[Năm 1440 sau Công nguyên. Đế quốc La Mã thần thánh, Strasbourg.]
Tôi chèo mái chèo của chiếc thuyền. Những tòa nhà được xây bằng đá sa thạch màu hoa hồng và những ngôi nhà nửa khung gỗ hiện ra nhiều khuôn mặt và lướt qua phía sau tôi.
Tôi đã đến Strasbourg, nơi được mệnh danh là ''Ngã tư của Châu Âu''. Thành phố này từ lâu đã phát triển mạnh mẽ như một trung tâm giao thương lớn. Các kênh đào sử dụng Sông Ill, một nhánh của sông Rhine, đan xen khắp nơi trên thành phố, tạo thành một mạng lưới đường thủy đầy phức tạp. Đó là mục tiêu của tôi trong thời đại này và tại thời điểm này.
Tôi đến đây bằng Đường sắt Thời gian để viết lại lịch sử!
Tôi neo thuyền vào bến tàu và rời bến. Đâu đó có thể nghe thấy âm thanh chói tai của tiếng đập sắt, như thể phát ra từ xưởng của những người thợ thủ công.
Tôi lấy đồng hồ bỏ túi ra và xem giờ. Nếu bản ghi của tôi chính xác, cơ hội của tôi sẽ sớm đến thôi. Một người đàn ông có râu vội vàng bước ra khỏi một tòa nhà với một tấm kim loại kẹp dưới nách. Tôi nhặt một mảnh gỗ vụn lên và từ từ bò đến phía sau ông ta.
''CHẾT ĐI!''
Tôi vung mảnh gỗ thừa xuống và dùng nó đập vào sau đầu ông ta. và với một âm thanh kinh hoàng, ông ta gục xuống.
Tên người đàn ông này là Johannes Gutenberg, người phát minh ra kỹ thuật in letterpress. Công nghệ in ấn của Gutenberg sẽ dẫn đến sự gia tăng chưa từng có các câu chuyện bằng văn bản từ thế kỷ 16 trở đi. Tôi biết tôi phải giết hắn trước khi chuyện đó xảy ra.
Đầu Gutenberg đang chảy máu, nhưng dường như ông ta vẫn chưa chết hẳn. Ông ta chỉ bị choáng váng thôi.
"OOOOOOORRRRRRAAAAAA''
Một lần nữa...
"UUUUUUGHH!''
Hộp sọ của ông ta dường như đã vỡ vụn khi tôi liên tục đánh ông ta. Không chỉ có máu chảy ra mà còn có một hỗn hợp chất nhờn màu nâu vàng trông giống như tủy não, bắn tung tóe trên nền đá cuội.
Mọi người đều thấy rõ ràng rằng Gutenberg đã chết. Ngay cả những người ngu dốt nhất cũng phải miễn cưỡng thừa nhận rằng ông ta sẽ không bao giờ sống lại nữa.
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Sự nhẹ nhõm ngay lập tức nhường chỗ cho sự ngạc nhiên, sau đó là sợ hãi.
''Onee-chan. Chị hư hỏng thật đấy. Chị không thể giết ông Gutenberg được."
Tôi nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc. Đó là một giọng nói gần gũi với tôi nhất nhưng đồng thời nó lại rất xa lạ với tôi.
Ồ, lại là em à...
Một cái bóng trắng mơ hồ hiện ra trước mặt tôi. Cái bóng mang hình dáng của một cô gái. Mặc một chiếc áo choàng trắng tinh, cô ấy có khuôn mặt và chiều cao giống hệt tôi, nhưng cô ấy tỏa ra khí chất của một cô gái mà tôi chưa từng có mối quan hệ nào kể từ khi sinh ra.
Một sự tồn tại không thể nào tránh khỏi và không bao giờ có thể bị lãng quên, Eruna Kiriha, em gái song sinh của tôi.
Em ấy chỉa ngón tay về phía tôi. Ngón trỏ và ngón giữa của em ấy duỗi thẳng ra như thể em ấy đang cầm súng.
''Bang!'' Bằng một giọng có phần trẻ con và cáu kỉnh, em ấy bắt chước như thể đang bắn một viên đạn.
