“Khò khò.”
“Ngủ trên sofa của nữ thần là tội bất kính đấy.”
“Đánh thức bằng sốc điện đúng là có thể đánh bay cơn buồn ngủ.”
“Nó thuộc cấp độ sét đánh đấy. Vậy mà cậu chỉ tỉnh giấc thôi sao?”
“Sau khi phục sinh một lần thì vết thương sẽ chẳng còn gì cả.”
“Phục sinh luôn rồi sao. Nếu đây là mạng trong trò chơi thì số mạng sẽ bị giảm, còn xét theo một mặt thì cậu ở đây đang sở hữu vô hạn mạng sống nhỉ.”
“Thế thì chuyển sinh dị giới vất vả thật đó, mỗi người chỉ có thể chết đi một lần thôi.”
“Vẫn có người chuyển sinh sở hữu năng lực phục sinh hoặc tua ngược nữa. Và đa số đều do dự khi sử dụng loại sau.”
“Đúng là nếu có thể dễ dàng làm lại thì cảm xúc cũng vơi đi một nửa nhỉ.”
“Tôi có hơi lo lắng liệu cậu có đang cảm thấy chuyện lặp lại chuyển sinh là điều đơn giản không đấy.”
“Không sao đâu, lúc nào tôi cũng dùng toàn lực hết. Tôi là người đàn ông không quên đi bản tâm ban đầu mà.”
“Đúng là cậu vẫn luôn hăng hái, mặc dù đa số kết cục đều chẳng ra thể thống gì.”
“Quả nhiên dễ dàng chạy theo chiến trận cũng không tốt sao.”
“Đúng là thế. Sức chiến đấu của cậu ở dị giới nào cũng vô địch cả. Cậu dày kinh nghiệm quá rồi đó.”
“Thế thì lần này hãy đi theo phương châm không chiến đấu vậy.”
“Ít nhất thì cậu hãy tính tới chuyện đó sau khi rút thăm đi. Lỡ như gặp kỳ tích rút trúng dũng sĩ mà lại không chiến đấu thì khá là khổ đấy.”
“Namoshin cũng từng làm được nên tôi nghĩ chắc không sao đâu.”
“Cậu không mang hình tượng dũng sĩ lý tưởng nào trong lòng à.”
“Nếu là dũng sĩ harem thì tôi cũng có mơ ước đó.”
“Một gã đàn ông đáng khinh miệt. Ý tôi là tâm tình của một dũng sĩ cơ.”
“Ưm… Cơ bản thì tôi cũng muốn cứu người đang gặp rắc rối.”
“Thế thì tốt.”
“Kế đó là dựng flag với các cô gái đáng yêu nếu có cơ hội.”
“Rốt cuộc vẫn là tâm hạ tiện.”
“Nhưng tôi nghĩ với mấy kiểu như thế này thì mong muốn giá trị tương ứng là điều đúng đắn mà. Không mong người khác đáp lại tức là không để họ trả ơn đó.”
“Đúng là thế giới tất cả đều dịu dàng chỉ có trong anime dành cho trẻ em nhỉ.”
“Trong đó cũng có dạng người thánh thiện không giúp người là không thể chịu được nên cũng tuỳ vào trường hợp nữa.”
“Nếu cái tôi có thể tạo ra lợi ích cho người khác thì đó cũng là một dạng quan hệ tốt ấy chứ.”
“Tức là cứu người và nhắm tới harem chính là quan hệ win-win còn gì.”
“Cậu vừa mới dùng phương pháp bao biện cho ý kiến bản thân của bọn người hay nói nhảm đấy.”
“Khó khăn quá đi. Nghĩ lại thì chuyên nữ thần trông nom tôi cũng là sự dịu dàng vô điều kiện nhỉ?”
“Đây là công việc.”
“Nữ thần khô khan cũng thật tuyệt vời.”
“Nhưng cậu cứ ở lỳ tại không gian của người khác đến mức này thì tôi cũng dần hiểu cảm xúc của mấy người đang làm việc tại nhà rồi.”
