Trans: Chí mạng
_________________________
"-Vậy rồi sao?"
Vẫn chưa có ai vào phòng ăn.
Arnold cố gắng trấn an Rishe mà không gọi người phục vụ.
Anh để cô ngồi vào ghế, rồi bản thân cũng ngồi xuống ghế bên trái, vừa xoa đầu cô vừa nói.
"Không sao đâu, cứ thoải mái đi. Ta sẽ không đi đâu cả, nên khi nào bình tĩnh thì hãy nói cho ta biết tình hình."
"Các hầu gái của em đã dọn dẹp từng phòng, nhưng..."
Rishe cố gắng giải thích những gì cô ấy đã nghe được từ các cô gái trước đó.
"Khi đang dọn dẹp, họ nghe thấy một âm thanh giống như cửa sổ được mở từ phòng bên cạnh, nhưng lẽ ra không có ai ở đó. Đó là một tiếng cọt kẹt nhỏ và…."
"…Vì đây là lâu đài bên bờ biển. Có lẽ bản lề đã bị rỉ sét rồi."
"Khi các hầu gái giật mình nhìn vào cửa sổ, cửa sổ trong phòng đó không mở. Họ nghĩ có lẽ là do tưởng tượng, nhưng ngay khi ra hành lang để thay nước trong thùng, họ thấy bóng dáng mờ mờ của ai đó từ xa...!!"
Nhớ lại nỗi sợ hãi khi nghe thấy điều đó, Rishe co rúm người lại.
"Nếu có người bình thường ở đó, họ sẽ nghe thấy tiếng bước chân, phải không? Nhưng bóng dáng đó di chuyển mà không có một tiếng động nào, cứ như trượt đi..."
Cảnh tượng mà cô chưa nhìn thấy bao giờ lại hiện rõ mồn một trong tâm trí cô.
"Và ngay khoảnh khắc tiếp theo, nó biến mất ngay tức khắc."
"…"
Rishe rất sợ ma.
Vì bản thân Rishe đã chết nhiều lần và với vận mệnh kỳ lạ mà cô đang trải qua ở đây, cô không thể nói rằng "không có ma." Cô nghĩ không thể khẳng định chắc chắn rằng "không tồn tại linh hồn sau khi chết."
Trong khi nghe câu chuyện của Rishe, Arnold chăm chú nhìn cô.
"Vậy là em sợ thứ đã biến mất đó à?"
"Điện hạ, ngài không sợ sao…!?"
"Nếu thực sự có tồn tại, thì thứ không có thực thể sẽ làm được gì chứ?"
"Chỉ những người không sợ ma mới có thể nói như vậy...!!"
Nhưng cảm giác mạnh mẽ trong cô cũng dần xuất hiện.
"...Những chuyện như thế này, khi mọi người xung quanh sợ hãi, mình cũng sẽ càng sợ hơn, đúng không?"
Rishe nhẹ nhàng nhìn xuống trong khi được Arnold xoa đầu.
"Các cô hầu gái mặt đều tái mét nên em đã giả vờ như không sao cả. Em đã an ủi họ rằng không có ma, và họ đã yên tâm, nhưng em không thể nói rằng, 'Thật ra bản thân cũng sợ'..."
"Vậy nên em đã tự nhốt mình trong phòng ăn này và chờ ta về sao?"
Rishe ngượng ngùng gật đầu.
"…Có rất nhiều chân nến xếp trên bàn."
"Tại vì em muốn làm cho nó sáng hơn chút mà..."
Cô đã nghĩ đến việc ở trong phòng các hầu gái, nhưng như thế thì có lẽ sẽ không giấu được nỗi sợ.
Trong khi chờ anh quay lại, Rishe đã gọi tên Arnold rất nhiều lần trong lòng. Không nói gì nữa, cô chỉ liếc nhìn lên một chút.
Arnold không bao giờ cười nhạo Rishe.
