Not Sure, But It Looks Like I Got Reincarnated in Another World

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

282 7365

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

17 136

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

(Đang ra)

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

七菜なな

Tại một trường sơ trung ở miền nông thôn nào đó, hai con người đã thề sẽ làm bạn với nhau đến cuối đời.Cùng nhau tiến tới ước mơ chung của cả hai, nhưng mối quan hệ đấy vẫn không phát triển sau hai nă

100 2481

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

29 194

Tập 01 - Chương 02: Giờ thì, tôi quyết định chuồn đây.

Dù thật tuyệt khi thoát ra khỏi chiếc xe ngựa nhưng tôi lại không có kế hoạch hay dự định nào trong tương lai cả, nên tôi quyết định xác nhận lại tình trạng hiện tại của mình.

Tôi chắc chắn là mình đã lao xuống một cái vách đá. Tôi không thể cứ ở yên một chỗ mãi được. Nhưng ngay cả khi tôi rời khỏi đây, thì vấn đề đi đâu vẫn còn đấy.

Tôi ngước nhìn phía trên vách đá. Leo lên trên đó là không thể rồi.

Tôi nhìn qua phía bên trái của vách đá, tức là về hướng nam. Nếu tôi đi theo hướng này, tôi sẽ đến thị trấn nơi mà gã thương nhân ở. Đó là lộ trình ban đầu. Và tất nhiên là tôi sẽ bị bắt ngay lập tức nếu tới đó.

Còn về bên phải sẽ là hướng bắc. Nếu tôi đi theo hướng này, tôi sẽ trở lại thị trấn có cái cô nhi viện kia. Chắc chắn tôi sẽ lại bị gửi đi lần nữa nếu quay về.

Nhưng nếu tôi vẫn ở lại đây thì bọn cướp có thể sẽ tới. Hơn nữa, tôi không biết bọn chúng sẽ đến từ hướng nào, cũng có thể bọn chúng sẽ thử leo xuống vách đá, ai biết được.

….Phải làm sao đây? Tôi không muốn bị bắt đâu. Trước đậy tôi đã nhìn thấy gã thương nhân vài lần rồi. Gã ta là một lão già trung niên mập, có ngoại hình giống như con cóc ghẻ vậy.

Có phải lão định làm chuyện ấy với tôi không? Giờ tôi đã nhớ lại những ký ức của tiền kiếp khi mình còn là đàn ông, nên có vẻ như cách mà tôi suy nghĩ đang gần với nam giới hơn. Do vậy tôi cảm thấy cực kì chán ghét cái ý nghĩ lão làm chuyện ấy với tôi. 

Không đời nào. Tuyệt đối không, không bao giờ! Tôi sẽ không chấp nhận thế đâu!

Tôi trong quá khứ là người đàn ông thực thụ.

Thỉnh thoảng tôi sẽ tìm mấy thứ kiểu 'đó đó' ở trên mạng, hoặc đọc sách có nội dung kiểu thế, nhưng nếu tôi thực sự phải làm cái chuyện như vậy thì thà chết quách cho rồi! Cơ mà nếu tôi không chết thì vẫn tốt hơn. Tôi còn yêu đời chán.

Tôi phải trốn thoát và rời khỏi đây….. vậy nên tôi đã nhìn phía sau. Đi về hướng đông, là một khu rừng.

Khu rừng khá rộng lớn và rậm rạp, hơn nữa người ta còn đồn rằng đấy là nơi trú ngụ của nhiều loài quái vật khác nhau. Tất nhiên là điều đó đồng nghĩa với việc có vô số quái vật nguy hiểm ở trong khu rừng.

Và khu vực tôi đang đứng là nằm ở trung tâm. Đây không phải là nơi mà một cô bé mười tuổi bị thương nên tới.

……Tuy nhiên, nếu tôi không muốn bị bắt, thì tôi phải đi ngay lập tức. Và nếu tôi trốn thoát thành công, tôi sẽ được tự do. Rồi sau đó tôi có thể sống cuộc sống mà mình hằng ao ước.

