“Mọi người bình tĩnh, nhà tù Tantalus an toàn rồi! Tôi là đồng minh của mọi người!”
Tôi hét lên với sự tự tin tuyệt đối vào những gì mình vừa nói, song, những lời thành tâm ấy lại bị kẻ hồi quy cười khẩy.
「Đồng minh của chúng ta? Đừng đùa với tôi. State thì có coi ai là đồng minh chứ?」
Hm, cô ấy không tin tôi. Vậy thử tạo ra ấn tượng tốt với cổ xem sao. Con gái thì thích động vật, đúng không? Nếu thế thì…
Tôi mỉm cười sau khi chuyển sự chú ý qua Thú Vương.
Tôi đá con golem bị hỏng, khiến quả cầu ma thuật rơi khỏi hốc mắt nó và lăn trên sàn nhà. Kế đến, tôi dùng chân hất quả cầu lên tay, và liên tục ném nó lên không trung.
“Gâu! Gâu!”
Thú Vương vừa lắc lư đuôi cổ vừa chạy lại.
Tuy cơ thể cô ấy đúng là người, nhưng tâm cổ lại là một chú cún. Cô dán chặt mắt vào quả cầu, đung đưa đầu nhìn theo tôi tung hứng. Từ đôi mắt lấp lánh và đôi tai nhếch lên của cổ, tôi có thể cảm nhận được sự hào hứng của Thú Vương. Sau khi biết được rằng mình đã có được sự chú ý của cô, tôi dùng hết sức bình sinh ném quả cầu đi.
“Bắt đi!”
“Gâu!”
Quả cầu vẽ một đường cong trong không trung trước khi nó bay vút ra xa. Cùng lúc đó, Thú Vương lấy đà, đạp mạnh vào sàn và chạy theo nó.
Đối với chó thì không gì vui hơn chơi với một quả bóng cả.
Tôi nở trên môi một nụ thân thiện rồi quay qua hồi quy giả.
“Thật là một chú chó đáng yêu mà. Là hai người nuôi hả?”
Cách này sẽ giúp hạ cảnh giác của cô ta.
Tôi lén liếc nhìn cô, đồng thời đoán phản ứng của cô ta bằng cách đọc suy nghĩ.
Để xem nào…
「Một… chú chó? Anh ta đang đối xử Thú Vương như một chú chó sao?」
Kỳ ghê, tôi đang cố khiến cô ấy thả lỏng, nhưng có vẻ như cô ấy lại thêm phần nghi ngờ tôi. Là tôi làm sai khúc nào à? Tôi tưởng mọi người đều tin mấy người đối xử tốt với động vật chứ… Thôi đành thử lại vậy.
“Chó là một loài động vật tuyệt vời. Chúng không những trung thành mà còn đáng yêu nữa! Ngoại trừ những loài chúng ta nuôi lấy thịt thì không loài nào hữu dụng bằng lũ chó cả.”
「... Hắn còn không xem thú nhân bằng con người. Cả cái vụ lấy thịt nữa là sao? Không lẽ hắn theo chủ nghĩa nhân loại thượng đẳng, phân biệt chủng tộc hả?」
Hừm, không ngờ lại khiến cổ nghi ngờ tôi hơn nữa rồi.
Dù sao thì tôi cũng đâu có phân biệt đối xử với á nhân. Thú Vương có thể trông như nhân loại, nhưng cô ấy chỉ là một cô cún với ngoại hình con người. Thế nên việc đối xử đúng giống loài của cổ thì có gì sai chứ?
Tương tự như việc bạn sẽ không cúi đầu trước một con ong chúa. Thì đâu ai chịu ăn cùng bàn với Thú Vương, đúng không?
“Như cậu thấy đấy, tôi đến đây vì có thứ hữu ích muốn trao đổi với các cậu. Tôi là…”
Bước đầu tiên để kết thân với người khác là cho họ thấy điểm chung của hai bên.
Tôi sẽ bảo cô ấy là mình cũng bị bắt giữ. Thế thì họ sẽ không nghi ngờ tôi nữa.
Ngay khi tôi tính nói những lời đó, một suy nghĩ xuất hiện trong đầu kẻ hồi quy.
「Trong một năm tới, Tantalus sẽ sụp đổ. Vực thẳm bị huỷ diệt và hàng tá sinh mạng sẽ quay về với cát bụi. Số người sống sót chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi.」
… Khoan đã, chottomatte kudasai.