“Công việc mà được làm hết việc nhà thì chẳng phải toàn chuyện tốt sao?”
“Nếu là công việc thì tôi chỉ muốn giữ mối quan hệ như thế này thôi. Và đã đến giờ chuyển sinh rồi.”
“Thế thì lào gào xào. Từ bạn có bút danh naitarou, [chiếc áo gối của nhà trọ mà nhân vật chính ở lại trong thể loại dị giới mê cung].”
“Có vẻ cậu sẽ không cần phải chiến đấu thật rồi, ít nhất là về phương diện vật lý.”
“Đúng là trong thể loại dị giới mê cung thì nhà trọ cũng là khu vực an toàn nữa. Chuyện có thể làm chắc là hỗ trợ nhỉ.”
“Hẳn là vậy rồi. Có thêm chỉ định là nhà trọ mà nhân vật chính ở nên tần suất sử dụng cũng có vẻ cao nữa.”
“Ngoài thiết lập thì lựa chọn thế giới quan cũng rất quan trọng. Tôi nên chọn kiểu nào đây?”
“Đúng là không chỉ vật chuyển sinh, mà cả lựa chọn thế giới quan cũng sẽ giúp ích rất nhiều trong việc giảm thời gian chờ. Mặc dù ngay từ chuyện cậu trở thành áo gối thì đã khỏi phải suy tính rồi.”
“Mở rộng thế giới quan quá thì sẽ dễ nổi tiếng, vậy nên chọn thế giới trong hộp chắc cũng không tệ lắm. Thế giới này cũng là một dạng hộp và dễ chịu nữa.”
“Chỉ vì dễ chịu thì cậu cũng không nên ở lỳ như vậy đâu.”
“Chuyện đó thì phải tuỳ vào năng lực hành động của tôi rồi.”
“Đúng vậy đấy.”
-------------------------------------------------------------------
“Trong hộp… Cũng đúng, đây là thế giới chỉ thuộc về mình. Cũng không có gì đáng phải để ý cả…”
“Tôi về rồi nè.”
“Mừng cậu về, hôm nay sẽ là hình phạt nhét hộp.”
“Vừa về mà đã khốn khổ quá đi.”
“Chỉ lộ đầu ra khỏi hộp mà cậu vẫn bình thản nhỉ.”
“Ngoài chuyện không thể cử động thì cũng không có vấn đề gì lớn cả.”
“Tôi thật sự đang nghĩ liệu cậu có phải cố ý canh thời gian để quay về không đấy.”
“Thời điểm chết đâu có dễ điều chỉnh như vậy đâu.”
“Cái đó thì… cũng đúng. Cho dù có thể tự sát thì cậu vẫn không biết được tình trạng bên này.”
“Vậy thì báo cáo đi nhỉ.”
“Cậu là chiếc áo gối của nhà trọ mà nhân vật chính ở lại trong thể loại dị giới mê cung phải không.”
“Đúng vậy, tôi đã chuyển sinh vào thế giới roguelike giống như hồi làm mảnh đất trước kia.”
“Là dạng mỗi lần đi vào là bên trong mê cung sẽ thay đổi nhỉ.”
“Đúng vậy, theo thế giới quan ở đây, những vật phẩm quý trọng đạt được từ mê cung có thể mang lại lợi ích cho kinh tế quốc gia. Gần mê cung thường xuất hiện rất nhiều cửa hàng như tiệm bán vũ khí, hoán đổi tiền hay nhà trọ.”
“Mỗi lần đều thay đổi vật phẩm rơi ra thì đúng là sẽ tạo ra môi trường kinh doanh nhỉ.”
“Do đó, những quốc gia sở hữu mê cung lớn đều rất giàu có.”
“Ừm, đầu đề xem như khá là tốt.”
“Tiện thể thì nơi tôi ở là một khu vực nằm tại đất nước lớn nhất thế giới, và khỏi phải nói rằng nơi đó cũng tồn tại mê cung lớn nhất thế giới. Tên của nó là ‘Đại Mê Cung Tinh Tú,’ là mê cung trong truyền thuyết chưa từng có ai đặt chân đến tầng sâu nhất.”
