Orc Eiyuu Monogatari Sontaku Retsuden

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

(Đang ra)

Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

Aisu no hito

Kí ức từ quá khứ xa xôi, lời hứa đã trao nhau với những người bạn thời thơ ấu.――“Nếu tớ nhận được giải thưởng, mấy cậu hãy trở thành vợ tớ nhé.

51 105

Ác nữ 800 tuổi nhập vào một vị tiểu thư nhút nhát tận hưởng tuổi xuân nhàn hạ!

(Đang ra)

Ác nữ 800 tuổi nhập vào một vị tiểu thư nhút nhát tận hưởng tuổi xuân nhàn hạ!

Yui Regina

Đây là câu chuyện về 2 cô gái, 1 người là "tiểu thư héo úa" thoát khỏi số phận và nắm giữ quyền quyết định cuộc đời mình. Người còn lại là "Ác nữ vô phương cứu chữa" đã thành công chiến thắng số mệnh

23 536

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

(Đang ra)

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

さとう

Đây là câu chuyện về hai người bạn thuở nhỏ, từng đi chung một con đường, nay rẽ sang hai hướng khác nhau—và có lẽ, một ngày nào đó, hai con đường ấy sẽ lại giao nhau một lần nữa.

3 11

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

(Đang ra)

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

Densuke

Hiroto được tái sinh là một dhampir, chủng tộc mang hai dòng máu vampire và dark elf. Không muốn phải chết theo ý vị thần, câu quyết tâm sống sót ở kiếp này với ma pháp Tử vong và bể mana khổng lồ cậu

204 5088

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

10 70

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

12 75

Tập 04: Vùng đất của Thú Nhân - Thủ đô Lycant - Chương 29.3: Dãy núi Gong Rasha

“Một con Orc hoang! Đang có một con Orc hoang tiến tới đây!”

“Rút vũ khí ra! Nhân danh Biệt đội Chó săn hạng nặng cổ đại, đừng để hắn trốn thoát!”

“Đừng để hắn ta phá hỏng dịp trọng đại của công chúa!”

Khi Bash tiến gần đến biên giới, nơi đây đột nhiên trở nên ồn ào. Những người lính mặt chó, những người đã chiến đấu và giành chiến thắng hàng chục trận chiến, vây quanh Bash và nhe vuốt ra.

"Khoan đã, tôi không phải là một tên Orc hoang. Tên tôi là Bash, và tôi đang trên đường đi tìm kiếm một thứ.”

“Đúng vậy! Làm sao các người có thể tìm thấy một Orc hoang trông cao quý như vậy ở đâu được chứ? Làn da của ngài được đánh bóng bằng cách tắm rửa hàng ngày… dù nó hơi bị bẩn hôm nay vì chuyến vượt núi vừa nãy… nhưng mùi nước hoa thơm ngát của ngài ấy… ừm, mùi đó cũng biến mất khỏi chuyến vừa nãy rùi… ngài ấy thậm chí còn có một chút mùi hôi … nhầm… nhưng khuôn mặt của ngài ấy, đúng vậy, khuôn mặt của ngài! Hãy nhìn những chiếc răng nanh xinh đẹp đó!”

Những chú chó ngao nhìn nàng Tinh linh đang hét lớn và bay với tốc độ siêu nhanh với vẻ mặt khó hiểu, nhưng vẫn giữ vững thanh kiếm của mình, tuy, khi nghe đến cái tên “Bash”, vẻ mặt của chúng càng trở nên dữ dội hơn.

“Bash!? “Anh hùng Orc” Bash!?”

“Đúng vậy!”

“Này, thằng khốn nạn! Mày muốn cái éo gì ở đây?”

“Tôi nghe nói tam công chúa của vương quốc này sắp kết hôn.”

Vừa nói xong, đám binh lính phía trước liền nổi giận, sắc khí bọn họ giống như bọn ma thú, ánh mắt đỏ ngầu, giơ kiếm lên tấn công.

"Sao mày dám!"

“Tao sẽ không để mi đi qua…!”

“Tao sẽ giết ngươi, kể cả phải trả giá bằng mạng sống của tao!”

Thông thường, Bash chỉ có một thế đứng trước đối thủ với đôi mắt đỏ ngầu và đang chĩa kiếm vào mình. Anh ta sẽ chấp nhận cuộc chiến. Tên da xanh sẽ rút kiếm ra khỏi lưng, hạ gục tất cả và cắt xuyên qua chính giữa. Và rồi Anh ta sẽ tiếp tục đi.