Cái gì vậy?
Tantalus… Tantalus sẽ sụp đổ ư?
「Tuy Thú Vương Azzy và Chân Tổ Tyrkanzyaka sẽ sống sót sau sự sụp đổ… nhưng tâm tính cũng đã thối nát từ thuở vực thẳm.」
Quan trọng hơn, Chân Tổ Ma Cà Rồng mà thế giới khiếp đảm và Thú Vương đại diện cho mọi chú chó… sẽ bị hắc hóa ư?
「Ngày tận thế sẽ diễn ra sau mười năm nữa, còn hạt giống tuyệt vọng sẽ khiến nó diễn ra sớm hơn. Hai người kia sẽ tàn sát vô số người vô tội, đưa thế giới vào thời kỳ hỗn mang. Và…」
Trễ nhất là mười năm, nếu cái ngày chết chóc đó diễn ra thì một ‘tận thế’ hàng thật, giá thật sẽ xuất hiện.
Rồi cả thế giới bay màu.
Sau khi đọc tâm trí cổ, tôi bị sốc.
Hồi tôi mới bị bắt vào Tantalus ấy, tôi cứ tưởng mình sẽ tìm được cách thoát khỏi cái tình thế éo le này. Tưởng rằng—biết đâu—tôi sẽ dùng năng lực của mình ăn bám lũ lính và tù nhân, rồi giành lấy một địa vị thuận lợi cho việc trốn thoát.
Song, với đống thông tin tôi vừa tìm được, thì là kế hoạch của tôi đổ vỡ hết.
Phía trước đời tôi đã định sẵn một cái tương lai tuyệt vọng rồi. Thảo nào mấy nhà tiên tri khi biết kết cục định mệnh đều không khỏi hóa điên, hoặc kết liễu đời mình.
… Thế thì tôi nên làm gì đây?
「Nhưng không có tương lai nào mà mình gặp người đàn ông này cả.」
Ừ thì tôi đây chỉ là một tên tội phạm tầm thường như cỏ mọc bên đường thôi. Bảo sao mà vứt tôi vào mấy trận chiến quy mô lớn như vậy được? Cô đa nghi hơi quá rồi…
Tuy nhiên, suy nghĩ tiếp theo mà tôi đọc được từ cổ lại làm tôi quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ về tình hình.
「Trong lần trước, lúc tôi đi tới Tantalus ngay khi nó sụp đổ thì cũng không thấy người đàn ông này đâu. Chỉ thấy xác chết ngập tràn vực thẳm thôi.」
Hồi quy giả trừng mắt nhìn tôi rồi nghĩ tiếp.
「Hắn ta tới Tantalus muộn thế này… có thể là hạt giống tuyệt vọng. Trái lại cũng có thể là một nạn nhân… nhưng tôi chắc chắn một điều. Người đàn ông này không hề có mặt trong bất cứ kiếp nào của tôi cả.」
Vậy để tôi tóm tắt:
Thế giới sẽ tắt nguồn sau mười năm.
Còn tôi thì ngủm trong vực thẳm trước cả khi chuyện đó xảy ra.
“Ha… hah…”, tiếng cười khúc khích mang chút bối rối trượt khỏi miệng tôi.
Tôi đã bị một khứa spoil tương lai mình.
Đã thế tôi còn chết luôn trong Tantalus, không đời nào tôi sẽ được an nghỉ cả.
Thế là tôi đã thành công thấy trước được tương lai mình bằng cách đọc suy nghĩ của hồi quy giả.
Hơi giống mấy thanh niên tiên tri.
Tuy nhiên, tôi khác họ ở một chỗ.
Tôi có một hồi quy giả kế bên mình. Người có thể du hành thời gian và tạo ra một tương lai chưa từng có tiền lệ trước đây. Giờ thì tôi đã đọc ký ức cô ấy, tôi sẽ có thể thay đổi cái chết của mình, khiến nó trở thành lời tiên tri mơ hồ bị chính loài người xoay chuyển.
Thả lỏng. Giữ vững nụ cười. Lấy nó làm mặt nạ và tiếp tục. Không có gì lạ cả. Đời tôi thì có lúc nào chắc chắn đâu? Tôi đã luôn kết thân với đồng minh mạnh và lẩn đi khi phải đối đầu với họ. Tôi đã luôn sống sót nhờ vào trí tuệ chứ không phải sức mạnh.
