Về senpai của tôi, một người biến thái và cực kỳ H
"1"
"Nếu các cậu còn lề mề nữa, tôi sẽ bắt đầu trước đây."
Hisoka Himeru-sama - tiền bối năm ba thuộc "Ngũ Hắc" - liếc nhìn Ouka, Yukihira và Chocolat bằng ánh mắt đầy ẩn ý, rồi đột nhiên áp sát tôi.
"Chờ..."
Chạm rồi! Một thứ gọi là "núi đôi" đang đè lên người tôi!
"Cậu... cậu đang làm gì vậy!"
Tôi vội lùi về phía sau.
Người này... rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Vừa mới xông vào lớp học đã làm hành động kỳ quặc như thế...
"Fufu, đương nhiên là đang tỏ tình rồi."
Himeru-sama mỉm cười quyến rũ, trang phục trên người còn hơn cả sự lôi thông thường.
Chiếc áo sơ mi chỉ cài vỏn vẹn một hai nút, đôi gò bồng đảo quá khổ so với thân hình mảnh mai đang lắc lư theo từng cử động.
"À mà, dạo này đúng mùa động dục rồi nhỉ."
Ánh mắt đong đầy tình ý của tiền bối phả vào mặt tôi, tỏa ra sức hút khó cưỡng.
"Ư..."
Lần nữa áp sát lại gần, hơi thở ngọt ngào của tiền bối phả vào cổ tôi.
"Fufufu... Kanade-kun, không muốn cùng chị làm chuyện sướng sướng sao?"
"Chuyện... chuyện sướng sướng là?"
"Đương nhiên là chuyện giường chiế——"
"Xin ngắt lời."
Đúng lúc đó, giọng Yukihara vang lên từ phía sau cắt ngang lời Himeru-sama.
Yukihara bước tới, ánh mắt đảo qua bộ ngực của tiền bối.
"Vào lớp người khác rồi phô bày vật phẩm khiêu dâm, tâm lý gì vậy?"
Vật khiêu dâm á...
"Ara xin lỗi, toàn thân chị đều là vật khiêu dâm đấy."
Himeru-sama không hề tức giận trước phát ngôn bất lịch sự đột ngột đó, mà đáp lại bằng nụ cười điềm tĩnh... Ừm, dù tôi hoàn toàn không hiểu ý cô ấy.
"......"
Yukihara lặng thinh trừng mắt. Dù biểu cảm vẫn bình thản như mọi ngày, nhưng rõ ràng đang tỏ thái độ thù địch.
Và còn một bóng người nữa đang tiến lại.
"Ara ara, Ouka-kun có chuyện gì sao?"
"Dù không hiểu lắm... nhưng Hime-sama khiến tôi rất khó chịu."
Ouka chen vào giữa tôi và Himeru-sama, giận dữ nhìn chằm chằm. Sao thế nhỉ? Biểu cảm giận dữ như này hiếm thấy ở Ouka lắm.
Dù bị hai người thù địch (?), Himeru-sama không những không khó chịu mà còn tỏ vẻ hưng phấn.
"A~... cả hai đều dễ thương quá đi."
Nói rồi, tiền bối tiến đến trước mặt Yukihara.
"Xin thất lễ chút nhé."
Không chút do dự, đôi tay tiền bối bắt đầu nặn bộ ngực của cô gái.
"...Dù là tiền bối, tự ý sờ ngực người khác cũng khó được tán thưởng đấy."
Nhớ lại lần trước Yukihara cũng từng thản nhiên nắn bóp ngực Chocolat... Dù sao thì, quả đúng là phong cách Yukihara.
Nếu là cô gái bình thường bị làm thế giữa đám đông, hẳn đã la hét om sòm, nhưng cô ấy hoàn toàn không nao núng.
"Fufu, đúng như tin đồn, cô bé thú vị thật... Nhưng mà."
Tay Himeru-sama dừng lại, nở nụ cười đầy thách thức.
"Thực ra... em đang rất kích thích đúng không?"
Bàn tay đang đặt trên ngực trượt xuống nách. Rồi khi ngón tay chạm vào một điểm nào đó——
"Í...!?"
Yukihara đột nhiên ngã phịch xuống sàn.
Sao... sao thế?
"Ư..."
Cô ấy cố gắng đứng dậy nhưng dường như không thể dùng lực.
"Fufufu... Chị vừa kích thích huyệt đạo đó, nên em không dễ đứng lên được đâu."
