Trans: Chí mạng
Hay quãi
____________________
***
Khi ngủ Rishe mơ về kiếp trước của mình.
Ngày hôm đó, cô nhìn thấy ký ức về cuộc sống khi cô là một hiệp sĩ.
Cơn đau thể xác.
Máu rỉ ra và cánh tay run rẩy.
Đó là giấc mơ về ngày "cuối cùng", khi trái tim đau đớn rạn nứt, nhưng cô vẫn cố gắng bảo vệ những gì bản thân cần bảo vệ.
''Đưa điện hạ tới chỗ đó càng sớm càng tốt!!"
"Ánh sáng của chúng ta, chủ nhân của chúng ta! Hãy bảo vệ bằng cả mạng sống, dù có chết cũng phải mở đường!!"
Tiếng kiếm va chạm vang lên khắp nơi, tiếng hô chiến đấu vang vọng. Trong trận chiến khốc liệt đến mức thậm chí có những tia lửa nổ ra, từng người đồng đội lần lượt ngã xuống.
Người mang đến sự tuyệt vọng này chính là người chỉ huy của quân địch.
(――Arnold Hein.)
Rishe trừng mắt nhìn người đàn ông, nắm chặt thanh kiếm đẫm máu của mình.
Đôi mắt xanh thẫm, u tối ấy nhìn về phía cô. Chỉ cần như vậy thôi, bản năng đã cảnh báo cô "chạy đi".
Những đường nét trên khuôn mặt được chăm chút kỹ lưỡng đến mức đáng sợ, nhuốm máu của những người mà Rishe ngưỡng mộ.
Anh ta không hề thay đổi biểu cảm.
Tuy nhiên, sát khí lạnh lùng vô cảm tỏa ra. Dù bầu không khí của nơi đó bị chi phối và bị sự căng thẳng làm tê liệt đến mức khó thở, Rishe cũng không thể quay lưng lại với "hắn".
(Cả bệ hạ, đội trưởng và thủ lĩnh, tất cả đều bị hắn giết... Yoel-senpai cũng đã hy sinh để bảo vệ mình...)
Rishe thở ra một hơi ngắn, nắm chặt thanh kiếm trong tay.
Dù có bị giết tàn nhẫn thế nào. Cô chiến đấu với hy vọng ít nhất có thể giúp các Hoàng tử trốn thoát.
"..."
Để cản trở thời gian của Arnold, Rishe liều mạng giao chiến.
Các hiệp sĩ khác cũng lần lượt tung ra các đòn tấn công vào Arnold.
Nhưng tất cả đều dễ dàng bị đốn hạ, số lượng xác chết tăng lên, không còn ai sống sót. Mũi kiếm của Arnold Hein cuối cùng cũng xuyên qua trái tim của Rishe.
Đó chỉ là một giấc mơ trong khoảnh khắc cuối cùng về cuộc đời đã kết thúc của cô.
Nhưng ngay lúc ý thức sụp đổ và tan biến, cô nhớ lại điều mà Arnold Hein đã thì thầm vào tai mình.
"―――――――――"
(…Ah.)
Phần ký ức mơ hồ đó bất chợt sống lại rõ ràng chỉ trong chốc lát.
(Arnold Hein chắc chắn đã nói như vậy vào lúc đó.)
Ngay khi hiểu ra điều đó, mọi thứ cô thấy trong giấc mơ này bắt đầu tan biến, ký ức dần dần phai nhạt.
Có ai đó đang vuốt ve má cô.
Đổi lại cảm giác đó, Rishe từ từ trồi lên từ giấc mơ.
***
Bàn tay nhẹ nhàng chạm vào má Rishe, như thể muốn đang đánh thức cô khỏi giấc ngủ.
Như thể đang kiểm tra cơn sốt, bàn tay ấy nhẹ nhàng và cẩn thận vuốt ve má cô. . Dù không biết đó là tay của ai, nhưng cảm giác chạm vào thật dễ chịu.
Cảm nhận bàn tay đó rời đi, Rishe từ từ mở mắt.
"...?"
Trong căn phòng tràn ngập bóng tối và sự im lặng của màn đêm, Rishe mơ màng ngước lên.
"…Arnold, điện hạ…"
"..."
Arnold đang ngồi cạnh giường Rishe đang nằm.
Dù cô đã gọi tên anh, nhưng Arnold vẫn im lặng. Những đường nét cân đối trên khuôn mặt của anh vẫn đẹp ngay cả khi đang cau mày.
