Trans: HK
_____
Một ngày trước khi kì nghỉ hè bắt đầu, học bạ và một tờ giấy xếp hạng học lực được phát cho các học sinh.
“Hạng 5 à? Cao hơn trước đây”
Yuzuru gật đầu hài lòng trước kết quả kì thi mình nhận được.
Trường cậu có khoảng 300 học sinh.
Và bởi vì thuộc loại “trường dự bị” nên hạng 5 là cũng quá đủ để ưỡn ngực tự hào rồi.
Không biết Yukishiro có giữ vững hạng 1 không nhỉ?
Theo quy định, chỉ có bản thân học sinh là được thông báo về thứ hạng của họ.
Nhưng danh sách những học sinh thuộc top 10 thì được dán trước phòng giáo viên, nên nếu muốn tìm hiểu thì có thể đến đó để xem.
Bình thường Yuzuru không mấy quan tâm đến thứ hạng của người khác, nhưng lần này thì cậu cảm thấy muốn biết.
Thế là Yuzuru đã quyết định sẽ đi xem danh sách top 10.
Vẫn còn chút đông đúc phía trước bảng thông báo, bởi vì nó chỉ vừa mới được dán lên thôi.
“Yukishiro…vẫn ở vị trí số 1”
Có vẻ như sự cố gắng của cô đã được đền đáp.
Tuy không phải là bản thân mình nhưng Yuzuru cũng cảm thấy một chút vui vẻ.
“Quào, lần này Yukishiro-san lại top 1 rồi”
“Có vẻ thế-…? Ayaka-chan!”
“Hố le, Yuzuru”
Trước khi kịp nhận ra thì Tachibana Ayaka đã ở ngay bên cạnh Yuzuru rồi.
Và vì lý do nào đó mà cô nàng đang nhìn cậu cười nham nhở.
Và ku cậu lập tức cảm nhận được điềm chẳng lành.
“Yuzuru nè. Sao ông lại quan tâm đến hạng của Yukishiro Arisa thế nhỉ?”
“Học cùng lớp nên quan tâm, bộ lạ lắm sao?”
“Phải hông ta… Yuzuru ấy nhé, trừ khi là người thân thiết với ông, chứ không thì ông có bao giờ quan tâm tới điểm của người khác đâu”
Như mọi khi, Yuzuru chỉ còn biết thở dài trước sự sắc sảo của cô bạn.
Sau đó, cậu nhìn lướt qua danh sách top 10 một lần nữa và…
“Đúng thế, Ayaka-chan. Chúc mừng bà giật top 3 nha”
“Như lần trước thôi. Soichiro-kun hạng 8, và Nagiri-san thì hạng 10”
“Là Nagiri Tenka ha… Đúng là một cô nàng thông minh”
Mà chuyện cô nàng thông minh cũng không có gì lạ cả, nội cái bầu không khí nghiêm túc luôn bao quanh là đủ chứng minh rồi.
“Thế, Yuzuru. Nếu không phải là quan tâm tới Nagiri-san thì cớ sao ông lại tò mò về thứ hạng của Yukishiro-san hửm? Ồ, trông ông khó chịu ra mặt kìa. Dường như là không muốn tôi chõ mũi vào tí nào huh? Thế nên, chuyện này có nghĩa là hai người có dây mơ rễ má gì nè đúng không?”
“Điều duy nhất khiến tôi khó chịu là tôi chỉ tình cờ nói về những thứ tôi thấy, nhưng cô bạn thời thơ ấu của tôi lại chất vấn tôi về chuyện đó. Chúng tôi là bạn cùng lớp, thế nên dù tôi có quan tâm thật đi chăng nữa thì bộ lạ lắm chắc”
Nếu Yuzuru và Arisa học khác lớp thì chuyện này đúng là rất khả nghi, nhưng đằng này lại là bạn cùng lớp. Thế nên, chẳng có gì bất thường nếu muốn biết những người bạn chung lớp mình học tốt như thế nào.
Sau khi Yuzuru trả lời thế, Ayaka đặt tay lên cằm và bắt đầu suy nghĩ.
“Nói cũng đúng. Nghĩ lại thì, chỉ là một chút linh cảm của tôi thôi… Cơ mà vẫn còn gì đó khúc chiết…. Lý do mà tôi nghi ngờ Yuzuru, là… Ah!! Nhớ rồi”
Ayaka vỗ hai tay vào nhau cái *bốp!*.
Rồi cô nàng cười toe toét, một nụ cười xấu tính cực kì.
“Cái người mà ông tặng quà sinh nhật lần trước ấy, là Yukishiro-san đúng không?”
“Chịu, ai biết nè…”
Tim Yuzuru đang đánh trống điên cuồng.
Nhưng cậu chính là người đứng đầu kế nhiệm của gia tộc Takasegawa.
Ít nhất thì Yuzuru vẫn có thể không để lộ cảm xúc, giữ được gương mặt “poker face” và thản nhiên chém gió.
Ngay cả người có trực giác tốt như Ayaka dường như cũng không thể nhìn ra được sự thật từ biểu cảm của Yuzuru.
“Ừm ~, tôi nghĩ quá rồi chăng”
“Bà nên lo cho chuyện tình cảm của bà với Soichiro hơn là đi soi mói chuyện tình yêu của tôi thì tốt hơn đó”
“Yuzuru không cần lo về chuyện đó đâu, Soichiro và tôi yêu nhau mà”
Mong là thế á.
Chàng trai thở dài trong khi nhớ lại gương mặt một cô bạn thời thơ ấu khác của mình.
.
“Hãy về một lần vào kì nghỉ hè”
Đó là một trong những điều kiện để Yuzuru được sống một mình.
