“Dừng việc này lại! Hãy thả ta ra!”
“Nhưng tui đã thay đổi ý định rồi. Tui không muốn cô phải chết.”
“Cái gì… không thể nào…”
“Ehehe.”
Nghe những lời này, mạch máu trên mặt Silviana rút lại vào sâu bên trong. Cô ta sẽ để tên Orc xanh kia hiếp dâm cô sao? Không những không thể trả thù Bash, cô sẽ còn bị một kẻ hoàn toàn xa lạ hiếp dâm, rồi bị sỉ nhục đến mức tối đa, và cuối cùng là mất đầu. Cô không muốn chết theo cách đó. Đó sẽ là sự lãng phí đầy vô nghĩa đối với cuộc đời cô.
“Tại sao ngươi lại làm thế với ta, ta đã làm gì ngươi!?”
“Ngài Bash… người Anh hùng Orc đó là ân nhân của Succubus bọn ta đây. Không, không chỉ có mình Succubus, mà tất cả các chủng tộc của Liên bang Bảy chủng tộc đều đã được anh ta cứu ít nhất một lần. Anh ấy không phải là người mà một cô gái như mi có thể đùa giỡn để trả thù. Mi có hiểu không?”
Giọng điệu của Carrot từ từ thay đổi. Nó trầm và sắc bén, với đầy hận thù và tức giận. “Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho mi vì đã đối xử thô lỗ với anh ấy và cố gắng lừa dối anh ấy. Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho loại người như mi. Ta sẽ không để mi phải chết dễ dàng đến như vậy, và sẽ để mi nhận sự trừng phạt thích đáng. Một hình phạt sẽ khiến mi muốn chết hơn bằng sống.”
Silviana cuối cùng cũng nhận ra rằng cô đã sai lầm khi chơi với lửa. Bash, "Anh hùng Orc". Một con quỷ chiến trường, thứ mà tất cả các cựu chiến binh đều sợ hãi, được tất cả mọi người tôn trọng, được gắn với những giai thoại từ khắp nơi trên thế giới cùng một số biệt danh. Anh ta được sợ hãi và tôn trọng bởi những chủng tộc hung tợn nhất.
Điều này có nghĩa là anh ta đã chiến đấu, chiến thắng và cứu được một ai đó trên mọi chiến trường.
Giống như tất cả người thú đều tôn thờ anh hùng Leto, tất cả chiến binh của Liên bang Bảy chủng tộc đều tôn thờ Bash. Các succubus cũng không ngoại lệ.
“Nhưng Ngài Bash vẫn là một người như vậy, nhỉ? Ngay cả khi anh ấy đến một vùng đất xa lạ và hẹn hò với một cô công chúa, anh ta vẫn có thể hộ tống cô ấy theo một cách chuẩn mực và lịch thiệp. Đúng vậy, đúng là cách ứng xử khi đi hẹn hò đấy nghe như thứ gì đó có thể được viết trên một cuốn tạp chí, nhưng vì không có thứ gì gọi là hẹn hò trong văn hóa của Orc, nên anh ấy hẳn đã học được nó. Không giống như những orc khác, anh ấy là một người học trò nghiêm túc.”
Má Carrot ửng hồng và cô ta nói bằng giọng điệu đầy nữ tính. Silviana nhìn xung quanh trong nỗi sợ hãi. Cô nàng phải thoát khỏi tình cảnh này bằng cách nào đó.
Cô không thể nào tự giải thoát chính mình. Carrot.... Carrot của ‘Tiếng huýt gió'. Một chiến binh kỳ cựu đầy mạnh mẽ đã tạo dựng được tên tuổi trong chiến tranh. Thoạt nhìn, cô ta chẳng hơn gì một con đ*, nhưng kỹ năng của cô ta đã được ghi nhận một cách rõ ràng. Có quá nhiều sự khác biệt về thể chất giữa cô ấy và Silviana. Ngay cả khi cô có thể thoát ra, Silviana cũng không có cách nào để chống lại tên Orc xanh mạnh mẽ bên cạnh ả. Tất cả những gì cô ấy có thể làm là sử dụng lời nói để thoát khỏi tình huống này.
