Noucome

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi Thật Sự Không Muốn Trùng Sinh Đâu

(Đang ra)

Tôi Thật Sự Không Muốn Trùng Sinh Đâu

Liễu ngạn hoa hựu minh

Đứng trước ngã rẽ cuộc đời, Trần Hán Thăng cũng đang do dự, liệu nên đi theo lối cũ để trở thành triệu phú, hay là cố gắng hết mình, thêm vài con số 0 vào sau khối tài sản cá nhân, đồng thời thay đổi

30 47

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su ~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su ~

Katarina

Từ cuộc hành trình này, khái niệm về game và thực tại đối với cậu thay đổi từng chút một.

43 53

Huyết Chi Thánh Điển

(Đang ra)

Huyết Chi Thánh Điển

咯嘣

Đây là một huyền thoại thuộc về huyết tộc...

58 335

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

229 2841

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Yuunagi Kazuma và bảo bối kỳ lạ của pháp sư tự phong

(Đang ra)

Yuunagi Kazuma và bảo bối kỳ lạ của pháp sư tự phong

Kazuma Yuunagi là học sinh năm hai tại một ngôi trường nào đó.Cậu đã sống một cuộc sống yên bình, vừa nghiêm túc vừa lông bông.

9 21

Tập 05 - Chương 02: Lột da, mimi và cá đục

Lột da, mimi và cá đục

"1"

【Lựa chọn đi ① Phải lòng Chocolat ② Phải lòng Ouka ③ Phải lòng Furano】

"Đây là tình huống gì vậy..."

Sau khi nhiệm vụ xuất hiện được một tuần, hôm nay là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè.

Một lựa chọn tuyệt vọng hiện lên trong đầu tôi.

Dù không hiểu tại sao lại là ba người đó, nhưng tôi tuyệt đối không chọn mục này... buộc phải sử dụng quyền từ chối thôi.

Xì... rõ ràng trong suốt một tuần qua tôi đã cố hết sức để không dùng quyền từ chối mà...

Đã từng thử 『mặc quần bơi hình chữ V trong giờ học bơi』, cũng trải qua 『quỳ xin các cô gái cho liếm giày』, thậm chí 『nửa đêm mặc tạp dề khỏa thân đi về giữa nhà và trường』... hu hu, nhắc lại chỉ thêm tủi hổ.

Quyền từ chối còn lại tám lần. Hôm nay là 23... dù thời hạn nhiệm vụ vẫn còn một tuần có vẻ dư dả, nhưng kể từ khi nhiệm vụ bắt đầu, mức độ nhục nhã của các lựa chọn ngày càng tăng, hoàn toàn không thể lơ là cảnh giác.

"Ha...".

Không được rồi, nghĩ đến việc trạng thái căng thẳng này còn kéo dài thêm một tuần nữa, đầu tôi đã bắt đầu đau...

"Kanade-sama~".

Bất chấp nỗi khổ sở của tôi, Chocolat vẫn cất giọng vô tư bám lấy từ phía sau.

"Ehehe~".

"Chocolat... ban ngày đừng dính chặt thế chứ".

Bị dính như thế vào mùa này thật sự rất nóng. Dù máy lạnh vẫn bật nhưng để tiết kiệm điện nên nhiệt độ không hạ quá thấp, cả hai đều hơi đổ mồ hôi.

"Bởi vì đây là kỳ nghỉ hè hiếm có mà. Kỳ nghỉ hè có thể ở bên Kanade-sama suốt~từng phút giây. Sao lại không thân thiết được chứ?"

"Cô đang nói cái gì thế...".

"Kanade-sama~".

... Có vẻ cô ấy chẳng nghe gì rồi.

Dù hơi ướt mồ hôi, nhưng từ người Chocolat lại tỏa ra mùi hương dịu nhẹ. Bị ôm như thế này tôi không cảm thấy khó chịu chút nào... nhưng giờ tôi muốn suy nghĩ một mình.

"Đừng nghịch nữa, tránh ra chút đi".

Đúng lúc tôi định gỡ cô ấy ra -

"Ara?".

Chocolat cất tiếng nghi hoặc.

"Sao thế?"

"Cơ thể Kanade-sama hình như đang rất nóng".

"Thời tiết thế này thì ai chả nóng".

"Không phải vậy... kiểu như đang sốt ấy ạ?"

"Sốt?".

Tôi phản xạ đặt tay lên trán mình.

"Ừm... nói thế mới thấy hơi nóng thật".

Để đề phòng, tôi lấy nhiệt kế đo thân nhiệt.

"36.9 độ sao...".

Dù chênh lệch thân nhiệt giữa người với người không lớn, nhưng với tôi vốn có thân nhiệt bình thường 35 độ thì đây đã thuộc phạm vi sốt khá cao. Có lẽ nguyên nhân đau đầu không hẳn do tâm lý mà vì sốt.

Dù vậy, chưa đến mức phải nằm liệt giường, chỉ cần nghỉ ngơi trên sofa một lát là khỏi thôi.

"Phù... dù sao thì việc nhà để sau vậy".

Nghe câu này, sợi tóc ngố của Chocolat dựng đứng.

"Hãy giao cho em! Em sẽ giải quyết hết việc nhà!"

"Không, nghỉ một lát rồi anh sẽ làm -".

"Kanade-sama hãy nghỉ ngơi cho tốt!".

Bất chấp lời ngăn cản của tôi, Chocolat lập tức biến mất.

Đến giờ vẫn phải kèm cặp bên cạnh giải thích cô ấy mới tiến bộ chút ít, để một mình làm thật không yên tâm... nhưng.

"... Thôi kệ vậy".

Cho đến giờ tôi vẫn chưa thể bình tâm, nhưng có lẽ vì nhận ra mình đang sốt nên cảm thấy uể oải không muốn ngăn cản cô ấy.

"Ha..."

Một cơn buồn ngủ bất chợt ập đến.

"Ừm..."

Tâm trí tôi liên tục thúc giục "ngủ đi ngủ đi". Cuối cùng tôi đành đầu hàng cơn buồn ngủ đang dâng cao, từ từ khép mắt lại.

"Ưm..."

Tôi tỉnh dậy.

Liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã 5 giờ chiều rồi.

"Ngủ... lâu thế này sao? Phải chuẩn bị bữa tối thôi"

Vừa ho vừa đứng dậy khỏi sofa, đột nhiên

"Ơ...?"

Tôi loạng choạng ngã vật xuống ghế. Đúng lúc đó, Chocolat mặc tạp dề bước vào phòng khách.

"Ah, Kanade-sama đã dậy rồi à... Ơ, mặt anh còn đỏ hơn lúc nãy nữa"

Chocolat chạy đến đặt tay lên trán tôi.

"Nguy rồi! Sốt cao quá!"

Tôi bảo cô ấy lấy nhiệt kế. Kết quả đo được khiến tôi choáng váng: 38.7 độ. Đây không còn là thân nhiệt bình thường nữa mà đúng là cơn sốt thực sự.

May mắn là trong nhà còn thuốc hạ sốt dự trữ, trước mắt cứ uống đã.

"Chắc phải nằm nghỉ mới khỏi được... Xin lỗi Chocolat... Anh về phòng một chút"

Cố gắng đứng dậy nhưng chân vẫn không vững.

Cơ thể tôi vốn khá khỏe mạnh, đã lâu lắm rồi mới bị sốt nặng thế này. Không ngờ sốt cao lại khó chịu đến vậy?

"Anh ổn chứ..."

Chocolat lo lắng đỡ lấy người tôi.

