Một năm học cấp ba đã trôi qua, và tôi đã thiết lập được vị trí người hướng nội của mình đến mức nó không thể bị lung lay bằng bất cứ giá nào. Ngay khi tôi bước vào năm hai, vị trí này của tôi lẽ ra sẽ không bao giờ thay đổi—nhưng lại có những tình huống bất ngờ nảy sinh.
Có người hỏi: “Này, sao lúc nào cậu cũng giả bộ ngủ vậy?”
Hôm nay, khi tôi đang giả vờ ngủ trong giờ nghỉ trưa, một người nào đó lại đến gần tôi. Giọng nói vui vẻ và nhẹ nhàng, đó rõ ràng là giọng của một cô gái, đến nỗi nó gần như khiến tôi cảm thấy khó chịu. Tuy nhiên, vì tôi đang giả vờ ngủ, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nằm im chịu đựng và không làm gì cả.
"Này, này, cậu tỉnh rồi phải không?" vài cú đấm nhẹ chạm vào vai tôi.
Cái này... Ngón tay của cô ấy đã chọc vào tôi, đúng rồi!
Tôi hầu như chưa từng bị một cô gái nào chạm vào trước đây, điều đó khiến sự khó chịu của tôi càng trở nên dữ dội hơn. Trong khi tôi không biết phải làm gì, cô ấy tiếp tục vỗ vào vai tôi, và cuối cùng, sau một lúc do dự, tôi ngẩng mặt lên trong khi giả vờ như vừa thức giấc.
"A, cuối cùng cậu cũng dậy rồi!"
Mái tóc sáng màu của cô ấy lấp lánh trước mắt tôi, cùng với đôi mắt to và hàng lông mi dài. Bên cạnh đó, bộ đồng phục học sinh rộng rãi và những ngón tay xinh đẹp của cô ấy lóe lên trước mắt tôi. Đó là Hanatsuki Miran - một cô gái Gyaru hướng ngoại nổi tiếng của trường - đang đứng trước chỗ ngồi của tôi.
"............"
Mặc dù tôi đã nghi ngờ vì sao đẳng cấp hàng đầu của trường lại xuất hiện trước mặt tôi, nhưng tôi không thể phủ nhận rằng mình đã bị mê hoặc trong giây lát. Hanatsuki-san là một gyaru, đồng thời là một cô gái rất xinh đẹp.
Mái tóc dài của cô ấy tỏa sáng rực rỡ dưới ánh nắng, và lúc đó tôi cũng hiểu được rằng mái tóc của cô ấy đã được chải chuốt khá cẩn thận. Đôi mắt to và chiếc mũi thẳng đó nằm giữa các tiêu chuẩn của xinh đẹp và dễ thương, đến mức người ta có thể tự hỏi liệu cô ấy có đến từ thế giới này hay không. Cơ thể cô ấy, lấp ló sau bộ đồng phục học sinh rộng thùng thình, trông cũng khá săn chắc, nhưng vẫn có cảm giác khá đầy đặn, nhìn khá gợi cảm. Ngay cả tôi, một Otaku sống trong thế giới hai chiều, cũng bị mê hoặc bởi vẻ đẹp yêu kiều ấy.
“Tớ đã tò mò khá lâu rồi, giả vờ ngủ mỗi giờ nghỉ trưa có mệt không?”, Hanatsuki-san nghiêng đầu và hỏi tôi.
Đối với tôi, thực sự trò chuyện với một người còn mệt hơn là giả vờ ngủ!
Nhưng nếu tôi nói thế, cô nàng gyaru nổi tiếng và hướng ngoại này sẽ chẳng bao giờ hiểu được đâu. Ý tôi là, làm sao mà cô ấy biết tôi giả ngủ hay thế? Theo tôi, hành động của tôi đã đạt đến mức độ hoàn hảo rồi.
“K-Không, tớ có giả vờ ngủ đâu…”
Tôi đã cố gắng nói điều đó với niềm tự hào hướng nội của mình, nhưng tôi không thể nói ra vì tôi không thường hay giao tiếp nhiều.
“Nghĩa là sao?” Hanatsuki-san ghé sát vào mặt tôi, cố nghe xem tôi nói gì.
Gần quá! Khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy tiến lại gần tôi và gần như chạm vào tới nơi rồi, khiến tôi hoảng loạn.
"Không không!"
Tôi hỏi khi rời mắt khỏi Hanatsuki-san,
"C-cậu có vấn đề gì với tớ à?"
“Tớ chỉ hỏi vì tò mò thôi.”
"Hở?"
Hanatsuki-san cười khúc khích khi thấy phản ứng của tôi và nhanh chóng quay lại với nhóm bạn của cô ấy.
C-Cái gì? Chuyện gì vừa xảy ra vậy!?
Sau khi nhận ra rằng các cô gái khác cũng đang chú ý đến mình, tôi ngay lập tức nằm lên bàn và giả ngủ tiếp.
Một tình huống bất ngờ xảy ra khi tôi bước vào năm học thứ hai. Lý do là tôi học cùng lớp với Hanatsuki Miran, một gyaru hướng ngoại nổi tiếng.