Himeru-sama hài lòng ngắm nghía Yukihara.
"Giờ thì... đến lượt tiếp theo."
Ánh nhìn hướng về phía Ouka.
"U-í!"
Cảm nhận được nguy hiểm, Ouka lùi lại một bước.
"Ara ara Ouka-kun, cùng là thành viên Ngũ Hắc, đừng ghét chị thế chứ."
Vừa cười nói, Himeru-sama vừa tiến từng bước về phía cô bé.
"Hime-sama. Tốc độ của tôi nhanh lắm đấy, nên dù chị có muốn làm chuyện H cũng không bắt được đâu."
Đúng như lời nói, năng lực thể chất của Ouka thuộc hàng xuất chúng.
Trong giờ thể dục, cô bé luôn dẫn đầu với khoảng cách lớn, đến mức dù đang là học sinh năm hai vẫn liên tục nhận được lời mời từ các câu lạc bộ thể thao.
Kể cả so với nam sinh, hiếm ai sánh được về khả năng vận động.
"Ừm, cũng phải."
"Đúng rồi đấy... Ơ, hả?"
Đột nhiên Himeru-sama di chuyển mềm mại như liễu rủ, trong chớp mắt đã vòng ra sau lưng Ouka.
"Fufu, bắt được rồi nhé."
"Gì... cơ chứ?"
Himeru-sama siết chặt Ouka trong vòng tay.
"Fufu, đúng là thể lực của em rất tốt, nhưng động tác thừa quá nhiều."
"Thả... thả ra đi."
Ouka giãy giụa nhưng không thể thoát khỏi vòng tay có vẻ rất nhẹ nhàng của tiền bối.
"Muốn khống chế một người, không nhất thiết phải vượt trội về tốc độ hay sức mạnh... A~, bộ ngực này đúng tuyệt."
"Ngừng... ngừng lại đi."
Himeru-sama không ngừng nắn bóp ngực Ouka từ phía sau.
"Không được!"
Bất chấp sự phản đối, những ngón tay tiền bối vẫn tiếp tục, nhưng một lúc sau bỗng buông ra.
"Fuu, dù muốn nghịch thêm nữa... nhưng điểm yếu của em là chỗ này nhỉ."
Cô ấy vừa nói vừa nhẹ nhàng xoa xoa vùng rốn lộ ra của Ouka.
"Ê... đợi đã... đừng mà!"
Ouka thét lên một tiếng thất thanh chói tai.
"À... ha... dừng, dừng lại đi——"
Bỏ mặc Ouka đang giãy giụa, Himeru-senpai tiếp tục lướt ngón tay quanh vùng rốn.
"Á... a..."
Rồi Ouka dần mềm nhũn cả người.
"Í... hu hu"
Giống Yukihira Furano lúc nãy, cô gái ngã phịch xuống đất trong tình trạng kiệt sức.
"Fufu, bắt nạt rốn của mỹ thiếu nữ khiến ta hưng phấn quá... có vẻ trình độ của ta lại tăng lên một bậc rồi."
Himeru-senpai tiến về phía Chocolat.
"Ưa?"
"Chocolat-kun, cho chị liếm rốn một cái được không?"
"Cô đang nói cái quái gì thế!"
Yêu cầu biến thái quá mức khiến tôi phải thay mặt cô ấy hét lên.
"Được đó"
"Được cái đầu cô!"
"Đừng cản đường nhé Kanade-kun. Cậu cũng muốn liếm rốn bạn gái mình thích mà đúng không?"
"Muốn cái con khỉ! Tôi đâu có biến thái đến thế!"
"Biến thái? Làm gì có chuyện đó, ngài Kashiwa ○ster từng nói rồi mà: 'Dù chỉ một lần, ta vẫn muốn thấy vợ mình liếm tiền tiết kiệm'."
"Rốn với chả dái! Với lại tại sao lại là liếm tiền tiết kiệm!"
"Cậu thấy đấy, người trung niên khi đếm tiền thường liếm ngón tay đúng không? Động tác đó, chẳng phải rất moe sao?"
"Moe cái nỗi gì!"
Thà rằng nhìn thấy cảnh đó thì tâm trạng còn tuột dốc hơn.
"Vậy thì, cùng nhau đi liếm rốn ngài Kashiwa ○ster nhé?"
"Cô muốn liếm một mình thì cứ việc! Đừng nhắc đến chuyện liếm láp nữa!"
"Ừm, nếu nói vậy thì còn cơ hội liếm nách Chocolat-kun nữa nhỉ."
