Okashi shokunin no nariagari ~Tensai Patishie no ryouchi keiei~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3469

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1285

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 299

Tập 1: Lời thề và bánh sò thơm bơ của Arnold - Chương 1: Bước đầu tiên để làm ra vị ngọt

Đã qua buổi trưa.

Lúc này tôi đang cùng những người dân của mình tiến hành khai hoang. Với sự hỗ trợ lẫn nhau, tiến độ làm việc của mỗi người tăng nhanh đáng kể, và khi có rắc rối gì xảy ra, tôi có thể giải quyết ngay tại đó luôn.

“Mọi người, buổi trưa đến rồi đây!!”

Với mái tóc và đôi tai cáo màu bạc khẽ đung đưa trong gió, Tina xuất hiện cùng với những người phụ nữ nông nô. Trên tay họ là những cái giỏ chứa đầy bánh mì.

“Mọi người ăn trưa thôi! Ăn xong rồi làm tiếp!”

“““Vâng!”””

Những người lao động liền chạy tới chỗ những người phụ nữ. Bởi làm quần quật công việc sức lực thế này, họ nhất định sẽ cảm thấy rất đói. Họ cầm ổ bánh mì được thêm muối và quả việt quất khô lên nhai nhồm nhoàm như thể ăn tươi nuốt sống nó vậy.

Với sự bổ sung kịp thời này, chúng tôi có thể nỗ lực được tới tận chiều tối.

“Thiếu chủ, mai gặp lại!”

“Thiếu chủ, cám ơn ngài!”

“Thật là, khi có Kurt-sama, chúng ta làm gì cũng trôi chảy. Không phải lo bị thương gì nữa cả. Thậm chí chúng ta còn được ăn uống nữa. Ngài ấy thật tốt!”

Tôi vẫy tay tạm biệt họ từng người một. Bây giờ chỉ mới khoảng 3h chiều, nhưng công việc hôm nay của chúng tôi đã hoàn thành. Khai hoang có nghĩa là chia số lượng nhân công ra để tạo thêm nhiều lương thực trong tương lai. Chứ nếu chỉ dựa vào lúa mì do những người phụ nữ và trẻ em trồng thì lại không đủ cung, cả thái ấp có thể sẽ chết đói. Vì thế mà chúng tôi phải bố ráp xung quanh càng sớm càng tốt để còn có thời gian săn bắn và kiếm thức ăn cho súc vật trên những ngọn núi và con sông nữa.

Phải nói vùng đất này có nguồn tài nguyên thiên nhiên vô cùng phong phú. Những người dân trong cái làng này như được thánh thần ban phước để không phải lo về việc lấp đầy cái dạ dày của mình.

Tuy nhiên, để cuộc bố ráp xong sớm, chúng tôi cần phải tiến hành một cách có hiệu quả. Nói một cách chính xác là mọi người đều làm tốt công việc của mình đến mức mà chúng tôi kết thúc nó sớm như hôm nay.

Ngôi làng lân cận với làng của tôi từng là ngôi làng có tiến độ tốt nhất trong công cuộc khai hoang, nhưng kể từ làng của tôi vượt qua họ, họ không làm gì khác ngoài việc lấy lại vị trí đầu bảng. Tuy nhiên, tôi nghe nói là kể từ khi công việc của họ bị chậm lại, họ không thể ăn được bữa ăn đủ khiến mình hài lòng nữa.

“Ngài hôm nay khổ cực rồi, Kurt-sama.”

Tina chạy đến và đưa cốc nước lạnh cho tôi. Tôi nhận lấy và cám ơn cô. Nước hôm nay vẫn có vị ngọt như thường ngày.

“Nước ngọt quá.”

“Những người phụ nữ trong làng tặng những trái việt quất cho Kurt-sama. Vì thế em thử ép và pha nó xem. Có vẻ như mọi người trong làng rất tôn trọng và biết ơn Kurt-sama. Em cảm thấy thật tự hào khi là người hầu của Kurt-sama.”

“Dù thế lúc đầu cũng thật gian nan mà.”

Cũng đã được ba năm kể từ khi tôi bắt đầu quản lý cái làng này. Lúc đầu, khi tôi đến đây, đã có những lời chửi bới và những lời đồn về việc tôi đứng đầu cái làng này là nhờ dựa vào cái danh đứa con trai cả của nhà Arnold.

“Tất cả đều là nhờ sự nỗ lực của Kurt-sama!”

Lắng nghe những lời của cô tôi cảm thấy có hơi ngượng ngùng. Cuối cùng thì những việc tôi làm cũng đã được thừa nhận. Và tôi thật tự hào khi làng của tôi có tiến độ khai hoang nhanh hơn các làng khác.