Vào lúc đó, khung cảnh đã hoàn toàn thay đổi. Máu và chất não của Gutenberg nằm rải rác trên vỉa hè, bắt đầu sôi sục và vặn vẹo. Ngọ nguậy như một con amip nguyên sinh chất, chúng tụ tập xung quanh vết thương và xâm nhập vào đầu ông ta. Hộp sọ bị đập nát được phục hồi gọn gàng. Da di chuyển trở lại vị trí cũ và tóc sẽ tự mọc lại như một bước hoàn thiện. Gutenberg trỗi dậy trong tình trạng sức khoẻ hoàn hảo. Ông ta bước đi với tấm kim loại trên tay như không có chuyện gì xảy ra. Tôi chỉ có thể há hốc miệng nhìn ông ta rời đi trong thất vọng. Tôi trông khốn khổ đến nỗi Eruna bắt đầu cười nhạo tôi.
Nụ cười của em ấy trông rất trong sáng và hồn nhiên. Tuy nhiên, ẩn sâu trong đó là một sự tàn ác khủng khiếp không thể nào đo đếm được.
Tôi lao đi như một con thỏ. Khi tới đường thủy, tôi nhảy xuống sông mà không hề nghĩ tới việc lên thuyền. Với quyết tâm duy nhất là trốn thoát khỏi Eruna, tôi buộc cơ thể mình phải di chuyển và bơi nhanh hết mức có thể.
Đm! em ấy lại cản đường tôi nữa rồi. em định theo chị đến bao xa? Bao xa chứ...
Tôi sợ. Tôi sợ vãi cả linh hồn. Hiện giờ tôi đang vô cùng sợ hãi.
Hành động của vị thám tử tối cao này là gì? Tôi là gì ngoài 1 điều rằng tôi là phi ma pháp thiếu nữ? Bất lực. Tôi chỉ là một kẻ thua cuộc đáng thương.
Tôi muốn sức mạnh. Tôi muốn sức mạnh, đó là mong ước của tôi. Và vào thời điểm đó, sự mặc khải đến với tôi.
Có phải là quá đột ngột không? Không, sự hiển linh này thường xảy ra đột ngột và bất ngờ.
Đó là thông điệp từ một cái gì đó to lớn, lớn hơn một con voi, lớn hơn cả 1 con cá voi xanh rất nhiều. Hơn cả những ngọn núi và những lục địa. thậm chí còn lớn hơn cả các ngôi sao và thiên hà. Một cái gì đó còn vô biên hơn nhiều...
Chỉ có một thứ lớn như thế này— đó chính là Vũ trụ.
Vũ trụ đã nói với tôi theo hình thức gửi tin nhắn khác với một cuộc hội thoại đơn giản. Thông tin được cung cấp ngay lập tức—thực sự là một phát hiện mới.
Vũ trụ là... một hệ thống thông tin sống rộng lớn có tính thiết thực. Nó có thể đưa ra những phản ứng cực kỳ thông minh nhưng không có trí tuệ riêng và chỉ có một chức năng duy nhất: chống lại các Ma pháp thiếu nữ.
Vũ trụ này mang ý chí loại bỏ các ma pháp thiếu nữ. Nhưng làm thế nào mà một chức năng như vậy lại xuất hiện được?
Vũ trụ khi tái tạo. Một điểm kỳ dị ở bên trong vũ trụ tạo thành một vũ trụ riêng biệt bên trong và của chính nó. Khi một ngôi sao chết đi dưới dạng siêu tân tinh và trở thành lỗ đen, một vũ trụ con đã được sinh ra. Trong số những vũ trụ con này, các vũ trụ này thường có xu hướng sinh ra lỗ đen để tạo ra thêm những vũ trụ con khác. Khi quá trình này được lặp đi lặp lại qua nhiều thế hệ, vũ trụ sẽ trở thành một hố đen khổng lồ.
Sự tiến hóa của vũ trụ đang trên đà dẫn đến cái chết nhiệt của lỗ đen.
Tuy nhiên, khi các Ma pháp thiếu nữ được sinh ra, Homo magica, một nhân loại chỉ gồm các Ma pháp thiếu nữ, sẽ không còn quá xa nữa để chúng tồn tại. Chúng sẽ cai quản toàn bộ vũ trụ và ngăn chặn cái chết của các ngôi sao. Vũ trụ sẽ ổn định ở trạng thái vĩnh cửu và sẽ bành trướng ra khắp nơi không có điểm dừng như một vũ trụ zombie
Do đó, vũ trụ đã phát triển một hệ thống miễn dịch có thể tiêu diệt các Ma pháp thiếu nữ. Khi sự tồn tại của một cô gái chống lại phép thuật xuất hiện, vũ trụ sẽ cung cấp cho họ những thông tin được khám phá ra và ban cho họ một sức mạnh tiềm ẩn.
