Nhóm dịch: Thiên Sơ Các
4.
Này Ngài Archie.
Ngài có biết Ngài thật sự quá đáng không?
Hiện tại, có phải Ngài đang cười trước rương sách đúng chứ?
Hãy đọc nhanh lá thư của tôi và trả lời ngay lập tức.
Trưa chủ nhật ngày chín tháng sáu.
Một nhân viên văn phòng tức giận, Cordelia
***
Kính gửi khẩn cấp tới cô Cordelia Grey.
Hãy đợi một chút vì tôi đang viết thư trả lời cô ngay bây giờ, nhưng cô lại tiếp tục gửi cho tôi những lá thư nên tôi không biết phải gửi thư từ đâu trước.
Ngày thứ chín của tháng đẹp nhất năm 1314.
Bỏ bữa để cố gắng viết lại thư, Archie Albert.
***
Gửi Hoàng tử Archie.
.
( Cordelia đang im lặng chờ đợi)
Tái bút: Tôi chỉ viết một dấu chấm. Ngài có thấy không?
9.6
Cordelia im lặng.
***
Gửi cô Cordelia, người nói nhiều.
Không, đừng viết nữa và đợi một chút.
Cô không nghĩ rằng, tôi sẽ không thể viết được những gì tôi định viết ban đầu ư ?
Tái bút: mặc dù phải chịu một áp lực lớn, nhưng tôi bắt đầu thích chiếc rương ma thuật này vì có thể gửi và nhận thư từ một cách nhanh chóng.
Tái bút 2: Dù sao thì chỉ cần đợi một giờ.
Giữa ngày thứ chín của tháng đẹp nhất năm 1314.
Ở cung điện Arly với chiếc bụng đói,
Archie.
***
Gửi hoàng tử Archie.
Vâng, tôi đang đợi ngay bây giờ.
Tái bút: Tôi biết Ngài đang rất vội vàng. Ngài đã viết sai tên ‘Archie Alberl.’
9.6
Cordelia bình tĩnh.
***
Gửi quý cô Cordelia, người không thể nào dừng lại được.
Tôi xin lỗi vì đã trả lời muộn. Trả lời câu hỏi của cô đầu tiên, tháng đẹp nhất của Windsorton là tháng thứ sáu trong năm. Cordelia, theo những gì cô đã viết về tháng sáu, tôi không nghĩ rằng có nhiều sự khác biệt giữa nơi cô đany ở và Windsorton về cách đếm các mùa.
Windsorton vào thời điểm này trong năm là ngập tràn màu xanh lá ở khắp mọi nơi. Bữa tiệc đánh dấu sự kiện hạ chí luôn được tổ chức tại Cung điện Arly, do đó cung điện được lấp đầy bởi một số lượng lớn đồ trang trí màu xanh lá cây.
Mặc dù đẹp thật, nhưng tôi không nghĩ bản thân sẽ thích lâu đài trong thời gian này đâu. Nó trở nên đông đúc, nhiều người hơn bao giờ hết. Thật ra, kể cả khi tôi không làm gì cả thì tôi vẫn không thể nào nghỉ ngơi nổi vì tôi sẽ bị kéo đi khắp nơi trong các trò chơi săn cáo, bóng và đánh bài. Nhưng tôi vẫn có thể tránh những việc này vì tôi đã ở Cung điện Arly được 25 năm rồi.
Bí mật của tôi là tôi muốn đến tu viện Lethe.
Có lẽ vì tôi đã trốn tránh việc học từ khi còn nhỏ nên mẹ tôi sẽ chấp thuận điều này một cách vô điều kiện khi bà ấy nghe được những điều đó như tôi đang xem một số cuốn sách. Khi đến đó, mọi người sẽ nghĩ rằng, tôi chỉ là một người thích nhìn chằm chằm vào bức tường, vậy nên, khi đối mặt với sự 'giam cầm', tôi sẽ có ý nghĩ muốn quay trở lại. Thành thật mà nói, không có nơi ẩn dật đáng kính nào hơn tu viện cả.
Tuy nhiên, vì lý do này, trong hai ngày qua, tôi đã đi chơi ở tu viện. Do đó, tôi xin lỗi vì đã không trả lời những bức thư của cô. Nhưng bây giờ các hoạt động đang diễn ra, nó cũng có thể coi là may mắn bởi bản thảo sẽ không thể được trả lại ngay lập tức. Tôi đang nói gì vậy?
Cordelia, bản thảo mà cô gửi cho tôi ngày hôm trước được trình bày chi tiết về các công việc của gia đình hoàng gia Winsorton. Cô gọi cái này là 'bản thảo', nhưng đây rõ ràng không phải là một câu chuyện bịa đặt.
Những người ở đây là gia đình của tôi, họ là những con người thực sự. Tôi đã cố gắng suy nghĩ về việc làm thế nào mà một ai đó có thể đặt trước mặt bạn một cái 'bản thảo', nhưng tôi đã từ bỏ ý nghĩ đó. Có một cụm từ như vậy trong bản thảo mà cô đã đưa cho tôi.