"Lây cho em đấy, đừng lại gần thế"

"Không sao đâu. Em vốn đã ngu ngốc rồi, nên tuyệt đối không bị cảm đâu"

"...Đừng nói mấy lời đó với vẻ mặt nghiêm túc thế chứ"

Dù tôi có khuyên thế nào, Chocolat vẫn nhất quyết không rời đi. Đành phải nhờ cô ấy đỡ lên cầu thang, cuối cùng cũng về được phòng.

Vừa nằm xuống giường thả lỏng người, cơn rét run đặc trưng của sốt cao ập đến.

"Hứ..."

"Kanade-sama..."

Chocolat nhìn tôi co ro với ánh mắt lo âu, bỗng "phốp" một tiếng vỗ tay như chợt nghĩ ra điều gì.

"Ah, em đi nấu cháo nhé!"

Cháo ư... Dù chẳng buồn miệng nhưng cũng nên ăn chút gì. Vấn đề lớn nhất là——

"...Em biết nấu không đấy?"

"Eh? Chẳng phải chỉ cần đun sôi nước rồi đổ cơm vào thôi sao?"

"Không, đó chỉ là cơm chan nước thôi. Cháo phải sánh mịn chứ đâu phải thứ loãng nhách ấy"

Nấu cháo nghe đơn giản nhưng thực ra khá cầu kỳ. Tôi không nghĩ trình độ hiện tại của Chocolat đủ để làm món đó. Thế nhưng cô nàng đã hăng hái bỏ ngoài tai mọi lời can ngăn.

"À đúng rồi. Trong lúc chờ, anh xem cái này nhé"

Chocolat nói rồi rời phòng, lát sau quay lại với——

『10 Cách Được Cô Gái Chăm Sóc Khi Ốm ~ Trở Thành Vua Ho Lúc Này~』

...Mỗi lần như vậy tôi đều tự hỏi, sao những tiêu đề trùng khớp y hoàn cảnh của mình lại xuất hiện đúng lúc thế nhỉ...

"Vậy em đi chuẩn bị đây!"

"Khoan, đợi đã..."

Không kịp ngăn cản, Chocolat đã biến mất xuống nhà.

Thứ còn lại bên gối tôi chỉ là quyển sách và cơn rét.

Dù biết nội dung toàn chuyện nhảm nhí... nhưng có lẽ đọc để phân tâm vẫn hơn là nằm đây chịu rét.

Tôi như thường lệ lật sang trang tổng hợp những điểm chính.

《① Ừ thì, người phụ nữ chăm sóc cậu nhiều nhất chắc chỉ có mẹ thôi》

Câu này phủ nhận hoàn toàn từ gốc rồi!

《② Nếu cơ thể không có vấn đề thì không thể nhờ người khác chăm sóc. Vậy trước tiên phải giả bệnh đã》

...Đúng là hèn hạ.

《Giải thích Sau khi nói với cô gái mình thích "Anh bị nấm da chân, đến chăm sóc anh đi", cô ấy đã bỏ chạy》

Sao lại chọn bệnh đó chứ!?

《Bổ sung "Nếu lây nhiễm thì có bạn đồng hành rồi♡" Dù đã nói ngọt ngào thế mà vẫn không được》

Đương nhiên!

《③ Đối mặt với bệnh nhân, ai cũng sẽ mềm lòng. Lợi dụng điểm này để làm nũng》

...Làm nũng cụ thể là làm gì?

《Giải thích Khi ốm, dù có sờ ngực cũng không bị mắng đâu》

Làm gì có chuyện đó!

《④ Giả vờ sốt mê man rồi sờ ngực》

Cậu thèm sờ ngực đến mức nào vậy!?

《Giải thích Lần trước tôi thất bại khi định sờ ngực mẹ》

Kết quả là chỉ có mẹ chăm sóc cậu thôi!

《Bổ sung Đêm đó, từ phòng bố mẹ vang lên tiếng cọ xát của thứ gì đó——》

Đừng nói nữa, dừng lại đi!

《⑤ Nhờ cô ấy lau người》

À, mùa hè thế này thì cần lắm nhỉ. Ngay cả bây giờ, tôi cũng đẫm mồ hôi thấy khó chịu.

《Giải thích Nhân tiện, tác giả thấy cực kỳ hưng phấn khi được người khác thổi phù vào vùng xung quanh núm vú!》

Chỉ là đổi chữ Hán thôi mà! Sở thích quái gở của cậu không quan trọng! (Glass: Trong tiếng Nhật "吹い" (thổi) và "拭い" (lau) đều đọc là "fui")

《⑥ Nhờ cô ấy thổi thức ăn rồi đút cho》

Lúc yếu đuối mà được con gái làm thế thì đúng là vui thật.

《Giải thích Được chữa lành tâm hồn sâu sắc. Cảm ơn... bố》

Kết quả là chỉ có gia đình chăm sóc cậu thôi!

《Bổ sung Đêm đó, từ phòng bố mẹ vang lên tiếng cọ xát của thứ gì đó——》

Bố cậu đang hưng phấn cái gì thế!?

《⑦ Dạo này mắt cứ có vấn đề, muốn đi khám mắt》

Này, dù báo cáo tình hình cá nhân cũng không sao...

《Giải thích Nhìn phụ nữ trên 10 tuổi đều giống bà lão》

Đó là bệnh tâm lý! Cậu cần đến bệnh viện khác!

《⑨ ...Vì không còn ví dụ nào nữa, nên bàn về chủ đề khô dưa đi?》

Bàn cái đầu cậu!

《Giải thích Tôi đã nghĩ thế nhưng cũng chẳng có gì để nói về khô dưa》

Lảm nhảm cũng có giới hạn chứ!

《⑩ Từ xưa đã luôn nói "Cẩn thận đừng để cảm lạnh" mà... Ha!... Ngài ơi, đọc cuốn sách này để làm gì...》

Cậu đúng là muốn ăn đòn!

"Khục! Khục!"

Dù không hề lên tiếng càm ràm, tôi vẫn ho sặc sụa vì quá kích động. Người không khỏe quả thật khổ thật——

【Lựa chọn ① Cơ thể lập tức khỏe hẳn ② Mắc bệnh "Không lộ nửa mông trên sẽ chết"】

Đây là...

Trong chốc lát, suy nghĩ tôi ngừng bặt. Dĩ nhiên không cần bàn đến ②, trường hợp này chỉ cần chọn ① là xong... Thực tế nếu là tôi ngày trước có lẽ đã chọn ngay.

Nhưng, do sự tồn tại của quyền Từ chối, tôi chợt nảy ra suy nghĩ. Liệu việc chữa lành bệnh tật bằng sức mạnh vượt ngoài nhận thức con người... có thực sự tốt hay không?

Có lẽ tôi đang nghĩ quá nhiều, nhưng Absolute Choice này dường như có một ranh giới không thể tùy tiện vượt qua.

Hãy thử tưởng tượng phía bên kia ranh giới ấy. Nếu đó là "xóa sổ hoàn toàn căn bệnh nan y" thì sao? "Có được thân thể bất lão bất tử" thì sao? Và cả "hồi sinh người đã chết" nữa thì sao?

"......"

Sau một hồi trăn trở, tôi lại sử dụng quyền Từ chối một lần nữa... giờ chỉ còn bảy lần.

Trong lòng vừa cảm thấy như thế là ổn, lại vừa có chút tiếc nuối vì đã lãng phí một lần Từ chối quý giá.

Khoảng vài phút sau, trong tâm trạng rối bời khó diễn tả, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa.

"Chocolat đấy à?"

"Vâng, cháo đã nấu xong rồi ạ!"

