Hơn 20 giờ. Tại nhà hàng gia đình trước nhà ga.
"Khự—!?"
Anh bạn thân Yamamoto của tôi vừa bước ra khu vực ghế chờ, ngay khoảnh khắc đối mặt với nàng Gyaru Trắng xinh đẹp tuyệt trần, cậu ta liền há hốc mồm.
"Vậy thì, Misaki-san. Trước hết em hãy tự giới thiệu nhé?"
"A, vâng. Ch-Chào anh ạ, anh quản lý! Em là Tsukishiro Misa—"
"Tuyển dụng!!"
Yamamoto giơ thẳng ngón tay cái lên. Em ấy đã trúng tuyển sau hai giây gặp mặt.
"Này, ít nhất cũng phải phỏng vấn cho có lệ chứ..."
Trong lúc tôi đang cạn lời trước tốc độ chóng mặt này, Yamamoto đã choàng vai tôi và ghé sát mặt vào.
"Này, mày! Mày quen được một cô bé dễ thương thế này ở đâu vậy hả! Chẳng lẽ là cái đó!? Mấy cái ứng dụng hẹn hò mờ ám à!?"
"Thất lễ vừa thôi. Con bé không phải loại người đó. Chỉ là tình cờ quen ở trước nhà ga thôi."
"Tình cờ á, mày!?"
"Quan trọng hơn là, phỏng vấn nhanh đi. Chuyện này quyết định đột ngột quá, nếu về muộn bố mẹ con bé sẽ lo lắng."
"À, ừ nhỉ, lỗi tao. Mọi chuyện chi tiết tao sẽ gọi điện hỏi tội mày sau, liệu hồn đấy."
Yamamoto thả tôi ra rồi đi về phía Misaki-san.
"Chào em~. Anh là quản lý, Yamamoto~. Misaki-chan, em bao nhiêu tuổi rồ~i?"
Nụ cười biến thái thật. Một sự biến thái không thể tin được đối với một ông bố hai con. Hơn nữa còn gọi thẳng tên người ta ngay tắp lự.
"D-Dạ 17 tuổi ạ! Em học năm hai cấp ba ạ!"
Đây là lần đầu tiên tôi biết tuổi của Misaki-san. Nghĩ kỹ lại thì, tôi gần như chẳng biết chút thông tin cá nhân nào của em ấy cả.
"Ồ, 17 tuổi à~. Tốt tốt~. Tạm thời thì, vào văn phòng nhé?"
Lạ thật. Bỗng nhiên tôi thấy nơi này cứ như một cửa hàng người lớn.
"Ông chú, em đi đây!"
Cô nàng Gyaru hỉnh mũi đầy tự hào.
"Misaki-san, cố lên nhé! Nếu bị làm gì bậy bạ thì cứ thẳng tay đấm cho một phát cũng được!"
"Làm gì có chuyện đó!?"
Misaki-san đi theo Yamamoto, người trông chẳng có vẻ gì là quản lý của một nhà hàng gia đình, vào sâu bên trong quán.
◆
Reng reng reng♩
Đồng hồ chỉ 21 giờ 40 phút.
Sau khi tiễn Misaki-san ở sân ga, tôi ghé qua siêu thị trước ga rồi về nhà.
Cảm thấy chiếc bánh kẹp ăn lúc chiều vẫn còn trong bụng, tôi đi tắm trước. Vừa ra khỏi phòng tắm với một lon chuhai trên tay, định nhấm nháp chút đồ ăn kèm thì điện thoại reo.
"Alô."
『Ghen tị với mày thật đó. Ngày nào cũng được "quất" lia lịa với một nàng Gyaru trẻ trung xinh đẹp như vậy...』
"Không, tao với con bé chưa làm "chuyện đó" lần nào."
『............Ghen tị với mày thật đó. Ngày nào cũng được "quất" lia lịa với một nàng Gyaru trẻ trung xinh đẹp—』
"Mày có hỏi lần thứ hai thì câu trả lời cũng không đổi đâu."
『...』
"...Hửm? Alô?"
