Onna Doushi to ka Arienai deshou to Iiharu Onna no ko wo, Hyakunichi kan de Tetteiteki ni Otosu Yuri no Ohanashi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Masho no Otoko wo Mezashimasu

(Đang ra)

Masho no Otoko wo Mezashimasu

立花

Dù cho Kohaku chỉ hành động thật bình thường, những người xung quanh vẫn bị anh quyến rũ!? Một câu chuyện hài học đường sẽ được kể bởi một kẻ chuyển sinh!

89 6011

Amagi Brilliant Park

(Đang ra)

Amagi Brilliant Park

Gatou Shouji

Cô gái đó nói với cậu rằng: "Em muốn anh trở thành người quản lý của Amagi Brilliant Park này."

4 47

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

(Đang ra)

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

Takano Kei

Câu chuyện fantasy về hành trình chuyển sinh để giải cứu nhân vật yêu thích bắt đầu.

4 102

Khát Vọng Trỗi Dậy

(Đang ra)

Khát Vọng Trỗi Dậy

Ro Yu Jin (로유진)

Kết quả là chết một cách thảm bại - nhưng một vị nữ thần đã gửi đi hình ảnh của tương lai khủng khiếp này cho chính anh trong quá khứ, có được kiến thức rằng mình sẽ trở nên như nào, liệu cậu ta có th

9 361

Volume 2 - Chương 1

Chú ý: Truyện có yếu tố NSFW, vui lòng bỏ qua nếu thấy không thích, mình cảm ơn ạ Ò w Ó

*****

"Chào buổi sáng!"

Tôi bắt đầu ngày mới bằng câu chào tràn đầy năng lượng và hướng bước về phía bàn của mình

Trường nữ sinh của bọn tôi khá bình đẳng và không có bất cứ sự phân biệt tầng lớp nào nổi bật giữa các học sinh, điều duy nhất nổi bật ở đây là cái nội quy trường lỏng lẻo của họ. Học sinh được quyền tự do nhuộm tóc và xỏ khuyên khi đi học. Nội quy cũng không có bất cứ luật nào cấm trang điểm, và hơn nữa đồng phục còn dễ thương kinh khủng.

Đó là lý do có khá nhiều học sinh ăn mặc bất cứ thứ gì hợp với sở thích của họ. Và nó dẫn đến trường hợp nhiều người chểnh mảng trong học tập, cho dù họ vẫn xoay sở giữ điểm được của mình ở mức tốt. Tôi có cảm giác là có khá nhiều học sinh trong trường này trước đây đã không đủ ‘ngoan’ để có được thư giới thiệu nhưng vẫn xoay sở để vào được đây nhờ cái đầu của mình.

Ừ thì, tôi cũng là một trong số những học sinh đó mà, và tôi cá là Aya cũng y vậy. Học ở trường này thú vị lắm, tại vì ở đây giống như một tổ hợp đủ thể loại người ấy.

“Chào sáng, Mari.”

“Chào buổi sáng, Marika!”

Bạn của tôi, Matsukawa Chisaki và Mitsumine Yume vui vẻ cất tiếng chào lại. Ở trường lúc nào bọn tôi cũng dính lấy nhau nên thành ra bạn cùng lớp thường gọi bọn tôi là [Nhóm Marika].

Chisaki sở hữu một chiều cao cực khủng và tính cách thì lại rất ngầu, nhưng bù lại thì có cái lưỡi cực kỳ khó chịu. Yume là một cô gái có nụ cười rất đáng yêu và là người tạo chủ đề trong nhóm. Rồi… còn một thứ nữa mà tôi mới phát hiện ra.

Có vẻ như hai đứa này hiện tại đang hẹn hò với nhau. Hai đứa con gái, hẹn hò, với nhau!

Trên hết là họ đã bắt đầu trở thành người yêu từ hồi Giáng Sinh năm ngoái rồi kìa. Mặc dù lúc đó tôi đã kết bạn với cả hai nhưng mà vẫn không hay biết gì cơ.

Vậy nên là khi mới nghe được chuyện này, tôi sốc ơi là sốc, nhưng mà tôi cũng không có ý kiến gì mấy miễn là họ hạnh phúc với mối quan hệ này. Hơn nữa, tôi cũng đã công nhận rằng con gái hẹn hò với nhau cũng chẳng phải chuyện gì lạ cho lắm. Tôi đã thay đổi rất nhiều rồi nhỉ?

Và tôi vẫn luôn cầu chúc cho mối quan hệ của họ sẽ được lâu dài, bởi vì tôi thực sự không muốn tình cảm bạn bè của bọn tôi bị rạn nứt chỉ vì một cuộc chia tay khó chịu nào đó.

Nhưng mà thôi vậy, đừng nghĩ đến mấy thứ tiêu cực nữa. Tôi nhấn chìm hết những suy nghĩ đó và nở một nụ cười thật tươi.

“Dù sao thì~ hôm qua tớ có thấy bài trên Instagram rồi đó, bộ cậu không nghĩ là nó hơi lố hả?”

Tôi nhìn hai cô bạn của mình và cố gắng bắt đầu một chủ đề hoàn toàn mới và thịnh hành gần đây. Khả năng phán đoán môi trường xung quanh này là một trong những năng lực đã biến tôi trở thành nữ sinh nổi tiếng nhất lớp. Mọi người đều sẽ phản ứng với những chủ đề mà họ quan tâm, vậy nên cuộc nói chuyện sẽ suôn sẻ hơn nhiều nếu như tôi nắm bắt được điều đó và khiến cho nó thật thú vị.

“Đây cũng thấy vậy.”

“Cơ mà Yume hơi bị tệ trong khoảng chụp tự sướng ấy nhở? Bộ cậu không nghĩ ra biểu cảm hay kiểu tạo dáng nào hết hả?”

“Đây cũng nghĩ vậy luôn.”

“Ê mấy cậu không thấy là mình đang quá đáng lắm à?!”

Gì chứ ba cái vụ ghẹo cô nàng như này thì hai đứa tôi lẹ lắm. Tiếng cười của bọn tôi vang khắp cả phòng học, ừa, ồn ào thiệt.

Ngay khi cuộc nói chuyện vừa đến lúc cao trào thì Aya bước vào lớp.

Khi ở trường, Aya thật sự trông cứ như là Nữ Hoàng Băng Giá vậy. Mặc dù mái tóc nhuộm sáng màu của cậu ta mang lại ấn tượng nổi bật hơn tôi nhiều, ngược lại cái sự im lặng của Aya còn khiến người ta dễ liên tưởng đến trời tuyết vào buổi đêm, ở gần là lạnh nổi da gà. Mọi người xung quanh cậu ấy tự giác giảm âm lượng lại, mặc dù Aya cũng sẽ chẳng làm gì cả nếu như họ cứ ồn ào như thường.

Nhưng mà, ừ thì có khá nhiều bạn học cho rằng Aya rất ghét tiếng ồn. Hơn nữa, cũng chẳng có ai đủ can đảm để mà đối mặt và chỉ trích thái độ của cậu ta. Tại vì dù sao thì xung quanh Aya cũng có cái khí thế đáng sợ như vậy mà, ai lại dám thách thức cậu ấy kia chứ...

Aya chẳng thuộc về nhóm nào cả, và cậu ta cũng chẳng quan tâm trong lớp đang xảy ra chuyện gì luôn. Mặc dù vậy, nhưng Aya vẫn rất tự tin là chính bản thân và tự cho mình là người có địa vị cao hơn những bạn cùng lớp còn lại… Trước đây tôi cũng từng nghĩ cậu ta đúng là một tên ngạo mạn.

Còn bây giờ thì sao? Ừ thì, tất nhiên, là tôi không còn nghĩ vậy nữa. Nhưng tôi vẫn rất muốn Aya hòa đồng với mọi người xung quanh hơn, dù chỉ một chút cũng được.

Trong khi vẫn nhìn chằm chằm vào Aya như thường ngày, tôi nhớ lại cuộc gọi của hai đứa tôi tối hôm qua.

