Nữ thần: “Cậu muốn trở thành gì khi chuyển sinh dị giới?” Tôi: “Xương sườn của dũng sĩ”

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3531

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Web Novel - Chương 13: Dĩa cà ri của dũng sĩ

“Jingle bells, jingle bells, jingle all the way~”

“Cậu có thể ngừng nhuộm màu giáng sinh trong không gian của nữ thần không?”

“Có sao đâu. Nữ thần hình như lúc nào cũng trải qua giáng sinh một mình mà.”

“Người như cậu cũng dám nói vậy hử?”

“Ơ? Trước khi chết đi thì tôi từng ăn tiệc với anh hàng xóm vào một năm trước đó.”

“Không thể nào… không thể nào… Thế có nghĩa là tôi còn kém cả cậu ư?”

“A, nhưng mà trong lúc chuyển sinh thì tôi hầu như đều đón giáng sinh một mình cả.”

“Không ai muốn làm tiệc giáng sinh với vật vô sinh hay thứ không phải loài người đâu.”

“Mấy lúc làm xương sườn dũng sĩ hay tai heroine thì có tính không nhỉ?”

“Nếu đối phương không nhận thức sự tồn tại của cậu thì không thể tính.”

“Lúc làm kim đồng hồ với các anh em thì lại bận công kích đám sướng đời nên cũng không có thời gian để mừng giáng sinh.”

“Đôi lúc mấy vị thần của thế giới cậu từng phá hoại sẽ phàn nàn nên làm gì cũng điều độ thôi.”

“Có mấy vị thần nhỏ mọn đến mức tức giận với những chuyện người chuyển sinh dị giới làm ư?”

“Vị thần bị đánh bại lúc cậu hoá thành ổ khoá gắn trên rương báu là người đầu tiên đấy.”

“Vị thần đó là chúa sáng thế à?”

“Cơ bản thì tôi luôn phản bác rằng đám thần bị hạ mới có lỗi, nhưng nếu cậu làm quá thì chuyện cả đám kéo nhau tố tụng cũng không lạ nên vừa phải thôi.”

“Vậy thì hôm nay tôi sẽ cùng tận hưởng tiệc giáng sinh với nữ thần vậy.”

“Thật đáng tiếc, đã đến giờ chuyển sinh rồi.”

“Ôi không, full-course dinner dành cho dịp giáng sinh mà tôi đã cất công chuẩn bị…”

“Tôi sẽ ăn trong hai ngày nên cậu yên tâm đi.”

“Món quà mà tôi dùng để trao đổi…”

“Tôi sẽ nhận nên cậu yên tâm đi.”

“Nữ thần không có quà cho tôi sao?”

“Vậy thì tôi sẽ cho cậu tuỳ ý lựa chọn một thiết lập cheat.”

“Yay~. Vậy thì tới lượt hộp trưng cầu, từ bạn có bút danh Okuyama Chihiro, [dĩa cà ri của dũng sĩ].”

“Liên quan đến dũng sĩ nhỉ.”

“Để xem nào, về thiết lập cơ bản thì quả nhiên không thể thiếu chuyện thích cà ri rồi.”

“Đúng là nếu dũng sĩ ghét cà ri thì cậu sẽ không có dịp xuất hiện thật.”

“Còn lại là phải xem bản thân sẽ trở thành thể khái niệm hay vật chất.”

“Kiểu như tất cả những chiếc dĩa mà dũng sĩ ăn cà ri sẽ là cậu, hoặc là chiếc dĩa cà ri mà dũng sĩ ăn được cố định nhỉ.”

“Thôi chọn cái sau vậy.”

“Nếu dũng sĩ rất thích cà ri thì chắc được đấy.”

“Còn lại là giới tính của dũng sĩ.”

“Lần này tôi không cấm, nhưng nam nữ có quan hệ gì chứ?”

“Tôi không thể hứng tình trước khung cảnh một gã đàn ông ăn ngon lành đâu.”

“Tự dưng tôi lại muốn cấm rồi.”

“Ôi không.”