Kể cả tên khổng lồ mang danh số phận cũng vậy. Tôi không cần đánh bại nó. Chỉ cần đảm bảo kẻ đón chịu cơn thịnh nộ của nó không phải là mình thôi.
Tạ ơn trời là đồ nghề cần thiết đều có sẵn ở đây.
Chân Tổ Ma Cà Rồng, Khuyển Vương và Hồi Quy Giả.
Tôi sẽ kết thân với họ, xây lâu đài tình bạn và đảm bảo bản thân sẽ được bảo vệ thay vì bị giết. Bằng mọi giá tôi phải sống sót. Được rồi. Tôi biết việc nên làm rồi.
Trong dòng thời gian trước, tôi có lẽ đã thú thật với họ rằng mình là một công nhân bị Military State bắt giữ, rằng tôi không phải kẻ thù của họ. Có thể tôi đã cật lực cố gắng không tỏ ra đáng nghi vì đó là tất cả những gì tôi có thể làm.
Tuy nhiên, giờ tôi đã có cơ hội biết trước tương lai, và vấp một cục đá hai lần thì khác nào ngu vãi ra. Tôi phải làm thứ gì đó siêu khác biệt để với tới cái tương lai mong muốn của mình.
Tôi sẽ đánh lừa số phận và trở thành một kẻ hoàn toàn khác, một người mà số phận chưa hề biết tới.
Tôi ngẩng đầu lên và bảo, “Bởi vì tôi là quản giáo được State gửi đến, tôi đến đây để quan sát và huấn luyện các cải tạo viên như mọi người.”
“Một quản giáo ư?”, hồi quy giả hỏi lại với ánh mắt sắc lẹm.
Mạo danh quân nhân là trọng tội ở Military State.
Nhưng tôi có quyền lựa chọn sao? Tôi thà bị bắt vì tội mạo danh còn hơn chết trong một năm.
Tôi đã muốn chủ động thay đổi thế giới rồi. Và nếu tôi định nhúng tay vào cái mớ bồng bông này thì sẽ thật tuyệt nếu tôi có một cái danh. Thế là tôi tiếp tục chém gió mà không thèm chớp mắt.
“Đúng vậy! Hỡi những cải tạo viên yêu dấu, do năng lực nguy hiểm và hành vi bạo lực của các cậu, mọi người sẽ đều được tham gia một khóa học tái hòa nhập cộng đồng ở Tantalus. Tiếc thay, đã có một biến cố cản trở nhiệm vụ của tôi.”
Thông qua những thông tin có được từ con golem, tôi tiếp tục lời nói dối của mình.
“Dựa trên vụ vượt ngục với quy mô lớn gần đây, State đã quyết định rằng việc giáo dục lại các cải tạo viên tại Tantalus là ưu tiên hàng đầu. Thế nên họ mới gửi tôi đến đây nhằm quan sát các trò đó!”
Bày keo mới nào.
Con đường của tôi chỉ thay đổi một chút thôi. Tuy nhiên, nó sẽ thay đổi cả tương lai về sau. Bắt đầu với cái tình huống này…
Mà chờ đã, nếu chúng ta nói về biến số…
Mặt tôi nhăn lại khi tôi nhìn chằm chằm hồi quy giả.
Cô ấy cũng là biến số mà… Ở dòng thời gian trước thì cổ đâu có ở đây đâu, đúng không? Vậy tôi có cần phải làm gì không? Hay tôi chỉ cần im lặng thôi?
Trong khi tôi đang hối hận về quyết định hấp tấp của mình…
“Vậy ra, anh là một… quản giáo.”
Một luồng sát khí ớn lạnh hướng tới tôi.
Hả?
Chỉ trong vài giây thẫn thờ, cô đã nắm lấy Chun-aeng. Và như một phản xạ, cái bản năng hận thù của cổ đối với State chĩa thẳng về tôi như một ngọn giáo.
Thôi rồi ông cháu ạ.
Tôi đã đánh giá cổ quá cao khi biết cổ có năng lực quay ngược thời gian mà quên mất cái ánh nhìn lạnh lùng đó không hề có sự toan tính, suy nghĩ nào hết.
Nó là một ánh nhìn vô cảm xúc.
Mười ba cái mạng và sức mạnh mỗi lần sống lại đó cũng đồng nghĩa với việc cổ đã chết mười ba lần.
Hiện tại, cô ta chỉ là PTSD biết đi thôi.
