No game no life

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Câu chuyện về việc thua trận cá cược với bạn thuở nhỏ và bị lấy đi lần đầu

(Đang ra)

Câu chuyện về việc thua trận cá cược với bạn thuở nhỏ và bị lấy đi lần đầu

Inukai Anzu (犬甘あんず)

Khi Wakaba lần lượt đánh mất những trải nghiệm lần đầu tiên, cô bắt đầu nhận ra rằng “sự thù ghét” không phải là điều duy nhất cô cảm thấy về Komaki.

3 16

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

307 9202

Stranded on a Deserted Island with the School’s Number One Beauty, So I’ll Give It My Best Shot.

(Đang ra)

Stranded on a Deserted Island with the School’s Number One Beauty, So I’ll Give It My Best Shot.

ayano; 絢乃

Đồng cam cộng khổ trên hòn đảo hoang, tình cảm của cả hai dần phát triển sâu đậm hơn và tô điểm cho cuộc hành trình đáng nhớ của họ.

25 349

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

19 255

A Fairy Tale for the Villains

(Đang ra)

A Fairy Tale for the Villains

Nuts And Spices; 냥이와 향신료

Từ vựng Hán tự Dịch Đang tìm kiếm ... Tiếng Anh Từ điển JP

9 347

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

(Đang ra)

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

七菜なな

Tại một trường sơ trung ở miền nông thôn nào đó, hai con người đã thề sẽ làm bạn với nhau đến cuối đời.Cùng nhau tiến tới ước mơ chung của cả hai, nhưng mối quan hệ đấy vẫn không phát triển sau hai nă

108 3222

TẬP 9.5 – GAIDEN: TRÒ CHƠI CHIẾN TRANH THỰC TẾ - Chương 2: Practical War Game

TRÒ CHƠI CHIẾN TRANH THỰC TIỄN

Ngày hôm ấy, Think Nirvalen nằm trên cát nóng—nóng đến mức, như đang hóa thành thủy tinh—ngước nhìn vô định lên bầu trời.

…Ngay cả với đôi tai dài, tất cả những gì cô nghe được chỉ là thinh lặng. Viên đá quý gắn trên trán cô trông như một hòn than; đôi mắt trống rỗng cùng hai con ngươi hình kim cương bập bùng trong ánh sáng từ những tầng mây. Ánh đỏ thẫm ấy cháy hằn vào những mảnh vụn lấp đầy không khí: những tàn tích xanh óng ánh của tinh linh đang dần tan biến. Mỗi lần chớp mắt, Think lại đếm được một vệt sáng xuyên qua bầu trời, một chiến hạm nữa rớt ra từ hạm đội tàu bay Elven. Trong tình trạng ý thức nửa mờ nửa rõ, như vừa tỉnh giấc từ một giấc mơ, cô nghĩ:

Mình tự hỏi bầu trời thực sự từng có màu sắc gì. Mình tự hỏi thế giới đã từng như thế nào trước khi xảy ra cuộc Đại Chiến…

Đây là lần đầu tiên cô tự hỏi bản thân những câu hỏi ấy…

___……

Hồi còn nhỏ, cô đã từng nghĩ thế giới sẽ trở nên tốt đẹp hơn nhiều nếu như nó đơn giản hơn. Không phải tại vì thế giới này vô luật, vô nghĩa, vô giá trị, hay tàn ác đến mức nào. Chỉ đơn giản cô cảm thấy đơn giản hơn thì sẽ tốt hơn, tự nhiên hơn. Cô bé thông minh, trong sáng nhìn nhận thế giới một cách vô tư này đã tin là như vậy—

—và cuối cùng thế giới đã lắng nghe.

Khi ý tưởng của cô trở thành hiện thực, thế giới tàn nhẫn, hỏng hóc này một cách chậm mà chắc dần trở nên đơn giản—tốt hơn. Việc lí thuyết và hệ thống hóa các phép chú và nghi thức là điều cho phép các nhóm chú nhân thực hiện song song các nghi thức quy mô lớn. Từng nhóm chú nhân được chia thành các tiểu đoàn, sau đó lại được chia thành các tiểu đội. Những tiểu đội này được tổ chức thành các đội hình tác chiến, nhằm thực hiện những cuộc tấn công phối hợp.

Những tiểu đoàn là những nốt nhạc, chiến lược là bản nhạc, và chiến trận chính là màn biểu diễn. Hoặc có lẽ nói như trong cờ vua: những quân tốt, những nước khai cuộc, và cách trò chơi khai mở ra từ đó.

Tiếng xung trận của binh lính, tiếng hấp hối tàn lụi của những kẻ bị đốn hạ, tiếng reo hò hân hoan của kẻ thắng, và tiếng than khóc thảm thương của kẻ tàn bại. Ấy thực là một bản giao hưởng. Ấy là tất cả những gì thế giới và những cuộc chiến tranh của nó dành cho các thiên tài trẻ tuổi, những người đã tạo nên hết kiệt tác này đến kiệt tác khác trên chiến tường. Đối với cô thì chẳng gì quan trọng cả; cô vốn biết tất cả đều vô nghĩa. Cô chỉ đơn giản là thực hiện nghĩa vụ của mình giống như cách người ta dọn phòng—một cách vô mục đích, chẳng có lí do hay vần điệu.

Cô bé cuối cùng lớn lên thành một người phụ nữ, và thế giới trở nên dễ sai bảo trước ý chí của cô hơn bao giờ hết. Đã đến lúc cô đáp lễ lại cho Kainas, thần rừng, nhà sáng lập của tộc Elf. Cô quỳ xuống một bên gối và cúi đầu như đúng ra mình phải làm—nhưng như mọi khi, tất cả chẳng có nghĩa gì với cô cả.

“Ta có lời khen cho sự khôn ngoan của ngươi, những cống hiến của ngươi cho Loài Elf, và lòng trung thành của ngươi với ta. Sự nở rộ của một đóa hoa như ngươi chắc chắn là một điềm lành báo hiệu sự kết thúc của cuộc Đại Chiến; rằng Elf sẽ chiến thắng những chủng tộc ngu xuẩn khác và những vị thần giả mạo của chúng; rằng ta sẽ đoạt lấy ngôi vị xứng đáng của mình trên ngài vàng của vị Thần Độc Nhất.”

 

Kết thúc của cuộc Đại Chiến ư? Vị Thần Độc Nhất ư? Chính xác thì, thần của cái gì mới được?

Cô như đang chạm phải ngõ cụt. Mà chính ra cuộc Chiến bắt đầu từ khi nào? Cái kẻ đầu óc đơn giản nghĩ mình là thần này thậm chí còn chẳng biết điều đó. Chiến tranh không hồi kết là một phần của cân bằng nội môi. Tương tự như sông tách khỏi mặt đất, biển chạm vào đất liền, đất liền chia tách biển, và mặt đất vùi lấp những con sông của nó. Những hành tinh luôn ở trạng thái không ngừng biến động. Có sự khác biệt gì giữa việc tự nhiên hay thần và Elf là những kẻ tạo ra sự biến động không?

Kainas muốn trở thành Thần Độc Nhất ư? Chắc rồithoải mái đi. Và giả như họ không thể có được cái vương miện đó, thì một cái bằng sứ chắc cũng được thôi…

 

Chẳng mấy chốc, Think nhận được danh hiệu Grand Magus—đại pháp sư, hiện thân của giới pháp sư. Cô tiếp tục thao túng thế giới xung quanh mình hệt như cách đã làm từ khi còn nhỏ, không một chút mảy may nghi ngờ.

Không bất cứ điều gì có thể ngăn cản cô.

Thế giới là sân chơi của cô. Cô đã nghĩ là vậy, chí ít cho đến ngày hôm nay—ngày này, khoảnh khắc này.

___……

Một vụ nổ phá vỡ bầu im lặng và đánh trúng cô như một cú đấm thẳng vào bụng. Khả năng nghe của cô cuối cùng trở lại, cùng với nhận thức, đã nhanh chóng tự định hướng lại. Nhưng ngay cả nền cát nóng rực nơi cô nằm và tro đen xả xuống như mưa cũng không đủ để khiến cô hành động. Thứ duy nhất cô có thể cử động là đôi mắt kim cương của mình. Think Nirvalen ngước nhìn và thấy một bóng đen che phủ cô bằng cái bóng của nó. Ấy là một người đàn ông gánh trên vai khối kim lặng lớn hơn nhiều lần kích cỡ bản thân. Ông ta liếc nhìn xuống cô.