“Ừm…” Nhưng Bash không rút kiếm, anh biết, nếu rút kiếm ở đây, bản thân sẽ không đạt được mục đích.

“Cái quái gì thế này? Thật điên rồ! Đừng nói với tôi là các người sẽ không cho ngài ấy đi qua chỉ vì là một tên Orc! Điều đó không có trong luật! Thay vào đó, hiệp định đình chiến nói rằng bất kỳ vị khách nào cũng có thể đi qua! Hay các người vẫn ngựa quen đường cũ!? Tộc Thú nhân có thể từ bỏ thỏa thuận một cách tùy ý sao? Điều đó không phải sẽ khiến các người rơi vào thế khó sao?”

“Bọn này cóc quan tâm gì đến các hiệp ước!”

Sự thuyết phục của Zell không làm họ thay đổi suy nghĩ. Tất cả bọn họ đều nhìn Bash với thái độ thù địch và ý định giết người. Họ sẵn sàng lao vào bất cứ lúc nào.

Nhìn bề ngoài, họ là những chiến binh đã chiến đấu vô vàn trận. Họ cũng có vẻ biết Bash. Mặc dù Bash không biết họ… nhưng có lẽ anh đã từng gặp họ trong trận chiến trước đây. Và có thể anh đã giết một trong số họ. Anh có thể cảm nhận được điều đó ở họ.

Đây là thời kỳ hòa bình. Mọi người đều đang cố gắng giữ lấy nền hòa bình. Ngay cả những người có mối hận thù cũng nghĩ rằng, ngay cả khi họ căm ghét chiến tranh, họ cũng không nên căm ghét những chủng tộc đã từng là kẻ thù của họ. Nhưng có một số người không nhìn nhận theo cách đó. Và nếu kẻ giết cha mẹ hoặc anh chị em của họ thực sự xuất hiện trước mặt, có khả năng họ sẽ không thể kiềm chế được bản thân.

Nhưng họ cũng biết Bash, và đó là lý do tại sao họ không tấn công. Họ biết rằng, nếu họ bất cẩn nhảy vồ vào anh ta, họ sẽ trở thành những miếng thịt.

“Ừm… cho chúng tôi qua đi.” Bash lo lắng. Nghĩ lại thì, đã có lúc anh bị từ chối hoặc bị thẩm vấn, nhưng anh chưa bao giờ bị từ chối cho qua biên giới. Anh đã thấy một số người thực sự không muốn cho anh qua, nhưng anh chưa bao giờ thấy mình có thể nhận ra ý định giết người một cách dễ đoán như này từ phía bên kia.

“…” Bash không có ý định chiến đấu. Tuy nhiên, nếu họ thực sự nghiêm túc về việc giơ kiêsm lên hống lại mình… Về phần Bash, anh không thể không chiến đấu. Đối với một chiến binh Orc kiêu hãnh, chạy trốn khỏi một cuộc chiến không phải là một lựa chọn. Đặc biệt là nếu phía bên kia thực sự đang xông vào mình với lòng kiêu hãnh trong lòng.

Bash không di chuyển. Nếu anh tiến lên một bước, họ sẽ tấn công anh. Nếu anh đặt tay lên thanh kiếm trên lưng, họ sẽ tấn công anh. Hoặc thậm chí nếu Bash quay ngược lại và bắt đầu đi lại con đường anh đã đi, họ có thể lợi dụng sơ hở và tấn công anh. Vào thời điểm đó, kế hoạch tìm vợ ở Quốc gia người Thú của Bash sẽ tan thành mây khói. Và anh cũng không có kế hoạch dự phòng. Kế hoạch tìm vợ của gã trai tân sẽ lùi một bước lớn, và sự trong trắng của anh sẽ ở lại với mình lâu hơn rất là nhiều. Rồi anh sẽ trở thành một chiến binh ma thuật. Ngay khi anh có được biểu tượng của sự ô nhục, Bash sẽ mất tất cả mọi thứ khác.

Tên da xanh đó toang rồi. Nhìn lại, có lẽ chưa bao giờ có sự khốn nạn nào lớn hơn trong cuộc đời Bash.

“Tatara tatata ta ta ta ♪ Ta rarara~ ♪ Ta rarara tata~ ♪ Ta rarara tata~ ♪ Ta rarara~ ta rarara~, ta rarara~ ♪.”

