Trong ánh sáng mờ ảo của màn đêm, một bóng trắng nhảy xuống từ trên nóc chiếc xe ngựa.
Được rồi, dễ hơn mình tưởng nhiều.
Mo Li dễ dàng lấy được chìa khóa từ thắt lưng của mấy tên hiệp sĩ đã gục ra đất, nhanh chóng mở cửa xe hàng.
Những tên hiệp sĩ này có lẽ đã sống quá thảnh thơi nên đã hoàn toàn mất đi khả năng cảm nhận nguy hiểm. Chúng đều gục hết chỉ với một chiêu đơn giản.
Nhưng cũng phải nói rằng công lớn nhất vẫn thuộc về lọ thuốc giả kim kia. Những tên sát thủ bình thường thì lấy đâu ra khả năng tàng hình cơ chứ.
Là một tay sát thủ lão luyện, Mo Li không ngủ quên trên chiến thắng, cậu vẫn luôn cảnh giác để tránh bị đánh úp.
Chiếc xe ngựa này to có phần thái quá, không rõ được dùng để vận chuyển thứ gì.
Cậu cẩn thận đi vào, lặng lẽ thám thính xung quanh, đột nhiên nghe được tiếng nói ở bên trong.
“Cẩn thận vào, cái này nó còn giá trị hơn cả mày đấy, nó mà rơi một phát là mất mạng như chơi!”
“Rồi rồi, cái cuối cùng rồi, nốt cái hộp này rồi ra ngoài ăn thôi. Tao đói lắm rồi. Mấy tên hiệp sĩ kia sống thật thảnh thơi, ngồi bên nồi lẩu và ca hát trong cái thời tiết se lạnh này… Nói mới nhớ, sao nãy giờ tao không nghe thấy gì nhỉ?”
“Ai mà biết được, ra ngoài thôi. Nhiệm vụ của chúng ta cũng chỉ có vậy. Mấy tên hiệp sĩ ngoài kia chỉ cần giả vờ đi xung quanh tuần tra rồi cứ thế ăn uống no say.”
“Đừng nói thế, bọn nó cũng phải cẩn thận bảo vệ đoàn xe, sơ hở tí là mất mạng như chơi.”
“Có vẻ là mày vẫn chưa biết rằng mấy toán cướp quanh đây đều có liên hệ với bá tước Trika à? Đoàn xe này là của ông ta thì làm sao mấy tên chuyên bóc lột kẻ yếu và thấy lính tuần tra là chạy mất mật dám tấn công nó chứ.”
Trên con đường nối giữa Trika và Baal có rất nhiều nhóm cướp khác nhau, đó thật sự là ác mộng với các thương nhân khi di chuyển trên con đường này, nếu không muốn bị cướp thì bắt buộc phải nộp tiền bảo kê cho bá tước Trika, đó là một điều mà ai cũng ngầm hiểu.
“Suỵt…. bé cái mồm thôi, người khác mà nghe thấy là không xong đâu.”
“Mày sợ cái gì? Mấy tên kia còn đang bận ăn uống, ở đây lại là giữa rừng, chẳng lẽ lại có thằng trộm lẻn vào đây nghe lén?”
“...”
“Tự nhiên mày câm thế? Đừng có cố tỏ ra nghiêm túc thế chứ?” Tên giúp việc quay người lại nhìn người bạn của mình một cách giễu cợt, đột nhiên hắn cảm thấy một cơn ớn lạnh sau lưng.
Bạn hắn vừa nãy vẫn còn nói cười vui vẻ đột nhiên giờ đã nằm trợn mắt bất tỉnh, ngay lúc đó, một bóng người mặc áo choàng bỗng nhiên xuất hiện cạnh bên hắn.
“! Có, có…. có trộ…” Chưa dứt câu, hắn đã bị đánh cho bất tỉnh.
“Bọn mày làm gì mà hét to thế?? Không thấy… mày là??? Mày là thằng nào?!” Một tên khác từ trong đi ra, hắn ngay lập tức hoảng sợ khi thấy Mo Li trong chiếc áo choàng trắng.
“Trộm, có trộm, có trộm này! H….” Rồi hắn trợn mắt, máu tràn ra từ cổ họng, khi này hắn mới biết rằng một mũi tên đã bắn vào cổ họng mình.
“Mày ồn ào quá đó!” Vừa nói cậu vừa cất cây nỏ đi.
Nếu hắn không hét lên thì chắc cũng đã được sống.
Sau khi dọn dẹp ổn thoả, cậu từ từ đẩy cánh cửa ra.
Mo Li, người đã đứng đó từ đầu, đương nhiên đã nghe được hết cuộc trò chuyện của hai tên kia.