Trên thực tế, hôm nay không phải là lần đầu tiên Hanatsuki Miran nói chuyện với tôi. Chỉ vài ngày sau khi chúng tôi là bạn cùng lớp, cô ấy đã nói chuyện với tôi nhiều hơn số lần tôi có thể đếm trên đầu ngón tay, và điều đó đã xảy ra rất nhiều lần kể từ năm thứ nhất trung học của tôi.
Mặc dù tôi học khác lớp với Hanatsuki-san trong năm đầu, nhưng mỗi khi tôi tình cờ gặp cô ấy trong giờ nghỉ trưa, sau giờ học, tại các sự kiện của trường và những dịp khác, rất có thể cô ấy sẽ chào tôi. Lúc đầu, tôi chỉ ngạc nhiên khi cô ấy sẵn sàng nói chuyện với một người u ám như tôi, như thể đó là chuyện bình thường của tầng lớp thượng lưu trong trường. Tuy nhiên, cô ấy càng nói chuyện với tôi, tôi càng bối rối.
Tôi không hiểu tại sao một cô gái nổi tiếng như vậy lại cố gắng hết sức để tiếp cận tôi. Thái độ của cô ấy không giống như thể cô ấy thương hại tôi vì tôi thường xuyên cô đơn và xa cách với mọi người. Nhưng cô ấy không giễu cợt hay ghét bỏ tôi. Tôi nghĩ cô ấy chỉ muốn trêu đùa và tận hưởng phản ứng của tôi. Tôi không biết nữa, tôi cũng tò mò không biết Hanatsuki-san nghĩ gì khi chào tôi. Tôi chẳng thể hiểu được suy nghĩ của Gyaru. Theo tôi, cô ấy không phải là một người xấu. Tuy nhiên, ngay từ đầu tôi đã không thích những người hướng ngoại nên tôi cảm thấy không thoải mái với sự có mặt của cô ấy.
Sau đó, khi tôi bắt đầu năm hai, tôi học cùng lớp với Hanatsuki-san. Nam sinh rất vui khi được làm bạn cùng lớp với một gyaru xinh đẹp và nổi tiếng, trong khi tôi cảm thấy rất chán. Bởi vì-
"Cậu đã ghé cửa hàng mới mở phía trước nhà ga chưa?"
"Không, tớ chưa. Nhưng đồ ăn nhẹ ở đó trông khá ngon đấy nhỉ."
"À, tớ đã đến đó với bạn trai của mình, cửa hàng đó tuyệt thật."
“Cửa hàng mới mở trên phố trông cũng khá thời thượng phải không?”
Mỗi khi được giải lao là có tiếng trò chuyện của mấy cô gái gần chỗ tôi ngồi. Tất nhiên, Hanatsuki Miran là nhân vật chính. Sau đó-
"Tiết học hôm nay chán nhỉ~"
"Hôm qua tớ đã bị quấy rối bởi một gã từ trường khác đấy. Tớ đã bỏ đi, nhưng cách tán tỉnh của hắn thật tẻ nhạt."
"Này, bài này hay tuyệt, đúng không?"
Một gã đẹp trai nói to lên trong lớp, cố gắng thu hút sự chú ý của các cô gái. Nhưng đó không phải là tất cả, cũng có những người các lớp khác sẵn sàng đến đây chỉ để nói chuyện với Hanatsuki-san và các cô gái khác, tất cả họ đều cố thể hiện sự tồn tại của mình bằng cách nói to bằng giọng nói của họ.
Vì thế! Sự hiện diện của những cô gái nổi tiếng trong lớp đã biến lớp học thành một nơi ồn ào không thể tả. Điều này đủ làm tôi mệt mỏi lắm rồi. Nhưng chưa dừng lại ở đó. Là người ít nổi bật nhất, sự hiện diện của tôi có thể dễ dàng bị nuốt chửng trong thế giới vui vẻ của họ.
"Này, này—"
Sự chú ý của những người xung quanh đổ dồn vào tôi, bởi vì cô gái nổi tiếng là mục tiêu của các chàng trai đã chào tôi, một vấn đề lớn đã xuất hiện so với năm ngoái. Là một người đã sống hướng nội hơn mười năm, tôi dễ dàng hiểu được ánh nhìn của họ là không hề thiện cảm chút nào. Quả thật, không đến mức bị coi là tình địch, vì thân phận của tôi chỉ là một gã hướng nội nhàm chán. Tuy nhiên, tôi vẫn có thể cảm nhận được sự sắc bén trong ánh nhìn của họ.
Vì vậy, tôi đã cố gắng để trở nên kín đáo hơn so với năm nhất và tránh sự ghét bỏ của họ. Tuy nhiên, mỗi lần Hanatsuki-san nói chuyện với tôi, tôi đều thất bại thảm hại, và rồi, họ thậm chí còn ghét tôi hơn. Vì vậy, tôi thực sự hy vọng rằng cô ấy sẽ ngừng làm điều đó với tôi.
“Tại sao cô ấy lại nói chuyện với mình?”, tôi lẩm bẩm.
Từ quan điểm của một cô gái nổi tiếng, một người hướng nội và ủ rũ có thể là một điều hiếm gặp, nhưng ngay cả như vậy, tôi thực sự không hiểu tại sao cô ấy luôn làm phiền tôi.
"Không đời nào đâu—phải không?"
Chẳng lẽ cô ấy... thích... mình?
Không không không không không! Tuyệt đối không! Đừng hiểu lầm, tôi ơi!
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage