Trans: Chí mạng
_________________________
"Cuộc đời hiệp sĩ" của Rishe bắt đầu sau vài tháng từ khi kiếp thứ sáu của cô bắt đầu.
Vào thời điểm đó, có rất nhiều điều cô muốn làm trong đời đến nỗi cô không thể quyết định ngay được nghề nghiệp cho kiếp thứ sáu của mình.
Trong hoàn cảnh đó, trên chuyến tàu đến một đảo quốc, cô bị cuốn vào một vụ rối loạn và đã cùng với hai người đàn ông giải quyết vấn đề.
Trong các kiếp trước, Rishe thường cải trang thành nam khi đi du lịch để đảm bảo an toàn.
Ngoài ra, Rishe còn có kỹ năng kiếm thuật mà cô đã bí mật tiếp tục học khi còn là một tiểu thư, và những kỹ năng chiến đấu cơ bản mà cô ấy đã thu được trong kiếp làm thợ săn.
Kết quả là, một trong hai người đàn ông đã mời cô trở thành hiệp sĩ của đất nước họ.
Người đó hóa ra là Quốc vương của đảo quốc Sharga, nơi mà Rishe đang vô tình hướng tới vào thời điểm đó.
Sau khi đến nơi, một người đàn ông khác đi cùng Quốc vương đã sắp xếp nhiều thứ cho Rishe.
"--Phòng của cậu ở cuối hành lang này.''
Anh ta là đội trưởng của đội hiệp sĩ hoàng gia, và là hộ vệ của Quốc vương, người đã bí mật đi khắp nơi, và đã cùng lên tàu với Quốc vương.
"Không ngờ bệ hạ lại đột nhiên mời người đồng hành trở thành hiệp sĩ, và cậu cũng hớn hở đáp lại 'Chắc chắn!' với ánh mắt sáng rực như vậy..."
"Tôi xin lỗi..."
'"Không sao. Nguyên tắc của tôi là bất kể điều gì bệ hạ muốn, tôi sẽ làm cho bằng được. Hiệp sĩ thường có phòng đôi, nên tôi đã chọn Yoel làm bạn cùng phòng của cậu, người hầu như không quan tâm đến người khác."
Thật ra, ngay từ lần gặp đầu tiên, chỉ có người đội trưởng này là nhận ra Rishe là phụ nữ.
Đó là lý do tại sao anh ta chọn Yoel, người vốn không quan tâm đến bạn cùng phòng, để giữ bí mật về giới tính của Rishe.
Tại thời điểm này, Rishe vẫn chưa nhận ra điều đó, và vừa đi dọc theo hành lang vừa hỏi đội trưởng.
"Yoel đã ở một mình trong phòng suốt sao?"
"Không, cậu ta đã rời khỏi đất nước này một thời gian và mới trở lại gần đây. Cậu ta đã thực hiện một nhiệm vụ cá nhân ở Garkhain trong vài tháng, và trong thời gian đó, việc sắp xếp phòng đã thay đổi."
"...Garkhain…"
Khi Rishe lẩm bẩm, đội trưởng nở một nụ cười thân thiện.
"Yoel có kỹ năng kiếm thuật rất tốt. Vì cậu là người đầu tiên trẻ hơn cậu ta, nên hãy học hỏi từ cậu ta nhé."
"Vâng! Tôi rất mong đợi..."
Rishe cố gắng trả lời một cách vui vẻ, nhưng lại nhìn lên đội trưởng với một lời nói khiến cô bối rối.
"Ừm, đội trưởng, 'chỉ' kỹ năng kiếm thuật thôi sao...?"
"Đừng lo, cậu ta là kiểu người không để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt. Và cậu ta là người bạn cùng phòng hoàn hảo cho một người có nhiều điều cần giữ kín như cậu. Vì vậy điều đó thật tuyệt!"
''T-Tôi có linh cảm xấu...!"
"Đây là phòng của cậu!"
Ngay khi cánh cửa được mở ra, Rishe trợn tròn mắt.
Một người đàn ông trông giống như một thiếu niên, đang nằm trên sàn đá, mắt nhắm nghiền.
"Xin lỗi! Anh có sao không?!"
Rishe vội vàng chạy tới và gọi to.
Người đàn ông với mái tóc đỏ xoăn và làn da trắng mịn, thân hình mảnh khảnh, không có chút sức lực nào.
"Nếu anh nghe thấy tôi, hãy trả lời! Còn chỗ nào anh cảm thấy không khỏe không..."
"…Munya…"
Anh ta hơi mở mắt, chạm vào sàn nhà nơi mình đang nằm, và lẩm bẩm với vẻ rất không hài lòng.
"…Ừm… Cái giường này, cứng quá..."
"Hả?"
"Lucious."
Đội trưởng gọi tên giả của Rishe và nói với giọng đầy áy náy.
"Xin lỗi, cậu ta chỉ đang ngủ thôi. Và có lẽ, cảnh này sẽ trở thành chuyện thường ngày đối với cậu."
