“Makoto, con định tính sao về đại học đây? Con đã có thể vô một trường dự bị rồi, ấy vậy con lại cất công vào một trường cao trung hạng thấp… Chuyện tiền bạc con không cần phải lo đâu.”
Em và mẹ kế tôi đang ngồi trên bàn ăn sáng.
Em kế cắn một miếng bánh mì với khuôn mặt mơ ngủ.
Còn tôi thì đã nghĩ đến chuyện thay đồng phục và đến trường.
Tôi không ăn sáng cùng gia đình.
Chỉ có thứ duy nhất là sự yên lặng cùng không khí nặng nề.
“…Không, như khi trước đã nói, sau khi tốt nghiệp con sẽ rời khỏi nhà. Con không thể làm phiền mọi người nữa được.”
Mẹ kế lại làm ra bộ mặt đau khổ.
Tôi vẫn còn nhớ lấy nó.
‘Trả học phí cho hai đứa trẻ chẳng dễ gì…, đã vậy một trong số chúng còn toàn vướng vào rắc rối nữa chứ!’
‘Một thằng nhóc đánh con gái không phải là con của cái nhà này!’
‘Con… lần này là kẻ quấy rối… Aaa, tại sao… lại tiếp? Đừng có mà ở đây nữa.’
Lúc còn nhỏ tôi đã bị nói vậy.
Những lời ấy như đâm vào trái tim tôi. Chúng đã trở thành những cái gai không thể nhỏ bỏ, mục rữa nơi đáy lòng.
Mẹ kế nhìn tôi với vẻ cay đắng.
“Đ-Đó chỉ là mẹ so sánh vậy để trách con thôi... Con là con của mẹ mà, thế nên hãy vững vàng và làm gương tốt cho Haruka chứ. Con là anh trai con bé-”.
—Con là anh trai con bé.
Tôi không biết nổi từ này đã phá nát trái tim tôi đến thế nào nữa.
…Ổn mà. Nay tôi chẳng còn cảm thấy gì cả.
“…Vâng, con rõ rồi ạ.”
Em kế còn mơ ngủ của tôi và lẩm bẩm khi làm rơi chút vụn bánh mì.
“Ưm, em chẳng nhớ được gì từ hôm qua cả… em đã quên mất lúc đi ngủ rồi. Ưư, buồn ngủ quá. …Onii-chan, sẽ rời khỏi nhà… anh đang định đi đâu chơi à?”
Mẹ kế tôi lau miệng em ấy với vẻ bối rối.
Hành động ấy cứ như chăm sóc một đứa trẻ vậy. Như thể bà ấy không chịu coi chúng tôi là học sinh cao trung.
“Con không phải lo đâu. Thôi nào, ta sắp muộn rồi đấy, mau chuẩn bị nào.”
“Fu~ai… A, Onii-chan đừng đi trước mà….”
Tôi cầm lấy cặp và rời phòng khách.
Tôi không ghét thời gian ở trường.
Ở đó có rất nhiều học sinh nên cơ hội gặp ai đó tôi biết là không cao. Họ còn chẳng nói chuyện với tôi nữa là.
Quanh tôi không có ai cả.
Dẫu trong trường có rất nhiều học sinh qua lại.
Có những lúc tôi có mấy cảm xúc kỳ lạ.
Sẽ ra sao--- Nếu tôi có thể đi tới thế giới khác?
Thế nên tôi bắt đầu viết tiểu thuyết.
Sáng nay, tôi thấy có chút khang khác so với thường lệ.
Thường sẽ không có chuyện tôi nhìn vào điện thoại, song tôi lại không kìm nén nổi sự tò mò về trang của mình trên web tiểu thuyết.
Mà chẳng phải là tôi mong đợi nó đâu. Chả qua chỉ là tôi thích viết tiểu thuyết mà thôi.
Và tôi thấy mình đang kiểm tra trang của bản thân.
—Không thông báo sao.
Chẳng mấy khi tôi mới nhân được tin nhắn. Song tin nhắn của Pomeko tối qua đã trấn tĩnh tôi lại.
Lúc tôi tới cổng trường.
Bạn thuở nhỏ Shizuka Miyazaki cùng một cô gái lạ đang đợi chờ ai đó.
Tự dưng tôi thấy muốn dừng bước nhưng lại tự nhủ với mình.
“Ổn cả thôi, kể cả có xảy ra chuyện gì thì ở đây cũng có rất nhiều người quan sát mà.”
Tôi có thể cảm thấy ánh mắt họ đang đặt vào mình nhưng lại vờ như không để ý.