Chocolat cầm khay bước vào phòng, đi về phía tôi. Đúng như lời cô ấy nói, không chỉ là cơm chan nước mà trông đúng là cháo thật...

"Ựa..."

Nhưng hương vị vẫn cứ kỳ lạ như thường lệ.

"Trong này... có bỏ gì vậy?"

"À... sốt cà chua, mực đen, bột cà ri, rau chân vịt xay nhuyễn, chocolate để tạo hương thơm, và cả dầu ô liu nữa."

"Sao lại thành màu trắng được chứ! Đúng là phép màu!"

Lại nữa rồi, ngoại hình hoàn toàn là cháo bình thường... Những nguyên liệu đó đã phản ứng hóa học thế nào mới tạo ra thứ này... Với cả dầu ô liu thì cần gì phải cầu kỳ thế.

Dù là thứ gì đi nữa, đã là món ăn cô ấy nấu cho mình thì không thể bỏ phí... Hơn nữa vị cũng không đến mức khó ăn...

"...Cho tôi thêm cháo nhé."

"Vâng ạ~"

Khi Chocolat vui vẻ xúc cháo từ nồi vào bát thì

"Hả... hả..."

"Hả?"

"Hắt xì!"

"Nóng quá!!!"

Chocolat hắt xì một cái thật mạnh, chiếc bát trên tay văng ra, cháo bắn tung tóe đổ ụp lên mặt tôi.

"Á á á!!!"

Tôi lăn lộn trên giường trong đau đớn vì vết bỏng rát kinh hoàng.

"Xin... xin lỗi ạ..."

"Mau... mau đưa khăn lạnh đắp lên đây!"

"Vâng ạ!"

Chocolat hoảng hốt chạy khỏi phòng. Hai ba phút sau——

"Em mang tới rồi ạ!"

Có lẽ vội quá, cô ấy dùng chiếc khay lớn đựng đầy nước lạnh rồi ném cả khăn vào trong.

"Được rồi, vắt khăn ra—— Hả?"

"Hả... hả... Hắt xì!"

"Lại nữa à!!!"

Chocolat lại hắt xì, chiếc khăn trên tay rơi xuống, nước lạnh văng tung tóe đổ ập lên mặt tôi.

"Ựa!!!"

Tôi co quắp trên giường vì cái lạnh thấu xương.

"Ư... ư... em xin lỗi!"

Chocolat bất lực đứng im, chỉ biết luống cuống.

"Ư... ư... lạnh quá."

Vài phút sau, khi đã lau khô người và thay đồ xong, tôi trở lại giường trong cơn rét run bần bật.

Chocolat bước lại gần, giọng lí nhí hỏi:

"Ca... có gì em giúp được không ạ..."

"Không cần... thế này là được rồi."

"Nhưng... em muốn giúp Kanade-sama——"

"Xin lỗi, cậu đừng làm gì cả."

"...Ư ư."

Ý thức dần mơ màng, tôi chẳng còn sức để quan tâm, giọng điệu trở nên lạnh lùng.

Chocolat buồn bã cụp vai, lặng lẽ rời khỏi phòng.

……Có lẽ hơi đáng thương quá.

Dù nghĩ nên an ủi cô ấy vài câu, nhưng cơn mệt mỏi dữ dội hơn trước lại ập đến.

"Chocolat thì chắc ngày mai sẽ quên thôi..."

Nghĩ vậy xong, ý thức tôi chìm vào giấc ngủ.

"......Hmm"

Tôi mở mắt, đập vào mắt là Chocolat đang cúi người nhìn mình.

"Ah... Kanade-sama"

Cô ấy nở nụ cười rạng rỡ đầy hạnh phúc.

"Chocolat... Ơ, đây là ánh bình minh sao?"

Ánh nắng đã lọt qua cửa sổ. Thế là tôi đã ngủ suốt từ hôm qua đến giờ à?

"...Hử?"

Nhìn kỹ thì mắt Chocolat sưng húp, quầng thâm rõ rệt.

"Chẳng lẽ... em thức suốt đêm?"

Chocolat gật đầu nhẹ.

"Vì em chỉ làm được chừng này thôi ạ"

Chiếc khăn ướt trên trán tôi vẫn còn mát lạnh. Hóa ra cô ấy thật sự thức trắng để thay khăn liên tục.

"Em... thật sự xin lỗi về chuyện hôm qua"

Chocolat ngập ngừng liếc nhìn tôi.

Tôi xoa đầu cô ấy loạn xạ.

"Không, có lẽ anh cũng hơi quá lời... Cảm ơn em"

"Ehehe~"

Chocolat cười tủm tỉm đầy mãn nguyện. Nhìn nụ cười ấy, lòng tôi cũng ấm áp lạ thường.

"Ah, để em đo nhiệt độ lại nhé?"

"Ừ, cũng được"

Theo lời cô ấy đo nhiệt độ, kết quả là 37.8 độ. Dù vẫn sốt nhưng cơn rét đã hết, người nhẹ hẳn.

"Chocolat, em về phòng ngủ đi"

"Nhưng... Kanade-sama vẫn còn sốt mà"

Cô ấy lo lắng nhìn tôi.

"Không sao. Giờ anh đã dậy được rồi. Nếu em cố quá thì lần này đến lượt em đổ bệnh mất"

"...Vâng, nếu Kanade-sama đã nói thế"

Nhìn bóng lưng buồn bã của cô ấy, tôi gọi giật lại.

"Chocolat"

"Có chuyện gì ạ?"

"Khi nào anh khỏi hẳn, hai đứa mình cùng đi ăn gì ngon nhé"

"Đồ ngon ư?!"

Mắt Chocolat lập tức sáng rực. Sợi tóc ngố nghễnh dựng đứng.

"Vậy mình đặt sushi cao cấp nhé!"

"Đợi đã!"

...Sao nhóc này lại cực đoan thế không biết.

"Ah, Kanade-sama. Khi nào khỏi bệnh, em còn một việc muốn nhờ nữa..."

"Là gì?"

"Em muốn cùng anh đi lễ hội"

"Lễ hội? À, cái sự kiện ở đền thờ ấy à?"

Đó là hoạt động thường niên cuối tháng 7. Dạo gần đây tuy không đi nữa, nhưng hồi nhỏ tôi hay cùng bạn bè hoặc bố mẹ tới chơi.

"Được thôi, lâu lắm rồi mình chưa đi"

"Thật ư!"

Dù vẫn lo về hạn chót nhiệm vụ, nhưng ở nhà cũng chẳng tránh được tai họa... Như vụ 'phải yêu một trong ba người hôm qua' hay 'mặc tạp dề khỏa thân đến trường' trước đó là rõ.

"Mong quá đi~ Lễ hội với sushi~"

"Anh đã bảo là không có sushi mà!"

Tên này... nếu không cẩn thận, chắc chắn sẽ tự ý đi đặt chỗ mất. Phải chuyển hướng sự chú ý của cô ấy sang món khác thôi.

"Trong tủ có hộp bánh quý giá đó. Em dậy rồi thì lấy ra ăn đi"

Tưởng cô ấy sẽ mừng rỡ, nào ngờ Chocolat lại có phản ứng trái ngược.

"...Eek!"

Chocolat đông cứng cả người.

"Lúc nãy... cậu vừa nói 'Ựa!' đúng không?"

"Cậu... cậu đang nói cái gì vậy?"

Chocolat đảo mắt liên tục rồi huýt sáo vô tội vạ. Nhìn phản ứng này... rõ ràng cô ấy đã tự ý ăn vụng.

"...Tôi không giận đâu, thành thật khai đi."

"Không... không phải tôi ăn... mà là cái dạ dày của tôi ăn."