Bảy trong mười ba kiếp sống ấy, cô ta đã bị State giết và luôn ghi hận về mối thù đó.
「Mình sẽ giết hắn.」
Sát khí tăng tột cùng. Xúc cảm của cổ thay đổi nhanh đến mức có thể coi là rối loạn lưỡng cực.
Ý tôi là, bị giết mười ba lần rồi thì có vài ba cái bệnh tâm lý cũng không phải gì lạ, nhưng tay rút kiếm của cổ hơi bị nhanh đấy. Đã thế cứ đà này thì tay phải tôi sẽ là nạn nhân đầu tiên dưới đường kiếm của cổ luôn.
「Đầu tiên, tôi sẽ cắt một phần chi và tra tấn hắn. Tôi phải ép hắn trả lời về mọi loại ý đồ mà bọn chính quyền ấp ủ ở cái nhà tù trống rỗng này.」
B-Bộ mình vừa nhấn cái công tắc tự hủy à? Hay đây là sắp đặt của định mệnh thế?
Dù nó có là gì thì trước mắt tôi là một lưỡi kiếm phi trọng đang nhắm tới vai phải tôi.
Chun-aeng là một lưỡi kiếm phi trọng lực và gần như không có bề dày. So sánh với tốc độ của nó thì cơ thể tôi chậm chạp một cách thảm hại. Chỉ bằng một cái chạm vào cổ tay của hồi quy giả, lưỡi kiếm vô hình sẽ được mở ra.
Tôi đã đoán được chuyện gì diễn ra sau đó rồi. Thanh kiếm vô hình sẽ chém qua vai tôi, còn tay tôi thì rơi xuống đất. Nếu tôi là người thường thì tay phải tôi đã gặp ông bà trước khi tôi kịp phản ứng rồi.
Tuy nhiên, bố mày có khả năng đọc suy nghĩ đấy.
Và một giây trước cô khi vung kiếm, tôi đã tính toán nước đi tiếp theo.
Tôi có nên đỡ nó không? Đéo, cô ta có sức mạnh của mười ba kiếp đấy. Nếu tôi cố chặn nó thì cả cơ thể tôi sẽ bị thái chung với tay mất. Né ư? Cũng không, lưỡi kiếm quá nhanh.
Mặc dù tôi đã phỗng tay trên cổ bằng khả năng đọc suy nghĩ nhưng Hoa Trổ Trên Không của cổ vẫn quá nhanh. Cứ đà này sẽ mất cả đầu lẫn tay mất.
Vậy mình còn chiêu gì không?
Không có luôn.
Khoan đã, vậy là tôi sắp chết hả? Tôi tưởng mình còn tận một năm mà giờ thì một phút là nằm sao…?
Tôi không thể để chuyện đó xảy ra được.
Tôi phải sống sót. Tôi cần tiếp tục cuộc sống vô tri này bằng một cách nào đó. Tôi đã luôn vật lộn quá nhiều để bảo toàn cái mạng này rồi. Thậm chí là những tình huống tồi tệ nhất cũng đã trải qua để có thể quay về ngõ hẻm nhà mình! Tôi đâu phí hoài công sức để cuối cùng chết tại đây!
“Ư.”
Tôi giơ tay mình. Đó là sự kháng cự cuối cùng, sự giãy dụa để sinh tồn.
Và những người luôn kiếm tìm cơ hội, thì sẽ là những kẻ có được nó.
「Cái gì?!」
—Cheng.
Thanh âm lanh lảnh tựa tiếng chuông reo vang bên tai. Đường sóng uốn lượn trên lưỡi kiếm và quỹ đạo của nó chệch hướng về phía phần tóc kề vai.
Một tia lửa lóe lên trên lưỡi kiếm vô hình. Chun-aeng có thể cắt cả phân tử không khí. Chút ít khí vẫn còn bám trên bề mặt kiếm liền bật thành tia lửa ngay khi chúng va vào nhau. Nối theo ngay sau tia lửa ấy là tiếng sấm muốn xuyên thấu màng nhĩ tôi.
Mọi cọng lông trên người tôi dựng ngược. Tôi không còn biết là do tĩnh điện hay do mình sợ hãi nữa.
「Hắn ta đã đánh bật Chun-aeng ư?!」
Gì vậy? Tôi còn sống à? Tay, ổn. Đầu, vẫn liền cổ. Đau đớn thì không có…
Tôi sống rồi. Hoa Trổ Trên Không của cổ trượt rồi.