Đó là lúc điều này xảy ra. Từ đâu đó, anh bắt đầu nghe thấy tiếng vo ve. Và cùng lúc với tiếng vo ve, anh nghe thấy âm thanh của một nhạc cụ dây. Đó là một hợp âm, đâu đó giữa tiếng Gigi và tiếng Bibi, giống như tiếng kêu của một con chim địa ngục, nhưng chắc chắn đó là âm thanh của một nhạc cụ. Đằng sau Bash.

“…!”

Bash, thành thật mà nói, đã mong đợi một điều gì đó. Nhìn lại, biên giới là nơi của những cuộc gặp gỡ. Trong rừng Siwanasi, anh gặp Thunder Sonia, và ở Vực Dobanga, Primera. Cả hai đều từ chối lời cầu hôn của anh, nhưng họ là những người phụ nữ xinh đẹp mà anh không có bất cứ phàn nàn gì. Vì vậy, anh nghĩ, "Lần này cũng vậy thì sao?".

“Tatara tata~, ta~, ra ra~, tatara tata~, ta~, ra ra ra~, tata~♪ Được rồi!”

Chủ nhân của bài hát ngân nga tiến thẳng đến Bash đang ở xa và rồi lại gần giữa những người lính và tên Orc. Với một tiếng hét, hắn ta chỉ ngón tay lên bầu trời. Bash cảm thấy thất vọng. Đó là một người đàn ông.

"Có vấn đề gì vậy?" Hắn chỉ tay vào những người lính canh và hỏi như thể mình đang nói chuyện với một người bạn cũ đầy quen biết hơn một thập kỷ. Hắn ta không hề giữ ý tứ gì.

“…”

Sự hoang mang là thứ xảy đến cho bất kể chủng tộc nào. Bash nhìn Zell rồi nhìn những người lính người thú. Có ai trong số họ biết gã không? Không, tao không biết nó. Họ trao đổi suy nghĩ, bằng thần giao cách cảm, rồi nhìn lại người đàn ông đang ngân nga.

Chủng tộc của hắn có lẽ là con người. Song còn là một người đàn ông. Hắn ta cầm một nhạc cụ dây mà con người thường chơi, và đeo một chiếc mặt nạ trông giống như mặt nạ của phụ nữ. Thật sự rất đáng ngờ.

“Tôi muốn đi hướng này, nhưng họ không nghe tôi nói…”

Bash nói trong khảnh khắc này. Còn bây giờ, trả lời câu hỏi. Người đàn ông quay sang Bash với tiếng càu nhàu.

"Ồ vậy ư?"

"Đúng vậy."

Sau đó, hắn quay sang những người lính.

“Những gì anh ta nói là sự thật sao?”

“Chúng tôi là cựu thành viên của biệt đội Chó săn hạng nặng. Chúng tôi sẽ không để gã này… một “Anh hùng Orc” vượt qua khi tên tuổi và danh dự của chúng tôi đang bị đe dọa.”

Nghe vậy, người đàn ông kia dang rộng tay hơn và đưa ra lời kêu gọi tới những người lính.

“Tôi hiểu cảm giác của anh!” Hắn quay lại, giơ tay lên và nói bằng giọng điệu khoa trương, “Tôi cũng mất đi những người thân yêu của mình trong chiến tranh! Tôi sẽ nói dối nếu tôi nói rằng tôi không oán giận những kẻ đã giết họ! Nhưng dù sao đi nữa! Trong thời bình, đó là cách nghĩ sai lầm!”

“…”

“Các người có thể đã mất người thân trong chiến tranh! Nhưng hãy nghĩ về điều đó. Chúng ta, Liên minh Bốn chủng tộc, đã gây dựng nên hòa bình. Tại sao? Bởi vì tất cả những người đã chiến đấu không ngừng đều nghĩ rằng, “Tôi không muốn mất thêm bất kỳ người thân yêu nào nữa!” Bây giờ các người không còn người thân yêu nào khác sao? Các người không còn gia đình ở nhà sao? Nhưng,” người đàn ông nói với cử chỉ kịch tính khi anh ta giơ cây đàn dây của mình lên và phát ra một âm thanh khàn khàn.

Đó là một âm thanh bẩn thỉu, như thể có thứ gì đó đã bị phơi bày mà không được phép lộ ra. Những người lính tự hỏi làm sao một âm thanh như vậy có thể phát ra từ một cây đàn dây thông thường.

