「Con gái lớn của Bá tước Dolknes, Yumiela Dolknes… Le-level 99.」
Trong Đại sảnh của Học viện Hoàng gia, giáo viên thẩm định level cùng mọi người trong phòng đều không thể thốt lên lời và nhìn chằm chằm vào tôi.
Và tôi nhận ra được rằng mình phải từ bỏ mục tiêu không được nổi bật của bản thân, và tôi nhớ được rằng mình có thể đạt được đến level 99 vì tôi cần phải thoát khỏi thực tại này.
Khi tôi được năm tuổi, tôi đã nhớ lại được những ký ức về tiền kiếp của mình và nhận ra rằng tôi đã tái sinh thành một nhân vật phản diện trong một trò chơi otome.
Kể từ khi còn nhỏ, tôi đã cảm thấy lạc lõng mỗi khi nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương rồi.
Tôi có một khuôn mặt như búp bê. Với mái tóc cùng đôi mắt đen tuyền, nó dường như có thể hấp thụ tất cả ánh sáng vậy.
Khi tôi nghĩ về ngoại hình của mình, tôi nhận ra được hình dáng của Kimono Nhật Bản cùng với sự hiểu biết của bản thân về một loại ngôn ngữ mà mình chưa bao giờ nghe thấy trước đây.
Và rồi từng chút một, tôi bắt đầu nhớ lại những ký ức của mình.
Được sinh ra ở Nhật Bản vào thời đại Heisei, tôi là một sinh viên đại học thích ở trong nhà và có lẽ đã bị thiệt mạng trong một vụ đâm xe trên vỉa hè.
Ký ức 20 năm trước ùa về trong tâm trí tôi cùng với hơi thở trở nên dồn dập và cảm giác trái tim đập nhanh dần đều.
Tôi cúi người xuống một cách vô thức, nhắm mắt hít thở thật sâu và cố gắng chịu đựng cho đến khi bình tĩnh lại.
Sau khi tôi cảm thất mình đã đủ bình tĩnh, kỳ lạ thay, lại có rất ít thứ để nhớ.
Tôi chỉ biết được tên mình là Yumiela Dolknes, năm tuổi và là một quý tộc. Tôi hầu như không nhớ được mình có rời khỏi phòng hay không, cũng như chẳng thể nhớ được bố mẹ của mình.
Người giúp việc dường như trốn tránh tôi và chăm sóc tôi ít nhất có thể, và chúng tôi rất ít trò chuyện với nhau. Và tôi không biết tên đất nước mình đang sống hay tình hình hiện tại.
Tôi chẳng có trí nhớ hay kiến thức, vậy nên tôi nhìn xung quanh căn phòng của mình để tìm kiếm thông tin.
Nội thất và quần áo trong phòng tương tự như Châu Âu thời Trung Cổ. Không có đồ dùng hiện đại như đồ điện, và những người hầu gọi chiếc đèn là công cụ của ma quỷ. Nó phát sáng với thứ gì đó giống như một cái vảy lấp lánh, nhưng hình dáng bên ngoài trông như một chiếc đèn lồng ở kiếp trước.
Dựa trên điều này, tôi đoán đây là một thế giới khác, không phải là trái đất, và tôi bắt đầu thu thập thêm thông tin.
Điều đầu tiên tôi làm đó là hỏi người hầu. Cho đến thời điểm này, tôi hiếm khi nói chuyện, nhưng vì việc này, nên tôi đã nói nhiều hơn, người hầu có vẻ ngạc nhiên, nhưng cô ấy cũng đã trả lời câu hỏi của tôi.
Tên của đất nước này là Vương quốc Balshine, tôi sống trong dinh thự của Bá tước Dolknes, và tôi là con gái cả. Cha mẹ tôi sống tại Thủ đô Hoàng gia và họ chưa từng trở lại lãnh thổ kể từ trước khi tôi được sinh ra.
Cha mẹ tôi xa lánh tôi vì tôi có mái tóc màu đen, và họ gửi tôi đến lãnh thổ của mình. Ở đất nước này, mái tóc đen được cho là có điềm xấu và là biểu tượng của sự tà ác.
