Đứng trước vực sâu thẳm nhất của Lãnh thổ Quỷ.
Khi thanh gươm của dũng sĩ xuyên qua trái tim của Quỷ vương, Quỷ vương lảo đảo lùi lại và rơi xuống đáy vực sâu.
Mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Cái chết của Quỷ vương, kẻ mang lại sự thù hận đến với mọi sinh vật sống tốt đẹp.
Thế nhưng đám mây đen vẫn chưa tan đi và lượng chướng khí vẫn còn tồn đọng trong không khí.
Ngài Dũng Sĩ lẩm bẩm khi ngài ấy nhìn xuống nơi đáy vực.
"Vẫn không thể kết liễu được mạng hắn à?"
Trong lúc dũng sĩ nói điều này, ngài ấy lấy ra viên pha lê nhỏ từ cái túi nhỏ nơi thắt lưng và ném nó xuống đáy vực sâu.
Sau đó ngài ấy từ từ quay lại và đối diện với tôi.
"Hỗ trợ-san."
Hỗ trợ-san là biệt danh mà ngài Dũng sĩ đặt cho tôi. Khi tên tôi được xướng lên, tôi liền tiến lên một bước.
Ngài Dũng sĩ tiếp tục.
"Giờ đến lượt cô đấy."
Tôi trả lời trong khi vẫn không hiểu lời mà ngài ấy vừa nói.
"Vâng. Um...Vậy giờ tôi phải làm gì đây ạ?"
Nói thật thì tôi cũng chỉ là một pháp sư tầm thường, không hề tương xứng với tổ đội dũng sĩ một chút nào hết. Không giống với ngài Dũng sĩ, tôi không có bất cứ đóng góp nào to lớn cả.
Trước câu trả lời của tôi, ngài Dũng sĩ nheo mày và nỗi sầu hiện lên khuôn mặt mĩ miều của ngài ấy.
"Ý tôi là cô hãy nhảy xuống đáy vực thẳm đi."
"Hả?"
Tôi lỡ phát ra một tiếng thảm hại mất rồi. Có phải ngài Dũng sĩ vừa yêu cầu dịch chuyển xuống dưới đó bằng phép không? Không thể nào, tôi làm gì đủ khả năng để sử dụng phép cao cấp như thế được chứ.
Trong lúc tôi vẫn trầm ngâm, ngài Dũng sĩ nói với tôi với một chất giọng mạnh mẽ cùng biểu cảm đau khổ.
"Hãy vì lợi ích của quốc gia và người dân mà tự mình nhảy xuống đáy vực sâu đi. Bằng cách hiến tế linh hồn của cô, viên Pha Lê Phong Ấn sẽ được kích hoạt và tên Quỷ vương sẽ bị phong ấn vĩnh viễn không thể hồi sinh."
"Vâng?"
--Nói cách khác thì ngài muốn tôi chết chứ gì?
***
Cái cảm giác khó chịu đã bủa vây lấy tôi từ lúc mọi chuyện bắt đầu rồi.
Quay vượt về thời điểm trước cả khi cuộc viễn chinh cuối cùng được phái đi để chinh phạt Quỷ vương.
Cuộc chiến giữa lũ quỷ và vương quốc vốn đã được đẩy lên đến đỉnh điểm, và tổ đội dũng sĩ được tập hợp từ Thủ Đô Hoàng Gia để xâm chiếm Lãnh Thổ Quỷ.
Trên đường đi, họ dừng chân ở Hội Mạo Hiểm Giả lạc lỏng nơi biên giới.
Tôi là pháp sư hỗ trợ trực thuộc hội nhỏ ở vùng nông thôn đó với thứ hạng thấp nhất là hạng D.
Mặc dù lúc bấy giờ, tôi đã hay tin ngài Dũng sĩ đã dừng chân tại hội của tôi, nhưng theo tôi thấy thì nó chả liên quan gì đến một mạo hiểm giả cấp thấp như tôi mấy. Bởi tôi đã tưởng rằng ngôi làng này đơn giản là nơi nghỉ chân tạm thời của tổ đội dũng sĩ và sớm muộn gì họ cũng sẽ rời đi.