“Cậu hãy nghĩ tới tâm tình của nữ dũng sĩ khi biết rằng chiếc dĩa cà ri mà mình yêu thích lại hứng tình khi nhìn bản thân ăn đi.”

“Được người khác nhìn cũng không tệ?”

“Tên nào tên này cũng không ra gì. Nếu có thêm fetish như vậy thì tôi sẽ cho phép.”

“Nhưng tôi muốn dũng sĩ có thêm chút xấu hổ.”

“Nhanh quyết định đi.”

“Vậy thì thế này đi. À đúng rồi, tôi đã để sẵn bánh kem trong tủ lạnh rồi đó.”

-------------------------------------------------------------------

“Món quà giáng sinh mà cậu ta chuẩn bị lại là một sợi dây chuyền khá là đẹp đấy. Chỉ một thiết lập cheat có hơi ít quá rồi.”

“Tôi về rồi nè.”

“Người vừa rời đi vào đêm vọng lễ giáng sinh lại trở về vào giáng sinh.”

“Ủa? Không lẽ mới trôi qua một ngày ư?”

“Nói chính xác thì vừa mới qua ngày thôi. Có vẻ như thời không nơi này so với chỗ cậu chuyển sinh bị vặn vẹo rồi.”

“Chuyển sinh dị giới về cùng ngày cũng mới lạ thật nhỉ.”

“Trông nhẹ nhàng như vậy thì chắc là ít drama lắm.”

“Giờ là lúc báo cáo. Đầu tiên thì chúng ta phải kể về dũng sĩ trước đã.”

“Cũng phải, mặc dù đó chỉ là một dũng sĩ thích cà ri thôi.”

“Đó là một nữ dũng sĩ tên Rian Meric.”

“Đơn giản nhưng cũng không tệ lắm.”

“Rian là một thiếu nữ mang thể chất yếu ớt vì căn bệnh bẩm sinh.”

“Dũng sĩ mà lại có thiết lập hư nhược sao.”

“Mỗi khi giày xéo bầy ma vật tấn công ngôi làng thì cô ấy đều phải thở hồng hộc.”

“Thiếu nữ mang thể chất yếu ớt vì căn bệnh bẩm sinh sẽ không đi giày xéo bầy ma vật đâu.”

“Bởi vì cô ấy là dũng sĩ dạng cheat nhận gia hộ khủng bố từ thần linh.”

“Vậy nên mới có nhược điểm là thể chất yếu ớt nhỉ.”

“Cuộc gặp gỡ giữa tôi và Rian là vào năm cô ấy 10 tuổi, thời điểm Rian dùng tay không mà tắm máu của Tướng quân Darcamom, cánh tay phải của Ma Vương.”

“Một đứa trẻ mười tuổi thật kinh khủng.”

“Vì mùi máu hôi tanh, Rian cảm thấy khó chịu nên không thiết ăn, cộng thêm mệt mỏi sau chiến đấu nên đã gục xuống mặt sàn. Cảm thấy lo lắng cho Rian, cha mẹ cô ấy đã làm món ăn đến từ dị quốc vừa được truyền bá gần đây để giúp cô bé khoẻ lại.”

“Và đó là cà ri?”

“Đúng vậy, là curry.

“Phát âm tốt đến mức thừa thãi.”

“Sau khi lấy lại cảm giác thèm ăn nhờ mùi hương của gia vị đánh bay mùi máu tanh trên người, Rian lần đầu tiên ăn cà ri.”

“Tắm đi đã. Bộ cô bé nằm gục xuống sàn trong trạng thái đó luôn ư.”

“Ngay lập tức, vì sự ngon miệng ấy mà căn bệnh của Rian nhanh chóng được phục hồi.”

“Cà ri có sức mạnh đấy sao?”

“Đó là tác dụng từ [vật phẩm chữa căn bệnh bất trị] trong thiết lập cheat tôi được nhận đó.”

“Không ngờ cậu lại có lựa chọn tốt như vậy.”

“Tiện thể thì tôi là chiếc dĩa bằng gỗ rất rẻ tiền được mua từ thương nhân tại khu vực ấy.”

