Cuộc sống thật tồi tệ, trong khi nó không đáng phải như vậy.
Thực ra, nó là một đống cứt khổng lồ.
Đây chính là cảm giác thật lòng về cuộc sống thời cấp hai của tôi. Tôi biết, có lẽ mọi người đang nhủ thầm rằng một thằng nhóc mới học cấp hai thì lảm nhảm cái quái gì vậy? Nhưng mà, biết sao được bây giờ, đó chính là những cảm nhận thực sự của bản thân tôi.
Đã từng có một cậu nhóc tên là Mukawa Shota, một cậu nhóc bình thường có thể bắt gặp ở bất cứ đâu trên đất nước này, hay làm những trò ngốc nghếch với bạn bè, thỉnh thoảng cũng học hành nghiêm túc, và thầm thương trộm nhớ những cô nàng xinh đẹp.
Cậu có một khuôn mặt bình thường, không đẹp trai cũng chẳng xấu xí. Chiều cao hơi thấp hơn mức trung bình một chút, học lực không ổn lắm nhưng lại khá tốt trong thể thao. Cậu là thành viên của câu lạc bộ tennis và hay chơi cùng bạn bè vào dịp cuối tuần. Ngoại trừ việc Mukawa Shota đến từ một gia đình có mẹ đơn thân và gặp nhiều khó khăn về tài chính, thì cậu là một thiếu niên không có cá tính hay sắc màu gì đặc biệt.
…
Nhưng rồi một ngày nọ, Mukawa Shota – con người cũ của tôi, đã hoàn toàn sụp đổ. Tôi đã bị hủy hoại bởi bàn tay của những đứa con gái ác quỷ, và sự phản bội ấy khiến trái tim tôi tan nát đến cùng cực, cuối cùng, tôi thậm chí còn không thể rời nổi căn phòng của mình.
…
Những ngày tháng tiểu học của tôi rất hạnh phúc.
Còn quãng thời gian cấp hai là địa ngục.
Sự khác biệt giữa hai giai đoạn này là quá lớn, bởi vì tôi đã tận hưởng những năm tiểu học của mình đến mức còn nghĩ rằng đồ chơi của mình sẽ vỡ vụn một cách kịch tính hơn nếu thả rơi chúng từ trên cao. Cậu bé từng hào hứng đến trường mỗi ngày giờ đây đã trở thành một kẻ hikikomori chính hiệu.
….
Bước ngoặt trong cuộc đời tôi xảy đến khi mẹ không thể chịu nổi khi nhìn thấy tôi như vậy, nên bà đã gửi tôi đến sống với ông bà ngoại ở quê. Tại vùng nông thôn đó, tôi đã được chữa lành bởi sự ấm áp của ông bà những con người tử tế nơi đây, và dần dần lấy lại được cảm giác là một con người lần nữa.
Sống trong một căn nhà nhỏ vùng nông thôn, chỉ cách nhà hàng xóm một vài phút đi bộ, lúc đó đối với tôi giống như thiên đường vậy, khi tôi vẫn còn quá lo lắng về ánh mắt của mọi người.
Từ từ, nhưng chắc chắn, những vết thương lòng của tôi bắt đầu lành lại. Khi những vết sẹo trong tâm hồn đã dần hồi phục, tôi bắt đầu tập luyện để xóa bỏ sự ám ảnh của quá khứ, tôi bắt đầu chạy bộ và tập luyện thể lực như một phần của thói quen hàng ngày. Lúc đầu, cơ bắp tôi đau nhức không thể chịu nổi, nhưng cơn đau từ từ biến mất nhờ sự bền bỉ tập luyện.
Tôi cũng chăm chỉ học hành để rèn luyện trí não, môi trường yên tĩnh vùng quê cho phép tôi tập trung hơn, nên tôi đã có động lực để ngồi vào bàn học mỗi ngày, nhờ vậy, trí thông minh ngu ngốc của tôi đã trở nên trên mức trung bình một chút.
