Tôi dẫn hai nàng Gyaru vô cùng đáng yêu đến trước nhà hàng gia đình, rồi cất tiếng nói với nàng Gyaru xinh đẹp đang rõ ràng là hừng hực khí thế.
"Này, Misaki-san? Vì còn có các khách hàng khác nên em làm ơn hãy giải quyết trong êm đẹp nhé?"
"Em biết rồi! Em sẽ nói cho con・nhỏ・ngực・bự・đó một trận ra trò!"
Misaki-san bắt đầu vung tay khởi động.
"Này? Misaki-san?"
Bất an quá...
Tôi cùng hai người họ vào quán, một nhân viên ra chào. Tôi nói là có người quen đang ở trong, rồi hướng về phía bàn của nàng Gyaru ngực khủng, Ayane-san.
"Này, Misaki? Lúc nãy cậu cứ nói 'ngực bự', nhưng mà người đó, lớn đến thế à?"
"Ừm. Chắc là cỡ mẹ・của・tớ đó?"
"Ồ, vậy thì bự thật."
—Cái gì!?
"Hửm? Sao vậy, ông chú?"
"A, không có gì."
Chết. Vì quá sốc mà mình đã quay đầu lại.
"Hình như mẹ của Misaki là cúp G đúng không?"
"Sai rồi! Là cúp H!"
Ể, cúp Hhhhhhhhhh!?
"Hửm? Sao vậy, ông chú?"
"A, không có gì."
Lại quay đầu lại nữa rồi. Bình tĩnh nào, mình!?
Mà, tiếp nối mẹ của Ayane, mẹ của Misaki cũng là cúp H à... Thế này thì sớm muộn cũng phải đến nhà Misaki-san chào hỏi một chuyến mới được, ừm.
Trong lúc đó, chúng tôi đã đến bàn của Ayane-san.
"Xin lỗi đã để em phải đ—"
『Con nhỏ ngực bự kia, lộ hàng rồi kìa!?』
Giọng nói tràn đầy năng lượng của nàng Gyaru vang vọng khắp nhà hàng gia đình yên bình vào buổi trưa.
Mi-Mi-Misaki-saaaaaaaaaan!?
Trong khi tôi chỉ có thể luống cuống hoảng loạn nhẹ trước phát ngôn trời ơi đất hỡi của nàng Gyaru, thì Ayane-san và Amamiya-san lại chỉ cười khổ.
"Không, chỉ là lộ khe ngực thôi mà."
"Misaki, cậu nói to quá đó..."
Tất nhiên là ánh mắt của những vị khách có mặt (chủ yếu là đàn ông) đều đồng loạt đổ dồn về phía chúng tôi. Ngượng chín cả người, tôi không chịu nổi nữa đành phải gọi gã đó ra.
"Y-Yamamotoooooooooo!?"
Mới thế mà đã phải dùng đến 'thẻ trợ giúp' rồi. Thậm chí còn chưa ngồi xuống bàn mà đã chỉ còn lại hai thẻ... Tự nhiên thấy bất an ghê.
Nàng Gyaru xinh đẹp, nàng Gyaru ngực khủng, nàng Gyaru em gái, và tôi—đây là lần đầu tiên cả bốn người chúng tôi tụ họp.
Một bữa trưa vui vẻ sắp bắt đầu rồi đây.
◆
Không gian nhà hàng gia đình vốn đã náo loạn nhất thời, đã nhanh chóng lấy lại sự yên tĩnh nhờ vào sự xử lý bình tĩnh của quản lý Yamamoto.
"Chết tiệt... Mới đó đã nợ gã đó một lần rồi..."
Tôi lấy bốn ly nước từ quầy đồ uống tự phục vụ, đặt lên khay rồi quay lại bàn bốn người.
"Xin lỗi đã để mọi người phải đợi."
Tôi đưa ly cho Misaki-san và Risa-san đang ngồi cạnh nhau, sau đó đặt ly xuống trước mặt Ayane-san đang ngồi đối diện hai người họ.
Cứ thế, tôi định ngồi xuống bên cạnh Ayane-san, chỗ trống duy nhất, thì không hiểu sao lại bị Misaki-san ngăn lại.
"Ông chú, không phải chỗ đó."
"Ể? Chỉ còn mỗi chỗ này thôi mà...?"
"Em đã nói rồi mà! Chỗ của ông chú là bên・cạnh・em!"
Không, thì, đúng là có nói...
Trong lúc tôi đang lúng túng, Ayane-san trả lời.
"Bên đó có hai người rồi, chật lắm. Chú là con trai mà. Cứ ngồi bên・cạnh・em là được rồi."
Ayane-san khẽ vỗ vào ghế sofa để ra hiệu.
"Cậu định quyến rũ ông chú chứ gì! Tôi không mắc bẫy đâu! Này Risa, xích vào trong!"
"Ể, chật lắm đó."
Misaki-san đẩy Risa-san đang tỏ vẻ không vui vào sâu bên trong để ép ra một khoảng trống.
"Đây! Chỗ của ông chú là bên cạnh em!"
"Như vậy thì tội nghiệp cho bạn cậu quá. Chú cứ ngồi cạnh tôi là được rồi."
"Ờm..."
Trong lúc tôi đang lưỡng lự không quyết được nên ngồi đâu, Risa-san bắt đầu đưa tay lên che miệng.
"Mp-phì... Lần đầu tiên thấy một người lớn mà lại cuống cuồng cả lên... siêu hài hước... mp-phuhuhuhuhu."
Em gái của mình có vẻ vui, mừng cho em ấy.
"Ông chú ngồi cạnh em!"
"Chú cứ ngồi cạnh tôi là được rồi!"
"Ờmmmmmmm!?"
"Ông chú!!"
"Chú!!"
"Y-Yamamotoooooooooo!?"
Cuối cùng, tôi đã phải dùng đến 'thẻ trợ giúp' thứ hai, và nhờ chuyển sang một bàn sáu người.
cứ em tôi loạn hết cả lên