“Chất lượng lại quá tệ. Nhưng không ngờ cậu lại không được chú ý trước đó đấy.”

“Vì tôi là [dĩa cà ri của dũng sĩ] nên tôi đã trở thành dĩa cà ri mà Rian lần đầu tiên ăn.”

“Ra là vậy, trước đó thì chỉ là một chiếc dĩa bình thường nhỉ.”

“Chinh phục cả điểm yếu duy nhất, Rian đã trở thành một dũng sĩ giỏi giang chỉ trong vài năm.”

“Dù sao thì hồi 10 tuổi cũng đã đánh bại cánh tay phải của Ma Vương rồi.”

“Vào những ngày đại thắng hay kỷ niệm, Rian đều ăn cà ri mà mình yêu thích, bằng tôi.”

“Cái chữ cuối tạo cảm giác hơi khó chịu.”

“Mặc dù hơi xa vùng trọng điểm, nhưng tôi vẫn có được đôi chút hưng phấn.”

“Nghe ác cảm thật đấy. Mà Rian vẫn liên tục ăn cùng một chiếc dĩa ư.”

“Rian là đứa trẻ rất dễ mang cảm tình với đồ vật. Cô ấy có hơi mê tín và thích sử dụng vật phẩm vì những kỷ niệm đẹp với chúng.”

“Ra là vậy. Vì kỷ niệm ngày mình ăn cà ri ngon lành và cơ thể được cải thiện nên cô bé mới trân trọng cậu nhỉ.”

“Không phải, tôi được đối xử như chiếc dĩa được sử dụng vào ngày kỷ niệm thảo phạt Tướng quân Darcamom.”

“Ưu tiên chiến công hơn cơ thể mình sao.”

“Có vẻ như đó là đối tượng lần đầu tiên đánh trúng cô ấy một đòn.”

“Suy nghĩ không giống như một đứa trẻ 10 tuổi tí nào.”

“Rian có tật thu thập rất nhiều thứ. Chẳng hạn như là vũ khí của Tướng quân Darcamom, quân kỳ của Tướng quân Darcamom, Tướng quân Darcamom.”

“Không phải là đi nhồi bông người ta đấy chứ?”

“Là để ngâm formalin.”

“Đến cả ý tưởng cũng nguy hiểm không kém.”

“Ồ, là mail từ cựu Spacious này.”

“Đang lúc báo cáo mà.”

“Hình như anh ta cũng vừa chuyển sinh thành nhân vật tay phải của Ma Vương nhưng lại chết rất nhanh. Có vẻ anh ta đã bị đánh đến chết bởi một bé gái tại ngôi làng mình tuỳ tiện xâm lược.”

“Bổ sung cho báo cáo luôn.”

“Không ngờ cũng có người cùng hoàn cảnh nhỉ.”

“Quan sát kém quá.”

“À, về lý do ngâm formalin thì có vẻ đối phương giống như cá nên Rian cảm thấy rất đáng yêu.”

“Hẳn rồi. Và ý tôi đang nói là về cái phần cá đấy.”

“Và sau khi đến tuổi 15, Rian đánh bại Ma Vương và cứu rỗi thế giới.”

“Đẩy phát đến cuối luôn. Không có câu chuyện thám hiểm gì ư?”

“Ngôi làng bên cạnh lâu đài Ma Vương là ngôi làng của Rian đó.”

“Thế giới thật nhỏ bé.”

“Sau khi tắm máu Ma Vương bằng tay không, Rian được tán tụng là dũng sĩ, nhưng đồng thời cô ấy cũng cảm thấy thật trống rỗng.”

“Tắm máu kẻ địch lớn nhất đời mình bằng tay không thì đúng là cảm thấy trống rỗng rồi.”

“Rian tự hỏi rằng sống cuộc đời còn lại trong thân phận dũng sĩ liệu có ý nghĩa gì không.”

“Về khoản đấy thì lại nghiêm túc.”