"Và ngươi định làm chuyện này bằng cách để tên orc này hãm h*ếp và giết ta chỉ vì lí do đó thôi sao? Đi-Điều đó chỉ khiến Bash nổi giận thêm thôi!"
“Ồ, tại sao lại như vậy?”
“Hắn đã cẩn thận để không chạm vào người ta! Hắn đang cố ngăn cản cuộc chiến giữa Orc và Thú nhân. Mà hành động của ngươi lại đi ngược lại ý định của hắn!”
“À…”
“Đúng vậy, nếu ngươi giết ta, chiến tranh chắc chắn sẽ nổ ra! Ngươi rồi sẽ bị tiêu diệt! Cả Orc và succubus!”
“Mi đang nói gì vậy? Không phải đó là điều mi muốn sao? Nhưng, chắc chắn. Tất nhiên rồi, anh ấy có thể sẽ nổi giận.”
"Được rồi, nếu vậy thì thả ta ra, rồi ta cũng sẽ thả ngươi đi." Silviana nói, trong lòng cười khẽ. Một nụ cười nhẹ hiện lên môi cô. Ngay khi được thả ra, cô định sẽ nói với mọi người trong sảnh hôn lễ rằng cô đã bị bắt giữ và gần như bị cưỡng hiếp bởi một succubus và orc.
“Nhưng anh ấy cũng là một tên Orc… khi anh ta nghe câu chuyện của mình, ta chắc chắn anh ta sẽ đứng về phía ta. Bởi vì không thể nào một tên Orc không hề tức giận khi một cô gái như mi chỉ có chơi đùa với anh ấy.”
“N-Ngươi muốn ta tin điều đó sao?”
“Đúng vậy, vì bọn ta là đồng đội của nhau.” Carrot đỏ mặt và giơ quả bóng đỏ lên. “Và đây không chỉ là việc đưa ngài Bash về phe ta, mi biết không?”
Quả cầu màu đỏ. Có một cảm giác thần thánh nào đó phát ra từ nó. Giờ đây khi cô ấy nghĩ về nó, Carrot không có nó trước khi cô ta hôn Cây thiêng. Có lẽ cô ta đã lấy nó từ đó.
“…!” Silviana kinh hãi khi nghĩ đến điều đó. Cô tự hỏi liệu mình có phạm phải một sai lầm không thể cứu vãn nào đó không. Cô đã định đạt được mục tiêu của mình bằng mọi cách cần thiết, nhưng cô có thể đã phá hỏng thứ gì đó quan trọng hơn cả chính lòng tự trọng của bản thân cô.
“Đây là thứ mà họ gọi là Hạt giống cây Thiêng, và nó có sức mạnh cực kì to lớn. Bình thường, nó chỉ có thể được lấy khi Cây thiêng bị thay thế, nhưng nếu ta sử dụng khả năng Hút năng lượng của Succubus, ta có thể lấy được nó ra.
“Hạt giống của cây Thiêng? Nó dùng để làm gì cơ?”
“Đó là một bí mật, nhưng ta sẽ nói cho mi biết.” Carrot áp miệng vào tai Silviana và thì thầm. Giống như thể cô ta đang cùng với người yêu mình chia sẻ chung một chiếc giường. Như thể cô ta muốn nói với cô ấy rằng cô hoàn toàn yêu cô ấy. “Ta sẽ hồi sinh Gediguz.”
Quỷ vương Gediguz. Vì hắn, Liên minh Bốn chủng tộc gần như bị hủy diệt. Và khi hắn ra đi, Liên bang Bảy chủng tộc đã bị đánh bại. Với cái chết của hắn, chiến tranh đã kết thúc. Hắn là hiện thân của chiến tranh. Người xấu xa nhất, xuất chúng nhất và có ảnh hưởng lớn nhất trong lịch sử chiến tranh kéo dài hàng ngàn năm. Nếu hắn sống lại, đó sẽ là...
“Không thể nào, nếu ngươi làm thế, thế giới này…” Silviana nhớ lại thời thơ ấu của mình, phải sống trong sợ hãi với mọi thứ. Tiếng hét vọng ra từ sâu trong bóng tối. Người hầu gái chào đón cô vào buổi sáng đã biến mất vào ngay đêm hôm sau.
