‘Mình nên quay về ký túc xá thôi.’
Gilbert nhanh chóng dọn đồ đạc trên bàn và đứng dậy.
Gương mặt cậu vẫn bình thản, nhưng mồ hôi trên trán lại tứa ra.
Cậu biết Cecilia là một người thẳng thắn và nghiêm túc.
Việc cô nghỉ học mà không báo trước như vậy là một điều khó tin. Không lẽ có một điều gì nghiêm trọng đã xảy ra, hay vì một điều gì đó mà cô ấy không thể đến lớp? Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có một lí do duy nhất thôi.
‘Chắc là ‘sát nhân’ rồi…’
Mặc dù cả hai chưa xác nhận rằng nó có thực sự tồn tại hay không, nhưng chắc chắn nó đã xuất hiện trong tựa game mô phỏng mà con người kiếp trước của Cecilia – Kanzaki Hiyono từng chơi.
Trong game có kẻ được gọi là sát nhân, chuyên nhắm tới mạng sống của các ứng cử viên Thánh nữ.
Cecilia cũng khá là để ý tới sự tồn tại của nó rồi, nhưng ngay từ lần đầu tiên nghe được Gilbert đã rất cảnh giác. Cậu cũng đã nhờ cha của họ canh chừng xem có kẻ nào khả nghi không, nhưng vẫn chưa đạt được kết quả mà cậu mong muốn.
Lỡ như Cecilia bị ‘sát nhân’ tấn công thì sao? Khi trong đầu nảy lên những ý nghĩ như vậy, cậu vô thức nắm chặt tay lại khiến cho móng tay cậu đâm vào lòng bàn tay.
“Chắc… Chắc chị ấy chỉ thấy không khỏe nên nghỉ học hôm nay thôi…”
Cậu tự lẩm bẩm với bản thân, cố bình tĩnh nhất có thể.
Cậu biết rằng mình không nên mất kiên nhẫn trong những tình huống như thế này, nhưng trong đầu cậu lúc này chỉ hiện lên những viễn cảnh tệ nhất.
‘Trong game, Cecilia được tìm thấy với một con dao đâm vào ngực, hoặc chết trôi trên sông, hoặc có thể là bị treo cổ trên núi…’
Những cảnh tượng cô từng miêu tả trước đây lần lượt xuất hiện trong đầu cậu với bòng hình chị gái mình.
Nhịp thở của Gilbert càng trở nên bất ổn định khi tưởng tượng tới những cảnh đó.
Khi cậu đi ra hành lang và chuẩn bị ra khỏi tòa nhà, Gilbert bắt gặp người mà cậu muốn tránh mặt nhất ngày hôm nay.
“Gilbert. Thì ra cậu ở đây.”
“Điện hạ…”
Cậu nói, vô tình phát ra tiếng gầm gừ trong cổ họng.
Oscar nhíu một bên mày trước thái độ của Gilbert một lúc rồi lại trở về trạng thái thân thiện bình thường trong chớp mắt.
Gilbert lướt qua Oscar và tiến thẳng về phía ký túc xá.
“Này, đừng có làm ngơ tôi như vậy chứ.”
Oscar nắm lấy cánh tay Gilbert ngăn không cho cậu rời đi. Nhưng bàn tay anh sau đó nhanh chóng bị gạt ra.
“Tôi đang vội!”
Từ trước tới nay, Gilbert chưa từng để lộ vẻ mất kiên nhẫn của mình, cậu cũng chưa từng nói chuyện một cách cộc lốc với Oscar như vậy bao giờ.
Cậu biết trong tương lai cậu sẽ trở thành phụ tá thuộc cấp dưới của Oscar, vậy nên Gilbert luôn cố gắng duy trì mối quan hệ bạn bè tốt với anh.
Cậu duy trì mối quan hệ của mình với Thái tử thông qua một màng lọc của sự tính toán với quan điểm hợp tác đôi bên cùng có lợi. Nhưng lúc này cậu không còn duy trì được điều đó nữa.