Chính bàn tay của anh đã đánh thức Rishe đang say ngủ. Tuy nhiên, dù cô nhận ra đây là phòng khách của ngôi đền, nhưng vẫn không hiểu tại sao Arnold lại ở bên cạnh mình.
Khi suy nghĩ đến đó, cuối cùng cô cũng nhớ lại thực tại vừa rồi.
"Điện hạ, ngài có ổn không...?"
Khi Rishe hỏi với giọng khàn khàn, khiến Arnold cau mày sâu hơn.
"Vừa tỉnh dậy mà đã lo lắng cho ta sao?"
"Bởi vì..."
Cô cố gắng nói thành lời nhưng cơ thể cô nóng bừng và mệt mỏi. Giống như khi sốt cao, mọi nơi đều nóng và nặng nề.
Arnold thở dài rồi vòng tay ra sau lưng Rishe.
"Ưm..."
Dù được thúc giục ngồi dậy, nhưng cô không còn chút sức lực nào để làm điều đó. Cuối cùng, cô gần như hoàn toàn dựa vào Arnold để ngồi dậy trên giường.
Arnold vòng một tay qua lưng Rishe, còn tay kia thì với tới chiếc tủ đầu giường.
Một chiếc lọ nhỏ, với nắp đã mở, hiện ra trước mắt cô. Đó là một vật quen thuộc.
Arnold nhấc chiếc lọ lên và nhẹ nhàng đưa miệng lọ lên môi Rishe.
"Đây là thứ mới được mang về. Uống đi."
"..."
Rishe ngậm chặt miệng lại và dùng tay che miệng mình, khiến Arnold thêm cau có.
"Ta bảo em uống."
"…Không được. Arnold điện hạ nên uống thuốc giải này."
Cô ngước nhìn đôi mắt xanh đó và cầu xin một cách tuyệt vọng.
"Mạng sống của ngài quan trọng hơn em."
"…"
Lúc này, ánh mắt của Arnold trở nên lạnh lẽo.
Arnold đưa lọ nhỏ đó ra xa khỏi Rishe và lặng lẽ uống cạn thuốc giải độc. Nhìn thấy cảnh đó, cô thở phào nhẹ nhõm.
(Thật tốt quá. Nếu điện hạ uống cái này, ngài ấy sẽ ổn.)
Arnold dường như đã xin lại một trong năm lọ giải độc cho cô.
Hy vọng những người thợ may đã nhận được bốn lọ còn lại sẽ không gặp vấn đề gì. Sốt cao hẳn là rất khó chịu, mong rằng không ai trong số họ gặp phải di chứng gì.
Trong lúc nghĩ về điều đó, Rishe mơ màng nhìn Arnold. Tuy nhiên, cô không thấy yết hầu của anh chuyển động như khi nuốt.
Đúng lúc cô đang băn khoăn với cái đầu choáng váng thì Arnold bất ngờ nắm lấy cằm cô và quay mặt cô về phía anh.
Sau đó, một nụ hôn mạnh mẽ và cưỡng ép được đặt lên môi cô.
"Mmm...!?"
Môi Rishe bị cạy ra và chất lỏng ngọt ngào của thuốc giải độc được chảy vào miệng cô.
Dù cô nhận ra ý định của Arnold và cố gắng kháng cự, nhưng cánh tay không có chút sức lực nào.
(Không! Thuốc giải này là dành cho Arnold điện hạ...)
Dù nghĩ vậy, nhưng Arnold vẫn không buông tha cho Rishe.
Ngay cả khi cố gắng trốn thoát, hông cô bị kéo lại gần hơn, và bị buộc phải nâng cằm lên để cô không thể tránh.
Bị đối xử như vậy, cô không còn cách nào khác ngoài nuốt chất lỏng đó xuống theo bản năng.
Rishe hắng giọng, mọi cố gắng chống cự đều vô ích.
"H-haaa..."
Sau khi xác nhận rằng cô đã nuốt nó, Arnold mới thả cô ra.
Rishe méo mặt và ngước nhìn Arnold với cảm giác hụt hẫng.
"Tại sao...?"
"..."
Arnold lau miệng bằng mu bàn tay, rồi dùng ngón tay cái lau môi Rishe.
Dù hành động đó có vẻ nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt anh vẫn chứa đầy sự bực bội.