"Vậy chẳng phải cùng là cậu sao!"

"Tôi... tôi đi ngủ đây!"

"Ơ, đợi đã!"

Chocolat nhanh như cắt biến mất khỏi tầm mắt.

"Thật là..."

Dù đã cải thiện được tính lười biếng nhưng bản năng ăn uống vẫn chẳng thay đổi chút nào... Lần này tạm thời bỏ qua vì công lao chăm sóc tận tình của cô ấy vậy.

Tôi cố gắng đứng dậy nhưng cơ thể vẫn mềm nhũn, bước đi loạng choạng. Vừa bám vào tay vịn vừa thận trọng bước xuống cầu thang.

"Thuốc hạ sốt mua dự phòng... hình như hết rồi nhỉ?"

Viên thuốc hôm qua đã là viên cuối cùng trong hộp. Tôi lục lọi khắp nơi cất thuốc nhưng chẳng tìm thấy gì.

"Đành phải đi mua vậy..."

Ít nhất thì đi đến hiệu thuốc gần nhà chắc không sao. Tôi lảo đảo bước về phía cửa trước.

"Ha... người như bông vậy..."

Vừa lẩm bẩm vừa mở cánh cửa chính.

"...Ơ?"

"...Ế?"

Đứng trước mặt là——

"...Furano?"

Bóng dáng quen thuộc của bạn cùng lớp.

"Ơ... Kanade-kun - tạ-tại sao...?"

Hỏi tại sao ư... đơn giản vì đây là nhà tôi nên việc có mặt ở đây là đương nhiên thôi.

"Có chuyện gì vậy?"

"Không... không có gì, cái đó... tôi không phải kẻ đáng ngờ đâu"

Furano đột nhiên vung tay loạn xạ, trông càng đáng nghi hơn.

"Sao thế? Trước tiên hãy bình tĩnh rồi nói cho——"

Nói chưa dứt câu, chân tôi trượt mất.

"Úi da!"

Mất thăng bằng, tôi đổ sầm vào người Furano.

"Ơ? Ơ? Kyaaa!?"

Furano thét lên với âm lượng không tưởng.

"Xin... lỗi... Ế?"

Khoảnh khắc sau, một cú đập mạnh vào cằm——ý thức tôi dần mờ đi.

Thời gian lùi lại chút ít.

Yukihira Furano đã đi vòng quanh nhà Kanade một mình.

(Dù hăng hái đến đây... nhưng không dám bấm chuông cửa chút nào)

Hành động của Chocolat trong lớp đã khiến Furano cảm thấy cực kỳ bất an.

Vốn dĩ Chocolat luôn quấn quýt Kanade như chó cưng với chủ, nhưng từ sau buổi liên hoan cosplay, thái độ cô ấy đã thay đổi rõ rệt.

...Đó rõ ràng là biểu hiện của một cô gái đang yêu. Vì bản thân cũng giống vậy nên không thể nhầm lẫn được.

Hình ảnh Chocolat và Kanade ở chung một nhà... khiến Furano tưởng tượng đủ thứ kinh khủng, trải qua ngày đầu hè u ám. Đến ngày thứ hai, cô không thể ngồi yên nữa, theo bản năng mà đến đây.

(Nhân... nhân tiện... hãy nói điều chưa kịp thổ lộ trước kỳ nghỉ hè...)

Vào ngày 31 tháng 7, lễ hội mùa hè sẽ được tổ chức quanh đây. Furano đặt mục tiêu hôm nay là mời Kanade cùng dự lễ hội.

(Nếu được cùng dạo bộ trong lễ hội... chắc sẽ vui lắm nhỉ)

Hình ảnh cô trong yukata sánh bước cùng Kanade hiện lên, gò má Furano ửng hồng.

Tuy nhiên, trước hết phải vào được nhà của Kanade đã. Cô ấy cũng hiểu rõ điều này... nhưng mãi không thể quyết định nên đã đi đi lại lại suốt gần ba mươi phút. Dáng vẻ này hoàn toàn giống một kẻ đáng ngờ.

... Đến lúc phải quyết định rồi.

"Phù... ha..."

Cô từ từ hít một hơi thật sâu, đứng trước cửa chính.

"... Vẫn... vẫn không được!"

Nhưng cô không thể nào ấn nút chuông cửa.

(Sao mình lại thành ra thế này chứ...)

Khi Furano lại chìm vào vũng lầy tự chán ghét bản thân, gục đầu xuống vì mệt mỏi -

"... Hả?"

"... Á?"

Cánh cửa đột nhiên mở ra, Amakusa Kanade xuất hiện trước mặt cô.

"Ư ư... Ự?"

Mở mắt ra. Đây là... phòng khách sao? Hửm, mình đang nằm trên bộ futon? Tại sao? Rốt cuộc ai đã đưa mình vào đây? Hàng loạt câu hỏi lập tức hiện lên trong đầu.

Ừm... ký ức cuối cùng là... à phải rồi, sau khi quyết định đi mua thuốc hạ sốt thì gặp Furano ở cửa -

"Đúng rồi, Furano"

Tôi chống tay ngồi dậy, liếc nhìn xung quanh thì nghe thấy tiếng động phát ra từ hướng nhà bếp.

"Fura... no?"

"Ara, cậu tỉnh rồi à"

Furano lạnh lùng nói, đồng thời quay người lại.

"Xin lỗi, tự ý mượn tạp dề"

Furano dùng phần trước của tạp dề lau tay, rồi đi về phía tôi.

"Cơn sốt có vẻ đã hạ nhiều, nhưng tốt hơn hết đừng cố gắng quá mà cứ nằm nghỉ đi"

"Bộ futon này... là cậu trải cho tôi à?"

"Ừ, cõng cậu lên phòng trên lầu thì hơi quá sức nên tôi mượn tạm futon dành cho khách"

"Vậy thì đỡ quá... Ơ?"

Lúc này một nghi vấn khác hiện lên.

"Này, tôi hỏi một chuyện được không?"

"Gì?"

"Tại sao tôi lại ngất đi?"

Dù vẫn còn sốt đôi chút nhưng không lẽ nào đột nhiên ngất xỉu được. Lúc đó tôi hơi loạng choạng, đổ người về phía Furano... sau đó hoàn toàn mất tri giác.

"... Tôi không biết"

"Không, không thể nào cậu không biết chứ"

"......"

Furano trừng mắt nhìn tôi trong im lặng.

"Bởi vì ký ức sau khi tôi đổ vào người cậu - Ự!"

Má tôi bị véo một cái đau điếng.

"Tôi•không•biết"

"V... vậy à..."

Đáng sợ quá... có vẻ không nên đào sâu thêm nữa.

"Với lại, hàm dưới tôi đau như muốn vỡ ra..."

"Cậu... vừa nói gì?"

"... Không có gì"

... Có vẻ chuyện này cũng không nên hỏi thêm.

"À, nhân tiện tôi đã giặt quần áo xong, gấp lại và để ở đằng kia rồi"

"Hả?"

Nhìn theo hướng cô ấy chỉ, tôi thấy đống quần áo đã giặt xếp gọn góc phòng khách. Từ xa cũng thấy rõ chúng được gấp ngay ngắn, không một nếp nhăn.

"Dù hơi do dự về việc tự ý dùng máy giặt, nhưng thời tiết đẹp thế này bỏ phí thì tiếc nên tôi tự quyết định rồi"

"Phiền... phiền cậu quá..."