“~~~~~~~~”

Think không hiểu nổi ông ta đang nói gì—cô thậm chí còn chẳng biết đó là ngôn ngữ gì. Nhưng nay đã lấy lại toàn bộ nhận thức, cô hồi tưởng lại được chuyện gì vừa mới xảy ra.

…Và như mọi khi, cô vẫn gắn liền với những quy ước đơn giản nhất.

Ấy thực sự là một quá trình dài. Quá trình dẫn dắt quân đội Elven tiêu diệt chủng tộc Dwarf.

Cô đã bị chặn đứng.

Think đã chạm trán phải Dwarf—đây là lần đầu tiên cô trông thấy hạm đội thép của họ bay xuyên qua bầu trời. Cô hứng chịu hỏa lực…

…và bị đánh bại.

…Đánh… bại…?

Cô không quen với cái ngữ nghĩa… cái khái niệm… cái ý niệm của từ đánh bại cho lắm. Nó ngấm vào cô từ từ, như một giọt nước len lỏi qua những kẽ nứt trong não cô.

Đánh bại? Ai thua? Làm thế nào? Tại sao?

Think bị choáng ngợp. Việc này đối với cô chưa bao giờ có cảm giác như đang chiến đấu. Cô lết ra khỏi con tàu bay bị đắm và trông thấy ông ta. Nó sắp xảy ra rồi. Người đàn ông này sắp sửa thực hiện điều đó. Ông ta sẽ đâm cô bằng cái khối thép đó, và rồi…

…Và… rồi…?

Tâm trí cô từ chối nắm bắt tình hình, mắt cô cũng vậy. Vật bằng thép khổng lồ người đàn ông hiện đang giơ trên đầu—cô biết nó là một thanh kiếm. Đây chính là thanh kiếm sẽ thực hiện điều đó. Thanh kiếm chói lọi này sẽ chém đứt nhiều phép chú của cô, và… rồi…

Khi thanh kiếm này đáp xuống, mạng sống của mình sẽ bị tước đoạt.

Think cho viễn cảnh diễn ra trong đầu mình, cảm tưởng như hoàn toàn tách rời khỏi thực tại, trong lúc tay chân vẫn không cử động và cứ thế trơ mắt ra nhìn khối thép. Lưỡi kiếm lóe lên khi nó hạ về phía cô, khi mà đột nhiên—

“~~~~~~~~?!”

—khoảnh khắc người đàn ông định vung nó xuống, nó bị nứt ở chính giữa, và phần nửa dưới đứt lìa ra. Người đàn ông kinh ngạc nhìn kiếm của mình… rồi bật cười và ngước nhìn lên bầu trời.

___,

Mãi về sau Think mới hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Những vũ khí như thanh kiếm của người đàn ông được gọi là cánh tay tinh linh. Chúng là những công cụ Dwarf dùng để điều khiển ma thuật. Trong trận chiến với Think, ông ta đã dồn quá nhiều sức nặng vào vũ khí của mình, khiến nó bị gãy. Mà lúc đó cô chưa biết điều này. Còn khó hiểu hơn nữa là tại sao ông ta lại cười vui vẻ như vậy. Cả hai đội quân đều đã gục ngã, chiến trường chỉ còn là tàn tích—nói đơn giản, ông ta cảm thấy thích thú với việc hạm đội thép tưởng chừng bất khả chiến bại của mình nay đang tan vỡ.

“___Lóni Drauvnir.”

Ông nói cho Think biết tên đoạn quay ngắt định bỏ đi. Giọng ông ta phải nói là dày đến mức gần như nực cười. Cô tưởng tượng trong lúc cố hết sức để không tự cắn đứt lưỡi mình, ông nói thêm một điều nữa bằng giọng Elven dở tệ:

“Hẹn ngày chơi lại lần nữa. Chính tay ta sẽ giết ngươi.”

 

…Đã bao nhiêu phút, có lẽ là tiếng, đã trôi qua kể từ lúc đó?

Ngày hôm ấy, Think Nirvalen nằm trơ trọi trên cát nóng và tro đen. Cuối cùng cô cũng đã nhận ra một điều, ngay khi cuối cùng điều khiển lại được tay chân và cố tự mình đứng dậy.

Thì ra là vậy… Đây chính là cuộc Đại Chiến.

Điều ấy chưa từng lướt qua tâm trí cô, kể cả có là suy nghĩ thoáng qua hay mộng tưởng. Cô không thể tin nổi—rằng thế giới như này lại tồn tại. Rằng thế giới hỗn độn nơi cô sống, nơi cô cảm giác như đang dọn dẹp như thể ấy là phòng ngủ của mình—

Thế giới không phải chỉ là của riêng mình. Ai mà biết—?!

Lại tồn tại một người khác ngoài đó, một người không ưa cái cách cô di chuyển quân của mình trong thế giới của cô. Một người không thích cái cách cô dọn phòng—thậm chí còn coi nó là sự công kích, coi nó là sự xâm lăng.

Cú sốc ta cảm nhận khi có kẻ đi ngược lại cách ta nhìn nhận thế giớicó phải đó là chiến tranh không?!

Cô đã chiến đấu với một đối thủ, một kẻ khác sỡ hữu riêng những quân cờ và bản nhạc của chúng.

Mình đang chơi một trò chơi…

 

Và—cô đã thua. Chẳng phải trước kẻ nào mà là Dwarf—loài chuột chũi. Trước một kẻ thấp kém hơn cả loài chuột hôi thối, chẳng hề biết trò chơi cả hai đang chơi đẹp đẽ đến nhường nào. Trước một kẻ chẳng có tí lí trí hay lô-gic hay trí khôn hay đẳng cấp nào—cái bọn Dwarf chó đẻ đó…

…Cô bắt đầu bước. Think ngước nhìn những tầng mây và thầm bật cười. Chết chóc dội xuống cô như mưa từ bầu trời rỉ máu. Có những khoảnh khắc mà khung cảnh khủng khiếp đối với cô trông gần như là đẹp đẽ. Thế giới từng không màu sắc của cô đang biến thành màu kĩ thuật số, và cô nhận ra một điều: Cảm giác lặp hồi mà cô trải qua sau thất bại đầu tiên này không phải là đau đớn hay thống khổ.

Cô họa lên viễn cảnh cho tương lai. Thế giới cô những tưởng là tàn ác và vô phương cứu chữa nay dường như đẹp đẽ hơn bất kì kiệt tác nào cô từng để mắt tới. Cô cười sự rung động của mình trước sự giác ngộ này. Tất cả mọi điều vô ích, vô nghĩa cô đã làm cho đến nay đột nhiên trở nên có ý nghĩa—khi thử nghĩ thế giới có thể trở nên như thế nào. Phải—!

Một thế giới nơi cô kết thúc cuộc Đại Chiến—một thế giới không có chiến tranh. Tất cả những gì cô phải làm là quét sạch cái lũ Dwarf chết tiệt đó khỏi bề mặt hành tinh. Giờ cô đã có lí do để chiến đấu: để loại trừ bất kì mối nguy hại nào còn tồn tại trên cõi đời này.

Cô muốn khẳng định thế giới là của riêng mình và cuối cùng sẽ thấy được màu sắc thực sự của bầu trời. Cô hít một hơi sâu—và thở dài…

“…Ôi, đừng để ta, phải cầu xin như thế này chứứứ. ♥”

Đó là ngày Think Nirvalen được sinh ra.

…Có lẽ không phải sinh ra… Mà giống như kiểu—ngày cô ta thức tỉnh hơn.

Mà cô ta không biết điều đó. Sự tức giận là điều cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình phải đối mặt.

Tiếng cười đáng quan ngại của cô là dấu hiệu của một con quái vật vừa chào đời, một thiên tài khát máu…

Think Nirvalen.