Oscar không hề tỏ ra bị xúc phạm, anh chỉ thở dài.
“Không ngờ rằng cậu có thể nhạy cảm như vậy đó.”
“Vậy sao? Tôi từ đầu đã luôn như thế này rồi. Xin lỗi nếu như tôi làm Điện hạ thất vọng nhé.”
“Haaa, vậy nên tôi mới bảo cậu bình tĩnh lại một chút đó!”
“Mau thả tôi ra đi!”
Gilbert mất hết kiên nhẫn mà hét lên khi bị Oscar cản đường.
May mắn thay xung quanh hai người chẳng có ai cả. Cuộc xung đột giữa Thái tử và con trai nhà Công tước nếu bị bắt gặp thì rất dễ trở thành chủ đề bàn tán.
“Cậu phải nghe đi đã. Phải nghe những gì Cecil định nói chứ.”
Câu nói vừa rồi lập tức khiến Gilbert phải dừng bước.
“Cecil hiện tại đang ở phòng y tế. Tôi chỉ muốn nói là…”
“Cậu ấy bị thương sao!?”
Gilbert hét lên trước khi Oscar kịp nói hết.
Trước đó cậu đã tưởng tượng tới cảnh cô bị ‘sát nhân’ tấn công, và giờ khi nghe được điều đó tim cậu càng đập nhanh hơn.
“À thì, đúng là như vậy, nhưng mà…”
Khi nghe được một nửa câu trả lời của Oscar, Gilbert lập tức chuyển hướng. Sau đó cậu vô thức chạy đi.
Khi nhìn thấy cửa phòng y tế, Gilbert tăng tốc nhanh hơn.
Không cần kiểm tra xem bên trong có ai, cậu mở cánh cửa và hét lên.
“Chị!”
Trong đó chỉ có mình Cecilia. Cô đang ngồi trên một chiếc ghế tròn, lưng quay lại với cánh cửa.
Hai bên má cô được băng lại bằng miếng băng gạc màu trắng, cổ chân cũng phải băng bó.
“Ồ, Gil!”
Cecilia quay ra nhìn cậu và mỉm cười thật tươi.
Sau khi nhìn thấy dáng vẻ tươi vui của cô, Gilbert dựa tay vào tường. Mặc dù đã dùng một tay che mặt, trên mặt cậu vẫn lộ rõ vẻ nhẹ nhõm.
“Ơn trời…”
“Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì. Em nghe được từ Leanne rằng chị không đến lớp hôm nay. Vậy nên em đã lo rằng lỡ như ‘sát nhân’ bắt được chị hay có chuyện gì đó xảy ra…”
“…Gil…”
Cecilia cảm thấy có chút có lỗi vì đã làm cậu em nuôi của cô, người hiếm khi để lộ vẻ lo lắng, lần này lại lộ rõ vẻ hốt hoảng như vậy.
“Chị không bị tấn công đúng không?”
“Đúng vậy, chị bị thế này chỉ vì hơi quá trớn thôi…”
“Hơi quá trớn sao… Chị đã làm gì vậy?”
“Hehehe… chị bị trượt chân trên dốc ấy mà.”
“Hả?”
Nếu để ý kĩ hơn, đồng phục của cô hoàn toàn lấm lem bùn đất, bộ tóc giả là còn có vài chiếc lá cây bị mắc trên đó.
“Nhưng cũng nhờ vậy mà chị đã tìm được nó rồi nè! Nhìn đi!”
Cecilia vui vẻ nâng chậu hoa chuông xanh từ dưới đất lên.
Lúc đó, có một thứ gì đó sáng lên trong tâm trí Gilbert.
“Không lẽ chị đã tới đó để lấy thứ này sao?”
“Ừ, tại vì Gil chẳng thể hiện ra có hứng thú với thứ gì cả, nhưng chị nhớ rằng em đã chăm sóc rất cẩn thận cho những cành hoa chuông một thời gian dài, thậm chí còn biến chúng thành hoa ép nữa. Vậy nên chị nghĩ chắc em rất thích thứ này!”