"Không cần khách sáo. Bỏ mặc người bệnh mà về thì không được, với lại tôi cũng giết thời gian được chút đỉnh"

Furano nói với giọng điệu thản nhiên như không có gì. Mà tôi đã ngất lâu đến thế sao... dù có nguyên nhân thể chất (dù đoạn cuối hơi khác) nhưng từ hôm qua cứ liên tục thế này.

"Với lại tôi nghĩ cậu sắp tỉnh rồi nên đang nấu cháo. Đợi chút nhé"

Nói xong, cô ấy quay lại bếp.

Đợi vài phút, cô ấy mang đến bát cháo trứng tỏa hương thơm kích thích vị giác.

"Bạn thật giỏi việc nhà nhỉ."

"...Không hẳn đâu."

"Không, không, sao lại thế được."

Thành thật mà nói, dựa trên cách cư xử ở lớp, tôi cứ ngỡ cô ấy hoàn toàn không biết làm những việc này nên khá bất ngờ.

"Vậy, tôi xin phép."

"...Mời."

Tôi xúc một thìa đưa vào miệng.

"...Ngon quá."

Đó không phải lời xã giao mà thực sự rất ngon. Kết cấm mềm mại như tan chảy của trứng điểm xuyết bởi độ giòn của hành lá. Hương vị nước tương cũng tuyệt hảo, dù không phải đồ ăn cho bệnh nhân vẫn là món ngon khó cưỡng.

"...Cảm ơn."

Furano đang ngồi quỳ bên gối vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, nhưng mũi khẽ động đậy. Phải chăng điều này nghĩa là... cô ấy đang vui?

"Nhưng hơi nóng chút. Đợi cháo nguội bớt đã."

"Ara, cậu sợ đồ nóng à?"

"Ừ, cũng có thể nói vậy."

Tôi tạm đặt bát xuống khay.

"Ơ? Cậu sao thế?"

Lúc này Furano đột nhiên có vẻ bồn chồn.

"Không có gì."

Tôi nói, chân cậu cứ ngọ nguậy không yên thế kia thì sao gọi là không có gì được...

"Cái... này..."

Ánh mắt cô ấy dán vào bát cháo.

"Nếu Kanade-kun không ngại... em có thể giúp anh 'phù phù'..."

"Ế? 'Phù' là gì cơ?"

"Là thổi cho nguội ấy..."

"Hả? Cậu nói to lên được không?"

"...Phù phù."

"Ể? Vợ chồng?"

"!?"

Mặt Furano đỏ bừng trong chớp mắt.

"Sao... sao thế?"

"Không, không có gì. Đồ ti tiện hèn mạt!"

"Tại sao chứ!?"

Đột nhiên bị chửi xối xả. Bình thường cậu còn vô liêm sỉ hơn mà...

"...Bỏ qua chuyện đó đã. Này."

"Gì thế?"

Dù chưa ăn xong đã nói thế hơi kỳ nhưng nếu để Furano lảm nhảm mãi thì sẽ mất cơ hội, nên tốt nhất là nói luôn.

"À... cảm ơn nhé."

"...Hả?"

"Về chuyện giặt đồ và nấu ăn ấy. Thân thể mới ốm dậy như tôi khó lòng tự làm được. Dù nói là giết thời gian nhưng thực sự rất biết ơn."

"Cậu... cậu nói gì thế. T-Tôi đâu có... không phải vì muốn làm mới làm đâu, mà là... muốn được khen..."

Nửa sau câu nói lí nhí không nghe rõ, nhưng tôi vẫn mỉm cười cảm ơn lần nữa.

"Furano, cảm ơn cậu."

"A... ư..."

Furano bỗng dưng cúi gằm mặt, không thốt nên lời. Sao thế nhỉ? Tôi đâu có nói gì kỳ lạ đâu...

Lúc này, một nghi vấn khác lóe lên.

"À, đúng rồi. Sao cậu lại đứng trước cửa nhà tôi thế?"

"!?"

Trong chốc lát, cơ thể Furano khẽ run lên.

Khi mở cửa thì cô ấy đã đứng sẵn ở đó, chắc chắn là đến tìm nhà tôi rồi.

"……………Ahem."

Sau hồi im lặng dài, Furano ngẩng đầu lên ho giả bộ, lấy lại giọng điệu bình thường.

"Tôi định đổ đống rác tươi sống bốc mùi trước cửa nhà cậu thôi."

"Trò đùa ác ý!"

"Đùa thôi. Thực ra tôi muốn chơi trò dùng đầu ngón tay ấn vào chỗ lồi trên cửa chính, rồi quay lưng lại với âm vang phúc âm mà rời đi nhanh như thỏ chạy - thứ trò chơi thiêng liêng ấy."

"Không phải là trốn tránh chuông cửa sao!"

"Không được chơi trò trốn chuông cửa đâu!!"

"Sao tôi lại bị mắng ngược thế này!?"

"Vậy loại trốn tránh nào được chấp nhận?"

"Hả? Nói cho mà biết, vấn đề không nằm ở chữ 'trốn tránh'..."

"Chiếm đoạt tiền mặt" (Chú thích: "だっしゅ" (đoạt thủ) và "ダッシュ" (chạy nước rút) chỉ khác nhau giữa hiragana và katakana)

"Đó đã là phạm pháp rồi!"

"Notan mặt nhờn nhớt" (Chú thích: "脂ギッシュ" (nhờn nhụa) và "ダッシュ" (chạy) chỉ khác một âm, "ノンタン" là nhân vật mèo trong truyện tranh thiếu nhi Nhật)

"Cậu sẽ bị khiển trách đấy!"

"Duncan và Darvish" (Chú thích: "ダンカン" là danh hài Nhật, "ダルビッシュ" là vận động viên bóng chày từng tham dự Olympics Bắc Kinh 2008)

"Cậu chỉ muốn nói cho sướng miệng thôi!"

"Darvish là người phong cách" (Chú thích: "ダルビッシュ" (Darvish) và "スタイリッシュ" (stylish) đồng âm)

"Chẳng phải trò chơi chữ nhạt nhẽo sao!"

"Duncan là kẻ lỗi thời"

"Nên tôi mới bảo cậu sẽ bị mắng mà!"

"Con gái ông chủ là Trish"

"Là hot girl à!" (Chú thích: "トリッシュ" (Trish) là con gái trùm cuối trong JOJO phần 5, có stand "スパイスガール" (Spice Girl))

"Dùng khăn giấy liên tục"

"Chỉ là người bị viêm mũi dị ứng thôi mà!" (Chú thích: "頻繁ティッシュ" (dùng khăn giấy thường xuyên) - xin ngài Yukihira tha cho)

"Viêm mũi? Không đâu, ý tôi là dùng cho mục đích bẩn thỉu hơn"

"Đúng là đồ biến thái!"

Thật quá đáng... dù đã trải qua N lần nhưng những trò vô nghĩa của Furano vẫn khiến tôi choáng váng!

"Vừa nãy chỉ là đùa thôi. Thực ra... tôi định đến nhà cậu"

"...Hả?"

Cô ấy buông lời như đánh úp.

Furano chăm chú nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc.

"Không được sao?"

"Không, không phải vậy..."

Đôi mắt đẫm lệ của Furano cúi xuống.

"Tôi đến đây là để..."

"Để làm gì?"

Vẻ mặt gợi cảm khác thường của cô ấy khiến tôi nuốt nước bọt.

Nhận thấy phản ứng của tôi, Furano lấy vật gì đó từ túi ra.

"Là để lấy thứ này"

"...Cái gì thế?"

Furano nhanh tay giấu ra sau lưng khiến tôi không kịp nhìn rõ.

"Này Kanade-kun, ngân hàng chính của cậu là Mizuho Bank phải không?"

