“Thưa chủ nhân, theo lời của những hầu gái thì bên trong căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh. Ngài có muốn vào kiểm tra không ạ?”
“Không cần đâu. Làm việc đó xong thì mệt là đúng rồi. Chắc là ngủ quên trên giường thôi. Bảo người hầu đừng làm phiền chúng. Cứ để chúng nghỉ ngơi đi qua ngày mai sẽ nói chuyện sau.”
Norma ra lệnh.
“Vâng.” Nữ quản gia nhận lệnh rời đi sau đó ra khỏi căn phòng giải tán những hầu nữ khác đang hóng chuyện bên ngoài.
-------------
“Ư ư ư……” Jasmine cảm thấy đầu đau như búa bổ. Hình như cô đã ngủ rất say nhưng bằng cách nào đó cô đã thức dậy trong khi trời vẫn chưa sáng.
Cô từ từ ngồi dậy, dụi đôi mắt còn ngái ngủ nhìn xung quanh thì thấy một thứ rất kỳ lạ.
“Khò…..khò…..” Ngay bên cạnh cô là một cô gái tóc vàng đang ngủ, chân còn gác lên người cô. Không chỉ thế cô gái kia còn đang ôm chặt cái đuôi, khóe miệng còn chảy cả dãi.
Kinh quá!
Jasmine kéo đuôi mình ra nhìn đống nước dãi còn sót lại trên đó với ánh mắt ghê tởm. Cô cầm lấy chiếc chăn lau đi thứ chất lỏng trong suốt đó nhưng vẫn thấy bẩn nên cô lại tiếp tục nhúng nước rồi lau tiếp.
Nghĩ lại thì hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao mình lại ngủ với con nhóc này?
Cô dần nhớ lại những chuyện ngày hôm qua, hình như cô và con cáo tạp chủng này đã cãi nhau rồi sau đó thì…. Sao ý nhỉ? Sau khi cả hai đập nhau một trận trên giường (theo cách của trẻ con) một trận đấu dài dằng dặc, cả hai đều thấm mệt rồi ngủ thiếp đi.
Sau khi nhớ lại toàn bộ câu chuyện, Jasmine đưa tay lên trán, tự hỏi tại sao hình lại để tâm đến một con nhóc chỉ vì mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Jasmine giờ không còn đói nữa nên cô đã thành công quay trở về dạng con người. Đúng lúc đó, một tiếng “Cạch” giòn giã vang lên từ phía cửa, có vẻ như ai đó vừa mở khóa cửa của căn phòng.
“Chú Norma, cuối cùng chú cũng chịu mở cánh cửa ra à?” Nhìn Norma nhẹ nhàng bước vào căn phòng, Mo Li mỉm cười nói.
“A, Mo Li, tối qua cháu cảm thấy thế nào?......” Thấy Mo Li đã tỉnh, Norma ngừng cái miệng đang lầm bầm của mình rồi ho khan giấu đi sự xấu hổ của ông.
“Tối qua? Chú còn muốn hỏi chuyện tối qua ư?” Mo Li nhìn Norma cười gượng.
“À, không có gì……. Ta chỉ thấy cháu đang có tiến triển rất tốt nên giúp một tay thôi.”
“Ý chú là gì khi nói giúp một tay? Chú đã hiểu lầm gì đó rồi.” Mo Li đau đầu giải thích.
“Hiểu lầm? À ra vậy. Cháu mới bắt đầu yêu thôi. Tiến triển quá nhanh có thể khiến cho việc củng cố mối quan hệ bị ảnh hưởng. Mà cháu không cần lo lắng về chuyện đó đâu…..” Norma vuốt cằm tỏ vẻ “Ta đã hiểu hết rồi”, mỉm cười rồi vỗ vai Mo Li.
“Không, không phải thế!” Mo Li cảm thấy mình không bắt nổi mạch suy nghĩ của Norma. Ông chú này sắp bước sang tuổi trung niên rồi thế mà lại bất lịch sự, có nhiều suy nghĩ đen tối như vậy sao?
“Ủa chưa làm à? Cháu sợ lỡ làm rồi sẽ ra kết quả luôn sao? Cháu không cần lo đâu. Ta sẽ chuẩn bị mọi thứ, từ nôi, sách hướng dẫn chăm sóc trẻ em và cả một chương trình giáo dục toàn diện. Nếu cần phòng thì dinh thự của ta có rất nhiều. Tã cũng sẽ chuẩn bị cả đồ chơi cho trẻ em nữa. Đối với bé trai thì sẽ là xe ngựa, bé gái thì sẽ là búp bê……”
“Không, không phải! Chú đang nói cái gì thế?!” Thấy đối phương càng nói càng đi xa, Mo Li cảm thấy hai người đang không cùng giao tiếp trên một tần sóng.
“À đúng, chúng ta cũng không thể lơ là việc giáo dục trước khi sinh được. Ta không thể để cháu mình chịu bất cứ thiệt thòi nào!”