“Quý ông đây cũng là một Anh hùng đã chiến đấu trong nhiều trận chiến trong quá khứ! Nếu các người chiến đấu bây giờ, có thể sẽ có một hoặc hai người thương vong trong số các người. Hoặc thậm chí các người có thể bị tiêu diệt hoàn toàn. Tất nhiên, tôi không muốn đánh giá thấp các người – chiến tranh luôn như thế này! Và nếu ngay cả một người trong số các người mất mạng, những người đang chờ đợi các người trở về sẽ đau buồn. Những suy nghĩ và mong muốn của những người mang lại hòa bình cho chúng ta sẽ trở nên vô ích.”

 Nhạc cụ dây phát ra âm thanh "boro, boro". Âm thanh đó khó chịu đến mức một số người thậm chí còn bắt đầu bịt tai.

"Đó không phải là điều mà tôi, với tư cách là sứ giả của hòa bình, có thể bỏ qua! Vì vậy, hãy tha thứ cho anh ta và để anh ấy đi qua, vì tôi có khuôn mặt này!"

Người đàn ông nói và lại giơ tay ra.

Những người lính nhìn nhau. Khuôn mặt của người đàn ông được che bằng mặt nạ, mặc dù anh ta đã nói rằng hãy tha cho anh ta bằng khuôn mặt của mình.

“…Mày đùa tao chắc… rốt cuộc mày là thằng nào thế?”

“…Ồ, đúng rồi. Xin lỗi vì đã làm mất nhiều thời gian vì cuộc diễn thuyết như vậy.” Người đàn ông hắng giọng. Anh ta lấy ra từ trong túi một thứ gì đó trông giống như một lá thư và đưa cho người lính.

“Cái gì… này!” Biểu cảm của người lính khi nhìn thấy nó thay đổi một cách đột ngột “Ngươi… à không, thưa ngài, ngài là…!”

Sau đó, người đàn ông nhẹ nhàng đặt tay lên miệng người lính. Tên da xanh cảm thấy hơi thở của anh ta thoát ra từ giữa hai hàm răng.

“Nhưng tại sao lại… đeo mặt nạ?”

“Để bảo vệ hòa bình thế giới… Suy cho cùng, tôi là sứ giả của hòa bình.”

Nói xong, người đàn ông nhấc nhạc cụ dây lên và gảy nó lần nữa. Người lính hơi cau mày lại.

Bash và Zell không thể nhìn thấy chi tiết tờ giấy trên tay người đàn ông, cũng như danh tính thực sự của anh ta. Nhưng họ có thể nhận ra rằng anh ta có vẻ là một người đàn ông có địa vị cao, đến mức bọn lính bắt đầu sử dụng ngôn ngữ trang trọng hơn với người đó.

“Tôi không biết chi tiết, nhưng ý ngài là không muốn được chào đón nồng nhiệt ư?”

“Đại loại như thế.”

Lúc đầu, người lính trả lại giấy phép và tỏ ra miễn cưỡng.

“Nhưng bây giờ, đất nước này đang ăn mừng vì Công chúa… chúng ta không thể để “Anh hùng Orc” vượt qua…”

“Tôi hiểu mối quan tâm của anh, nhưng… liệu điều đó có thực sự chính đáng không?”

“…”

“Anh ta sẽ không làm gì cả. Việc người đàn ông đó không rút kiếm khi anh chĩa vào anh ta là bằng chứng cho điều đó. Tên orc đó, hả? Tôi có thể đảm bảo với anh. Anh ta sẽ không làm hại tộc Thú nhân. Anh ta sẽ không bao giờ nghĩ đến điều đó.” anh chàng nói, “anh sẽ không, đúng chứ?” Và anh ta nhìn Bash. “Không và nhất quyết không bao giờ làm vậy thật chứ?”

“Thật. Tôi sẽ không gây rắc rối.” Bash gật đầu. Ngay từ đầu anh đã không có ý định gây rắc rối. Anh chưa bao giờ làm như vậy ở bất kỳ thị trấn nào anh từng đến, cũng như không có ý định làm như vậy với bên Thú nhân.

“Thấy chưa? Anh ấy vừa nói rõ rồi đấy.”

“…Tôi không tin lời của một tên Orc… nhưng nếu ngài đã nói vậy, thưa ngài, chúng tôi sẽ tin lời ngài.”

Những người lính không lo lắng về việc Bash sẽ gây rắc rối. Họ có một lý do rất khác.

“Nhưng nếu có chuyện gì xảy ra, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để truy đuổi và giết tên Orc đó.”

“Hy vọng rằng điều đó sẽ không xảy ra.”

Người đàn ông, sứ giả của hòa bình, gật đầu hài lòng khi nói điều này.