Trans: Chí mạng
___________________________
Sau một lúc im lặng, Harriet hoảng sợ lên tiếng.
"À, à à... tôi xin lỗi, tôi đã hỏi điều bất lịch sự..."
"Không, không có gì đâu!! Không sao, không sao đâu! Tôi xin lỗi vì đã khiến cô phải lo lắng!!"
Rishe an ủi Harriet đang cố ngồi dậy và lại để cô ấy nằm xuống ghế dài.
Sau khi vô thức cúi đầu xuống, Rishe mở miệng với cảm giác hụt hơi.
"Tôi và chồng đã cãi nhau."
"Cãi nhau..."
"Tôi đang giận người đó. Vì vậy, tôi đã giở trò hờn dỗi, nhưng mà..."
Vừa khuấy thuốc bằng que thủy tinh, cô vừa thì thầm nhỏ.
"Thật ra, không thể gọi đó là cãi nhau."
Giọng nói đó trống rỗng hơn những gì cô nghĩ.
"Chồng tôi chỉ chấp nhận như mọi khi vì tôi muốn cãi nhau. Chắc chắn người đó sẽ không bao giờ 'cãi nhau' với tôi..."
Sau khi nói ra những lời gần như độc thoại, cô chợt nhận ra và giật mình.
"Tôi xin lỗi, Harriet-sama."
Nói những điều này đột ngột như vậy chắc chỉ khiến cô ấy thêm bối rối. Khi Rishe định chuyển chủ đề, Harriet đã mở miệng.
"Có phải cô đang cảm thấy cô đơn không...?"
"..."
Bên trong ngực trái của cô cảm thấy đau nhói.
"Không phải vậy đâu."
Rishe cố gắng phủ nhận, nhưng lại nhận ra rằng cô không thể khẳng định điều đó một cách rõ ràng.
Harriet nhẹ nhàng lấy khăn ra, chậm rãi ngồi dậy và đối mặt với Rishe.
"Có phải Rishe-sama đang giận vị hôn phu của mình không…?"
Nhìn vào cảm xúc của chính mình, Rishe lắc đầu.
Những cảm xúc cuộn trào trong lòng cô khác với sự giận dữ rõ ràng.
Những cảm xúc mà cô dành cho Arnold mang tính chất trẻ con hơn. Cô cũng nhận ra rằng mình đang làm nũng với anh ấy.
"…Có lẽ tôi chỉ đang dỗi thôi."
Nhận ra điều đó, cô cười khổ.
"Như Harriet-sama đã nói, tôi có vẻ đang cảm thấy cô đơn. Tôi không thể làm được gì cho ngài ấy, có lẽ đó là lý do tôi cảm thấy bất lực."
"...Rishe-sama."
"Trái tim tôi đau nhói, cảm giác buồn bã và đau đớn…"
Rishe nhẹ nhàng đặt tay lên ngực trái và hơi cau mày.
"-Tôi muốn làm bất cứ điều gì có thể để đáp ứng mong muốn của ngài ấy."
Nhưng điều đó không thể đạt được.
Chính Arnold đã thẳng thắn từ chối. Nghĩ đến điều đó, cô nắm chặt tay lại.
"Rishe-sama."
Nghe tiếng gọi của Harriet, Rishe ngẩng đầu lên.
"Nếu có vẻ tôi đang xen vào chuyện không phải của mình thì tôi xin lỗi. Có thể điều tôi sắp nói rất vô lý. Nhưng, cái đó, thì..."
"Cô sao vậy? Harriet-sama."
Đôi mắt màu ô liu đầy nghiêm túc của Harriet nhìn thẳng vào Rishe với một sự kiên quyết chưa từng thấy.
"—Chỉ cần nghe được những lời đó, chắc chắn cô sẽ cảm thấy như nhận được rất nhiều điều quý giá."
"!"
Đôi mắt của Rishe mở to trước lời nói của cô ấy.
Harriet nhìn xuống một lúc, với vẻ không tự tin, rồi lắc đầu mạnh mẽ trước khi ngẩng lên.