"Đ-Đội trưởng…? "
"Tôi rất biết ơn vì cậu đã đến đây. Làm ơn chăm sóc Yoel giúp tôi nhé!"
"..."
Sở dĩ Rishe không quá ngạc nhiên khi lần đầu gặp Theodore đang ngủ trên đất của một mảnh vườn ở kiếp thứ bảy chắc chắn là vì cô đã được rèn luyện bởi Yoel trong kiếp thứ sáu.
Yoel, người trở thành bạn cùng phòng của Rishe, được các hiệp sĩ xung quanh gọi là "ngoài kiếm thuật ra thì không làm gì khác, hay đúng hơn là 'không làm gì cả’."
Rốt cuộc, sau khi tỉnh dậy, Yoel đã đối xử với Rishe người có hoàn cảnh gia nhập đặc biệt, bằng thái độ như thế này:
"Rất vui được gặp anh, chào buổi sáng, Yoel-senpai. Tôi biết rằng việc một người như tôi gia nhập và trở thành bạn cùng phòng ngay lập tức sẽ gây nghi ngờ. Tôi là Lucious Alcott. Tôi chắc chắn không phải là người khả nghi...''
"Không sao. Tôi không quan tâm."
"Ơ…"
Yoel vừa nói vừa ngáp, trông như thể anh ta không hề hứng thú.
"Dù cậu có tự giới thiệu, tôi cũng không định nhớ tên cậu. Nếu có thời gian liên quan đến cậu, tôi thà ngủ hay chơi kiếm còn hơn."
"..."
Đôi mắt của anh ta, được bao bọc bởi hàng mi dài, lơ đãng và buồn ngủ.
"Cậu muốn làm gì thì làm. Chỉ cần đừng làm phiền giấc ngủ của tôi là được."
"À, Yoel-senpai! ? Sắp đến giờ ăn tối rồi mà..."
"Tôi không cần. Và từ nay, cậu cũng không cần nói với tôi về mấy chuyện đó nữa. Hãy sống mà không dính dáng đến nhau."
"Nhưng chúng ta sẽ phải chiến đấu cùng nhau trên chiến trường trong tương lai..."
Yoel liếc nhìn Rishe và nói.
"Tôi sẽ không bao giờ 'hợp tác' với ai."
Đôi mắt của Rishe mở to trước những lời đó.
"Làm thế sẽ yếu đi. Khi chiến đấu, chắc chắn sẽ chỉ có một mình thôi. Nếu cứ lo lắng cho người khác một cách vô ích, đến khi thực sự ra chiến trường, cậu sẽ chết dễ dàng đấy."
"...!"
Đôi mắt buồn ngủ củaYoel thoáng lóe lên một ánh sáng sắc bén trong chốc lát.
Nhưng ánh sáng đó nhanh chóng tan biến.
"Nếu đội trưởng đã về, tôi sẽ đi đấu tay đôi với anh ấy...Ồ..."
"…"
Rishe bị bỏ lại trong phòng, lặng lẽ suy nghĩ.
(…Mình tự hỏi liệu Yoel-senpai có lẽ chỉ sống giữa việc ngủ và luyện kiếm?)
Cô nhặt tấm chăn của Yoel vẫn còn trải trên sàn, phủi bụi và gấp lại.
(Theo lời đội trưởng, hôm qua Yoel-senpai không phải là lính gác đêm. Nếu anh ấy có giờ ngủ thất thường, ngủ đến tận chiều tối và ăn uống không đều đặn...)
Là một người từng làm dược sĩ, Rishe không thể cứ để yên như vậy được.
(Mặc dù Yoel-senpai từ chối việc dính dáng, nhưng đội trưởng đã nhờ mình "chăm sóc" anh ấy. ---Không cần phải suy nghĩ về việc nên nghe lời ai.)
Và thế là Rishe, với vai trò là người bạn cùng phòng và là hiệp sĩ hậu bối duy nhất của Yoel, bắt đầu một cuộc đấu tranh lớn.
Rishe quyết định mỗi ngày vào cùng một thời điểm gọi Yoel dậy để anh ta có thể dần dần thích nghi với việc thức dậy vào buổi sáng mà không gặp khó khăn.
"Chào buổi sáng, Yoel-senpai! "
Cô leo lên thang cạnh giường tầng và lay Yoel đang ngủ ở giường trên.
"Hôm nay là giờ huấn luyện buổi sáng. Đội trưởng đã nói rằng tất cả đều phải tham gia!"
"Không. Không dậy. Tôi không cần huấn luyện..."
"Không còn cách nào khác. Thế thì mỗi sáng tôi sẽ để anh tắm nắng ít nhất ba mươi phút. Được rồi, mở rèm ra thôi!"
"Ugh... chói quá... ừm..."
Lặp đi lặp lại điều này một thời gian, từ tình trạng giống như nói chuyện với người trong giấc mơ, Yoel bắt đầu có những cuộc trò chuyện bình thường hơn.