Khi đã trở nên khỏe mạnh và thông minh hơn, tôi bắt đầu chú ý đến ngoại hình và học cách ăn mặc. Tôi nghiên cứu các tạp chí và internet, dần dần, tôi bắt đầu cảm thấy bản thân đã trở thành một người đàn ông, một người mà sẽ không bị người khác chế nhạo.
Tôi chuyển đến một ngôi trường mới trong kỳ nghỉ xuân cuối cùng của cấp hai và đã trải qua hơn hai năm ở đó. Lúc này, tôi đã cao lên hơn mười centimet, mạnh mẽ hơn nhờ chế độ luyện tập hàng ngày. Tôi chuyển từ kính mắt sang kính sát tròng và cắt bỏ mái tóc dài phiền phức, nhìn từ trong gương, cứ như tôi đã trở thành một con người khác vậy.
Tôi dần lại được sự tự tin và vui vẻ, và đã có thể đối mặt được với cuộc sống ở ngôi trường cấp hai của mình, và vào khoảng thời gian bước lên trung học phổ thông, tôi gần như đã thoát khỏi nỗi ám ảnh của bản thân.
Ngôi trường cấp ba mà tôi theo học cũng là một nơi yên bình, tôi cố gắng cải thiện bản thân và giao tiếp với bạn bè xung quanh, những con quỷ của quá khứ khiến tôi hơi e ngại với đám con gái, nhưng không đến mức ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày của mình.
……
Rồi, đến một ngày, mẹ tôi kể về việc bà đã tái hôn.
Trở về nhà sau một thời gian dài, tôi được gặp cha dượng, một người đàn ông ôn hòa và tử tế, ông cũng có một cô con gái riêng, một cô bé nhỏ hơn tôi một tuổi, phong cách hơi nữ tính và dễ thương. Khi em gái kế của tôi lên cấp ba, họ đã quyết định kết hôn. Tôi thật sự không có lý do gì để phản đối khi thấy khuôn mặt hạnh phúc của mẹ sau tất cả những rắc rối đã gây ra cho bà, và tôi hết lòng ủng hộ cuộc hôn nhân của họ.
Họ của tôi được đổi từ “Mukawa” thành “Nijitani”. Tôi có cảm giác như thể tôi, từ một người chẳng có sắc màu, không có cá tính, đã trở nên đầy màu sắc như dải cầu vồng, và điều đó khiến tôi cảm thấy có một chút phấn khích.
Kể từ khi mẹ tái hôn, tôi được yêu cầu trở về sống cùng với gia đình mới, nơi tôi đã từng lớn lên. Dù bản thân thực sự không muốn quay lại, nhưng tôi không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận yêu cầu của mẹ.
Mẹ đã nhiệt tình gợi ý cho tôi Tenkain Gakuen, một ngôi trường cấp ba danh tiếng trong khu vực, nằm gần nhà tôi, và em gái kế của tôi cũng theo học ở đó. Vì không có vấn đề gì với học lực nên tôi đã đồng ý với mẹ mà không suy nghĩ gì nhiều.
Cuộc sống với gia đình mới của tôi không tệ chút nào, sự ấm áp khi dành thời gian với người thân thật dễ chịu, và tôi cảm thấy bớt lo lắng hơn về cuộc sống sắp tới của bản thân.
…..
Cuộc sống là bãi cứt khổng lồ.
Điều đó có lẽ đúng, nhưng cũng không hẳn là một thứ gì đó phải bi quan. Cuộc sống cũng có những khía cạnh thú vị đến bất ngờ.
Năm lớp mười một, tôi đã bắt đầu có những suy nghĩ như vậy.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Hôm nay lớp chúng ta sẽ có một học sinh mới”, giáo viên chủ nhiệm, Mizushima-sensei, thông báo.
Sau khi được giới thiệu, tôi bước vào lớp học và đứng trước bảng đen để tự giới thiệu bản thân với những người bạn học mới. Tôi lo lắng rằng mọi sự chú ý sẽ khơi lại nỗi ám ảnh trong quá khứ, nhưng tôi không hề run rẩy.
“Vâng, mình chuyển đến đây từ một ngôi nhà nhỏ vùng thôn quê, mình bị choáng ngợp bởi bầu không khí của một ngôi trường trên thành phố. Mình là Nijitani Shota, xin hãy nhẹ nhàng với mình.”