“Trong thế giới quan kiểu này thì nơi nhân vật chính hoạt động phải như thế mới được.”
“Nhân tiện, tôi là chiếc áo gối trong một căn phòng của nhà trọ vắng khách tên Thi Đình.”
“Mỗi cái tên là đã không ổn rồi.”
“Chủ tiệm thường nói rằng vì các mạo hiểm giả quay về từ mê cung sẽ ngủ say như chết nên mới có cái tên ấy.”
“Cho dù là thật đi nữa thì cũng không nên đặt tên như vậy đâu.”
“Và nhân vật chính của thế giới này là một cô gái tên Laila, mạo hiểm giả cấp A.”
“Mạo hiểm giả chứ không phải dũng sĩ ư.”
“Laila là mạo hiểm giả đã vượt qua rất nhiều mê cung từ nhỏ, và cô ấy đến đây để thách thức mê cung lớn nhất thế giới. Vì là người vùng xa nên cô ấy đến trọ tại Thi Đình, một nơi có tiền trọ khá rẻ.”
“Ừm ừm, nhân vật chính từ xa đến nhà trọ vắng người. Vừa đủ để độc chiếm phòng trọ nhỉ.”
“Tôi đã xem rất nhiều lựa chọn và thiết lập thế giới nên đã điều chỉnh như vậy.”
“Và rồi cậu chọn nữ giới.”
“Ehe.”
“Tôi sẽ đâm một thanh kiếm vào hộp.”
“Tay nữ thần vừa nãy còn đang trống mà. Dù sao thì tôi đã né bên trong rồi.”
“Cậu khéo thật đấy. Vậy thì nếu là áo gối trong phòng nữ giới thì cậu có thể thoả thích làm gì thì làm nhỉ.”
“Ban đầu thì tôi cũng nghĩ vậy, nhưng có vẻ độ khó của Đại Mê Cung Tinh Tú rất khó khăn với Laila. Mỗi khi cô ấy quay về là lập tức ngủ say như chết.”
“Và cậu không thể nghịch phá một người như vậy?”
“Do cô ấy cũng thay đồ luôn ở nhà tắm công cộng nữa. Thật đáng tiếc.”
“Thêm một thanh kiếm.”
“Vẫn có thể né. Mỗi khi tỉnh dậy thì cô ấy dùng bữa rồi tiến vào mê cung. Sau đó là quay về và ngủ say như chết. Laila lặp đi lặp lại điều đó suốt một tháng.”
“Nhân vật chính nhưng cũng không phải thuận lợi thẳng tiến từ đầu nhỉ. Tiện thể thì tôi nghĩ cậu sẽ vui mừng kiểu được nữ giới nằm trên mình chứ.”
“Ban đầu tôi cũng nghĩ mình hưởng lợi đó.”
“Thêm một thanh kiếm.”
“Úi chà nguy hiểm quá. Laila đúng là một cô gái có diện mạo không tồi… nhưng dường như rất mệt nên cô ấy chảy dãi khá nhiều.”
“Chuyện đó thì đúng là… Không, cậu nhất định sẽ vui mừng chứ.”
“Ban đầu tôi cũng nghĩ mình lên được đó.”
“Thêm một thanh kiếm.”
“Tư thế khổ quá đi. Nhưng mà khi nước dãi khô lại thì hôi lắm. Chủ nhà trọ lúc nào cũng lộ vẻ quái dị mà giặt tôi.”
“Tôi thì nghĩ đây là do cậu tự làm tự chịu khi gắn thêm vị giác.”
“Tại vì tôi muốn ngửi mùi tóc sau khi tắm nên cũng không hối hận lắm.”
“Thêm một thanh kiếm.”
“Vẫn được… vẫn làm được…”
“Đã năm thanh kiếm rồi đấy, rốt cuộc bên trong đó như thế nào rồi vậy?”