『Không, không thể nào!? Mày có một cô bạn gái trẻ trung xinh đẹp như vậy mà chưa làm chuyện ấy lần nào á!?』
"Đã bảo không phải bạn gái mà. Bọn tao mới quen nhau được ba ngày thôi."
『Hả!? Ba ngày!? Mới thế mà đã thân nhau đến vậy á!? Ể, gì vậy, mày cứu con bé khỏi yêu râu xanh hay có cuộc gặp gỡ định mệnh nào à!?』
"Không. Chỉ đơn giản là nhặt được điện thoại của em ấy thôi."
『Hả? Điện thoại?』
"Ở trước nhà ga, vào thứ Sáu tuần trước. Rồi, hôm qua thì mua tặng dây đeo... sau đó cùng đi ăn bánh crepe... đi karaoke. Rồi hôm nay thì đi "Magg" thôi."
『Hẹn hò sau giờ học của con nít chắc!? Mày chỉ với nhiêu đó mà đã cua được một cô bé dễ thương như vậy á!? Thật á!?』
"Đã bảo là không có cua. Phải nói là không biết tự lúc nào đã được em ấy có thiện cảm thì đúng hơn..."
『Ra vẻ, ra vẻ!! Mày từ xưa đã có cái tật đó rồi!! Biệt danh mày được đặt là 'Nhân vật chính game tán gái' còn gì!!』
"Đó là do mày tự nói thôi."
『Sau thời cấp ba, đại học nổi như cồn, giờ là đến lượt [Phiên bản Người đi làm] bắt đầu à! Chà! Ghen tị ghê!』
"Hả? Tao có nhớ là mình nổi tiếng bao giờ đâu?"
『Không tự nhận thức được à! Ra là vậy, ra là thế!』
Phiền vãi...
"Không có chuyện gì thì tao cúp máy đây."
『Á, này khoan đã!? Tao gọi vì chuyện của Misaki-chan mà!?』
"Sao không nói sớm. Đương nhiên là tuyển dụng rồi chứ gì?"
『Tất nhiên! Tao gọi để báo cho mày một tiếng thôi.』
"Cảm ơn mày. Có thể để em ấy làm ở quán của mày thì tao cũng yên tâm. Ít nhất thì mày không thể ra tay với con bé được."
『Vẫn lo lắng mấy thằng con trai khác à?』
"Không phải lo lắng, mà là không muốn em ấy vướng vào mấy gã kỳ cục. Kiểu đó đó. Tâm trạng của bậc làm cha mẹ lo cho con cái ấy mà."
『Hừm... tâm・trạng・của・bậc・làm・cha・mẹ・nhỉ...』
Cách nói thật đầy ẩn ý.
"Hửm? Alô?"
『...À, lỗi tao. Tao phải đi đọc truyện cho con gái nghe đã.』
"Đi nhanh đi. Cố lên nhé ông bố. À, gửi lời hỏi thăm vợ mày. Cảm ơn vì đã gọi điện."
『Ừ! Misaki-chan, mai bắt đầu làm luôn đó, nên mày cũng đến xem đi. Dù gì mày cũng rảnh mà đúng không?』
Dáng vẻ của Misaki-san trong bộ đồng phục hầu gái... chắc chắn là phải đi xem rồi!
"Ừ-Ừm, thì cũng đúng. Thỉnh thoảng cũng nên góp phần tăng doanh thu cho quán của mày chứ nhỉ. Ha ha ha."
『Tao đợi đó, đồ・dê・xồm.』
"Á, này!? Mày!? Tao tuyệt đối không phải vì dáng vẻ hầu gái của con bé... mà, cúp máy rồi."
Mà kể ra, đồ dê xồm... Ừ thì, cũng không sai.
Tôi vừa tiếp tục nhậu đêm, vừa tưởng tượng ra dáng vẻ của Misaki-san trong bộ đồng phục hầu gái diềm dúa.
"Hì hì, tuyệt."
"Tư liệu" cho tối nay chắc chắn là thể loại hầu gái rồi! Tôi vừa cười tủm tỉm một mình trong phòng thì điện thoại reo.
Misaki
【Em được nhận vào làm rồi☆☆】