Trong lớp học, mọi thứ đã quay ngoắt 180 độ. Vào thời gian nghỉ giữa hai tiết, Mio liền tiến đến ngồi trước bàn của tôi và nói về buổi hẹn hò vào cuối tuần. Mio vui vẻ hỏi han đủ thứ, như là “Chúng mình sẽ đi đâu?” và “Chúng mình sẽ làm gì?” với vẻ hào hứng không giấu diếm trên khuôn mặt.
Nụ cười rạng rỡ của cô ấy thật khó để có thể diễn tả bằng lời, và tôi cảm nhận được niềm vui đang trào dâng từ sâu thẳm bên trong mình.
… Tất nhiên, nội dung cuộc trò chuyện đó của chúng tôi cũng đã lọt vào tai đám bạn cùng lớp, cả lớp học bỗng chốc trở nên xôn xao.
Cũng phải thôi, chỉ mới hôm qua, Mio và tôi vẫn còn cãi nhau như chó với mèo suốt cả ngày, thế mà giờ đây là nắm tay nhau trong lớp để bàn bạc về buổi hẹn hò cuối tuần.
“Sau khi xem phim xong, em muốn cùng bàn luận về nó tại quán cafe”, Mio bảo.
Tôi đáp.
“Nghe hay đấy, chắc sẽ vui lắm đây.”
“Anh thích xem thể loại gì?”
“Với anh thì phim hành động cũng ổn, tình cảm cũng khá oke. Nhưng mà phim kinh dị thì kiếu nha, nhất là mấy bộ máu me be bét thì … anh e là sau đó không thể sống mà đến được quán cafe đâu.”
“Fufu, hóa ra là Takeru sợ phim kinh dị à, thật bất ngờ nha”, Mio cười khúc khích.
“Em biết là anh đâu có xem mấy cái thứ đó bao giờ đâu, phải chứ? Em biết rõ mà.”
“Vâng, em biết, thế thì chúng mình cùng chọn phim để xem nhé?”
Nói rồi, Mio cùng tôi nhìn vào màn hình điện thoại. Ngồi đối diện thì có vẻ hơi khó nhìn nên cô ấy liền kéo ghế sang ngồi cạnh tôi. Mio áp người vào cánh tay tôi, cùng nhìn vào màn hình nhỏ xíu.
Chứng kiến cảnh tượng này, cả đám con trai con gái trong lớp không thể kìm được nữa mà reo hò nhặng xị hết cả lên.
Mio có vẻ như cũng nhận ra chuyện gì đó, ngước mắt lên nhìn quanh lớp, nhưng lũ bạn lại giả vờ nhìn đi hướng khác, tránh nhìn vào mắt cô ấy. Thậm chí có đứa còn huýt sáo không thành tiếng.
Mio lẩm bẩm kiểu:”Chắc là mình tưởng tượng ra thôi” rồi lại quay lại nhìn vào màn hình điện thoại, tiếp tục hào hứng bàn về bộ phim sẽ đi xem vào cuối tuần.
Nhưng trong mắt tôi, rõ ràng cả lớp học đang tủm tỉm cười. Tôi chỉ mong rằng chúng nó nên che giấu cảm xúc tốt hơn chút nữa. Vài thằng con trai thì lặng lẽ giơ ngón cái lên, còn các bạn nữ thì nắm chặt tay làm động tác “Cố lên!” như một lời cổ vũ không lời. Không khí rõ ràng là đang chúc mừng chúng tôi.
Cũng phải thôi, nếu so với việc ngày nào cũng cãi nhau trong lớp, thì cảnh chúng tôi tình tứ thế này chắc chắn sẽ gây ít phiền hà hơn … tôi nghĩ chắc là vậy!? Nhưng mà, nếu chứng kiến cảnh bán cơm chó trước mặt, có khi lại gây sát thương cao hơn chăng?! Dù sao thì, mọi người trong lớp dường như đã quyết định chuyển sang chế độ ủng hộ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sau giờ học, tôi ghé qua câu lạc bộ.
Sau buổi tập luyện, tôi nói với huấn luyện viên rằng đã đến lúc mình giải nghệ rồi và muốn bàn giao lại cho các đàn em khóa dưới. Thầy ấy tiếc nuối vô cùng, nhưng câu lạc bộ karate ở trường cấp ba vốn dĩ luôn như vậy.
Dù đã không giành được chức vô địch ở giải Inter-high, nhưng chúng tôi cũng đã tiến được rất xa. Với một câu lạc bộ karate vô danh ở địa phương, tôi cũng đã giành nhiều chiến thắng và còn được một số tạp chí phỏng vấn. Tên tuổi của trường cũng được biết đến nhiều hơn.
Vì thế mà ở trường, sự kiện này gần như đã trở thành một “lễ hội” nho nhỏ.
Có lẽ chính vì thế mà huấn luyện viên mới giữ chân đám học sinh lớp 12 như tôi càng lâu càng tốt. Nhưng dù có thể nào, tôi vẫn là học sinh năm cuối và không thể tham gia thi đấu vào năm sau. Thay vì cố gắng níu kéo, tốt hơn hết là kết thúc vào lúc này, chúng tôi cũng cần phải tập trung cho việc ôn thi lên đại học nữa.
Và với tôi, để nghiêm túc suy nghĩ về mối quan hệ với Mio, tôi cũng cần nhiều thời gian rảnh rỗi.
Dù không nhắc đến Mio, chỉ cần viện cớ chuyện thi cử thì đến huấn luyện viên cũng phải đồng ý thôi. Vì tôi không muốn vào đại học qua karate, nên sẽ phản tác dụng nếu để nó cản trở việc học của mình. Những đồng đội năm cuối khác ngập ngừng chưa dám lên tiếng đều ủng hộ quyết định của tôi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Buổi hẹn hò với Mio diễn ra rất suôn sẻ, không có trở ngại nào. Điều tuyệt nhất là Mio rất chân thành, lại luôn làm nũng với khuôn mặt dễ thương không thể chịu nổi, khiến tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Hơn nữa, tôi cứ như là bị thôi miên thật vậy, cơ thể cứ tự nhiên nghe theo lời của cô ấy. Tất nhiên là, tôi biết mình không thực sự bị thôi miên.
Nhưng nếu cứ giả vờ bị thôi miên mà có được hạnh phúc thế này, thì tội gì mà không tiếp tục?! Giờ đây, tôi không còn phân biệt được giữa thôi miên và sự thật nữa rồi. Nghĩ như vậy, tôi càng thấy chẳng có gì cản trở nữa cả, cảm giác này khiến tôi không thể phủ nhận hiệu quả của phép “thôi miên” này.
Không một ai trong lớp nghi ngờ về mối quan hệ giữa tôi và Mio. Có lẽ vài thằng con trai đã khóc thầm đến ướt gối, nhưng ai cũng biết chúng tôi là bạn thời thơ ấu. Hơn nữa, Mio lúc này trông còn đang hạnh phúc như vậy, nên là chẳng có ai chen vào giữa chúng tôi cả.
Không, đúng hơn là chẳng ai dám chen vào cả. Xin lỗi, nhưng riêng chuyện này thì tôi không nhượng bộ đâu. Bỏ cuộc đi nhé!
Tôi đã nghĩ rằng chúng tôi sẽ có một cái kết hạnh phúc khi những chuyện vui vẻ cứ tiếp diễn cho đến khi tốt nghiệp.
Nhưng vào một ngày nọ, một chuyện bất ngờ đã xảy ra.
cũng vì mày học karate nữa đấy con ạ