"Ừ, đúng rồi. Nhưng sao vậy?"

Thoáng nghi ngờ tại sao cô ấy biết, nhưng nhìn thấy hồ sơ ngân hàng trong tủ tài liệu thì cũng dễ hiểu.

Furano lại lôi ra vật thể hình chữ nhật màu xanh.

"Sổ tiết kiệm ngân hàng đây"

"Sao cơ!?"

Trong tay cô ấy là cuốn sổ xanh Mizuho Bank.

"Rõ... rõ ràng tôi giấu trong ngăn bí mật của tủ quần áo mà, sao cậu tìm được..."

Khóe miệng Furano nở nụ cười lạnh lùng.

"Hừ... cậu mắc lừa rồi"

"Hả?"

"Đây là bản giả làm trong lúc cậu ngủ say đấy"

Nhìn kỹ lại, phát hiện thứ Furano cầm trên tay chỉ là một tờ giấy gấp lại... Thật đáng sợ khi bị định kiến ám ảnh.

"Ừm... Vậy là địa điểm giấu đồ thật đã lộ rồi nhỉ."

"Chết tiệt..."

... Thật nhàm chán. Chỉ vì chuyện này mà cô ấy cất công làm đồ giả sao?

Dù vậy, chuyện đến đây để trộm sổ tiết kiệm rõ ràng chỉ là đùa thôi (hy vọng là vậy...), vậy rốt cuộc cô ấy đến đây làm gì?

Đang suy nghĩ mông lung thì Furano bỗng khép nép:

"Ưm..."

"Sao thế?"

"Nếu không phiền... Tôi dùng khăn lau lưng giúp cậu nhé?"

Nghe cô ấy nói vậy, tôi chợt cảm nhận được mồ hôi đang chảy dọc sống lưng.

"Có mùi hôi sao?"

"Không đâu, chỉ cần là mùi của Kanade-kun thì... À không... Ừ, thối hơn cả khô kusaya đấy." (Kusaya: Một loại cá khô đặc sản ở quần đảo Izu, khi hâm nóng sẽ bốc mùi rất nồng)

"Thật á?!"

"Đùa thôi. Chỉ thối hơn cá khô bị thối rữa thôi mà."

"Vậy chẳng phải còn kinh khủng hơn sao!"

"Lại đùa nữa đấy. Thực ra là thối như 'mùi già cỗi của trưởng phòng Kushiya 45 tuổi bị điều đi chỗ ngồi chơi xơi nước' ấy."

"Ai mà hiểu được cái ví dụ đó hả!"

Dù mức độ thế nào, có vẻ tôi thật sự bốc mùi... Nhưng để Furano lau lưng thì ngại quá, từ chối thôi—

【Lựa chọn ① Nhờ Furano lau lưng ② Nhờ Furano lột da lưng】

"Thành án mất ngay ấy chứ!"

"... Đột nhiên làm sao vậy?"

"À, không... Không có gì."

Lần này không phải lựa chọn ép buộc, cứ đồng ý đề nghị của cô ấy là được nhỉ.

"... Ngại quá, cậu lau giúp tôi được không?"

"Được thôi."

Furano đáp lại nhạt nhẽo rồi bước về phía bếp.

Vài phút sau, cô ấy cầm khăn quay lại.

"Ơ? Sao lại có hai cái?"

"『Chiếc khăn ấm bình thường』 này và 『Chiếc khăn nóng đến mức nghệ sĩ hài phản ứng cũng đái ra quần』, cậu chọn cái nào?" (Reaction geinin: Kiểu nghệ sĩ hài hay bị dẫn chương trình bắt làm trò nguy hiểm/kinh dị để lấy phản ứng hài)

... Dù không hiểu nhưng chiếc khăn mà cô ấy cầm bằng găng tay cao su... trông thật đáng sợ.

"Chọn cái khăn ấm bình thường."

"Ơ?... Ơ?!"

"Sao cậu phản ứng kỳ vậy!"

Sao lại làm mặt kiểu 'Không thể tin nổi' thế kia...

"... Đàn ông nhạt."

Sao tôi lại phải bị khinh trong tình huống này chứ... Đang định cởi áo thì

"Á..."

Furano thốt lên như thể 'Hỏng rồi'—

"Gyaaaaaa!"

Một vật thể nóng bỏng bất ngờ áp vào lưng tôi.

"Gyaaaaaa!"

Tôi lăn lộn trên sàn vì cái nóng kinh hoàng.

"... Xin lỗi, tôi cố ý đánh rơi đấy."

"Cậu nói lời người được không!"

"Đùa thôi, thật sự là trượt tay, xin lỗi nhé. Nhưng giờ tôi đang nghĩ 'Đáng đời!' đấy."

"Câu cuối thừa rồi!"

May mắn là tôi vứt chiếc khăn ngay nên không bị bỏng.

"... Phù, thôi tự lau vậy. Đưa tôi cái khăn bình thường đi."

"Ơ? N-Ngoài lưng ra đều tự lau hết sao..."

"Hả?"

"Không có gì..."

Furano có vẻ hơi không vui đưa khăn cho tôi... vẫn là một cô gái có biểu cảm khó đoán như thường lệ.

"... Được rồi, vậy là xong."

Mấy phút sau, tôi đã lau người xong.

"... Vậy thì bắt đầu thôi."

Furano cầm khăn trên tay, dường như đã sẵn sàng. Nói mới nhớ, sao cô ấy lại háo hức lau lưng cho tôi thế nhỉ?

Có lẽ lại định trêu chọc gì đó, nhưng đã lựa chọn rồi thì không thể chối từ.

"... Có chuyện gì sao?"

"À, ừ. Không, cảm giác ổn mà."

Lực tay của Furano vừa phải, thật sự rất dễ chịu.

Trái với dự đoán, cô ấy chẳng nghịch ngợm gì mà chỉ nhẹ nhàng lau lưng. Dù vậy, chỗ bị chườm khăn nóng lúc nãy vẫn còn hơi rát.

"Từ nãy đến giờ tôi cứ nghĩ... cậu rất giỏi việc chăm sóc gia đình nhỉ."

Đột nhiên tay Furano ngừng lại.

"... Có vấn đề gì sao?"

"Không, chỉ là thấy hơi bất ngờ vì trên lớp cậu luôn tỏ ra lạnh lùng thế..."

"Quả... nhiên bị xem là loại người đó rồi sao..."

Tôi không nghe rõ Furano đang lẩm bẩm gì. Vô thức thốt ra một câu:

"Hóa ra Furano lại là mẫu người vợ hiền tuyệt vời đấy."

"!?"

Tôi nghe thấy tiếng Furano hít sâu, rồi ngay sau đó—

"Ràoooo!"

Lưng tôi bị chiếc khăn cọ xát dữ dội đến kinh người.

"Vợ! Vợ! Vợ hiền cái gì!"

"Đau đau đau quá!"

"Ý... ý cậu là... cầu... cầu hôn!"

Furano vừa hét vừa dùng hết sức chà xát, nhưng tất cả đều bị tiếng thét của tôi át đi.

"Ặc!"

Cố lăn người thoát khỏi địa ngục ma sát, tôi lay lay vai Furano - người đang phát ra âm thanh giống tiếng gà gáy.

"... Này, Furano."

"Cưới... cưới... cưới!... Ha!" (ND: "Kekkon" - từ "kết hôn" trong tiếng Nhật phát âm giống tiếng gà)

Tỉnh táo lại, Furano nhìn lưng tôi đỏ ửng sưng tấy rồi thản nhiên tuyên bố:

"... Cậu đang làm gì vậy, Kanade-kun. Vết thương trên lưng là nỗi nhục của kiếm sĩ đấy."