“Tôi có tự tin vào độ khéo léo của mình. Chỉ là trôi qua rất nhiều thời gian mà vẫn không đạt được thành quả như mong muốn nên Laila càng ngày càng thất vọng. Vì vậy, tôi nghĩ mình cũng sắp sửa nên nhấc mông lên làm gì đó.”
“Gối có mông à?”
“Chỉ là ẩn dụ thôi mà, nữ thần kỳ quá đi.”
“Thêm hai thanh kiếm.”
“Chuẩn bị có hơi khổ rồi.”
“Trong hộp đã bị đâm bảy thanh kiếm rồi thì cậu đừng chỉ hơi khổ.”
“Trước tiên, tôi phát động thiết lập mình mang vào, [khi trọ lại nhà trọ thì thể lực sẽ hồi phục hoàn toàn] và giúp Laila có một buổi sáng khoẻ mạnh.”
“Đúng là nếu ngủ một đêm tại nhà trọ trong trò chơi thì vết thương nặng nhẹ gì cũng hoàn toàn được chữa trị nhỉ. Không biết là do năng lực tái sinh của nhân vật hay là do nhà trọ nữa.”
“Trong trường này thì là áo gối cơ. Sau khi Laila trở nên khoẻ mạnh, tôi tự giới thiệu bản thân.”
“Áo gối mà nói chuyện thì chắc cô ấy kinh ngạc lắm nhỉ.”
“Laila đã bất tỉnh.”
“Không chỉ là kinh ngạc nữa.”
“Vì không còn cách nào, tôi đành để cô ấy ngủ một đêm và chào đón buổi sáng khoẻ mạnh.”
“Không phải sẽ thành vòng lặp vô hạn đấy chứ.”
“Về khoản đó thì tôi đã khuyên nhủ bằng năng lực nói chuyện của mình đó. Và tôi nói với cô ấy rằng, ‘Có lẽ cô sở hữu tài năng, nhưng thực lực lại không đủ. Hãy để tôi cho cô mượn sức mạnh.’”
“Sức mạnh của áo gối ư?”
“Nếu dùng tôi để ngủ thì sẽ được đưa đến không gian ảo mộng đặc thù và có thể luyện tập với các huấn luyện viên mà tôi chuẩn bị.”
“Có hơi không giống với áo gối cho lắm, áo gối lại có sức mạnh như vậy ư?”
“Quên mất, thứ tôi bao bọc là chiếc gối nhồi vỏ trấu.”
“Vừa hợp với nhà trọ rẻ tiền nhỉ.”
“Cũng không có ý nghĩa gì đặc biệt cả.”
“Thế thì tiếp tục đi.”
“Vì lần này không chiến đấu nên tôi sẽ chuẩn bị hình ảnh tưởng tượng của những người mà bản thân từng đối đầu.”
“Hừm, đúng là có khá nhiều người cậu từng chiến đấu trong quá khứ, rất vừa vặn để huấn luyện.”
“Trận đầu là ác linh.”
“Không thèm khoan nhượng với người sợ ma.”
“Đúng như dự đoán, cô ấy lập tức bất tỉnh.”
“Hẳn rồi. Mà trong mê cung không có ma vật dạng đó sao?”
“Ma vật thì ổn, nhưng có vẻ ác linh hàng thật thì không được.”
“Vậy là ma vật và ác linh được phân loại khác nhau ư.”
“Dù sao thì vì độ khó cao quá nên tôi đã giảm xuống vào lần tiếp theo.”
“Tôi không tin tưởng lời của cậu đâu.”
“Trận thứ hai là Axolotl.”
“Đúng là yếu, yếu nhưng lại khó ra tay quá.”
“Đúng như dự đoán, Laila quá buồn cười nên không thể ra tay.”
“Buồn cười thì ngoài dự kiến.”
“Vì cô ấy phàn nàn rằng không thể đối đầu với con Axolotl đáng yêu như thế này nên tiếp theo là Bahamut (mèo).”
“Lần này là không khoan nhượng thật.”
“Đúng như dự đoán, cô ấy thua tối tăm mặt mũi.”