Nhân tiện thì, việc lấy thông tin từ người hầu cho phần này rất là khó. Đó là cuộc chiến của những câu hỏi đơn giản và những câu trả lời gián tiếp.
À, thảo nảo những người hầu trong nhà chẳng thân thiện chút nào. Cha mẹ tôi, những người ghét tôi, là chủ nhân của họ, và tôi là một đứa trẻ tóc đen trầm lặng. Trông thật đáng sợ. Chẳng có gì ngạc nhiên khi tôi chạm vào họ; họ đều lảng tránh.
Giờ tôi đã biết chuyện gì đang xảy ra, tôi quyết định học đọc. Tôi đã nói chuyện với người hầu và nói với họ rằng tôi muốn học, và họ sẽ sớm nhanh chóng sắp xếp một gia sư dạy kèm nhanh chóng.
Sau khi học được cách đọc, tôi thường xuyên ghé thăm thư viện của nhà mình. Tôi đọc tất cả các loại sách từ sách tranh, lịch sử đến sách chính trị.
Do đó, tôi tin rằng đây là thế giới của trò chơi otome và tôi đã chơi ở kiếp trước. Tên của trò chơi đó là [ Ma pháp ánh sáng của nữ anh hùng ] hay còn được gọi là [ Hikayuu ].
Trong thế giới của kiếm và ma thuật, nhân vật nữ chính là một thường dân có thể sử dụng Ma thuật Ánh sáng và được đăng ký vào Học viện Hoàng gia. Cô ấy sẽ cùng với các đối tượng chinh phục để trở nên mạnh hơn và cuối cùng là đánh bại Quỷ Vương. Đó là cốt chuyện hoàng gia điển hình.
Cậu truyện được lặp lại xen kẽ giữa phần RPG như đánh bại quái vật với các mục tiêu chinh phục cùng với phần còn lại là cố gắng nâng cao mức độ thân mật với các mục tiêu chinh phục khi ở trong học viện.
Từ cái tên của tôi cùng với quốc gia mà tôi đang sống, tôi đã có thể đoán được chuyện gì sẽ xảy đến.
Tại Kikayuu, tôi, Yumiel Dolknes, là một nữ phụ phản diện. Tôi thường xuyên xuất hiện trong phần tại Học viện để quấy rối nữ chính và gây ra những phiền toái vụn vặt cho nữ chính. Khi câu chuyện tiến triển, thời lượng hiển thị của cô ấy giảm dần và vào thời điểm mà nữ chính bắt đầu cuộc hành trình đánh bại tên Quỷ Vương được hồi sinh, người chơi đã hoàn toàn quên mất cô ấy.
Nhưng đó không phải là kết thúc của Yumiela.
Khi câu chuyện chính kết thúc, còn một kết thúc phụ nữa. Khi họ đi đến lâu đài Quỷ Vương một lần nữa, sẽ có một tên trùm ẩn xuất hiện. Người chơi sau khi nhìn thấy nhân vật trùm ẩn đó sẽ nói, [ Ngươi chính là trùm ẩn sao! ]. Vâng, danh tính của tên trùm ẩn giấu mặt đó chính là tôi, Yumiela Dolknes.
Và tất nhiên, trùm ẩn còn mạnh hơn của Quỷ Vương nữa. Tôi sẽ thách thức họ ngay khi nhóm của họ đánh bại Quỷ Vương, và hầu hết mọi người chơi đều chọn bỏ chạy.
Ngay cả khi bạn đã sử dụng chiến thuật rất hiệu quả cho Quỷ Vương, giảm hiệu ứng ma thuật hắc ám cùng với trang bị kháng ma thuật hắc ám và ma thuật ánh sáng. Thêm vào nữa, nếu bạn chọn vòng tấn công vật lý, bạn sẽ chết vì ma thuật hắc ám cao cấp.