"Tất cả là do cậu gây ra đấy!!"

【Absolute choice】① Hay là lau luôn ngực nhỉ? ② Hay là lau luôn mông nhỉ?

"Lại xuất hiện vào lúc này!"

Tôi không nhịn được mà hét lên.

"Có chuyện gì vậy?"

"À không, không có gì, đừng bận tâm."

... Dù đây chỉ là lựa chọn buộc đọc thoại chứ không điều khiển hành động, chỉ cần sửa ngay sau đó là được... Không, không ổn chút nào. Nhưng dùng quyền từ chối quý giá vào đây thì thật phí.

"Mông... mông cũng... lau luôn nhé?"

"!?..."

Furano trợn mắt im lặng. Tất nhiên rồi, nghe đề nghị bất ngờ thế này thì kinh ngạc là đương nhiên. Phải sửa ngay mới được.

"Đùa... đùa thôi! Nên đừng có mà—"

"... Được đấy."

"... Hả?"

"Nếu Kanade-kun muốn... thì được."

"Ơ... Furano-san?"

"Vậy thì... mời cậu nằm sấp xuống."

"Tôi nói đùa mà— Ướt!"

Furano như bị ma nhập, hoàn toàn không nghe lời giải thích. Cô ấy ép tôi nằm xuống.

"Mông của Kanade-kun..."

"Buông, buông tôi ra!"

Sức lực Furano không mạnh lắm, nhưng tôi vừa mới khỏi bệnh nên hoàn toàn không có chút sức lực nào để kháng cự.

Rồi bàn tay cô ấy luồn vào thắt lưng quần tôi.

Tuy Absolute Choice chỉ là lời nói không có tính cưỡng chế, nhưng nhìn dáng vẻ kỳ quái lúc nãy, có lẽ công tắc nào đó kỳ lạ trong người cô ấy đã được kích hoạt.

"Á... đợi đã... dừng lại... ừm?"

Đúng lúc đó, tay Furano đột nhiên chậm lại.

"Hả! Tại sao tôi lại làm chuyện này chứ..."

Furano cuối cùng cũng tỉnh táo lại, và thứ hiện ra trước mắt cô ấy là... mông tôi.

"Á á á á!"

"Ối á á á!"

Sao lại nắm lưng tôi thế!?

Mấy phút sau.

"Bị ghét rồi bị ghét rồi bị ghét rồi... hu hu, lúc đầu óc trống rỗng liền làm chuyện kỳ quái... chắc chắn bị ghét mất rồi..."

Furano ngồi bó gối ở góc phòng, dường như đã rơi vào chế độ suy sụp.

"Này, này, Furano..."

Tôi dè dặt cất lời, cô ấy quay đầu lại với vẻ mặt cực kỳ đáng sợ.

"...Gì?"

"Ư..."

Đáng sợ quá... như kẻ thù không đội trời chung vậy.

"Xin... xin lỗi nhé, bắt cậu phải hợp tác với trò đùa quá đà của tôi."

"...Hả?"

Bình tĩnh nghĩ lại, thái độ của Furano lúc đó thật sự rất kỳ lạ. Chắc là cô ấy muốn phối hợp với trò đùa lau mông tồi tệ của tôi.

"Cậu cố tình làm vậy để không khí không trở nên khó xử đúng không?"

"...Chỉ... chỉ có lần này sự đần độn của hắn ta mới có ích."

Không hiểu sao Furano thoáng hiện vẻ mặt an tâm trong chốc lát, rồi đứng dậy đi đến bên tôi.

Sau đó, cô ấy dùng giọng điệu bình thản như mọi khi nói:

"Dù trò đùa của Kanade-kun rất kinh người, nhưng mông thì vẫn còn nhẹ. Nếu được, ít nhất hãy nói 'giúp tôi lau ngực' đi chứ."

"Cậu là siêu năng lực giả sao!"

"?"

...Thôi được, dù tôi biết đó chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên.

"Nhưng dù sao thì cũng hơi quá đáng rồi đấy..."

Tôi cho cô ấy xem lưng đỏ ửng và sưng tấy.

"Xin lỗi... chỉ lần này thôi... chỉ lần này... chỉ lần này có chút lỗi của tôi."

"Sao lại tự biện minh cho mình thế! Cậu nghĩ từ trước đến giờ cậu đã đối xử tệ với tôi bao nhiêu lần rồi!"

"Thật sự... rất xin lỗi."

"Ê?"

Furano đột nhiên làm vẻ mặt nghiêm túc, thì thầm như muỗi vo ve một câu rồi quay người bước về phía bếp.

Đây... đây chỉ là đùa thôi mà...

"...Cảm xúc của cô ấy vẫn khó nắm bắt thật."

Tôi vừa lẩm bẩm vừa nhìn theo bóng lưng cô ấy. Nếu Furano sau này kết hôn, chắc người chồng phải có tấm lòng bao dung cực lớn mới được... dù tôi hoàn toàn không tưởng tượng nổi người như thế sẽ ra sao.

"Được rồi, rửa bát xong rồi."

Furano cởi tạp dề ra, ngồi xuống cạnh giường.

Tôi chống người dậy, cúi đầu trước mặt Furano.

"Furano, hôm nay thật sự cảm ơn cậu nhiều lắm."

"Ara, khách sáo quá vậy. Chẳng phải chúng ta là đồng bọn cùng đóng bùa nhân sâu sao?"

"Cậu đã làm chuyện đó thật sao!?"

"Đùa thôi, tôi đã nói là để giết thời gian mà. Đừng để bụng quá."

"Nhưng mà, để cậu làm nhiều thế mà không đền đáp gì thì tôi áy náy lắm... Có việc gì tôi có thể làm không?"

"Việc có thể làm à... À."

Hình như Furano đã nghĩ ra điều gì đó.

"Vậy... vậy thì... cái đó..."

"Chuyện gì vậy? Cứ thoải mái nói đi."

"T-tôi muốn... cùng cậu đi lễ... lễ hội..."

"Lễ hội?"

"Lễ... để ăn thịt cậu đấy." (Chú thích: Từ "omatsuri" (lễ hội) phát âm gần giống "omae" - mày)

... Sao đột nhiên biến thành sói trong truyện Cô bé quàng khăn đỏ thế này?

"... Nghĩa là, tôi mong Amakusa Kanade chết đi cho rồi."

"Đừng đùa thế chứ!?"

Dù bảo đừng khách sáo... nhưng cũng thô lỗ quá mức rồi!

Dù biết đây không phải yêu cầu thật lòng (đương nhiên) của Furano, nhưng cô ấy dường như đang lẩm bẩm điều gì đó.

"Lễ... hội..."

"Lễ hội? À, lễ hội à. Thì sao?"

"Chuyện là... dù sao Amakusa cũng rảnh rỗi, suốt ngày chỉ đi tìm Wally... nên... tôi có thể đi cùng..." (Chú thích: "Where's Wally?" - bộ sách tìm vật nổi tiếng toàn cầu)

Không, tôi cũng có nhiều việc phải làm mà...

"Tóm lại là chỉ cần cùng đi lễ hội thôi phải không?"

"............"

Furano gật đầu im lặng. Nếu việc đó có thể đền đáp công ơn hôm nay thì tôi cũng yên tâm.

"Được rồi, cùng đi thôi."

"Đ-đã nói đến mức này thì tôi đành miễn cưỡng đồng ý vậy..."

Mũi cô ấy khẽ động đậy.

"À, nhưng tôi cũng hẹn Chocolat rồi, nên cô ấy đi cùng được chứ?"

"——!?"