Cô trông giống hệt như trong cảnh tưởng hồi xưa trong ký ức của cậu, được đóng khung xung quanh toàn là những cành hoa chuông xanh, miệng thì đang cười rạng rỡ.
“Lần này chị còn nhổ được cả rễ nữa đấy! Vậy nên em có thể giữ nó lâu hơn rồi nhỉ?!”
“Vậy… đây là lí do chị cúp học hôm nay sao?... Thật ngu ngốc.”
Mặc dù nói vậy, miệng của Gilbert lại tạo thành một nụ cười. Cái nhíu mày của cậu được dãn ra khi cậu phải chịu thua trước sự hào hứng của chị gái mình.
Hơn cả món quà hay bất kỳ điều gì khác, cậu cảm thấy rất vui khi cô có thể nhớ rõ những ký ức trong quá khứ như vậy.
Cecilia đưa chậu hoa cho Gilbert rồi cúi đầu.
“Gil, chị xin lỗi. Chị đã hành động như thể mình có thể làm mọi thứ dưới vỏ bọc ‘Cecil’. Chị đã thiếu suy nghĩ nên đã làm em giận.”
“Chuyện đó…”
“Với cả, chị xin lỗi vì đã chỉ quan tâm tới Oscar, đáng lẽ ra chị nên dành nhiều thời gian với em hơn! Chắc hẳn em đã thấy cô đơn lắm!”
“…”
Gilbert nhăn nhó lần nữa khi cô lại bắt đầu đối xử với cậu như một đứa trẻ.
Dù cho cô có đưa tay ra cho cậu, bằng một cách nào đó cô vẫn luôn khiến cậu nhận ra rằng mình vẫn chỉ là cậu em nuôi không hơn không kém của cô.
Tuy nhiên, chỉ một lúc sau khi tâm trạng bớt căng thẳng hơn, dòng suy nghĩ của Gilbert bỗng bị cắt ngang.
Cecilia đã ôm cậu.
Cô đưa tay xoa lưng cậu giống như hồi cả hai còn nhỏ, nói với cậu bằng một giọng dịu dàng.
“Chị xin lỗi, Gil. Hãy tha thứ cho người chị đáng thất vọng này nhé.”
Lúc đó, bên tai cậu vang vọng câu nói của Leanne.
“Vậy nên… những ý nghĩ như ‘hãy để ý hơn’ hay ‘hay tinh tế hơn’ thật ngây thơ. Cậu ấy sẽ không bao giờ nhận ra nếu như không nói cho cậu ấy biết đâu.”
Gilbert đặt hai tay lên lưng của Cecilia. Cậu kéo cơ thể của cô lại gần hơn và mỉm cười khi ngắm nhìn khuôn mặt chị gái mình.
“Em… Em thực sự thích chị.”
Lời nói vừa nói ra nghe cứng nhắc hơn những gì cậu tưởng tượng.
Tuy nhiên, khi đã nói ra rồi, cậu cảm giác như trà được rót và một chiếc cốc bị nứt nhưng vẫn không tài nào ngừng tràn ra được.
“Đó là lí do vì sao em không thể tha thứ cho chị khi gần gũi với Điện hạ như vậy. Em đã nổi giận và nói ra những điều tồi tệ. Em đã nói rằng chị phải biết kiềm chế… nhưng em không hề có ý như vậy. Chỉ là… em không muốn chị chạm vào những người con trai khác ngoài em ra.”
“Gil?”
“Em thích chị. Em rất yêu chị.”
Cecilia ngỡ ngàng nhìn Gilbert một hồi lâu, sau đó cô mỉm cười dịu dàng như thể làn băng bao quanh cô tan chảy.
Sau đó, cô đáp lại cái ôm của cậu thật chặt.
“Gil, chị cũng yêu em!”