“Hẳn rồi. Với lộ trình huấn luyện theo tiêu chuẩn của cậu thì tôi không nghĩ cô ấy sẽ được huấn luyện gì đâu.”
“Tạm thời thì ở độ khó cao nhất chính là nữ thần đó.”
“Đừng tái hiện tôi ở dị giới.”
“Nhân tiện thì Laila đã cười khỉnh một cái và không ngần ngại lao tới chém nữ thần.”
“Chà, có lẽ tôi nên tới giáo huấn cô ta một chút nhỉ.”
“Dù sao thì cô ấy cũng bị thuấn sát giống tôi như mọi khi.”
“Thế thì cũng được. Nhưng vì cậu xâm phạm bản quyền hình ảnh của tôi nên thêm ba thanh kiếm.”
“Với cơ thể người thì sắp sửa không ổn rồi.”
“Cơ thể người bị nhét vào trong hộp và cắm thêm 10 thanh kiếm thì không thể nào chỉ không ổn được.”
“Nữ thần muốn nhìn bên trong không?”
“Tôi xin phép từ chối.”
“Tiện thể thì do ở trong mơ nên cô ấy sẽ không chịu sát thương ngoài hiện thực.”
“Nếu là thật thì sẽ biến thành xác chết nghĩa đen đấy.”
“Nhưng nếu chết ở trong giấc mơ thì cơ thể sẽ bị co giật.”
“Ác mộng cũng vừa phải thôi.”
“Kích thích lắm luôn.”
“Thêm một thanh đại kiếm.”
“Cái này thì làm sao… A, né được rồi.”
“Chiếc hộp rộng một mét với thanh đại kiếm dày 80cm đấy.”
“Nữ thần muốn nhìn bên trong không?”
“Tuyệt đối không.”
“Tuy nhiên, những người mà cô ấy chiến đấu trong mơ là cường giả mà ma vật trong mê cung không thể nào so sánh. Dù bị đập ra bã trong mơ, nhưng kỹ năng chiến đấu cần thiết để sinh tồn trong Laila dần đơm hoa kết trái.”
“Nghĩ đến chuyện phải chiến đấu với mấy con quái vật cậu từng gặp từ trước đến nay thì tôi cũng muốn giảm nhẹ hình phạt cho tội bất kính vừa nãy đấy.”
“Chỉ giảm nhẹ thôi ư? Laila dần có thể tiến sâu trong mê cung và luôn trở về với vẻ mừng rỡ.”
“Cảm nhận được mình mạnh lên thì phải vui rồi.”
“Cô ấy đáng yêu đến mức sẽ lao đến tôi mỗi khi quay về đó.”
“Vì cậu là áo gối mà, nhưng vẫn thêm một thanh kiếm.”
“Có thể cố không… Ngon, làm được rồi.”
“Hình như tôi vừa nghe thấy âm thanh mà cơ thể con người không nên phát ra đấy.”
“Nữ thần muốn nhìn bên trong không?”
“Cho dù có chuyện gì thì cũng tuyệt đối không.”
“Khi có thể thực hiện chuyển động lý tưởng ngoài hiện thực thì tài năng cũng sẽ phát triển nhanh hơn. Cô ấy đã có thể dễ dàng hạ gục đối thủ có trình độ cỡ sư phụ Benizake rồi đó.”
“Anh ta đúng là Ma Vương chuyển sinh nhỉ.”
“Tuy vậy, vì là chủng tộc ở dị giới nên cô ấy sẽ không thể địch lại Tanaka-san đâu.”
“Sức mạnh của Tanaka-san trong lòng cậu cũng ghê gớm thật đấy.”
“Tại vì anh ta là cường giả có thể tiến vào top 5 trong lòng tôi.”
“Đến mức đó sao. Tôi phải cập nhật độ nguy hại trong danh sách nhân vật nguy hiểm rồi.”
“Đối với tôi thì đứng số một là nữ thần đó.”
“Gấp đôi số kiếm đã đâm.”
“Úi chà cái này thì quả nhiên là không thể rồi. Vì thế nên màn ảo thuật thoát khỏi hộp đã thành công.”