Sau khi bị đánh bại, thiên tài sinh ra để chấm dứt mọi thiên tài, Grand Magus, đã biến mất không để lại dấu vết. Tộc Elf ngay lập tức bị rơi vào tột cùng hỗn loạn. Song, hiện tại, cú sốc và sự kinh hoàng của toàn bộ sự việc đã chỉ còn là chuyện trong quá khứ.

Tiếng hò reo ngập tràn thủ đô Elf Melryln, náu mình trong một cánh rừng rộng lớn. Một chiếc tàu bay vá-lu-plum lờ lững lơ lửng trên bầu trời, và trên boong của nó có một Elf nhỏ—nhỏ tuổi cả theo tiêu chuẩn Elven—đang đứng. Cô bé khoác một chiếc khăn ăn mừng bên ngoài áo choàng Grand Magus trông không vừa vặn—tiếng hò reo không ngớt chính là dành cho cô. Cô bé nhỏ tuổi, ngây thơ này xứng đáng nhận được sự tôn trọng tột bực nhất, thậm chí cả từ đô đốc có thâm niên của lực lượng không quân Elven, người đang đứng ngay cạnh.

“Grand Magus… Sự chỉ huy hoàn mỹ của ngài lại giúp chúng ta có thêm một chiến thắng.”

Cô đã nhận được một chức danh tưởng chừng từ lâu đã thất lạc trong lịch sử.

“…Ta có làm gì đâu. Nhân đây xin cảm ơn ngài, Đô Đốc, và Aseä Alanion, vì sự giúp đỡ của các vị.”

Không hề mảy may có ý khoe khoang về chiến công của mình, cô gửi một ánh nhìn ấm áp xuống dưới thành phố mình bảo vệ. Cô thật lòng khi nói ra lời cảm ơn vị chỉ huy bằng giọng nhẹ, âm vực cao của mình, nghe như tiếng chuông nhỏ. Ngài ấy có thể nghe được sự chân thành trong lời của cô.

___Nina Clive.

Sự biến mất của Grand Magus đời trước, Think Nirvalen, đã đặt sự tồn vong của bộ tộc Elf vào một dấu chấm hỏi. Mà giờ câu hỏi đó nghe chừng lại ngớ ngẩn, bởi sự xuất hiện của một thiên tài trẻ tuổi mới—một bát chú nhân theo nghĩa đen đã giáng thế từ thiên đàng. Cá nhân Elf này chẳng mấy chốc đã viết lại nhóm lí thuyết từng là căn bản của ma thuật—hiệu quả rút gọn mớ lê thê trong sách lịch sử Elven thành chỉ còn đoạn chú thích—điều nhanh chóng đưa cô lên thành Elf trẻ tuổi nhất được phong cho danh hiệu Grand Magus. Cô mau chóng bắt đầu cải tổ lại quân đội Elven, thế vào chỗ của Think Nirvalen người tiền nhiệm. Sự mở rộng quân đội của cô phải nói là mang tính cách mạng. Think Nirvalen, thiên tài không địch thủ trong giới thiên tài, nay chỉ còn là di tích trong quá khứ.

Ánh mắt của vị chỉ huy nheo lại thành nụ cười. Cô Elf trẻ tuổi này đã hơn trình ông, có nhiều tài năng ma thuật hơn—lại còn lập nhiều chiến công quân sự hơn cả ông nữa.

Cách biệt giữa hai bên lớn như thế, lại còn trên nhiều phương diện như vậy, ta có muốn ghen tị với nó cũng chẳng được…

Bởi vậy, ông đành chỉ thầm lắc đầu trong kinh hãi.

“Giúp đỡ, hả… Ngài khiêm tốn quá rồi đấy. Trời, trời…”

Tộc Elf đã nhận được báo cáo khẩn từ mặt trận phía bắc về một hạm đội Dwarven đang tiến quân, lại còn là một hạm đội khủng.

Nina Clive lúc đó đang ở thành phố Helruin phía bắc cùng với quân Elf chính. Cô có phận sự chỉ huy Aseä Alanion, tiểu đoàn Elf tinh nhuệ nhất, xung trận. Cô đã tức tốc rút quân từ mặt trận phía đông và tây để xây dựng tuyến phòng thủ ở phía bắc—một quyết định xem chừng có hơi thái quá tại thời điểm đó.

Tuy nhiên, nói đến không chiến với tộc Dwarf, thì cẩn thận không bao giờ là thừa. Tuy không muốn nhưng Elf buộc lòng phải thú nhận, Dwarf thống trị bầu trời. Những Elf đã xung trận với tâm thế không biết bao nhiêu máu sẽ đổ xuống. Họ biết mình sẽ không thua, nhưng trận chiến sẽ không kết thúc mà không phải trả một cái giá đắt, một cái giá cần thiết để giữ thiệt hại ở mức tối thiểu—đó là điều tộc Elf đã nghĩ…

“Trời, trời— Có cả triệu năm ta cũng chẳng bao giờ nghĩ chúng ta có thể diệt trừ bọn chuột chũi đó cùng hạm đội dơ bẩn của chúng mà không phải chịu bất kì thương vong nào…”

Họ đã tiêu diệt được hạm đội Dwarf mà gần như chẳng xây xát gì. Mà có điều đáng nói—đó là thứ tiêu diệt họ không phải Elf.

Đây chính là nguồn gốc sự kinh hãi—mà không, giống khiếp đảm hơn—đô đốc dành cho Nina. Hạm đội tàu thép tốc độ cao của quân Dwarf đã rụng khỏi bầu trời lả tả như lá mùa thu, bức thiết dẫn đến một câu hỏi:

“…Làm sao ngài biết… lúc nào In-Sein Nebia xuất hiện?”

Ông hỏi về Phantasma đã thình lình xuất hiện từ sau lưng hạm đội Dwarf. “Xuất hiện” là cách phù hợp nhất để miêu tả một thứ bình thường trông chẳng khác gì sương mù.

In-sein Nebia, còn được biết đến với tên gọi màn sương chết chóc, nằm trong số kinh khủng nhất của những Phantasmas được biết đến—một thiên tai trong hình dáng chân thực nhất. Đám sương mù này có thể tùy ý thay đổi kích cỡ và hình dạng—từ màn sương dày đặc đủ lớn để nuốt chửng sa mạc đến như chỉ một giọt sương rơi.

Nó tiêu thụ tất cả và bất cứ thứ gì nó gặp phải—vô cơ hay hữu cơ—và phân hủy chúng thành hư vô. Phá hủy lõi của Phantasma là cách duy nhất để ngăn chặn bức tường chết chóc sáp lại gần, một việc gần như là bất khả thi xét đến độ khó của việc thực sự tìm ra lõi, đó có thể là bất cứ giọt chất lỏng nào trong cả đám sương mù. Cách khả thi nhất để thoát khỏi bàn tay của nó là đóng băng hoặc làm bốc hơi phần lớn của nó trong một khắc.

Cái sự phi lý biết đi này đã xuất hiện ngay sau lưng hạm đội Dwarven, thứ đang di chuyển với tốc độ cao hòng mở đường máu qua hàng phòng thủ của Elf. Elf đã thiết lập một thế trận phòng thủ dày đặc, tạo thành đội hình hình bán nguyệt nhằm kẹp díp—và có thể là bao vây luôn—phe Dwarf.

Binh lính Elven nín thở chờ đợi, có muốn cũng không thể trách những người đồng đội đang rúm ró vì sợ hãi.

Kế hoạch đã đổ bể. Thật là một cảnh tượng hãi hùng, đặc biệt khi nhớ lại đám Dwarf đang hùng hổ đâm đầu về phía trước. Sự thật là, đô đốc gần như đã định ra lệnh rút quân—chỉ chút xíu nữa thôi là ông đã thốt ra cái lời ấy. Ông nhìn sang bên cạnh và thấy Nina Clive cố nén cười trong lúc ra lệnh:

“…Giữ nguyên vị trí.”

 

Tất cả mọi người—thậm chí cả đô đốc—đều bán tín bán nghi trong lúc nhìn Dwarf lao thẳng về phía mình.

Và chẳng có gì ngoài mong đợi. Dwarf bị vây bởi Elf ở trước mặt và hai bên, còn màn sương chết chóc đằng sau lưng. Lựa chọn duy nhất của chúng đó là xông thẳng vào Elf như dự tính hoặc tiêu tan vào đám sương mù.

