ball“Nữ thần Sera ơi, điều này thật quá vô lí.” Mo Li thốt lên một câu tựa như ‘Ôi chúa ơi’ tại một hành tinh xanh nào đó.
Về cơ bản thì Mo Li vẫn là một người theo chủ nghĩa vô thần và khác hoàn toàn so với những người luôn mồm nói về Sera.
Nhưng toà tháp này thật sự quá đáng kinh ngạc. Chỉ có trời mới biết được có bao nhiêu vũ bán sử thi hoặc sử thi đang được cất giấu trong đó.
Và rồi còn là về những quầy thuốc. Chỉ nói riêng về độ tinh khiết và chất lượng thì nó đã hơn hẳn so với những loại thuốc mà cậu dùng hàng ngày.
Mo Li lại càng tò mò hơn về người đã tạo nên toà tháp này. Cậu tự hỏi rằng ai có thể tạo nên một cấu trúc ngoài hành tinh vĩ đại đến mức đáng kinh ngạc như vậy, và còn đựng đầy những đồng tiền vàng và kho báu quý hiếm.
Những món vũ khí sử thi, thứ được nhiều quốc gia loài người tôn sùng như một pháp bảo thì ở đây lại chẳng khác gì bắp cải ven đường.
Đơn giản mà nói thì đây là thứ mà nhân loại sẽ chẳng bao giờ có thể đạt được. Cậu không có ý khinh thường loài người hiện giờ mả chỉ đơn giản là họ vẫn có quá nhiều hạn chế, chẳng hạn như là về tuổi thọ ngắn, hay là thể chất yếu kém và không có những tài năng bẩm sinh phi thường.
Những hạn chế ấy đã tạo ra một con đường duy nhất nếu họ muốn thành công, đó là dựa vào khả năng sinh sản và lấy số lượng để làm nền móng.
Vào thời xa xưa, vô số sinh vật đã từng cư trú trên lục địa này, tất cả đều là những sinh vật với khả năng siêu việt, vượt trội hơn con người hàng vạn lần.
Dẫu thế thì hiện giờ, những con rồng to lớn từng ngự trị trên bầu trời cũng đã không còn xuất hiện nữa, những kẻ khổng lồ từng thống trị cả lục địa đã biến mất, kể cả loài Elf giờ cũng chỉ còn một vùng lãnh thổ nhỏ bé.
Cho dù là rồng hay là hồ ly, vì số lượng thành viên ít ỏi nên những loài thần thoại ấy cũng dần lụi tàn.
Huyết thống càng cao thì khả năng sinh sản lại càng kém, không một chủng tộc nào có thể thoát khỏi cái quy luật ấy, và trường hợp một số loài tuyệt chủng vì không thể sinh sản cũng đã từng xảy ra.
Và rồi, khi mà các chủng tộc thần thoại dần lụi tàn thì con người vẫn còn sinh sông trên lục địa này, tạo ra nhiều điều mà các tộc thần thoại, những sinh vật với huyết thống mạnh hơn rất nhiều lần họ, không thể làm được. Cứ thế hệ của mình.
Thực tế đã chứng minh, khả năng sinh sản kém là một yếu tố trí mạng với sự sống còn của một chủng tộc, và chính nhờ khả năng sinh sản mạnh mẽ của mình mà loài người đã có thể sống sót tận đến ngày nay. Bất kể có gì xảy ra đi chăng nửa, chỉ cần loài người còn để lại mầm sống, và những mầm sống này không bị tận diệt, thì trong vài năm, vài chục năm hoặc có thể là vài trăm năm sau, dân số loài người sẽ lại bùng nổ và các quốc gia sẽ lại dần hình thành.
Vậy nên, có thể đoán rằng, toà tháp này không phải là sản phẩm của con người, hay chính xác hơn thì không thể nào là của một người. Có thể tạm cho rằng nó là sản phẩm của một dòng dõi trong vài hoặc thậm chí là cả chục thế hệ.
Những gì mà một người không thể làm trong thế hệ của mình, sẽ được họ truyền lại cho con cháu của mình, và những gì con cháu của họ vẫn chưa thể hoàn thành thì sẽ lại tiếp tục được truyền lại cho thế hệ sau đó nữa. Cứ như vậy, kiến thức và hiểu biết của con người được cải tiến và cập nhật liên tục.
Nhưng với Mo Li, một người quá lười và chẳng có mấy thích thú với lịch sử, sẽ không bao giờ tìm hiểu về sinh vật đã tạo nên nơi này.
Hiện giờ thì việc duy nhất cậu quan tâm là làm sao để vét sạch toà tháp này, tất nhiên là lấy đi tất cả là một việc khá là không thực tế, ngay cả với tuổi thọ của một con rồng thì việc dọn sạch nơi này cũng khá là phi lí.
“Thử thách của nữ thần là cái gì?” Ngoài ra thì nữ thần được nhắc đến ở đây có phải là Sera không?
Tôn giáo Nguyên thuỷ là một ví dụ điển hình, và Mo Li cũng chưa từng nghe tên một vị nữ thần nào khác ngoài Sera.
“Rồi thì cái thử thách của nữ thần là cái gì đây? Mày có ở đó không? Nếu có thì chui ra đây giải thích cho tao cái nào.” Mo Li vừa hỏi vừa lấy tay chọc chọc chiếc nhẫn.
Chiếc nhẫn dường như có ý thức ở một mức độ nhất định, trước khi Mo Li kịp nói hết câu thì một tiếng rắc đã vang lên và ánh mắt cậu bị bao phủ bởi bóng tối.
“Cái gì??” Mo Li lấy tờ giấy trên mặt mình ra, phát hiện trên đó có ghi chữ.
