"Omae Gotoki ga Maou ni Kateru to Omou na" to Gachizei ni Yuusha Party wo Tsuihou Sareta node, Outo de Kimama ni Kurashitai

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

(Đang ra)

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

Hitoma Iruma

Đây là spin-off light novel của bộ Manga "Bloom into you", kể về câu chuyện về nhân vật phụ trong câu chuyện chính là Saeki Sayaka, một cô bé nghiêm túc và từ nhỏ chỉ tập chung và

11 605

Cô bạn thân nhất của crush đang bí mật tiếp cận tôi

(Đang ra)

Đáng lẽ ra, tớ nên ghét cậu mới phải

(Đang ra)

Đáng lẽ ra, tớ nên ghét cậu mới phải

HoneyWorks, Mari Kousaka

Chẳng lẽ, chuyện tình của Kotaro lại kết thúc một cách đau đớn như vậy sao?....

6 235

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

(Đang ra)

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

Antai (安泰)

Cố lên nhân vật chính! Cố cho đến ngày tên của mình được quyết định nhé!

309 13674

Kimitte Watashi no Koto Suki Nandesho?

(Đang ra)

Kimitte Watashi no Koto Suki Nandesho?

Kota Nozomi

Hãy cùng khám phá những điều sẽ xảy ra với hai chú chim non đáng yêu này trong bộ truyện tình lãng mạn tuổi teen siêu ngọt ngào và lành mạnh. Chắc chắn sẽ có rất nhiều khoảnh khắc lãng mạn đang chờ đợ

4 13

Otome game Sekai wa Mobu ni Kibishii Sekaidesu: Marie Route

(Đang ra)

Otome game Sekai wa Mobu ni Kibishii Sekaidesu: Marie Route

Mishima Yomu

Đây là phần ngoại truyện kể về một nhánh rẽ khác của câu chuyện. Nếu như Leon chủ động hơn khi mới bước vào học viện và quen biết với Marie trước thì sao? Những diễn biến nào sẽ diễn ra khác với cốt t

221 19969

Vol 01: Cô gái đảo nghịch từ chối lòng thương xót của Chúa - Chương 2: Với cô, đó là một phước lành

Khi tên anh hùng đó, Jean Intage, tiếp cận gã để bàn về việc “bán một ả đàn bà”, gã thầm cảm ơn trời và đáp ứng ngay lập tức.

Ngoài việc gã có thể móc nối với một tên trong tổ đội Anh Hùng ra thì ả đàn bà được bị đem bán cũng được mang danh Anh Hùng. Chắc chắn rằng gã có thể bán cô với giá cao ngất ngưởng.

Gã đẩy nhanh cuộc giao dịch một cách thận trọng.

Nếu như gã làm hắn ta bực mình dù chỉ một chút, nó sẽ là một vấn đề, thế nên gã không điều tra hết mức có thể và cố xử sự một cách thật khiêm tốn.

Vì Jean cũng đã ngầm cho hắn biết rằng, “Đừng nên biết quá nhiều.”

—— Nghĩ lại thì, đáng ra gã phải bắt đầu cảm thấy nghi ngờ từ lúc đó.

Nếu như nói gã không có một chút nghi ngờ nào về Jean, người đang cố tiết lộ càng ít thông tin càng tốt, thì hoàn toàn sai.

Dẫu sao, đó là lỗi của gã khi đã kỳ vọng quá mức mà thôi.

Lần đầu tiên gã cảm thấy không ổn là khi Jean đem Flam đến, và chứng kiến cảnh hắn ta nhẫn tâm tra tấn ả.

Hắn nói cho gã rằng ả ta hoàn toàn vô dụng.

Một món hàng mà gã đang cố bán với một giá cao ngất ngưỡng đấy, đang bị hành hạ trước mắt gã.

Sao mày lại làm một việc vô sỉ đến như thế chứ.

Vì tên anh hùng thẳng thắn như vậy, gã buôn chỉ có cách tự an ủi bản thân rằng “một trò đùa dai mà thôi.”.

Gã vẫn cứ tin như vậy.

Rồi cuối cùng, cho tới khi gã mua ả ta, mang về nơi ẩn náu, và kiểm tra bảng trạng thái của Flamm.

“Khốn nạn, mình vứt một đống tiền đi chỉ để mua về một đống rác! Nhờ mày mà tao ăn thiệt bao nhiêu! Mày, mày đó.”

“Ugu, uu….fu, ha hyu…. higu….”

Gã buôn nô lệ túm tóc Flam rồi nhấc bổng cô lên, đá lấy bụng cô hết lần này đến lần khác.

Mỗi lần cô kêu lên từng tiếng như vậy, nước dãi chảy dài khỏi miệng cô.

Khi mà một ít nước dãi đó dính vào giày, gã càng cáu và ra tay mạnh hơn trước.

Vài giờ trôi qua từ lúc Jade rời đi, khi gã nhận ra rằng tất cả chỉ số của Flamm chỉ bằng o, mặt hắn tái dần đi.

Để kiểm tra bảng trạng thái của người khác chẳng phải việc khó khăn gì, chỉ việc sử dụng ma pháp vô hệ “Scan - Quét” mà ai cũng dùng được.

———————

Flam Apricot

Thuộc Tính: Đảo Ngược

Sức Mạnh: 0

Ma Lực: 0

Thể Lực: 0

Nhanh Nhẹn: 0

Trí Lực: 0

———————

Có thế thôi, chỉ việc sử dụng ma thuật nhờ một người hiền nhân từ rất lâu trước đã tạo ra, mọi thứ đều được thể hiện dưới dạng chỉ số, nhưng hơn cả thế nó còn có thể xác định sức mạnh của mục tiêu mà còn cho biết thuộc tính người đó sở hữu.

Thông thường, gã thường kiểm tra “món hàng” trước khi giao tiền.