Tôi truy cập vào con nhộng của cấu trúc đối xứng trong phụ lục vũ trụ. Phần phụ lục của vũ trụ là một không gian khép kín biệt lập, trong đó các điều kiện nhiệt độ cực cao và áp suất cực cao của Vụ nổ big bang được bảo toàn.
Trong đó, những cấu trúc đối xứng đã sụp đổ trong vũ trụ hiện nay vẫn được giữ nguyên. Tính đối xứng là sự không đổi của trạng thái vật lý đối với sự thay đổi tọa độ. Sự phá vỡ tính đối xứng quyết định các định luật vật lý và các hằng số vật lý của thế giới. Vì vậy, con nhộng cấu trúc đối xứng là cả một khối khả năng mà hằng số vật lý của chúng vẫn chưa được xác định.
Bằng cách sử dụng những con nhộng cấu trúc đối xứng, chúng ta có thể điều khiển các hằng số vật lý. Ở giai đoạn nhộng này, nó vẫn chưa xác định được liệu nó sẽ trở thành bướm hay bướm đêm. Tính đối xứng bị phá vỡ như thế nào sẽ xác định giá trị của các hằng số phổ quát.
Với sự giúp đỡ của vũ trụ, tôi lại lên đường giết Gutenberg một lần nữa.
Tôi dịch chuyển bốn hành tinh khí khổng lồ trong hệ mặt trời của chúng ta, Sao Mộc, Sao Thổ, Sao Thiên Vương và Sao Hải Vương, đến gần mặt trời hơn. Việc dịch chuyển tức thời như vậy khá dễ dàng. Bằng cách vận dụng hằng số Planck, hằng số xác định độ bất định của các hạt nguyên tử, chúng ta làm cho vị trí của chúng trở nên bất định. Sau đó, hàm sóng, tức là phân bố xác suất của vị trí, được tăng lên ở đích và sau đó hằng số Planck được khôi phục lại.
Bốn hành tinh khổng lồ rơi xuống, liên kết từ trường của chúng với mặt trời. Theo định luật bảo toàn động lượng góc, chúng di chuyển với vận tốc quỹ đạo cao hơn khi chúng di chuyển gần nhau.
Từ trường thu hút vật chất bề mặt của Mặt trời vào các điểm nổi bật vòng cung lửa có tầm ảnh hưởng sâu rộng. Các điểm nổi tiếp xúc với nhau, và từ trường bị phá vỡ và tập hợp lại. Một lượng năng lượng khổng lồ được giải phóng, giống như một sợi dây cao su bị kéo căng đến mức giới hạn đã bị đứt.
Năng lượng trở thành gió mặt trời và tỏa ra không gian bên ngoài, thổi qua hệ sao của chúng ta. Đây là một cơn bão mặt trời. Tầng ozone của Trái đất bị cơn bão cuốn đi, tần suất tăng dần khi các hành tinh khổng lồ tiếp cận bề mặt Mặt trời.
Và cuối cùng khi chúng chạm vào bề mặt...
Một vụ nổ lớn!
Năng lượng trọng lực được giải phóng biến thành nhiệt và ánh sáng. Mặt trời sụp đổ và Trái đất bị xóa sổ trong plasma.
Gutenberg đã chết..
Tôi phải nói rằng kế hoạch này hơi quá hoành tráng chỉ để giết Gutenberg, nhưng đó là cách duy nhất tôi có thể đảm bảo cái chết của ông ta.
Than ôi, tôi không bao giờ biết Eruna sẽ xuất hiện ở đâu...
''Onee-chan. Chị thật là một đứa con gái hư mà. Sẽ không tốt đâu nếu chị cho mặt trời phát nổ. Aah! Thật là! Nó lại bắn nữa rồi, hehe."
BÙM!
Một lần nữa, trong khi bắt chước tiếng súng một cách vui vẻ, tất cả những gì xảy ra đã biến mất.
Đột nhiên, Mặt trời chưa phát nổ và Sao Mộc, Sao Thổ, Sao Thiên Vương và Sao Hải Vương đều quay lại quỹ đạo bình yên như ban đầu. Bất chấp sự cố gắng của tôi, tất cả đều vô ích.
Tôi sẽ không bỏ cuộc. Tôi sẽ hợp nhất các ngôi sao neutron và bắn ra những vụ nổ tia gamma. Tôi sẽ thả các hạt quark lạ xuống Trái Đất và biến đổi vật chất thông thường. Tôi sẽ thao túng các trường vô hướng để tạo ra các vết nứt lớn trên cục bộ. Tôi sẽ làm tất cả những điều đó và quyết không từ bỏ.