Thế nhưng Dũng sĩ đã không rời đi. Trái lại, ngài Dũng sĩ lại dành hằng ngày ở phòng họp của hội.
Một tuần rồi hai tuần trôi qua.
Cuối cùng, một tin đồn đã được đồn thổi khắp hội.
"Dũng sĩ đang tuyển thêm thành viên cuối cùng cho tổ đội của ngài ấy đấy."
Các thành viên của hội cảm thấy khá quan ngại trước tin đồn này.
Nhưng tôi vẫn không thể không tự huyễn hoặc bản thân rằng chuyện này hoàn toàn không liên quan đến mình, vậy nên tôi lại tiếp tục cắm đầu vào công việc, cho đến một ngày tôi được triệu tập bởi hội trưởng.
Khi tôi bước vô phòng tiếp khách của hội, tôi thấy hội trưởng và Dũng sĩ đã ở sẵn trong phòng.
Hội trưởng là một người tử tế và đáng tin cậy.
Hội trưởng mời tôi ngồi với sự bối rối hiện hữu ngay trên khuôn mặt của ông.
Khi cả ba chúng tôi cùng an vị trên ghế, hội trưởng bắt đầu nói.
"Rikka, um...Phải nói sao đây ta. Ngài Arces đây muốn nói vài lời với nhóc đấy."
Rikka là tên tôi và Arces là tên của ngài Dũng sĩ.
Ngài Dũng sĩ nói với vẻ mặt nghiêm nghị.
"Bắt đầu từ bây giờ trở đi, một khi đi qua biên giới, chúng tôi sẽ đặt chân đến Lãnh thổ Quỷ. Con đường đến Lâu Đài Quỷ Vương sẽ rất dài và không có nơi nào để dừng chân trên đường cả. Vì vậy, chúng tôi đã quyết định sẽ tuyển thêm thành viên đi cùng."
"Hả."
"Sau khi xem xét hết các yếu tố và điều kiện khác nhau, chúng tôi đã quyết định rằng cô chính là lựa chọn tốt nhất. Tôi muốn cô tham gia với chúng tôi."
--Cái gì cơ?
Này ngài Dũng sĩ, bộ ngài bị mất trí hay gì à?
Khi tôi vẫn im lặng, hội trưởng xen vào.
"Um...Ngài Dũng sĩ này. Tôi rất lấy làm tiếc khi nói với ngài điều này nhưng Rikka không đủ năng lực để được xem là mạo hiểm giả đâu. Với tư cách là hội trưởng, tôi không cho phép các thành viên thực hiện bất cứ hành động nào liều lĩnh được."
Hội trưởng lịch sự nói, "Con nhóc này không thể tham gia cuộc chinh phạt Quỷ vương được đâu ạ." Tốt lắm, hội trưởng, con cũng không đủ tự tin để tham gia đâu. Hãy khuyên ngài ấy đi ạ.
Nhưng ngài Dũng sĩ lại lắc đầu.
"Thành viên bổ sung không quá cần phải quá mạnh đâu. Chúng tôi đã đủ sức mạnh rồi.Thưa cô Rikka, tôi nghe nói cô rất giỏi ở khoảng nấu ăn trong khu trại đúng không?"
Tôi bị hấp dẫn bởi những lời này của ngài Dũng sĩ.
--Tôi hiểu rồi.
Thì ra ngài muốn một ai đó chăm sóc cho những nhu cầu hằng ngày nhỉ?
Chà, vậy thì chẳng còn cách nào khác cả.
Khi tôi đồng ý tham gia tổ đội, ngài Dũng sĩ vui vẻ gật đầu rồi nói:
"Cô Rikka, cô đã có người thương chưa nhỉ? Hiện tại cô đã có bạn trai hay chưa?"
"Không, tôi chưa có."
Lúc đó, tôi thắc mắc tại sao ngài ấy lại hỏi tôi câu hỏi đó một cách đột ngột như vậy. Thế nhưng tôi lại quá chú tâm vào suy nghĩ về chuyện chinh phạt Quỷ vương nên tôi sớm quên mất việc đấy.
Sau khi câu hỏi đó được giải quyết, phần còn lại của buổi họp mặt trôi qua nhanh chóng.