Chờ đã, không thể nào. Là mình vừa giơ tay chuyển hướng Chun-aeng à?
Chính xác thì chuyện gì đã xảy ra vậy?
「Hắn còn… chẳng thèm chặn nó nữa… hắn thay đổi quỹ đạo của nó chỉ bằng đầu ngón tay ư? Không thể nào… Trông hắn đâu phải dạng mạnh mẽ gì…! Là hắn giấu nghề hả?」
Tôi đã đọc tâm trí cô ấy và có thể tiêu hóa được chuyện vừa xảy ra.
Tôi có thể thấy suy nghĩ của mọi người. Dù là ai thì tôi cũng có thể biết lí do và phương hướng tấn công của họ. Đây là một trong số những lợi ích ít ỏi của cái năng lực vô dụng này.
Khi tôi đọc được ý định cắt phăng tay của cô ta, tôi giơ tay theo bản năng. Vấn đề là lưỡi kiếm của hồi quy giả bay tới cùng lúc. Và vì sự trùng hợp đó, Lưỡi kiếm của hồi quy giả gần như chạm vào đầu ngón tay đang run rẩy của tôi.
Nó là sự vô tình đơn thuần, nhưng đối với thanh kiếm phi trọng như Chun-aeng thì nó đã uốn theo đường cong tạo ra từ va chạm hờ với tay tôi và chệch hướng. Thế là tôi né được đòn đó.
Quao… thế là tôi đã làm được rồi. Thành tích lớn nhất trong đời tôi.
Khoan, quay lại chủ đề chính nào.
Hồi quy giả lùi lại và một lần nữa giơ lưỡi kiếm. Mức độ thận trọng của cô cũng tăng theo như thể trước mắt cô là một kẻ thù nguy hiểm vậy.
Bà chằn điên. Sao cô sợ tôi vậy hả? Chẳng phải tôi mới là người nên sợ sao? Cô là người tự nhiên tấn công đấy.
“... Tôi bất cẩn rồi.”
Chính xác rồi đó chị gái, chị suýt giết em đấy.
Cô ta tiếp tục trừng mắt nhìn tôi như một chú mèo sợ hãi bị dồn tới đường cùng vậy.
“Một quản giáo được gửi tới Tantalus đương nhiên sẽ có khả năng chiến đấu đi đôi với vị trí đó rồi… Tôi xin lỗi vì đã đánh giá thấp anh.”
“Cậu có xin lỗi nhầm thứ không đó?”
Tôi khá biết ơn khi được cô ấy đánh giá cao, nhưng thế này không xong rồi. Nếu bị cô ta coi là “kẻ thù” thì mọi dòng thời gian sau của mình sẽ bị truy sát mất… Đệt. Thật không công bằng và khó chịu khi bị tấn công vô cớ mà, nhưng heo chết cũng phải chữa thành heo sống thôi. Dù gì tôi sẽ bị mắc kẹt với cổ mấy tháng nữa
Thế nên, dù tôi có muốn tặng cổ một cú vào mặt thế nào thì vẫn phải giữ hình tượng. Hướng tới một mối quan hệ tốt đẹp nào.
“Cậu không nên xin lỗi vì đánh giá thấp tôi. Mà là tấn công người khác không vì lí do gì hết! Cậu có biết quy tắc xử sự cơ bản không hả?!”
Hồi quy giả cau mày trước buổi thuyết giáo bất ngờ. Tôi thì lắc đầu mình, giả vờ chán nản trước phản ứng của cổ.
“Tôi hiểu sự nghi ngờ của cậu. Dù sao thì đã có chuyện tồi tệ diễn ra trong mấy ngày qua… Một cuộc bạo loạn đã dẫn tới cái chết của vô số người trong cơ sở. Hiển nhiên cậu đã mất lòng tin vào State rồi. Sự thiếu niềm tin của cậu chính là phần mà tôi phải chịu trách nhiệm khi là một sĩ quan phục vụ cho đất nước.”
「Từ đầu tôi đã chẳng tin tưởng gì State rồi. Ai lại đặt niềm tin vào một cái đất nước như này chứ?」
“Tuy nhiên!”
Tôi cũng tin gì nó éo đâu! Thuận theo tôi đi chị hai!
Tôi cắt ngang suy nghĩ của cổ.
