Vài ngày lại tiếp tục trôi đi, Ngài Thần Chết tới chào hỏi tôi theo cái cách mà anh ta vẫn làm như thường lệ. “Xin chào”, anh ta bất thình lình xuất hiện bên khung cửa sổ rồi nói.
Tôi hẹn anh ta vào khoảng giữa ngày. Đó là sau giờ ăn trưa, khi mà không có ai lảng vảng gần phòng tôi nữa.
“Hôm nay có gì mới không?”
“Không phải ngày nào trong đời ta cũng có điều thú vị xảy đến đâu. Những gì của ngày hôm nay cũng giống như hôm qua thôi.”
“Vậy sao? Nhưng chắc chắn anh sẽ có nhiều chuyện để kể hơn tôi, một con người chỉ biết ăn dầm nằm dề ở nơi đây từ ngày này qua tháng khác”.
“…”
Tôi thừa nhận là những gì tôi vừa nói có lẽ hơi cực đoan. Nhưng dù sao, việc tôi phải ở nơi này cũng không liên quan hay là lỗi lầm gì của Ngài Thần Chết. Nếu tôi biết nỗ lực cố gắng để chuỗi dài những ngày tháng đơn điệu ở đây trở nên khác biệt đi một chút, thì có lẽ chúng cũng không nhàm chán đến nhường này. Đây là lỗi của tôi, khi chỉ biết lười biếng nằm ườn một chỗ trên giường rồi đơn giản là hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Xin l-”
“Tuy nhiên”
“Hả?”
“Tuy nhiên, ngươi có thể ngắm hoa anh đào ở đây mà.”
“Hoa anh đào sao?”
Nghe được những lời này của Ngài Thần Chết, tôi liền nuốt những câu định nói ngược trở vào bụng, rồi vô thức hỏi lại anh ta.
Tại sao trong tất cả những gì có thể nhắc đến, thì anh ta lại nói tới hoa anh đào nhỉ?
“Ừm. Tôi yêu hoa anh đào. Vậy nên-”
“Không!... Tôi ghét loài cây này.”
“Hả…”
“Quan trọng hơn là-”
Khi tôi đang cố gắng để chuyển chủ đề thì tiếng gõ cửa vang lên, cắt ngang. Tôi bối rối quay đầu về hướng phát ra âm thanh ấy, thì chỉ thấy chị y tá đang nhìn trộm qua cánh cửa hé hờ.
“Mahiro à. Xin lỗi, nhưng chị đã quên mất lần kiểm tra tổng quát của em vào sáng nay. Bây giờ, chị có thể đo huyết áp cho em được không?”
“À… Tất nhiên rồi ạ.”
Làm sao bây giờ, tôi phải giải thích tình huống này như thế nào đây? Tôi đưa mắt, liếc về phía Ngài Thần Chết, nhưng chỉ thấy khuôn mặt bị che khuất sau tấm áo choàng, khiến tôi không thể biết được biểu tình của anh bây giờ. Những gì anh ta nghĩ thật sự rất khó đoán, trừ khi hắn tự nói ra điều đang chạy trong đầu.
Chị y tá dường như không mảy may để tâm tới những ý niệm đang rối tung lên trong đầu tôi, vẫn tiếp tục tập trung đo huyết áp. Có vẻ, chị vẫn chưa nhận ra sự hiện diện của Ngài Thần Chết trong căn phòng này.
Tại sao lại như thế nhỉ? Đầu tiên, nếu y tá nhìn thấy một người khác không phải là tôi ở trong phòng, thì chị sẽ chào hỏi họ rồi nói những lời đại loại như “Xin lỗi vì đã làm phiền”.
Có khi nào… Chị ấy không thể nhìn thấy Ngài Thần Chết?
Sẽ vô cùng thuận tiện nếu điều này là sự thật, nhưng ngay cả tôi cũng chưa từng nhìn thấy hay nghe nói về sự tồn tại của Thần Chết trong suốt nhiều năm nay. Dù cho tôi đã phải ra ra vào vào bệnh viện chẳng đếm nổi số lần từ khi còn nhỏ, và đã chứng kiến vô vàn những cuộc chia ly đầy đau thương, thấy biết bao người đã rời bỏ thế giới này mãi mãi. Thế nhưng đến giờ, tôi có thể tự tin nói rằng tôi đã nhìn thấy Thần Chết lần đầu tiên, cách đây mới chỉ vài ngày.