Bọn tôi đã có một cuộc họp khẩn cấp cho kế hoạch sắp tới, tôi nằm trên giường và bắt đầu nói.

“Tớ sẽ không đòi hỏi cậu phải nhớ hết mọi người trong lớp, nhưng đổi lại, tớ muốn cậu ít nhất cũng phải nhớ vài người.”

“... Bộ chuyện đó cần thiết cho công cuộc trở thành bạn cậu hả?”

“Tất nhiên. Nếu như trong nhóm của tớ có một kẻ chuyên đi gây sự thì rắc rối to. Lỡ cậu đắc tội với ai đó thì Yume và Chisaki cũng sẽ bị vạ lây theo còn gì.”

“...Nn, hiểu rồi.”

Tôi nghiêm giọng giải thích và Aya cũng đã thành thật chấp nhận lý do.

Cảnh này giống như đã từng xảy ra rồi vậy, từ hồi tôi mới gặp Aya, nhưng lần này thế sự đã thay đổi rồi, tôi thực sự có ý định sẽ bắt chước thái độ của Aya hồi đó. Tôi đưa một ngón tay ra trước mặt, dù tôi biết cậu ta sẽ không thấy được.

“Vậy rồi, hãy bắt đầu với giai đoạn đầu tiên.”

“Giai đoạn đầu tiên.”

“Tớ đã lập ra bốn giai đoạn cho kế hoạch của mình. Khi tụi mình đã hoàn thành hết rồi thì tớ cam kết mọi người sẽ công nhận hai đứa mình là bạn tốt của nhau.”

“...Nghe khó quá.”

“Hãy cố hết sức đi. Và còn nữa, tớ đã đánh dấu ba người mà ít nhất cậu cần phải nhớ. Đầu tiên là Itou Natsumi.”

Natsumi-chan là hội trưởng câu lạc bộ cầu lông. Cậu ấy có thành tích học tập tốt và còn rất giỏi trong việc chăm sóc người ta nữa. Là một học sinh xuất sắc khi dính tới mấy môn thể thao. Natsumi-chan rất được mọi người tin tưởng và bầu cho cái chức lớp trưởng luôn, hơn nữa cậu ấy còn tỏa ra cái khí chất của một người chị gái cho dù bọn tôi bằng tuổi nhau. Giọng của gái đó cũng lớn kinh khủng nên dễ nhận biết cực.

“Cậu ta thường nói về đồ ăn là chủ yếu. Mặc dù bọn tớ thuộc hai kiểu khác nhau, nhưng mà hai đứa vẫn rất hợp cạ. Ừ thì, nhìn chung thì ai mà tớ chả hợp cạ...”

“Đúng vậy. Marika tuyệt vời lắm.”

“Ư-Ừ. Tuyệt vời lắm…”

Có cảm giác cậu ta đang đối xử với tôi như một con mèo đang làm nũng vậy...

“Tiếp theo, Nishida Reina. Cậu ta rất là nổi bật và bản thân cũng có quan hệ với một công ty người mẫu nữa. Rất thích tiệc tùng nên là sẽ thường lui đến mấy chỗ như hộp đêm. Và đã là hoa có chủ, bạn trai của cậu ta đang làm nghề quay phim.”

Nishida có một mối liên quan rất mật thiết với giới showbiz nên mấy cuộc nói chuyện của bọn tôi thường xoay quanh đó. Và cũng vì vậy nên có rất nhiều người tiếp cận cậu ấy chỉ để hỏi về mấy thứ như vé hòa nhạc và muốn dựa vào quan hệ của cậu ta. Nishida thì mang lại khí chất của một kiểu chị gái rất chịu chơi. Nhóm của cậu ta thì ôi thôi, có mặt khắp cả lớp, thành ra có hơi hãi một xíu.

“Nhưng, bởi vì hồi năm nhất giữa Nishida và Chisaki có xảy ra bất đồng, thành ra từ đó mối quan hệ của họ khá căng thẳng, dẫn đến nhóm của cả hai chẳng bao giờ giao lưu với nhau… Tất nhiên là cậu ta vẫn nói chuyện với tớ.”

“Ah, cậu ta ngồi trước mặt tớ nên là tớ biết. Người cũng có dáng và xinh nữa. Nhưng tất nhiên Marika vẫn là nhất.”

Rồi rốt cuộc là cậu ta có đang nghe tôi nói gì không vậy? Cậu đơn thuần là chỉ muốn khen tớ thôi đúng không?

“Cuối cùng là Shirahata Hinano. Cậu ấy hiện tại đang làm việc dưới tư cách là một người bán hàng ở Harajuku, và cậu ta đúng nghĩa là hiện thân của từ gyaru.”

Tôi vẫn còn chưa xác định được thể loại chủ đề nào có thể đắc tội với người này. Nhưng mà thường thường cậu ta trông cứ mơ màng kiểu gì đó và có vẻ hoàn toàn vô hại. Cậu ấy cũng tốt bụng không ngờ luôn, hồi đó có đợt còn cho tôi kẹo nữa mà.

“Tớ không biết mặt, nhưng mà hình như tớ nhớ cái tên đó. Aah, là cô gái mà lúc nào cũng trông lơ đễnh ấy hả.”

Ừ thì, nhìn kiểu nào thì cậu ta cũng cứ như một đứa ngáo ngơ bình thường thôi, tôi nghĩ là Aya chắc sẽ chơi được với gái này đây...

Ngoài ra, bọn tôi cũng nên có vài biện pháp để đối phó, chủ yếu là với Chisaki. Nhưng mà, mặc dù hồi đó cậu ta có vẻ rất không thích Aya, nhưng dạo gần đây thì không thể hiện ra nữa. Khoan đã, nếu như tôi muốn Aya gia nhập nhóm của mình thì tôi vẫn nên cẩn thận với mọi tình huống thì hơn.

.

.

Và sau cuộc nói chuyện dài đằng đẵng tối qua, hôm nay, bọn tôi đã đến với tình huống này đây.

Sau khi Aya bước vào lớp, cậu ta buông một câu ngắn gọn, “Chào buổi sáng.”

Vào mặt ba đứa thuộc nhóm Marika bọn tôi.

.

.

Yume trông hãi hùng thật sự, cô nàng cứ nhìn chằm chằm vào cậu ta, còn Chisaki thì tỉnh lại nhanh hơn, cậu ta vội vàng đáp lại, “C-Chào sáng…”. Và giữa mớ lộn xộn đó tôi vui vẻ chào lại Aya, “Chào buổi sáng!”

Sự việc có vẻ tốt hơn dự kiến (?) khi những bạn cùng lớp khác cũng bắt đầu nói lời chào với Aya khi cậu ấy đang trên đường bước đến bàn mình.

Hành động bất thường từ phía [Nữ hoàng Cô độc] bằng cách nào đó lại được mọi người đón nhận rất nồng nhiệt.

“... Mới nãy là gì vậy?!”

Yume nhanh chóng thể hiện thẳng thừng thái độ bối rối của mình, cùng với Chisaki, hai người họ đồng loạt xoay về phía tôi.

“Vụ này có bàn tay của cậu đúng không?”

“Làm gì có, tất nhiên là không rồi.”

Chisaki chắc kèo là vẫn bén như mọi khi, nhưng mà lần này thì tôi nói thật, tôi chưa bao giờ bảo cậu ta phải chào mọi người hết.

Bài tập về nhà đầu tiên mà tôi giao cho Aya là, [Nhớ hết mặt và tên của bạn cùng lớp].

Tại vì, cho đến tận bây giờ Aya chỉ nhớ có vỏn vẹn bốn người ở trong lớp này, và mọi người cũng biết là bây giờ đã đến tận tháng Chín rồi đó.

Đây là bước đầu tiên để cải thiện mối quan hệ với con người và khả năng đọc tình huống của cậu ấy.