Tuy nhiên, Elf thì đã sẵn sàng tấn công. Họ đưa Aseä Alanion đáng gờm vào vị trí để chặn đứng cuộc công kích chớp nhoáng bên phía Dwarven. Ngay cả hạm đội Dwarf thần tốc cũng không thể dễ dàng xuyên qua bức tường thành này. Nếu chúng rơi vào thế giằng co và In-Sein Nebia đuổi tới kịp, thì cả hai cánh quân sẽ bị tiêu diệt.

…………,

Grand Magus Nina Clive, thiên tài Elf có một không hai, khẽ mỉm cười trong lúc lực lượng Elven nghe theo những mệnh lệnh điên rồ của cô. Giữa sự căng thẳng, sợ hãi, và vô cùng dữ dội của toán quân địch và Phantasma chồng chất lên, trên boong chiến hạm Elven chỉ có sự im lặng. Thình lình—

—quân Dwarf phá vỡ đội hình và tản ra. Chúng phớt lờ quân Elf để vừa đánh với In-Sein Nebia vừa cố thoát ra ngoài. Toàn hạm đội Elf, bao gồm đô đốc—chỉ trừ mỗi Nina—đều trố mắt ra nhìn trong khiếp đảm tột cùng, không tài nào hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Tất cả đều giống hệt như Nina dự đoán. Thay vì đối mặt với một cái chết tắc tử cùng quân Elf, quân Dwarf quyết định dùng sự cơ động của mình để bỏ chạy thục mạng khỏi In-Sein Sebia. Quá là vô lí—làm sao cô biết chuyện này sẽ xảy ra?

Phần lớn quân Dwarf trở thành mồi cho Phantasma. Đây chính là khoảnh khắc đó giờ cô chờ đợi.

“Toàn bộ Tàu Bắt Giữtriển khai nghi thức thăm dò và trấn giữ lõi của Phantasma địch.”

Đô đốc lắng nghe cái giọng ớn lạnh cô dùng để ra lệnh. Cứ như thể Nina đã sắp đặt tất cả mọi thứ.

…Grand Magus không nói gì nữa. Đô đốc tiếp tục sự thắc mắc của mình bằng giọng não nề:

“Ngài biết nó sẽ xuất hiện— Ngài cần In-Sein Nebia để thực hiện kế hoạch… Kế hoạch của ngài vốn dĩ không xoay quanh bọn Dwarf… Lí do thực sự ngài cầu viện Aseä Alanion ra trận là—”

“Grand Magus, ngài có báo cáo.”

Ai đó đằng sau hai người xen vào ngắt lời đô đốc. Ông quay lại thấy một người phụ nữ mặc nguyên bộ đồ đen, cùng tấm mạng đen che khuôn mặt. “Nghi thức phong ấn đã có hiệu quả với lõi. Hiện chúng tôi đang vận chuyển nó.”

Người phụ nữ này không phải là thuộc hạ của đô đốc. Ông chưa thấy cô ta bao giờ cả. Cô đã lên tàu cùng Grand Magus. Đô đốc không biết cô là ai, nhưng báo cáo của cô với Grand Magus đã giải đáp thắc mắc của ông.

—Tại sao cô ta lại cần nhiều toán quân như vậy?

Nếu không có hai tiểu đoàn kẹp cánh hai bên, quân Dwarf đã có thể dễ dàng thoát khỏi Phantasma.

Tại sao cô ta lại không để quân bọc hậu từ đằng sau để bao bây quân Dwarf?

Cô cần đám Dwarf phải đụng độ với Phantasma để câu giờ nhằm xác định lõi của nó. Nói cách khác—

vốn dĩ ngay từ đầu kế hoạch đã là bắt giữ Phantasma.

Hai mươi Tàu Bắt Giữ không có trong tư liệu đi cùng không quân của chúng là tất cả bằng chứng đô đốc cần. Nina Clive vốn đã biết Phantasma sẽ xuất hiện, và cô định sử dụng nó.

“…Lần sau, nếu được thì, tôi rất lấy làm cảm kích nếu được tường tận sách lược của chúng ta…”

…Ông công nhận thực lực của Nina Clive không chút hoài nghi. Nhưng với tư cách là đô đốc của Aseä Alanion, ông được giao phó cho tính mạng của binh lính. Ông công nhận rằng Nina có thể sử dụng Aseä Alanion hiệu quả hơn mình—rằng sẽ có ít thương vong dưới trướng cô ấy hơn ông. Ông chỉ ước giá mà cô tin tưởng ông hơn một chút.

Đô đốc gượng cười một cách kì cục. Hơn bất cứ ai ông biết yêu của mình không phù hợp lắm với tư cách là một người ở độ tuổi này.

“…Ừ, nếu được thì tôi sẽ làm,” Nina Clive đáp.

“Không có ý xúc phạm, thưa Đô Đốc. Cấp bậc của ông chưa đủ cao để bận tâm đến những thông tin như vậy đâu. Xin hãy biết thân biết phận đi ạ.”

Grand Magus khẽ thở dài khi người phụ nữ trùm mạng đen thêm vào bình luận cạnh khóe của mình. Không như Grand Magus khiêm tốn, người phụ nữ này còn chẳng thèm che giấu việc mình là thượng cấp còn lão đô đốc chỉ là công chức thấp kém. Cô ta phớt lờ tiếng khịt mũi phẫn nộ của đô đốc và đưa tài liệu cho Grand Magus.

“Xin ngài kí gửi lõi về với trực thuộc của Dự Án Akasha Hollowfication ạ.”

Akasha… Đô đốc đã từng nghe qua từ này. Nó là một thí nghiệm đang được thực hiện tại Melryln thủ đô Elven. Thí nghiệm được cho là đang diễn ra tại thánh địa của nhà sáng lập Elf—Kaina, nhưng tin đồn dừng lại ở đó. Tất cả mọi thông tin sâu hơn về Dự án Hollowfication đều thuộc mức trên bậc đô đốc…

Grand Magus kí tài liệu bằng bàn tay xinh xinh, nhỏ nhắn. Cô đưa nó lại cho người phụ nữ, người khẽ thở dài, nhưng phát ra thành tiếng. Đô đốc khẽ kì cục bật cười thêm một lần nữa.

“…Ông có gì muốn nói ư?”

“Ồ không—Tôi chỉ đang nghĩ về việc hai người vẫn còn rất trẻ thôi.”

Ông thấy thú vị về việc người phụ nữ này—người tự hào về việc là thượng cấp và ở cấp bậc đủ cao để liên quan đến Dự án Akasha Hollowfication—lại cũng tôn kính Grand Magus. Cô ta cũng chẳng khác gì ông khi xét về độ hiểu biết—thì, độ không hiểu biết—về điều đã xảy ra ngày hôm đó. Sự nhẹ nhõm ra mặt của cô ta khiến câu bình luận lúc nãy trở nên có phần thú vị.

…Chẳng bấy lâu về trước việc đối đầu với Phantasma còn được coi là tự sát. Đặc biệt là với In-Sein Nebia—điều đó đáng phải bị cười vào mặt.

Mà không còn như vậy nữa rồi…

Đô đốc và người phụ nữ đeo mạng có cùng chung ý nghĩ khi nhìn Grand Magus từ phía đằng sau.

Magus trẻ tuổi đứng trên đuôi tàu, cố chỉnh lại bộ quần áo rõ ràng là quá rộng đối với cô. Những cử chỉ nhỏ nhẹ vuốt thẳng lại áo choàng của cô đáng yêu, tuy có vẻ không phù hợp, xét về tổng thể. Điều ấy chỉ càng thêm sự kinh hãi vào sự thiên tài không giới hạn của cô.

Nina Clive là một Elf kiệm lời. Cô lắng nghe, học hỏi, tưởng tượng, suy nghĩ, và thấu hiểu—do đó cô chẳng bao giờ cần phải bàn bạc với ai. Cô cho người khác biết phải làm gì, trả lời câu hỏi của họ, và làm điều cần phải làm. Họ chỉ cần nghe theo mệnh lệnh của cô, và mọi thứ đều sẽ đâu vào đấy.

Đô đốc biết không ai có thể hiểu được thế giới mà cô đang nhìn qua con mắt của cô—trong lúc hiên ngang đứng trên tất thảy, ngắm nhìn thế giới khai mở ra trước mắt.

