Noucome

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Choppiri Toshiue demo Kanojo ni Shite Kuremasu ka?

(Đang ra)

Choppiri Toshiue demo Kanojo ni Shite Kuremasu ka?

Kouta Nozomi

Một ngày nọ, trên chuyến tàu đông đúc, cậu học sinh trung học Kaoru Momota đã ra tay cứu Hime Orihara – một nữ sinh cùng trường – khỏi cảnh bị quấy rối. Từ khoảnh khắc đó, tình yêu đã chớm nở giữa hai

22 165

Yuunagi Kazuma và bảo bối kỳ lạ của pháp sư tự phong

(Đang ra)

Yuunagi Kazuma và bảo bối kỳ lạ của pháp sư tự phong

Kazuma Yuunagi là học sinh năm hai tại một ngôi trường nào đó.Cậu đã sống một cuộc sống yên bình, vừa nghiêm túc vừa lông bông.

27 316

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

130 913

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

363 5399

Báo Cáo Điều Tra Thần Minh

(Đang ra)

Báo Cáo Điều Tra Thần Minh

Hắc Sơn Lão Quỷ

"Điều tra viên thực thụ không phải so tài xử lý chuyện kỳ quái, mà là xem ai viết báo cáo hay hơn!"

9 44

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

(Đang ra)

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

Nanashi no Gonbee

Đây là câu chuyện về chàng Anh Hùng của chúng ta, người đã xuyên không thành một nhân vật phụ có số phận kém may mắn trong game eroge, và đang dốc hết sức để giành lấy sự sống.

55 225

Tập 12 - Chương 04: Messzylinder (ống đong) sau khi đổi tên thành ‘Từ Mông Linh Đạt’ thì độ dễ thương tăng vọt, muốn bóp một cái cho đã luôn!

Messzylinder (ống đong) sau khi đổi tên thành ‘Từ Mông Linh Đạt’ thì độ dễ thương tăng vọt, muốn bóp một cái cho đã luôn!

"1"

"Vậy là... xong rồi."

Sau khi hoàn thành, tôi đóng tủ lạnh lại chờ hỗn hợp đông cứng.

[Này.]

"Ừm?"

[Cậu làm mấy thứ sô cô la đó để làm gì thế?]

"Còn hỏi, đợi Chocolat tỉnh dậy rồi cho cô ấy ăn chứ sao."

[Nhưng ngày mai chỉ là Valentine, chưa phải White Valentine mà.]

"À... tất nhiên tôi biết chứ... nhưng đêm giao thừa đó, Chocolat cũng đã tự tay làm sô cô la cho tôi mà?"

Tiếc là lúc đó không thể ăn trước mặt cô ấy...

"Nên tôi muốn làm trước một tháng để cảm ơn cô ấy. Chắc cô ấy chẳng quan tâm có phải Valentine hay không, có đồ ăn là vui vẻ ăn sạch thôi."

[Hừm... đúng thế thật.]

Tomoe đồng tình với nhận định của tôi, nói bằng giọng cười khúc khích.

"Nhưng trước khi mời cô ấy ăn, phải đánh thức cô ấy đã..."

Dù ở trạng thái ngủ, cô ấy vẫn có thể dùng chiêu "Hấp!" để nuốt chửng thức ăn vào bụng, nhưng thế thì chẳng có ý nghĩa gì. Tôi muốn được nhìn thấy nụ cười của cô ấy khi tỉnh táo thưởng thức món quà.

[Ôi, tôi thực sự nghĩ chúng ta chỉ còn thiếu bước cuối cùng thôi.]

"Ừ... có lẽ chỉ cần thêm chút kích thích là cô ấy sẽ tỉnh dậy."

[Kích thích à... à!]

Tomoe đột nhiên reo lên như vừa nghĩ ra điều gì.

"Sao thế?"

[À, không có gì... tôi chỉ đoán thôi... biết đâu nếu cậu cho Chocolat——]

Tomoe đột ngột ngừng bặt.

"Tôi cho Chocolat cái gì?"

[Thôi... thôi được rồi... không nên đâu.]

"Gì vậy, nói nửa vời thế? Nói hết đi chứ."

[Không, không được... tôi thật đấy, sao lại nghĩ đến chuyện sến súa thế này chứ.]

"Sến cũng được, đừng ngại cứ nói đi."

[Đã bảo là không mà! Đồ ngốc!]

Tomoe hậm hực ném câu đó rồi biến mất... Cô ấy giận cái gì thế nhỉ?

"Kích thích à..."

Có lẽ đúng, nhưng mọi kích thích bên ngoài tôi đều thử qua rồi.

Vậy nên bây giờ có lẽ cần thứ gì đó chạm được vào nội tâm cô ấy.

Tạo cho cô ấy cảm xúc mãnh liệt muốn tỉnh dậy ngay lập tức.

"Ha... à."

Tôi ngáp dài rồi ngồi bật dậy.

Cả đêm, tôi cứ suy nghĩ cách nào đánh thức Chocolat nhưng chẳng nghĩ ra được gì, ngủ cũng chẳng được bao nhiêu.

"Ha..."

Thở dài, tôi bước vào bếp lấy sô cô la đã làm từ tủ lạnh.

Dù đây là để dành khi Chocolat tỉnh dậy, nhưng nhân tiện cho cô ấy ngửi thử cũng được.

"Khò khò khò~"

Mở cửa phòng, vẫn thấy Chocolat đang ngủ ngon lành, tiếng ngáy vang đều.

"Kanade-sama..."

Cảm giác chỉ thiếu cú hích cuối cùng... chắc chắn cần một kích thích nào đó——

"Ối!"

Đột nhiên tôi cảm thấy rung chuyển.

"Động đất sao..."

May quy mô không lớn, chỉ một chốc đã dừng——

"Chết chửa..."

Nhưng mấy quyển sách trên giá bị rơi xuống.

"Haizz... toàn tại Chocolat bày biện lung tung nên mới—— Hả?"

Đang lẩm bẩm nhặt sách, tựa đề một cuốn sách đập vào mắt.

"10 tuyệt chiêu đánh thức tình yêu chân chính trong nàng~Bạn cũng có thể trở thành ông hoàng tình yêu ngày mai!~"

...Lại là series này rồi.

Định nhét ngay vào giá sách, nhưng tay tôi dừng lại.

Vì chữ "tỉnh giấc" trong tựa đề khiến tôi chú ý.

Đừng ngu ngốc... "tỉnh giấc" ở đây đâu phải nghĩa đó. Dù có đi nữa, series này cũng chẳng đáng tham khảo... Nhưng biết đâu...

...Cuối cùng, tôi vẫn mở nó ra.

『1. Tặng nàng 200 triệu.』

Ngay từ đầu đã thẳng thừng thế à!

『2. Đừng hiểu nhầm! Không phải tiền mà là 200 triệu trong "bi" đấy.』

Cái này còn trắng trợn hơn!

『③ Dù vậy, tiền vẫn cực kỳ quan trọng. Không có tiền, tôi đã chẳng thể xuất bản mấy cuốn sách giống lừa đảo này.』

Thành thật vừa thôi!

『Giải thích: Thực ra không phải "giống" lừa đảo mà là lừa đảo thật.』

Ai đó cấm series này đi được không!