Sau đó, tất cả các thành viên hội đều có mặt để chào tạm biệt tôi trên chuyển hành trình chinh phạt lũ quỷ.
Bình thường tôi hay làm việc một mình, nhưng mỗi lần hội thành lập một đội diệt quỷ quy mô lớn thì tôi sẽ tham gia với tư cách là một pháp sư hỗ trợ, mặc dù tôi chỉ là một phần nhỏ của đội và chủ yếu phục vụ đồ ăn cho họ nhưng tôi lại quen biết được khá nhiều người từ việc đấy.
Tất cả bọn họ đều động viên tôi, mặc dù họ trông có vẻ lo lắng thái quá.
***
Sau đó, chúng tôi tiến tới Lãnh thổ Quỷ và tiếp cận được Lâu đài Quỷ vương.
Các thành viên của tổ đội dũng sĩ bao gồm
Đầu tiên phải kể đến ngài Dũng sĩ Arces.
Những thành viên còn lại là chiến binh Baren, thánh nữ Franna, pháp sư Naven. Họ gồm một người đàn ông, một phụ nữ và một cô gái.
Anh chiến binh Baren tuy thô lỗ nhưng lại là một người tốt bụng. Anh ấy phải hơn tôi khoảng năm tuổi gì đấy.
Anh ấy là người mừng nhất khi tôi tham gia tổ đội.
"Những người còn lại đều có xuất thân danh giá không đấy nhá."
Lý do là cho câu nói đó thì theo tôi nhớ không nhầm, ngài Dũng sĩ từng là quý tộc, chị Thánh nữ Franna là một trong những người có cấp bậc cao nhất trong nhà thờ, còn cô Pháp sư Naven rất được đánh giá cao trong hiệp hội phép thuật nhờ tài năng vượt trội của mình.
Về mặt nào đó thì tôi cũng là một mạo hiểm giả giống như anh Baren. Thế nên trên đường chinh phạt Quỷ vương, hai chúng tôi đã phàn nàn về hội và cùng nói về những thứ linh tinh khác.
Anh ấy muốn dùng phần thưởng từ nhiệm vụ chinh phạt Quỷ vương để đào suối nước nóng và xây dựng khu nghỉ dưỡng ở vùng xa xôi hẻo lánh.
Tiện thể nói luôn thì ảnh là một rất ưa mạo hiểm.
Thánh nữ Franna đích thị là thánh nữ chính hiệu luôn.
Chị ấy sở hữu khuôn mặt xinh đẹp cùng tính cách hiền dịu. Thánh thuật của chị ấy rất hoàn hảo, và chỉ sẵn sàng sử dụng các phép thuật hồi phục ngay cả với một con nhóc hay mắc sai lầm như tôi đây.
Chị ấy thường hay cười, nhưng sau khi vào Lãnh thổ Quỷ, có một lần chị ấy rên rỉ rằng.
“Chị thèm ăn đồ ngọt quá đi~~”
Bởi chị ấy cứ nói đi nói lại điều đó nên tôi đã bí mật làm bánh pudding với nhiều đường quý giá.
Vì tôi không có rây vào lúc đó nên cũng khá tiếc vụ vị chiếc bánh Pudding nhạt nhẽo nhưng chị Thánh nữ lại rất hài lòng.
Nụ cười trên khuôn mặt chị ấy khi chỉ cắn miếng Pudding với chiếc thìa trên tay thật xinh đẹp!
Nhưng mặt khác, tôi cảm thấy nụ cười thường ngày của chị ấy thật giả tạo làm sao.
Tôi nghe nói rằng cuộc tranh giành quyền lực trong nhà thờ rất khắc nghiệt và Thánh nữ phải luôn đeo chiếc mặt nạ cười như vậy suốt.
Hỡi các quan chức Giáo Hội, xin đừng đặt những gánh nặng tinh thần không cần thiết lên vai Thánh nữ nữa.
Pháp sư Naven, nếu phải so sánh thì cô ấy giống như một khẩu đại bác sống vậy.
Chiến thuật cơ bản được sử dụng thường xuyên trong các trận chiến của tổ đội dũng sĩ là ngài dũng sĩ và anh chiến binh sẽ thu hút kẻ thù trước mặt để câu giờ cho Naven niệm chú, sau đó Naven sẽ thi triển đại ma pháp quy mô lớn để mà tiêu diệt kẻ thù.