Nhưng mỗi lần như vậy, Eruna lại xuất hiện và chỉ với một tiếng "Bang!" thành quả từ hoạt động của tôi bị xóa sạch.
Không tốt một chút nào. Tôi không thể chỉ dựa dẫm vào sức mạnh của vũ trụ nữa. Ngay cả khi tôi cố gắng sử dụng toàn bộ vũ trụ làm vũ khí, tôi cũng không thể đánh bại Eruna. Em ấy ở một cấp độ hoàn toàn khác.
Tôi cần một cái gì đó... một ý tưởng cấp tiến, mang tính cách mạng, có thể lật lại bàn cờ.
Tôi có ý này! Lý do tôi không thể đánh bại Eruna là vì dù tôi có mạnh đến đâu, tôi chỉ có thể tạo ra sức mạnh trong giới hạn của vũ trụ. Nếu tôi có thể đạt được một sức mạnh vượt qua những giới hạn đó - vượt qua cả định lý về vạn vật - thì tôi có thể đánh bại em ấy.
Nói cách khác, tôi cần sử dụng năng lượng cảm xúc của ma thuật. Tất nhiên, tôi không phải là một Ma pháp thiếu nữ và tôi không đủ điều kiện để trở thành một Ma pháp thiếu nữ. Nhưng tôi có một kế hoạch bí mật.
Phải rồi, Incubators.
''Vậy là cuối cùng cũng đến lượt tôi.'' Kyubey nói.
Giọng nói đó cũng là của tôi. Khi nồi hơi của chuyến tàu thời gian nổ tung, tinh hoa của chúng tôi hòa quyện và kết hợp với nhau.
Tôi là tôi và chúng ta đồng thời là chúng tôi. Chúng tôi có khả năng lập khế ước với người khác. Bằng cách tạo ra Những ma pháp thiếu nữ, chúng tôi có thể khai thác năng lượng cảm xúc của họ.
Vì vậy, chúng tôi nhảy từ dòng thời gian này sang dòng thời gian khác và lập khế ước với các cô gái có số phận nghiệp chướng mạnh mẽ. Chúng tôi sử dụng năng lượng cảm xúc mà chúng tôi thu thập được như một vũ khí chống lại Eruna, nhưng mỗi lần chúng tôi bị đánh bại. Em ấy hoàn toàn trở nên mạnh hơn đến khi không có gì sánh bằng em nó!
Chúng tôi cần những Ma pháp thiếu nữ mạnh mẽ hơn! Chúng tôi cần lập khế ước với một cô gái bị vướng vào số phận vô tận của nghiệp chướng to lớn không thể nào tưởng tượng được.
Một cô gái như thế ở đâu? Liệu cô ấy có tồn tại không? Phải, cô ấy có tồn tại.
Tôi biết cô ấy ở đâu...
・・・Những gì tôi hình dung là một tế bào duy nhất.
Một tế bào sẽ nhân lên và hình thành nên con người.
Không, hai thực thể. Trong tương lai của quả trứng được thụ tinh đó, có một cặp song sinh—hai chị em tên là Kosane và Eruna. Và trong tương lai đó, có một cuộc chiến mà chúng ta đang phải chiến đấu.
Tại sao nó không được coi là một tiềm năng có nghiệp chướng to lớn, một số phận vô tận tiềm năng?
Nếu họ lập khế ước với chúng tôi, chúng tôi sẽ có thể có được sức mạnh phép thuật vô song và chưa từng có trên đời. Thế là đủ để đánh bại Eruna.
Chúng tôi với tư cách là Kyubey sẽ nói chuyện với tôi và Eruna và lập khế ước với họ.
''Hãy lập khế ước với chúng tôi và trở thành Ma pháp thiếu nữ!''
Không có câu trả lời. Rõ ràng là không thể giao tiếp được với một quả trứng đã được thụ tinh.
Tuy nhiên, tôi cảm thấy một ước muốn trỗi dậy và vượt qua entropy. Một điều ước đi kèm với số phận chiến đấu của một ma pháp thiếu nữ. Tôi không biết bằng cách nào, nhưng bánh xe số phận đã bắt đầu quay.
Một quả trứng được thụ tinh chịu số phận của nó sẽ được phân chia. Chúng tôi sẽ được sinh ra với hai thực thể: Kosane Kiriha và em gái tôi, nếu cô ấy được sinh ra thì đáng lẽ sẽ được đặt tên là Eruna Kiriha.