Hikayuu là một trò chơi khác lạ, nơi mà phần otome cùng RPG được cân bằng. Mỗi một kẻ thù đều có điểm yếu của chúng; chiến lược mấu chốt để đánh bại chúng là tấn công chúng bằng điểm yếu như là ma thuật, thể chất hoặc các thuộc tính khác. Tuy nhiên, không có chiến lược nào ngoài việc nâng cao cấp độ của bạn lên giới hạn và tiếp tục thúc đẩy để có thể đánh bại tên trùm ẩn.
Đó là thứ mà ngươi chơi gọi là sự phá vỡ cân bằng.
Các nhân viên sản xuất cho biết, [ Sau khi trò chơi kết thúc, tôi đã thêm một chút cơ hội cho nhân vật phản diện. Tôi làm điều ấy đủ mạnh để bạn không thể đánh bại được trừ khi cấp độ của bạn đạt đến mức tối đa vì cô ấy là trùm cuối.] Và cấp độ được khuyến nghị để đánh bại Quỷ Vương là khoảng cấp độ 70.
Lý do tại sao cô ấy xuất hiện với tư cách là trùm cuối trong trò chơi là, [ Bởi vì cô ấy ghét cái cách mà nữ chính hòa hợp với các mục tiêu chinh phục, sự căm thù đó sau đó đã đánh thức ma thuật hắc ám bên trong Yumiela ]. Chẳng có lý do sâu xa nào cho việc này cả, đó chỉ là một lời tái bút tự do và các nhân viên cũng chẳng suy nghĩ nhiều về vấn đề này.
Tại kiếp trước, tôi thích sự thách thức, và đã dẹp được trùm ẩn đó. Yumiela, người đối đầu với 4 người cấp độ 99 của nhóm anh hùng, đã chẳng còn là nữ phản diện mà là một thứ hoàn toàn khác.
Khi tôi nhận ra mình là trùm ẩn kẻ phá vỡ sự cân bằng và phát hiện rằng, mình có thể sử dụng ma thuật hắc ám thứ mà chỉ có kẻ địch trong trò chơi mới có thể sử dụng được. Tôi cảm thấy máu game thủ của mình đang dâng trào.
Tôi phải nâng cao cấp độ của mình.
Tôi bắt đầu đọc sách giáo khoa về ma thuật trong thự viện và thực hiện cách cảm nhận sức mạnh ma thuật của mình theo hướng dẫn của cuốn sách.
30 phút sau, tôi đã có thể sử dụng ma thuật hắc ám.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng nó sẽ đơn giản đến như vậy. Đung như tôi đoán, Yumiela có tài năng về ma thuật hắc ám. Chẳng liên quan gì đến việc cô ấy ghét nữ chính.
Ngày hôm sau, tôi quyết định lẻn ra khỏi dinh thự sau khi ăn sáng. Tôi cần một nơi rộng rãi để thực hành ma thuật của mình.
Tối qua tôi đã nói chuyện với người hầu rằng tôi muốn ra ngoài, và tôi phát hiện được rằng cha tôi đã cấm tôi rời khỏi dinh thực. Ông ấy dường như thực sự muốn che giấu đứa con gái tóc đen của mình.
Sau bữa sáng, tôi giả vờ đi đến thư viện như thường lệ và lẻn ra khỏi dinh thự. Tôi có thể dễ dàng trèo qua hàng rào bao quanh dinh thự. Rõ ràng là, tôi có một khả năng thể chất cao đến bất thường. Ở cấp độ 1, tôi chưa xứng đáng với cái danh xưng kẻ phá vỡ cân bằng.
Khi tôi đi thẳng tới thị trấn, tôi đã chuẩn bị một chiếc mũ để che đi mái tóc của mình. Vì không có bức tường nào xung quanh thị trấn, nên tôi rất dễ dàng rời đi. Sau khi vào khu rừng gần đó, tôi bắt đầu kích hoạt ma thuật quy mô lớn mà tôi không thể làm thử trong thư viện lần lượt từng cái một.