-Những suy nghĩ sâu sắc không phải là thứ để liên kết với Hoàng tử Archie.
Điều này chắc chắn đúng.
Do đó, suy nghĩ theo cách nông cạn, tôi đi đến kết luận rằng tác giả Anne Celine là một phù thủy có thể đi qua lại giữa nơi cô sống và nơi tôi sống. Cô ấy hẳn đã ghi lại những công việc của gia đình hoàng gia chúng tôi như một cuốn tiểu thuyết và đưa chúng cho cô. Có lẽ là nhờ năng lực của phù thủy, Anne Celine, mà chúng ta có thể trao đổi những bức thư như thế này.
Khi tôi nghĩ về nó, nó dường như không phải là một vấn đề quá lớn. Có vấn đề gì với việc xuất bản một cuốn sách ở thế giới khác khi những điều trong đó đã xảy ra ở vương quốc của chúng tôi? Ngoài ra, khi tôi tiếp tục đọc, tác giả này thực sự đã và đang ngồi để viết một cuốn tiểu thuyết.
Trước hết, có một số dữ kiện bị thiếu trong bản thảo. Đầu tiên, mẫu thân tôi không phải là chị họ của Công chúa Edwina. Bà là con gái của Công tước Phelim, người có trang viên ngay cạnh Cung điện Arly. Bà đã lớn lên với Công chúa Edwina từ khi còn nhỏ. Mặc dù công chúa đi theo mẹ tôi gần giống như là một người chị em họ, nhưng giữa hai người không có quan hệ huyết thống.
Sau khi công chúa mất tích, mẹ chính thức được nhận nuôi vào gia đình hoàng gia. Không có quan hệ huyết thống, mẹ tôi chính thức trở thành nữ hoàng với sự đồng ý của giới quý tộc. Tuy nhiên, vì bà không phải là hậu duệ của gia đình hoàng gia, nên nhiều người đã đánh cược vào sự sụp đổ của mẹ tôi. Tác giả, Anne Celine, đã hoàn toàn bỏ qua sự thật quan trọng này.
Hơn nữa, câu chuyện về chàng hiệp sĩ Arthur Gillan cầu hôn công chúa Edwina là điều khác xa sự thật. Công chúa Edwina khi còn nhỏ đã đính hôn với Charlotte Wellesley, con trai của lãnh chúa Ellington. Giống như hầu hết các đám cưới hoàng gia khác, cả hai đã có một cuộc hôn nhân chính trị thuận lợi.
Người ta nói rằng Charlotte Wellesley là một người xã giao rất đẹp trai, hơn công chúa tám tuổi. Công chúa Edwina, hứa hôn lúc mười tuổi, hẳn là một đứa trẻ thì sẽ không khơi gợi hứng thú với anh ta. Theo tin đồn, Charlotte Wellesley thân với mẹ tôi hơn, người lớn hơn công chúa Edwina bốn hoặc năm tuổi. (Vâng đúng vậy. Charlotte Wellesley đã kết hôn với mẹ tôi ngay sau khi phá vỡ hôn ước với công chúa và cũng chính là bố của tôi.)
Trong hoàn cảnh như vậy, tôi chắc rằng Công chúa Edwina đã không đặt nặng tình cảm của mình với vị hôn phu, người chỉ chăm chăm theo đuổi bạn của cô ấy. Ngay cả sau thất bại của Winsorton trong Chiến tranh Đế quốc và Công chúa Edwina bị bắt làm con tin, không một bức thư trao đổi nào được gửi đi. Như người ta có thể thấy, mặc dù họ đã hứa hôn nhưng họ gần như là những người xa lạ.
Không bao giờ cô ấy nhận được tình yêu từ vị hôn phu, cho nên, lời thú nhận tình yêu từ chàng hiệp sĩ với công chúa khiến người ta cảm thấy còn sâu sắc hơn.
“Thiếu em, cuộc sống của tôi sẽ trở nên vô nghĩa.”
Những từ mà người ta sẽ không bao giờ có thể nghe được từ cái miệng hào hoa của Charlotte Wellesley. Một người đàn ông mà tôi chưa từng thấy trước đây trong đời, đã nói ra những lời đó ngay khi anh ta vừa nhìn thấy mặt tôi. Không có gì khó trong việc lấy đi trái tim của một cô gái trẻ hai mươi tuổi.
Nhưng mẹ tôi, Nữ hoàng Adelaide, người cũng từng trải như cô ấy nhưng lớn hơn một vài tuổi, đã ngăn cản Công chúa Edwina đưa ra quyết định vội vàng như vậy. Với công chúa, mẹ tôi đã nói như vầy: Đừng say sưa liều mạng chỉ vì một lời tỏ tình lãng mạn khi chỉ mới gặp lần đầu tiên.
Công chúa hỏi mẹ tôi. Vậy làm sao cô ấy có thể biết được những gì anh ấy nói có phải là chân thành hay không. Mẹ tôi nói:
‘Bắt anh ta làm một nhiệm vụ rất khó khăn, thưa Công chúa. Một nhiệm vụ khó khăn, đau đớn và vô nghĩa. Một nhiệm vụ gì đó kiểu như bảo anh ta nhìn vào khuôn mặt của công chúa và chờ đợi trước ban công trong 100 ngày. Nếu anh ta làm được những điều này, công chúa có thể chắc chắn về sự chân thành của anh ta.