Nhưng rồi chẳng biết ở đâu ra, cậu ta đột nhiên làm cái hành động như vừa rồi. Tôi không biết Aya đang toan tính điều gì, nhưng mà tôi nghĩ rằng một hành động đơn giản như chào hỏi người khác là một nước đi xuất sắc, bởi vì nó sẽ chẳng mất lòng ai cả. Hãy cho Aya điểm tuyệt đối nào!

“Chắc là cậu ta đang làm theo một loại bói toán nào đó chứ gì, kiểu như nếu chào hỏi người ta thì sẽ gặp may mắn ấy, hay mấy cái giống vậy…?”

“Fuwa đó mà lại đi lo lắng về ba cái bói toán á… tớ không tưởng tượng nổi.”

Chính xác. Tôi đặt cằm mình xuống bàn.

“Nhưng mà này, nó cũng đâu tệ đâu nhỉ? Dựa vào cái thái độ và hành động của cậu ta thì tớ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra luôn, nhưng… cậu biết mà?”

“Ừ thì…”

“Cũng đúng, nhưng mà…”

Yume và Chisaki trông có vẻ hơi lưỡng lự.

...Cái phản ứng này… cứ cố giữ phong độ như vậy đi Aya…!

Sau khi tan học, cậu ấy cũng đã chào bọn tôi một câu ngắn gọn, “Hẹn gặp lại.” Hôm nay đi học, Aya nói được tận hai câu không liên quan đến chuyện học tập đó!

Tôi cứ lo lắng bồn chồn không yên như mẹ của cậu ấy vậy. Thật sự không hiểu trong đầu Aya đang diễn ra cái kế hoạch gì nữa, có ổn không đây...

***

Đã trải qua ba ngày kể từ hôm đó, 27 ngày còn lại để đến được mục tiêu.

“Chào buổi sáng.” Aya bước vào lớp với lời chào quen thuộc của cậu ấy. Mọi chuyện cũng như bao buổi sáng bình thường khác, trừ một thứ.

“Hử?” Sau khi nhìn thấy Aya, Yume bật ra một tiếng kêu.

Đây cũng là hành vi thường ngày của cô nàng, nhưng kèm theo một cái cảm giác giống như cậu ta vừa mới phát hiện ra thứ gì đó. Yume chỉ tay vào chiếc cặp bên hông Aya, ở ngay chỗ mà đang treo lủng lẳng một cái móc khóa nhìn dị dị.

“Cái đó là Benjamin Barok-kun mà đúng không?”

“Ừm.”

“Aah, đúng thật nè. Cậu cũng thích chúng hả Fuwa?”

Kể cả Chisaki cũng bắt đầu tham gia cuộc trò chuyện. Chỉ có duy nhất mỗi tôi là còn đang lạc lõng. Vậy là tôi vẫn chưa bắt kịp xu hướng mới nhất à, eh, khó chịu thật đấy.

“Benjamin Barok... ờ… là một dạng cây cảnh hả?”

“Không phải! Là cây cảnh linh vật từ [Series Mimamoru] đó. Coi nè, đây, của tớ là Gajumaru-kun. Chúng dễ thương mà đúng không!”

Yume chìa cái móc khóa ra cho tôi, nó là một cái chậu cây có khuôn mặt trên đó.

Ừ… nó… không dễ thương đến vậy đâu.

“Cơ mà gắn mấy cái này trên cặp… bộ cậu không sợ bị mất hả? Khi mà đi tàu chẳng hạn?”

“Còn lâu, không thể nào. Nó chỉ xảy ra khi cậu không treo cẩn thận thôi.”

“Ể? Thiệt hả?”

Đến lúc này, Aya chính thức tham gia cuộc trò chuyện với một cái gật đầu chắc nịch.

“Ừ. Miễn sao cậu gắn cẩn thận thì cậu sẽ không làm mất. Đây là cái thứ tư của tớ rồi, cơ mà còn tận năm cái nữa lận, du di luôn.”

“VẬY LÀ CÓ LÀM MẤT RỒI CÒN GÌ!”

Tôi hét trả lại cậu ta với toàn bộ sức lực mà mình có. Khi nhìn thấy cảnh đó, Yume không kiềm được mà cười sặc sụa.

“Vậy, hãy đi tìm một cái cho cậu luôn nào Marika. Cậu nghĩ sao?”

Chisaki không đâu lại đề xuất ra cái ý kiến đó. Cơ mà tôi cá chắc là do cậu ta chỉ đơn thuần thấy chán vì chiều nay không có ca làm việc thôi.

Nhưng đây là một cơ hội tốt đó chứ. Sự việc sẽ diễn ra trôi chảy hơn nếu như tôi không đồng ý liền mà cứ bám dính lấy hình tượng của mình. Rồi, trưng ra cái biểu cảm ũ rũ một chút nào.

“Eeh… nhưng mà hình như là tụi nó không hợp gu của tớ cho lắm…”

“Có nhiều con dễ thương lắm luôn đó! Ví dụ như, Monstera-kun, hay là Pothos-kun nữa!”

“Thôi đi, cho dù cậu có kể cả đống tên ra thì tớ cũng có biết nó trông như nào đâu. Hơn nữa, tại sao lại là cây cảnh chứ? Bộ cậu không thấy là mặt nó có hơi dị hả?” 

“Aaah, Marika không hiểu được sự dễ thương của chúng. Cậu vừa mới mất đi 10% niềm vui cuộc đời rồi đó!”

“Đừng có nói cái kiểu như cuộc sống của tớ không có niềm vui vậy! Được rồi mà, tớ sẽ đi, được chưa!”

Không đi đúng hướng như tôi dự đoán, nhưng mà dù sao vẫn nằm trong kế hoạch.

Tôi hơi hướng ánh mắt về phía Aya. Đây là thời điểm thích hợp để vui vẻ đề nghị rằng, “Hay là cậu đi chung luôn nha?”, nhưng mà trước đó quan sát tình hình một chút đã, phải cẩn thận mới được, đi sai một nước là tiêu luôn.

Yume thì đang ngắc ngứ giữa tràng cười không điểm dừng của mình, tâm trạng cậu ấy có vẻ ổn, nhưng còn Chisaki thì sao? Cậu ấy sẽ không khó chịu nếu tôi mời Aya đi cùng chứ?

Nhưng rồi cái con người tên Chisaki đó đã ngay lập tức phản bội lại sự lo lắng của tôi.

“Vậy, Fuwa đi chung với bọn này luôn nhé?”

Chi-Chisaki~~~~!

Đúng là một người khéo léo mà! Giỏi lắm con gái! Không hổ danh là bạn tôi!

Aya nhìn chằm chằm vào Chisaki, cậu ấy chớp mắt mình liên tục. Ah, ngạc nhiên kìa. Dễ thương quá đi mất. Ê khoan, không được, bây giờ đâu phải lúc.

Sau một khoảng thời gian ngắn, Aya lấy lại phong thái thường ngày của mình và gật đầu.

“Tớ sẽ đi.”

Vậy nên là mọi chuyện nó thành ra như này đây.

***

Sau giờ học, cả bốn đứa bọn tôi ra về cùng nhau, không hiểu sao mà có cảm giác quái quái như nào ấy. Tôi không quyết định được mình nên để lộ ra mặt tính cách nào, nên đành phải im lặng ngượng ngùng bước theo.

Bây giờ đang là thời điểm giao mùa giữa hè và thu, nên thời tiết thì trong xanh hẳn ra, lại còn có gió dễ chịu nữa. Trời bây giờ vẫn còn sáng sủa chán.

Chisaki và Yume đang bước ở phía trước bọn tôi, còn Aya thì lại đang ở ngay bên cạnh. Bây giờ hãy đối xử với cậu ấy như một người bạn bình thường và bắt đầu cuộc trò chuyện nào.

“Fuwa nè, bộ mấy cái cây cảnh đó nổi tiếng lắm hả?”

“Đúng rồi. Tại vì nó có mang đến một vài lợi ích nhỏ cho mình đó.”

“Cái này là hàng gacha 200 yên mà, nó có thể đem lại lợi ích gì chứ?”