“Dũng sĩ chính là kẻ hành động với dũng khí, thế nên Rian suy nghĩ rằng mình phải sống một cuộc đời ra dáng dũng sĩ.”

“Ối chà, thật giỏi quá. Dù sao thì hầu hết cuộc đời dũng sĩ sau khi đánh bại Ma Vương đều an bình hoặc tan nát cả.”

“Và Rian hạ quyết tâm trở thành chủ tiệm cà ri.”

“Xét theo một mặt, lựa chọn như vậy trong thân phận dũng sĩ đúng là cần dũng khí thật.”

“Cô ấy muốn ban tặng cơ hội thay đổi cuộc đời của mọi người trên thế giới thông qua món cà ri đã thay đổi đời mình, ‘Chỉ cần ăn cà ri là có thể đánh bại cả Ma Vương.’

“Chỉ vì ăn cà ri cũng không có nghĩa sẽ đánh bại được Ma Vương đâu, mặc dù đúng là cô ấy làm được thật.”

“Dũng sĩ mở một tiệm cà ri nhãn hiệu dũng sĩ ở vương quốc kề cận.”

“Lợi dụng thân phận dũng sĩ nhỉ.”

“Địa điểm là khu đất vàng phía trước lâu đài.”

“Quả là dũng sĩ.”

“Ban đầu thì mọi người cảm thấy hiếm lạ nên đến thử, nhưng lại có rất ít khách quen tiếp tục tới cửa tiệm.”

“Hương vị không ngon sao?”

“Chín phần dân chúng đều theo trường phái cơm Hayashi.”

“Lý do cực kỳ nhảm nhí.”

“Hơn nữa, Ma Vương còn sống sót đã dựng cửa tiệm cơm Hayashi tại bên kia đường.”

“Ma Vương lại đi vào Vương quốc như lẽ hiển nhiên vậy.”

“Làm tôi nhớ tới cái chuyện ở thế giới nào đó.”

“Phải rồi nhỉ, đúng là có thế giới như vậy thật.”

“Tên cửa tiệm là [Ma Vương Hayashi].”

“Ma Vương là người Nhật ư?”

“Không phải, tên Ma Vương là Cumin.”

“Còn không thèm chỉnh sửa, cơ mà nghe khá là đáng yêu.”

“Đó là một Ma Vương nữ theo kiểu chị gái hơi đáng sợ.”

“Ma Vương theo kiểu chị gái hơi đáng sợ đấy lại bị một nữ dũng sĩ 15 tuổi tắm máu đấy.”

“Ma Vương Cumin cũng sở hữu sức chiến đấu ưu việt, nhưng cô ta nhận ra việc thống trị thế giới bằng sức mạnh sẽ không thể hoàn thành khi có dũng sĩ quá cheat. Vì vậy, Ma Vương định truyền quá sự thơm ngon của cơm Hayashi, dùng mỹ vị ấy mà thống trị mọi người.”

“Thuyết minh về vụ cơm Hayashi nghe chẳng thuyết phục tí nào.”

“Tuy nhiên, thực tế thì cửa hàng của Ma Vương Cumin đạt thành công lớn, rất nhiều người dân bắt đầu thờ phụng Ma Vương Cumin. Ai cũng trở thành người không thể sống mà không có cơm Hayashi.”

“Đó có thật là cơm Hayashi không vậy?”

“Rian phiền não trong cửa hàng heo hút. Cứ thế này thì sẽ lỗ mất.”

“Phiền não vô cùng thực tế.”

“Cô ấy nghĩ rằng tắm máu Ma Vương Cumin sẽ nhanh hơn nhiều.”

“Dũng sĩ đáng sợ thật đấy.”

“Chỉ 2, 3 lần thì sẽ không đủ.”

“Tôi tự dưng muốn ủng hộ Ma Vương ghê.”

“Dũng sĩ vừa đổ cà ri còn bán chưa hết lên tôi vừa tiếp tục suy nghĩ.”

“Cậu nhảy ra cứ như vừa nhớ lại vậy.”

“Tôi nói rằng, ‘Nếu muốn hơn thua thì phải hơn thua bằng cửa hàng.’