Đến giai đoạn này, Rishe quyết định chuyển sang bước tiếp theo.
"Yoel-senpai! Chào buổi sáng, hôm nay anh có thể đấu tay đôi với tôi không?"
"…Đấu tay đôi…?"
"Ồ, anh dậy rồi! Thật tuyệt vời, Yoel-senpai, đây là kỷ lục dậy sớm nhất của anh đấy! Từ giờ tôi sẽ dùng cách này."
"…Cậu chiến đấu giống lính đánh thuê hơn là kiếm sĩ. Hoặc có lẽ là cung thủ. Chẳng có gì thú vị khi đấu kiếm với người dựa quá nhiều vào thứ khác ngoài kiếm... Tôi sẽ đi ngủ tiếp..."
"Ồ không! Hãy coi đó là khoản đầu tư cho tương lai! Tôi chắc chắn sẽ rèn luyện kỹ năng kiếm của mình, vì vậy, xin anh hãy dạy tôi!!"
Bằng cách lợi dụng tình yêu kiếm thuật của Yoel, Rishe bắt đầu thành công trong việc kéo Yoel ra ngoài khoảng bốn ngày một lần.
Hơn hết, nhờ học kiếm thuật từ "kiếm sĩ thiên tài" Yoel, người có phong cách chiến đấu tương tự, Rishe đã cải thiện rõ rệt kỹ năng dùng kiếm của mình.
"Nghe này, Yoel-senpai! Nhờ sự chỉ dẫn của anh, tôi đã thắng được David-senpai!"
"Ừm."
Ngồi vào bàn ăn, Yoel dùng thìa múc món hầm.
Gần đây, anh ta đã thức dậy nhiều hơn và khi bị Rishe kéo đi ăn, anh ta đã ngoan ngoãn đi theo.
"Dù cậu thắng hay thua ai, tôi cũng không quan tâm."
"Ồ... Ừ, đúng vậy..."
"Nhưng mà, đúng là..."
Đôi mắt nâu của Yoel liếc nhìn Rishe.
"Lucius? Luscious? ...Ừm, là gì nhỉ..."
"...Yoel-senpai, đừng nói với tôi là... anh đang cố nhớ tên tôi sao!?"
Lúc gặp mặt lần đầu, Yoel đã nói rằng, "Dù cậu có tự giới thiệu, tôi cũng không định nhớ tên cậu.", nhưng giờ đây anh ta lại có vẻ đang cố gắng nhớ lại.
"Dù sao đi nữa... Cậu cũng đã khá mạnh hơn rồi đấy."
"…!!"
Kể từ đó, Yoel và Rishe tiếp tục hành động cùng nhau như là tiền bối và hậu bối, cũng như là những hiệp sĩ cùng phòng.
Tuy nhiên, thói quen yêu thích giấc ngủ của Yoel vẫn sâu sắc như sở thích kiếm thuật của anh ta.
"Chào buổi sáng, Yoel-senpai! Gần đây anh đã có thói quen dậy vào buổi sáng, đúng là có tiến bộ! Giờ thì, hãy cùng tham gia buổi huấn luyện sáng nào!"
"Không cần. Không đi. Cậu đi huấn luyện một mình đi, Lucious..."
"Chỉ còn một chút nữa thôi mà...!!"
Phần lớn các ngày đều kết thúc như vậy.
Tuy nhiên, sau một năm sống chung phòng, Yoel bắt đầu đối xử với Rishe như một tiền bối thực sự.
Thậm chí, anh ta dường như bắt đầu thích được gọi là "senpai".
"…Là tiền bối nên tôi mới dạy cho cậu. Vì tôi là tiền bối."
Những hành động như vậy khiến các hiệp sĩ lớn tuổi xung quanh bắt đầu trêu chọc anh ta và nói rằng:"Yoel đã bắt đầu hành động như một tiền bối rồi.''
"Khi muốn trốn khỏi buổi học lý thuyết của đội trưởng, có hai lối thoát, một là hàng rào cây này và một là con kênh phía sau. Thật ra đó là bí mật của tôi, nhưng vì cậu là hậu bối nên tôi phải nói cho cậu biết..."
"Cảm ơn anh, Yoel-senpai. Tôi có lẽ sẽ không sử dụng nó, nhưng..."
"Đổi lại, khi tôi ngủ gục, cậu phải đánh thức tôi nhé."
"Vâng! Đó là nhiệm vụ của một hậu bối mà!"
"Haha."
Khi Rishe thẳng lưng và nói vậy, Yoel nheo mắt và mỉm cười thích thú.
"…Cậu đúng là một hậu bối đáng yêu."
(Mình không hiểu lắm, nhưng có vẻ Yoel-senpai đang vui...)
Như vậy, từng chút một nhưng chắc chắn, Yoel bắt đầu tiếp nhận vai trò tiền bối của mình đối với Rishe.