Đây là mô típ dùng để đối đầu với hầu hết kẻ thù ngoại trừ những kẻ chỉ có thể bị đánh bại bằng sức mạnh thần thánh của dũng sĩ và thánh nữ.
Cổ thuộc kiểu người lạnh lùng, điềm tĩnh và sáng suốt.
Một người đầy học thức và bản lĩnh cùng vẻ ngoài xinh đẹp lạnh lùng dù đeo kính tròn.
Cô ấy thường không nói nhiều, nhưng mỗi khi được hỏi về phép thuật là cô ấy nói liên tục không ngừng nghỉ. Cô ấy được tất cả chúng tôi đặt biệt danh là “Đồ nghiện phép thuật”.
Cô ấy trông thì có vẻ hoàn hảo nhưng vẫn có những phần còn vụng về.
Cô ấy thường đơ người khi bắt đầu nghĩ về điều gì đó. Hầu hết là khi cô ấy nghĩ ra một lý thuyết phép thuật mới, nhưng trong lúc điều đó xảy ra, cổ sẽ không thể nhận thức được những gì đang diễn ra xung quanh nên tôi thường kéo tay áo cô ấy.
Cô ấy sẽ không tỉnh táo lại ngay cả khi có người hét vào mặt cô ấy.
Ngài Dũng sĩ Arces là một người cực kì khắt khe với bản thân.
Ngài ấy thường hay thức dậy vào sáng sớm tinh mơ để tập vung kiếm, một người cầu toàn và không tiếc công sức bỏ ra mặc dù rất tài năng.
Ngài ấy là một người rất cởi mở và không ngần ngại đảm nhận những phần việc vất vả như dựng trại.
Ngài ấy thường giảng cho tôi về tinh thần phải biết hy sinh vì người khác.
Khi đấy, ngài ấy nói rằng: “Sẽ không vô ích nếu như cô, người yếu nhất trong tổ đội, có thể chết bất cứ lúc nào trên hành trình đánh Quỷ vương đâu.”
Tôi nghĩ ngài ấy nói với tôi điều hẳn xuất phát từ lòng tốt của ngài ấy.
Nhân tiện thì việc ngài Dũng sĩ gọi tôi là “Hỗ sợ-san” không chỉ giới hạn ở mỗi mình ngài ấy.
Trong Lãnh thổ Quỷ, có một con quỷ xấu xa tên là Copyman, chuyên sao chép ngoại hình của bạn nếu nó biết tên bạn. Để đối phó, tổ đội dũng sĩ đành phải quyết định gọi nhau bằng tên nghề nghiệp của họ trong Lãnh thổ Quỷ.
“Dũng sĩ”, “Chiến binh”, “Thánh nữ”, “Pháp sư” và tôi, “Hỗ trợ”.
***
Cảnh tượng quay lại từ đầu.
Ngài Dũng sĩ vẫn đang nhìn tôi trong khi quay lưng lại vực sâu.
Tất nhiên là tôi không biết phải nói gì hơn.
Sau đó,
“Coi như tôi chưa nghe thấy gì hết về chuyện này đi.”
Tôi nghe thấy một giọng nói trầm và khủng khiếp phát ra từ phía sau tôi.
Đó là anh chiến binh.
Bình thường thi ngài Dũng sĩ sẽ là người nói chuyện với những kẻ thù có trí khôn nên đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy giọng nói giận dữ của anh Chiến binh.
Tôi bị choáng ngợp bởi giọng nói khủng khiếp, khác hẳn với giọng nói tôi thường được nghe trong cuộc trò chuyện phiếm ngớ ngẩn giữa chúng tôi.
Tuy nhiên, ngài Dũng sĩ không hề bối rối trước giọng nói của anh Chiến binh.
“Đây cũng là một quyết định khó khăn đối với tôi. Đó là lý do tại sao tôi không nói với mọi người đấy.”
Ngài ấy nhíu mày, tiếp tục với vẻ mặt đau khổ.