“Một chiếc dĩa lại nói chuyện?”

“Rian kinh ngạc vì tôi đột nhiên nói từ bên dưới cà ri, nhưng sau khi ăn xong cà ri và bình tĩnh nghĩ lại thì cô ấy chấp nhận rằng chuyện gì cũng có thể xảy ra.”

“Chiếc dĩa đựng cà ri mình đang ăn đột nhiên nói mà lại đợi tới ăn hết mới suy tính thì chắc phải thích cà ri lắm.”

“Trước tiên thì tôi giải thích rằng mình là người chuyển sinh thành chiếc dĩa cà ri của dũng sĩ và đã chữa trị căn bệnh của Rian. Cô ấy tin tưởng hoàn toàn mọi điều tôi nói.”

“Không ngờ cô ấy lại tin đấy.”

“Tôi cũng rất bất ngờ, vì vậy nên tôi đã hỏi rằng sao cô lại tin tưởng dễ dàng như vậy.”

“Hiếm khi lại thấy cậu bất ngờ.”

“Cô ấy nói rằng mỗi khi đang ăn cà ri thì chiếc dĩa lại run run, rồi mỗi khi ăn cà ri bằng chiếc dĩa này thì cô lại tràn trề sức mạnh giống như kỳ tích.”

“Nhắc mới nhớ, cái dĩa này sẽ hứng tình mỗi khi nữ giới ăn cà ri nhỉ. Cái sau thì do cậu dùng thiết lập ư?”

“Đúng thế, mỗi khi ăn bằng tôi thì cô ấy sẽ lên một cấp độ.”

“Một người thích cà ri ăn bằng chiếc dĩa đó suốt năm năm thì cấp độ cũng không ít đâu.”

“Sức mạnh vốn có của cô ấy đã là cheat rồi nên vụ này chỉ như sai số mà thôi.”

“Ảnh hưởng lớn nhất chính là sử dụng thiết lập cheat lên một kẻ cheat nhỉ.”

“Tiện thể thì tôi cũng nói chuyện mình sẽ hưng phấn trước khuôn mặt ăn cà ri ngon lành của cô ấy.”

“Nói luôn sao.”

“Cô ấy đã cảm ơn tôi.”

“Đối phương cũng là biến thái ư?”

“Không phải. Rian nói rằng đó là cảm tạ trước việc có thể truyền tải niềm vui khi ăn cà ri một cách ngon lành của bản thân.”

“Ái chà, cảm giác tội lỗi.”

“Quả nhiên là cả tôi cũng cảm thấy tội lỗi.”

“Cậu yếu đuối trước mấy đứa trẻ thẳng thắn thuần khiết nhỉ.”

“Ờ thì sau đó Rian cũng bắt đầu lâng lâng nên tôi nghĩ rằng cô ấy cũng có tố chất.”

“Phải chi tôi không nghe chuyện này.”

“Quay trở lại câu chuyện, tôi thuyết phục cô ấy rằng bạo lực là điều không tốt nên cả hai đã suy nghĩ phương pháp vực dậy cửa tiệm.”

“Nhìn từ bên cạnh thì chẳng khác gì một kẻ đang lẩm bẩm với chiếc dĩa cà ri.”

“Trước tiên là nội thất. Việc xếp những chiếc lọ ngâm ma vật trong formalin mà Rian từng đánh bại từ trước đến nay thật sự rất áp bức.”

“Kinh dị thật đấy.”

“Cả Ma Vương Cumin đến thám thính tình hình kẻ địch cũng khóc.”

“Thuộc hạ bị ngâm formalin mà xếp thành hàng thì kể cả Ma Vương kiểu chị gái có chút đáng sợ cũng sẽ khóc thôi.”

“Cô ấy chạy đi vì Rian nói rằng muốn trang trí cả cô ta lên.”

“Với đối tượng có thể sẽ làm thật nên chạy là phải.”

“Tiếp theo là ngừng tấn công Ma Vương Cumin mỗi khi người ta đến tiệm. Ít nhất cũng tha cho người ta trong giờ kinh doanh đi.”