"…Nhân tiện, thưa điện hạ, còn bữa ăn thì …"
"Ta đang bận xoa đầu em."
"...???"
Giọng điệu của anh như thể đây là công việc ưu tiên hàng đầu. Cô không muốn làm nũng, nhưng cô cảm thấy rất yên tâm.
"...Em rất thích biển."
"Ta biết."
"Nhưng nghe tiếng sóng vào ban đêm trong một căn phòng có thể có ma thì... hơi đáng sợ một chút..."
"..."
"Thật khó để ở một mình trong phòng."
Cô nắm chặt gấu váy bằng tay phải, và tay trái nắm lấy áo khoác của Arnold.
"…Arnold điện hạ…"
Khi cô gọi tên anh ấy, Arnold trông có vẻ phức tạp.
Thấy vậy, Rishe vội vã lên tiếng.
"Chắc chắn là làm phiền ngài, phải không!? Một người lớn như em mà lại muốn ngủ chung phòng với ngài..."
"Không phải vậy."
Sau đó anh nhắm mắt lại và thở dài một hơi.
"…Không phải vậy..."
(Ngài ấy nói hai lần...)
Tại sao? Nhưng dù với vẻ mặt khó chịu, Arnold vẫn tiếp tục.
"...Ở tầng bốn phía nam, ta chắc chắn có một phòng đôi. Phòng đó có sử dụng được không?"
"Dạ, vâng! Em đã nhờ các hầu gái dọn dẹp cả lâu đài nên phòng đó rất sạch sẽ..."
Trong khi trả lời, Rishe chớp mắt.
"Ngài sẽ ngủ cùng phòng với em sao?"
"...Trong tình trạng này, ta không thể đưa em trở về phòng được."
"Tình trạng này" có lẽ là ám chỉ đến tay trái của cô đang nắm chặt áo khoác của Arnold.
Dù xấu hổ, nhưng cô muốn ở gần anh thêm một chút nữa.
Tuy nhiên, tiếng gõ cửa phòng ăn vang lên và Rishe nhanh chóng buông tay ra.
"Xin thứ lỗi, thưa Arnold điện hạ. Vừa có sứ giả đến."
Người xuất hiện là một trong những hiệp sĩ cận vệ.
(May là mình đã kịp thời buông tay ra...!)
Không muốn để lộ khía cạnh thảm hại của mình, Rishe đan tay vào nhau và đặt lên đùi.
"Một sứ giả đã đến bằng thuyền nhỏ để truyền tin. Con tàu chở Hoàng tử Curtis dự kiến sẽ cập cảng trong vài giờ nữa."
Nghe vậy, cô cảm thấy nhẹ nhõm. Harriet chắc chắn cũng sẽ rất vui mừng khi anh trai cô đến.
Arnold dường như không có cảm xúc nào và đáp lại hiệp sĩ truyền tin.
"Được rồi. Vậy thì hãy nhanh chóng gọi Oliver trở lại.
"Tuân lệnh. Ngoài ra, vì Hoàng tử Curtis đã dùng bữa trên tàu nên tối nay không cần phải lo lắng về việc tiếp đãi."
"Còn việc bảo vệ cảng thế nào?"
"Thưa ngài, về việc đó――..."
(…Nghĩ lại thì, vùng biển của Vương quốc Sigwel có tin đồn về những con tàu ma...)
Tại sao mình lại nhớ đến những chuyện không cần thiết như vậy chứ?
(〜〜〜〜)
Rishe vội vàng xua tan đi những suy nghĩ đó, cúi đầu im lặng.
(Sau khi bị tách khỏi Arnold điện hạ, mình vẫn cảm thấy có chút bất an...)
Tuy nhiên, trước mặt hiệp sĩ, cô cần phải giữ sự điềm tĩnh.
Ngay khi tự nhủ như vậy.
"--!"
Bàn tay của Arnold nhẹ nhàng chạm vào tay Rishe.