“Chúng ta có thể sẽ phải đối mặt với một kẻ thù vô danh khác nữa, vì nếu điều đó có xảy ra thì tôi, Chiến binh, Thánh nữ và Pháp sư sẽ không thể thiếu trong tương lai.”
Tôi đặt một tay lên ngực và siết chặt nắm đấm.
--Đúng vậy.
Dù tôi không muốn nghe sự thật đắng lòng ấy.
Đôi lúc tôi cũng cảm thấy lạc lõng khi tiếp xúc với các thành viên khác trong tổ đội.
Dù sao thì tôi cũng không giống họ, tôi không đủ mạnh. Và tôi sắp phải đối mặt với sự thật đó…
Nhưng những suy nghĩ u ám, trì trệ của tôi bị cắt ngang bởi giọng nói run rẩy của Thánh nữ.
“K-không, không thể nào…! Tôi chắc chắn chúng ta đã đánh bại Quỷ vương rồi. N-Nhưng tại sao, ở đáy vực thẳm kia…”
Khi Thánh nữ chỉ, ngài Dũng sĩ ngay lập tức quay lại.
"Cái gì? Làm thế nào hắn có thể hồi sinh nhanh như vậy được?”
Ngài Dũng sĩ nghiêng người qua rìa vực thẳm và nhìn xuống đáy.
Sau đó, anh Chiến binh lập tức lao về phía ngài Dũng sĩ..
Hoặc mọi thứ lẽ ra nên diễn ra theo chiều hướng như vậy.
Anh Chiến binh đã dùng hết sức chạy ra phía sau rồi đá vào lưng ngài Dũng sĩ.
"Hả."
Tôi không thể không hét lên.
Chân ngài Dũng Sĩ bị nhấc lên khỏi mặt đất bởi cú đá và quay lại nhìn tôi một lúc.
Trên mặt ngài ấy như muốn nói “Tại sao lại là tôi chứ.”
Sau đó, ngài Dũng sĩ rơi xuống đáy vực thẳm.
Một lúc sau, một âm thanh “fuwah” trong trẻo và nhẹ nhàng vang lên, đám mây đen tan đi và những tia sáng chiếu xuống. Lượng chướng khí đang lơ lửng nhanh chóng bị hút xuống đáy vực thẳm.
Nó kéo dài khoảng một phút.
Vùng đất bị tàn phá vẫn giữ nguyên như cũ, nhưng sau khi khu vực xung quanh biến thành một nơi trong lành thì anh Chiến binh vốn đang nhìn xuống đáy vực thẳm cũng nhìn lại chúng tôi.
“Chà, tôi đoán những gì cần làm cũng đã làm xong.”
Khóe miệng của anh Chiến binh hơi nhếch lên, nhưng vẻ mặt lạnh lùng đó lại không khớp với lời anh ấy nói chút nào cả.
Có một khoảng tạm dừng, và ai đó phía sau tôi lẩm bẩm.
"Tôi đoán vậy."
Đó là cô Pháp sư.
Khi tôi quay lại, cô Pháp sư đang cầm chiếc kính của mình và nói tiếp.
“Tôi xin lỗi, Dũng sĩ đột nhiên nói điều gì đó kỳ lạ nên tôi bị mắc kẹt trong vòng suy nghĩ luẩn quẩn trong một khắc…… À, mà cái kiểu hành động kì lạ đó là gì vậy? Bộ tâm trí của ngài Dũng Sĩ bị Quỷ vương kiểm soát hay gì sao? Hay đó là ý định nào đó của ngài ấy chăng?”
“Ý định từ chính ngài ấy đấy. Chắc hẳn nó cũng đã được tính toán trước cả rồi.”
Anh Chiến binh trả lời câu hỏi của cô Pháp sư.
Tôi thậm chí không thể hiểu được những sự kiện bất ngờ vừa diễn ra mới đây.
Anh Chiến binh tiếp tục.
“Lúc Dũng sĩ đang gặp khó khăn trong việc lựa chọn thành viên cuối cùng cho chúng ta tại bang hội ở biên giới. Tôi tự hỏi tại sao ngài ấy lại phân vân đến như vậy, nên tôi đã hỏi hội trưởng, người đang giúp chọn thành viên. Ông ấy bảo với tôi rằng yêu cầu quan trọng nhất đối với các thành viên mà ngài Dũng sĩ đang tìm kiếm là họ không còn người thân nào.”