Nhưng trên thực tế, chúng tôi không hoàn toàn bị chia rẽ. Các bộ phận của chúng tôi vẫn còn dính liền với nhau. Chúng tôi có hai cơ thể nhưng chỉ có một bộ não kết nối chúng tôi. Tuy nhiên, một điều gì đó không thể giải thích được đã xảy ra; bộ não vặn vẹo rồi biến mất. Một trường hợp biến mất khỏi thánh địa khép kín được gọi là tử cung? Đây là một vụ án thú vị đối với vị thám tử tài ba nhưng hiện tại lại không có thời gian để điều tra về vụ việc đó.
Nếu không nhanh lên, tôi sẽ được sinh ra mà không có não. Tôi vội vã tìm kiếm bất cứ thứ gì có thể thay thế tế bào não.
Đây rồi—Tế bào Incubators. Nếu tôi cấy ghép chúng và làm cho chúng biểu hiện gen của mình thì có thể khiến chúng suy nghĩ như trí óc.
Do đó, khi sinh ra, bào thai nhận được tế bào Incubators vẫn sống sót, còn bào thai không nhận được tế bào đó sẽ chết. Người đầu tiên tên là Kosane, người sau tên là Eruna. Nói tóm lại, tôi đã cứu được một người và giết chết người kia. Và người sống sót trở thành tôi.
Ôi, tôi nhìn thấy...tương lai của bào thai đó khi tôi bơi trong dòng sông lớn của cuộc đời: tuổi thơ tôi chơi đùa với người bạn tưởng tượng Eruna; năm 2011, khi tôi gặp Kyubey và được cho là vô hồn; và năm 2021, khi tôi đoàn tụ với Kyubey và du hành tới tương lai 800.000 năm, chỉ để rồi vướng vào một vụ nổ nồi hơi trên Đường sắt Thời gian.
Tôi trở lại căn phòng kín vào năm 2021. Trong vô số lần tua đi tua lại, tôi liên tục tự tử hết lần này đến lần khác. Ugh, cơn tuyệt vọng này, nỗi đau này, sự bóng tối này!
Nhưng bây giờ tôi đã có sức mạnh. Tôi đã lập khế ước với chính mình. Với năng lượng cảm xúc này, tôi sẽ thoát khỏi căn phòng kín vào năm 2021!
Cho đến bây giờ, tôi đã bị ràng buộc bởi dòng thời gian. Cho dù tôi có đi xa đến đâu trong quá khứ và tương lai, tôi cũng chỉ là một con côn trùng bò trên chiều thời gian. Nhưng bây giờ tôi đang vượt qua cả thời gian!
Với tất cả sức lực của mình, tôi đẩy theo hướng siêu thời gian và vượt lên trên năm 2021.
Tôi biết có một sự hiện diện vô cùng to lớn ở đó. Đó là một sợi dây - vô số phiên bản khác nhau của năm 2021, hàng ngàn biến thể của cơ thể tôi, được kéo thành một cuộn dây quay.
Hình bóng của một người nhảy múa nhẹ nhàng phía trên cuộn phim. Đó là Eruna. Em ấy mỉm cười chậm rãi. Như thường lệ, em ấy giơ một tay thẳng về phía trước theo hình khẩu súng lục.
''BANG!''
Bây giờ tôi biết em ấy đang làm gì. Em ấy đang chiếu phiên bản dòng thời gian của riêng mình, một khối sự kiện mong manh bị đóng băng trong thời điểm này, và sau đó xóa các sự kiện đã sửa đổi của tôi khỏi chuỗi thời gian để đưa sự kiện của em ấy trở lại.
Tôi ngay lập tức hiện thực hóa khẩu súng trường và khai hỏa trong thế giới nội tâm của mình. Những viên đạn bay theo hướng siêu thời gian, mở khóa các khối sự kiện đóng băng của em ấy, khiến chúng bị lệch khỏi dòng thời gian. Các sự kiện không thể kết nối với chuỗi thời gian bị phá vỡ thành vô số mảnh vỡ, phân tán theo mọi hướng và sau đó biến mất, xóa khỏi dòng thời gian.
"Chị đã trở lại! Chị đã quay trở lại rồi, onee-chan! Chị đã quay lại với chúng ta! Nói xong, Eruna biến hình.