Nếu đã là như vậy, cũng giống việc tôi không thể thấy Ngài Thần Chết suốt bao nhiêu năm cuộc đời, thì bây giờ chắc hẳn những người khác cũng không thể thấy được anh ta. Điều này nghe có vẻ khá hợp lý.
Nghĩ như vậy, tôi chợt cảm thấy trong lòng thật nhẹ nhõm. Tim tôi đã đập hết công suất suốt từ nãy tới giờ. Tôi tự nhủ, nếu việc này làm giảm tuổi thọ của tôi, thì tất cả đều là lỗi của Ngài Thần Chết. Trong khi tôi còn đang chìm đắm trong những ý niệm của riêng mình, thì chị y tá đã tháo huyết áp kế ra rồi nói “Được rồi, xong rồi!”
“Này, Mahiro à.”
“D...ạ?”
Chị y tá đặt huyết áp kế sang một bên, nghiêm túc.
“Trước khi chị gọi, em đang nói chuyện với bạn trai à?”
“Hả…?”
Đối diện với câu hỏi bất ngờ của chị ấy, đầu óc tôi dường như hoàn toàn trống rỗng.
Điều này là sao? Tôi cho rằng chị y tá không thể nhìn thấy anh ta, nhưng hóa ra chị đã phát giác được sự tồn tại của anh ấy rồi ư? Hoặc có thể, chị đã hiểu nhầm Ngài Thần Chết là bạn trai của tôi, rồi gặng hỏi tôi về anh ta?
Bực mình khi nhìn thấy gương mặt thản nhiên vờ như chẳng có gì xảy ra của Ngài Thần Chết, tôi định mở miệng nói gì đó khác với chị y tá trong khi đang vắt óc để cố tìm ra một câu trả lời hợp lý. Nhưng tôi cứ đứng như trời trồng, chẳng thốt lên được một từ nào cả.
Có lẽ phản ứng của tôi đã gây cho chị y tá một vài sự hiểu lầm. Chị chỉ vào chiếc điện thoại đang được đặt trên đầu giường.
“Ở đây là bệnh viện, chị sẽ gặp rắc rối lớn nếu em cứ tùy tiện dùng nó như vậy.”
“Dạ…? Ừm…?”
“Nhưng Mahiro này, em đã phải dành rất nhiều thời gian với bệnh viện rồi đúng không? Chắc hẳn em đã cảm thấy rất buồn chán.”
Chuyện này đâu thể trách em được, chị y tá nói, rồi nở một nụ cười gượng gạo. Chị nhìn xung quanh để chắc chắn rằng không ai có thể nghe thấy, rồi thì thầm vào tai tôi.
“Nếu là chị, thì việc này cũng ổn thôi… Nhưng đừng để y tá trưởng bắt gặp em đang gọi điện thoại cho bạn trai, hiểu chứ?”
“À. Không phải, ừm, đó là…”
“Không sao, không sao đâu. Em đã tới tầm tuổi đó rồi, chị hiểu mà.”
Vậy là, dường như chị y tá đã thấy tôi nói chuyện, nhưng lại không phát giác ra Ngài Thần Chết. Tôi thở phào một hơi nhẹ nhõm, rồi nói nhỏ, Em xin lỗi, để vờ như đang đồng ý với giả thuyết của chị về câu chuyện này. Chị chỉ cười trừ rồi phẩy phẩy tay.
“Thanh xuân đẹp thật đấy. Chị cũng đã từng có rất nhiều kỷ niệm thú vị khi còn ở độ tuổi của Mahiro”.
“Vâng, chắc chắn là vậy rồi.”
“Em nói đúng. Dù sao thì, đây cũng đã là câu chuyện của mười năm về trước.”
Dứt câu, y tá thu dọn các thiết bị rồi bước ra khỏi phòng, chợt chị quay đầu lại nhìn tôi lần cuối.
“Thế nhưng, em đừng gượng ép bản thân quá. Hãy tận hưởng, nhưng đừng quên chừng mực nhé.”
“Vâng ạ.”
Thấy tôi gật đầu một cách chắc chắn, chị y tá mỉm cười, rồi lần này thì thật sự rời khỏi phòng.