Ông không cần phải nói điều này ra thành lời; người phụ nữ đeo mạng hiển nhiên cũng đồng tình với ông, tuy là với sự ghen tị.

Tất cả những gì ông có thể làm là cảm ơn các vị thần rằng Nina đứng về phía ông, cúi chào, rồi rời khỏi.

Nina đứng một mình trước ngọn gió. Không một ai có thể hiểu được điều gì đang lướt qua tâm trí cô khi cô nhìn xuống quê nhà từ đuôi con tàu. Không một ai có thể nhận ra ý nghĩa của nụ cười gượng gạo hay đôi mắt rơm rớm của cô. Họ chẳng thể nào biết suy nghĩ của cô thực ra rất đơn giản:

Mình muốn về nhà càng sớm càng tốt.

Và thế là cô về nhà. Đây là lần đầu tiên Nina Clive trở về nhà sau mười ngày. Cô khóa cửa sau khi đóng nó lại, rồi dùng đa niệm để chắc chắn lại là mình ở một mình. Sau khi rà soát lại dinh thự để chắc chắn là không bị ai nghe lén, cô thở dài thườn thượt.

“Ugggh… Em không nghĩ là mình chịu nổi nữa đâu!!”

Đó là điều đầu tiên thoát ra từ miệng cô. Cô quẳng chiếc áo choàng qua bên, trĩu nặng biết bao nhiêu là huy hiệu với huân chương. Không bất cứ một ai ở Elven Gard biết tận sâu bên trong cô cảm thấy thế nào. Than van ồn ã, cô gọi người còn lại ở trong nhà mình:

“Chị ơiii! Chị chẳng nói gì về việc In-Sein Nebia sẽ xuất hiện cả! Lần này em đã tưởng mình sẽ chết thật đấy!! Lúc đấy em chỉ có thể mỉm cười chấp nhận cái kết không tránh khỏi của mình thôi! Mà chị có nghe không đấy hả?!”

Vài suy nghĩ lướt qua tâm trí Nina trong lúc cô dậm bước quanh nhà, tìm chị mình.

“Ngài khiêm tốn quá rồi đấy”?

Khiêm tốn ư?! Không phải khiêm tốn đâu ạ! Đấy là sự thật: Tôi thực sự chẳng làm cái gì cả!

“Làm sao ngài biết khi nào In-Sein Nebia sẽ xuất hiện?”

Đó, thấy không?! Điên rồ quá còn gì?! Đến cả chính tôi còn muốn biết câu trả lời nữa là!!

“Lần sau, nếu được thì, tôi rất lấy làm cảm kích nếu được tường tận sách lược của chúng ta.”

Nghe hợp lí đấy. Lúc nào được thì tôi sẽ nói cho! Mà có một vấn đề, thưa Đô đốc: Đến cả tôi còn chẳng biết cái gì sẽ xảy ra nữa ạ!!

Cô chạy quanh trang viên rộng một cách lố bịch, gào thét đến mức khản cả cổ.

“Cho cả em biết mình đang làm gì với nữa, được không?! Với cả gì—Tàu Bắt Giữ hả?! Cái đó mới nha! Nếu như Grand Magus có thêm một chút xíu thông tin về bất cứ gì trên mấy cái giấy nhớ chị hay đưa em thì có phải tốt hơn không nào? Thì—thực tế là không ai bị thương, và kế hoạch của chị hoàn hảo như thường lệ…”

Điều duy nhất mà Nina làm cho trận chiến này là gửi một tin nhắn mã hóa—được chuẩn bị bởi chị cô—cho Tổng Bộ Dự án Akasha. Không hơn, không kém.

Sau đó, cô chỉ đứng cạnh đô đốc và cố làm ra vẻ như tất cả mọi thứ đều đang theo đúng kế hoạch trong lúc cô làm theo kịch bản được chị cô chuẩn bị. Kế hoạch dựa trên việc cô hoàn toàn tin tưởng vào mệnh lệnh của chị—nếu cô đã làm bất cứ điều gì khác đi, toàn bộ sự việc đã có thể kết thúc một cách rất tồi tệ. Việc chị Nina tin tưởng cô sẽ nghe theo lệnh mình đến mức nào hoàn toàn là vấn đề cá nhân, nhưng… Cơ mà—!

“Chị!! Nói cho em biết—tại saoo một người ở đâu ra làm ở tổng cục Akasha lại biết về kế hoạch nhiều hơn cả em hả? Ugggh!! Mà chị đang ở đâu thế? Chị mau trả lời em đi! Ch—”

Nina cuối cùng cũng thấy người mình tìm nhưng lại bị sốc trước những gì mình nhìn thấy.

…Chị cô đang ở bàn ăn—hay, chính xác hơn, đang ở trên bàn ăn—vừa ngủ vừa chổng đít lên trời. Không có gì che chắn quả mông lộ liễu—ờm, tất cả lộ liễu ra của chị ấy cả!

Nina Clive sống cùng chị. Và chị ấy kia, một cách đường đường chính chính! Người chị gái bí mật, lí do duy nhất cô phải sống trong cái dinh thự lố bịch mà không hề có người làm, giúp đỡ, không bất cứ gì cả này!

“Argh, Chị! Elf có nhân phẩm thì phải biết giữ chừng mực chứ!!”

Nina đơ người ra một khắc, nhưng nhanh chóng hồi tỉnh lại rồi hét toáng lên. Cô phóng ra khỏi phòng khách nhanh hết sức có thể rồi quay cuồng và la hét:

“Hộc… hộc… L-lần này chị đã làm gì hả? Chị đã làm gì để mà thành ra thế này hả?!”

Nina quay trở lại cửa vào, nơi cô liệng cái áo choàng hồi nãy. Thở không ra hơi, cô nhặt áo lên và chạy về chỗ chị, quăng nó lên tấm thân lồ lộ của chị ấy, và tức thì khuỵu xuống tại chỗ.

Những hành vi như này tương đối là bình thường tại cơ ngơi của Clive.

Chẳng hạn như lần chị cô quá chuyên tâm vào nghiên cứu đến nỗi quên cả ăn ngủ và suýt chút nữa thì chết đói sau khi để lại yêu cầu “lượng dinh dưỡng đầy đủ để cung cấp năng lượng cho khám phá đáng kinh ngạc mới nhất của chị.” Hay cái lần chị ấy mải nghĩ ngợi trong lúc ngồi bồn tắm nóng, để rồi bị ngất do sốc nhiệt và tí nữa thì chết đuối. Rồi còn cả lần chị ấy gần như đi bụi do bị cạn kiệt ma lực để làm khoa học—đến nỗi viên ngọc trên trán chị ấy chuyển thành màu đen kịt.

Nina hồi tưởng lại nhiều sự việc ngớ ngẩn như vậy. Nhưng lần này, cô đã chuẩn bị tinh thần cho điều không tránh khỏi.

“Em đã để lại cho chị thức ăn quần áo và cả bộ sơ cứu rồi! Chuyện gì đã có thể xảy r—KYAAAAAAH?!

Câu hỏi phiền phức của Nina tăng âm thành tiếng thét khi mà đột nhiên cô bị một đống xúc tu vây quanh.

“…Niiinaaa? Đúng ra em phải tự biết đường không gọi chị dậy khi chị đang ngủ để dưỡng da chứứứ… Em cũng gan quá rồi nha…”

Chị cô uốn éo trên bàn, hất văng cái áo Nina quăng lên tấm thân lõa lồ của mình.

“Chị sẽ phải trừng phạt em bằng cách làmmm em mất trinh bằng những chiếc xúc tu kì quặc rỉ ra một chút chất kích dục này. ♪”

Xin đừng!! Và ý chị ‘kì quặc’ là sao hả?! Đừng bảo chị còn chẳng biết mấy cái này ở đâu ra đấy nhé?! Em chắc chắn không muốn lần đầu của mình là với một mớ xúc tu chả biết từ đâu ra đâu! Với cả, chính ra ngay từ đầu tại sao dù muốn hay không chị lại vẫn triệu hồi những thứ chị không hiểu hả?!” Nina khóc lóc cầu xin chị dừng lại. Giọng chị cô thân thiện, nhưng nụ cười trên mặt thì tuyệt đối nham hiểm.