“Nn… mấy thứ kiểu như, đem lại may mắn trong tình yêu chẳng hạn?”

Aya ngọt ngào vuốt ve ngón tay út của tôi.

Khoan, khoan! Tôi hốt hoảng bắt chéo hai ngón tay trước mặt mình, cố gắng hết sức để không phát ra tiếng động.

Chuyện này không ổn. Một khi Yume và Chisaki quay lại và thấy cảnh này, họ nhận ra ngay là cái chắc.

“...Không hiểu sao mà, chuyện này có hơi…”

“Nản hả?”

“Không phải.”

Cậu ấy xoay đầu và khẽ thì thầm vào tai tôi.

“Giống như cậu đang bảo tớ hãy đợi và chờ lát nữa hãy làm đi vậy, nó khiến tớ thấy kích thích lắm đó.”

“...Biến thái.”

Ra là cho dù có đi chung với mọi người đi chăng nữa thì cái cách xử sự của Aya cũng vẫn y chang như thường ngày.

“Ê mà nói mới nhớ.” Chisaki xoay người lại. Hii, mém nữa thì. Vụ này đau tim quá...

“Fuwa và Mari đi chung một chuyến tàu mà nhỉ?”

“À, đúng rồi. Phải không Fuwa?”

Chisaki bật ra một tiếng cười giòn giã. Thú thật tôi càng thấy quan ngại hơn khi thấy cái nụ cười đó.

Đây có thể là một bài kiểm tra của Chisaki.

.

Chỉ cần qua một cuộc nói chuyện bình thường thôi cậu ta cũng có thể dễ dàng phán xét người đó, rằng liệu hai người có tương thích với nhau không, kiểu vậy. Xã hội đúng là một nơi đáng sợ mà.

Được rồi, miễn sao là Aya không gây ra bất cứ điểm trừ nào thì tôi chắc chắn sẽ hỗ trợ cậu ấy hết mình… Cố lên nhé, Aya...

.

Cố gắng tự giả lập một vài tình huống và chuẩn bị sẵn sàng nào.

.

Trong lúc đó, mặc kệ sự cố gắng của tôi, Aya vô tư thốt ra một câu mang tính tự hủy cực mạnh.

“Ừ. Marika lúc nào cũng chăm sóc tốt cho tớ hết.”

.

Yume và Chisaki để lọt ra một tiếng “Ồ” nho nhỏ khi nghe thấy Aya gọi tôi bằng tên và còn không có kính ngữ! Nhưng mà cơn sốc thực sự là sau cái câu này kìa.

“Tớ thật lòng biết ơn vì đã có được cơ hội được hẹn hò với cậu ấy.”

Tôi thậm chí còn không kịp bịt mồm cái con người này lại.

"ーWa-!"

Cậu ta đang nói cái quỷ gì vậy?!

Tôi đã dự đoán rằng cho dù có mù mờ cỡ nào đi chăng nữa thì chắc hẳn Aya cũng sẽ không bao giờ nói ra mấy câu quái đản đâu, nên đó là lý do bây giờ tôi đang hoàn toàn bị đứng hình. Vậy là cậu cứ vậy mà nói cho họ biết sự thật à Fuwa Aya?!

Tôi thấy máu mình đang sôi sùng sục, nhưng mà tôi không thể nổi cơn lôi đình ngay tại đây được. Ah, thiệt tình!

À, biết rồi! Biến câu đó thành trò đùa là ổn mà!

“Hẹn hò! Mấy cậu biết đó, giống như tụi mình đang làm bây giờ nè! Không phải kiểu đó đó đâu! Tụi tớ thường đi mua sắm chung ấy mà, kiểu hẹn hò đó ấy nhỉ! Đúng không!”

“Aaa, ra vậy. Tớ đã nghĩ theo nghĩa kia nên là có hơi hoảng một tí đó. Ahahaha.”

Yume bật cười sau khi nghe xong lời biện hộ quyết liệt của tôi. Nhưng rồi, Aya nắm lấy tay tôi.

.

Cậu nghiêm túc đó hả…?

.

“Hẹn hò đây là, bọn tớ đang là người yêu của nhau.”

“CẬU!”

Quả hùa theo này có bị ác quá không vậy?!

Khi đã quay về thực tại rồi thì tôi thấy Chisaki đang cười muốn chết đi sống lại.

“Haah, đau bụng quá đi mất. Cái gì vậy? Show tấu hài hả? Mấy cậu đã bàn chuyện này từ trước rồi đúng không?”

“Tất nhiên là không rồi… Nè, Fuwa, đừng có nói mấy thứ kỳ lạ nữa.”

Cậu ấy lườm tôi một cái.

“Tớ thực sự đã nghĩ trước chuyện này ở nhà đó.”

“A-À vậy hả?”

Gì nữa đây...

“Giấu diếm mối quan hệ của tụi mình là không trung thực, vậy nên sẽ tốt hơn nếu như nói sự thật ra với ít nhất hai người bạn của cậu chứ?”

“A-AYA!”

Tôi hét ầm lên, bây giờ mà có cái loa kế bên tôi thề là sẽ hét cho lũng cái màng nhĩ của cái người này mới thôi!

“Rồi rốt cuộc là cậu để cái khả năng đọc tình huống của mình ở đâu vậy hả! Ít nhiều gì cũng là nữ sinh trung học mà?! Tụi mình được gọi là con người vì cái khả năng chung sống với cộng đồng đó! Cậu không phải con người hả?!”

“Thì tớ vẫn gọi cậu là [Sakakibara-san] đàng hoàng trên lớp đó.”

“Cái ranh giới của cậu chỉ tới đó hả?! Bộ cậu không nghĩ là nó hơi bị hẹp quá à?! Sao cậu lại đi thành thật quá mức vào mấy cái thời khắc như này chứ?!”

Mọi thứ rối tung hết cả lên rồi, kế hoạch và chỉ dẫn mà tôi đã dày công chuẩn bị, trong một khắc đã biến thành đống đổ nát.

Và rồi Chisaki lại bật cười lần nữa.

“Aah, xin lỗi, xin lỗi. Nhưng mà nói thật, tớ đã nhận ra từ lâu rồi Mari à.”

""Eeh!""

Cả Yume và tôi đồng loạt hét toáng lên.

N-Nhưng tại sao...

“Đương nhiên rồi còn gì. Lúc nào cậu cũng khó chịu với Fuwa, nhưng lại không tỏ ra bất cứ sự thù ghét nào, ngược lại trông cứ như mẹ cậu ta vậy, rồi còn vụ Fuwa tự nhiên lại bắt chuyện với bọn này. Hơn nữa, tớ cũng đã đánh hơi được cái gì đó giữa hai cậu từ lâu lắm rồi kìa. Vậy nên là trong một đợt nghỉ trưa, tớ có hỏi Fuwa và cậu ta phun hết mọi thứ ra cho tớ luôn.”

Haa, tôi không hề biết luôn… để sẩy ra một phút thôi là đã có chuyện rồi....

“T-T-Tại sao, cậu lại…”

“Tại vì họ là bạn cậu.”

Tôi thầm yêu cầu cậu ấy giải thích thêm bằng nét mặt của mình.

“Tớ chắc rằng họ là người tốt.”

“Nnn~~~~~ Chisaki đúng thật là một người bạn tốt, nhưng mà vẫn!”

Nếu như cậu ta cứ thẳng thắn như vậy thì làm sao mà tôi nổi giận cho được!

Nếu như người được tiết lộ sự thật là Yume, thì tôi cá chắc là mình sẽ nói mấy câu kiểu như, “Qua hôm sau là nguyên trường biết hết luôn cho mà coi!”

Ể, khoan đã, không. Làm sao mà tôi có thể nói ra mấy câu như vậy được!

Tôi siết chặt nắm tay mình cố kìm nén cơn giận. Vậy mà làm tôi dày công sắp xếp cẩn thận đủ thứ… tức thiệt...