“Phù!”
Nghe thấy tiếng cánh cửa khép lại, sau đó là những tiếng bước chân xa dần, tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Chuyện gì vừa xảy ra vậy?”
“Anh vẫn còn hỏi được là chuyện gì vừa xảy ra à…”
Tôi bực tức cầm chiếc gối trên giường, rồi ném về phía Ngài Thần Chết. Anh ta bắt lấy nó một cách dễ dàng rồi nói “Ta chưa nói với ngươi là, chỉ những con người mà bọn ta chịu trách nhiệm phải lấy linh hồn, mới có thể nhìn thấy các Thần Chết sao?” Với gương mặt giả vờ ngây thơ, anh ta ném trả chiếc gối cho tôi.
“Anh không nghe được gì sao?!”
“Hả?”
Tôi đặt chiếc gối lên đùi mình một cách bực bội. Ngài Thần Chết vẫn giữ chất giọng bình thản đầy giả tạo trong khi anh ta đưa tay lục lọi túi mình. Hắn lấy ra quyển sổ mà tôi đã từng nhìn thấy vào ngày đầu tiên anh ta tới đây - cuốn sổ với ngôi sao bị gãy được đính trên gáy.
“Đây là thứ gì vậy?”
“Đây là một công cụ bọn ta dùng để hoàn thành nhiệm vụ. Tên của tất cả những người mà ta phải chịu trách nhiệm lấy đi linh hồn đều được viết trong này. Tất nhiên là tên của ngươi cũng ở đây.”
“Tôi hiểu rồi… Nhưng tại sao phải làm như vậy?”
“Không có bất cứ người nào, ngoại trừ những ai có tên được trong quyển sổ này nhìn thấy ta. Mặt khác, không có Thần Chết nào ngoài ta có thể thấy được ngươi.”
Nói một cách dễ hiểu, chị y tá không thể nhìn thấy Ngài Thần Chết, và đã lầm tưởng rằng tôi đang nói chuyện với bạn trai qua điện thoại. Nếu không nhờ có cái điện thoại di động này, có lẽ chị ấy sẽ nghĩ rằng tôi đang nói chuyện một mình trong phòng.
Hoặc có thể, chị y tá đã cảm thấy lo lắng khi nghe tôi nói chuyện một mình trong phòng, nên đã viện cớ đi đo huyết áp để kiểm tra xem tôi đang làm gì.
Trong trường hợp đó, nếu tôi cứ để điện thoại trong tầm tay mọi lúc mọi nơi, thì điều này có thể sẽ đánh lừa được chị y tá (dù cho thường thì tôi chẳng nhận được bất kỳ cuộc gọi nào từ ai cả).
“Thì đã sao? Lẽ ra anh phải nói với tôi sớm hơn chứ! Nếu biết vậy thì vừa nãy tôi đã không phải hoảng sợ đến như thế!”
“À, ra đó là lý do tại sao con người lại có những biểu cảm buồn cười như thế. Ta nghĩ rằng mình sẽ có thể phá lên cười bất cứ lúc nào.”
“Tôi không có đâu nha!”
Nghe được câu phản bác bất ngờ của tôi, Ngài Thần Chết cố hết sức để nhịn cười. Thế nhưng, một tiếng khúc khích rất nhỏ vẫn lọt ra khỏi miệng anh ấy.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ta cười. Nói đúng hơn, thì đây là lần đầu tiên anh ta thể hiện thứ cảm xúc gì đó trên gương mặt.
“Ngài Thần Chết cũng có thể cười à…”
Nghe câu hỏi của tôi, anh ta hắng giọng nhẹ rồi tiếp tục dùng chất giọng không cảm xúc đó đáp lại “Ta không có cười.” Thế nhưng, giọng anh ta dường như cao hơn bình thường một chút, tôi phì cười.
“Nhưng mà bạn trai à, hm-”
“Hửm?”
“Phải rồi! Này, anh đã từng hỏi tôi trước đây, đúng không? Rằng tôi có nuối tiếc gì không? Câu hỏi này vẫn còn hiệu lực chứ?”
“Ờ thì… Ngươi cũng chưa đến lúc chết nên vẫn đúng, nhưng mà…”
Như cảm nhận được điều gì đó đáng quan ngại, Ngài Thần Chết nói một cách đầy dè dặt, lảng tránh.