"Tại sao yêu cầu lại leo thang thế!?"
Không được rồi, tôi mệt lả vì phải đáp trả rồi...
Từ người Himeru-senpai tỏa ra mùi hương giống hệt Ouka hay Yukihira Furano. Ma à, đúng là lý do cô ấy được xếp vào hàng ngũ "Reject 5"...
Theo tin đồn, người này thường dụ dỗ nam giới trong các cặp đôi mà cô ấy nhắm đến, khiến họ lần lượt bị đá. Đến nay số cặp đôi bị chia cắt đếm không xuể. [Shione: Nếu cặp đôi toàn nam thì sao?]
Chính vì thế biệt danh của cô ấy là "Love Crusher".
Dù tin đồn thường được thêm mắm dặm muối... nhưng khi nhìn thấy bản chân trước mắt, tôi cảm thấy chúng hoàn toàn không vô căn cứ.
"Vậy thì, đã đến lúc quay lại chủ đề chính rồi."
Đang suy nghĩ mông lung, Himeru-senpai rời khỏi Chocolat và tiến đến trước mặt tôi.
"Chủ đề chính... là tôi sao?"
"Đúng vậy Kanade-kun. Thực ra chị đã nhận được 'một ủy thác liên quan đến cậu' từ hội trưởng hội học sinh Seira đấy."
Cái tên vừa thốt ra từ miệng Himeru-senpai khiến tôi nhíu mày - lại là người đó sao...
Kokubyakuin Seira. Hội trưởng hội học sinh, người đứng đầu bảng Popular 5 của Học viện Seikou, kẻ sở hữu sức hút mãnh liệt nhất.
Và cũng là tồn tại phi nhân (có lẽ) nắm giữ bí mật về Absolute Choice của tôi... Không hiểu sao, khi thì cản trở nhiệm vụ, khi lại giúp đỡ tôi, hoàn toàn không thể đoán được ý đồ của nàng.
Có vẻ nàng rất thích thú khi thấy tôi khổ sở... Lần này ủy thác cho Himeru-senpai cũng là một màn trong trò đó chăng?
Dù lý do là gì, Himeru-senpai này đúng như lời đồn - không, còn kỳ quái hơn cả tin đồn.
Tôi không biết nàng ta nhận được ủy thác gì từ hội trưởng, nhưng tiếp tục vướng vào sẽ rất phiền phức, nên cứ ứng phó qua loa——
【Lựa chọn ① Kể chuyện tiếu lâm với chủ đề "nấm" ※ Nếu có chút ngại ngùng phải kể lại từ đầu
② Kể chuyện tiếu lâm với chủ đề "chuối" ※ Nếu có chút ngại ngùng phải kể lại từ đầu
③ Thế giới bên trong】
...Đừng đùa nữa.
Nhưng cái ③ là gì? "Thế giới bên trong"? Đây là cụm từ chưa từng xuất hiện trước đây.
Dù sao cũng không cần do dự, cách xử lý tình huống này đã rõ ràng. Không chọn những lựa chọn trừu tượng trong Absolute Option vốn là nguyên tắc bất di bất dịch.
Trong tình trạng không có Save và Load, tôi không thể cười toe toét mà chọn một option không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Vậy thì phải chọn giữa ① hoặc ②... Thôi, thời gian còn đủ, hãy nghĩ ra cách đối phó mềm mỏng không xúc phạm người khác——
"Gaaaaa!"
Cơn đau đầu dữ dội ập đến, ngăn cản suy nghĩ. Không, không ổn rồi cơn đau này!
Không được rồi, dù thế nào cũng phải nói thôi!
"Ôi hôm nay toàn món nấm tôi thích! Không tốt rồi tôi phấn khích quá! Mẹ ơi, cho con xin một bát cơm to! Cây nấm nhỏ giữa đùi con cũng đang trương phình lên rồi!!"
「「「…………」」」
Các cô gái lùi về phía sau... Ừ, phản ứng của mọi người là bình thường. Ngược lại, ai không lùi bước mới là kỳ lạ.
Tôi cũng cảm thấy não mình có vấn đề. Tại sao trong tích tắc lại nghĩ ra trò đùa thế này chứ...
「Ái chà, Kanade-kun, cậu thật sự rất thú vị đấy.」
Đột nhiên, tay Hisoka-senpai đặt lên vai tôi. Có vẻ như người này không hề cảm thấy ghê tởm... Tâm lý của cô ấy khi làm người là thế nào vậy?