Bên cạnh đó, có một con người hoàn toàn mặc kệ thế sự đời, Yume đặt hai tay lên ngực với một đôi mắt lấp lánh.

“Eeeh! Tốt quá còn gì Marika! Vậy là cuối cùng cậu cũng có bạn gái rồi! Marika dễ thương đến vậy nên là lúc nào tớ cũng nghĩ là cậu sẽ có người yêu sớm thôi! Oa tuyệt vời thiệt đó! Chúc mừng nhen!”

Hử, vậy là cậu ấy sẽ không quan tâm đối tượng là ai miễn sao đó là mối quan hệ lãng mạn à. Cái đứa lậm ngôn tình này...

Nhìn thấy bầu không khí vui như lễ hội của họ, tôi rụt rè hỏi.

“Eeh… Nhưng mà, mấy cậu thấy đó… người yêu tớ là, Fuwa Aya đó á…?”

Tôi quan sát nét mặt hai người bạn của mình.

Đúng vậy, lý do chính khiến tôi luôn phân vân liệu có nên nói cho họ biết không.

“Tại vì hai cậu không thích Aya đúng chứ? Ừm thì, hồi đó tớ cũng vậy… Nên là tớ không quan tâm có thể tốn bao nhiêu thời gian, tớ vẫn rất muốn mấy cậu hòa đồng với nhau, và tớ cũng đã nghĩ đến nhiều chuyện…”

“Êeeee!”

“Ui da.”

Chisaki đánh tôi một cái nhẹ.

“Ừm, đúng thật là Fuwa Aya có nằm ở trong danh sách đen của tớ. Tại vì mặc dù tụi này học chung một trường sơ trung nhưng mà gái đó không nhớ tớ một tí nào luôn.”

“Xin lỗi. Tớ tệ trong khoản nhớ mặt người khác lắm, nếu là tên thì may ra.”

“Cậu thích châm dầu vô lửa hả? Nhưng mà nể tình cậu đã thành thật nên là lần này bỏ qua cho đó!”

Chisaki đánh một phát vào lưng Aya giống như mấy ông già vậy, nhìn thấy cảnh đó tôi có hơi thót tim một chút, không biết có thực sự ổn không nữa… họ không xông vào đánh nhau đâu nhỉ…?

“Nhưng mà cậu biết đó Mari.”

“Ừ-Ừm!”

“Bọn tớ sẽ không nghỉ chơi với cậu chỉ vì cậu kết thân hay hẹn hò với ai đó đâu. Bởi vì tụi mình là bạn mà đúng không? Cậu quên mất là chính tớ với Yume mới là người đầu tiên công khai mối quan hệ với cậu à? Bọn mình là bạn, và tớ muốn cậu hãy nhớ rằng tớ rất trân trọng mối quan hệ của tụi mình.”

Đúng rồi nhỉ… Người đầu tiên quyết định tin tưởng tôi là Yume và Chisaki. Khi nghe được những lời tha thiết của cậu ấy, tôi không kìm được mình mà nhào vào.

“C-Chisaki onee-chan~~~!”

“Gyaa, phiền chết đi được.”

“Tất nhiên là tớ cũng có cảm giác tương tự, Marika.”

"Yume à~~~"

“Aw, lại đây lại đây nào.”

Tôi vùi mặt vào ngực Yume và làm giả âm thanh như đang khóc lóc. Aya ngay lập tức kéo tôi trở về.

“Chỗ của Marika là ở đây này.”

“Aya à~~~... Ủa khoan, cậu là nguồn cơn của mọi rắc rối còn gì!”

“Thôi nào, thôi nào.”

Cậu ta bình tĩnh xoa cằm của tôi.

K-Khó ưa...

“Ah, hai cậu đúng là đang yêu nhau thắm thiết nhỉ?” Chisaki lại cười bọn tôi lần nữa. Nãy giờ cậu ta cứ cười mãi không thôi.

“Không phải…” Nhưng khi mà lời vừa bật ra khỏi miệng tôi thì bên cạnh Aya đã ngay lập tức cướp lời, “Ừ đúng rồi đó.”. Ah xấu hổ chết mất.

Hở, cơ mà sao nãy giờ cậu ta cứ ôm khư khư tôi vậy nè. Tôi hất tay của Aya ra khỏi người mình.

“Và đó là lý do, tớ hoàn toàn ổn nếu Fuwa có ý định tham gia nhóm của chúng ta bắt đầu từ ngày mai, đúng không Yume?”

“Ừm, tớ cũng muốn hỏi cậu ấy nhiều chuyện lắm, tại vì Fuwa là bạn gái của Marika mà nhỉ? Tớ thực sự rất tò mò mấy cậu thường làm gì mỗi khi rảnh rỗi đó~!”

“Ờm, cũng không to tát gì lắm đâu… hơn nữa nó còn… ah, thiệt tình! Không hiểu sao mà mọi chuyện suôn sẻ quá vậy nè!”

Khi nhìn thấy cơn giận dữ của tôi, Yume và Chisaki lại bật cười. Nhưng những tiếng cười đó, chưa bao giờ mà tôi thấy nó ấm áp đến như vậy, chúng tràn đầy niềm hạnh phúc.

Tôi lúc nào cũng đóng vai trò là chuyên gia tư vấn tình yêu cho hai người họ hết, nhưng bắt đầu từ bây giờ tôi cũng có thể trở thành người phàn nàn về mấy vấn đề kiểu vậy rồi. Tự nhiên tôi thấy mặt mình nóng hết cả lên, mồ hôi sau lưng thì đang chảy ròng ròng.

"Ayaa..."

“Thật tuyệt khi cậu có những người bạn tốt như vậy nhỉ?”

“Đ-Đúng rồi á… tớ thật sự cảm động đến mức muốn khóc luôn…”

Ủa mà cuối cùng tại sao Aya lại là người đang an ủi tôi vậy? Nhưng mà những gì cậu ấy nói là sự thật, rằng tôi có những người bạn thực sự rất tuyệt vời. Dù sao thì họ cũng dễ dàng chấp nhận tôi và Aya vậy mà. Nhưng chuyện này nó vẫn… tiến triển nhanh quá rồi đó!

Trong khi cả bọn vẫn còn đang cười đùa giỡn hớt với nhau, thì cuối cùng bốn đứa cũng đã đến được khu mua sắm. Bọn tôi quay gacha mấy cái cây cảnh đó ở dưới tầng một. Thú thực, tôi chẳng còn quan tâm tới chuyện này nữa, nhưng rốt cuộc tôi lại rút được Benjamin Barok-kun. Nó là cùng một loại với Aya.

“Thành một cặp rồi nè Marika.”

“Ư-Ừm.”

Trong khi đó Yume và Chisaki ở đằng sau vừa cười nham hiểm vừa thì thầm, “Oo, đồ đôi kìa~~~~”, làm sao mà tôi có thể vui nổi khi mà bọn này cứ nhìn chằm chằm hai đứa tôi hoài như vầy chứ!

***

"Haaaaah~~~~~..."

Bọn tôi đang trên đường về nhà, tàu vừa khởi hành là tôi liền thở ra một hơi dài thượt, cứ như thể tôi vừa trút toàn bộ không khí đang hiện diện trong phổi mình ra ngoài vậy.

“Tớ không ngờ được là mọi chuyện lại suôn sẻ đến như vậy… đến mức mà nó khiến tớ bị choáng một hồi luôn.”

“Họ vui lắm đó, vì cậu đã kiếm được một cô người yêu tuyệt vời như này mà.”

“Và tất nhiên là cậu nói câu đó với sự tự tin tràn trề nhỉ?”

Xung quanh bọn tôi cũng đang có rất nhiều học sinh đang trên đường về nhà. Tôi nhìn chằm chằm vào Aya đang ngồi cạnh mình. Mặc kệ tia nhìn nóng rực của tôi, cậu ta vẫn cứ giữ biểu cảm của mình đúng y một kiểu. Thấy ghét.

“Rồi lúc đó cậu đã nghĩ gì mà lại đi đồng ý lời mời hẹn hò đôi vậy hả?”