"Giá như tôi có thể nghe được những lời như vậy từ một người nào đó thân thiết với mình… Chỉ cần biết rằng có một người duy nhất trên thế giới này đứng về phía mình sẽ nói như vậy!"
Harriet khoanh tay thật chặt trước ngực.
"Chỉ như vậy thôi cũng đủ để tôi cảm thấy hạnh phúc rồi...!"
"..."
Nghe những lời đó, Rishe cảm thấy như nhận được một kiến thức mới.
(Dù không thể làm gì. ...Chỉ cần nói rằng mình muốn làm mọi thứ.)
Cô từ từ chớp mắt.
(Có lẽ, cũng có những việc mình có thể giúp được cho Arnold điện hạ…?)
Mặc dù không chắc chắn, Rishe nhớ lại điều đó.
Arnold cũng hứa tương tự với Rishe.
(Ngài ấy đã nói, "Chỉ cần ta có thể, ta hứa sẽ đáp ứng cho em.")
Những lời Arnold đã nói trước đó cũng đã được nói sau lời cầu hôn.
"...Cảm ơn, Harriet-sama."
Rishe khẽ nheo mắt và mỉm cười với Harriet, người đang run nhẹ.
"Lời nói của Harriet-sama khiến tôi cảm thấy muốn đối diện với người đó một lần nữa. Tôi rất vui vì sự quan tâm của cô."
"Không, không có gì đâu…!"
Harriet lắc đầu vội vàng, rồi hít thở sâu để lấy lại sự bình tĩnh.
"Tôi…tôi chưa từng nghĩ đến việc muốn cãi nhau Bệ hạ Walter."
Cố gắng lựa chọn từ ngữ, Harriet tiếp tục nói với ánh mắt lạc lõng.
"Vốn dĩ, tôi không được phép làm những việc như vậy! T-tất cả những gì tôi có thể làm là im lặng vâng lời như một nữ hoàng búp bê…"
"Harriet-sama. Điều đó..."
"Tôi đã nghĩ rằng những gì mình sinh ra đã mang theo không thể thay đổi. Việc tôi được sinh ra làm công chúa, việc tôi vô dụng, việc tôi có một khuôn mặt bị vị hôn phu ghét bỏ...! Tôi luôn nghĩ rằng đó là lỗi của mình, rằng mình phải xin lỗi vì đã được sinh ra..."
(Không đúng.)
Không có lý do gì để Harriet tự hạ thấp bản thân như vậy.
Rishe sửng sốt khi cô cố gắng phủ nhận nó ngay lập tức.
"Nhưng... tôi nhận ra một điều!"
Đôi mắt Harriet nhìn chằm chằm vào Rishe, ánh lên một tia sáng nhỏ.
"Đối với người khác, có lẽ chỉ là một chút thôi. Họ có thể nói rằng tôi chỉ trang điểm, mặc một chiếc váy đẹp và tết tóc mái. Nhưng đối với tôi, điều đó không chỉ đơn giản như vậy."
Ánh sáng không thể nhìn thấy khi cô ấy cúi đầu, giấu khuôn mặt bằng mái tóc dài, giờ đây lung linh trong đôi mắt ngấn lệ.
"Bây giờ em đã có thể nhìn vào gương rồi. Sau khi tắm xong và thay đồ, tôi cảm thấy phấn khích đến không thể tin được. Hầu gái trước giờ luôn giữ khoảng cách với tôi, hôm nay đã nói chuyện với tôi rất nhiều."
"Harriet-sama..."
"Chỉ với điều đó thôi, tôi cảm thấy mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn."
Giọng Harriet nghe như sắp khóc.
Dù vậy, cô ấy vẫn cố gắng nhìn vào Rishe và truyền đạt cảm xúc của mình.
"Tôi đã nghĩ rằng bạn không thể thay đổi những gì bạn sinh ra. Nhưng có lẽ bạn có thể thay đổi nó, dù chỉ một chút. Đối với tôi, đó là sự thay đổi lớn nhất và Rishe-sama là người đã thay đổi nó. một giấc mơ có thể cảm thấy như vậy vì những gì bạn đã cho tôi."