「Thế, "nấm nhỏ" của cậu cỡ nào?」
「Cô đang nói cái gì thế!?」
「Cậu sở hữu là cây Zelkova này? Hay cây nấm đông này?」
「Sao nghe giống truyện 'Rìu vàng rìu bạc' thế!?」
「Ra vậy, không phải hai thứ này mà là kích thước của 'Núi nấm'... Đúng là người trung thực.」 (Chú thích: 'Kinoko no Yama' là loại bánh sô cô la của công ty Meiji, kích thước... khoảng nửa đốt ngón tay)
「Nhỏ đến mức kinh khủng vậy!」
Hừ... Người này rốt cuộc thế nào đây...
Bên cạnh tôi đang mặt mày phờ phạc, Hisoka-senpai vừa thỏa mãn trò đùa vừa mở lời.
「Thôi được rồi, màn dạo đầu... à không, khúc mở đầu đến đây thôi.」
... Hình như vẫn chưa đùa đủ.
「Kanade-kun, tôi có một yêu cầu nhỏ, cậu nghe thử được không?」
Hisoka-senpai vừa làm động tác gợi cảm vừa liếc mắt đưa tình với tôi. Dù yêu cầu là gì, câu trả lời của tôi vẫn là KHÔNG.
Bản thân việc đối phó với mấy kẻ quái dị xung quanh và các lựa chọn đã đủ làm tôi kiệt sức rồi, tôi không muốn thêm rắc rối nào nữa.
「Không, việc đó hơi khó——」
「Nếu từ chối, tôi sẽ tiết lộ cho cả lớp biết cậu còn trai tân đấy.」
「Đừng, tôi sẽ rất khó... ơ khoan cô vừa nói rồi!?」
「Mọi người lớp 2-1, Kanade-kun quả nhiên là trai tân nhé.」
「「「Biết rồi」」」
「Tụi mày đừng đồng thanh thế!」
Mấy thằng con trai khúc khích cười nhìn sang. Mấy tên này...
「Nếu từ chối, tôi sẽ tiết lộ việc chỉ có bé gái dưới 10 tuổi mới khiến cậu hưng phấn cho cả lớp biết đấy.」
「Thế là cô đã nói ra rồi còn gì!?」
「Mọi người lớp 2-1, Kanade-kun quả nhiên là lolicon đấy.」
「「「Biết rồi」」」
「Tụi mày im hết cho tao!」
「Không đúng, Sousei-san là gay đó!」
「Sao mày cũng nhảy vào hùa vậy!?」
Chocolat đột nhiên xuất hiện.
「「「... Biết rồi」」」
「Tụi mày chết hết đi!」
Lũ khốn đứng lấp ló phía sau cười khúc khích... Chúng nó bàn trước với nhau để chọc tao à?
「Ái chà, Kanade-kun có vẻ được mọi người yêu quý... à không, được vuốt ve nhỉ.」
「「「Không có đâu」」」「... Tôi thì muốn làm lắm」
「Sao lại có câu trả lời kỳ quặc lọt vào thế!?」
「Uoooo, Sousei-san bị vuốt ve, muốn xem quá!」
「Thằng não thối im mồm đi!」
「Thật tuyệt vời, Kanade-kun. Cứ chọc cậu là lại tuôn ra đủ thứ hài hước.」
Dù Hisoka-senpai nghĩ gì, tôi cũng không muốn tiếp tục đùa giỡn nữa.
「Nói thật thì yêu cầu lúc nãy, chính xác là một đề xuất.」
Dù là yêu cầu hay đề xuất, thứ người này nói ra chắc chắn không nghiêm túc.
Đang định phản bác bất kể nội dung thì——
「Hừm, đừng đề phòng thế chứ.」
Cô ấy từ từ áp sát tai tôi thì thầm.
「Không muốn yêu tôi sao?」
「... Hả?」
... Vừa nãy, cô ấy nói gì cơ?
「Senpai, có thể nói lại lần nữa——」
Ngón trỏ Hisoka-senpai chạm lên môi tôi đang định hỏi lại, nở nụ cười quyến rũ.
「Ha ha, thôi, hôm nay đến đây thôi.」
「Đợi, đợi đã...」
「Mọi người lớp 2-1, xin lỗi đã làm phiền.」
Nói rồi cô ấy rời khỏi lớp trước khi tôi kịp ngăn lại.