“Ừm thì, tại vì họ đã cố gắng đến vậy để mời tớ mà, nên tớ nghĩ mình nên đồng ý. Hơn nữa, hai người họ đang hẹn hò à…”

Cậu ấy nói đúng. Nghe có vẻ vui thật đó, nhưng tôi vẫn chưa thể rũ bỏ nỗi lo lắng của mình được.

“Cậu nên nhớ rằng hai người rất nghiêm khắc đó. Nếu như bằng cách nào đó Chisaki phát hiện ra cậu không xứng đáng trở thành người yêu của tớ thì cậu ta sẽ phản đối cực liệt đến cùng luôn. Và rồi cậu sẽ bị trừ khử, grào!!, kiểu vậy.”

Dù sao thì cậu ta cũng có bao giờ để tâm lời tôi nói đâu, nên là tôi có hơi phóng đại một tí. Cá chắc là cho dù tôi có nói gì đi chăng nữa thì Aya cũng sẽ tỉnh bơ mà đáp lại là, “Khỏi phải lo, tớ là người hoàn toàn xứng đáng để đứng bên cạnh cậu.” cho mà xem.

Nhưng ngạc nhiên thay, Aya trông có vẻ như cậu ta đang suy nghĩ rất nghiêm túc về vấn đề đó trong khi đặt tay lên cằm mình.

“Tớ hiểu rồi. Vậy tớ phải làm hết sức thôi.”

Ugh, nếu cậu ta cứ cư xử như này thì làm sao mà tôi nổi giận được chứ...

“Đ-Được rồi…”

Nhưng mà cũng không hẳn là tôi giận cậu ta đến mức đó… dù sao thì mọi chuyện cũng tốt đẹp rồi đó thôi.

Vậy nên, thay vì tức giận… tôi chuyển sang giận dỗi.

“Nè Aya, ngay từ ban đầu cậu đã không có ý định đi theo hướng mà tớ chỉ đúng không…”

“Tớ xin lỗi.”

“Cậu trông chẳng hối lỗi miếng nào hết.”

“Tớ có đó. Tại vì cậu đã cố gắng rất nhiều vì lợi ích của tớ, tớ ngưỡng mộ cậu lắm, và cậu cũng rất đáng yêu nữa. Nên là tớ không muốn cứ vậy mà răm rắp làm theo lời cậu.”

"Grrr..."

Aya cứ phản ứng như này thì trông tôi sẽ ngu ngốc lắm nếu như cứ tiếp tục dồn cậu ấy vào đường cùng mất.

Bộp bộp, cậu ấy nhẹ xoa đầu tôi.

Nụ cười của Aya đúng kiểu là có thể khiến mọi cô gái nhảy múa trên lòng bàn tay mình ấy, đúng là ác độc mà...

“Để tớ mua cho cậu cái bánh để đền bù nha.”

“... Bánh mousse vị cam được lót đĩa bạc ở tiệm bánh trước nhà ga.”

“Tiếp chỉ. Ăn ở nhà tớ nha.”

Phòng của Aya… à...

Bên trong toa tàu đang rung chuyển, tôi vẫn tỏ ra không hài lòng trong khi bĩu môi mình.

“Được thôi. Nhưng mà đổi lại…”

“Cậu không muốn làm hả?”

Cậu ấy khẽ liếc nhìn tôi trong khi siết chặt lấy cái nắm tay của mình.

Không phải vậy, tôi nhẹ lắc đầu.

Tôi che miệng mình lại bằng một tay và nói bằng giọng chỉ đủ để mỗi Aya có thể nghe thấy.

“... Đổi lại, hãy cố hết sức để làm tớ thấy sướng đi…”

.

Xấu hổ quá đi mất! Tôi khẽ quan sát cậu ấy qua khóe mắt của mình.

“Aah, không hiểu sao mà mọi chuyện xảy ra hôm nay lại khiến tớ thấy vậy… Tất cả là lỗi của cậu đó, thiệt tình…”

Chắc có lẽ là do khi chỉ có hai đứa ở đây thì tôi có thể thành thật với cảm xúc của mình nhỉ? Sau khi nghe được lời đề nghị thẳng thừng đó từ tôi, Aya chỉ đơn giản là nở một nụ cười.

“...Ừm. Tớ sẽ cố hết sức.”

Cậu ấy khẽ siết chặt lấy bàn tay tôi.

Aya đúng là chơi ăn gian mà.

***

Hai đứa tôi cuối cùng cũng đã xử sạch cái bánh. Đến tận bây giờ đây tôi vẫn còn cảm nhận được vị ngọt thoang thoảng trên đầu lưỡi mình, và Aya đã liếm nó. Tôi cứ tưởng là cậu ta sẽ tiếp tục nữa, nhưng không, cậu ấy lùi lại một chút và ngồi xuống bên cạnh tôi.

Đôi chân thon thả được lộ ra khỏi váy của Aya dính chặt vào tôi.

Chân của Aya trông rất mịn màng và trắng trẻo. Nếu như tôi nói thứ đó được tạo ra chỉ dành cho người đẹp như cậu ta thì cũng không có nói quá đâu.

“Hai người họ thật sự là những người bạn tốt.”

“Ừm… trước đây tớ chưa bao giờ nhận ra hết. Mặc dù họ là bạn tớ, nhưng tớ mới biết được chuyện đó mới nãy thôi. Họ đã thật sự nghĩ cho tớ nhỉ, và cũng rất tốt bụng nữa.”

Tôi đã kết bạn với hai người họ từ hồi năm nhất. Nhưng đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa bao giờ có ý định cố gắng nhìn xuyên qua bề mặt bên ngoài và hiểu thấu suy nghĩ của họ. Bất cứ khi nào nghĩ đến chuyện đó, tôi đều cảm thấy bản thân mình thật tồi tệ.

.

.

Khi đứng trước Aya, kể cả đó có là một Marika-chan luôn đeo trên mặt nụ cười tỏa nắng cũng sẽ không kìm được mà bộc lộ suy nghĩ thật sự của mình.

“Cậu biết đó, lúc nào tớ cũng hòa đồng với mọi người hết, nhưng mà khi đến một điểm nhất định, tớ sẽ dừng lại. Tớ không biết đó có phải là do tớ quá để tâm đến mọi thứ xung quanh mình hay không. Nhưng khi tớ đến được điểm đó, tớ sẽ không biết bản thân mình nên làm gì tiếp theo và nên đối xử với họ như thế nào.”

“Thật vậy hả? Bất ngờ ghê đó.”

“Bộ cậu nghĩ tớ là một người có thể một tay xử lý được hết mọi chuyện à?”

“Ừa.”

Tôi ho khan một tiếng, cậu ta lại thành thật quá rồi.

Nhưng mà tôi thực sự rất vui khi biết được trong mắt Aya tôi là một người như vậy.

Thay vì giỏi xử lý tình huống, có vẻ giống như là tôi không có bất cứ thứ gì hữu dụng khác ngoài cái khả năng đọc bầu không khí xung quanh mình. Hơn nữa, khi tôi đi chơi với bạn bè, tôi sẽ chỉ nghĩ cách để tận hưởng khoảng thời gian đó thật vui vẻ, chứ không hay suy nghĩ về ba cái phức tạp cho lắm, và đến giờ tôi vẫn nghĩ cái tư tưởng đó là đúng.

Trước kia, tôi vẫn thường coi cách Aya đối mặt với vấn đề của cậu ấy thật nặng nề và phiền phức, nhưng mà bây giờ nghĩ lại, thì tôi thấy cách sống đó cũng không đến nỗi tệ cho lắm.

“Khi nghe cậu nói vậy, tớ nghĩ là tớ thấy bất ngờ nhiều hơn là hạnh phúc đó. Kiểu như, tại sao cậu lại coi tớ như một người đáng ngưỡng mộ vậy chứ?”

Ah, tại sao tôi lại có cái suy nghĩ thảm hại như này hử?

