Nữ sinh cao trung và anh đầu bếp

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành tên phản diện NTR nữ chính

(Đang ra)

Trở thành tên phản diện NTR nữ chính

Bạn nghĩ đây sẽ là một câu chuyện về phản diện hoàn lương? Không, anh chàng của chúng ta bị đưa vào tình thế không thể cứu vãn: Khi nhân vật phản diện đã cướp nữ chính khỏi tay nhân vật chính.

16 253

Thiếu Nữ Vùng Đầm Lầy!

(Đang ra)

Thiếu Nữ Vùng Đầm Lầy!

Gotou Juuzou

Thế là câu chuyện thấm đẫm nước mắt về anh - hay đúng hơn là cô ấy - bắt đầu từ đây.

2 2

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

Kata Rina

["tỷ lệ đụng quái trong game thánh sao lại có thể vô lí thế......?" ]

120 1207

Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Thợ Săn Quỷ Cấp Giới Hạn

(Đang ra)

Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Thợ Săn Quỷ Cấp Giới Hạn

치킨소년

Hết cách rồi. Tôi đành phải tự mình ngăn chặn bad ending vậy.

76 8084

Tận Thế: Tôi nhảy qua nhảy lại giữa việc biến nam rồi biến nữ

(Đang ra)

Tận Thế: Tôi nhảy qua nhảy lại giữa việc biến nam rồi biến nữ

Tiếu Bì Đích Ngũ Hoa Nhục

3. Tận thế phi điển hình, có yếu tố Cthulhu, nhưng sẽ không xuất hiện tà thần trong tác phẩm gốc, thế giới quan do bản thân tác giả đặt ra.

66 685

WN - Bữa ăn thứ 42: Côn trùng và dọn dẹp (2)

—Gián là tên của loài côn trùng mà mọi người thấy vô cùng ghê tởm.

Thứ sinh vật ấy rất đáng chú ý bởi sức sống phi thường, cả vẻ ngoài kỳ lạ với phần cơ thể đen bóng và đôi râu dài. Theo những gì tôi nghe được thì, ngay cả khi cổ và thân bị đứt lìa thì nó vẫn sống nhăn răng, và lý do cuối cùng về việc gặp ông bà là "Chết đói" do thiếu thức ăn và nước uống. Không rõ điều ấy có phải không, nhưng chuyện gây sốc như vậy “Có thể xảy ra” chứng tỏ sức chịu đựng của tụi nó cũng ghê gớm đấy.

Giống như cá vây tay và bọ tuế, chúng đều là hóa thạch sống đã tồn tại đến tận bây giờ mà không hề thay đổi hình dạng hàng trăm triệu năm trời. Đúng thế, chúng hẳn là đã trở thành loài thống trị trái đất rất lâu trước khi nhân loại bắt đầu thống trị–!

“...Thế, làm sao mà Tiểu Cường vô được phòng nhóc vậy…?”

“Đó là điều em cungx muốn biết đấy anh~~!”

Mahiru, người đang đứng trước cửa phòng 205 ở chung nấp sau lưng và nắm lấy vạt áo tôi ngay lúc vừa hỏi câu hồi nãy đang khóc thét.

“Ừm thì—-Nếu nói ra từ “con gián”... Thì Mahiru sẽ phát hoảng mất nên bây giờ tạm thời tôi gọi nó như vậy–là loài côn trùng có thể thò đầu lên bất cứ đâu miễn là có vết nứt trên sàn. Nên việc nó xuất hiện trong phòng Mahiru cũng chả có gì ngạc nhiên.

“Xem nào…vậy thì anh vào đây, nhưng, t-thực sự ổn với nhóc chứ?”

“Ư…V-Vâng, không sao ạ…!”

Dù Mahiru có làm sao đi nữa thì không đời nào co bé lại phản kháng việc dẫn một thằng con trai như tôi vô phòng đâu. Nhưng nhờ cô đối đầu với cháu “Tiểu cường” đấy có khi còn ngớ ngẩn hơn….Nói thật, tôi cũng sợ vô phòng cô bé vì nhiều lý do lắm…cơ mà…

“X-Xin lỗi anh vì đã nhờ anh làm việ c này ha…C-Chỉ là em không giỏi đối phó với côn trùng…”

….Nhìn anh mày đôi mắt ướt như thế chẳng phải không công bằng tí nào ư?

Hít một hơi thật sâu, tôi hạ quyết tâm và rồi xoay nắm cửa phòng cô bé.

Phần cấu trúc bên trong gần như là giống nhau. Nhà bếp ở ngay sau cửa trước, và cửa trượt dẫn đến phòng tắm thì ở sau nhà bếp lúc đứng trong này. Và ở cuối hành lang cũng có một căn phòng.

Nhưng mà có rất nhiều điểm khác biệt giữa phòng của bọn tôi.

Đầu tiên là mùi hương. tủ đựng giày sau cửa có nước hoa. Không như than khử mùi thô trong bếp tôi, hương cam nhẹ nhàng tỏa ra ấy khiến mình cảm thấy rất dễ chịu.

Thứ đập vào mắt tiếp đó là căn bếp trống kinh khủng. Gần như là chả có lọ gia vị hay là bát đĩa, và thậm chí bàn bếp cũng trống trơn. Có cái tủ lạnh nhỏ, nhưng mà lại chả có lò vi sóng, nồi cơm điện và máy nướng bánh mì trên đó.

Trông giống như phòng vệ sinh hơn là bếp đấy. Dù biết là nói thế cũng muộn rồi, nhưng thực sự trước khi găp tôi cô bé không thể nấu ăn hay làm gì cả…

Điều khiến tôi chú ý hơn bất cứ thứ gì khác chính là căn phòng nhìn thấy qua cánh cửa sau đang để mở, có lẽ là vì cô bé đã hoảng hốt trốn vô phòng tôi sau khi bắt gặp “tiểu cường”.

“....”

Tôi đứng sững người ra, vì—Những thứ vừa thấy là một căn phòng bừa bộn đầy quần áo vương vãi khắp sàn tới mức không cả có chỗ để đi.

…Giờ thì hiểu rồi. So với phòng này, chắc là phòng tôi vẫn sạch hơn nhiều.

Tham gia Hako Discord tại

Ủng hộ bản dịch tại