Nhưng, nếu gã làm một việc như sử dụng “Quét” thì chắc Jean đã phải hủy bỏ cuộc giao dịch.

Bên cạnh đó, việc một kẻ vĩ đại với tên tuổi vang danh khắp vương quốc, sẽ lại keo kiệt, bủn xỉn đến mức lừa một thương nhân——đây là do hắn đã kỳ vọng quá mức đây.

Một tuần trôi qua kể từ khi gã mua ả.

Gã không tìm được ai để bán….. hoặc nói đúng hơn là gã không thể, nhìn thử món hàng vô dụng đến mức toàn bộ trạng thái đều là 0, “món hàng” bỏ đi đến thế thì cả gã cũng chẳng muốn bán đi để xấu mặt mình làm gì, việc duy nhất mà ả có thể làm chắc chỉ có làm bao cát.

Ngay cả thấy, một thứ như vậy cũng nên kết thúc.

Mỗi lần nhìn thấy gương mặt của Flamm thì trong tương lại gã chỉ có thể nhớ được đến những thất bại của mình.

Dĩ nhiên gã vẫn chưa phá sản, nhưng nếu vẫn muốn tiếp tục ở trong cái nghề buôn nô lệ này, gã phải thay đổi thái độ và tiếp tục “mua, bán” đều đặn.

Nên gã chọn vứt “đống rác vô dụng” này đi, vì nhìn thôi cũng làm gã ngứa mắt lắm rồi.

Gã chẳng thể làm gì hơn được nữa, vì người trong ngành này không thể nào đòi tiền từ Jean.

Gã đã quyết vậy.

Gã nắm lấy cổ áo phông đã sờn và bẩn màu, kéo cô dọc hành lang được lát đá đó.

Lần này cô chẳng còn quan tâm gì tới nơi gã sẽ mang cô tới.

Cô chỉ biết chắc rằng nó chẳng phải là một nơi tốt lành nào.

Cho dù cô có bị bán cho ai khác, hay bị giết chết.

Là cái gì đi nữa trước mặt cô chỉ là một tương lai u tối.

Vì kể từ khi bị xăm cái dấu ấn nô lệ này, cô chẳng còn mong ước trở về quê hương nữa.

Flamm đã hoàn toàn từ bỏ, chẳng quan tâm về quá khứ hay hối hận về hành động của bản thân, hay vì sao mà sự việc lại như này.

Sau khi gã thương nhân vất vả lắm mới đến nơi, gã mở khóa phòng giam trước mặt và nhốt Flam ở đó.

Đây là tầng hầm ngay bên dưới nơi ẩn náu của gã.

Gã thiết kế thành một cái lồng để thủ tiêu những nô lệ tàn phẩm.

Trước Flamm thì đã có bốn người ở trong, ai ai cũng lờ đờ, tự bản thân họ hiểu rằng chẳng còn gì ngoài cái chết đang đón chờ họ cả.

Đương nhiên, vì chẳng được cung cấp cho đầy đủ thức ăn, nên tay chân họ chỉ còn lớp da bọc xương. Và người phụ ở sâu bên trong đó, cả người đã ướt đẫm bởi phân và nước tiểu, nở một nụ cười.

Chắc hẳn là cô đã tan nát từ rất lâu rồi. Tuy trái tim vẫn còn đập nhưng cô chẳng khác người chết.

Khỏi cần phải nói, tình trạng vệ sinh nơi đây cực kỳ tệ hại.

Đương nhiên, mùi của căn phòng tệ đến mức Flamm, một người yếu nhược đến thế vẫn phải rùng mình trước nó.

“Có thêm rồi à, chắc sắp tới lúc mình phải dọn dẹp rồi.”

Gã đóng khóa phòng giam lại mà lẩm bẩm.

Có vẻ như thứ gì đó sắp xảy ra—— nhưng, cho dù việc gì sắp xảy ra đi chăng nữa, trong sốc những cái xác vô hồn đó, chẳng ai quan tâm hết cả.

Khi gã thương nhân kia tạm rời khỏi để chuẩn bị, ngoại trừ những tiếng thở ra, không còn một tiếng động nào khác.

Flam mệt mỏi ngã hẳn xuống đất, cố lê tấm thân tàn tạ của cô đến rìa phòng và ngồi nghỉ dựa lưng lên bức tường đá.

Bên cạnh cô là một nô lệ kỳ lạ với những dải băng quấn quanh trên khuôn mặt.

“Cô……. ở nơi này suốt à?”

Tự dưng cô lại muốn bắt chuyện với bọn họ.

Khi đó, tên nô lệ đó mở mắt ra một chút một cách ngạc nhiên, sau khi chần chừ một chút thì tên đó trả lời.

“Tôi bị ném vào đây từ khoảng 3 ngày trước.”

Cô biết được rằng tên nô lệ đó là nữ từ giọng nói.

Vì cả người cô được quấn băng và phần băng quấn chỉ thưa ra một chút trên mặt cho nên trước đó cô không thể nào xác định được giới tính của cô.

Mái tóc cô bé màu xám nhạt dài đến ngang vai, và khôn có ai có thể kết luận rằng cô là nam hay nữ chỉ dựa vào độ dài của tóc được, như cô là một nô lệ. Ngay cả suy nghĩ và khả năng rằng cô ấy đang nuôi tóc thì gần như bằng không.

Nhưng khi đối diện với ánh mắt của cô bé, Flamm thấy rằng mắt của cô “tuyệt đẹp".

Ánh mắt toát lên vẻ dịu dàng nữ tính, hẳn ẩn sau đôi mắt tuyệt đẹp đó là một trái tim đầy trong sáng.

Có thể nếu cả 2 gặp nhau ở hoàn cảnh khác, cuộc sống của hai người sẽ trở nên hạnh phúc hơn.

“Nếu đã bị đưa đến đây……. thì chỉ còn đường chết sao.”

“Tôi không biết. Chủ nhân nói rằng ngài ấy sẽ thủ tiêu chúng ta.”