“Ma Vương cũng không nản lòng nhỉ.”

“Ma Vương Cumin cũng thích cà ri đó.”

“Dù vậy thì cũng không cần đi tới cửa tiệm của dũng sĩ từng tắm máu mình chứ.”

“Và chỉ với hai việc này thì lượng khách ra vào đã được cải thiện rất nhiều.”

“Hẳn rồi.”

“Cả Ma Vương Cumin cũng đến ăn cà ri mỗi ngày.”

“Chắc Ma Vương đấy thích cà ri lắm.”

“Mặc dù cô ta lúc nào cũng khóc cả.”

“Nỗi sợ hãi khảm sâu trong tâm hồn.”

“Tại vì thỉnh thoảng cô ta bị Rian dắt ra sau quán.”

“Cái này thì ai có lỗi đây.”

“Hiện tại thì tỉ lệ khách hàng là 3:7, quả nhiên cơm Hayashi của Ma Vương Cumin vẫn chưa hết nổi tiếng.”

“Vốn chín phần người dân thuộc trường phái cơm Hayashi nên tôi nghĩ thế cũng tốt rồi.”

“Rian suy nghĩ đối sách, nếu ngâm Ma Vương Cumin vào formalin thì cửa hàng ấy cũng sẽ sụp đổ.”

“Người ta là khách quen số một của quán nên hãy thương tình chút đi.”

“Tôi đập cà ri vào mặt của Rian mà mắng, ‘Làm như thế thì chẳng khác nào cô công nhận cà ri của mình thua kém cơm Hayashi.’

“Dũng sĩ bị dĩa cà ri đập cà ri vào mặt.”

“Rian vừa liếm cà ri bị đập vào mặt vừa khóc mà hối lỗi.”

“Cái thiết lập thích cà ri làm hỏng câu chuyện rồi.”

“Với lại cô ấy cũng có chút vui.”

“Cô ấy đúng là kẻ biến thái sẽ trở nên hưng phấn khi bị nhìn nhỉ.”

“Tôi đã nói rằng, ‘Nếu không biết lý do không thể thắng thì cứ đi thám thính kẻ địch.’

“Ra là vậy. Nếu là cửa tiệm mang tỉ lệ cao nhất nước thì đi xem một lần cũng tốt.”

“Rian và tôi cải trang mà lẻn vào cửa tiệm của Ma Vương Cumin.”

“Cái dĩa cà ri bằng gỗ thì cải trang thành gì chứ?”

“Tôi được gắn thêm một chiếc nơ.”

“Ara, đáng yêu quá.”

“Rian thì đội xác nhồi bông của Tướng quân Darcamom.”

“Đội đầu người quen lên mà cải trang thì kinh dị quá đấy.”

“Bên trong cửa tiệm rất sạch sẽ, bầu không khí yên tĩnh do được trang trí theo kiểu cổ điển, cả lúc ăn uống cũng cảm nhận được sự dịu dàng dễ chịu.”

“Khác hẳn với cửa tiệm xếp đống ma vật ngâm formalin nhỉ.”

“Nhưng thái độ của nhân viên hơi tệ.”

“Ồ, như thế nào?”

“Mấy người đó liên tục nhìn về phía bọn tôi, chỉ bắt chuyện thôi cũng giật mình sợ hãi.”

“Dũng sĩ đội đầu ma vật dạng cá và chiếc dĩa biết nói.”

“Ma Vương Cumin đến xem xét tình hình cũng khóc lóc mà chạy vào bếp.”

“Dù sao cũng là đầu của thuộc hạ từng là cánh tay phải mà.”

“Nhưng cơm Hayashi ngon thật đó.”

“Cái dĩa biết ăn ư?”

“Tôi có thiết lập chỉ cần đặt lên là biết được mùi vị.”

“Không ngờ cậu lại tìm ra cái thiết lập đó đấy.”

“Tại tôi nghĩ rằng nếu chia sẻ hương vị giống nhau thì có lẽ sẽ được tính là hôn gián tiếp.”