Đây là một thế giới có thể chấp nhận điều đó. Chỉ việc đi qua thôi—
“Đ-Đợi đã Makoto! M-Mình muốn nói chuyện với cậu. C-Cậu hãy đối mặt với cảm xúc của mình.”
“Phải đấy~, ừm… Cậu là Makoto đúng không? Tôi là bạn của Shizuchi, Momo Kurosawa. …Ý tôi là, cậu đang cười gì ấy hả? Shizuchi đã nói muốn nghiêm túc đối mặt với cậu rồi mà.
Hình như tôi không thể qua bọn họ với nụ cười giả tạo rồi.
…Ánh mắt tò mò của các học sinh trên đường tới trường đã bị thu hút đến.
Theo hướng khách quan, Miyazaki là một cô gái nổi tiếng. Cô ấy chỉ dễ thương, chấm hết.
Miyazaki nhìn tôi với vẻ mặt buồn rầu. Dám chắc nếu cô nhìn đám con trai như vậy, họ sẽ say như điếu đổ.
“L-Lời tỏ tình của mình không phải giả dối đâu… Mình biết cậu đã trải qua rất nhiều điều…, nhưng chuyện chỉ còn là quá khứ thôi, ta có thể nhìn về tương lai được không. Lúc nào đó cậu cùng mình đi xem phim thì sao? Nhất định cậu sẽ thấy tốt hơn thôi mà.”
“Shizuchi đúng là một cô gái tốt mà~, dễ thương quá.”
Kurosawa trêu chọc Miyazaki rồi bỗng dung hạ giọng xuống.
“Ý tôi là, cậu thực sự nghĩ mình là ai hả? Thật chẳng hiểu nổi mà. Ai thèm quan tâm chuyện lúc xưa chứ hả! Mặc cậu có là tên bạo lực hay bị nghi ngờ là tên quấy rối, Shizuchi vẫn nói yêu cậu đấy? Tỏ tình giả sao… Haa~ cậu điên rồi chắc.”
“M-Momo-chan, m-mình ổn mà…”
Tôi chẳng thể thấu được những lời của cô gái này.
Sao tôi lại phải bị một cô gái không quen biết nói hết cái đống này chứ?
Trong lòng tôi không có gì vang vọng.
Rốt cuộc, Miyazaki còn chẳng cố phủ nhận những nghi ngờ về tôi bao giờ.
—Chẳng biết đó có phải lòng tốt hay không nữa?
Chỉ những người liên quan mới có thể hiểu thấu nỗi đau của những lời tỏ tình giả mà thôi.
***********
Khi ấy là trước lúc tôi gặp Nanako
Thời gian trung học của tôi đã trôi qua một cách trầm lặng.
Trong đầu tôi vẫn còn lưu lại chuyện với Saito-san và hàng ngày bản thân chẳng nói chuyện với ai cả.
Rồi ngày nọ, tôi được một đám con gái gọi ra.
Ở nơi tôi đi đến… có một cô gái tôi thi thoảng nói chuyện trước sự việc với Saito-san.
Cô ấy… nhất định… tên là Kisaragi-san. Tôi nhớ dễ vậy bởi hai người chúng tôi đều thuộc loại không nổi bật.
Kisaragi-san đứng đó với vẻ mặt như kiểu không biết làm gì.
Rồi cô hít một hơi thật sâu và nói với tôi.
“Từ lâu― mình đã thích cậu rồi… Xin cậu hãy hẹn hò với mình… X-Xin cậu…”
“Ể, m-mình sao? Thì bởi mình… có rất nhiều lời đồn đồn xấu về bản thân… đã vậy còn bị ghét nữa.”
“…Mình tin cậu mà. Xin cậu, chỉ từ làm bạn thôi cũng được.”
Kisaragi-san cúi đầu xuống thấp.
Tất nhiên, hồi đó tôi không ghét cô ấy. Cho nên—tôi--.
“…Ừm, bắt đầu từ làm bạn… chắc cũng ổn thôi…, ừm, đúng thế ha…, mình—sẽ bắt đầu từ bạn bè.”
Khi tôi đáp lại, Kisaragi-san nở một nụ cười nhẹ nhõm.
Hẳn cô ấy phải lo về việc thổ lộ lắm, tôi đã nghĩ vậy.
Tôi đã sai hết toàn bộ.
Chúng tôi đã nhắn tin cho nhau, bí mật cùng nhau về nhà… tôi đã quá phấn khích.
Vào ngày đầu hẹn hò, tôi đã quá lo đến mức trái tim cứ đập rôn cả lên
Khi đến nơi gặp mặt, đập vào tôi là một nhóm con gái cùng cùng lớp.
“Kisaragi đúng thực tài năng mà!”
