Once Trust Is Broken, It Can’t Be Regained – No Matter What You Say Now, It Won’t Affect Me

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1306

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Web Novel - Chương 20: Căn nhà nơi chỉ có tiếng tivi được nghe thấy

Sakuya POV

Dạo gần đây, anh trai của tôi thường xuyên về nhà trễ. Vào những ngày trong tuần, anh ấy chỉ quay về khi mặt trời bắt đầu lặn. Thậm chí vào ngày nghỉ, Onii-chan cũng đi ra ngoài vào sáng sớm và hiếm khi ở nhà.

Khi tôi hỏi rằng anh ấy định sẽ đi đâu, tất cả những gì ảnh nói là mình sẽ đi đến nhà của một người bạn. Tôi đã hỏi chị Ruri và những người khác, nhưng họ không hề biết anh ấy đã đi đâu. Ít nhất có vẻ như anh ấy không đi chơi với bạn học của mình.

Thậm chí ngay cả khi tôi bảo chuyện này với bố mẹ, họ cũng chả thể mạnh miệng nói ra được vì những sự việc đã xảy ra trong quá khứ. Ít ra anh ấy không có vẻ như bắt đầu giao du với đám người xấu…

“…………”

Những món mà tôi đang lặng lẽ ăn trông thật tàn tạ và buồn tẻ. Bố mẹ thì về nhà trễ đến tối muộn như thường lệ, chắc có lẽ vì họ bận bịu với công việc của mình, và cả anh hai cũng chưa quay trở trở lại nốt. Tôi đã quá quen với việc ăn một mình, nhưng đấy là khi anh ấy còn ở nhà. Bây giờ tôi là kẻ duy nhất lẻ loi trong căn nhà này.

Vì không thể chịu nổi sự im lặng, tôi quyết định mở tivi lên và những âm thanh mà tôi có thể nghe thấy được chính là âm thanh từ bản thân mình phát ra, điều này thậm chí còn tô đậm cho nỗi cô đơn ấy hơn nữa.

Anh trai tôi thường sẽ trú trên phòng khi ở nhà, vì thế khung cảnh này cũng chỉ giống như mọi khi mà thôi. Nhưng bây giờ, căn nhà mà tôi đang sống dường như đã trở nên to lớn và lạ lùng hơn trước kia.

Những ngày mà cả bốn người cùng ăn với nhau cứ dường như xa cách khủng khiếp. Tôi đã từng cảm thấy khó chịu với gia đình của mình trong thời kì nổi loạn, và ngay cả bản thân tôi cũng không hề nhận ra những ngày tháng ấy đáng quý đến nhường nào. Ngày cuối cùng mà cả bốn thành viên cùng nhau dùng bữa và trò truyện là khi nào ấy nhỉ? Tôi không tài nào nhớ được.

Những thứ quan trọng thường không được để tâm đến trừ khi chúng mất đi. Đấy là một câu nói phổ biến, nhưng mãi đến bây giờ bản thân mới thấu hiểu. Bây giờ tôi chả muốn thứ gì ngoài việc lấy lại những ngày tháng đã qua mà mình vô tâm thờ ơ kia.

Hồi xưa, tôi luôn thấy anh hai, bố và mẹ ở trong tầm mắt của mình. Nhưng bây giờ tôi còn chả được thấy mặt họ, thậm chí ngay khi đã ngồi ở vị trí của mình như trước kia.

“………...”

Ngồi trên cái ghế sau khi ăn xong, tất cả những gì tôi nghe thấy chính là âm thanh từ chiếc tivi.

Liệu Onii-chan có chịu gật đầu đồng ý nếu như tôi muốn anh ấy ở nhà vì bản thân cảm thấy cô đơn không? Nếu như là Onii-chan, chắc chắn anh ấy sẽ nói: “Mặc dù anh có ở nhà thì cũng chỉ chui rúc ở phòng nên trước sau gì cũng như thế mà, đúng chứ?”.

“Em cô đơn lắm…Onii-chan….”

Lời thì thầm của tôi dần tan biến mà không hề lọt vào tai một người nào cả.

Hôm nay, lời nói của tôi cũng không hề chạm đến được tới ai.