“Chủ nhân?”

“Người vừa mới đi khỏi. Vì hiện chẳng có ai mua tôi cả, nên người ấy là chủ nhân của tôi.”

“Aah…… Tôi, hiểu rồi”

Nghe những từ đó, Flam hiểu rằng cả hai sống ở hai thế giới khác nhau.

Có khả năng là họ phải sống như nô lệ từ khi còn bé và nó đã ăn sâu vào tiềm thức của cô rồi.

Vì vậy, cô bé chẳng gặp khó khăn nào khi gọi một người như gã là “Chủ nhân”.

Lớp da bên dưới những lớp băng đã bị bỏng và đỏ tấy lên.

Có lẽ, khuôn mặt đó là do những vụ ngược đãi từ tên chủ nhân trước của cô —— Nghĩ đến thôi Flam không khỏi rùng mình.

Chẳng còn lý do nào để cô bé bị quấn băng đầy người tiếp tục cuộc trò chuyện nữa.

Khi Flamm trở nên lúng túng và im lặng, cô nhìn sang cô bé một chút rồi ngồi nhìn sàn đá.

Cả hai đều ngồi ôm gối và đưa mắt nhìn xuống khoảng không xám xịt.

Sau đó, tiếng bước chân lại gần nhà giam ngày một rõ.

Xuất hiện ở bên kia song sắt, đương nhiên là gã buôn nô lệ khi nãy.

Giờ đây, sau khi nhanh chóng quay lại với một cái ghế đẩu nhỏ, gã ngồi lên nó, khoanh chân một cách đầy trịnh thượng rồi nói.

“Xem nào, hẳn bọn mi cũng biết rồi, bọn mi chẳng khác gì những món phế phẩm. Nói cách khác cuộc sống của bọn mi chẳng tí giá trị nào nữa rồi. Ta chẳng dư tiền để nuôi những khối thịt vô dụng đâu. Cho nên, bọn mi sẽ chết.”

Bình thường thì chỉ cần giết là xong, cần gì chuẩn bị cơ chứ.

“Tuy nhiên.”

Gã nhếch miệng cười một cách nham hiểm.

“Tao bỏ tiền ra mua bọn mi. Cho dù ta phải cho bọn mi sống, nó cũng tốn phí ăn. Sẽ chẳng quá đáng tí nào khi tao tận hưởng cảnh bọn mi chết phải không?”

Gã buôn nô lệ hỏi nhưng chẳng ai trả lời.

Gã chỉ tặc lưỡi “Tsk”, xong đứng dậy và đến phía bên cạnh phòng giam.

Ở đó, được thiết kế sẵn một cái tay cầm.

Gã nắm lấy tay cầm bằng kim loại và xoay theo chiều kim đồng hồ.

Những âm thanh cùng với đá vang lên ầm ầm, từ bên trên trần buồng giam sỏi và bụi rơi lả tả xuống.

Vào lúc Flam nhìn về hướng phát ra thanh âm——thụp, và ba vật thể to lớn chả khác gì con người rơi xuống từ trần nhà.

Không, chúng chính là con người tuy vậy, chúng chẳng còn tí nào dấu hiệu của sự sống.

Những xác chết đang nằm chồng lên nhau, rớt xuống từ trần nhà.

Máu và một chút chất lỏng gì đó vãi ra sàn nhà, và căn phòng giam ngập mùi thối rữa.

Gã thương nhân dừng quay tay cầm rồi xuất hiện trước mặt đám nô lệ với cái nhìn đầy tự hào nơi đáy mắt.

“Fuu……. bọn mi có biết đó là gì không? Ghoul. Một xác chết sẽ tự mình di chuyển và tự chịu sự chi phối bởi phần ma lực còn dư lại của bản thân mà di chuyển. Và cũng dễ thôi, con quái vật tồi tệ nhất ở hạng F.”

Như thể để xướng theo lời gã thương nhân, bọn Ghoul toát ra những âm thanh đầy bẩn thỉu.

Cơ thể thì run rẩy, lung lay như bị co thắt, chúng cứ đảo đầu qua lại để tìm kiếm con mồi.

Flamm từng đi cùng Anh Hùng nên cô biết.

Bọn chúng chắc chắn là Ghoul, bọn kinh khủng nhất ở hạng F.

Tuy chúng di chuyển rất chậm chạp và cơ thể là những tảng thịt bị phân hủy nên bọn chúng rất yếu.

“Nếu ai đánh bại chúng thì ta sẽ giải thoát bọn mi khỏi đây và bán bọn mi đi như một món hàng. Dĩ nhiên rồi. Để có thể sống lâu hơn chút nữa. Tuy vậy, cẩn thận đấy, chúng là……”

Tuy vậy, cho dù chúng chỉ ở hạng F, nhưng những câu chuyện về các mạo hiểm giả tập sự bị chúng cắn mất đầu là một việc mà ai cũng từng nghe hết.

Ít nhất thì đối với thường dân, không có kinh nghiệm chiến đấu, chúng là những quái con vật mà họ không thể nào chống trả lại.

“Aah, đấy thấy chưa tao bảo mà, chúng sẽ tự lao đến đấy.”

Mấy tên Ghoul lao đến người phụ nữ đang ngồi trên đống phân và nước tiểu ở góc phòng.

Bản năng của chúng thúc đẩy bọn chúng di chuyển là sự thèm ăn.

Mục nát và thối rữa, chúng tìm kiếm nguồn thịt sống rồi tự phân chia nhau, để dấu răng mình lên thân xác con người.

Nghiến, day, nhai nuốt, slurppppp------

Không một tiếng thét, người phụ nữ cứ thế trở thành bữa ăn của ba con Ghoul háu đói, cô cứ thế mà chết.

Flam và hai người còn lại đều chẳng thiết nghĩ đến việc sống nhưng khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt họ nhận ra rằng họ vừa mới thấy một người bị xé xác mà chết..