Với không một chút do dự, Aya ngay lập tức trả lời câu hỏi của tôi.

“Mọi người yêu thích cậu nhiều hơn là cậu nghĩ đó có biết không? Họ trân trọng cậu như một người bạn, chỉ là cậu chưa có cơ hội khám phá ra những cảm xúc đó của họ thôi.” 

Những lời thẳng thắn của cậu ấy không hiểu sao lại có cảm giác xấu hổ quá thể.

“...Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?”

“Bởi vì, cậu luôn đối xử rất tốt với bạn bè của mình, và lúc nào cậu cũng nghĩ cho mọi người hết. Được ở bên cạnh cậu rất vui, và đó là lý do tớ đảm bảo rằng nếu ai đó có một người bạn như cậu thì người ấy chắc hẳn là đã rất hạnh phúc. Tất nhiên là họ thích cậu và sẵn lòng làm mọi thứ vì lợi ích của cậu rồi. Tớ chắc chắn luôn.”

Uwaa, một góc nhìn hoàn toàn thiên vị từ phía người yêu mình.

Tôi không thể cứ vậy mà thành thật chấp nhận những lời nói tràn ngập yêu thương đó của cậu ấy được...

“Đ-Đó là bởi vì cậu đang yêu tớ.”

Aya gật đầu, cứ như thể đó là điều hiển nhiên nhất trên đời.

“Đúng vậy. Nhưng về cơ bản thì nếu không có những gì tớ vừa nói, chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra.”

Aah, thiệt là. Xấu hổ quá đi.

.

Tôi thật sự rất thích mặt tính cách thẳng thắn này của cậu ấy… tôi có thích nó… nhưng mà vẫn…

.

“Cái gì vậy chứ, thiệt tình… cậu quá khoan dung với tớ rồi.”

“Marika, mặt cậu đỏ hết lên rồi kìa.”

“Im đi, chậc… đồ ngốc Aya.”

Tôi nghĩ hình như tôi cũng là đồ ngốc mới được an ủi dễ dàng như vậy chỉ bằng những lời đó từ người yêu của mình.

Aya nghiêng người đến gần tôi hơn và khẽ đặt lên môi tôi một nụ hôn, theo phản xạ tôi chầm chậm khép mắt mình lại.

Hai đứa tôi hôn nhau được một vài lần rồi Aya mới bắt đầu nhẹ nhàng đẩy lưỡi của mình sang. Cậu ấy thật sự đối xử với tôi rất cẩn thận và đảm bảo luôn khiến tôi thấy thoải mái với cử động của mình. Chắc có lẽ là do trước đó tôi đã nói mấy câu kiểu vậy nên Aya mới đối xử tử tế với tôi như này nhỉ.

Tôi thì lại nghĩ người tốt bụng nhất ở đây là Aya cơ. Bởi vì cậu ấy rất sợ làm tôi bị tổn thương, thành ra những cái chạm của cậu ấy rất đỗi nhẹ nhàng, cứ như đối xử với một món đồ dễ vỡ vậy.

“...Tớ thích cậu.”

Khi Aya vừa nhấc môi mình ra, tôi vội vàng thì thầm cảm xúc của mình. Cậu ấy khẽ cười trong khi nhẹ xoa đầu tôi.

“Tớ cũng thích cậu Marika, tớ yêu cậu.”

Aya rút dây ruy băng trên ngực tôi ra và lần tay mở từng nút áo đồng phục. Nhẹ nhàng cứ như thể đang đối xử với một đứa trẻ con, cậu ấy dễ dàng tháo bỏ từng lớp quần áo của tôi.

“Marika.”

“Nn, Aya…”

Trong khi trao tôi những cái hôn dịu dàng, cậu ấy đã hoàn toàn tháo bỏ hết những thứ vướng víu trên cơ thể tôi, chỉ còn chừa lại mỗi đồ lót.

Cứ cái đà này chắc lát nữa miếng quần áo duy nhất này cũng sẽ rời bỏ tôi mất.

“... Tớ có cảm giác như lúc nào làm mấy chuyện như này thì kết cục tớ cũng là người khỏa thân ấy nhỉ.”

“Tại vì cậu xinh đẹp nhất là khi không có thứ gì trên người mà. Cậu thấy lạnh hả?”

“Bây giờ vẫn đang là tháng Chín, đời nào tớ lại thấy lạnh chứ… Chỉ là… có hơi xấu hổ khi ở đây chỉ có tớ là đang không mặc gì thôi.”

“Cậu xinh lắm nên không sao đâu.”

“Aya cũng xinh mà. Hơn nữa, cậu còn có cơ thể rất đẹp nữa, tay và chân cậu vừa dài vừa thon, tớ ghen tị đó.”

Aya áp môi mình lên đôi gò má đang phụng phịu giận dỗi của tôi. Hông của tôi ngay lập tức yếu đi sau đợt công kích đó và cậu ấy cũng đã dễ dàng trút bỏ lớp quần áo cuối cùng.

Tất nhiên, kết cục tôi vẫn là người duy nhất không còn mặc gì trên người.

“Uuu…”

Tinh thần chiến đấu của tôi cũng theo đó mà bay mất tiêu luôn…

Tôi che ngực mình lại bằng cả hai tay và cọ xát đùi mình lại nhau. Aya sau đó lập tức túm lấy hai cổ tay tôi và ép chúng lên trên đỉnh đầu.

“Cho tớ thấy nhiều hơn đi.”

“Biến thái...”

Khi nhìn thấy người yêu tôi bây giờ vẫn còn đang nhởn nhơ mặc đồng phục, thực sự có cảm giác như tôi đang là thú cưng của cậu ấy vậy. Bằng cách nào đó, tự nhiên tôi có cảm giác là cô chủ tinh quái này của tôi thể nào cũng sẽ mua về một cái vòng cổ vào một ngày không xa cho mà coi...

“Đây là lỗi của cậu vì đã quá dễ thương đó.”

“Làm như tớ có thể hiểu cái lý lẽ đó của cậu ấy…”

Aya trực tiếp chơi đùa với bộ ngực trần của tôi trong khi trao tôi những cái hôn cuồng nhiệt. Tôi cảm thấy cơ thể mình như đang bốc cháy và các giác quan bắt đầu tê liệt đi. 

Những nụ hôn dần dần trở nên gắt hơn. Cứ như Aya đang có ý định nếm thứ từng ngóc ngách trên cơ thể tôi vậy. Những nụ hôn dịu dàng khi trước dần chuyển thành những cái chạm mãnh liệt. Nhịp tim của tôi ngày một tăng nhanh.

Cậu ấy cọ lưỡi của hai đứa tôi vào nhau và khuấy đảo khắp cả khoang miệng tôi. Qua ánh mắt, tôi thầm ra ý rằng tôi cần thêm nữa, nhưng cậu ấy đã nhấc môi mình ra và lùi lại một chút.

“Marika, nhìn này.”

“Nnn...ahn…”

Tôi từ từ mở mắt ra và thấy chiếc lưỡi đỏ ửng của Aya đang treo trước mặt mình. Nước bọt còn sót lại sau nụ hôn mãnh liệt đó đang nối khuôn miệng của hai đứa tôi lại với nhau. Tự nhiên, có một âm thanh ướt át vọng đến bên tai tôi.

Khi nhìn thấy cảnh tượng đó, tôi bất giác nuốt nước bọt.

“K-Khoan đã, Aya… Cậu đang làm…”

Cậu ấy nhẹ nhàng kéo gần khoảng cách và thì thầm vào tai tôi.

“Tớ sẽ luôn trở thành như thế này mỗi khi chơi đùa với lưỡi của cậu đấy, có biết không?”

“T-Thật vậy hả…?”

“Cậu muốn làm không?”

“Cái đó…”

… Tớ đã muốn cậu từ rất lâu rồi.

.

.

Tôi ấn môi mình lên môi của Aya và đẩy lưỡi của mình vào trong khoang miệng cậu ấy.

Aya mặc kệ tôi đang vụng về di chuyển lưỡi mình xung quanh và không có ý định sẽ làm gì khác.