Những ngón tay của họ đan vào nhau dưới gầm bàn và chúng được kết nối một cách tinh nghịch.
Cô kinh ngạc nhìn Arnold, nhưng anh vẫn giữ vẻ mặt bình thản, tiếp tục cuộc trò chuyện công việc với hiệp sĩ.
Tay trong tay nhưng vẫn được giấu kín dưới bàn.
(Nhưng ngay cả khi có người khác ở ngay đây...!!)
Khi nghĩ vậy, nỗi sợ hãi không còn là vấn đề nữa.
Bí mật này thật sự quá hại cho tim. Dù Rishe cố gắng rút tay ra, Arnold lại nắm chặt hơn.
Dù vậy, giọng điệu của anh vẫn thờ ơ.
Khi nắm tay nhau mà không ai biết và lắng nghe giọng nói của Arnold khiến tai Rishe đỏ ửng.
"...Kế hoạch ngày mai sẽ được sắp xếp lại như ta vừa nói. Hãy truyền đạt lại cho những người khác."
"Vâng xin tuân lệnh. Điện hạ, Rishe-sama, thần xin phép."
"V-vâng...!"
Hiệp sĩ cúi chào và rời khỏi phòng, cánh cửa phòng ăn khép lại.
Không biết hiệp sĩ đó có cảm thấy kỳ lạ khi ghế của Arnold và Rishe quá gần nhau và bữa ăn vẫn chưa được mang ra không? Rishe suy nghĩ nhiều điều, nhưng vấn đề vẫn là bàn tay trái.
"À, Arnold điện hạ…"
"Hửm?"
Với một câu trả lời hơi nhẹ nhàng, ngón tay anh lần theo ngón đeo nhẫn của Rishe.
"Cảm ơn ngài đã nắm tay em. Nhưng mà, cái đó…"
"..."
Arnold tay chống cằm, ánh mắt tập trung vào chiếc nhẫn trên ngón áp út.
Đó là chiếc nhẫn mà Arnold đã tặng cho Rishe.
"Gần đây, em luôn đeo chiếc nhẫn này."
"...Vì nó rất quan trọng đối với em..."
Đó là sự thật, nhưng Rishe cảm thấy xấu hổ một cách kỳ lạ khi điều đó bị chỉ ra.
(Mình cứ nghĩ Arnold điện hạ không quan tâm đến cách ăn mặc của mình...)
Có lẽ, anh ấy còn nhận ra việc Rishe thường xuyên ngắm nghía viên ngọc sapphire dưới ánh sáng và nhìn mãi vào bề mặt viên đá.
Nghĩ vậy, Rishe càng thấy xấu hổ và bối rối hơn.
"Chế tác kim hoàn này là công nghệ của Coyolles phải không? Dù chi tiết nhỏ đến vậy nhưng vẫn được bảo quản rất tốt."
"Thưa điện hạ…"
"Gì vậy?"
Arnold hạ ánh mắt xuống và lướt nhẹ ngón tay qua chiếc nhẫn.
Rishe tự hỏi anh ấy nghĩ gì khi thấy mặt cô đỏ bừng như vậy.
Dù rất tò mò nhưng cô không thể hỏi trực tiếp. Rishe lấy hết can đảm và nói về một chuyện hoàn toàn khác.
"Chúng ta nên dùng bữa tối thôi…! Hoàng tử Curtis đang dùng bữa trên tàu, và Arnold điện hạ cũng nên ăn trước khi đón tiếp ngài ấy…!!"
"..."
Arnold đột nhiên cười lớn và từ từ buông tay Rishe ra.
"Đành vậy. Có vẻ em cũng đã hết run rồi."
(Đành vậy là sao chứ…!?)
Nhưng trước tiên, Rishe cần phải bình tĩnh lại.
Cô hít một hơi thật sâu và bấm chuông gọi người phục vụ.