Tôi mỉm cười với anh ta. Chỉ tay vào Ngài Thần Chết, nói.
“Tôi muốn có một buổi hẹn hò.”
“Hẹn hò sao?”
“Phải, với anh đấy.”
“... Với ta á?”
Giọng anh ta có chút khó chịu, và tôi khá bất ngờ rằng mình có thể nhận biết được cảm xúc của người khác rõ rệt đến vậy, dù cho không nhìn thấy biểu cảm của họ.
Tuy nhiên, dù cảm nhận được điều đó, tôi vẫn không nản chí.
“Tôi vừa nghĩ ra điều ấy khi chị y tá hiểu nhầm Ngài Thần Chết đây thành bạn trai của tôi. Tôi chưa bao giờ có một buổi hẹn hò!”
“Ờ, thật đáng tiếc làm sao. Vậy, tại sao ngươi không hỏi một người-”
“Tôi không có người bạn nào có thể giúp tôi việc này. Và ngay cả nếu như tôi có, thì tôi cũng không hỏi đâu.”
“Tại sao?”
“Nếu có điều gì không may xảy ra, thì chắc chắn tôi sẽ đem lại phiền phức cho họ.”
Diễn biến bệnh tình của tôi có thể lập tức trở nên phức tạp từ giây phút tôi bước chân ra khỏi nơi này. Ngay cả khi điều đó không xảy ra, thì chắc chắn tôi sẽ bị mắng. Lúc đó, nếu không phải là tôi thì cũng là người kia bị mắng, và tôi ghét việc này. Tôi không muốn người khác gặp rắc rối chỉ vì sự ích kỷ của mình.
“Nhưng, nếu đó là Ngài Thần Chết thì…”
“Nếu là ta thì…?”
“Đây là một phần công việc của anh.”
“Điều này là đương nhiên.”
“Hơn nữa, không ai có thể nhìn thấy anh. Nên anh sẽ không bị mắng đâu.”
“Đây là sự thật.”
Nhận thấy mình đang đồng tình với những lời nói của tôi một cách vô thức, Ngài Thần Chết hoảng hốt lắp bắp “Không, không, không, nghe ta nói này…”
Một cú hích cuối cùng nữa thôi.
Tôi nắm lấy tay áo của Ngài Thần Chết, rồi trưng ra bộ mặt sầu thảm để tìm kiếm sự thương cảm.
“Tôi không đáng thương sao? Này, xin anh đấy!? Tôi không muốn chết như thế này, khi mà tôi còn chưa có một buổi hẹn hò nào! Tôi đã tới độ tuổi đó rồi mà, tôi còn là con gái nữa!”
Trước sự nài nỉ một cách chân thành của tôi, Ngài Thần Chết chỉ có thể thốt lên các câu đại loại như “À” rồi “Ừm”, sau đó từ từ lùi lại về phía sau. Nếu cứ tiếp tục như vậy, có thể anh ta sẽ “tẩu thoát” luôn mất. Nhưng tôi sẽ không để điều đó xảy ra. Siết chặt lấy tay áo anh ta, tôi nũng nịu “Ngài Thần Chết à.”
“Anh thật sự không thể làm được chuyện này sao? Anh đã nói là, nếu tôi có chuyện gì còn nuối tiếc…”
“Đó là… Nhưng mà sẽ không vui nếu đi với ta đâu…”
“Điều này không đúng!”
Tôi đã lớn tiếng hơn mình nghĩ khi phản bác lại anh ta. Có chút xấu hổ, tôi nhẹ nhàng hắng giọng rồi mỉm cười với anh ta.
“Tôi sẽ quyết định người mà mình muốn hẹn hò. Tôi muốn đi với anh, Ngài Thần Chết à.”
Tôi nói một cách dứt khoát. Dường như anh ta cũng nhận ra rằng nếu cứ tiếp tục tranh luận với tôi, thì kết quả sẽ chẳng đi tới đâu cả. Ngài Thần Chết gật đầu đầy miễn cưỡng. Ta hiểu rồi, anh ấy nói.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trans: Pom
Beta: Mint
For more information: https://www.facebook.com/Fuji-Translation-Team-109627554677426/