Quá say mệ luyện tập ma thuật của mình, tôi chợt nhận ra rằng mình đang đói. Tôi phải quay về nhà trước giờ ăn trưa nhưng khi tôi nhìn lên bầu trời, tôi nhìn thấy một hoàng hôn tuyệt đẹp.
Tôi bắt đầu thực hành ma thuật của mình vào lúc 09:00 và bây giờ đã là 17:00. Tôi đã tập luyện được 8 giờ rồi.
Nếu tôi cứ không ngừng tập trung, tôi có thể sử dụng ma thuật một cách liên tục. Đáng ngạc nhiên thay, tôi chẳng hề hết ma lực chút nào. Thật vậy, nữ trùm giấu mặt sẽ không thua kém về ma pháp, nhưng cô ấy cũng chẳng hề thiếu ma pháp chút nào. Nếu đây là thông số kỹ năng của trùm ẩn ở cấp độ 1, tôi e rằng nó sẽ càng ngày càng tồi tệ hơn.
Khi tôi vội vã trở về nhà, tôi cần bắt đầu suy nghĩ về tương lai. Tôi nhảy qua hàng rào để vào dinh thự và quay trở lại thư viện, với suy nghĩ sẽ chẳng thể nào tôi lẻn đi mà không bị phát hiện. Bữa trưa đã được chuẩn bị sẵn mà chẳng bị động vào chút nào trong thư viện. Tôi chẳng thể chịu được cơn đói nên đã ăn bữa ăn lạnh ngắt một cách trong sự choáng váng.
Sau khi tôi vừa ăn xong, người hầu liền bước vào để mang bữa tối tới và mang đĩa thức ăn kia đi. Trông cô ấy rất bình thường và chẳng mảy may nghi ngờ việc tôi lẻn ra ngoài. Bây giờ khi tôi dành thời gian trong thư viện, tôi sẽ cần mang theo bữa trưa của riêng mình.
Họ đã nghĩ rằng tôi ở đây vào mọi lúc và tôi chỉ tình cờ ra khỏi thư viện vào giờ ăn trưa chăng? Vào lúc này, tôi rất biết ơn vì tôi không thực sự tiếp xúc nhiều với những người hầu.
Ngày hôm sau, tôi đã yêu cầu bọn họ chuẩn bị hộp cơm trưa vì tôi không muốn họ đi vào thư viện rồi tôi tiếp tục lẻn khỏi dinh thự mỗi ngày. Luyện tập chăm chỉ để đánh bại những quái vật ở ngọn núi gần thị trấn để nâng cao cấp độ của mình. Và tôi cũng không quên chuẩn bị quần áo để đỡ bẩn bằng tiền bán nguyên liệu từ quái vật. Khi bán các nguyên liệu, đám thương gia thường dễ kiếm lời, nhưng đó là một điều không thể tránh khỏi khi họ nhìn về phía này và thấy rằng tôi chỉ là một đứa nhóc.
Từ năm 7 tuổi, tôi bắt đầu học cách cư xử và lịch sử vởi gia sư của mình ba lần một tuần. Càng ít thời gian rời khỏi dinh thự, tôi càng nhận ra được hiệu quả của việc nâng cao cấp độ.
Trước khi tôi 15 tuổi và nhận được một lá thư từ cha tôi, tôi đã dành cả ngày để cố gắng nâng cao cấp độ của mình. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi nhận được thư từ bố mẹ mình. Nội dung được tóm tắt như sau, [ Hãy đi tới Học viện Hoàng gia. Trong lúc ngươi ở trong Học viện, hãy cố gắng kết thân và cố gắng vun đắp tình bạn với những con trai của quý tộc cấp cao càng nhiều quan càng tốt. Nếu cậu ta không phải là người thừa kế cũng chẳng sao, ta có thể để cậu ta tiếp quản vị trí của mình. ] Ông ấy nghĩ gì về con gái của mình vậy? Tôi có thể nói rằng mình không phải là kiểu quý tộc đó. Nhưng, nếu ông ấy muốn tôi kết hôn với một quý tộc cao cấp, thì ông ấy không nên để con gái mình một mình như vậy và để cô ấy làm quen với xã hội thượng lưu đi chứ.