"Nói cho em biết, hiện tại ta đang rất tức giận."
"..."
Arnold ghì trán mình vào trán Rishe, nhìn cô chằm chằm ở khoảng cách cực gần.
"Ta không có ý định xin lỗi vì vì đã thô bạo… Ta không phiền nếu lần này em đấm ta đâu."
Rishe mím chặt môi và đưa tay về phía Arnold. Nhưng cô không định đấm anh.
Cố gắng kiềm chế cảm giác muốn khóc, cô chạm vào môi anh.
Khi cô nhẹ nhàng chạm vào môi anh, Arnold nhìn cô với vẻ khó hiểu.
"…Gì vậy?"
"Điện hạ, thuốc của ngài thì sao?"
Cô thực sự sợ hãi khi hỏi câu đó, nhưng vì lý do nào đó mà đôi mắt của Arnold lại mở to trong giây lát.
Sau đó anh cau mày hơn và nói:
"Ta đã nhổ máu của em ra ngay lập tức. Không có triệu chứng nào xuất hiện, nên không cần thiết phải dùng thuốc."
"Nhưng, đó là loại độc cực mạnh. Trong lúc thuốc ngủ còn tác dụng thì không sao, nhưng một khi chất độc đã được hấp thụ, có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng..."
"Điều quan trọng đối với ta là việc em đã tiếp xúc với chất độc đó."
Ngón tay của Arnold chạm vào cổ Rishe.
Ở đó có một miếng băng quấn quanh.
Vết thương tuy nông nhưng băng quấn lại rất kỹ, và dường như đã được khâu lại một cách tỉ mỉ.
"…Ta đã bảo em đừng làm điều gì nguy hiểm rồi mà."
Giọng nói điềm tĩnh của anh vang lên nhẹ nhàng, nhưng chất chứa nhiều cảm xúc.
"Em xin lỗi…"
Vì Rishe mà ngay cả Arnold cũng rơi vào tình thế nguy hiểm.
Nếu có chuyện gì xảy ra với Hoàng tử, người thừa kế ngôi vị mà uống phải thuốc độc, thì có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng ảnh hưởng đến vận mệnh của cả đất nước.
Trên hết, chỉ cần tưởng tượng chuyện không may xảy đến với Arnold thôi đã đủ khiến cô run sợ.
"..."
Arnold, với vẻ mặt đầy suy tư, nhẹ nhàng đặt Rishe nằm lại giường.
Anh hỏi thăm:
"Có đau ở đâu không?"
"Không có."
Bất chấp cảm giác nóng rát và mệt mỏi của cơ thể, cô vẫn có thể cử động ngón tay, mặc dù còn vụng về. Nhờ thuốc giải độc mà Arnold đã ép uống, cô sẽ không phải chịu đựng cơn đau này lâu dài.
Khi cô mở và đóng bàn tay trái để kiểm tra, bàn tay của Arnold chạm vào tay cô. Sở dĩ tay anh lạnh hơn thường ngày là do nhiệt độ cơ thể Rishe đang cao.
Ánh sáng từ chiếc đèn đặt trên tủ đầu giường phản chiếu trong đôi mắt xanh của Arnold. Nó giống như ánh lửa từ ngọn đèn đábg cá mà cô từng thấy trong một kiếp nào đó.
"Em còn sống."
Một câu nói hiển nhiên nhưng lại được xác nhận rất chân thành.
Cô có cảm giác rằng Arnold sẽ không tin khi cô chỉ đơn giản khẳng định bằng lời nói.
Vì vậy Rishe đan những ngón tay của mình vào ngón tay của anh, những ngón tay được chồng lên nhau, và siết chặt.
"…Vâng."
"…"
Arnold thở ra một hơi ngắn.
Nhìn thấy điều đó, Rishe bất giác hỏi:
"Ngài đã từng chứng kiến ai đó chết ngay trước mắt mình chưa?"
Arnold hơi cụp mắt xuống.
Nhìn thấy cử chỉ đó, cô nhận ra câu hỏi của mình thật ngớ ngẩn.
Arnold đã trải qua chiến tranh. Anh chắc chắn đã chứng kiến cái chết nhiều lần.
Tuy nhiên, Arnold lại nói với Rishe điều mà cô không ngờ tới.
Nói cái j ơ ơ Đấm hay đánh mn chọn đi=)) Chương trước chìm nên h trồi lên=))