“Điều đó vẫn không thể hợp lí hóa hành động của cậu đối với tôi! Hình ảnh cậu trong mắt chúng tôi sẽ ra sao nếu cậu cứ xử sự một cách thù địch như vậy đối với người đến giúp mình hả?”
“Anh muốn… hỗ trợ tôi?”
“Chính xác!”
Khuyển Vương sau khi nhặt được quả bóng và thả nó bên cạnh chân tôi thì vẫy đuôi mình, chờ cho tôi ném quả bóng thêm lần nữa.
Hừ, nhóc đang gián đoạn bài phát biểu của anh mày đấy.
Lần này, tôi nhắm quả cầu về phía nhà tù.
“Bắt đi!”
“Gâu!”
Sau khi cô cún niềm nở chạy theo quả cầu bay vút xa, tôi chuyển tầm nhìn mình trở về hồi quy giả.
“Các trò đã tuân theo lệnh và không trốn khỏi căn cứ. Họ nói những ánh sáng thuần khiết nhất chỉ có thể tìm được trong bóng tối. Và mặc kệ sự hỗn loạn, các trò đã giữ được đạo đức của mình. Thế nên các quan chức cấp cao của State đã có phần hy vọng với sự cải tạo của trò.”
「Chà, Thú Vương thì đang chờ ‘lời hẹn ước’, còn ma cà rồng chỉ đang ngủ. Riêng mình thì có một số việc dang dở ở vực thẳm nên đành vậy.」
Cô thì lúc nào cũng lí do lí trấu ha?! Chấp nhận dùm tôi đi. Chấp nhận vì hòa bình thế giới đi!
Hồi quy giả chỉ toàn nói lòng và lòng vòng. Kiểu người như cổ sẽ làm mọi giá để bác bỏ lời người khác nói, nên tôi không chừa cho cổ cơ hội nào để chen miệng vào luôn.
“Thế nên tôi mới được gửi tới đây đó! Để hỗ trợ các trò cải tạo, nên chính quyền đã gửi tôi tới đấy!”
Cái đó không hẳn là nói dối. Chính quyền có gửi tôi đến để lao động chân tay thật. Khác cái là thứ họ cần là một công nhân mà họ có thể dễ dàng tiêu hủy thôi.
Tuy nhiên, nếu tôi tập trung nói về bản thân…
“Do đó, tôi kỳ vọng sẽ thấy được những điều tốt đẹp từ mọi người! Nên các trò hãy tin tôi và tuân theo sự hướng dẫn của tôi!”
... Tôi sẽ khiến họ nghĩ rằng mình vĩ đại hơn một thằng nhân công què. Và nếu họ tin thì…
「Mình không hiểu hắn ta đang muốn gì nữa.」
... Tôi sẽ trở thành một ai đó đáng để họ quan tâm.
“Gâu!”
Thú Vương một lần nữa chạy tới chỗ tôi với quả cầu. Dù tôi có ném đi xa cách mấy thì cô ta cũng đều nhặt được hết, thế nên lần này tôi chỉ gồng sức đá thật mạnh thôi. Ngón chân tôi đau vì cú đá nhưng quả cầu cũng bay xa hơn trước. Khiến Thú Vương chạy hổn hển theo nó.
「Cái thái độ của hắn với Thú Vương… Và cách hắn thư thả đẩy chệch hướng Chun-aeng… Mình không thể đánh giá được sức mạnh của hắn. Nên tạm thời… Tốt nhất là không nên đối đầu…」
Ừ, cô sẽ không ngờ nổi sức mạnh tuyệt vời của tôi đâu. Tuyệt đến nỗi chó còn chê đấy. Còn cuộc sống của tôi thì chui rút như chuột mà cô có ráng cũng không tưởng tượng được. Kẻ mạnh sẽ vĩnh viễn không hiểu được kẻ yếu. Nhưng riêng tôi thì lại biết được mọi thứ cô đang nghĩ.
Dù nói thế nào thì tôi đã thành công. Tôi vui sướng siết chặt hai tay mình.
Bên trong con người luôn có bản năng động vật. Nếu họ đối mặt với những điều chưa biết, họ sẽ cảnh giác và lo lắng. Cũng như kiến thức là sức mạnh và sự thiếu hiểu biết là điểm yếu của chúng ta. Con người luôn tránh xa những thứ lạ lẫm như quy luật sinh tồn vốn có.