Nhưng...không còn nhiều thời gian nữa. Bọn cướp sẽ sớm xuất hiện thôi, hoặc một con quái vật có thể sẽ tới đây sau khi ngửi thấy mùi máu từ mấy cái xác chết. Tôi phải đưa ra quyết định ngay bây giờ.

Tuy nhiên, ngay cả trong kiếp trước của tôi khi tôi đang làm việc như một nhà nghiên cứu; đi thực địa thực sự không phải là điểm mạnh của tôi. Tôi đã phải nghỉ giữa chừng nhiều lần vì tôi không thích chơi thể thao lắm.

Dù sao thì trước tiên tôi cần thu nhặt mọi công cụ có thể dùng được. Tôi nhìn một lượt chiếc xe ngựa bị lật và hành lý thì nằm vương vãi khắp nơi. Ngoài ra còn có rải rác vài đoạn dây thừng bị đứt, bây giờ tôi sẽ phải lụm những vật dụng mà tôi có thể dùng.

Tôi bước tới một trong những chỗ hành lý nằm rải rác, và dừng lại khi để ý có dính máu trên đó.

Tôi liếc sang bên và thấy có một xác chết nằm cạnh đó. Chắc hẳn có người nào đó đã văng ra khỏi chiếc xe khi nó rơi xuống vực.

Cổ bị vẹo theo một hướng bất thường và trên khuôn mặt ấy là một biểu cảm đau đớn vô cùng. Những thi thể, là một cảnh tượng quá đỗi quen thuộc. 

Ở cô nhi viện, có rất nhiều đứa trẻ chết vào mùa đông. Chuyện này không có gì đáng buồn cả, bọn chúng chỉ không gặp may. Trong thế giới này, đó là cách cái chết diễn ra.

Tôi đã gạt bỏ luân thường đạo lý và đạo đức của tiền kiếp sang một bên. Tôi không cần phải cắn rứt lương tâm. Tôi không thể bỏ cuộc ở đây. Tôi phải sống.

Cái chết là một thứ diễn ra như cơm bữa ở thế giới này. Khi đang đi du hành, cũng có khả năng bị bọn cướp hoặc tội phạm tấn công. Lúc đó ta phải bảo vệ mạng sống của bản thân bằng chính sức của mình, và biết đâu ta sẽ phải lấy mạng ai đó thì sao. Cho nên phải chuẩn bị sẵn sàng.

Tôi nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu, rồi mở mắt ra và nhìn về phía xác chết.

 …..Lần này tôi cảm thấy bình tĩnh hơn rồi.

Hiện tại, tôi quyết định chỉ thu thập tất cả những thứ mà tôi có thể sử dụng được. Quần áo, vài tấm vải, mấy con dao, lương thực, bình nước, vài đồng tiền, v.v.

Không biết nhiêu này đã đủ chưa nhỉ? Có lẽ tôi nên tìm kiếm xung quanh nhiều thêm chút nữa... cơ mà không còn nhiều thời gian nữa rồi. Thật không may nhưng tôi phải rời đi trước khi mặt trời lặn hoàn toàn. Đã đến lúc khởi hành rồi.

"Đau quá….."

Tôi quên mất tiu. Đúng rồi, toàn bộ cơ thể tôi đều bị thương. Dẫu vậy, tôi vẫn phải bước tiếp. Đau thật đấy…..nhưng tôi vẫn từ từ tiến về phía trước. 

Sau một lúc, tôi dừng lại và tựa lưng vào một cái cây.

Ý thức của tôi đã bắt đầu mơ hồ. 

Cơ thể tôi thì đang gào thét trong đau đớn. Sự xuất hiện đột ngột của những ký ức về tiền kiếp đã va đập và hòa lẫn với những ký ức kiếp này.

Bây giờ tôi là ai? Còn trước kia tôi là ai?

Tôi đã bị cuốn vào vòng xoáy luẩn quẩn của những suy nghĩ đó.