Tiếng nói nhỏ tiếp nối, "Vì vậy."
"Những lời của Rishe-sama cũng sẽ đến được với vị hôn phu của cô…Chắc chắn."
"...!"
Khoảnh khắc Rishe nín thở, Harriet vội vàng che mặt bằng cả hai tay.
"A a a, xin lỗi!! Tôi đã nói quá nhiều rồi, thật xấu hổ...!!"
"H-Harriet-sama!?"
"Xin lỗi xin lỗi, chắc chắn tối nay khi nằm trên giường, tôi sẽ nhớ lại chuyện này và không ngủ được mất!!"
"Bình tĩnh lại đi, không sao đâu!!"
Má Rishe dịu lại khi cô dỗ dành cô ấy, người đang ngồi vào ghế dài.
Những điều Hariet vừa nói, chắc hẳn cần rất nhiều dũng khí.
Nhưng cô ấy đã cố gắng hết sức để truyền đạt chúng nhằm động viên Rishe.
"Cảm ơn Harriet-sama. Thật tốt khi được làm bạn với cô."
"B-bạn bè...!"
Đôi mắt màu ô liu nhìn lên Rishe, trông càng lúc càng muốn khóc.
(Harriet-sama đang cố gắng thay đổi... nhưng...)
Điều thoáng qua trong tâm trí Rishe là tương lai của cô ấy.
(Không biết nguyên nhân nào dẫn đến việc cô ấy bị xử tử. Cũng không thể đoán được mục đích của Raul...)
"...Xin lỗi. Rishe-sama."
"Elise."
Sau tiếng gõ cửa, cánh cửa mở ra, cô và Hariet cùng quay lại.
Elise nhìn ra sau lưng mình với vẻ hơi khó xử. Đằng sau cô là những nữ hiệp sĩ trong bộ quân phục trắng.
(…Các hiệp sĩ của Fablania, không phải của Vương quốc Sigwel.)
"M-mọi người...! Ừm, chuyện này là..."
"Rất phiền lòng đấy, Hariet-sama. Khi có người khác ngoài anh trai và hầu gái bên cạnh ngài, bệ hạ đã ra lệnh rằng chúng tôi, các nữ hiệp sĩ, phải luôn có mặt."
Khoảng ba hiệp sĩ bước vào phòng.
Không đến mức có sát khí, nhưng không khí trong phòng trở nên căng thẳng. Hariet luống cuống lắc đầu.
"Nhưng, nhưng, ở đây chỉ có Rishe-sama thôi mà...!"
"Không quan trọng người đó là ai."
"U..."
"Không sao đâu, Harriet-sama."
Rishe mỉm cười, đậy nắp lọ thuốc vừa pha chế.
"Tôi sẽ xin phép ra về. Hãy thoa dung dịch thuốc trong lọ này lên mí mắt trước khi ngủ. Tôi sẽ thu lại chiếc váy và túi xách vì chúng hơi cản trở."
"A! Vậy thì ít nhất, để tôi giúp một tay...!"
Harriet đứng dậy và bắt đầu thu dọn những chiếc váy và túi xách mà cô ấy đã để ở nhiều chỗ.
Vì Rishe không kịp ngăn lại, nên đành chấp nhận lòng tốt của cô ấy, cô cùng Elise ôm lấy những chiếc váy và túi xách.
"Vậy thì, Harriet-sama, chúc ngủ ngon. Tôi cũng xin lỗi vì đã làm phiền tất cả các hiệp sĩ vào đêm khuya thế này."
"R-Rishe-sama…! Thật sự, cảm ơn rất nhiều!"
"Chính tôi mới là người phải cảm ơn."
Nhờ được động viên, Rishe cảm thấy có vẻ như cuộc cãi vã giữa vợ chồng sẽ có tiến triển.
Harriet xấu hổ nhìn xuống rồi cúi đầu chào.