Triệu hồi xuyên không là một loại hình ma thuật cực kì cao cấp. Chắn chắc mục đích không phải để hứng lên thì mang ra trừng phạt bạn cùng phòng—đặc biệt là khi người niệm còn đang ngái ngủ. Chị Nina—hiện đang được coi là một người bị mất tích—đáng sợ hơn bất cứ thứ gì trên thế giới này hay ở thế giới khác. Chị ấy là một thiên tài thực thụ—thiên tài đích thực—và là người duy nhất biết về Nina Clive nhiều hơn chính bản thân Nina. Cá nhân này không ai khác chính là Think Nirvalen.

“Đừng có ngủ tiếp và bỏ mặc em thế này chứ… Mghfgh?!”

Nina gọi Think, nhưng chị ấy đã ngon lành ngủ tiếp như không có gì xảy ra cả. Tệ hơn nữa khi Nina mở mồm ra nói, một cái trong đám thân mềm tục tĩu liền dọng luôn xuống họng cô.

…Ôi… Mình bắt đầu thấy chóng mặt rồi…

Một mùi hôi xộc vào lỗ mũi cô từ phía sau họng, và nhận thức bắt đầu rời khỏi cô. Nina Clive, một ngũ chú nhân, chẳng thể làm gì để ngăn sinh vật này lại cả.

“…? Sao thế, cứ thả lỏng và tận hưởnggg những gì nó đang làm với em điii… Điều gì đang ngăn em lại hả, phẩm giá của một quý cô ưưư?” Think lẩm bẩm trong tình trạng ngủ gật, mơ mơ màng màng. Nina, đang bị trói và khóa miệng bởi đống xúc tu, vừa lườm Think vừa cố hết sức để giữ lại một điều tựa như lí trí.

“Haizz… Niiina? Học hỏi là một phần của việc làm thiên tài đấy—và chị đã học được rằng chị sẽ bị ngất nếu khônggg ăn hoặc ngủ. Chị không thể sống chỉ bằng cách nghiên cứu đượccc. Chị đã khám phá ra điều đó bởi vì chị là một thiên tàiii. ♪”

…Đó có phải là điều người ta cần phải “khám phá ra” không?

Để giữ cho bản thân không bị khuất phục trước dung dịch kích dục, Nina tập trung hết mức có thể vào việc lắng nghe khám phá vĩ đại của thiên tài.

“Bởi vậy, chị đã nảy ra ý tưởng lớn lao này—mà không, khoan. Bởi vì chị là thiên tài, nên chắc đối với chị nó chỉ là ý tưởng bình thường thôi… Chị nảy ra ý tưởng bình thường này—một ý tưởng không người bìnhhh thường nào có thể nghĩ ra cho dù họ có dành cả đời để nghĩ về nó!” Think khoe khoang, mỉm cười.

Chị ấy ngúng nguẩy thân dưới khêu gợi của mình vẻ đầy tự hào. Những vệt lí trí cuối cùng của Nina lụi tàn dần trước cảnh tượng—

‘Hngh___?! Hah—á—ouch!! …U-urrrgh…”

…Rõ ràng, triệu hồi xuyên không là một cuộc vật lộn ngay cả đối với Think; ngay trước khi Nina bước qua điểm không thể trở lại, đám xúc tu thả cô xuống sàn rồi tan biến vào không khí. Thiên tài tự xưng phớt lờ tiếng rên rỉ của Nina và nói nốt suy nghĩ của mình:

“Nếu như đồ ăn đã được chuẩn bịii, thì chị làm nghiên cứu ở bàn ăn luôn cũng được còn gìii!!”

 

Và đó chính xác là nơi chị ấy trải la liệt nghiên cứu của mình ra. Cứ khi nào hơi đói một chút, chị ấy lại nhấm nháp chỗ đồ ăn Nina để lại. Khi nào mệt, chị ấy sẽ ngủ ngay ở bàn luôn. Quả thực, chị ấy đã làm tất cả mọi thứ ở bàn ăn!

Hơi thở của Nina vẫn còn nặng nhọc, khả năng cao là tác dụng của thuốc kích dục chưa tan hết, trong lúc cô hỏi:

“…Vậy tại sao chị lại phải khỏa thân…?”

Đối với người bình thường, lí lẽ của Think nghe giống như bộ môn thể dục tinh thần cấp độ Olympic.

Think thở dài với Nina. Ôi, đúng là người bình thường thì không thể hiểu lời lẽ của thiên tài.

“Không thì quần áo của chị sẽ bị bẩn chứ saoo! Rồi chị sẽ lại phải thay đồồ! Thế thì có gì là hiệu quả? …Không hiệu quả chẳng có gìii là đẹp đẽ cả.”

Think tin rằng thế giới này nên đơn giản—nó nên tươi đẹp. Định nghĩa về thế giới này do đó dẫn cô đến kết luận đơn giản nhất:

“Tại sao ngay từ đầu lại phải bận tâm mặc quần áo làm gìii? ♪”

………,

Như thế là phủ nhận luôn mục đích của quần áo còn gì, Nina nghĩ trong lúc đáp:

“Vậy thì… không cần sự tự chải chuốt hay những khái niệm thường thức về vẻ đẹp sao…?”

Think trông có phần bối rối trước câu hỏi của Nina. Chị nghiêng đầu và chỉ vào chính mình.

“Thử nhìn vào đây mà xem. Khá hiển nhiên chỉỉỉ cần bản thân chị đã là đủ xinh đẹp rồi. ♥”

Đây chính là vẻ đẹp thực sự. Theo như Think, bản thân chị ấy mẫu vật phụ nữ hoàn hảo. Từ góc nhìn của Think, cố gắng nâng cấp vẻ ngoài vốn đã hoàn hảo của chị ấy bằng những thứ như quần áo là hết sức nông cạn và thừa thãi. Nina nhìn cơ thể trần như nhộng của Think—vẻ đẹp thực thụ tự xưng này—nhưng có gì đó sai sai… Cảm xúc trong lòng cô này là gì? Cô đã gần như định đồng ý với Think trong một khắc, nhưng rồi nhận ra…

Ồ… chắc là đầu óc mình bị ảnh hưởng bởi thuốc kích dục rồi! Hẳn là như vậy!

“C-Chị… Nói thật thì, khi chị nói mấy điều này trong lúc không mặc quần áo… trông chị như kiểu người có fetish voyeur ấy—”

Liền đó, Think bắt đầu niệm một phép.

“Người có fetish…? Niina, chị thấy em rất là hỗn xược đó nha. ♥”

“Ngyaaah! Em xin lỗi! Quá trình suy nghĩ mang tính cách mạng của chị quá cấp tiến đối với một người chạy việc thấp kém như em! Tương tự cả thân hình ngon nghẻ của chị nữa! Nó quá đẹp đẽ để những người bình thường như em để mắt tới! Đó là lí do duy nhất em nghĩ tốt hơn là chị nên mặc quần áo! V-với cả…!”

Nina không tài nào biết được bát chú nhân này chuẩn bị sản sinh ra loại phép chú gì. Tất cả những gì cô có thể làm là quỳ xuống sàn và phủ phục.

Ấy vậy—ấy vậy mà…!!

“E-em đoán mấy ngày vừa qua chị chẳng quan tâm gì đến vệ sinh thân thể có đúng không…?!”

Lần cuối cùng Think đi tắm là lúc nào?

Cô hỏi câu hỏi một cách hờ hững hết sức có thể. Think đứng hình, nghĩ ngợi một hồi trong lúc lô-gic không lỗ hổng của mình bắt đầu sụp đổ.

“…… ♥”

Chị mỉm cười và lặng lẽ đưa tay ra. Lô-gic của chị chắc như đinh đóng cột. Hỏi, làm thế nào ư? Thì, Think sẽ để Nina đưa mình vào bồn tắm, nơi chị có thể ngủ nhiều hơn nữa. Think hầu như còn chẳng thể tự thân vận động, chứ đừng nói là lô-gic của chị. Nina thở dài.

Lúc nào cũng thành ra thế này.

“…Thôi được rồi, chị thắng… Nhưng nhớ khi nào dậy thì làm xong mấy việc nhé, được chưa…?”