Nhưng lời nói của cô chỉ dừng lại giữa chị gái và em trai thôi, không hề có tình yêu nam nữ nào ở đây hết.
Nhưng với cậu như vậy cũng là có thành quả rồi.
‘…Hiện tại như thế này là đủ rồi.’
Vì nó đã như thế này rồii, cậu chỉ cần chủ động hơn cho tới khi cô để ý tới cậu thôi. Cậu đã phá vỡ hết tất cả lời hứa sẽ không động tay hay che giấu cảm xúc của mình với cô rồi. Giờ cậu không cần phải nhẫn nhịn nữa. Cậu sẽ cố gắng dù cho có phải là 100 lần đi chăng nữa cho tới khi thành công.
Nhưng còn một điều nữa cậu cần phải hỏi.
“Chị, giữa em và Điện hạ, chị thích ai hơn?”
“Giữa Oscar và Gil sao?”
Cecilia chớp mắt.
“Chuyện đó… chẳng phải rõ ràng là chị sẽ chọn Gil sao?!”
Cô không do dự mà khẳng định.
Điều đó khiến cậu phải kéo cô ôm chặt hơn.
“Hmm. Em yêu chị.”
“Ừ, chị cũng yêu Gil lắm! Chị yêu em nhất!”
Cậu biết rằng tình cảm của cô dành cho cậu chỉ là tình cảm chị em trong nhà thôi. Cô vẫn coi Gilbert như một thành viên trong gia đình.
Dù vậy cậu vẫn thấy ổn. Ít ra, ở thời điểm hiện tại, cậu vẫn là người mà cô yêu nhất.
Mọi chuyện sẽ ổn thôi.
“Có vẻ như chị đã băng bó xong rồi. Mau về lớp thôi, em sẽ đưa chị về lớp.”
“Ừ, hmm, chờ một chút đã!”
‘Dù có phải đánh nhau đi chăng nữa thì em cũng sẽ không để mất chị vào tay tên hoàng tử chết đẫm đó đâu.’
Gilbert thầm nhủ.
***
“Aaaah! Lãng mạn quá!”
Leanne nhìn Gilbert và Cecil thông qua khe hở cửa ra vào. Cô bạn đưa tay lên tạo thành một hình chữ nhật bằng ngón cái và ngón trỏ để đóng khung hai người lại.
“Cảm hứng của mình để viết phần mới đang tăng lên rồi!”
Cô bạn nói với giọng hào hứng, chân nhảy cẫng lên.
Leanne đã biết Oscar đưa Cecil tới phòng y tế rồi. Cô bạn đã tình cờ bắt gặp hai người họ vào phòng cùng nhau. Vì vậy nên cô đã quyết định đi chọc tức Gilbert. Cô đã kỳ vọng khá cao về một sự việc đầy drama sẽ xảy ra, nhưng không ngờ kết quả còn ấn tượng hơn những gì cô tưởng tượng.
Nhưng khi không để ý, có một bóng người đột nhiên xuất hiện ngay đằng sau cô.
“Cậu đang làm gì ở đây vậy hả?”
“Ồ, Oscar. Cậu mới tới sao? Tớ nghĩ cậu vừa bỏ lỡ một màn kịch hay đó…”
Leanne cầm trên tay cuốn sổ vẽ, miệng nở nụ cười. Anh đưa mắt nhìn nó.
“Cậu lại vẽ nữa à?”
“Đúng vậy! Tớ rất tự tin vào thành quả lần này! Phải đi tìm Jade để hợp tác mới được!”
Cô bạn hào hứng tới mức người ta có thể cảm nhận được lưng cô bạn đang bùng lửa.
Oscar cũng phải cười chịu thua.
“…Làm cũng vừa vừa phai phải thôi.”
“Ừ!”
Không lâu sau, bằng cách nào đó mà một lượng lớn tiểu thuyết có nhân vật giống với Gilbert và Cecil gia tăng một cách khó hiểu trong thư viện trường…