"Ng-ngủ ngon, Rishe-sama."
"Vâng. Hẹn gặp lại vào ngày mai."
Dù muốn vẫy tay chào nhưng hiện tại Rishe đang ôm rất nhiều váy. Được Hariet tiễn ra, cô bắt đầu bước đi dọc hành lang.
"Không nặng chứ, Elise?"
"Vâng, không sao đâu! Rishe-sama, ngài ổn chứ...?"
"Ừ. Tối nay cũng muộn rồi, chúng ta cứ mang nó đến phòng trang phục thôi, việc giặt giũ để ngày mai."
"Vâng!"
Trong khi trò chuyện như vậy, họ đi xuống cầu thang.
"――…"
Hariet đứng ở hành lang, khẽ nheo mắt nhìn theo bóng lưng của Rishe, mà Rishe không hề hay biết.
***
Đặt váy và túi xách vào phòng trang phục xong, Rishe chia tay Elise rồi trở về phòng ngủ, cô thở dài.
(...Arnold điện hạ vẫn đang bận công vụ nhỉ...)
Một sự im lặng cô đơn tràn ngập căn phòng dành cho hai người.. Khi đó, cô bắt đầu nhớ lại những điều không cần thiết.
(Ma…)
Cô vội vàng thắp sáng tất cả đèn trong phòng, làm sáng căn phòng rồi nhanh chóng bò lên giường.
Cô trùm chăn kín đầu để trốn tránh những âm thanh của sóng biển, nhưng vẫn không thể nào hết lo lắng.
"..."
Rishe nhẹ nhàng ngồi dậy, rời khỏi giường mình và di chuyển với chiếc chăn vẫn trùm trên đầu.
Nơi cô hướng tới là bên cửa sổ.
Chính xác là giường mà Arnold đã ngủ đêm qua, cô leo lên và ngồi xuống đó.
Sáng nay, Rishe đã thay toàn bộ chăn, ga, gối bằng cái mới. Những thứ Arnold đã dùng đêm qua không còn ở trong phòng ngủ này nữa.
Dù vậy, khi nằm như thế này, Rishe cảm thấy như được bao bọc bởi sự hiện diện của Arnold, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm.
(Điện hạ chắc chắn sẽ không quay lại căn phòng này đâu...)
Nghĩ vậy, cô vùi mặt vào gối.
(Mình đã viết những lời không hay về ngài ấy trên bánh. Muốn ngài ấy ngủ cùng cũng là do mình ích kỷ...)
Nhưng sau đó cô lại thở dài.
(Không biết ngài ấy có đang làm việc quá sức không?)
Ít nhất về tình trạng sức khỏe, giá mà mình hỏi Oliver thì tốt biết mấy.
(Ban ngày ngài ấy không chỉ bị ướt vì mưa mà thậm chí còn phải ngâm mình trong biển. Dù điện hạ có thể chất tốt nhưng làm việc đến khuya mỗi ngày sẽ khiến sức chịu đựng của ngài ấy cạn kiệt nhanh chóng...)
Dù lo lắng, nhưng những suy nghĩ của cô bắt đầu tan chảy.
Rish cũng tiêu hao nhiều sức lực vào ban ngày. Thêm vào đó, cuộc cãi vã giữa hai vợ chồng cũng khiến tâm trí cô rối loạn.
"...Điện hạ."
Dù biết Arnold sẽ không quay lại, nhưng trong thâm tâm, cô vẫn chờ đợi.
Rishe từ từ nhắm mắt lại trong khi đánh lừa suy nghĩ của mình như vậy.
***
Khi Rishe tỉnh dậy lần tiếp theo, có lẽ đã là vài giờ sau đó.
"..."
Cô mở mắt và nhận ra rằng bây giờ đã là đêm khuya.
Cô chớp mắt vài lần và chuẩn bị ngủ lại thì chợt nhận thấy có sự hiện diện bên cạnh mình.
Arnold đang yên tĩnh ngủ ngay bên cạnh Rishe.