"Này, ông chú?"
Nghe tiếng gọi từ sau lưng, tôi quay lại thì thấy Ayane-san, người đáng lẽ đang ở phòng khách, không biết từ lúc nào đã đến ngay sau lưng tôi. Em ấy đang lườm tôi với một ánh mắt hiếm thấy.
"Anh và mẹ của Misaki, đã có chuyện gì đúng không?"
"Hự――!?"
"A. Vừa rồi, anh đã giật mình."
"Đ-đâu có đâu~?"
"Vậy thì, tại sao lại quay mặt đi?"
Ayane-san không ngừng truy hỏi. ...Nhưng mà, mình không thể phá vỡ 'lời thề miếng độn ngực' đã trao đổi với bác gái được.
P-phải làm sao đâyyyyy――
"N-Nagumo-san!? Ch-chúng ta ăn trưa nhé!?"
Bác gái, người đã nhận ra tình hình, ngay lập tức ném phao cứu sinh.
"V-vâng ạ!!"
Tôi vội vàng đáp lời. Quá đỉnh! Bác gái ơi!
"A! Này này! Trước đó, mọi người cùng nhau chụp một tấm ảnh đi! Một tấm ảnh tập thể, kỷ niệm được công nhận là Share-kano!"
"Ra là vậy!! Hay đó!!"
"Nhân tiện, hay là chúng ta ra vườn chụp nhé!"
"...Nghi ngờ quá."
Tôi nắm lấy tay của Ayane-san, người đang nghi ngờ mối quan hệ của tôi và bác gái, rồi cùng mọi người đi ra vườn.
"Misaki với anh hai đứng giữa, năm người còn lại đứng xung quanh thì sao nhỉ?"
"Ể~♡ Được không~♡"
"Tại vì hôm nay hai người là nhân vật chính mà!"
"Vậy thì, em không khách sáo nữa~♡"
Kết quả là――
Một trạng thái "siêu" harem đã được hoàn thành, khi tôi được vây quanh bởi bốn cô nàng gyaru xinh đẹp và hai mẹ con mỹ nhân, tổng cộng là sáu người đẹp. Vãi♡ Thơm quá đi mất~♡
"Này!? Tại sao ta lại là người chụp ảnh!? Ta cũng muốn chụp ảnh cùng mọi người màààà~!!"
Vị lão đại mặt vuông, người duy nhất bị cho ra rìa, bắt đầu dậm chân một cách đầy tiếc nuối. ...Không nỡ nhìn.
"...Ừm? H-hay là để cháu thay cho ạ?"
"Ừ. Thay đi, thằng bắt cá bốn tay."
"Anh nói gì vậy!! Ông chú mà đi ra thì còn ý nghĩa gì nữa!! Hay nói đúng hơn, kẻ・phản・bội・thì không cần phải có trong ảnh!!"
"Kẻ phản bội...!?"
Bác trai bị con gái đối xử như kẻ xấu, "grừừừ!!" một tiếng rồi nghiến răng, lườm tôi với một ánh mắt đầy sát khí.
Với tư cách là bố vợ và con rể, liệu chúng tôi có thể hòa hợp được không đây...?
Bác trai tuy có vẻ miễn cưỡng nhưng vẫn hướng ống kính điện thoại về phía chúng tôi, rồi bỗng như nảy ra ý gì đó, nhếch mép cười một cái.
"Rồi, chụp nhé. Nào, hai..."
――Ngay khoảnh khắc đó.
Bác trai nhanh chóng thay đổi tư thế, chuyển sang kiểu tự sướng, ép mặt mình vào khung hình một cách gượng gạo và nhấn nút chụp.
"...ba!"
"Aaaaaaaaaaaaaa――!!!!"
Trước hành động ích kỷ của người cha, cô con gái Misaki-san đã bùng nổ cơn giận.
"Ồ, chụp được rồi~ chụp được rồi~. Nè nhìn đi~. Một tấm ảnh tập thể của・tất・cả・những・người・sắp・trở・thành・gia・đình, nét căng――"
"Ông đang làm cái gì vậy hả!! Gonzaburouuuuuuuuuu!!"
Vào đỉnh đầu của bác trai, người đang đắc ý khoe tấm ảnh có mặt mình chiếm hết cả khung hình, là một cú đấm giận dữ của Misaki-san đã nổi điên.
Bác trai, người đã chọc giận con gái, sau đó đã bị chôn từ cổ trở xuống trong chính cái hố ở ngoài vườn mà có lẽ ông đã đào để chôn tôi...
"TÔI SẼ KHÔNG LÀM VẬY NỮA, XIN HÃY THA THỨ"
"Tuyệt đối không tha thứ!!"
và đã bị buộc phải tự kiểm điểm trong tình trạng bị bêu đầu thị chúng suốt gần một tiếng đồng hồ.
――Ra là vậy. Đây chính là cái gọi là "tự đào hố chôn mình".
◆
Hơn 17 giờ.
"Hôm nay cảm ơn hai bác nhiều ạ. Vì rất thoải mái nên cháu đã vô tình ở lại hơi lâu."
"Cảm ơn những lời tốt đẹp của cháu. Lần tới cứ tự nhiên đến chơi nhé?"
"Đừng bao giờ đến nữa."
"Anh à?"
――Vút
Một cú chặt karate sắc lẹm của bác gái giáng xuống gáy bác trai. Cơ thể vạm vỡ "rầm" một tiếng, ngã gục xuống trước cửa.
"Xin lỗi nhé, đến cuối cùng vẫn để cháu phải thấy cảnh khó coi. Ô hô hô hô."
"D-dạ không... a ha ha ha..."
Cứ như đang nhìn thấy hình ảnh của mình trong tương lai, tôi không thể cười nổi.
"Vậy, cháu xin phép."
Sau đó, tôi cảm ơn bác gái thêm một lần nữa rồi rời khỏi nhà Tsukishiro.
Tôi cùng Ayane-san, Risa-san, Maria-san, và cả Misaki-san cùng cô em gái Mikuri-chan ra tiễn, đi về phía bãi đỗ xe.
"Hay là em cũng hẹn hò với anh Yuuki luôn nhỉ~♡"
Giữa đường, tôi bị Mikuri-chan ôm nhẹ. Xin lỗi em, nhưng anh không thể coi học sinh cấp hai là đối tượng yêu đương được.
"Thiệt tình~♡ Em đùa thôi~♡ Nhưng mà, anh phải nhắn tin LINE với em đó nhé? Nếu được thì theo kiểu lãng mạn."
Tại sao lại là lãng mạn?
Nhân tiện, cách gọi của cô em gái đã đổi từ "Yuuki-oniisan" sang "anh Yuuki-san" là do bị Risa-san phàn nàn.
'Người được phép gọi anh hai là "anh hai" chỉ có em, vừa là người yêu vừa là em gái, thôi đó!'
là như vậy.
Người yêu thật sự thì lại không gọi bằng tên, một hiện tượng đảo ngược bí ẩn đã xảy ra.
"Ông chú, chúc mừng đã được ba mẹ công nhận làm bạn trai nhé~♡ Chụt♡"
Tôi và Misaki-san trao nhau một nụ hôn nhẹ qua cửa xe.
"Em sẽ báo cáo với Jurina và các bạn là đã làm lễ đính hôn xong rồi!"
"Làm ơn đừng."
Được hai chị em xinh đẹp trông có vẻ vui vẻ từ đầu đến cuối tiễn, chiếc Pink Gyaru-gou chở tôi và ba cô nàng gyaru lên đường trở về.