Tôi giới thiệu một cách hơi tự giễu rồi cúi đầu. Phản ứng nhận được cũng khá ổn, một vài tiếng cười khúc khích vang lên đây đó, tôi có thể cảm nhận được ánh mắt đánh giá của mọi người, nhưng cũng không tệ cho lắm.
Đó là một khởi đầu đẹp.
Đây là lần thứ hai tôi chuyển trường trong đời, nhưng là lần đầu tiên tôi chuyển đến một thành phố. Hơn nữa, bây giờ đã là cuối tháng tư, một thời điểm giữa năm rồi.
Bầu không khí thân thiện trong lớp học khiến cho nỗi lo lắng của tôi tan biến.
Được xếp vào chỗ ngồi tốt nhất, hàng ghế phía sau cùng cạnh cửa sổ, tôi vừa bước đi vừa đấm vào ngực, thở phào nhẹ nhõm khi vượt qua được rào cản đầu tiên.
“Rất vui được gặp cậu, Nijitani-kun.”
Tiếng một cô gái chào tôi trên đường đi. Không ngoảnh nhìn vào mặt cô ấy, theo phản xạ tôi đáp lại:“Rất vui được gặp cậu”. Tôi nghĩ rằng mình đã nghe giọng cô ấy ở đâu đó sau khi đi ngang qua, nhưng cũng không quan tâm lắm vì tôi chắc rằng mình sẽ nhớ ra sau này thôi.
Cô gái ngồi cạnh tôi có mái tóc dài che phủ khuôn mặt.
“Chào, rất vui được gặp.”
“Rất vui được gặp cậu…”
Cô ấy dường như không thích nói chuyện nhiều…. Vậy cũng tốt, dù ban đầu rất hào hứng chào hỏi, nhưng thực ra tôi vẫn có chút không thoải mái khi ở cạnh con gái. Những cô gái trầm tính như thế này lại dễ đối phó hơn.
Khi tôi đã ổn định chỗ ngồi, giáo viên chủ nhiệm liền nói.
“Bây giờ, chúng ta sẽ bắt đầu tiết sinh hoạt buổi sáng…”
Mizushima-sensei bắt đầu nói về những vấn đề cần thảo luận. Sau khi thành công hoàn thành phần khó khăn nhất của buổi sinh hoạt – chào hỏi trước lớp học mới, tôi bắt đầu cảm thấy thư giãn hơn và nhìn quanh lớp học một lần nữa. Nhiều học sinh tỏ ra nghiêm túc như thể đang ở một trường dự bị đại học, màu đen cũng là màu tóc chủ đạo.
Tôi nhìn về phía chỗ ngồi của cô gái đã chào tôi.
“.......”
Gió thổi qua cửa sổ làm tung bay mái tóc đỏ của cô ấy.
Mái tóc đỏ rực rỡ khiến tôi nhớ đến một ký ức đau đớn từ quá khứ.
Đây là lúc tôi phải nhìn nhận lại những suy nghĩ của bản thân vài ngày trước đó.
Cuộc sống đúng là một bãi cứt khổng lồ
Điều đó có lẽ đúng, nhưng cũng không hẳn là một thứ gì đó phải bi quan. Cuộc sống cũng có những khía cạnh thú vị đến bất ngờ.
……..
Một suy nghĩ thật sự nông cạn biết bao.
Tôi đã bị buộc phải hiểu rằng, cuộc sống là một đống cứt không cách gì giải thích được.
Mu (無) trong Mukawa (無川) có nghĩa là "không có", "vô", không có gì cả. Còn Niji (虹) trong Nijitani (虹谷) có nghĩa là cầu vồng. Sự thay đổi tên họ từ Mukawa sang Nijitani không chỉ là thay đổi về danh tính mà còn phản ánh sự chuyển biến nội tâm: từ cảm giác "vô hình", "vô sắc" sang trạng thái rực rỡ, nhiều màu sắc, như thể đã tìm thấy bản ngã mới hoặc ý nghĩa mới trong cuộc sống