Mặt Furano giật giật.

"... Thế thì thôi."

"Hả? Gì cơ?"

"... Sao cậu không bị Wally nuốt chửng mà chết đi?"

"Lại lẫn thứ gì đó vào rồi kìa!?"

Sao... sao đột nhiên nổi giận thế? Chocolat và Furano quan hệ tệ đến vậy sao?

"... Bỏ qua chuyện đó đi, Amakusa. Dù cơ thể cậu có vẻ khá hơn nhưng chưa khỏi hẳn. Ngủ thêm chút đi."

"À, ừ, cậu nói có lý... nhưng sao đột nhiên thế?"

Dù Furano giữ vẻ mặt bình thản, nhưng ngọn lửa giận dữ ẩn sâu trong đáy mắt không thể che giấu.

"Tôi nói thế là vì lo cho cậu đấy. Bởi khi tỉnh táo, giọng nói và cử chỉ của cậu khiến tôi vô cùng khó chịu, nên rất muốn cho cậu ngủ vĩnh viễn."

"Đáng sợ quá đấy!"

"Tự ngủ ngay bây giờ, hay để tôi cho cậu ngủ vĩnh viễn?"

"Bảo rồi mà, đáng sợ quá!"

"Không chịu ngủ ngay thì tôi sẽ đánh dấu chỗ Wally bằng chữ 'maru' hết."

"Đó là phạm pháp đấy!"

... Giữa mùa hè vốn nên vui vẻ, tôi lại bị bạn cùng lớp đe dọa 'không ngủ ngay thì giết'... Tôi... tôi đã làm gì sai chứ?

"Phù... phù"

Xác nhận Kanade đã ngủ say, Furano thở dài não nề trong lòng.

(Ha... haaaaa...)

Hiếm khi... hiếm khi mình dám mời người ta đi dự lễ hội mùa hè, vậy mà cậu ấy đã hẹn Chocolat trước rồi.

Lý do tìm cớ bắt cậu ấy ngủ, là vì nếu tiếp tục nói chuyện, có lẽ mình sẽ không kìm được nước mắt.

(Ưn... Rốt cuộc mình vẫn không bằng được Chocolat-chan. Vừa đáng yêu, quan trọng hơn là họ còn sống cùng nhau... Không, trước khi so sánh với người khác, bản thân mình đã từng đối xử tệ với Amakusa Kanade lắm rồi.)

Những lời độc địa trước đây, cộng thêm việc hôm nay khiến lưng cậu ấy bị bỏng... Ngay cả tổn thương thể xác cũng gây ra cho cậu ấy.

"Xin lỗi... Xin lỗi, Kanade-kun..."

Dù rất muốn bày tỏ thẳng thắn những cảm xúc này với cậu ấy, nhưng khi đối mặt trực tiếp Kanade, tôi lại không thể nào bộc lộ con người thật của mình.

Dù đã quyết tâm sẽ thay đổi từng chút một, không vội vàng, nhưng tình cảnh hiện tại quả thực quá thảm hại cho một cô gái.

(Nhưng thật tốt khi để cậu ấy biết tôi biết làm việc nhà và nấu ăn... Lời khen "sẽ trở thành cô dâu tuyệt vời" của cậu ấy khiến tôi vui đến thế...)

Dĩ nhiên, cô ấy hiểu rõ lúc đó Kanade không hề thêm điều kiện "với Kanade", nhưng dù vậy Furano vẫn không giấu nổi niềm hân hoan.

Một lúc sau, Furano đang đau khổ một mình lại liếc nhìn gương mặt đang ngủ của Kanade.

(...Đáng yêu quá...)

Vốn dĩ đường nét khuôn mặt Kanade đã rất cân đối, gương mặt thiên về vẻ trẻ con, nhưng khi yên tĩnh chìm vào giấc ngủ lại càng trông nhỏ tuổi hơn thực tế.

(Vậy thì... chỉ chạm đến mức không đánh thức cậu ấy thôi...)

Cô nhẹ nhàng dùng ngón trỏ chọt vào má cậu.

"Ư ừm..."

Độ mềm mại của làn da khiến người ta không nghĩ đây là con trai, vừa mịn vừa mượt.

(Ôi... mượt thật đấy~)

Nụ cười ngốc nghếch hiện lên, gương mặt cô dãn ra thư thái.

(Hay là... lại gần ngắm kỹ hơn chút nữa nhỉ?)

Khoảnh khắc Furano khom người che lấy Kanade, đưa mặt lại gần——

"Kanade-sama, cậu khỏe rồi ư? Cùng ăn đồ ngon nhé——"

Giọng nói bất ngờ vang lên khiến Furano giật bắn người, đôi môi lỡ chạm vào má Kanade.

"Á..."

"Ế...?"

Chủ nhân của giọng nói vừa bước vào phòng đứng chôn chân nhìn cảnh tượng ấy.

"Choco... Chocolat-chan..."

"Kanade-sama và... Furano-san... đã hôn nhau..."

"Không, không phải vậy đâu..."

Chocolat đờ đẫn như người mất hồn.

"Kanade-sama... Kanade-sama cậu..."

"Không phải thế Chocolat-chan, đây không phải như cậu nghĩ——"

"Ư... ừm?"

Và điều tồi tệ nhất là Kanade đã tỉnh giấc đúng lúc này.

Tỉnh dậy, cậu thấy thiếu nữ tóc vàng quen thuộc đang đứng cách đó không xa.

"Ồ Chocolat, cậu cũng tỉnh rồi à... Hả?"

Có chuyện gì vậy? Sao Chocolat lại đứng đờ ra như pho tượng thế kia? Lần đầu tiên thấy Chocolat biểu cảm như vậy.

Còn Furano thì mặt mày tái mét... Chuyện gì đã xảy ra khi tôi ngủ vậy?

"Này Chocolat, cậu sao thế?"

"Kanade... Kanade..."

"Kanade?"

"Kanade-sama đồ... đồ đào hoa xỏ lá!"

Nói rồi Chocolat chạy vụt lên lầu hai.

"...Hả?"

...Hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tôi quay sang Furano xác nhận tình hình.

"Furano, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"

"Ư... À... Không có gì đâu"

"Không đời nào, nhìn tình hình thế này thì không thể 'không có gì' được"

"...Chỉ là chút sự cố nhỏ thôi"

"Sự cố? Sự cố gì?"

"...Cái gì cũng không quan trọng đâu"

"Không được, mặt cậu trắng bệch thế kia, rõ ràng là chuyện nghiêm trọng"

Nếu liên quan đến vấn đề sức khỏe thì dù có hơi ép buộc cũng phải hỏi cho ra. Tôi hơi nghiêm giọng chất vấn, Furano ấp úng:

"Đó... đó là... Em đã h... hôn..."

"Hôn?"

"Hôn... hôn..."

"Hôn?"

Giọng của Furano như muốn dần tan biến, tôi cố nghiêng người để không bỏ lỡ từ nào. Đúng lúc ấy——

【Lựa chọn nào ① Bị Furano ép hôn cá shirasu rồi cùng bị đẩy xuống biển

② Bị Furano ép hôn bà Gondo Daiko rồi cùng bị đẩy xuống biển】

"Chọn cái nỗi gì!......Ặc, á á á!"

Hét lớn trong tư thế mất thăng bằng quả là hành động thiếu khôn ngoan. Tôi trượt chân ngã nhào——

Tồi tệ! Với góc độ này, mặt bọn tôi sẽ đập vào nhau mất——

"Á á á á!!"

Tiếng thét của Furano vang lên như ngày tận thế, đồng thời ý thức tôi cũng ngắt quãng.