Nhưng sau cùng, tất cả những gì tôi có thể nghĩ ra là 'tôi là chính tôi'. Mặc dù vậy, tôi vẫn có thắc mắc; trước kia tôi là người như thế nào? Trước kia tôi được gọi là gì? Tôi trông ra sao?

Tôi không biết.

Hoàn toàn chẳng có gì, chẳng có gì xuất hiện trong đầu cả, rốt cuộc thì tôi chẳng thể nhớ ra gì...

Cuối cùng, tôi quyết định chỉ tập trung vào việc đi và không nghĩ về chuyện đó nữa.

 ..... Sau khi đi khoảng hai tiếng hoặc lâu hơn, mặt trời đã lặn. 

Vào lúc này mà còn tiếp tục đi thì chẳng được bao xa cả. Tôi thở dài và ngồi xuống.

 Liệu hôm nay tôi có nên dừng lại không? Hay tôi nên cố đi thêm một chút nữa? Không, đây đã là giới hạn của tôi rồi. Tôi có thể cảm thấy cơn đau khủng khiếp đang lan ra khắp cơ thể. Nếu tôi không điều trị vết thương sớm thì sẽ rất nguy hiểm cho tính mạng.

“……Đợi một chút, mình có thể sử dụng [Sơ cứu]…..phải không?”

Do ký ức của tiền kiếp bất ngờ khôi phục lại làm tôi quên mất, nhưng Ren có thể sử dụng một chút ma thuật. 

Một trong số đó là ma thuật đời sống. Ma thuật đời sống là một ma thuật vô thuộc tính được tạo ra nhằm mục đích phục vụ cho sinh hoạt hằng ngày, và ngay cả người có năng khiếu ma thuật thấp cũng có thể học được. 

Ví dụ, nó có thể được sử dụng để tạo một lượng nước nhỏ, mồi lửa, soi đường, v.v. Mặc dù có thể đạt được kết quả tương tự với các công cụ, nhưng đó vẫn là một nhánh ma thuật đơn giản nhưng tiện lợi, giúp cho sinh hoạt hàng ngày trở nên dễ dàng hơn. 

Trong số nhiều công dụng khác nhau đó, [Sơ cứu] là một loại ma thuật phục hồi có thể được dùng để cầm máu nhẹ và giảm đau. Người ta cũng nói rằng một trong những phép khó nhất trong ma thuật đời sống là [Làm sạch], một phép loại bỏ bụi bẩn khỏi cơ thể và quần áo. Tất nhiên là tôi không thể dùng được cái phép đó. Tôi chỉ có thể dùng phép [Sơ cứu] và [Ánh sáng] thôi.

……Nhưng sao tôi lại đột nhiên nhớ ra mấy thứ này nhỉ?

Thôi, không bận tâm nữa. Đây là ký ức của tôi, chẳng có vấn đề gì trong đầu tôi cả. Tôi lắc đầu nhẹ để xóa sạch những suy nghĩ của mình.

"Sơ cứu." 

…...ah, cơn đau đã trở nên dễ chịu hơn rồi. Tôi có cảm giác như phép này hiệu quả hơn tôi nhớ.

Nhờ vậy mà cơn đau đã được dịu đi đến mức tôi có thể ngủ được. Nhưng, nếu có một con quái vật xuất hiện trong khi tôi đang ngủ, thì tôi chết là cái chắc. 

Có lẽ, sẽ tốt hơn nếu ngủ trên cây nhỉ? Nhưng mà, ừm thì, vì những vết thương trên người tôi nên có lẽ việc đó là không khả thi đâu. 

Còn hôm nay, tôi quyết định dựng trại ở gốc cây to. Thật tốt vì tôi đã nhặt vài tấm vải. Nhưng nếu một con quái vật xuất hiện vào lúc này thì…

Cuối cùng thì, tôi đã ngủ rất ngon giấc vì quá lo lắng và do cơn đau dai dẳng hành hạ.

---------