『4. Thực ra series này... đã bị dừng từ trên xuống rồi... Tại sao nhỉ?』

Hai dòng trước cậu đã tự trả lời rồi còn gì!

『5. Vì là tập cuối... để tôi tâm sự chút được không?』

Thôi đi... cậu phải nói về cách đánh thức tình yêu chứ.

『⑥ Tôi là con lai cha Nhật mẹ Pháp.』

Thế à... tôi không hứng thú đâu.

『Giải thích: Tôi xạo đấy, thực ra tôi là con lai cha Nhật và mẹ cây vani.』

Nhảm quá!

『7. Cũng là xạo nốt, thực ra ông nội tôi là người Đức, tôi chỉ là lai tứ đời.』

Thế à... tôi thực sự không muốn biết.

『Giải thích: Vẫn là xạo, thực ra ông nội và bố mẹ tôi đều là người Nhật, họ tôi là Kubota.』

Nói thẳng từ đầu có chết ai không!

『⑨ Câu hỏi đố vui: Tên tôi là gì?』

Lại nữa hả...

『Giải thích: Không nói đâu! Nhá!』

Phiền quá đi!

『⑨ Sắp hết thời gian rồi, thôi dừng trò lảm nhảm ở đây và công bố đáp án luôn. Vì bố mẹ tôi rất thích đồ Tây nên đã đặt cho tôi một cái tên cực kỳ lấp lánh... Kubota Chokoreito.』

Ái chà...

『Giải thích: Tôi rất muốn có một em gái, nhưng nguyện vọng này không thành nên chỉ có thể tưởng tượng mỗi sáng được em gái tên Shokora đánh thức bằng nụ hôn lên má.』

Đúng là phép màu tồi tệ nhất!

『⑩ A... Giờ thì tôi không còn hối tiếc gì nữa. Thông qua cuốn sách này, tôi đã nói hết những điều trong lòng mình rồi.』

Cậu chỉ vừa tiết lộ tên thật thôi mà!

Đúng là đến phút cuối cùng vẫn chẳng thay đổi được cái bản chất thảm hại——

「…………」

Nhưng trong đó có một chi tiết khiến tôi suy nghĩ.

「Hay là... thử hôn một cái xem sao?」

【Hử hử???】

Tomoe đột nhiên hét lên thất thanh.

「Cậu... cậu hú cái gì thế! Muốn dọa chết người ta à?」

【Bởi... bởi vì... cậu đang nói mấy lời kỳ quặc quá mà...】

「Ừ thì tôi biết chuyện hôn một cái là tỉnh ngay chỉ có trong cổ tích thôi...」

【Đ... đúng vậy! Sao cậu lại nghĩ đến chuyện... chuyện đỏ mặt đó chứ!】

「Hả? Sao cậu lại kích động thế——À!」

【G... gì nữa...】

「Điều cậu không nói ra hôm qua... chính là chuyện này đúng không?」

【Phụt!】

Dù không có miệng để ngậm nước, Tomoe vẫn phun trà như thường.

【T... tôi cũng bất lực mà! Con gái ai chẳng có đôi lần tưởng tượng chuyện đó chứ!】

Tôi chưa kịp hỏi gì, cô ấy đã tự thú hết rồi.

「Thì ra... con gái đúng là không ghét chuyện này nhỉ.」

【Đ... đó là nói chung thôi! Cá nhân tôi chưa từng nghĩ tới đâu!】

Lại một màn tsundere điển hình của cô nàng.

「... Thử đi.」

【C... cậu thật sự muốn thử?】

「Ừ, chỉ cần có chút hy vọng đánh thức được Chocolat, tôi sẵn sàng làm mọi thứ. Hơn nữa...」

【Hơn nữa sao?】

「Bản thân tôi... cũng muốn hôn Chocolat.」

【Phụt!】

Tomoe lại phun không khí.

【Đ... đồ ngốc! Sao có thể thốt ra lời trơ trẽn thế được!】

「B... biết làm sao, đó là sự thật mà.」

【Hả... tùy cậu vậy. Tôi tạm ngắt cảm giác và trốn đây, cậu tự nhiên đi.】

「Ừ... cảm ơn nhé...」

Tomoe biến mất, để lại tôi và Chocolat trong không gian riêng.

「…………」

「Khò~」

「…………」

「Phụt phụt~」

... Tôi... tôi làm đây.

Tôi hạ quyết tâm, đưa mặt lại gần Chocolat.

Bình tĩnh nào, Kanade Amakusa. Gạt bỏ tạp niệm, đây chỉ là nghi thức để đánh thức Chocolat thôi.

「... Được rồi.」

Chocolat... tỉnh dậy đi!

「Ừm...」

Môi tôi và môi cô ấy khẽ chạm vào nhau.

Đây là... cảm giác gì thế.

Thật kỳ lạ.

Mềm mại, lại có độ đàn hồi vừa phải... khiến đôi môi tôi ngập tràn hạnh phúc.

Nhưng——

「Nguỵu ngoàoo...」

「... Vẫn không được sao?」

Biểu cảm của Chocolat rất hạnh phúc, nhưng không có dấu hiệu tỉnh giấc.

Liệu tấm lòng tôi... có truyền đến trái tim cô ấy không?

「Hả...」

Tôi thở dài, buông thõng vai.

Ánh mắt hướng về dãy chocolate xếp dài trên khay giường.

「Ước gì hôm nay có thể cho cô ấy ăn nhỉ...」

Tôi nhặt viên chocolate làm từ nguyên liệu thừa cho bản thân. Không có hứng ăn uống, cứ ăn xong rồi đi học vậy. Tôi tung viên chocolate lên không trung.

Khi nó bắt đầu rơi xuống, tôi há miệng đón lấy——

Xoẹt!

「…………Hả?」

Có người cướp mất chocolate.

Và người đó chính là——

「Chocolat...」

Chocolat tiếp đất bằng hai tay, ngồi xếp bằng như chó con và nhai ngấu nghiến.

「Nhoàm nhoàm... Ngon quá đi!」

「Em... tỉnh rồi...?」

「Tỉnh ư? Em có ngủ sao?... Lạ nhỉ? Đây là nhà mình mà? Em nhớ là đang ở sân bay, rất mong được gặp anh Kanade... rồi sao nữa nhỉ?」

「Ha... haha.」

Cái quái gì thế này. Nụ hôn đặt hết tâm ý của tôi... lại thua cả một viên chocolate.

Thật là...

Thật không thể chịu nổi cô bé này...

「Ahahahaha!」

「... Anh Kanade?」

Tôi ôm chầm lấy Chocolat đang nghiêng đầu——

「Anh yêu em.」

Siết chặt trong vòng tay.

「Anh yêu em, Chocolat.」

「Anh... anh Kanade...」

Chocolat có chút bối rối, nhưng tôi vẫn không buông lỏng.

「Anh thật sự... thật sự rất nhớ em... cuối cùng... cuối cùng cũng được gặp em rồi.」

Chocolat trong vòng tay mỉm cười với giọng nói run run của tôi:

「... Ừm, em cũng vậy.」

「Chào mừng về nhà.」

「Em về rồi đây.」

「Chocolat...」

「Anh Kanade...」

Ánh mắt đôi ta chìm đắm vào nhau——

「「Ừm...」」

Đôi môi tự nhiên hòa làm một.

... Ấm áp quá. Hôn người mình yêu, hóa ra có thể khiến tâm hồn và thể xác ấm lên đến thế.

Vị chocolate còn sót trong miệng Chocolat hòa vào khoang miệng tôi.

Tôi có cảm giác như hai chúng tôi đã hòa làm một, trong em có anh, trong anh có em.

"Thật không muốn dừng lại... không muốn xa rời. Chúng tôi cứ thế đắm chìm trong nhau, cảm nhận từng hơi thở.

... Không biết đã bao lâu trôi qua.

Dù viên sôcôla đã tan hết từ lâu, trong miệng vẫn ngọt ngào khôn tả.

"Chocolat..."

"Kanade-sama..."

"Em có thể tiếp tục ôm anh không?"

"Ừm, chúng ta cứ thế dính lấy nhau nhé!"

"Ấm quá đi..."

"Ừ, ấm thật đấy."

"Này, này, này..."

"Tấn công cọ má nè!"

"Vậy tớ dùng chiêu chọc má đây!"

"Hihihi, chọc má cũng thích ghê!"

"Thật phải đấy, Chocolat đáng yêu quá mất thôi."

"Kanade-sama cũng đẹp trai lắm mà."

"Không không, Chocolat dễ thương hơn."

"Làm gì có chuyện đó, Kanade-sama mới là người tuyệt nhất."

【──Thêm chút nữa.】

"Chocolat này."

"Gì thế ạ?"

"Chúng ta... có thể hôn nữa không?"

"Vâng... em cũng muốn thế."

【──Không thêm nữa đâu.】

"Vậy... anh hôn đây."

"...Ừ."

Tôi từ từ áp mặt vào đôi môi Chocolat──

【Hai người thôi ngay cho tôi!】

"Ơ giời!... Tomoe đột nhiên gào cái gì vậy!"

【Đột nhiên cái nỗi gì! Các người tưởng đây là chỗ nào hả!】

"Chỗ nào?... Ái chà!"

Tôi chợt tỉnh táo. Không hiểu từ lúc nào, chúng tôi đã đứng trước cổng trường.

"Ơ... từ lúc nào vậy..."

Mải mê với Chocolat đến mức hoàn toàn không để ý xung quanh.

【Hôm nay tôi chịu hết nổi rồi đấy! Thân mật quá trớn thế này coi được à!】

"Vì tôi không kiềm chế được mà, phải không?"

Tôi chuyển lời phẫn nộ của Tomoe cho Chocolat.

"Đúng vậy, chúng tôi còn muốn thân thiết hơn nữa!"

【Trời ạ... Nếu là sau cuộc đoàn viên cảm động thì còn bảo sao, nhưng mà... Cậu biết Chocolat tỉnh dậy được mấy ngày rồi không? Một tuần đấy! Cả tuần trời rồi! Còn định làm cặp đôi ngốc nghếch đến bao giờ nữa hả, đồ ngốc!】

"Ừm... nghe cậu nói thế, hình như bọn tôi hơi quá thật."

【Hơi cái nỗi gì... Hãy nghĩ cho người luôn phải chứng kiến từ bên trong như tôi đi... Muốn nôn mửa đến nơi rồi.】

"Vậy phải sớm đưa cậu ra ngoài thôi."

【...Hả?】

Lời cảnh tỉnh của Tomoe khiến tôi bừng tỉnh. Đúng vậy... Vì quá vui mừng trước việc Chocolat tỉnh lại, tôi đã quên mất vẫn còn một nửa vấn đề chưa giải quyết.

"Chocolat cũng rất muốn gặp lại cậu... phải không?"

"Vâng! Em muốn nói chuyện và ăn cơm cùng Tomoe-san lắm!"

【Ư... Đừng tưởng nói mấy lời sáo rỗng thế là mua chuộc được tôi nhé! T-Tôi không hề thật lòng nghĩ các cậu cứ thân mật thoải mái đâu đâu!】

Hừ, xem ra cậu mới là kẻ sáo rỗng đây này...

【Quay lại vấn đề chính, tôi sắp ra ngoài được rồi. Chắc là... vài ngày nữa thôi.】

"Hả?... Cậu tìm ra manh mối gì sao?"

【Ừ.】

Tomoe cười đắc ý... Nói đúng hơn là tạo cảm giác đang cười.

【Cảm giác như màn sương trong tâm trí tôi sắp tan biến... Không có căn cứ, chỉ là linh cảm thôi. Chẳng bao lâu nữa sẽ biết được lý do tôi lại chui vào đầu cậu.】

"Thật... thật sao..."

【Ừ, thật đấy. Ngày giúp cậu xóa bỏ Lựa Chọn Tuyệt Đối cũng không còn xa.】

"Vậy à... Thế thì, cậu cố gắng lên nhé."

【Ừ, không cần cậu nhắc tôi cũng sẽ làm hết sức. Ra ngoài rồi, tôi nhất định sẽ giúp tổ chức tiệc mừng các cậu đoàn viên── Sao lại bắt tôi nói mấy lời xấu hổ thế này hả!】

"Ơ, tự cậu nói ra mà..."

Tomoe hôm nay vẫn kiên định con đường "tsundere" của mình.

Chẳng bao lâu nữa... Chỉ cần thêm chút thời gian thôi.

Tôi hoàn toàn tự tin.

Chỉ ít ngày nữa, tôi sẽ chạm tới kẻ đã gieo Lựa Chọn Tuyệt Đối cho Amakusa Kanade.

Từng lần hiện ra lựa chọn, tôi cảm nhận rõ năng lượng của hắn đang suy yếu dần.

Hãy chờ đấy, nhất định ta sẽ lôi ngươi ra đánh cho tơi bời, chiếm đoạt sức mạnh của Lựa Chọn Tuyệt Đối, khiến những lựa chọn tồi tệ đó vĩnh viễn biến mất.

Rồi ta sẽ nắm cổ lôi ngươi ra khỏi đầu Amakusa Kanade... Khi ấy cậu ta sẽ hoàn toàn thoát khỏi mối đe dọa của những lựa chọn.

Tôi vẫn chưa rõ vì sao mình lại quay về não bộ Amakusa Kanade. Vị thần lông bông kia từng nói có thể là do nguyện vọng từ tiềm thức... À, có lẽ nguyện vọng của tôi chính là quay về trừng trị hắn ta.

Bản thân tôi là hệ thống lựa chọn, còn hắn là kẻ thiết kế nội dung các lựa chọn.

Chỉ khi cả hai cùng tồn tại, Lựa Chọn Tuyệt Đối trong não Amakusa Kanade mới được kích hoạt.

Khi tôi hiện thực hóa và rời đi, hắn vẫn lẩn khuất trong não cậu ta. Dù không có tôi thì hắn cũng vô dụng, nhưng điều đó không khiến Lựa Chọn Tuyệt Đối hoàn toàn biến mất.

Ừ, đúng rồi, tôi nhất định đã quay lại để lôi cổ hắn ra. Vậy thì việc cần làm là tìm ra hắn!

Tôi tập trung ý chí truy tìm vị trí của hắn.

Và rồi──

Một ngày nọ trên đường về nhà.

"Hum hum~"

Tôi và Chocolat tay trong tay bước đi, nụ cười rạng rỡ không ngớt trên môi.

Sau khi bị Tomoe la một trận, tôi luôn giữ mình không dám thân mật quá trước mặt người khác, nhưng chỉ nắm tay thôi thì chắc là──

【……Này.】

Lúc này, Tomoe gọi tôi bằng giọng trầm trầm.

"Gì, gì vậy? Chỉ nắm tay thôi mà, có gì đáng giận──"

【Không phải thế.】

"Hả?"

"Tomoe-san có chuyện gì sao?"

Chocolat tò mò hỏi.

"À, là, hình như cô ấy hơi──"

【Cậu có thể tạm thời để Chocolat ra ngoài được không?】

"Sao đột nhiên thế…"

【Tôi có chuyện muốn nói riêng với cậu… xin đó.】

Sao giọng điệu lại nặng nề thế? Đúng rồi, từ sáng sớm hôm nay cô ấy đã không lên tiếng gì.

Cảm thấy Tomoe có gì đó không ổn, tôi nói với Chocolat:

"Chocolat, xin lỗi nhưng cậu có thể ra siêu thị mua giúp tôi cà rốt, hành tây và khoai tây được không? Nào, đây là 1,000 yên, dư thì mua kẹo đi."

"Cậu, cậu nói gì!… Tôi, tôi đi ngay đây!"

Chocolat hoàn toàn không nghi ngờ gì, cầm tiền rồi chạy biến.

"Như vậy… được chưa?"

【……Ừ.】

Giọng Tomoe còn nặng nề hơn trước. Rồi──

【Hư, hư hư hư…】

Hả?

【A ha ha ha ha ha ha ha ha ha!】

Chuyện, chuyện gì thế này?

"To, Tomoe cậu sao vậy… không sao chứ?"

【……Bởi vì… tôi thật sự không nhịn được cười nữa rồi! Hãy ăn mừng đi, Amakusa Kanade, tôi đã hoàn toàn nắm được tuyển trạch rồi!】

"Nắm được?"

【Đúng vậy, tôi đã sửa cho tên thiết kế tuyển trạch một trận thừa sống thiếu chết!】

"Thế, vậy thì…"

【Lượt thừa nói nhiều, xem bằng chứng đây.】

Ngay sau đó──

【Chọn đi: 1. Socola từ trên trời rơi xuống. 2. Sách người lớn từ trên trời rơi xuống.】

"Hả…"

Cả hai đều là lựa chọn tốt… thật sao?

"Đây là… cậu tự nghĩ ra à?"

【Phải, tôi đã nói là hoàn toàn nắm được rồi mà? Mau chọn đi!】

"Được, được rồi…"

Ngay khi tôi chọn một──

Rầm. Một viên socola nhỏ bằng miệng cắn rơi xuống trước mặt.

"Thật sao…"

【Thật đấy, thật trăm phần trăm!】

Tomoe nói đầy tự mãn.

"Vậy… điều này có nghĩa là tôi hoàn toàn… thoát khỏi tuyển trạch rồi?"

【Chính xác!】

"Ồ, ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ!"

Tôi không nhịn được hét lên vui sướng. Cuối cùng… cuối cùng tôi cũng đợi được ngày này!

Hồi Giáng sinh năm ngoái khi tuyển trạch biến mất, trong lòng tôi chỉ nghĩ "Mình sẽ tỏ tình với Chocolat! (nghiêm túc)", hoàn toàn quên mất niềm vui vì tuyển trạch biến mất.

Nhưng bây giờ, tôi có thể tận hưởng trọn vẹn niềm vui ấy. Đây… đúng là tin vui trời giáng!

"Tốt, vậy là mọi chuyện đã giải quyết xong!"

【Đúng thế!】

……………………………………………………………………………………………………Hả?

"Tomoe, tôi sẵn sàng rồi."

【Được, ta về nhà ngay thôi!】

"Ơ, tôi không nói cái đó…"

【Đi siêu thị với Chocolat à?】

"Ơ, Tomoe, không phải thế chứ?"

【Cái, cái gì không phải?】

"Cậu có thể ra ngoài bất cứ lúc nào đấy."

【À, cái, cái đó à! Tôi biết rồi, ra ngay đây!】

"Được, nào."

……………………………………………………………………………………………………Hả?

【Tôi, tôi nghĩ là đã có thể ra bất cứ lúc nào thì không cần vội bây giờ!】

"… Chẳng lẽ cậu… vẫn chưa ra được?"

【……………………Phải.】

Tomoe trả lời đầy bất mãn.

"Vậy à… Nếu chưa được thì phải cố gắng thêm thôi."

【Tôi vẫn hoàn toàn không tìm ra nguyên nhân để quay về não cậu, cần thêm thời gian.】

Trước đây cô ấy từng nói sắp xong rồi… chắc là ước lượng sai.

"Thôi được, cũng đành chịu vậy."

【Có lẽ… sẽ lâu hơn cậu tưởng.】

"Nếu quá lâu, cũng hơi phiền phức… nhưng đây không phải lỗi của ai──"

【Đùa à!】

"!"

Tiếng hét bất ngờ khiến tôi sững sờ.

"To, Tomoe?"

【Cậu… vừa nói cái gì… không phải lỗi của ai?… Cậu đang nói nhảm cái gì thế!】

"Ơ, này… sao cậu giận dữ──"

【Đó là lỗi của tôi!】

Tiếng hét vang lên trong đầu──

【Tất cả… đều là lỗi của tôi.】

Rồi hóa thành đau đớn.

【Nhưng… cậu lại luôn như thế. Đối xử tốt với tất cả mọi người, gặp chuyện xấu cũng không trút giận lên ai, luôn đặt bản thân xuống cuối… Cậu là kiểu gì vậy, định làm người tốt giả tạo đến bao giờ!】

"Ơ, tôi cũng không cố ý──"

【Hãy giận đi.】

"Hả?"

【Hãy mắng tôi "Đều là lỗi của mày! Định ăn bám đến bao giờ! Cút ra ngay!" đi… Chỉ cần nhìn thấy cậu, tôi đã thấy tội lỗi đè nặng…】

"Tomoe…"

【Tất cả… đều là lỗi của tôi.】

Cô ấy lại lặp lại câu nói ấy.

"Ý cậu là… thế nào?"

"Việc cậu bị Absolute Choice hại đến thế... đều là lỗi của tôi."

"Nhưng cậu không phải bản thân hệ thống tuyển hạng, nội dung các lựa chọn là do người khác nghĩ ra mà?"

"Thực ra... không phải vậy đâu."

"Hả?"

"Đó... cũng là tôi."

Giọng Tomoe càng lúc càng nhỏ dần.

"Hệ thống và người nghĩ ra những lựa chọn đó... tất cả đều là tôi."

"Ơ? Vậy là sao──"

"Kể ra thì dài lắm... cậu nghe kỹ nhé."

Tiếp theo là một loạt lời thú nhận của Tomoe.

"Khi Amagami Sora đặt lời nguyền lên loài người, cô ấy còn tạo ra cơ chế tự động sinh ra các lựa chọn vì nghĩ mỗi lần tự nghĩ sẽ rất phiền. Điều này giống nhau ở trường hợp Douraku Utage hay những người khác, nhưng đến lượt Amakusa Kanade... tức là cậu, đã xảy ra một biến đổi."

"Ý thức tự ngã của tôi... đã được sinh ra."

"Sau khi được sinh ra, tôi tin mình chính là bản thân các lựa chọn, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó. Tôi không thể can thiệp vào nội dung các lựa chọn, thời điểm xuất hiện của chúng cũng không do tôi kiểm soát, tôi chỉ có thể đứng trong cơ thể cậu mà quan sát... tôi rất bất mãn... nghĩ rằng nếu nắm được quyền chủ đạo, sẽ không để cậu... phải chịu cảnh khó xử như vậy."

"...Nhưng tôi đã sai, người đưa ra các lựa chọn... chính là bản thân tôi."

"...Dĩ nhiên nói chính xác thì đó không phải do tôi nghĩ ra. Cỗ máy tự sinh lựa chọn do Amagami Sora tạo ra... sau khi có được ý thức tự ngã đã trở thành tôi, nghĩa là... hệ thống đó nằm ngay trong cơ thể tôi, chỉ là tôi không tự giác nhận ra thôi."

"Buồn cười nhỉ... tôi cứ luôn miệng nói với cậu 'không phải lỗi tôi!'... kết cục hung thủ lại chính là bản thân mình."

"Nhưng trước đây không lâu, tôi đã phát hiện ra sự thật này... cho phần đầu và thân thể tản mác hợp lại làm một, nên giờ tôi đã có thể nắm bắt được nội dung các lựa chọn rồi."

Tomoe dừng lại ở đó.

Nhưng nghe đến đây, tôi thực sự không cảm thấy vấn đề nghiêm trọng lắm.

"Ơ... trước giờ thế nào cũng được, tổng thể vấn đề đã giải quyết xong rồi đúng không? Đã nắm được các lựa chọn thì cậu không cho chúng xuất hiện nữa, tự mình từ từ tìm nguyên nhân không ra ngoài được là──"

"Không ra ngoài được nữa đâu."

"...Hả?"

"Tôi... sẽ vĩnh viễn không thể rời khỏi đầu cậu được rồi."

"Đó là... sao vậy?"

"Bởi vì khi tôi... biết được người đưa ra các lựa chọn chính là mình... cũng đồng thời phát hiện ra lý do vì sao mình lại quay về trong đầu cậu."

"...Tại sao?"

"Tôi chưa từng nói về thời điểm... ý thức của mình được sinh ra nhỉ?"

"Ừ, chưa..."

Đột nhiên chuyển hướng câu chuyện. Chuyện này... liên quan gì đến việc Tomoe quay về trong não tôi?

"Đó là vào tháng Năm năm ngoái, ngày Chocolat đột nhiên từ trên trời rơi xuống."

À... kỷ niệm đó còn in đậm lắm.

"Nói chính xác hơn, chính là lúc cậu phát hiện có sách người lớn rơi bên đường, các lựa chọn hiện ra."

"...Chuyện đó à."

"Chọn đi: 1. Áp lên mặt hít hà. 2. Ăn vào."

Đúng rồi, chọn một xong còn bị học sinh tiểu học chê cười...

"Đúng vậy. Khi đó sau khi cậu chọn một, ý thức tự ngã của tôi đã được sinh ra."

"Thế à... lúc đó hả?"

"Ừ... Trước thời điểm đó, hình như cậu đã bị các lựa chọn hành hạ hơn một năm rồi, nhưng với tôi mà nói, mọi thứ đều bắt đầu từ khoảnh khắc ấy. Câu chuyện của tôi và cậu... khởi nguồn từ đó."

"Tomoe..."

"Từ ngày đó trở đi, tôi luôn ở trong não cậu quan sát. Giải đấu, công viên nước, buổi giao lưu hóa trang, lễ hội mùa hè, du lịch bằng xe buýt, đại hội thể thao, lễ hội trường, mỗi lần tôi đều có mặt... ở trong đầu cậu, như một điều đương nhiên."

Cũng phải... trước hay sau ngày đó, các lựa chọn vẫn luôn đồng hành cùng cuộc sống của tôi mà.

"Tôi... thích cậu."

"Ơ..."

"À, đừng hiểu lầm nhé, hoàn toàn không phải kiểu thích trong tình yêu đâu."

Tomoe nói rõ ràng, giọng điệu không chút dao động.

"Chỉ là, cho rằng cậu là một con người tuyệt vời thôi. Chắc chỉ mình tôi cảm nhận được thôi, cảm giác ở trong não cậu thật sự rất dễ chịu... đúng là phạm luật."

"...Tomoe?"

"Việc tôi quay về não cậu đâu có lý do gì cao siêu, chỉ đơn giản là muốn về thôi... nghĩ lại thì việc tôi tạm thời hóa thực thể chạy ra ngoài kia, cũng không phải vì tức giận những gì vị thần kia làm, mà chỉ là sợ hãi nếu cậu thích ai đó thì tôi sẽ biến mất... nên mới chạy ra ngoài tránh nạn thôi!"

Tomoe nói một cách kích động.

"...Nhưng cậu cũng không cố ý mà, chỉ là tiềm thức──"

"Tôi biết ngay mà... người tốt như cậu chắc chắn sẽ tìm cách biện hộ cho tôi... nhưng sau khi nghe những điều tôi sắp nói đây, liệu cậu còn nói được những lời đẹp đẽ như thế nữa không?"

Tomoe lên giọng đều đều không chút tình cảm:

"Việc Chocolat ngủ say cũng là do tôi."

"...Hả?"

"Vị hội trưởng đó──Kokubyakuin Seira từ đầu đã nhìn thấu hết rồi... cô ấy đã đổ lỗi như thể chính mình làm để che chở cho tôi... bởi vì tôi phải tự mình phát hiện nguyên nhân, nếu không thì vô nghĩa."

"...Nhưng Tomoe, việc Chocolat ngủ say liên quan gì đến cậu──"

"Bởi vì tôi không muốn phá vỡ hiện trạng."

"Hả?"

【Tôi không muốn phá hủy... cuộc sống được ở bên cậu.】

"Đó là... ý gì vậy?"

【Trong đầu cậu, tôi đã sống thực sự rất vui. Nên tôi hy vọng cuộc sống đó... có thể kéo dài mãi mãi.】

"Chẳng lẽ..."

【Đúng vậy. Khi cậu và Chocolat trở thành một đôi, cuộc sống thường nhật của tôi sẽ kết thúc, câu chuyện lật sang trang mới. Tôi không muốn như thế, nên đã để Chocolat ngủ say... không cho cô ấy gặp cậu.】

「…………」

【Tôi biết đây không phải là bộ phim hoạt hình mà nhân vật không bao giờ già đi, có thể diễn mãi. Con người và môi trường xung quanh họ đều không ngừng thay đổi. Nhưng... tôi vẫn không muốn chấp nhận kết cục... hy vọng có thể mãi mãi ở lại... nơi ấm áp và dễ chịu như thế này!】

「…………」

【Thực tế, thí nghiệm của tôi đã thành công. Các cậu ngừng tiến triển, cậu vẫn sống cuộc sống bị tuyển hạng quấy phá, cùng những cô gái kỳ quặc làm trò ngốc nghếch... đó chính là thế giới tôi muốn.】

"Tomoe, cậu——"

【Ha! Quan sát cậu bị vò đầu bứt tai trong đầu cậu vẫn vui như xưa. Màn trình diễn tuyệt vời thế này, đương nhiên tôi không muốn nó kết thúc chứ!】

"Tomoe... đừng nói nữa."

【Ái chà, hiếm khi nghe giọng điệu cứng nhắc thế này của cậu. Cuối cùng thì con người nhút nhát như cậu cũng không nhịn được nổi giận rồi sao?】

Không, không phải thế.

【À, đúng rồi, thà rằng để Chocolat ngủ thêm lần nữa cho xong.】

"Tôi hiểu cảm giác của cậu."

【Cậu hiểu? Cậu hiểu cái gì ở tôi? Nếu cậu còn dám nói mấy lời tự cho là đúng đắn như thế, coi chừng tôi sẽ đưa ra tuyển hạng siêu tuyệt vọng——】

"Cậu không cần phải cố tỏ ra... như một kẻ xấu."

【……!】

Tomoe sững sờ không nói nên lời.

"Bất cứ ai cũng có thể có những mong ước xấu xí. Dù số lượng hay mức độ tùy từng người, đó vẫn là thứ mà ai cũng có, dù là tôi hay Chocolat, ngay cả những người trông như thánh nhân như Yawakaze hay chị Chichiru cũng không ngoại lệ."

【…………】

"Nhưng đa số người ta đều dùng lý trí hay quan niệm đạo đức để đè nén những mong ước ấy. Muốn dùng thủ đoạn bẩn thỉu hạ bệ người giỏi hơn mình, muốn đánh cho một trận kẻ mình ghét, muốn người mình thích nhưng đã có người yêu chia tay... vân vân, dù có những suy nghĩ ấy cũng không thực sự hành động... Nhưng Tomoe, cậu khác."

【Đúng vậy... tôi đã hành động thật mà.】

Không phải, đó không phải điều tôi muốn nói.

"...Cậu cũng rất khổ tâm đúng không, chỉ vì... chỉ vì một góc nhỏ trong lòng thoáng nghĩ như thế, mọi chuyện đã xảy ra."

【…………】

"Tomoe, cậu có sức mạnh biến suy nghĩ thành hiện thực. Rời khỏi não tôi, cũng là nhờ sức mạnh đó. Quay về cũng thế, khiến Chocolat ngủ say cũng thế. Nhưng cậu hoàn toàn không ý thức được mình đã làm những việc đó phải không?... Thế mà cậu lại cố tình đóng vai ác nhân, ôm hết tội lỗi về mình, làm sao tôi trách nổi cậu chứ."

【——Cái gì.】

"Hả?"

【Tại sao cậu lại đối xử tốt với tôi... đến thế.】

「…………」

【Và tại sao... lại có thể tàn nhẫn với tôi như vậy.】

Tomoe nói bằng giọng gần như không nghe thấy.

【Nếu đã biết rồi, thì cứ trách mắng tôi vài câu đi... Đối xử tốt thế này, tôi thực sự... rất khó chịu.】

"...Xin lỗi."

【Có ai... có ai ích kỷ như tôi đâu? Đưa ra tuyển hạng là tôi... chạy ra ngoài, quên mất việc mình làm còn dám dạy đời người khác cũng là tôi... muốn quay về bên trong cũng là tôi... lại tiếp tục đưa tuyển hạng cũng là tôi... khiến Chocolat ngủ say vẫn là tôi... Cậu biết tôi đã gây ra... cho cậu... cho mọi người... bao nhiêu rắc rối không!】

"...Tomoe."

【Tôi đương nhiên cũng đã thử rồi, không biết bao nhiêu lần, nhưng không thoát ra được! Bằng cách nào cũng không ra nổi! Những lời như không được ở đây, ở đây không giúp được cậu, tôi cũng tự nhủ bao lần, nhưng tiềm thức tôi cứ khăng khăng từ chối rời đi! Thế này... rốt cuộc phải làm sao đây!】

Tiếng hét của Tomoe vang vọng trong đầu tôi.

【Suy nghĩ ấy... thực sự chỉ thoáng qua... chỉ là nghĩ rằng aaa, trong đầu cậu thật dễ chịu... nếu đẩy cậu và Chocolat đến với nhau thì không thể quay về được nữa, cảm thấy cô đơn thôi... chỉ nghĩ một chút xíu thôi mà... tại sao... tại sao lại thành ra thế này...】

Rồi——

【Tôi đã làm quá nhiều chuyện xấu với cậu... sau này còn tiếp tục quấy rầy cậu... tôi có thể lấy gì để bù đắp đây!】

Đã đến giới hạn.

【Ư... ư...】

Tomoe nức nở nghẹn ngào.

「……………………」

Với cô ấy lúc này, tôi chẳng biết nói gì.

Cứ đứng lặng như trời trồng mấy phút liền.

【……………………Đúng rồi.】

Tomoe lên tiếng bằng giọng điệu rất khó chịu.

"Tomoe... cậu ổn chứ?"

【Không sao... yên tâm đi, tôi nghĩ ra cách hay rồi.】

Cô ấy đã tìm được cách rời khỏi não tôi sao?

Nhưng cảm giác——

【Tôi không thể đưa ra lựa chọn trực tiếp ảnh hưởng đến bản thân mình, cũng không thể tạo lựa chọn xóa bỏ chính mình. Tôi đã thử rồi... nên chỉ còn cách này thôi.】

Tomoe ngừng lời một chút——

【Chọn đi: 1. Quay về ngày hôm đó, chọn phương án khác. 2. Cởi trần ngay tại chỗ.】

"...Cái này là gì thế?"

【Ngày hôm đó chính là ngày Chocolat rơi xuống mà tôi vừa nói. Quay về... nghĩa là quay ngược thời gian.】

"Hả? Đùa... đùa à..."

【Tôi làm được. Vì đó là Absolute Choice mà.】

Tomoe nói kiên quyết:

【Còn phương án kia, chính là về chuyện sách người lớn bên đường lúc đó. Lần trước cậu chọn phương án 1 là đắp lên mặt hít hà, lần này cậu phải chọn cái còn lại.】

"Bảo tôi đổi lựa chọn làm gì? Tôi mà chọn phương án 2 ăn cuốn sách đó vào, thì có thay đổi được gì——"

【Ý thức của tôi sẽ không được sinh ra.】

"...Cậu nói gì?"

【Tôi này, vẫn nhớ chuyện lúc mình mới sinh ra đấy.】

『Phụt... cười thầm... hắn ta làm gì thế kia, sao lại đi ngửi mùi sách người lớn, đúng là đồ ngốc——Hử?』

【Khi phát hiện thì tôi đã ở đó rồi, như thể rất tự nhiên. Hành động của cậu buồn cười quá khiến tôi không nhịn được mà lộ diện. Bản thân cậu cũng không thể không chế nhạo mấy kẻ kỳ quặc kia mà, cảm giác tương tự nhau, cậu hiểu chứ?】

"Vậy thì... dù tôi đổi chọn phương án 2 cũng chẳng thay đổi gì đâu."

【Không phải vậy. Cái dáng vẻ ngốc nghếch khi cậu ngửi sách người lớn đã đúng mức để ý thức tôi nảy mầm. Phương án 2 quá thô thiển, đừng nói đến chuyện khiến tôi cười, ngược lại còn khiến người ta hoảng sợ, tôi sẽ không xuất hiện đâu.】

「…………」

【Hơn nữa trước ngày hôm đó, cậu đã bị các lựa chọn hành hạ hơn một năm. Trong khoảng thời gian ấy, không biết bao nhiêu lựa chọn ngu ngốc tương tự, nhưng đều không khiến ý thức tôi hình thành, chứng tỏ lựa chọn ngày hôm đó thực sự đã chạm trúng huyệt cười của tôi. Lúc ở Pháp, cũng chính nhờ lựa chọn đó mà tôi hồi phục ký ức, nó đặc biệt với tôi đến thế... Tóm lại ý thức của tôi được sinh ra vào đúng thời khắc cậu chọn lựa chọn đó ngày hôm ấy... khi tất cả điều kiện đã hội tụ đủ.】

Sau một nhịp thở... cô ấy chậm rãi nói:

【Vì vậy chỉ cần cậu chọn phương án 2——mọi vấn đề đều được giải quyết.】

Trong đầu tôi hiện lên khuôn mặt của một người nào đó.

"Tomoe, dùng cách xóa bỏ sự tồn tại của bản thân để chịu trách nhiệm——"

【Cậu định nói tôi đang chạy trốn phải không? Bản thân tôi cũng biết, việc tôi làm thực chất chẳng khác gì hành động của tên Amagami Sora đáng ghét ngày đó.】

Tomoe ngừng lại một nhịp, thì thầm:

【Nhưng... còn cách nào khác đâu... Ngoài việc này ra tôi còn có thể làm gì nữa chứ!】

"Bình tĩnh đi, hiện tại cậu chỉ đang bị che mắt thôi."

【Tôi đã nói là thử nhiều lần rồi mà? Không được đâu... Tôi hiểu rõ nhất. Chỉ có cách này tôi mới rời khỏi cậu được.】

Không được... Tomoe đã quyết tâm rồi.

"Đừng làm chuyện dại dột, Tomoe. Hủy lựa chọn đi."

Chắc cô ấy không nghe đâu.

【Không thể đâu. Dù giờ tôi có thể quyết định nội dung, nhưng một khi lựa chọn đã được đưa ra, trừ phi cậu chọn nó còn không thì——】

"Vậy sao?"

【Cậu...】

Tôi cũng không nghe cô ấy nói nữa. Tôi lập tức cởi phăng áo trên người.

【Cậu... cậu đang làm gì thế!】

"Nhìn là biết rồi còn gì, tôi chọn phương án 2."

【Tôi... tôi không có ý đó...】

Tôi đột nhiên cởi trần giữa đường, khiến vài người qua đường tò mò dừng chân.

"Sao nào? Lựa chọn đã biến mất rồi."

【Ừ... đáng... đáng ghét...】

【Chọn đi: 1. Quay về ngày hôm đó, chọn phương án khác. 2. Cởi đồ chỉ còn lại quần lót.】

"Phương án 2."

【Cậu... cậu đang nghĩ gì thế! Bị bắt đấy!】

"Cậu... bắt người ta làm chuyện này, còn dám nói mấy lời đó."

Trời lạnh thế này mà chỉ mặc mỗi quần lót rồi tự nói một mình... hoàn toàn là biến thái. Đám đông vây quanh ngày càng đông.

【...Ừ... đã... đã vậy——】

"Định bảo cởi trần à?... Tôi cởi đấy."

【...!】

Lời tuyên bố khiến Tomoe câm nín.

【Sao... sao lại thế... tại sao cứ phải chống đối tôi thế hả!】

"Cậu tự biết câu trả lời mà?"

【Hả?】

"Kẻ đạo đức giả Amakusa Kanade mà cậu hiểu rõ nhất, sẽ không chọn phương án làm tổn thương người khác hay chà đạp cảm xúc của họ. Kiểu lựa chọn xóa sổ một cô gái như thế này... làm sao tôi có thể chọn được."

【…………Ừ.】

"Tôi có câu hỏi muốn hỏi cậu, Tomoe."

【...Gì nữa.】

"Tại sao cậu không đặt phương án 2 khắc nghiệt hơn nữa?"

【...Hả?】

"Như kiểu hủy diệt thế giới chẳng hạn, chuyện đó cậu cũng làm được mà? Như vậy dù thế nào tôi cũng buộc phải chọn phương án 1."

【Đó... đó là...】

Tôi không truy vấn thêm, vì câu trả lời chính cô ấy hiểu rõ nhất.

"Trước đó cậu đã nói, đây là câu chuyện của tôi và cậu mà."

【...Nói... là nói thế thật.】

"Vậy thì đoạn kết, nên do cả hai chúng ta cùng quyết định."

【Cùng nhau... quyết định?】

"Tôi đã quyết định rồi, tôi sẽ không để cậu biến mất."

【…………】

Thế nên tôi, đã nói với Tomoe như vậy.

"Chọn đi."

【...Hả?】

「Đây là lựa chọn đầu tiên và cuối cùng của Kanade Amakusa dành cho Tomoe - Toi et Moi.」

「Hãy chọn đi: 1. Quay về ngày hôm đó, chọn phương án khác.

2. Hiện thực hóa, ra ngoài thế giới.

3. Tiếp tục ở trong cơ thể Kanade Amakusa.」

【Cậu... cậu đang làm cái quái gì thế...】

「Nói đi, cậu chọn cái nào.」

【Gì... gì cơ chứ...】

「Nếu cậu chọn một, tôi sẽ làm như vậy.」

【Hả?】

「Chỉ cần cậu chọn một, hiển thị lại cái lựa chọn lúc nãy. Như thế tôi sẽ cam tâm trở về quá khứ, nuốt trọn cuốn sách 18+ đó.」

【Cậu... cậu không phải vừa nói tuyệt đối không chọn sao, sao giờ lại...】

「Nếu đó là quyết định của chính cậu, tôi sẽ chọn.」

Đây không phải lời nói suông. Nếu Tomoe thực sự mong muốn... tôi chắc chắn sẽ làm thế.

【............ Phần một thì tạm chấp nhận được, nhưng phần hai là thế nào? Chọn cái lựa chọn vu vơ do miệng lưỡi người thường như cậu đưa ra, làm sao thành hiện thực được chứ——】

「Sẽ được.」

Tôi khẳng định chắc như đinh đóng cột.

「Hiện tại cậu ở trạng thái không hoàn chỉnh là do cảm xúc dao động. Cậu không thực lòng muốn tôi quay về quá khứ nên không thể tạo ra lựa chọn mạnh mẽ, không thực tâm muốn ra ngoài nên không thoát được, rồi đành lười nhác trốn trong não tôi. Ngay cả quyết tâm giải quyết vấn đề cũng chẳng có. Chỉ muốn người khác tùy tiện quyết định số phận mình để sớm được siêu thoát thôi.」

【Đó... đó là...】

「Mau quyết định đi. Chỉ cần cậu thực lòng mong muốn... nó sẽ thành hiện thực. Trước giờ chẳng phải luôn thế sao?】

【Nhưng... dù cậu nói thế——】

「Này, Tomoe.」

【............ Gì?】

「Ban đầu tôi không định nói ra, nhưng... sau này e rằng không còn cơ hội nói với cậu nữa, nên tôi quyết định thổ lộ.」

【............】

「Tôi đây, không tốt đẹp như cậu tưởng đâu. Tôi từng nghĩ đến nhiều chuyện xấu xa, chỉ là không biểu lộ ra thôi. Trước khi vào cấp ba, khi những lựa chọn mới xuất hiện, bề ngoài tôi tỏ ra bình tĩnh lắm, nhưng đêm nào cũng sợ đến mất ngủ. Dù trước mặt người khác có thể giả vờ đùa cợt, nhưng thường xuyên lo lắng phát điên lên được. Thật lòng mà nói, tôi từng vô cùng căm ghét những lựa chọn này, muốn lôi chúng ra xử tử.」

【!...】

「Cậu lúc nãy không bảo tôi chửi vài câu sao. Được thôi, chửi thì chửi, tôi sẽ mắng đến khi cậu xin tha. Vì thế... hãy ra đây để tôi chửi.」

【............】

「Như thế... tôi mới chửi cho đã đời được.」

【...... Không được đâu.】

Giọng Tomoe yếu ớt như sắp đứt hơi.

【Loại người như tôi... không đáng để cậu mắng chửi.】

Rẹt.

「... Hả?」

【Sao... sao đột nhiên hung dữ thế?】

「Cậu... rốt cuộc đã đủ trò chưa vậy, đồ ngốc!」

【Cậu...】

「Đừng có lải nhải, mau ra đây đi đồ rác rưởi!」

【Xin... xin đừng đột nhiên điên khùng thế chứ!】

「Cậu vừa vô duyên lại thích diễn trò ngạo ngược vô vị đã đủ phiền rồi, giờ còn thêm tính lề mề nữa à? Đúng là đồ phế vật tiêu cực không thuốc chữa!」

【Sao... sao cậu nói khó nghe thế!】

「Chẳng phải vì người ta tốt bụng dẫn dắt từ từ, còn cậu thì cứ khăng khăng cái này không được cái kia không xong! Mau ra đây đi! Ra đây nói một câu 'Xin lỗi' là xong ngay mà! Làm sai thì phải xin lỗi, cậu không được dạy thế từ hồi tiểu học à!」

【Ai từng học tiểu học chứ! Tôi mới được sinh ra năm ngoái thôi!】

「Đó chỉ là cách nói ví von thôi! Bới lông tìm vết kiểu đó có ích gì không! Tính cách lệch lạc đấy à!」

【Cậu... cậu la lối cái gì! Cậu đâu hiểu được cảm giác của tôi!】

「Tôi đâu phải cậu, đương nhiên là không hiểu!」

【Cậu mới là kẻ bới lông tìm vết! Hiểu ý người khác chút đi! Ý tôi là xin lỗi cũng không bù đắp được tội lỗi của mình! Ngoài biến mất thì không còn cách nào khác!】

「Tôi đã nói ra đây cho tôi chửi là được rồi mà! Tai cậu điếc rồi à!」

【Tức... tức chết đi được! Thế thì dù chết tôi cũng không ra đâu! Cậu mau cút về quá khứ đi!】

「Không đời nào! Nếu cậu không ra, làm sao tôi chửi cậu, làm sao cảm ơn cậu được!」

【............ Hả?】

Lúc này, Tomoe đột nhiên ngừng cãi lại.

【Cậu nói... cảm ơn?】

Hỏng... lỡ lời rồi.

「... Cuộc đời tôi đúng là bị những lựa chọn đảo lộn thật. Không có chúng, tôi đã không bị chọn vào 'Ngũ Hắc', đời sống học đường hẳn cũng yên bình hơn. Nhưng... không có lựa chọn, tôi đã không gặp được Chocolat.」

【...!】

「Có lẽ cũng không có nhiều tiếp xúc với Ouka và Furano - những thành viên 'Ngũ Hắc' khác, thậm chí còn chẳng có cơ hội nói chuyện với Sunao.】

【Nhưng... chuyện đó liên quan gì đến tôi? Dù cậu có quay về quá khứ khiến ý thức tôi không tồn tại, hệ thống lựa chọn vẫn sẽ hoạt động mà...】

「Thế chuyện của Sora thì sao?」

【Hả...】

「Khi bị Sora thao túng, chính nhờ sự cổ vũ của cậu mà tôi thoát khỏi sự tẩy não của cô ấy. Nếu không có cậu, có lẽ giờ tôi vẫn đang làm bạn trai giả của Sora.」

【Đó... đó là...】

"Và còn chuyện cậu quay lại trong đầu tôi lần nữa thì sao? Hôm đó, nếu Absolute Choice không làm cơ thể thầy Utage phình to, thầy đã không chạy ra khu phố đông, cũng có thể không tái ngộ Gondo Daiko... Hơn nữa nếu Sora không hối cải, Gondo Daiko cũng sẽ không quay về đây."

【Ừ...】

"Rồi... tôi cũng giống cậu."

【Giống... giống cái gì...】

"Đã rất vui."

【Hả?】

"Dù mấy lựa chọn đều tệ thật... nhưng giờ nghĩ lại, vẫn có nhiều khoảnh khắc vui vẻ... Có tôi, có Chocolat, có cậu, có mọi người - cuộc sống hỗn độn ấy thực ra cũng khá ổn. Nên tôi không muốn cậu phủ nhận những ngày tháng hạnh phúc đó - Ôi, sao lại bắt tôi nói mấy lời xấu hổ thế này chứ!"

【Tự cậu nói ra đấy nhé!】

"Im đi! Vui là sự thật đấy!"

【T-tôi cũng rất vui mà!】

"Vậy thì đừng xóa sạch tất cả chứ!"

【Bản thân tôi cũng không muốn! Nhưng tôi muốn ra ngoài mà không được!】

"Tôi đã nói rồi, chỉ cần cậu thực sự quyết tâm là có thể ra được!"

"Chọn đi: 1. Quay về ngày hôm đó, chọn phương án khác.

2. Hiện thực hóa, ra thế giới bên ngoài.

③ Tiếp tục ở trong cơ thể Amakusa Kanade."

"Tôi nói lại lần nữa... chọn nhanh!"

【Phiền quá! Chọn thì chọn, hai! Hai hai hai! Được chưa, tôi chọn hai rồi đấy! Cậu thỏa mãn chưa! Thứ này làm sao có tác dụng được chứ! Tôi đã thử bao nhiêu lần rồi vẫn không ra được!】

"…………Ha! Vậy nghĩa là cậu chưa đủ nỗ lực thôi!"

"Cái gì... cậu đang nói gì vậy hả! Không biết tôi đã khổ sở bao lâu mà dám nói thế!"

"Đ-đau quá! Đừng kéo tai! Đau đau đau!"

"Hừ... đáng đời. Nên cảm ơn vì tôi chưa tát cậu - Ơ?"

Tomoe đờ đẫn đứng trước mặt tôi.

"Tại sao..."

Tôi đối mặt nói với cô ấy:

"Cậu tưởng mình là ai chứ... cậu chính là Absolute Choice đấy."