“Tuyệt đấy, cậu thật sự đã làm điều đó rồi.”
“Kyahaha, ‘Mình mong chờ ngày mai quá’, gớm quá.”
Đứng sau họ là Kisaragi-san với vẻ mặt lúng túng.
“Ư-Ưm…, Makoto-kun… M-Mình xin lỗi.”
“Đúng đấy, nói với tên đó đi, Kisaragi!”
“Giờ cậu định tiết lộ sự thật cho tên đó sao?”
Lúc đó tôi đã hiểu. Tôi đã bị lừa. Những lời của Kisaragi đã làm sáng tỏ mọi thứ.
“Đ-Đó là một trò chơi trừng phạt… m-mà mình phải tỏ tình, c-cơ mà, chuyện với Makoto-kun—”
Lúc có chuyện với Saito-san đã khiến trái tim biết yêu của tôi vụn vỡ. Một chút ít chúng vẫn còn vương lại trong tôi—đã hoàn toàn tiêu tan.
Tôi đã rất mong đợi được đi thuỷ cung và xem phim… Bởi còn đang trung học nên chúng tôi không thể cùng nhau thức khuya được, song tôi đã rất mong được chuyện trò cùng cô.
—Tôi không thể tha thứ bản thân vì đã quá đỗi ngây thơ.
Dừng như sâu trong lồng ngực tôi có đang có thứ gì đó trỗi dậy.
Tôi không muốn để lộ thứ đó.
Tôi yên lặng quay lưng với đám con gái và bước đi.
Tôi có thể nghe thấy tiếng họ cười nhạo bản thân ở đằng sau,
Không sao hết, tôi sẽ trở nên cứng cỏi.
Bước đi, tôi đặt điện thoại về lại như ban đầu.
**********
“Makoto? C-Cậu ổn chứ? Sắc mặt cậu nhợt nhạt quá--”
“Haa, Shizuchi tử tế thật đấy! So với tên này thì….”
Chắc chắn bọn họ sẽ chẳng bao giờ hiểu được.
Chắc tôi sẽ cần phải dùng đến những lời khắc nghiệt hơn trước thì Miyazaki-san mới hiểu được--
Khi nghĩ vậy, nụ cười giả tạo dần không còn trên trên gương mặt tôi.
Trái tim tôi trở nên trống rỗng.
“Miyazaki-sa…”
“Này, ngáng đường quá đấy!”
Ai đó đã cắt ngang lời tôi.
Đó là giọng nói tôi từng nghe qua. Giọng điệu vẫn chẳng khác gì nhưng trong đó lại có xen lẫn với sự tức giận to lớn.
Shinozuka-san đang đứng đó chằm chằm nhìn vào Kurosawa-san với vẻ mặt kinh khủng.
“H-Hiii, S-Shinozuka-chan! Đợi xíu đã, mặt cậu đáng sợ quá đấy… N-Nè, t-ta là bạn mà đúng không? M-Mình đâu có làm chi đâu ha!?”
Tôi cảm thấy nhiệt độ đã giảm xuống.
Giọng của Shinozuka-san còn hạ thêm nữa.
“Bạn sao? …Cô … mà cũng dám nói…, tôi…”
“M-Mình tin cậu mà Shinozuka-chan! Thôi nào, ta từng là bạn tốt đến thế mà! Nè, cậu đừng hành động hư hỏng thế nữa được không! —Phải rồi! Cả Shizuka-chan nữa thì ba người chúng ta cùng đi chơi đi, nếu muốn thì Makoto-kun nữa cũng được.”
—Tin sao?
Mấy lời ấy đã kích thích tâm trí tôi.
Ý thức tôi lại sắp bị ý nghĩ chiếm lấy rồi.
“C-Cậu này, đợi chút đã.”
“…Shinjo, cậu đừng xen vào chuyện này.”
Nhưng tôi không dừng lại.
Tôi nói thẳng.
“Xin lỗi, Shinozuka, cậu im lặng cái được không. Tôi đang có chuyện muốn nói. …Miyazaki, tiện thể cả Kurosawa nữa, hai người đã từng chịu phỉ báng vô căn cứ chưa? Cả hai đã từng bị buộc tội điều bản thân không làm do cô bảo vệ người khác không? Đã bao giờ bị người mình yêu thương nói lời thậm tệ? Hay đã bao giờ bị người vô cùng tin tưởng phản bội? Hai người là ai mà nói như biết hết khi bản thân chẳng biết gì cả chứ? Tôi chỉ muốn một điều thôi. …Đó là không gây ra rắc rối. Nên mong hai người hãy đi đi.”
Tôi tôi lại mỉm cười và cúi đầu lịch sự.