“Vỗ tay. Cơ mà cậu làm ảo thuật làm gì?”
“Ơ? Không phải cái này là để chuẩn bị cho màn ảo thuật thoát khỏi hộp sao?”
“Không phải, đây chỉ đơn thuần là hình phạt thôi.”
“Mà quay lại câu chuyện nào. Sau khi rèn luyện cơ thể tại mê cung và rèn luyện tinh thần trong giấc mơ, Laila bất giác đã thăng lên mạo hiểm giả cấp S. Cuối cùng thì cô ấy đã thành công đặt chân đến tầng cuối cùng của Đại Mê Cun Tinh Tú. Ai da, khuôn mặt khẩn trương lúc ấy khá là tuyệt đó.”
“Cậu nói như thể đã tận mắt nhìn thấy vậy.”
“Tại vì cô ấy đã mang tôi theo.”
“Không phải đó là đồ của nhà trọ ư.”
“Laila tin chắc mình sẽ đặt chân đến tầng cuối cùng nên đã mang áo gối nhị cẩu theo để chứng kiến bộ dạng hào hùng của bản thân đó.”
“Áo gối nhị cẩu.”
“Đại cẩu hình như đang ở nhà cô ấy.”
“Vậy sao, thế thì mời cậu kể lại khung cảnh ở tầng cuối.”
“Truyền thuyết nói rằng tầng cuối sẽ xuất hiện vật phẩm siêu hiếm, nhưng kẻ canh giữ nơi đó cũng được xem là nhân vật mạnh nhất thế giới.”
“Đúng là tầng cuối tại mê cung lớn nhất thế giới thì phải xuất hiện trình độ ấy rồi.”
“Đúng vậy, tôi không ngờ người đó lại xuất hiện ở đây.”
“Không lẽ là người quen chuyển sinh của cậu à?”
“Vâng, tên của kẻ đó là… Yamada.”
“Ai vậy?”
“Ủa, nữ thần không biết sao?”
“Lần đầu tôi mới nghe đấy. Khoan, đúng là tôi có ký ức từng chuyển sinh một hai người tên vậy rồi.”
“Để xem nào, cái cách gọi tương ứng mà nữ thần biết…”
“Chỉ mỗi cái tên Yamada thì tôi không thấy tên nào tương ứng đâu.”
“Là anh trai kim giờ.”
“Tương ứng thật. Người đó tên là Yamada à?”
“Ai da, thật là một màn tái ngộ cảm động lắm luôn.”
“Không lẽ bên ấy cũng nhận ra cậu ư?”
“Đúng vậy, chúng tôi đã hào hứng kể chuyện xưa đó.”
“Đừng bỏ nhân vật chính qua một bên mà đi nói chuyện chuyển sinh.”
“Yamada cũng vui mừng vì có người khiêu chiến xuất hiện sau mấy nghìn năm.”
“Là cùng loại như thanh kiếm dũng sĩ lần trước, vì quá khó không ai xuất hiện nên quá rảnh rỗi à.”
“Và rồi trận chiến một chọi một giữa Yamada và Laila bắt đầu. Những pha giao chiến mướt mồ hôi diễn ra trước mắt khiến ai cũng phải hít một ngụm.”
“Tôi thì chỉ trông thấy một chiếc áo gối đang rơi ở bên cạnh thôi. Tiện thể thì Yamada mang hình dáng như thế nào?”
“Là một nhân viên văn phòng trong trang phục công sở bình thường đó.”
“Quá không hợp phong cảnh rồi.”
“Anh ta nói đây là bí quyết để giảm thời gian chờ.”
“Ra là vậy, đúng là cũng có cách làm ấy.”
“Và trận chiến đi đến hồi kết. Sức mạnh của người chuyển sinh dị giới như Yamada đúng là rất mạnh, nhưng chợt chuyển động của anh ta trở nên chậm đi. Laila nhắm vào sơ hở ấy mà giành chiến thắng.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Anh ta nói rằng nghĩ tới chuyện nếu để lỡ cơ hội này thì sẽ phải chờ vài nghìn năm nữa nên đã thả lỏng.”