Nina Clive kiệt sức.

Tại sao? Tại sao cô suýt nữa phải bỏ mạng trong chiến trận, chỉ để về nhà trong tình trạng mệt không tưởng? Tại sao cô phải nhìn thấy chị cô, người cô yêu thương và kính trọng, không miếng vải che thân? Tại sao cô phải cõng chị ấy vào bồn tắm và tắm rửa cho chị ấy trong khi chị ấy ngủ?

Tại sao? Tại sao một người bình thường như cô lại được sùng bái như Grand Magus? Tại sao cô lại bị ép phải thế chỗ cho Think Nirvalen?

“…À… phải rồi…”

Cô tự hỏi bản thân những câu này trong lúc lôi Think đang ngáy khò vào bồn tắm. Cô nghe nàng Elf lẩm bẩm “Niina… mừng về nhà…” và ngoái lại nhìn thấy chị mình đang nở nụ cười, như thể vừa nhớ ra phải nói một điều quan trọng.

“………Ừa… Chị, em về rồi đây,” Nina đáp. Cô nhớ lại ngày cuộc sống của mình bị đảo lộn…

___………

Thử hỏi bất cứ ai về danh tính của Think Nirvalen và ta sẽ nhận được nhiều câu trả lời khác nhau. Mà chắc Nina Clive sẽ là người đầu tiên bảo họ rằng, tất cả đều sai rồi.

Melvoil: Nằm trong khu rừng trắng tinh khiết, mảnh đất khai sinh tộc Elf, và cũng là một trong những thành phố lâu đời nhất. Trong mảnh đất linh thiêng này là ngôi trường ma thuật lâu đời—và ưu tú nhất—trên toàn cõi Elven Gard: trường Garden.

Nina Clive từng là học sinh ở trường Garden, còn Think Nirvalen là bậc tiền bối vô cùng tài năng của cô. Mà không riêng gì Nina—toàn thể bộ phận học sinh đều coi Think là bậc huyền thoại, quá sức không tưởng đến nỗi họ khó lòng có thể tự nhận mình là bậc đàn em.

Ma thuật rất khó. Một người phải mất hàng trăm năm học hỏi để thậm chí tự nhận mình là pháp sư. Think đứng ở đỉnh nhọn của bậc thiên tài; cô đã có thể hoàn thành toàn bộ chương trình giảng dạy—cho từng môn học—trong vòng không đến ba năm. Cô quý phái và khoan dung. Cô khiêm tốn và chẳng bao giờ khoe khoang về sự thiên tài của mình. Cô luôn tỏ ra tôn trọng anh chị khóa trên và hỗ trợ đàn em khóa dưới. Cô đứng trên hẳn một đẳng cấp so với cả trường, một đóa hoa xinh đẹp nở ở một lãnh vực tồn tại cao hơn hẳn.

Cho đến cái ngày định mệnh khi cô nhận được danh hiệu Grand Magus đó, một ngôi vị đã để bỏ ngỏ từ lâu trong suốt chiều dài lịch sử Elven.

Bất cứ ai tự nhận mình biết Think Nirvalen đều cùng chung lời nói: rằng cô là thiên tài; đóa hồng xanh; báu vật biết đi. Rằng cô sẽ mang lại chiến thắng cho tộc Elf.

Nina thì không tán thành. Cô đứng về phía ngược lại so với đám đông sùng bái Think và nghĩ…

Đám người này chẳng biết gì cả.

 

Những gì Nina thấy không phải có thể được tóm gọn bằng một từ “thiên tài.” Think là một cái gì đó khác biệt. Chị ấy nhìn nhận thế giới theo một cách hoàn toàn khác—chị ấy sống trong thế giới của riêng mình. Chị ấy không phải chỉ là một người giống như ai bị cuốn vào vòng xoáy của sự hỗn loạn mang tên cuộc Đại Chiến. Think đặc biệt hơn thế. Chị ấy là người sẽ tạo ra vòng xoáy, ấy vậy mà—

—chị ấy bị thiếu điều gì đó.

…Không phải là Nina biết Think hay gì cả. Trên thực tế, Think Nirvalen không thực sự gần gũi với bất kì ai. Nina để ý điều này và nhận ra: Think Nirvalen không bao giờ thực sự nhìn vào bất cứ ai cả. Cái vẻ trang nghiêm bề ngoài đơn giản chỉ là không hứng thú, và cái vẻ giống như duyên dáng kia chỉ là nhận thức của chị ấy về giá trị thực của con người—đối với chị ấy, đàn em hay đàn anh đàn chị thì đều vô giá trị như nhau cả.

Nụ cười nhạt nhòa của Think, dù bất kể chị ấy nói chuyện với bất cứ ai, đã nói lên tất cả. Không ai có thể hiểu chị ấy—cũng như chị ấy chẳng có nhiều khao khát được thấu hiểu.

Vậy thì… Think Nirvalen là ai? Bất cứ ai nghĩ họ biết câu trả lời chắc chắn không biết Think Nirvalen thật. Nếu có biết chị ấy—người không thể biết—thì chắc chắn người ta cũng không thể giải thích ra.

Bởi vậy mà một hôm, Nina có một suy nghĩ thoảng qua…

Chỉ một lần, cô muốn Think gặp ánh mắt của mình. Chỉ một lần, cô muốn thấy nụ cười thật trân trên mặt Think.

Mà đến mức có lẽ… tận sâu trong lòng chính bản thân Think cũng không thể nhận thức.

Nina hiểu mình sẽ không bao giờ biết câu trả lời, ấy vậy cô vẫn tự hỏi… Think Nirvalen thực sự là ai… và Think đang thiếu điều gì, cho dù chính bản thân Think không biết điều đó. Nina muốn biết những câu trả lời ấy… Đây không phải một ý nghĩ bất chợt—không, giống kiểu… cô đã nghĩ về nó một thời gian dài rồi. Cô vẫn nghĩ, ngay cả vào ngày định mệnh lâu về trước đó…

___………

Think Nirvalen bị mất tích sau lần để thua trước hạm đội Dwarf. Sự sống sót của cô không bao giờ được xác nhận. Tin tức làm tan nát xã hội Elf như một vết nứt dữ dội ăn vào mặt đất. Và tại sao lại không cơ chứ? Họ đã mất đi trụ cột của toàn bộ quân đội—người giám sát mọi hoạt động nghiên cứu, kiểm soát mọi thông tin bí mật, và ra quyết định quy hoạch thành phố. Sự mất đi Grand Magus giáng một đòn mạnh vào Elf—họ đã đặt quá nhiều hy vọng vào Think. Khắp cả nước, Elf chìm vào hỗn loạn. Nina, lúc bấy giờ còn là học sinh, đã được giao cho nhiệm vụ thu thập thông tin đầy vô nghĩa.

Tối hôm đó cô đang trên đường về nhà, hết sức mệt mỏi sau những giờ làm việc dài không tưởng, khi mà—chị ấy ở đó—nhấm nháp bánh quy trên giường Nina. Quần áo chị ấy tả tơi, còn khắp người thì đầy thương tích.

“A. Niiina, chị đang chờ em đấy. Mừng về nhàaa! ♪”

Think Nirvalen một cách thản nhiên đã mừng Nina về chính nhà Nina mà chẳng biết trời chăng gì. Nina Clive trong một khắc cảm thấy tim mình như ngừng đập.

___,

Vài giây trôi qua, và Nina suýt soát hồi tỉnh lại. Trước tiên thì bình tĩnh và định thần lại đã, cô tự nhủ. Cô biết mình cần phải làm gì: suy nghĩ một cách mạch lạc, rồi đối mặt với tình hình trước mắt.

Cô chỉ cần phải bình tĩnh lại và thử làm mọi thứ theo từng bước thôi. Bước thứ nhất:

“WOA, CHỊ! MÁU! NGƯỜI CHỊ TOÀN MÁU NÈ!!! Đ-ĐÂY, ĐỂ EM CHỮA TRỊ— HYAAAGHHH?!”

Vấn đề thứ nhất: Tìm ra xem phải làm gì với thương tích của Think. Nina bị sốc và bối rối đến mức không điều khiển nổi phép hồi phục và cuối cùng bị ngã ra sàn.