Một ngày mà đã cứu rỗi Silviana. Với sự giúp đỡ của các Elf, con người và anh hùng Leto, người Thú đã xây dựng lại nền văn minh của họ. Từ đó trở đi, Silviana có cuộc sống mà cô xứng đáng là công chúa của Thú nhân.
Nhưng lần này thì không thể được nữa rồi. Lần này, Quỷ vương Gediguz sẽ không bị đánh bại. Không đời nào một người như hắn ta lại mắc phải sai lầm tương tự nữa. Lần này, tộc người Thú sẽ bị tiêu diệt, sẽ bị dồn vào chân tường như khi xưa, nhưng khác là giờ chỉ còn một mình. Không thể khôi phục lại được. Bởi vì Anh hùng Leto đã chết.
“Không sao đâu. Ta sẽ cho mi một nơi đặc biệt để nhìn xem thế giới này sẽ tiếp diễn như thế nào. Là vợ của Tên orc mà ngươi ghét và khinh bỉ nhất…”
“N-ngươi không thể mong đợi Bash sẽ…”
“Mi đang nhảm lảm cái gì vậy hả? Một con đ* biến thái như mi làm sao có thể là vợ của một người như ngài Bash được?”
Đôi mắt của Carrot sáng lên màu đỏ và con Orc xanh bắt đầu cựa quậy.
“Ehehe, ta rất tự hào khi có thể cho người hầu của ta một người vợ… Gagan. Hãy biến nó thành của ngươi như ngươi muốn…”
Silviana đột nhiên được giải thoát và cố gắng đứng dậy nhanh nhất có thể, nhưng cô không làm được gì nhiều. Tên orc ngay lập tức túm lấy cô. Đôi mắt hắn trống rỗng, nhưng bên dưới hắn thì cương cứng lên. Như thể hắn muốn ám chỉ đến tương lai của Silviana.
“Không! Thả ta ra! Mau dừng lại đi!”
“Ehehehehe, Gagan trông rất hạnh phúc. À, nhân tiện, trước khi ta biến ngươi thành người hầu của ta, chẳng phải ngươi đã nói rằng mình mơ ước được cưỡng hiếp các công chúa và khiến họ sinh thật nhiều con… mà người Thú thì rất dễ sinh sản, nên cô ta sẽ làm được việc đó. Thật may cho ngươi, giấc mơ của ngươi đã thành sự thật.”
“Có ai không, có ai đó giúp tôi với!”
“Họ không nghe thấy cô đâu. Đây là phía sau cung điện, và tất cả lính canh ở đây đều đã biến thành người hầu của ta. Mà ta không nghĩ Ngài Bash sẽ đến đâu… ồ? Hay là mi vẫn còn trinh? Nếu đúng như vậy, ta nên giữ mi lại cho ngài Bash… nhưng ta không nên lo lắng về điều đó, nhỉ? Ta khá chắn rằng ngài ấy sẽ có đủ công chúa còn trinh nguyên khi vào thời chiến tranh…”
“Có ai không, bất kể ai cũng được!”
“Im lặng, ta đã nói rồi, sẽ không có ai tới đâu…”
Carrot cười, và rồi…
“ Điều đó không đúng chút nào, bởi vì có ta ở đây.”
Những lời nói đó phát ra từ lối vào. Carrot, Silviana và tên orc Gagan nhìn sang bên đó. Một người đàn ông đứng ở lối vào. Carrot mỉm cười như thể muốn nói rằng cô đã đợi anh ta.
“Ồ, ngài Bash, ngài đến sớm quá. Để tui giải thích tình hình cho ngài ngay bây giờ…”
Nhưng những từ ngữ đó đột nhiên dừng lại ở giữa câu. Người đàn ông đeo một chiếc mặt nạ trông giống như của phụ nữ và cầm một loại nhạc cụ. Da anh ta trắng và vóc dáng nhỏ bé đến nỗi trông anh ta giống như một gã loài người. Nói tóm lại, đó là một con người. Đó không phải là Bash.
“Ngươi là ai thế?”
Giọng của Carrot và Silviana vang lên cùng lúc. Người đàn ông nghe thấy và gõ vào nhạc cụ của mình.
“Ta là Errol, sứ giả của tình yêu và hòa bình, và ta sẽ xông vào đây.” Anh ta khảy đàn làm tạo ra một âm thanh vô cùng chói tai.