“Khổ thật nhỉ. Mặc trang phục công sở suốt mấy nghìn năm cũng đau khổ thật.”
“Thực tế thì anh ta còn cảm thấy thông cảm vì bị sự quyết tâm của Laila đánh động con tim nữa.”
“Quả nhiên là kim tốt.”
“Và như thế, Laila đã nhận được vật phẩm Nguyện Ước Tinh Tú, vật phẩm có thể đáp ứng một lời ước bất kỳ. Tiện thể thì Yamada do quá rảnh chẳng có gì vui nên đã chuyển sinh rồi.”
“Quả nhiên là phần lớn đời người đều rảnh rỗi thì nhìn lại cũng thấy trống trải nhỉ.”
“Và đã sắp sửa đến lúc tạm biệt.”
“Cậu cũng gặp thời khắc cuối cùng sao.”
“Laila đã trở thành mạo hiểm giả nổi tiếng nhất trên thế giới, nhưng tâm thám hiểm của cô ấy vẫn chưa hao mòn. Cô ấy đã lên đường vì truy cầu những mê cung mình còn chưa vượt qua. Vì nhân vật chính không còn ở trọ nữa nên cuộc đời tôi cũng chấm dứt.”
“Không phải nhân vật chính ấy mang đi là được sao. Chỉ áo gối thôi thì vẫn có thể mua mà.”
“Tại tôi nghĩ được ỷ lại vẫn có gì đó không đúng, cả cô ấy cũng chấp nhận điều đó.”
“Đúng là tuy có ơn rèn luyện, nhưng tương lai phía trước vẫn là câu chuyện về nhân vật chính nhỉ.”
“Bỏ lại lời cảm tạ sâu sắc và cái ôm của bộ ngực căng tràn, cô ấy thanh thản mà rời đi.”
“Đến cuối cùng lại là khiêu khích tôi sao.”
“Ái chà, xin đừng dùng hộp. Tôi không thể thực hiện cùng một phương pháp nữa đâu.”
“Lần này cậu lại né tránh à.”
“Về quà thì có hai thứ, nhưng một cái đã mất rồi.”
“Ồ, tại sao vậy?”
“Tại vì tôi đã dùng Nguyện Ước Tinh Tú cho lần thoát ra vừa nãy.”
“Chỉ vì cho tôi xem ảo thuật mà cậu lại dùng vật phẩm có thể đáp ứng một điều ước bất kỳ ư?”
“Laila đã đưa Nguyện Ước Tinh Tú cho tôi làm quà tặng và nói rằng, ‘Tôi đã đáp ứng được nguyện vọng tự mình vượt qua Đại Mê Cung Tinh Tú, do đó tôi sẽ tặng anh thứ này.’”
“Cô ấy không có ham muốn gì nhỉ.”
“Cô ấy là người muốn tự mình thoả mãn ham muốn của mình đó.”
“Ra là vậy. Còn cậu thì tại sao lại dùng vào chuyện như thế này.”
“Cũng giống như Laila đó. Với lại nếu có thể khiến nữ thần bớt nhàm chán thì nó cũng có đủ tác dụng rồi.”
“… Dù sao thì tôi cũng là loại người tự làm việc mình muốn.”
“Tiện thể thì còn một món quà khác, chính là [kim giờ cây thế giới] đã rơi ra từ Yamada.”
“Không phải đây là vật phẩm kỷ niệm của người đó ư?”
“Không đâu, anh ta đã đưa cho tôi và nói, ‘Chuyển sinh dị giới và kết thúc đời mình mà cứ lưu luyến ngẫm lại quá khứ cũng không tốt. Đây chính là minh chứng tình bạn với cậu.’”
“Quả nhiên là kim tốt. Thế này thì đã đủ bộ kim giờ và kim phút rồi.”
“Đã có dịp thì dùng chúng làm đồng hồ thôi nhỉ.”
“Tôi không cần kim giây vật chất tối đâu đấy.”
Thi Đình: nhà trọ xác chết