「Chuyện... chuyện gì thế...?」
Đúng lúc đó, tôi cảm nhận được luồng khí lạ sau lưng liền quay đầu.
「Eek!」
Tôi thốt lên kinh hãi.
Đằng sau tôi là Yukihira đang phát ra khí tức đen ngòm.
「Có... có chuyện gì?」
Hình như cô ấy đã hồi phục sau đòn tấn công (?) của Hisoka-senpai...
「Himitsu... đồ ngực phóng đãng đó, ta tuyệt đối không tha thứ.」
「Ngực phóng đãng là sao...」
「Ara, thằng đầu cặn bã hứng tình với ngực phóng đãng có im mồm được không?」
「Ác quá!」
Nghe mấy câu bậy của cô ta bao lần vẫn thấy sốc... Chẳng kém Hisoka-senpai vừa nãy.
「Yukihira, cậu cũng nên——」
「... Yukihira?」
Cô ấy trợn mắt nhìn tôi giận dữ.
... À phải. Do Hisoka-senpai xuất hiện nên tôi quên mất chuyện tranh cãi về cách xưng hô với cô ấy.
Ơ? Nhưng kết quả khi tôi gọi tên thì cô ấy đã chọc họng rồi bỏ đi... Rốt cuộc phải làm sao?
「Này Yukihira, rốt cuộc cậu muốn tôi gọi——」
「... Yukihira?」
Lại bị trừng mắt... Quả nhiên không được dùng họ.
「Fu... Furano?」
「!?」
Vừa gọi tên, Yukihira lập tức trợn tròn mắt.
Ngay sau đó——
「Ực!」
Họng tôi lại bị chọc.
「Khụ! Khụ! Định giết tao à!?」
「... Xin lỗi.」
Yukihira hơi cúi đầu như đang nói điều gì đó, nhưng bị che lấp bởi tiếng ho của chính mình nên tôi hoàn toàn không nghe thấy.
"Ha... cứ gọi tôi là Yukihira Furano đi."
Cơ hội giao tiếp nhiều như vậy, mỗi lần gọi tên đều bị chọc họng thì ai chịu nổi chứ.
"………………Ư"
Yukihira im lặng quay về chỗ ngồi.
Thật đấy, lòng phụ nữ và bầu trời mùa thu~~~ dù thường được ví von như vậy, nhưng Yukihira đã vượt qua cấp độ đó rồi.
"Ha..."
Đang thở dài thì tôi thấy Ouka cố gắng đứng dậy từ sàn nhà.
"Không sao chứ?"
Tôi đưa tay ra. Có vẻ cô ấy đã hồi phục sau tổn thương (?) từ Himeru-senpai.
"Cảm, cảm ơn..."
Giọng Ouka vẫn còn yếu ớt.
"Ừm... Himeru-senpai... đáng sợ thật..."
Ngay cả giọng nói cũng không còn sức lực. Làm thế nào mà khiến Ouka suy yếu đến mức này... không hiểu người đó đã chơi đùa với rốn thế nào nữa.
"Ê... xung quanh tôi toàn là mấy cô gái kỳ quặc..."
"A haha"
...Không, chính cô là người dẫn đầu đấy, Ouka-san.
"Nói mới nhớ, Kanade-kun này... lúc nào tôi để ý thấy cậu cũng đang ở bên con gái."
"Eh? Vậy sao?"
...Ừ, nghĩ lại thì trong quá trình giải quyết nhiệm vụ, tôi đã tiếp xúc với khá nhiều cô gái.
Dù vốn đã quen biết Ouka và Yukihira, nhưng chỉ trong một tháng ngắn ngủi, Chocolat đã chuyển đến ở cùng, vật lộn để xem nội y của Yawakaze Yonagi, tiếp xúc với hội trưởng Kokubyakuin Seira, Yuragi Hakoniwa chuyển trường... đủ thứ chuyện xảy ra.
Thậm chí còn biết được bí mật kinh khủng của Reikadou Ayame (ngực giả)... quả thực số lượng không ít.
"Eh, nếu xét về kết quả thì đúng là vậy... nhưng sao đột nhiên hỏi thế?"
"Ừm…………………… Tôi cũng không rõ nữa."
Ouka lắc đầu mạnh mẽ.
Chà, ngay cả bản thân còn không biết thì tôi sao có thể hiểu được.
"Không hiểu sao. Chỗ này cứ thấy kỳ kỳ."
Ouka vừa nói vừa xoa xoa ngực, cái miệng phúng phính trông có chút mới lạ.