nắm đấm. Họ không có vũ khí. Cả Bash và Carrot đều để lại vũ khí khi họ bước vào cung điện hoàng tộc. Người duy nhất có vũ khí ở đây là Nazar, người đã mang theo thanh kiếm của mình khi đã xin phép trước đó.
Dù thế vị hoàng tử vẫn không di chuyển. Đó là cơ hội hoàn hảo để trốn thoát, nhưng anh đã không làm vậy.
Ồ… vậy ra là thế… mình thực sự bất ngờ. Thật tiện lợi làm sao…
Nazar không biết gì về mối quan hệ của họ. Vì anh chưa từng gặp họ, anh không biết họ đã có cuộc trò chuyện gì trước đó. Nhưng ít nhất thì lời mời gọi mà Carrot đã đưa ra không quá tệ đối với Bash. Nếu chiến tranh nổ ra, anh ta có thể lao vào cuộc chiến bao nhiêu lần như mình muốn. Sẽ không thiếu phụ nữ. Không chỉ không thiếu, mà các succubus sẽ còn sẵn sàng phục vụ họ. Và nếu Gediguz được hồi sinh, chiến thắng sẽ được đảm bảo. Anh ta có thể có tất cả.
Nhưng Bash phản đối. Anh chàng Orc đó đã mang ơn Nazar.
Và tất cả những gì Nazar đã làm là cho phép anh ta đi qua biên giới. Anh cũng đã dẫn anh ta đến cung điện hoàng tộc, nhưng anh cảm thấy hối hận vì đã làm điều đó, khi không nghĩ đến những vấn đề phát sinh sau đó. Bình thường, không ai sẽ cảm thấy biết ơn sau điều đấy cả. Sẽ không có gì là lạ nếu anh ta cảm thấy rằng mình đã bị lừa gạt.
Nhưng Bash coi đó như là một ân huệ. Không, hơn cả một “ân huệ”, nó là một “bổn phận”. Đó là lý do tại sao anh ta từ chối Carrot.
Trái tim của Nazar trở nên cảm động.
Anh ta đang cố gắng bảo vệ lòng tự trọng của loài Orc trong khi chấp nhận mọi thất bại. Anh ấy tin rằng loài Orc nên thay đổi theo thời thế hiện nay.
Hoặc có lẽ điều đó rất đáng quở trách qua góc nhìn của toàn thể chủng tộc orc. Chấp nhận thất bại có nghĩa là gì? Họ không có cho mình lựa chọn nào khác ngoài chiến đấu. Chiến đấu, bắt giữ và cưỡng hiếp phụ nữ là cách sống của orc. Nhưng Bash đã từ chối, thay vào đó chọn đi theo con đường mà anh ta tin là đúng đắn.
Nazar nghĩ rằng mục tiêu của Bash cũng giống như mục tiêu của mình. Anh nghĩ rằng họ sẽ đến cùng một nơi, chỉ là theo những cách khác nhau. Nhưng không. Đích đến của anh ta hẳn phải xa hơn Nazar.
Chắc chắn Anh hùng Orc đang hướng đến tương lai xa xôi kia. Một tương lai nơi nền hòa bình sẽ tiếp diễn như bây giờ. Một điều mà ngay cả anh cũng không thể nhìn thấy. Nếu không, anh ta sẽ không nói rằng mình mắc nợ Nazar, người không thể giúp anh ta quá nhiều và che giấu danh tính thực sự của bản thân mình với anh ta.
Houston, giờ tôi hiểu vì sao cậu hết lời khen ngợi Bash đến như vậy trong thư rồi.
Không có cách nào để thoát khỏi tình huống này. Nazar quyết tâm chứng kiến sự lựa chọn, cuộc đối đầu và lòng kiêu hãnh của tên Orc trước mắt mình.