Tôi vốn mồ côi cha mẹ từ nhỏ và không có anh chị em.
--A
Lời nói của anh Chiến binh làm tôi nhớ đến điều gì đó.
“Nói mới nhớ, trước khi chúng ta rời đi, tôi được ngài ấy hỏi rằng liệu tôi đã có bạn trai hay chưa.”
Đây là sự xác nhận cuối cùng.
Cô Pháp sư thở dài trước lời thú nhận của tôi.
“……Không phải ai cũng đều xấu xa. Vì vậy, lý do ngài ấy lại kiên trì thuyết giảng về tinh thần hy sinh bản thân mình vì người khác cho Hỗ trợ-san đây hẳn để giảm nhẹ gánh nặng tinh thần của bản thân một chút.”
Cô Pháp sư dừng lại một lúc rồi nói thêm, “Cái suy nghĩ đấy thật khiến tôi muốn buồn nôn làm sao.”
―― Tôi hiểu rồi, nếu tôi chấp nhận số phận và hy sinh bản thân mình, ngài Dũng sĩ sẽ không có gì phải lo lắng cả…
Tôi rùng mình trước cái ý nghĩ đó.
Tôi tự hỏi liệu ngài Dũng sĩ cảm thấy thế nào khi nói chuyện với tôi suốt chuyến hành trình vừa qua.
Khi tôi đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ không thể giải đáp, một giọng nói vang lên từ phía sau tôi.
“Nếu anh hỏi ý kiến tôi trước, tôi đã tự nguyện hiến dâng rồi.”
Đó là Thánh nữ.
――Thánh nữ quả đúng là vị thánh mà.
Khi tôi quay sang Thánh nữ, chị ấy đã quay lưng lại với tôi.
“Ở lại đây chẳng còn ích gì nữa. Chúng ta hãy về nhà thôi.”
Khi vừa dứt lời, chị ấy bắt đầu bước đi.
Tôi cảm thấy một cái gì đó thắt lại trong lòng ngực khi nhìn chị ấy bước đi như thế.
――Nghĩ lại thì, chẳng phải Dũng sĩ và Thánh nữ đang….
Hình bóng của Thánh nữ đang dần khuất dạng.
Cô Pháp sư gọi tôi khi tôi tiếp tục nhìn theo bóng lưng Thánh nữ không rời mắt.
“Ưm… Thánh nữ và Dũng sĩ có phải đang yêu nhau không ạ?” Tôi hỏi.
Trước câu hỏi của tôi, cô Pháp sư cau mày và lắc đầu.
“Không, tôi không nghĩ vậy đâu, bởi vì chúng tôi chỉ là một tổ đội được thành lập vội vàng chỉ để đánh bại Quỷ vương thôi.”
Sự ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt tôi.
“Ơ, nhưng Dũng sĩ nói rằng một khi cuộc hành trình kết thúc, định mệnh của ngài ấy là phải kết hôn với Thánh nữ mà. Thế nên em nghĩ đó là lý do tại sao Thánh nữ lại buồn như vậy.”
Khi tôi giải thích lý do, cô Pháp sư phủ nhận trong khi khua tay trước mặt.
"Buồn á? Không, không. Hãy nghĩ kĩ đi.”
Cô Pháp sư thở dài và tiếp tục.
“Từ vị trí của Thánh nữ lúc đó, cô ấy không thể nhìn thấy đáy vực thẳm.”
Anh Chiến binh, người đã bắt kịp với chúng tôi rồi bắt đầu nói.
“Sau khi trả lời, Thánh nữ đã ra hiệu cho tôi bằng tay bảo tôi hãy đẩy Dũng sĩ xuống đáy vực thẳm đi đấy..”
--Hở?
EEEEEEEEEEEEHHHH!
***
Khi chúng tôi trở về từ Lãnh thổ Quỷ, mọi người đều ăn mừng vì chúng tôi đều đã đánh bại được Quỷ vương.
Dù tôi đã từ chối quay về, nhưng cuối cùng tôi vẫn bị bắt đến thủ đô hoàng gia và nhận phần thưởng từ nhà vua.