Tôi đến Thủ đô Hoàng gia bằng xe ngựa. Đây là lần đầu tiên tôi chính thức rời khỏi dinh thự, nên tôi có phải hành xử như thể tò mò với những người xung quanh không?
Tuy nhiên, xe ngựa thì chạy chậm, rung lắc và đi chẳng thoải mái chút nào. Tự chạy còn nhanh hơn nhiều.
Sau khi lên đường hai ngày, chúng tôi đã đến được thủ đô. Tôi không đến thăm dinh thự Dolknes mà chọn đi đến ký túc xá trong khuôn viên Học viện ngay lập tức. Vậy nên tôi chẳng thể nào biết được mặt bố mẹ mình.
Tất cả những đứa trẻ quý tộc sẽ theo học tại Học viện Hoàng gia trong 3 năm kể từ lúc 15 tuổi. Thay vì chỉ học, Học viện sẽ tập trung vào khả năng chiến đấu. Nó có liên quan đến nguồn gốc của đất nước này, người ta nói Vương quốc này được thành lập bởi anh hùng cùng với thánh nhân. Vậy nên, khi có trường hợp khẩn cấp xảy ra ở vương quốc, các quý tộc sẽ dẫn đầu cuộc chiến đấu. Chà, giờ điều đó đã bị giảm xuống chỉ còn là hình thức mà thôi.
Có vẻ như tôi mới chỉ cần đi đến Học viện. Ngày hôm sau mới là lễ nhập học.
Khi tôi mặc bộ đồng phục mới và đi đến hội trường, tôi có thể cảm nhận được ngẫu nhiên những ánh mắt của mọi người ném vào tôi. May mắn thay, cách hành xử mà tôi được học đã giúp ích cho tôi đủ để tôi không trở thành trò cười, biểu cảm gương mặt của tôi trở nên hơi khô khốc, nhưng nó cũng không đến nỗi tệ.
Một lúc sau, tôi nhận ra được ánh mắt của họ tập trung vào đầu tôi và tôi hiểu ra đó là do mái tóc đen của tôi gây nên. Một số người còn công khai tỏ thái độ phản cảm khiến tôi cảm thấy không yên tâm về tương lai của mình.
Tôi không định sẽ trở nên nổi bật. Bất chấp cả những điều đó, tôi dự định sẽ dành thời gian của mình cho nữ chính và những mục tiêu chinh phục. Theo cốt truyện, các nhân vật chính sẽ đánh bại Quỷ Vương. Nếu họ thất bại, sẽ chẳng thể nào khác được khi tôi sẽ là người giải quyết Quỷ Vương chỉ trong nháy mắt.
Buổi lễ nhập học của Học viện được tổ chức một cách thoải mái, và việc thẩm định cấp độ bắt đầu với việc giới thiệu các học sinh mới. Tôi chẳng thèm nghe và nhắm mắt lại trong không gian tràn ngập bóng tối.
Lần lượt các học sinh mới bước lên, đặt tay lên ma cụ và thẩm định trình độ của mình. Nói chung, cấp độ của họ chỉ là một chữ số và chỉ có một người vượt qua được cấp độ 10. Tôi không biết cấp độ của mình là gì. Tôi không bao giờ đo lường cấp độ của mình hay những gì tương tự khác, vì tôi đã rất mạnh ở cấp độ 1 rồi, nên điều này thật là khó đoán.
Khi đến lượt mình, tôi bước lên và đứng hình trước công cụ ma thuật. Lúc nhập học, thầy hiệu trưởng nhẹ nhàng nói rằng đừng xấu hổ nếu tôi là cấp độ 1. Cũng không hẳn là vậy.
Khi tôi cảm thấy sẵn sàng để đặt tay lên ma cụ, trong thâm tâm, tôi đã mong muốn nó sẽ gặp trục trặc.
Tuy nhiên, điều ước của tôi đã không thành hiện thực và nó đã đưa chúng ta quay trở về tình huống ban đầu trên kia…