“Sở khanh.”

“Nhưng mà nó cũng có ích để tôi phân tích hương vị trong cà ri do Rian làm đó.”

“Cũng phải. Tiện thể thì món của bên nào ngon hơn?”

“Là cà ri của Rian. Tôi đã nói rằng kể cả người theo trường phái cơm Hayashi như bản thân cũng cảm thấy cà ri của cô ấy ngon hơn.”

“Phát ngôn phản bội từ chiếc dĩa cà ri mà mình yêu quý.”

“Rốt cuộc thì bọn tôi nhận định được rằng tuy hương vị tốt hơn, nhưng nội thất, thái độ và ngoại thất của cửa hàng lại thua kém người ta.”

“Nội thất với thái độ nhân viên thì vừa nghe rồi, nhưng ngoại thất thì mới nghe lần đầu.”

“Cũng giống nhau cả đó. Mấy lọ ngâm thuộc hạ của Ma Vương Cumin trong formalin đều được xếp thành hàng.”

“Tại sao không cải thiện chung với nội thất đi? Thế thì cái sở thích cà ri của Ma Vương thường lui tới cũng kinh thật đấy, ngoài ra còn có ba phần khách hàng.”

“Ngay khi rút tất cả về và biến thành cửa tiệm bình thường thì số lượng khách hàng đã ngang bằng nhau.”

“Hẳn rồi.”

“Ma Vương Cumin cũng bắt đầu có thể nở nụ cười mà đến.”

“Ma Vương vậy mà có thể quên đi mối hận trước đây nhỉ.”

”Bỗng một ngày, Ma Vương Cumin nói rằng, ‘Tôi từng che giấu mà đến ăn cà ri của cửa tiệm này và đã bị giam cầm bởi nó. Mỗi khi ăn cà ri chất chứa cảm xúc với món ăn của Rian lại khiến tôi cảm thấy hạnh phúc.’

“Bị giam cầm đến mức vượt qua nỗi sợ mà ăn luôn nhỉ.”

“Ngoài ra cô ấy cũng bảo rằng mình không ghét người vẫn tiếp xúc bình thường với bản thân dù từng chém giết khi xưa.”

“Tôi thì không nghĩ kẻ xếp thuộc hạ bị ngâm formalin thành hàng và tắm máu mỗi lần gặp mặt là bình thường đâu. Với lại chẳng phải cô ta bị tẩn từ một phía ư.”

“Cô ta vừa đỏ mặt vừa nói rằng bị đấm cũng rất sướng.”

“Bộ thế giới này toàn là biến thái à?”

“Ma Vương đã độc thoại như thế.”

“Lại còn độc thoại, tại sao cậu lại nghe thấy chứ?”

“Vì dĩa cà ri được đưa ra cho Ma Vương Cumin vào lúc ấy là tôi.”

“Cậu cũng được sử dụng để kinh doanh à?”

“Vốn dĩ tôi không được dùng, nhưng vì một lần hiếm hoi không đủ số lượng nên Rian đành chọn mà dùng.”

“Đưa chiếc dĩa mình yêu quý cho Ma Vương thì chắc cũng mở lòng không ít rồi.”

“Và Ma Vương Cumin lên cấp.”

“Đúng là cậu có tác dụng như vậy.”

“Tiện thể thì thương tổn tích luỹ từ trước đến nay do Rian cũng được hồi phục.”

“Dù sao thì đó cũng là lựa chọn cheat.”

“Rốt cuộc, cả hai cửa tiệm không nhường nhịn mà cạnh tranh cướp đoạt khách hàng lẫn nhau.”

“Thế thì tốt rồi.”

“Và thời điểm chia tay đầy bi thương giữa tôi và Rian cũng đến.”

“Hai người đã thân thiết vậy mà.”

“Vì lên cấp quá nhiều nên Rian khó mà điều chỉnh sức mạnh. Vào một hôm, trong lúc rửa tôi thì Rian hắt xì một cái và lỡ tay bẻ tôi làm hai.”