Tất nhiên, đó là phần thưởng không hề xứng đáng với một nhà thám hiểm hạng D, nhưng ông ấy khá hào phóng đấy chứ, có lẽ là số tiền dư ra do ngài Dũng sĩ hiện đang mất tích.
Sau đó, chúng tôi tham dự bữa tiệc mừng.
Tôi buộc phải ngồi xuống chung vì đã có bốn chỗ ngồi được đặt làm riêng.
Trong bữa tiệc, Thánh nữ vẫn giữ vẻ mặt buồn bã và luôn giữ bức chân dung của ngài Dũng sĩ trước mặt.
“Nếu tôi cái làm thế này, mọi người sẽ hiểu lầm mất.”
Đúng là như vậy.
Trên thực tế, nhiều người đến dự bữa tiệc đều tưởng vị Thánh nữ đang đau buồn trước sự ra đi của người cô yêu, ngài Dũng sĩ. Ngay cả tôi cũng tưởng chị ấy như vậy mà.
Theo Thánh nữ thì sự nổi tiếng của chị trong mắt công chúng có liên quan mật thiết đến quyền lực của chị ấy trong Giáo hội.
Sau đó, có một cuộc phỏng vấn về hành trình chinh phục Quỷ vương.
Anh chiến binh và cô Pháp sư đồng ý sửa lại hành động của ngài Dũng sĩ. Họ làm chứng rằng ngài Dũng sĩ đã hy sinh bản thân mình.
Để không phá bỏ lời thề với Chúa là không nói dối, Thánh nữ đã khóc nức nở liên tục mỗi khi nhắc đến ngài Dũng sĩ và chị ấy đã cố lảnh tránh bằng cách tạo ra một tình huống không ai có thể nói chuyện với một vị Thánh nữ đang đau buồn được.
――Hừmm, họ đều là diễn viên phải không?
Và.
Hai tháng sau hành trình đánh bại Quỷ Vương, anh Chiến binh đã liên lạc với tôi.
Có vẻ như anh ấy đã đào được suối nước nóng như mong muốn của anh ấy.
Đó quả là một sự may mắn đánh kinh ngạc luôn đấy chứ!
Anh Chiến binh sẽ xây dựng một thị trấn suối nước nóng và trở thành người đại diện cho thị trấn nên đã mời tôi hợp tác.
"Hỗ trợ-san đây là một đầu bếp khá giỏi nên là tại sao cô không thử làm chủ quán trọ cho bên tôi đi?"
Anh chiến binh bảo ảnh muốn xây dựng một thị trấn nơi những mạo hiểm giả đã nghỉ hưu có thể sinh sống.
Tôi đã bắt đầu với tư cách là một mạo hiểm giả vì tôi không còn người thân nào để mà chăm sóc và không có tiền để tiêu, nhưng tôi biết mình không phù hợp với công việc đó, vì vậy tôi quyết định chấp nhận lời đề nghị của anh Chiến binh.
Với phần thưởng cho việc đánh bại quỷ vương và khoản vay từ anh Chiến binh, tôi đã mở một quán trọ.
Các thành viên cũ trong hội của tôi thường xuyên đến thăm tôi, kể từ khi một suối nước nóng bất ngờ xuất hiện gần ngôi làng nơi tôi từng sống một thời gian rất lâu về trước.
Chị Thánh nữ và cô Pháp sư đôi khi đến chỗ chúng tôi để nghỉ ngơi.
Trong những trường hợp như vậy, anh Chiến binh và tôi thường là người lắng nghe những lời phàn nàn của họ.
Cả hai đều giữ chức vụ quan trọng nên họ thường hay than vãn rằng:
“Ngay cả khi bọn tôi được trả tiền nhiều đến đâu thì bọn tôi cũng chả đủ thời gian để có thể tiêu nó nữa đây này.”
Điều đó nghe khó khăn thật đấy.
So với điều đó, cuộc sống ở thị trấn suối nước nóng dễ dàng hơn nhiều.
Dù sao thì, đã có rất nhiều chuyện xảy ra trong chuyến đi đó, nhưng bây giờ tôi đang rất là hạnh phúc.