Tên con bé là Anna.
Em ấy là con gái của vị bác sĩ sống ở ngoại ô thành phố.
“Vậy, em thích loại hoa nào?”
“Ưm, dạ là những loại hoa mà mama thích ạ!”
“Vậy, đó là những loại nào?”
Khi tôi hỏi, Anna-chan trông có vẻ bối rối.
“Dạ, em không biết.”
“Hả?”
“Em hoàn toàn không biết ạ.”
“Em đến nhờ giúp đỡ mà không biết cụ thể là loại hoa nào sao?”
“Vâng, em nghĩ rằng nếu là Ngài Faust thì sẽ ổn thôi.”
“Vậy à... Có lẽ có lý đấy chứ.”
Cái bà già đáng ghét đó... không, có lẽ Sự Phụ đã dùng tiên tri để nhìn vào quá khứ của em ấy.
Tất nhiên là mình không thể làm được cái đấy rồi.
“Xin lỗi Anna-chan, chị vẫn còn non nớt lắm, cho nên là chị không thể tìm ra ngay được như Sư Phụ chị rồi.“
"Vậy ạ, nhưng không sao đâu, cố lên chị nhé.”
“Ừm…”
Tôi đang thấy khá bực nhưng việc duy nhất mà tôi có thể làm vào lúc này là suy luận từ các gợi ý để tìm ra đáp án.
Chúng tôi quyết định đến nhà của Anna-chan.
Thành phố Lapis, với dân số khoảng một trăm ngàn người.
Không quá nhỏ hay bất tiện, một nơi khá yên bình và thoải mái.
Giáp ranh với thành phố là Rừng Phù Thủy và cũng là nơi nhà Sư Phụ tôi tọa lạc.
“Ô, Meg đấy à, lại đi chạy vặt nữa sao?”
“Hehe, lại nói đúng quá cơ ạ.”
“Là Meg đó à? Em đang chạy việc sao?”
“Đúng ạ…”
“Meg-chan, hiếm khi thấy em vào giờ này. Chị vừa làm ít khoai lang chiên nè, em có muốn ăn không?”
“Cảm ơn chị, em có thể lấy một phần cho cô bé này không?”
“Tất nhiên rồi.”
Người dân thị trấn phần đông đều rất thân thiện.
Dù là người lạ hay phù thủy, họ đều rất cởi mở và chào đón nồng nhiệt.
Thị trấn được xây bằng loại gạch hòa hợp với cây xanh, thiên nhiên và dòng sông đều rất trong lành, cả không khí cũng vậy.
Tôi sống ở một thị trấn như vậy đấy.
Trong lúc chúng tôi vừa đi dọc con đường vừa ăn khoai lang chiên, tôi nhận thấy Anna-chan đang nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
“Có chuyện gì vậy?”
“Chị ơi, bộ chị là người nổi tiếng hay sao ạ?”
“Tất nhiên rồi. Dù sao thì chị cũng là đệ tử của Ngài Thất Đại Hiền Triết Faust mà.”
“Thất Đại Hiền Triết?”
“Chính xác, họ là bảy người thông minh nhất thế giới.”
Trong thế giới này, tồn tại những người vượt qua cả nhân loại như phù thủy và pháp sư.
Mọi người gọi chung là các Ma Thuật sư.
Trong số đó, bảy cá nhân được Hiệp hội Phép thuật Quốc tế công nhận được gọi là [Hiền Triết].
Đó chính là Thất Đại Hiền Triết.
Sư Phụ của tôi, [Phù Thủy Vĩnh Hằng Faust], là một trong những cá nhân đó.
Từ xa xưa, phù thủy đã sử dụng sức mạnh của mình vì lợi ích của mọi người và đổi lại, mọi người đã tặng họ những món quà để bày tỏ lòng biết ơn.
Nhờ vậy mà phù thủy và con người đã duy trì được mối quan hệ thân thiết suốt một khoảng thời gian dài, đến tận ngày nay.
Đó là lý do tại sao Sư Phụ tôi lại được nhiều người trong thị trấn yêu mến đến vậy.
Cũng như có khá nhiều người đến nhờ vả Sư Phụ tôi.
“Chị có muốn trở thành phù thủy giống như Ngài Faust một ngày nào đó không ạ?”
“Tất nhiên, chắc chắn chị sẽ――”
Đã dự định là thế.
Nếu tôi không chết, có lẽ một ngày nào đó, tôi có thể trở thành một phù thủy vĩ đại được mọi người yêu mến.
Tại sao mình lại phải chết chứ?
Rốt cuộc thì ai đã nguyền rủa mình?
Mình không biết và có lẽ mình sẽ chết mà không biết gì hết.
Kể cả vậy thì ý nghĩ đó cũng không hoàn toàn thực tế chút nào cả.
“A, chết tiệt thật đấy!”
“Whoa! Chị làm em sợ đấy.”
“Anna-chan, chúng ta hãy ngưng nói mấy chuyện ảm đạm và đi tiếp thôi nào!”
“Nãy giờ chúng ta có nói chuyện gì ảm đạm đâu ạ?”
“À, giờ nghĩ kỹ lại thì đúng chúng ta chưa nói vậy thật! Đừng để ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt đó nha!"
“Chị đúng là kỳ lạ thật đấy.”
“Chị bẩm sinh đã như thế rồi nhé!”
Tôi luôn ghét phải bận tâm về những suy nghĩ rắc rối hoặc ảm đạm như này.
Tôi không giỏi lo lắng cho lắm.