Tôi cố hết sức để bắt chước lại những gì cậu ấy đã làm, nhưng nụ hôn của tôi vẫn không tốt cho lắm. Không biết là tôi làm sai ở đâu nữa, nhưng từng nụ hôn của cậu ấy sẽ dần mãnh liệt hơn theo thời gian.

“Ayaa…”

Cậu ấy ôm tôi bằng một tay và tay còn lại thì đang lần tìm đến nơi nhạy cảm của tôi. Từng cử động tay của cậu ấy dần tạo nên những âm thanh ướt át.

“Hyaa.”

Cảm nhận được ngón tay của cậu ấy đang mân mê nơi nhảy cảm của mình, tôi giận bắn người về phía sau, nhưng cánh tay của Aya đã chặn lấy lối thoát duy nhất mất rồi.

Aya, người hiểu rõ cơ thể cơ thể tôi còn hơn chính tôi, đột nhiên không hôn tôi nữa, thay vào đó cậu ấy dán chặt mắt mình vào tôi.

“Marika, cậu muốn tớ làm gì?”

Aya nhìn tôi dịu dàng giống như một giáo viên mẫu giáo đang nói chuyện với học trò cưng của mình. Và cứ như một đứa nhóc mẫu giác thật, tôi lắp bắp đáp lớp.

“Hôn… hôn tớ đi…”

Aya cười khúc khích trong khi cụng đầu vào trán tôi.

“Nếu như là hôn thì nãy giờ đã làm nhiều rồi mà, đúng không?”

“... Khi cậu là người làm nó thì khác lắm.”

Mặc dù tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để mặc kệ cậu ấy làm gì thì làm và hành hạ cơ thể tôi sau cái màn tự nhục đó. 

Nhưng mà cậu ta vẫn là một tên bắt nạt.

“Nè, làm ơn… hãy chạm vào tớ nhiều hơn nữa đi… hay là… cậu không muốn? Vậy là… Aya … không thèm nghe lời tớ nữa rồi hả…?”

“Chậc, Marika. Cậu đúng thật là…”

“Hnn”

Cơ thể tôi phản ứng dữ dội sau một loạt những đợt công kích đột ngột vào nơi nhạy cảm nhất. Bởi vì trên người tôi hiện giờ không còn một mảnh quần áo nên không còn thứ gì có thể giảm bớt được xúc cảm từ những cái chạm của cậu ấy. Mọi thứ, từng phần một, đều đi theo đúng như những gì ngón tay cậu ta mong muốn.

“Cậu đang dần tốt hơn trong việc cầu xin tớ đấy. Đúng là hết thuốc chữa mà.”

“Cái đó… không phải… hii… aahh...nnn!!”

Aya khiến tôi im lặng lại bằng nụ hôn mãnh liệt của cậu ấy. Những hành động táo bạo này thật sự là còn tốt hơn cả kỳ vọng của tôi.

Đây, đây đích thực là những gì mà tôi muốn từ Aya.

.

Tôi thích những nụ hôn từ Aya. Tôi thích chúng nhiều lắm.

.

Cậu ấy vẫn cứ giữ những chuyển động cuồng nhiệt đó ở bên dưới tôi trong khi đôi môi lại đối xử với tôi dịu dàng hết mức. Nhận lấy những đợt tấn công mạnh mẽ từ cả hai nơi khiến tôi không kiềm được khoái cảm của mình mà nhanh chóng đạt đến giới hạn.

Mặc dù tôi đã lên đỉnh rồi nhưng Aya vẫn không giữ nguyên vòng tay cậu ấy ở đó. Tôi đã chẳng còn nơi nào có thể chạy nữa, hai vòng tay của tôi siết chặt phần cổ của cậu ấy như đang tìm kiếm sự giúp đỡ.

Aya chạm vào tôi ở khắp mọi nơi suốt khoảng thời gian đó, và cả những lúc sau nữa. Cái này, hình như là thay vì giúp đỡ tôi, cậu ta đang dần trở thành thủ phạm cho những lần rắc rối của tôi ấy nhỉ?

.

.

Tôi thấy chóng mặt. Chuyện tốt duy nhất ở đây là Aya đang liên tục hôn lấy tôi trong khi chạm vào cơ thể tôi với bàn tay điêu luyện đó. Nhưng cơ thể tôi sớm đã đến giới hạn nên tôi đành phải hét lên một tiếng để bảo cậu ấy dừng lại.

Cỡ như nếu tôi không làm vậy, cá chắc là lát nữa thể nào Aya cũng sẽ bắt tôi phải nói ra mấy câu kiểu như “Tớ sẽ chết mất.” hay là “Tớ ra đây!” không ngừng nghỉ luôn. Và còn nữa, chắc là tôi cũng sẽ hét lên cảm xúc của mình trong khi gọi tên cậu ấy.

.

.

Nhưng rồi một lát sau đó, ngựa quen đường cũ, Aya lại tiếp tục chơi với cơ thể tôi và khiến tôi lên đỉnh gần như cả chục lần vì những cái chạm của cậu ấy.

Aya đã hoàn toàn đáp ứng được hết nguyện vọng của tôi… không, lần này thì cậu ta còn làm hơn cả tưởng tượng của tôi nữa.

***

Khi tôi nhìn lên đồng hồ, có vẻ như một tiếng đã trôi qua rồi.

Sau khi bọn tôi đã xong xuôi, Aya đem đến cho tôi một cái khăn và giúp tôi lau người của mình. Trong khi đang xoa đầu tôi, cậu ấy cười, “Hôm nay cậu làm tốt lắm. Cậu xinh lắm đó.”

“Ehehe… tớ yêu Aya lắm…”

Tôi ôm cậu ấy giống như một đứa trẻ mẫu giáo đang muốn được nuông chiều. Nhưng mà, có vẻ sẽ hơi khó xử đây nếu như những đợt tấn công dữ dội vừa rồi thực sự khiến cho trạng thái tinh thần của tôi bị thoái lui thành một đứa nhóc...

“Cậu đã đón nhận hết tất cả. Ngoan lắm.”

“Un… cũng nhờ có Aya mà. Tớ thích cậu…”

Khi được cậu ấy xoa đầu nhẹ nhàng, tôi nhe răng cười một cái thật vô tư.

Tôi thành thật và tôi không thành thật. Cả hai đều là một phần của tôi, nhưng… bây giờ hãy cứ chuyển sang mặt đầu tiên đã.

… Bởi vì, cậu ấy nhìn hạnh phúc hơn mỗi khi tôi thành thật như này.

Mặc dù tôi thích chuyện này, nhưng thật ra, tôi cũng muốn khiến cho cậu ấy thấy thoải mái, vì lúc nào cậu ấy cũng làm cho tôi hết. Vậy nên, đó là lý do tôi nên thay đổi mặt cứng đầu này của mình từng chút một vì lợi ích của Aya.

… Bây giờ thì, hãy cứ trở nên như này sau mỗi lần làm chuyện đó vậy. 

.

.

Tuần sau, bọn tôi sẽ có một cuộc hẹn hò đôi với Chisaki và Yume. Tôi không biết chuyện gì có thể sẽ xảy ra, nhưng tôi đã có Aya bên mình rồi kia mà. Bởi vì lúc nào cậu ấy cũng đi trước tôi một hay hai bước hết nên mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.

Cho đến lúc đó, tôi phải cố gắng hơn ở công việc làm thêm của mình và kiếm thật nhiều tiền mới được.

*****

T/N note: Tôi có cảm giác như mình đang bị lờn với cái thể NSFW rồi bà con, sáng đọc trưa đọc chiều đọc để dò bản thảo, nên là nếu như mấy phần này có nhàm quá thì cho tôi xin lỗi TvT 

Phần sau sẽ lộ diện một (hay là hai?) bạn Alpha bị pheromone của người nào đó thu hút nên là nhớ hóng nha. Công việc làm thêm mới của Marika cũng sẽ được hé lộ.