“Đủ rồi đó!” Mo Lu hít một hơi sâu.
“Không phải như chú nghĩ đâu, Ngay từ đầu chú đã hiểu nhầm rồi. Cháu với con nhóc này không phải một đôi!”
“...... Hả?” Norma sững người. “Không phải, một cặp ư?”
“Tất nhiên rồi. Cháu mới quen cô ta chưa được một tuần, cháu chỉ mời ăn một bữa vì đã giúp đỡ vài việc thôi.”
“......” Sau khi biết được sự thật, Norma chỉ biết đứng đó lặng người. “Vậy thì hai người đã bắt đầu nghĩ đến chuyện đến với nhau chưa?”
“...... Chú ơi…… chú muốn cháu kết hôn sinh con tới mức nào vậy?” Mo Li nhăn mặt, như thể muốn thể hiện ra rằng “Chú ơi bình thường lại đi, thế này đáng sợ quá đó”.
“..... Ừ, có lẽ ta đã quá vội vàng.” Norma thở dài, lắc đầu. Ông ấy đã tưởng họ đã đến bước thứ tư thứ năm, không thì ít nhất bước thứ hai thôi cũng được nhưng ông cũng không ngờ rằng họ thậm chí còn chưa đi nổi bước thứ nhất. Ông không khỏi cảm thấy thất vọng.
“Nhân tiện thế cô gái đó là ai vậy?”
“Ừm, cô ta không phải nhân loại.” Thấy Norma cũng đã nghi hoặc phần nào rồi nên cậu cũng không giấu giếm mà nói hết ra. Nếu nói với bất kỳ một ai khác thì đều không được nhưng nếu là Norma, một người đã từng trải, thì chắc chắn là ổn.
Bằng chứng đáng tin nhất chính là việc Norma không hề ngạc nhiên với thân phận nửa người nửa rồng của cậu.
“Không phải người? Thế cô gái đó là gì? Là chủng tộc khác hay người ngoài hành tinh?”
“Có vẻ cô ta là một thú nhân nằm dưới sự bảo hộ của Auriweija.”
“Auriweija? Tộc Hồ ly à……?” Nhìn đôi tai mèo lộ ra ở trên đầu cô gái đang ngủ, Norma dần dần tỉnh táo trở lại.
“Chú Norma này, chú có biết gì về tộc hồ ly không?”
“Ta cũng không biết nhiều về họ. Ta chỉ biết họ là một chủng tộc thần thoại giống như Thiên Bạch Ngọc nhưng kể ra họ còn kín tiếng hơn nữa. Ở thế giới nhân loại, có thể có người đã được chứng kiến loài rồng khổng lồ nhưng chưa ai từng nhìn thấy một Hbao giờ.”
“Vậy à.” Mo Li khẽ nhíu mày. Norma cũng chẳng thể biết nhiều về Hồ tộc được bằng cậu.Dù sao thì ở kiếp trước hắn đã trực tiếp gặp Thánh nữ của Hồ tộc rồi.
“Vậy tại sao cô nhóc này đến thành bang của nhân loại? Mục đích là gì?”
“Cháu không biết nhưng có vẻ như không phải là gián điệp hay gì đó tương tự.”
“Sao cháu biết?”
“Cô nhóc này ngốc đến mức không thể tin được. Sao mà có thể làm gián điệp với cái trí tuệ đó chứ.” Mo Li vô cảm nói.
“Hơn nữa cô ta cũng là một thí sinh tham gia cuộc tuyển chọn. Và cũng giống như cháu, chưa thua một trận đấu nào.” Nhìn Limdis vẫn đang ngủ say, ánh mắt Mo Li bỗng trở nên sắc bén.
“Nhân tiện, cô ta cũng có huyết thống.”
“Ra là vậy. Nhóc này là chủ nhân huyết thống mà cháu đã nhắc đến lần trước à?” Norma trầm tư suy nghĩ một lúc và khi ngẩng đầu lên, ánh mắt ông trở nên nghiêm nghị.
“Mo Li.”
“Dạ?”
“Cháu có nghĩ cô nhóc này sẽ cản đường cháu trở thành người đứng đầu không?”
“Không, có chuyện gì vậy ạ?” Mo Li cảm nhận được có ý đồ gì đó trong lời nói nhưng vẫn không rõ ý của Norma.
“Nếu là một mối đe dọa không giải quyết được chi bằng……. cứ phòng cháy hơn chữa cháy.” Giọng nói Norma trở nên lạnh lùng.
“...... Chú ơi, chú có thể tin tưởng cháu một chút không?” Mo Li đảo mắt nhìn Norma. “Chú nghĩ cháu sẽ thua một cô nhóc ngốc nghếch như này à?”
Hơn nữa…… mặc dù cậu không tự cho mình là một người tốt nhưng cậu vẫn đặt ra cho mình những giới hạn, có một số việc dù có thể làm được nhưng cậu vẫn sẽ chọn không làm.