“—Giờ đã quá muộn để sửa chữa lỗi lầm rồi. Đừng bao giờ liên quan đến tôi lữa”
Tôi nghe thấy tiếng khóc.
Khi ngẩng đầu lên, tôi thấy bạn thuở nhỏ của mình, Shizuka, người tôi đã nghĩ rất quan trọng với bản thân, đang khóc. Cô đang nói ra những lời hối tiếc. Kurosawathì cũng hành động như một người thương cảm trong khi an ủi Shizuka.
Shinozuka-san khịt mũi cái và đi đến lớp học.
Khi nhìn thấy bạn thuở nhỏ khóc— chẳng có gì chạm đến trái tim tôi cả.
*******************
Lớp học vẫn như thường lệ.
Tôi yên lặng đọc sách trong khi phần còn lại đang vô cùng huyên náo. Shinozuka-san thì không như mọi khi, cô đang đọc sách trên điện thoại. Chắc cô ấy thích tác giả đó lắm nhỉ? Vẻ mặt cô trông thoải mái hẳn.
Kể cả sau chuyện sáng nay, Shinozuka-san và tôi vẫn không nói chuyện với nhau.
Dẫu có thân thiết với nhau- thứ cuối cùng chúng tôi nhận được cũng sẽ chỉ là sự phản bội.
Thế nên việc thân thiết với nhau cũng là gì cần thiết.
Chẳng có điều gì tôi tin được cả--
Shinozuka-san phát ra một giọng khe khẽ.
“…Ưm, được rồi.”
Nghe được một giọng nói dễ thương trước nay chưa từng thấy là tôi khá ngạc nhiên.
Rồi cô bắt đầu gõ tin nhắn.
Nhìn cô mà tôi cũng không khể kìm nén tự chú ý đến tin nhắn trên trang tiểu thuyết. Thế nên tôi đã rút điện thoại ra.
Một chút thôi chắc cũng ổn ha.
—Không thông báo sao. Mình đã đăng lên rồi nhưng chắc cô ấy bận lắm, mình muốn nghe cảm tưởng của cô ấy……
“—Hử?”
Tôi đã nhận được một dòng thông báo tin nhắn màu đỏ.
‘Cuối cùng sáng nay tôi cũng đã có thời gian để đọc nó! Chương mới nhất quả thật thú vị mà♡! Ư-Ưm, tôi có hơi xấu hổ chưa từng dùng đến trái tim, cơ mà nó thú vị lắm! Dù sáng nay có gặp phải chút rắc rối những nhờ sensei mà tôi đã thấy tốt hơn rồi! Xin hãy giữ vững tiến độ cập nhật! Pomeko♡!’
Toàn bộ sức lực như rời khỏi cơ thể tôi. …Tốt quá. Mừng là cô ấy thích nó.
Tôi cũng sẽ phải trả lời …Không, có thể cô ấy sẽ không thích nếu tôi trả lời ngay.
Cơ mà… tôi muốn trả lời trong tâm trạng này.
Tôi trả lời bằng lời cảm ơn cùng kế hoạch cập nhật trong tương lai. Có thể những câu đó cứng nhắc thật nhưng đâu đó nó vẫn đúng.
—Gửi.
Tôi có thể cảm thấy ánh mắt của Shinozuka-san đang hướng vào mình. Thật chẳng giống bình thường gì cả.
Gõ xong tin nhắn, tôi nhìn qua bên Shinozuka-san.
Shinozuka-san đang nhìn chằm chằm vào điện thoại của tôi.
Và rồi cô ấy cau mày liếc qua tôi.
Đôi tay cô đang di chuyển làm gì đó.
—Gì vậy? Tôi không nói kính ngữ làm cô ấy thấy lạ sao? A, tôi lại nhận được một tin nhắn khác.
‘Chả lẽ’
—Chả lẽ? Ý là sao vậy?
Tôi nghiêng đầu… điện thoại… chả lẽ…
Tôi mở mắt ra và nhìn về phía Shinozuka-san.
Trên ốp điện thoại của Shinozuka là nhân vật Pomeranian.
““—Ể!””
Chúng tôi lại làm vẻ mặt nghiêm chỉnh và nhìn về phía trước.
----------
Ừm... Do chẳng biết nói gì nên t sẽ vào thẳng vấn đề luôn. Nếu các bạn yêu thích bộ truyện này thì có thể ra phía bình luận bên ngoài kia và đăng ký, theo dõi Suya Maromi-Sensei (Người vẽ minh hoạ bộ này kiêm Vtuber) để tiếp thêm cho cô (chắc có cả t nữa) động lực. Đơn giản này thôi!