Họ không muốn chết.

Người hoàn toàn chẳng bận tâm gì là cô bé quấn băng kia.

Ở ngoài, gã thương nhân cảm nhận được nỗi sợ hãi đang bủa vây hoàn toàn bên trong buồng giam thì môi gã còn vểnh cao hơn nữa.

“Thật đấy, nếu bọn mi mà không làm gì thì chắc chắn sẽ có kết cục như con ả kia, có muốn trải nghiệm thử không? Mà bọn mi chẳng thể giết nổi một ghoul bằng tay không phải không nào. Ít nhất thì cũng phải có vũ khí đúng không?”

Càng nói, âm điệu sau cùng của gã càng trở nên vui sướng như thể đang xem kịch vậy.

“Ô kìa, ô kìa kìa, chẳng hiểu sao trên bức tường kia lại có một thanh kiếm khổng lồ dùng để trang trí nhỉ? Ừ thì trọng lượng của nó đáng để tâm lắm á, nhưng nhỡ đâu là trang bị sử thi cao cấp nhất thì sao, và nếu nó được phủ trong ma thuật thì ngay cả kẻ yếu nhất như bọn mi cũng có thể dễ dàng xử lý chúng mà?”

Ai cũng hiểu rằng đó là một cái bẫy.

Tuy vậy, nếu như bọn họ muốn sống thì chẳng còn lựa chọn nào khác.

Người đàn ông duy nhất trong buồng giam lao nhanh đến thanh đại kiếm gắn trên tường, và nắm lấy chuôi kiếm.

Tất nhiên, không đời nào một người đàn ông gầy gò như vậy có thể cầm được thanh kim loại nặng nề đó cả.

Nên phần lưỡi kiếm cứ thế rơi xuống đất, va chạm tạo ra những tia lửa nhỏ li ti.

Và với sự kiên trì phi thường của bản thân, anh ta không hề buông lỏng tay cầm chuôi kiếm.

Việc kiên trì tới cùng như vậy có đáng hay không?

Như thể phản ứng với tiếng ồn đó, bọn Ghoul quay sang tấn công anh ta, nhưng anh vẫn không thể vung nổi thanh đại kiếm để chặn lại bọn chúng.

“Hah, hah, hah! V-với cái này…… tôi có thể sống, sống và có thể làm lại cuộc đ…..ờ…..i?”

“Tao cảm nhận được rồi, thứ nghị lực mà mi cho tao thấy. Ngươi đã chịu đựng quá đủ rồi, và như một phần thưởng, tao sẽ ban cho ngươi một cái chết êm ái.”

“Nó……. nó nóng quá….. c-cơ thể tôi, ahhhhhhhhhh!”

Người đàn ông cầm thanh đại kiếm đột nhiên hét lên.

Nhìn kỹ hơn thì lớp da trên mu bàn tay anh ta dần bong ra, và những thớ thịt dần trôi ra.

Không chỉ ở mỗi bàn tay.

Nó xuất hiện ở cả cánh tay, vai hay cổ—— có lẽ là ở dưới chân và khắp cơ thể anh ta ở dưới áo.

Da thịt của anh ta tróc, hơn nữa từng thớ thịt của anh rơi dần xuống đất, chuyển thành thứ chất lỏng sệt khiến ta chẳng thể nghĩ rằng đó từng là một con người nữa.

“Ahahahahahahaha! Chà, tệ quá nhỉ. Có vẻ nó bị nguyền rồi. Thường thì đó nên là kết luận của mọi người khi thấy một thanh đại kiếm màu đen chứ, đúng không? Nó giống với con nhỏ tên gì đấy nhỉ, à Flamm. Lâu về trước tao bị lừa rằng đó là một vũ khí mức cấp sử thi và mua phải nó……. tao chẳng biết cách rút kinh nghiệm nhỉ. À nó đúng là một vũ khí mức cấp sử thi nhưng nó chịu phải một lời nguyền tà ác cho nên không có ai có thể dùng nó cả. Kuhihihihi, Kiahahahahaha!”

Gã thương nhân vừa nói và cười phá lên như thể đó là một thứ gì đó rất là buồn cười vậy.

“Tuy nhiên, bây giờ thứ rác rưởi đó là một công cụ hoàn hảo để xử lý những thứ rác rưởi như bọn mi, cho nên ta không biết nó được dùng cho việc gì nữa.”

Trong khi gã đang nói thì bọn Ghoul đã tiếp cận mục tiêu tiếp theo của chúng.

Đó không phải Flam, mà là một người phụ nữ khác.

“Sao các ngươi lại đến đây….. đi ra, biến điiiiiiiii!”

Trong lúc xua tay một cách điên cuồng, người phụ nữ lùi dần lại.

Nhìn thấy cách mà cô vùng vẫy như thể cô đã bị đẩy tới bước đường cùng, gã thương nhân thậm chí còn cười nham hiểm hơn trước.

Kẻ thù không thể chống lại bằng tay không, và thứ vũ khí được coi như tia hy vọng cuối cùng thì lại vô dụng.

Không có cách nào để đánh lại chúng cả.

Cô gái tin tưởng điều đó và phải dùng biện pháp cuối cùng của mình

“Van ngài cứu tôi……. cầu xin ngài, tôi sẽ cố gắng hết sức mình! Tôi sẽ đặt cả mạng sống của mình mà nỗ lực để được bán đi như một món hàng hợp cáchhhhh!”

Người phụ nữ dùng hết sức của mình mà nhảy về phía song sắt, dùng hai tay nắm chặt hai chấn song của nhà giam, cầu xin sự cứu vớt.

Chút ít lòng tự trọng còn lại của cô đã bị vứt đi, và cô thà chấp nhận đối tượng mà cô ghét cay ghét đắng kia.

Cô chẳng bận tâm về điều đó nếu cô vẫn có thể sống. Tốt hơn nhiều so với việc bị ăn tới chết

“Cầu xin ngài, van xin ngàiiiiiii!”

Gã thương nhân nghe thấy lời thỉnh cầu đầy tuyệt vọng đó, “Fuu”, nở một nụ cười thân thiện, và đứng dậy.

Ngồi xổm trước buồng giam, và nhìn vào mắt người phụ nữ trước mặt mình.

“Ah….. ahh….. n-ngài sẽ cứu tôi chứ?”

Một tia hy vọng nhỏ nhoi được thắp lên trong tim cô khi thấy vẻ mặt mà cô chưa bao giờ thấy ở gã.

Gã trả lời.

“Mày thối quá.”

Gã tuyên bố một cách lạnh lùng, rút con dao ra khỏi bao được dắt bên hông và đâm vào hàm dưới của người phụ nữ.

“Ge……. bube….”

“Ahh…... thối quá đi, mày nghĩ tao và mày giống nhau ư, với cái mùi này. Một cái mùi chẳng giống với con người gì cả. Tao mong mày thôi nghĩ rằng hai ta giống nhau đi, ha ha.”

Khi đầu của người phụ nữ vẫn còn kẹt giữa những chấn song, cơ thể cô dần gục xuống.

Lúc con dao bị đâm vào vẫn còn kẹt ở đó, cô đã chạm mắt với gã thương nhân, hắn quay trở về chỗ ngồi của mình, gã nhìn khuôn mặt khốn khổ của người phụ nữ vừa chết, và cười phá lên.

—— Thế giới, rất rộng lớn.

Còn nơi tôi ở lại quá nhỏ, chỉ là một phần tí ti của nó thôi, và khi tôi bước chân khỏi vòng an toàn ấy, tôi đã bị nó nhấn chìm.

Mọi thứ vẫn sẽ ổn nếu như tôi không rời đi, thực sự thì tôi chẳng muốn đi chút nào.

Flamm nguyền rủa, nguyền rủa bị Thần sáng tạo Origin đó, kẻ bắt cô phải tham gia vào tổ đội Anh Hùng này.

Lời tiên tri nào chứ? Anh hùng nào chứ? Nếu điều đó hoàn toàn đúng, tôi đã không bị mọi người khinh rẻ như thế này rồi.

Mỗi ngày, cô giúp ba mẹ việc đồng áng từ sáng đến chiều, cùng nhau ăn bữa trưa đầy ấm áp cùng gia đình, rồi có khi buổi chiều bạn bè sẽ sang rủ cô đi chơi, và bố mẹ sẽ dặn dò cô cẩn thận.

Có hôm cô sẽ kể những câu chuyện thật ngớ ngẩn cho đến tối, thăm nhà của các lái buôn ở trong làng, tự tổ chức những cuộc phiêu lưu mạo hiểm để lên rừng hái hoa.

Khi trời chuyển tối, cô sẽ trở về nhà ăn cơm.

Mọi người quây quần bên nhau trò chuyện, mỉm cười, chuẩn bị ngủ khi bình minh ló rạng, một ngày như bao ngày khác lại bắt đầu——

Thật tuyệt biết bao.

Cô chưa từng có mong ước nào hơn thế cả; Cô cũng chẳng nói một điều ích kỷ gì với ai và mọi trong làng ai cũng nói rằng cô là một đứa trẻ ngoan.

Dẫu thế, cô là đứa trẻ hiếu động, cho dù bảng trạng thái có là 0 thì cô vẫn có thể gây rắc rối cho ba mẹ cô ấy đấy.

Nhưng có làm sao chớ? Những đứa trẻ khác gây ra nhiều rắc rối lắm đấy nhưng những rắc rối mà Flamm gây ra, nó rất là đáng yêu. Đến cả ba mẹ cô cũng nói rằng, “Chúng ta sẽ thật hạnh phúc khi con cứ gây những rắc rối như vậy đó” và mỉm cười.

Và khi đó, cô nhận ra rằng mình đã sai, sai hoàn toàn.

Như thế—— chắc chắn có gì đó rất sai với một cuộc sống khi cách mà cô chết lại là bị ăn bởi Ghoul và hét lên những tiếng thống khổ.

“Không…… Không đời nào…… Tôi không muốn chết ở nơi này, tôi, tôi chẳng làm sai điều gì cả!”

Trước những con Ghoul đang đến gần với tiếng rên rỉ trầm thấp của mình đấy, trong đầu Flam chỉ có các cảm xúc sự tức giận và sợ hãi mà thôi, nói sao đi chăng nữa, có rất nhiều cảm xúc tiêu cực trong cô.

“Mày thấy phi lý đúng không, không hề, mày lừa tao, mày cướp mất một số tiền lớn từ tao, ngoan ngoãn mà chết đi!”

“Tôi không làm! Đó không phải tôi, không phải tôi, tôi chẳng làm chuyện gì có lỗi cả!”

Đúng vậy.

Cô không hề muốn bị bán đi, bị ép làm nô lệ, và rồi bị giết dù cô chẳng muốn.

Liệu có được không khi tất cả mọi tội lỗi của những hành động đó được đổ tội cho nạn nhân chứ. Nó có phải là một việc nên làm hay không?

“Không, mày là người tệ hại nhất. Mày chỉ là rác rưởi dù tao đã phải chi trả rất nhiều tiền để mua mày.”

Đến cả thế giới vận hành được cũng có quy tắc của nó, nhưng tại sao, những điều gã thương gia nói trong trường hợp lại đúng?

Nếu việc này tiếp tục, Flamm sẽ chết ở đây, chết một cách khó coi, chết một cách bất hạnh, bị quăng vào một góc phòng, và theo đà này thì cô thậm chí chắc chẳng còn một cái xác ra hồn.

Không ai tiếc thương cô, không ai sẽ thấy buồn.

Ngay cả ba mẹ cũng không biết rằng con gái họ đã chết, chắc chắn bị vứt vào một bãi rác nào đó, rồi cứ thế mà bị thiêu hủy, và sự tồn tại của một người con gái tên Flamm biến mất.

“Kể cả, nếu như mày ghét cái chết thì…… ha, mày luôn có thể cầm vũ khí lên và chiến đấu đúng không? Ahahaha!”

Một vũ khí—— chính là thanh đại kiếm nằm trước mặt đất và được phản chiếu lại trong ánh mắt của Flamm.

Bên cạnh nó chính là bộ xương của tên nô lệ nam vừa mới chết.

Cô có nên bỏ cuộc hay không, bị ăn rồi chết đi?

“U…… uuuu…… uuuuuuuu!”

Flamm từ từ đứng dậy.

Thể trạng bây giờ của cô rất tệ, bị bỏ đói, còn cơ thể thì quá mệt.

Ngoài ra, suốt cả tuần này, gã thương nhân không ngừng đánh đập cô, cho nên cơ thể của cô bị hư tổn rất nhiều luôn rồi.

Hai chân cô cong lại, hơi run, trông thật khó coi.

Còn gã thương nhân chỉ đang nhìn cô với nụ cười nhạt trên môi.

Cô bước một bước và tiến về phía trước.

Những bước chân của cô rất là ngắn, với đà này bọn Ghoul sẽ ăn cô trước khi cô lấy được thanh kiếm mất.

“Ha……aah, ah……ahhhhh……!”

‘Ngay cả thế’

Cứ mỗi lần gặp phải tình huống trớ trêu, đó luôn là những lời mà cô tự nhủ với bản thân.

Cứ lặp đi lặp lại nó trong tâm trí.

Mỗi lần như vậy, chân cô lại có thể bước thêm bước nữa.

Liên tục lặp đi hành động đó, cô cảm giác như những bước chân của mình ngày càng lớn hơn.

Tuy vậy, tưởng như cô đã có thể đập tan cơn ác mộng trong đầu cô với một ý chí kiên cường, sự thật thì tàn nhẫn hơn rất nhiều.

Nó đã chú ý tới cô, một con Ghoul nhanh chóng tới gần cô, và rồi cái cánh tay bị bỏng đó nắm lấy vai cô.

“Ah——”

Với thứ sức mạnh vượt trội của mình, nó kéo Flamm lại gần. Flamm ngã xuống khi cơ thể cô run lên dữ dội.

Ghoul đưa miệng nó lại gần khi cô gái đang ngã xuống, và xoạc, cái miệng đang mở rộng của nó dần đâm qua lớp quần áo của cô, hàm răng bẩn thỉu màu nâu nhạt của nó, ngấm vào da thịt.

Ngay cả với Flamm, nơi mà gần đây đã quá quen với việc bị thương, nó còn đau đớn hơn những gì mà cô tưởng tượng.

Mặc kệ điều đó, con ghoul cắn vào, ngoạm lấy một lớp thịt cùng với một ít vải.

“Gaaaaaaaaaaaaaaaa!”

Rạch, và một phần cơ thể của cô rơi ra, khuôn mặt cô nhăn nhó trong đau đớn.

Không thể chịu nổi, cô bất lực ngã xuống.

Ngay cả thế, ngay trước mặt cô là thanh đại kiếm.

“Mày cố hết sức nhaaá, gần tới rồi đoooó.”

Có thể nghe thấy tiếng động viên của gã thương nhân

Kể cả cô gái quấn băng vẫn có thể thờ ơ khi nhìn Flam trước khi cô kịp nhận ra.

“Fuu, fuu…… uu, uuuuuu, gi, guuuuu.”

Trong lúc nghiến răng thật chặt và thở ra bằng mũi, càng ngày cô càng tiến lại gần hơn.

Con Ghoul nhảy lên người cô rồi cắn một cái ngay trên bắp chân phải của cô.

“Agyauuuuu!”

Từng thớ cơ của cô bị xé ra, bị bọn chúng nhai rồi nuốt.

Bên cạnh một con Ghoul khác lại gần và bắt đầu ăn bắp chân trái của cô.

Con cuối cùng đã hoàn thành xong bữa ăn khi nãy, và chân của cô gái đã không còn hoạt động.

Chỉ còn tay phải cô là có thể di chuyển thôi.

Cô đang mất máu quá nhiều, cơ thể cô căng cứng lại, và ý thức cô dần trở nên mơ hồ.

Sẽ chẳng lạ nếu cô ngất đi vì đau đớn. Nếu như cô có một suy nghĩ như ‘tôi bỏ cuộc’ ngay cả trong chốc lát, mọi thứ sẽ kết thúc.

Nên đây chắc chắn là một phép lạ.

Đầu ngón tay—— đầu ngón tay giữa của cô đã chạm được đến chuôi kiếm.

Hơn nữa, khi Flam vươn cánh tay thêm chút nữa, cô có thể nắm chặt lấy thanh đại kiếm.

“Với cái này…. cuối, cùng….”

Với cái này, cuối cùng.

Cuối cùng, cô sẽ tan chảy mà chết.

Mấy con ghould sẽ tiếp tục ăn phần cơ thể của cô và để nó vương vãi.

Cô vẫn sẽ chết nếu như cô lờ thanh kiếm đi

Điều quan trọng nhất là cô đã nắm được thanh đại kiếm và chết theo cách mình muốn.

Nên nếu cô muốn nói điều gì đã đổi thay, cô chẳng biết, có lẽ đó là cách cô tự thỏa mãn bản thân mà thôi.

Cô chỉ có một cảm giác thành tựu mà thôi.

“....Hả? Cái gì vậy.”

Đối với Flam đang chết dần chết mòn, việc nghe được giọng nói của gã thương nhân là một chuyện vặt vãnh

…… Đúng vậy, đó là điều cô ấy nghĩ.

“Cái quái gì vậy…… tại, tại sao mấy vết thương của ả ta lại đang lành lại!?”

Flamm, người đang cảm thấy thật khó chịu lẫn khó hiểu, cuối cùng cô quyết định, và mở mắt ra.

Sau đó——

“Hể.….?”

Vì một lý do nào đó bọn Ghoul đang càng lùi xa khỏi Flam và đứng yên tại chỗ.

Cảnh tượng đó rất là khó hiểu.

Rồi điều ngạc nhiên nhất đó là những vết thương ở trên chân mà những con Ghoul cắn rách đã lành lại hoàn toàn.

Tất nhiên cả vai của cô cũng vậy.

Flamm ngay lập tức nắm chặt lại và mở bàn tay ra nhiều lần như để xác thực.

Thậm chí cô còn cố gắng kéo và véo má bản thân.

…… Nó đau này.

Đây không phải là do cô đang tưởng tượng, cũng chẳng phải là giấc mơ, hay nói cách khác, cơ thể này, cảm giác nhẹ bâng này——

Khi Flam đứng dậy, cô nắm thanh đại kiếm bằng một tay.

Nó không hề nhẹ, nhưng cô lại có thể cầm nó.

Khối kim loại đó, với kích thước gần bằng 80% chiều cao cơ thể ốm yếu của Flamm, bằng một tay.

“Vậy à…..”

Cô chẳng hiểu lý do vì sao cả, nhưng đây hẳn là kết quả cô nhận được.

Flam không bỏ cuộc.

Ngay cả ở tình huống vô vọng nhất, cô vẫn kiên định với mục đích của mình.

Cả cơ thể cô đang ngập tràn sức mạnh, đã được đền đáp xứng đáng với quyết tâm đó.

“....... Mình, có thể tiếp tục sống sót. Đúng không, phải rồi nhỉ, mình chẳng làm điều gì tồi tệ cả, việc phải chết ở nơi như này……. hẳn là một sai lầm mà.”

Bọn Ghoul cứ từ từ tiến lại gần Flamm trong lúc hoang mang.

Ngay cả với vẻ ngoài dị hợm đó, nỗi sợ hãi trước kia của cô giờ đã không còn.

Cô nhắm mắt lại rồi thở ra, “Phù”.

Tập trung các giác quan, dồn sức mạnh đến lòng bàn tay đang nắm chặt thanh kiếm và tiến về phía kẻ thù của mình.

Không có gì phải sợ, tầm vung của kiếm dài hơn cánh tay của một Ghoul.

Khi cô nắm được cơ hội, vung nhẹ thanh kiếm.

“Haaaaa!”

Bùmmmm!

Nửa thân trên của ba còn Ghoul nổ tung cùng lúc.

Dĩ nhiên, ngay cả với một cơ thể đang dần thối rữa dần, việc cắt nửa người chúng chỉ với mũi kiếm cũng đủ để cho thấy thanh kiếm mạnh đến chừng nào.

Nhưng đó lại là một cú vung không thể ngờ tới được ở một cô gái với sức mạnh vật lý là 0.

Không nghi ngờ gì nữa, đó là từ một trong các cách mà thanh kiếm hoạt động.

Tuy nhiên, giờ chẳng phải lúc để Flamm quan tâm đến chuyện đó.

Điều quan trọng là sống sót và rời khỏi nơi đây.

Khi cô đến gần ổ khóa phòng giam, lần này với tất cả sức mạnh của mình, cô nắm chặt thanh kiếm bằng hai tay, và chém xuống.

Keng!

Cái khóa dễ dàng bị phá hủy, và cánh cửa mở ra với những tiếng kêu cọt kẹt.

Cô rời khỏi đó, và dừng lại trước mặt gã buôn nô lệ.

“C…… chờ, chờ chút! Nghe này, cô có thể đi mà! Nên…… ít nhất thì mạng sống của t-ôi….”

Không có lý do nào mà cô cần phải giết hắn cả.

Trên hết, cô, người chẳng có tí kinh nghiệm chiến đấu gì cả, không hề muốn trở thành một kẻ giết người.

Thêm vào đó, nếu như ai đó biết cô là kẻ giết hắn ta, một nô lệ như cô sẽ chẳng tài nào thoát khỏi án tử hình.

Vì thế——

Vút.

Flam dễ dàng đâm thanh kiếm vào mặt gã thương nhân.

Lưỡi kiếm rộng đã gọn gàng cắt khuôn mặt của hắn, từ đỉnh đầu tới cằm, và khi cô kéo thanh kiếm ra, hộp sọ hắn tách ra một cách tuyệt đẹp như một bông hoa đang nở.

Máu và dịch tủy của gã chảy từng tiếng tí tách xuống sàn nhà.

Mùi của nó thậm chí còn khó chịu hơn rất nhiều so với mùi từ người phụ nữ mà gã kêu là “bốc mùi” đó.

Trái tim Flam điềm tĩnh đến nỗi chính cô cũng phải ngạc nhiên, và cô không hề cảm thấy tội lỗi dù chỉ một chút.

Cảm giác truyền đến từ lòng bàn tay chẳng khác lúc cô chém bọn Ghoul là mấy.

Đúng vậy, cô đã giết được những con quái vật hình người, nên sẽ chẳng có gì khác khi giết một tên buôn nô lệ thối nát cả.

Đó là một lý do cực kì hợp lý.

Ổn mà, Flamm vẫn bình thường, cô vẫn chưa phát điên mà.

Đối với những thứ mà cô phải trải qua trong tuần vừa qua, cái chết của hắn thì vẫn không đủ.

Thanh đại kiếm mà Flamm đang cầm trên tay này chả có bao kiếm nào cả.

Kể cả cô có thể cầm nó bằng một tay thì cô vẫn không thể ra ngoài mà mang theo thanh đại kiếm to mức này được.

‘Làm thế nào để cất nó đây.’ ——Ngay lúc mà Flamm nghĩ về việc đó, thanh đại kiếm hoá thành các mảnh vụn rồi biến mất.

Ngay sau đó, trên mu bàn tay phải của cô, một vết xăm màu đỏ xuất hiện.

“Nghĩ lại thì, gã ta có nói đây là một trang bị cấp sử thi… cái Cyrillic-chan sở hữu cũng giống như vậy phải không nhỉ, loại mà cậu ấy có thể cất đi với một suy nghĩ thôi đấy”

Đây là tính đặc trưng của vũ khí cấp sử thi, cao nhất trong các trang bị ma thuật cấp cao.

Chúng được phân hạng từng loại một: Phổ thông, Bất phàm, Hiếm, Huyền thoại, Sử thi, càng gần cấp sử thi thì chúng càng tốt.

Những cấp này, cùng với trạng thái và trang bị, đều có thể xác nhận bằng cách sử dụng ma thuật “Scan - Quét”.

Ngoài ra, những trang bị cấp sử thi còn có thể được cất đi ở một chiều không gian khác chỉ với ý muốn của chủ sở hữu.

Nói đơn giản thì khả năng của nó rất cao, hơn nữa mang theo chúng còn rất là tiện nữa chứ. À mà nó đắt, đắt đến mức vô lý.

Đó chắc chắn không phải thứ mà một tên buôn nô lệ có thể sở hữu được, nhưng——chắc tại nó là một “trang bị nguyền rủa”, thứ vũ khí hút lấy thù hận của người dùng cho nên bị bán đi với một giá rẻ bèo.

Dù sao đi nữa, nếu như cô không cần phải mang nó đi lung tung thì ổn thôi.

Flamm đã thành công trong việc lưu trữ được thanh đại kiếm, cô quay lại phòng giam và ngồi xổm trước mặt cô gái được quấn băng đang nhìn về phía cô.

Sau đó, cô im lặng mà đưa một tay.

Tất nhiên, cô bé rất là bối rối.

“Hửm? À, phải rồi. Cùng nhau đi trốn thôi.”

“Tại sao?”

“Thì, gã buôn nô lệ chết rồi, sẽ chẳng có lý do gì để cô ở lại đây đúng không?”

“......”

Cô bé cứ thế mà nhìn khuôn mặt Flam, rồi lại tiếp tục giữ im lặng.

Mắt của cô bé trông dễ thương quá đỗi, nhưng cô lại chẳng thể biết rằng cô bé đang nghĩ gì.

“Thôi nào, nếu chuyện tôi giết gã thương nhân bị lộ thì sẽ rất tệ đấy. Nào, chúng ta nhanh chóng cùng nhau ra khỏi đây thôi!”

Không hề chờ đợi, Flamm nắm lấy bàn tay của cô bé và dắt cô ra khỏi phòng.

Cứ vậy, sau khi cô rời khỏi phòng giam, mang họ ra khỏi nơi ẩn náu của tên thương nhân.

“Ưm…..”

“Hửm?”

“Chị sẽ trở thành chủ nhân của em đúng không?”

Flam dừng chân cái kít.

“Tôi chẳng bao giờ có cái ý định đó đâu.”

Làm thế nào bé ấy kết luận như vậy khi mà cô chỉ đưa bé ấy ra ngoài thế nhỉ?

“Nhưng nếu chị không đem em theo? Chẳng phải chị đang có ý định sử dụng em hay sao?

“Sử dụng….”

“Em nói sai ạ? Nếu không, thì tại sao chị đưa em ra ngoài? Ngay cả khi em đi với ai đó không phải chủ nhân của mình thì em chẳng biết mình phải làm gì cả.”

Con bé hẳn là nô lệ từ trong cả suy nghĩ rồi.

Thêm vào đó, có thể là đó từ lúc con bé sinh ra cơ.

Vậy nên theo cô bé thì mối quan hệ giữa người với người chỉ có ‘nô lệ’ và ‘ chủ nhân’.

Nói thật thì, lý do mà Flam nghĩ tới việc mang cô bé ra ngoài vì nếu chỉ có một mình cô thôi thì cô sẽ cảm thấy cô đơn.

Tuy nhiên cô bé bảo cô phải trở thành chủ nhân của mình, và nếu cô không đồng ý, vậy thì——

“Được rồi, vậy thì kể từ ngày hôm nay tôi sẽ trở thành chủ nhân của em, vậy em sẽ theo tôi chứ?”

Cô bé gật đầu đồng ý.

“Vậy……. tôi có thể hỏi tên em không?”

“Vâng, em tên Milkit. Mong được chị giúp đỡ, cô chủ.”

Milkit cúi đầu thật sâu.

“Ahh….. tôi cũng vậy, Milkit.”

Trong khi bất ngờ trước việc bị gọi là ‘cô chủ’, cô nắm lấy tay cô bé, và cả hai tiếp tục cuộc chạy trốn của mình.

Họ rời khỏi đây, xa khỏi con hẻm và tiến đến đường chính.

Sau khi đi xa thế này, ắt hẳn họ đã an toàn rồi.

Flamm, sau một khoảng thời gian dài đã có thể cảm thấy an toàn, cuối cùng cô cũng đã tìm được sự thân quen giữa những đồng loại của cô ở một nơi tốt đẹp như này.

------------------

T/N: Mọi người thấy nên để xưng hô giữa 2 nhân vật như nào: tôi - em, chị - em; chủ nhân hay là cô chủ

Trans: như tiền đồ của chị Dậu :3 Trans: Thực ra lão ngu thấy mịa Trans: Hẳn như kiểu làm vỡ bình rồi đem đi chôn để giấu thì đào được bình cổ giá trị liên thành đây mà :) Edit: Cái này như kiểu những gì Flamm đang cảm thấy là mơ đó Edit: Nghe quen quen :v Trans: cẩu lương vl Edit: Đổi xưng hô nào :3 Edit: Yuri thì sao?