Nhưng vì cậu còn làm việc bán thời gian nữa, thế nên cũng không định ở lại lâu.
Tối đa cũng khoảng 2 tuần thôi.
Vì thế, Yuzuru đã thu xếp hành lý của mình vào vali và lên tàu về nhà.
Sau đó…
“Huh? Yukishiro?”
“Ah Takasegawa-san, đúng là trùng hợp lạ kì ha”
Đúng là trùng hợp thay, cậu gặp Arisa cũng đang ngồi trên băng ghế.
Cô nhìn vào túi hành lý của Yuzuru.
“Thấy mới nhớ, cậu có nói là sẽ trở về nhà ba mẹ”
“Đúng vậy… Còn cậu thì sao Yukishiro?”
“Tớ thì đang định đi mua quần áo mùa hè”
Có vẻ như cô nàng chỉ tình cờ có mặt mà thôi.
Nhưng, đúng là có chút may mắn khi được gặp nhau ở đây.
“Một lần nữa…hẹn gặp cậu sau 2 tuần”
Đó là những gì cậu đã nói với cô vào thứ 7, lần cuối họ gặp nhau, nhưng nếu tính cả ngày đi học sau hôm đó thì cũng không hẳn là lần cuối.
Và bởi không có cơ hội nói chuyện với Arisa lúc ở trường nên đây là một cơ hội tốt.
“Vâng. Tớ rất mong được gặp lại cậu sau 2 tuần nữa”
Arisa trả lời một cách bình thường.
Cũng không phải là bái bai nhau cả đời luôn, chỉ có 2 tuần thôi, và chưa kể còn có thể gọi điện thoại hay gửi email để liên lạc nhau được nữa, nên cũng không có gì phải buồn lắm.
Yuzuru và Arisa chào nhau một cách đơn giản và hẹn sẽ gặp lại sau 2 tuần.
Tại lúc này, họ thậm chí còn không nghĩ về điều đó.
Lời hứa gặp lại sau 2 tuần của họ không thể nào thực hiện được.
Không thể nào, bởi vì điều đó sẽ…
.
Ba ngày sau khi kỉ nghỉ hè bắt đầu.
Arisa đang lặng lẽ giải quyết mớ bài tập hè của mình.
Nhưng tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên như muốn làm gián đoạn sự tập trung của cô.
Ơ? Nhưng mà đâu có nhiều người có số liên lạc của mình đâu…
Và khi nhìn vào màn hình, đó là từ Yuzuru.
“Vâng?”
“……Yukishiro à?”
“Thì là điện thoại của tớ mà”
“Phải ha”
Giọng Yuzuru nghe hơi căng thẳng.
Cậu ấy gọi cho mình có chuyện gì sao?
Arisa hơi lo lắng.
Trừ phi là việc gấp, thường thì cậu sẽ chỉ nhắn tin cho cô thôi.
“Có chuyện gì vậy?”
“À, chỉ là tớ có một chút việc muốn hỏi cậu… hiện tại có tiện không?”
“Không vấn đề gì”
Cô nghĩ rằng mình cũng nên giải lao một tí.
Và đây cũng là một cách tốt để thư giãn.
“Tớ sẽ không ép cậu đâu. Cứ từ chối nếu cậu không muốn nhé”
“Huh…?”
“Tớ rất xin lỗi khi nhờ cậu chuyện này”
“Thế, đó là gì? … Cậu mà cứ căng thẳng thế thì tớ cũng sẽ bắt đầu lo lắng theo đó”
Liệu có phải là một vấn đề nghiêm trọng cần thảo luận không?
Arisa cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút.
“…Tớ muốn cậu đi hẹn hò với tớ”
“Hẹn hò à? Ở trung tâm giải trí tổng hợp khi trước sao?”
Arisa nhớ rằng mình đã rất vui khi đến đó.
Nhưng Yuzuru ngay lập tức phủ định.
“Không, không phải, ông già…đã chuẩn bị sẵn 2 vé cho chúng ta rồi”
“Tớ hiểu rồi… Một sự can thiệp từ phía khác huh”
“Ờm, ổng bảo đã nhận được nó từ ai đó… cơ mà tớ không chắc có phải vậy không nữa. Tớ đã cố từ chối, nhưng mà “Cặp đôi kiểu quái nào mà nghỉ hè không đi hẹn hò lấy một lần!?”, ổng bảo thế đó… Tớ cứng họng luôn”
“Cái đó đúng là…đầy sức thuyết phục. Tốt thôi, chúng ta sẽ đi chơi với nhau”
Ngay từ đầu thì chính Arisa là người đã đề xuất vụ đính hôn giả này.
Trước khi ông của Yuzuru hành động, lẽ ra cô đã phải gợi ý cho Yuzuru vài điều để giữ vững hình ảnh “cặp đôi” mới đúng.
Thế nên đây cũng được xem như lỗi của cô.
“Ừm, tớ rất vui khi nghe cậu nói thế”
“Thế, nơi chúng ta phải đến là ở đâu?”
Nếu là một nơi nào đó cần dùng vé thì hẳn là mấy chỗ như công viên giải trí hay rạp chiếu phim rồi.
“…ơi”
“Xin lỗi, cậu có thể nói lại lần nữa không?”
Trong một khoảnh khắc, có tiếng ồn và cô không thể nghe thấy những gì Yuzuru nói.
Thế nên cô yêu cầu cậu nói lại lần nữa.
“Là hồ bơi…… Không biết cậu có đồng ý đến hồ bơi với tớ không?”
Khác méo gì câu “nhanh về với em nha chồng” không? Là nấu cháo điện thoại với chồng ấy hả?