Đúng rồi. Lời khuyên đó đến từ người mẹ của tôi, quý cô Adelaide. Nhưng, một vài người đã nói, tất cả chỉ là một âm mưu của Adelaide để thoát khỏi bạn của cô ấy và lấy vị hôn phu của bạn một cách chính đáng.
Và tất nhiên, mẹ tôi, một người có bản chất quá tốt để thực hiện một kế hoạch như vậy, đã phải chịu đựng cảm giác tội lỗi trong suốt cuộc đời của mình. Sau tất cả, bà đã nói nguồn gốc của mọi chuyện là do bà hết.
Tôi không nghĩ tác giả nếu là người của hoàng gia sẽ bỏ qua một tình tiết quan trọng như này.
Thêm vào đó, chương thứ hai hoàn toàn bịa đặt và nó đề cập đến những điều chưa từng xảy ra.
Công chúa và kị sĩ chưa bao giờ được tìm thấy khi họ biến mất. Tôi chưa bao giờ nghe nói về việc công chúa lang thang trong rừng để tìm kiếm hiệp sĩ. Không một ai biết làm cách nào mà hai người gặp lại được nhau. Không một ai tìm thấy được ngôi nhà mà họ đã sống. Thậm chí cả việc họ đã chết và có một đứa con chỉ xảy ra trong tiểu thuyết.
Đó là một bài viết xúc phạm, nhưng tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu quên nó đi. Do đó, tôi sẽ trả lại bản thảo ngay lập tức.
Đây là toàn bộ sự thật cho đến ngày hôm qua, Cordelia.
Mới chỉ hôm qua, 'sự kiện đó' đã xảy ra.
Tối hôm qua, khi tôi đang dần chán việc sống ở tu viện, tôi đã vào rừng để cho Sherlock ăn (tên con ngựa của tôi).
Tôi đã cưỡi ngựa chạy khá nhanh, tôi hoàn toàn không biết rằng con ngựa sẽ chạy tốt như vậy khi được ra ngoài. Và lúc tôi nhận ra bản thân đã đi quá xa thì trời đã tối mất rồi. Nhưng thật kỳ lạ, phía đối diện của phía tây vẫn được chiếu sáng rực rỡ như thể mặt trời vẫn còn mọc. Sherlock chạy nhanh về phía ánh sáng mà không dừng lại.
Sau khi chạy sâu vào rừng thêm một khoảng thời gian nữa, tôi đã tìm thấy một căn nhà nhỏ, ấm cúng. Loài cúc vạn thọ vàng nở rộ trong khu sân nhỏ phía trước, và vào sân sau hẻo lánh thì có một ngôi mộ khá lớn. Đây là những gì được viết trên ngôi mộ bằng gỗ:
-Anne Edwina Grey và hiệp sĩ của cô ấy Arthur Reiner Celine Gillan, an nghỉ cùng nhau.
Vâng, đúng là như vậy, đó chính là nhà của công chúa và hiệp sĩ.
Ngôi mộ và những phiến đá tưởng niệm, điều này tức có nghĩa là có một ai đó, ngoài bản thân họ, đã chôn cất và lập bia mộ. Tôi đã đi vào trong căn nhà.
Chiếc lọ tại chỗ đi vào chứa đầy hoa dại héo úa, và cái cốc còn chứa một ít cặn nước cam đã lắng đọng nhiều ngày sau khi vắt. Trong phòng bếp, vài củ hành và khoai tây đã mọc mầm.
Không có dấu hiệu gì về sự có mặt của một người khác hết. Tuy nhiên, nơi đây cũng không có bất kỳ mùi thối nào. Có lẽ là ai đó đã dọn dẹp ở đây vài ngày trước.
Tôi bắt đầu lục soát ngôi nhà nhỏ. Chẳng bao lâu, tôi đã tìm thấy một bức tranh lớn trong căn phòng nhỏ trên tầng hai. Đó là bức tranh vẽ công chúa Edwina, hiệp sĩ tóc vàng Arthur và một cậu bé giống hệt họ, mái tóc đỏ của công chúa và đôi mắt xanh lá cây của hiệp sĩ. Vâng, mọi thứ đều chính xác như nó đã được miêu tả trong bản thảo của Anne Celine.
Tôi cảm thấy rất bối rối. Do đó, tôi đã dừng việc xem xét lại và chìm đắm vào 'những suy nghĩ sâu sắc'.
Chuyện gì đang xảy ra vậy, Cordelia?
Anne Celine là tác giả nào mà đã đưa cho cô một bản thảo như thế này?
Tôi rất xin lỗi, nhưng sẽ khá khó để tôi có thể đưa bản thảo cho cô nếu tôi chưa có câu trả lời.
Ngày thứ chín của tháng đẹp nhất năm 1314.
Cố gắng cẩn trọng sau một thời gian dài,
Archie Albert William Lendyke.
***