“Gậy ông đập lưng ông từ thế giới khác.”

“Ngay khi nghĩ rằng mình sẽ chết đi thì tôi đã nói lời tạm biệt với Rian. Cô ấy vừa chảy nước mắt mà xin lỗi.”

“Hắt xì mà xử luôn thì cũng đành chịu thật.”

“Tôi nói rằng, ‘Đây chính là nhân quả, thứ mang hình dạng rốt cuộc cũng sẽ mất đi. Chỉ cần có thể nhìn thấy bóng dáng dũng sĩ đầy giỏi giang kể cả sau khi đánh bại Ma Vương của cô cũng đã khiến tôi mãn nguyện.’

“Cũng phải nhỉ, một khi đã là vật chất thì sẽ đánh mất vào một lúc nào đó thôi.”

‘Tôi rất thích khuôn mặt ngon lành mỗi khi ăn cà ri của cô, và cũng hưng phấn nữa.’

“Cái câu cuối thừa thãi quá rồi.”

“Rian đáp rằng cô ấy cũng vậy.”

“Chắc không phải cái cuối đâu nhỉ?”

“Vì có hơi lâng lâng nên chắc là cái sau đó.”

“Tôi sẽ quên đi ký ức này.”

“Và như thế, tôi đã quay về trong cảm xúc hơi buồn tủi.”

“Tôi thì nghĩ cậu khá là thoả mãn rồi đấy chứ.”

“Cũng phải. Tuy không phải quan hệ yêu đương, nhưng tôi cũng nghĩ đó là một dĩa sinh tốt. Có lẽ là thoả mãn giống như hồi Leapris vậy.”

“Dĩa sinh… nghe cứ lạ tai thế nào. Nhưng mà cậu vẫn quay về?”

“Rốt cuộc thì Rian đã tự cố gắng bằng chính sức của mình, điều tôi có thể làm trong thân phận dĩa chỉ là chữa căn bệnh bất trị, lên cấp và hỗ trợ cửa hàng thôi.”

“Với dĩa thì quá đủ rồi.”

“Nếu quay lại đây thì chắc là tôi cũng chưa hoàn toàn thoả mãn thật.”

“Giúp cậu thoả mãn cũng mệt thật đấy. Vốn cậu còn chẳng chịu chuyển sinh dị giới cho ra trò nữa.”

“Giờ thì là quà mang về.”

“Tôi nói trước, nếu là đống ngâm formalin thì dẹp đi.”

“Thế thì cái này dùng làm quà giáng sinh cho người khác vậy.”

“Quả nhiên là cậu mang no về.”

“Tôi còn nhớ công thức nấu cà ri của Rian, hay là để tôi nấu bây giờ nhé?”

“Được đấy. Tuy ăn cà ri vào giáng sinh có cảm giác hơi sai, nhưng mà hôm qua tôi cũng ăn hơi nhiều rồi.”

“Cô ăn phần của hai người trong một bữa ư?”

“Bánh kem vẫn còn đấy, với lại tôi cũng có một món quà giáng sinh cho cậu.”

“Là gì vậy?”

“Một quyển nhật ký dày. Kiểu gì cậu cũng thường xuyên quay về nên cứ thử ghi chú lại đi.”

Full-course dinner thường là một bữa ăn gồm 3 phần: món khai vị, món chính và món tráng miệng. Tuỳ vào người nấu hoặc nhà hàng, bữa ăn có thể được thêm các món khác. Tên này được lấy từ Coriander (rau mùi/ngò rí) và Turmeric (nghệ) Darcamon đảo lại từ Cardamom (bạch đậu khấu) Formalin, hay còn gọi là dung dịch metan, thường được dùng để tẩy uế hoặc bảo quản các mẫu sinh vật. Cơm Hayashi là một món ăn phổ biến ở Nhật Bản theo phong cách phương Tây. Món ăn này khá giống cơm cà ri. Là nội dung của tác phẩm “Hội chứng muốn sống bình an tại dị giới” của cùng tác giả Cumin là Thì là Ai Cập