“Cám ơn em, Tina. Em biết đấy, em không cần ra ngoài này với anh, đúng không? Em có thể làm việc ở nhà Arnold. Ở đó em chỉ cần làm việc trong nhà là được. Em có muốn quay trở lại đó không? Ngôi làng này đủ thứ bất tiện mà, đúng không?”

“Em không muốn. Em chỉ muốn làm việc cho Kurt-sama, chứ không phải cho nhà Arnold. Ngài đi tới đâu, em cũng sẽ theo tới đó.”

Sau khi nói thế, Tina đưa hai tay mình ra, và tôi nắm lấy hai bàn tay em ấy.

Là con trai cả của một Nam tước. Nếu tước vị là tất cả, thế thì tôi muốn nó. Tuy nhiên, đứa em trai Jörg của tôi sẽ là người thừa kế hết mọi thứ.

Đấy là bởi vì tôi không có thứ để trở thành cái gọi là “thiên tài”. Những người hầu khác luôn xum xoe lấy đứa em tôi, và tránh xa tôi. Duy chỉ có Tina là luôn bên tôi.

“Nếu em phục vụ Yorg không phải sẽ tốt hơn sao?”

“Không đời nào. Em yêu Kurt-sama.”

“Trong tương lai không xa, anh có bị đuổi khỏi nhà hay không phụ thuộc vào Yorg. Cậu ấy chắc chắn sẽ không muốn nhìn thấy anh thuận lợi cạnh tranh với cậu ấy.”

Trong nhà quý tộc, chỉ có thể có một người được thừa kế tước vị. Và người không được thừa kế thì tương lai chắc chắn sẽ rất mịt mờ. Tôi đang cố gắng để mọi thứ không trở nên như vậy, nhưng chắc chắn một điều, đây là một tình huống vô cùng nguy hiểm.

“Không có gì cả đâu. Dù ngài không phải là người nhà Arnold, thì Kurt-sama vẫn là Kurt-sama. Nếu Kurt-sama bị đuổi ra khỏi nhà, chúng ta sẽ cùng đi đến thị trấn! Chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu! Những đồng tiền mà ngài cho em, tới giờ em vẫn còn giữ không xài một đồng nào. Ngay cả khi ngài chỉ có một mình, em vẫn sẽ luôn bên cạnh chăm sóc cho Kurt-sama.”

Tôi biết những lời Tina nói nghiêm túc 100%.

Nhưng thật tình…

“Đừng nói những thứ ngốc nghếch như thế.… Nhưng nếu anh có thể đến thị trấn và tìm được một công việc tốt, mà có em bên cạnh nữa thì thật vui.”

Trí tưởng tượng của tôi đang bay cao. Tôi mặc kệ hết thảy, lúc này đây, tôi không còn là Kurt Arnold nữa, mà chỉ là Kurt, mơ về cuộc sống trong tương lai cùng với Tina.

“Đúng vậy, chắc chắn sẽ rất vui.”

“Không được. Anh đã đi đến tận thế này rồi. Anh có một ước mơ. Anh phải biến nó thành sự thật. Dù anh không thể kế thừa tước vị, thì anh cũng sẽ làm sao cho ngôi làng này được tự do.”

Tôi sẽ không từ bỏ cuộc cạnh tranh. Tôi sẽ chiến đấu cho đến tận hơi thở cuối cùng.

“Thật tình, ước mơ của Kurt-sama chắc chắn sẽ không thể thực hiện được nếu không ở đây… Nhưng, Kurt-sama, em cảm thấy thật nhẹ nhõm khi nghe ngài nói là dù có thế nào cũng sẽ ở lại đây. Chúng ta đi đến đó thôi. Đến nơi bí mật của chúng ta, em muốn được xem thành quả từ sự nỗ lực của chúng ta.”

“Đúng vậy. Chúng ta đi thôi. Bước đi đầu tiên để biến ước mơ của anh thành hiện thực.”

Tina cười.

Tôi cười theo em ấy.

Tôi có ba cái bí mật.

Đầu tiên, tôi có ký ức về việc được sinh ra ở Nhật Bản và mục tiêu trở thành thợ làm bánh ngọt ngon nhất thế giới.

Thứ hai, vẫn là cái mục tiêu trở thành thợ làm bánh ngọt ngon nhất thế giới, nhưng là ở thế giới này.

Thứ ba, để có thể hoàn thành được ước mơ đó, tôi tạo một cái căn cứ bí mật cùng với Tina.

Chúng tôi sẽ dọn dẹp sạch sẽ khu rừng và tiến hành khai khẩn cánh đồng. Rồi biến nó thành một cánh đồng hoa. Và sau đó, nơi đấy sẽ trở thành căn cứ bí mật để biến ước mơ của tôi thành hiện thực.

Để làm nên những món bánh ngọt tuyệt vời, những nguyên liệu hảo hạng là rất cần thiết.