Vì vậy, cô ta sẽ không đột ngột tấn công tôi nữa.
Tuy nhiên, mọi chuyện sẽ không diễn ra yên đẹp mãi nếu tôi giữ thái độ như vậy. Tôi phải luôn giữ lập trường trung lập. Đắp lên mặt một nụ cười mỉm, và đưa tay về phía hồi quy giả.
Cô ta nao núng, xém chút là Hoa Trổ Trên Không cắt phăng tay tôi. Chỉ cần thêm lực một chút nữa là tay tôi xẻo ngọt như cắt bơ.
Dù thế, nếu tôi tỏ ra hoảng loạn thì tôi sẽ để lộ điểm yếu cho cô ta lợi dụng. Tôi giả vờ nhàn nhã chìa tay trước cô ấy.
“Một cái bắt tay cho mối quan hệ tốt đẹp về sau chứ?”
Cô ta liếc qua liếc lại giữa mặt tôi và cánh tay đang đưa tới, rồi quay đi.
“... Ha. Ai mà biết anh đang giấu gì trong tay chứ.”
“Hừm? Không phải cậu là người tấn công tôi trước sao? Mới nãy còn giơ kiếm mà giờ giả làm nạn nhân thì hơi lạ đấy.”
Nhờ hồi quy giả mà một kẻ có thể đọc suy nghĩ của người khác như tôi đã thành công nhìn thấy tương lai như một nhà tiên tri vậy.
Tôi chắc kèo sẽ quay về với cát bụi nếu không gặp được cổ. Nhưng giờ thì khác.
Người ta bảo tương lai nhút nhát lắm, một khi đã thấy thì nó sẽ trốn đi.
Hy vọng là cái tương lai của tôi sẽ trốn vĩnh viễn luôn. Tôi không cần cái tương lai vừa nhút nhát vừa nóng nảy, để bị nó cắn ngược đâu.
“Vậy thì hãy giới thiệu nào, các trò có thể gọi tôi là quản giáo.”, nói rồi tôi vừa vỗ tay vào giữa ngực vừa giới thiệu.
Kể cả khi đó có là trêu đùa với số phận đi chăng nữa, tôi sẽ sống sót bằng mọi giá.
Hồi quy giả đã luôn cảnh giác mãi cho đến hiện tại cuối cùng cũng ném lưỡi kiếm lên không trung, trả lời tôi.
“... Shei.”
Cùng lúc đó, suy nghĩ của cô ta thì thầm vào tai tôi.
「Tôi sẽ tạm thời quan sát hắn. Nếu là tình huống tệ nhất thì chỉ cần hồi quy một lần nữa là được.」
Tạ ơn trời là cô ta chỉ muốn quan sát thôi.
Chắc mạng sống cô ta dư dả lắm nên mới suy nghĩ khác thường như vậy.
Mặc dù coi tôi là mối đe dọa, cô vẫn chịu dừng lại và quan sát. Suy cho cùng, cổ vẫn mắc sai lầm của những ai có quá nhiều thời gian. Một bên chân mày Shei nhướng lên trong khi cô suy nghĩ.
「... Tôi có hơi lo về việc ở chung cơ sở với một kẻ lông bông, nhưng có lẽ những người khác cũng không dễ dàng nhượng bộ hắn đâu.」
Cô ta đang nghĩ cái éo gì về mình vậy? Chúng ta đang có một con chó và một cái xác đã chết cả ngàn năm theo đúng nghĩa đen đấy. Bộ cổ nghĩ tôi sẽ hứng thú với mấy thứ như vậy chắc? Gu tôi là gu người bình thường, đâu phải mấy thằng biến thái đâu.
「Và lớp ngụy trang khác phái của tôi là hoàn hảo. Tôi trông y hệt một người đàn ông nên không sao!」
À…
Hơ, tôi hiểu rồi.
Vậy ra tôi sẽ phải sống vài tháng với một hồi quy giả tin rằng ai cũng nghĩ cổ là đàn ông à… Trong khi lầm bầm, tôi cố gắng duy trì nụ cười của mình.
Khổ vãi.
Rối loạn căng thẳng sau chấn thương - một loại bệnh tâm thần hình thành do chứng kiến, trải qua một sự việc gây sang chấn. Bipolar disorder - một loại bệnh tâm thần với biểu hiện là thay đổi cảm xúc, hành động một cách bất thường OnionSama: Không, chỉ hào quang nvc thôi =))