Những sợi chỉ cuồn cuộn dữ dội; năm 2021 đang được làm sáng tỏ. Thời gian không ràng buộc lấp lánh rồi tụ lại và đan xen vào chính nó. Vô số sợi dây thời gian được kết nối, ràng buộc với nhau thành một tấm vải thời gian.
Những sợi chỉ thời gian, nhuộm bởi máu và xác chết của tôi, được dệt lại với nhau. Những sợi chỉ đỏ đen phủ đầy máu me và chết chóc chồng lên nhau. Số lượng sợi chỉ dường như vô tận được buộc lại với nhau tạo thành một tấm vải đen tuyền, tối hơn bất kỳ đêm nào và sâu hơn bất kỳ sự trống rỗng nào.
Tấm vải bay trong không khí như thể có chủ đích. Nó lao tới Eruna và bám vào chiếc áo choàng trắng tinh của cô, sau đó tự dệt một cách phức tạp thành hình dạng ba chiều.
Một chiếc váy - một chiếc váy siêu thời gian. Eruna mặc chiếc váy của năm 2021, nhuộm máu và cái chết của tôi.Chiếc váy nhẹ nhàng đung đưa.
Eruna duyên dáng nhảy ra khỏi cuộn và lao về phía tôi. Tôi vội vàng nổ súng, nhưng trước khi tôi có thể phản ứng, em ấy đã đá vào đầu tôi. Tôi mất thăng bằng và lao thẳng vào năm 2021. Tôi sẽ được may vào chiếc váy của Eruna vào năm 2021.
''Onee-chan, cảm ơn chị! vì chị đã may cho em một bộ quần áo đẹp như vậy.''
"Chị không quan tâm đến chiếc váy của em! Chị không phải vì em mà tự sát!''
Bằng cách nào đó, tôi đã cố gắng đứng dậy, nhưng trước khi tôi có thể thở, Eruna đã đuổi kịp tôi. Khẩu súng đã biến mất. Điều duy nhất tôi có thể dựa vào là cơ thể của chính mình.
Chúng tôi tiến tới năm 2021 trong cuộc chiến khốc liệt. Từ bên trong chiếc váy của Eruna, tôi chiến đấu chống lại em ấy. Trong bối cảnh vô số cái chết đẫm máu của tôi, chúng tôi hướng tới tương lai. Tôi cố gắng đấu tranh để giành chiến thắng trong tương lai của tôi.
Đúng vậy, đây sẽ là thời điểm kết thúc, năm 2021 cuối cùng của tôi.
''Chị sẽ đánh em! Chị sẽ đánh bại em. Chị sẽ thoát khỏi căn phòng kín này!''
Bốn mùa lưu chuyển. Ánh nắng mùa xuân ấm áp nhường chỗ cho mùa hè oi bức. Gió thu mát mẻ biến thành cái lạnh của mùa đông. Chúng tôi chạy càng lúc càng sâu hơn trong hành lang khép kín của thời gian, và ở nơi sâu nhất, bức tường cuối cùng xuất hiện trong tầm mắt của chúng tôi: Ngày 31 tháng 12 năm 2021. 23 giờ 59 phút 59 giây!
Đây chính là nó! Đã đến lúc quyết định trận chiến này một lần và mãi mãi!
Tôi sẽ tung ra tuyệt chiêu đặc biệt của mình! Đợi đã, chiêu thức đặc biệt? Cái gì? Liệu tôi có tuyệt chiêu đặc biệt nào không?
À, có phải tôi quên mất rồi phải không? Tôi là thám tử tối cao. Hiện tại, tôi đang cố gắng phá vụ án giết người trong phòng khóa cuối cùng. Và chiêu thức đặc biệt của vị thám tử tối cao này là gì? Chỉ có thể có một mà thôi!
Tôi hét lên với tất cả sức lực của mình:
"BARITSU...!"
Nói một cách đơn giản, letterpress là hình thức in nổi sử dụng một máy ép cơ học để ép một bề mặt được quét mực lên giấy, từ đó tạo ra một sản phẩm in. Mực được quét dính vào phần bề mặt nổi lên – vốn thể hiện những hình ảnh, văn bản cần in được xếp trên bề mặt tương tự như một con dấu cao su. Bartitsu là một môn võ thuật chiết trung và phương pháp tự vệ ban đầu được phát triển ở Anh vào năm 1898–1902, kết hợp các yếu tố của quyền anh, jujitsu, đánh gậy và kickboxing của Pháp. Năm 1903, nó được bất tử bởi Sir Arthur Conan Doyle, tác giả của những câu chuyện bí ẩn Sherlock Holmes