Dù đã biết từ trước về những thủ đoạn của đám quý tộc, nhưng tình hiện giờ có vẻ vẫn vượt quá tưởng tượng của cậu.
Đây có khác gì là một đám ăn cướp dưới vỏ bọc chấp pháp?
Vậy nên cậu cũng chẳng lạ gì nếu chỗ hàng này không sạch sẽ.
Đá cái xác ra khỏi chân mình, Mo Li đi vào bên trong.
Cánh cửa này cũng được khóa nhưng chiếc khoá cũng chả mấy chắc chắn, có thể dễ dàng bị phá huỷ.
Ném chiếc chìa khoá ra một bên và dùng chân đạp tung cánh cửa ra, hiện ra trước mặt cậu là một hàng dài những chiếc hộp màu xanh được xếp gọn gàng.
Chúng đều được khoá lại, có thể nói rằng chúng được bảo vệ tận ba lớp cả trong lẫn ngoài.
Chiếc chìa khoá cửa chắc chắn không thể mở được đống này rồi, nhưng nó cũng không làm khó được Mo Li.
Là một cựu sát thủ đã trải qua sinh tử vô số lần, việc mở những cái khoá này với cậu là quá đơn giản.
Từ áo choàng lấy ra hai sợi dây sắt, cậu bắt đầu mở khoá, cạch một tiếng, ổ khoá đã rơi xuống đất.
“Cái gì đây? Thuốc giả kim sao?” Mo Li vừa nói vừa ngắm nghía lọ thuốc trong tay mình.
Cậu lấy ra chiếc kính giả kim của Mirabelle, ngay lập tức một dòng chú thích hiện ra.
‘Thuốc giả kim: chạng vạng của thần.
Tác dụng: vô hiệu hoá hoàn toàn huyết thuật của mục tiêu thuộc bảy cấp độ đầu tiên.
Người sáng tạo: Kẻ sùng bái Larsen Lad.’
“Tà giáo???....” Mo Li cau mày sau khi thấy cái tên trên.
Vào kiếp trước, cậu đã lạc lối và trở thành một kẻ sùng bái. Cậu ghét mấy tên coi mạng người như cỏ rác đó, ghét hơn cả đám quý tộc tham tiền kia.
Mo Li cười khan khi biết được rằng những kẻ miệng thì luôn hô hào chống lại tà giáo nhưng sau lưng lại đi hợp tác với chúng.
“Ây ây, giờ thì hàng cũng vào tay rồi, ta nhận thưởng được rồi chứ?” Mo Li chọc chọc chiếc nhẫn trên tay mình, nó phát ra một ánh sáng mờ nhạt rồi lại trở về như bình thường.
Phải chăng là cậu cần phải vào trong chiếc nhẫn để lấy thưởng?
Nhiệm vụ đã hoàn thành và cũng đến lúc cậu phải rời đi. Việc món hàng cậu cần lấy lại có liên quan đến mối liên hệ giữa quý tộc và những kẻ sùng bái khiến việc ở lại đây càng thêm rủi ro.
Thứ này cũng không thể mang theo quá nhiều nên Mo Li chỉ nhét 3 bình vào trong áo choàng rồi rời đi.
Trong thời tiết se lạnh của thời tiết mùa thu, Mo Li định rằng sẽ rời đi luôn.
Những giữa đường cậu lại thấy thêm một đoàn xe khác đang dừng lại ở khu rừng cách đó không xa.
Không giống như đoàn xe này, nó to và hoành tráng hơn rất nhiều.
Chẳng lẽ mình đã chọn nhầm mục tiêu? Đoàn xe này chỉ là mồi nhử, còn hàng thật sự được giấu ở đoàn xe phía sau sao?
Càng nghĩ cậu lại càng thấy nó đúng, dù sao thì dù đã lấy được đồ thành công nhưng chiếc nhẫn có vẻ không phản ứng lắm.
Phải chăng là hàng được cất ở trong cái xe to nhất? Với lại nó được trang trí lộng lẫy như vậy thì đồ bên trong cũng rất giá trị chứ nhỉ?
Xoa xoa hai tay, Mo Li quyết định sẽ đi tìm hiểu.
So với đoàn xe của Bá tước Trika thì đoàn xe này khiêm tốn hơn nhiều, dù gọi là “đoàn” nhưng nó chỉ có vỏn vẹn một chiếc xe.
Cửa sổ được làm bằng một loại kim loại quý còn mái thì được trang trí tựa như một chiếc vương miệng khảm đầy đá quý.
Cỗ xe ngựa này như thể một tác phẩm nghệ thuật, nó khiến cậu không khỏi lóa mắt, một cái xe chở hàng có cần thiết phải hào nhoáng đến vậy không?