Cũng vẫn như trước, trên đó được viết bằng một thứ ngôn ngữ cổ đại mà cậu không thể nào đọc được.
‘Tại Giáo hoàng quốc, nằm tại con đường nối giữa Vương quốc Baal và Trika, hiện giờ đang có một đoàn xe chở hàng đang di chuyển, đoàn xe thuộc sở hữu của Bá tước Trika, vận chuyển một loại hàng hoá có nguồn gốc không xác định, hãy ăn trộm thứ đó về và thử thách sẽ hoàn thành.’
Đây chính là thử thách của nữ thần sao?
Mo Li, đọc đi đọc lại và chỉ nhìn thấy hai chữ rõ ràng nhất là ‘ăn trộm’.
“Ý ngươi là bắt ta đi ăn cướp?” Mo Li nhướng mày. “Hơn nữa còn muốn ta ăn trộm đồ của quý tộc á?”
“Không bao giờ, chắc chắn ta sẽ không bao giờ làm việc này.”
Mo Li thẳng thừng từ chối vì đó là một hành động phạm pháp và vô cùng nguy hiểm, bởi cậu đã từng trải nghiệm nó trong quá khứ, ngay cả khi có nghèo và điên đến mức nào đi chăng nữa thì cậu cũng sẽ không bao giờ làm.
Còn nữa, đoàn xe của một quý tộc có dễ xâm nhập không?? Liệu mấy tên giàu có đó có chi tiền để thuê người bảo vệ đoàn xe của mình không? Bởi nó là một tài sản to lớn với một quý tộc vậy nên chắc chắn sẽ có những hiệp sĩ đi theo hộ tống.
Đùa nhau chắc, một tên sát thủ cỏn con như ta thì lấy cái gì để đánh nhau với mấy tên đấy, nó khác gì đi tự sát đâu??
Chắc chắn là cậu sẽ không làm, nó chẳng khác gì bắt cậu đi chết cả.
Ngay lúc đang tính ném tờ giấy trên tay đi, thì cậu lại nhìn thoáng qua dòng chữ cuối cùng được viết trên đó.
‘Phần thưởng khi hoàn thành gồm ba nghìn đồng vàng và một món vũ khí bán sử thi [Hàn hi].’
“...” Mo li không nói lên lời, chậm rãi thu lại cánh tay đang tính đáp mảnh giấy đi.
Bà nghìn vàng và một món vũ khí bán xử thi… Quả là một phần thường khổng lồ!!
Bỏ qua mấy đồng vàng đi, nó là một món vũ khí bán sử thi, thật sự là một món vũ khí bán sử thi đấy!
Không phải tự nhiên người ta lại coi một món vũ khí sử thi là vô giá. Nói sao thì nó vẫn là một món vũ khí xứng đáng với địa vị của mình, bởi nó được truyền lại từ thời xa xưa và vượt quá phạm vi hiểu biết của công nghệ rèn hiện tại.
Chỉ cần có thể đáp ứng được điều kiện để sử dụng, thì thậm chí ngay cả con gà, con vịt hay là một con thỏ cũng có thể đủ sức để phá huỷ cả một thành phố.
Ở kiếp trước, món vũ khí sử thi duy nhất mà cậu từng được thấy là thanh [Bình Minh], vũ khí sử thi của công chúa Giáo hoàng quốc, hơn nữa đó còn là khi cậu bị nó đâm vào ngực, khiến cho cậu còn không có nổi cơ hội chạm vào nó.
Kiếp này mình thật sự sẽ có cơ hội chạm vào hoặc thậm chí là sử dụng một món vũ khí cỡ sử thi sao?
Dù chỉ là một bản nhái nhưng nó cũng đã đủ khiến cho cậu trở nên vô cùng hưng phấn.
Đàn ông ham muốn không hơn gì một món vũ khí mạnh mẽ, và Mo Li cũng không khác gì. Lúc này cậu đang tựa như một người chơi gacha đang để mắt tới nút nạp tiền để tăng thêm cơ hội ra nhân vật mình muốn. Dù biết là không nên nhưng cậu vẫn quyết định nhấn nút nạp.
“Từ từ đã, bình tĩnh cái nào…” Mo Li cố gắng trấn tĩnh lại bản thân.
Thử thách này rõ ràng là có vấn đề.
Mo Li chưa bao giờ tin tưởng vào việc có bánh từ trên trời rơi xuống cả, ngược lại thì Chúa dường như thích thả tạ xuống đầu cậu hơn.
Vậy nên cuối cùng Mo Li vẫn còn do dự, đơn giản là vì cậu không nghĩ mọi thứ sẽ suôn sẻ.
Nếu ai đó nói với cậu rằng chỉ cần ăn trộm một món hàng và cậu sẽ nhận được một vũ khí sử thi thì chắc chắn cậu sẽ coi hắn là một tên ngốc.
Không đời nào, không đời nào lại có một giao dịch lời như vậy, ngay cả khi nó là thật thì sao chứ? Có chúa mới biết nhiệm vụ này khó khăn đến mức nào để có được một món vũ khí bán sử thi.
Bất kể là nó có đơn giản hơn mình nghĩ hay không thì mạng sống vẫn là trên hết, vậy nên mình nghĩ rằng tốt nhất là không nên đi…
Mo Li cố gắng kìm nén ham muốn đang dâng cao trong lòng, nhưng khi liếc nhìn tờ giấy thêm một lần nữa, hai mắt cậu lại mở to vì sốc.
[Bản nhái: Hàn hi] chỉ là phần thưởng cho thử thách đầu tiên, nếu bỏ lỡ cơ hội này thì sẽ không bao giờ có lần thứ hai.
“.... C** m* nó!”