“Niina… Em ổn không thếee? Trong em không ổn tí nào… Ơ kia là, mặt em bị… ơ, chỗ nào cũng bị…”

“Cả chị… cũng thế… kìa…!”

Nina lo lắng tới nỗi, nói còn chẳng thành câu.

Cả thế giới đang rơi vào hỗn loạn sau khi tin tức Think Nirvalen bị đánh bại dưới tay Dwarf được lan truyền và cả việc chị ấy vẫn đang mất tích. Nina mệt muốn bở hơi tai sau khi giành tất cả thời gian để tìm xem Grand Magus đang ở chốn nào, thế mà bả lại ở đây! Cựu sinh viên nổi tiếng đang ăn bánh quy nhóp nhép trên giường Nina như thể chốn không người.

Nina đang lo nhỡ Think làm vãi vụn bánh ra giường—mà thực ra, kệ mấy vụn bánh đi. Quần áo của Think (hoặc chí ít là, những gì còn sót lại) ngập ngụa trong máu, cả phần cơ thể còn lại cũng tương tự. Thêm nữa, từ đầu đến chân chị ấy đều bị thương tích, ấy vậy mà, “Em ổn không thế?” lại là điều duy nhất chị ấy thốt ra—đã thế lại còn cười toe toét.

“Chuyện này không có gì là ổn ấy cả! Tại sao chị lại ở nhà em?!”

“Thì, chẳng rõ ràng rồi sao? Chị tới đâyyy để gặp em mà.”

Think tiếp tục mỉm cười trong lúc tiến lại gần Nina, người đang cảm thấy cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Thương tích của Think vô cùng nghiêm trọng—kiểu, sắp chết đến nơi rồi ấy. Cả người chị đầy vết bầm dập, cắt sâu, và trầy xước, và rõ ràng có ít nhất ba chỗ gãy xương, nếu không phải hơn. Cả đầu chị cũng đang chảy máu, tức là có khả năng chị ấy bị chấn thương sọ não.

Mà cái nụ cười kia. Đúng là dị thật đấy. Chị ấy mất trí thật rồi.

Ấy không phải nụ cười nữ tính, tao nhã như mọi khi—mà là một nụ cười ma quỷ, đáng quan ngại. Nina gần như biết bằng trực giác: Có ai đó sắp sửa chết.

Mà không đơn giản chỉ là ai đó—thậm chí cũng chẳng phải hàng chục hay hàng trăm ai đó. Với cả: Tại sao ngay từ đầu con quái vật này lại ở trong nhà Nina?

Một khi tất cả những suy nghĩ này chạy một lượt qua trong đầu, Nina nhận ra một điều:

Tại sao chị ấy biết tên mình…?

 

Đối với Think Nirvalen, Nina chẳng hơn gì một người lạ, một cá thể trong đám đông. Cô là một trong số nhiều những người mang cảm giác Think có khi còn chẳng bao giờ thèm liếc qua mình; họ từng nói với nhau vài lời, và Nina còn nhớ Think từng một lần mỉm cười với mình.

Nina đang hốt hoảng trong im lặng khi mà Think, vẫn mỉm cười, thản nhiên đưa cho cô một thứ. Nina cầm lấy không nghĩ ngợi gì và nhìn nó trong hoang mang. Trong tay cô là một sấp giấy được ghim lại với nhau.

“Chị chắc em vốn đã biếttt, nhưng làm Grand Magus… là một công việc rất bận rộn…”

“V-vâng… B-bởi vậy nên giờ chị đi rồi tất cả mọi thứ đều bị đảo lộn—”

“Thế cho nên làaa… em làm đi! Kể từ hôm nay, em sẽ là Grand Magus! ♥”

……

………Nina thở hắt ra. Cuối cùng cô cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô lặng lẽ cười thầm.

“Chị, để em đưa chị tới bệnh viện nhé. Nào, mình đi thôi. ♪”

Có một cái gì đó sai, rất sai với Think Nirvalen—đúng ra chị ấy phải là thiên tài tối thượng và người chị tất cả mọi người đều yêu mến chứ! Chuyện quái gì đã xảy ra để khiến chị ấy thốt ra một điều điên rồ như vậy?

Grand Magus ư? Ai? Mình á? Hửm…? Ờ… không. Không, không, không. Không có mùa xuân ấy đâu. Cả triệu năm cũng khôngMà ý là, mình không thể. Điều đó là bất khả thi. Và lố bịch. Chưa kể, chị ấy hầu như còn chẳng biết mình là ai? Sao chị ấy lại biết tên mình? Có thể chị ấy chỉ là một ảo giác chăng? Chắc là mình làm việc căng quá rồi.

“Mình cần phải đi gặp chuyên gia để giúp mình giải quyết mấy cái ảo giác này—”

Ngạc nhiên trước sự bình tĩnh của chính bản thân trong khi đưa ra phân tích chính xác, Nina với tay về phía ảo giác. Khoảnh khắc cô chạm vào—

“___Hảhahhahảhhhả—?!”

—đột nhiên cô cảm thấy có gì đang đánh vào mông mình. Một lực đẩy ma thuật đẩy Nina ra khỏi Think, làm cô hét toáng lên và đánh rơi sấp giấy đang cầm. Lúc cô chuẩn bị ngã ngửa thì có một phép chú từ đâu xuất hiện làm cô bay lên không trung.

“Hyah?! Pyah! Ha—oái?! Rồi! Không phải mình đang mơ! Chị không phải là ảo giác!”

Bốp! Bốp, bốp, bốp! Bốp, bốp, bốp! Có gì đó đang tét đít Nina theo nhịp điệu.

“Chị chưa có nói xong nhaa. ♥ Chung là, chị vẫn cần dùng đến chức vụ Grand Magus—”

“Ờm! Chị này! Thông thường người ta làm người khác tỉnh dậy—ái!—bằng cách véo má họ—ê! Chị có nghe không đấy?!”

“Chỉ là chị… không có thời gian cho mấy việc vớ vẩn liên quan đến cái chức vụ đó thôiii,” Think nói tiếp, không lay chuyển.

Hơi thở Nina nghẹt lại trong họng. Không phải do cơn đau hiện rõ ở mông, hay do lời Think bảo mấy việc Grand Magus là vớ vẩn, mà do nụ cười méo mó trên mặt Think khi chị ấy nói:

“Thế giới nàyy—cuộc Chiến—chỉ là… một trò chơi lớn thôi.”

Đôi mắt xanh nhìn vào khoảng không, như đang hướng đến điều gì đó, hoặc ai đó, người đã làm chị ấy nhận ra điều này. Cặp mắt từng vô hồn ấy này ngắm nhìn thế giới với một mục đích. Giờ chị ấy đã biết mình phải làm gì.

“Chị sẽ kết thúc trò chơi bằng cách chiếnn thắngg nó. Mà lần này có thể sẽ phải nghiêm túc một chút xíu đây. ♪”

Chị ấy định sẽ kết thúc cuộc Đại Chiến.

“Để có thể dồn hết mọi trí lực vào trò chơi, chị cần em phải xử líii hộ mấy thứ quan chức! ♥”

Chị ấy muốn Nina thế chỗ mình làm Grand Magus. Đầu óc Nina trống rỗng; điều Think vừa nói tuyệt đối hết sức lố bịch.

Ma thuật giữ Nina lơ lửng kết thúc và cô rơi xuống sàn, nhưng thế vẫn không đủ để làm cô hết đờ đẫn. Thực ra, cô thậm chí đã quên luôn cả cơn đau sau đít do bị đánh quá nhiều; cô còn chẳng thể hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra nữa.

Think nhặt đống giấy tờ và đẩy nó lại vào tay Nina, rồi tuyên bố với vẻ tột cùng xem nhẹ:

“Đầu tiênn, hãy đi nộp luận án này cho Garden. Chị cần em phải tốt nghiệp càng sớm càng tốt. ♪”

Một luận án mới được viết bởi chính tay Think Nirvalen.

Nina nuốt nước miếng; cô hiểu được giá trị của mớ giấy lộn trong tay mình. Kế bên tiêu đề là ngày tháng… Ngày hôm qua…

Đừng bảo chị ấy viết ra đống này với cả đống thương tích ấy… đấy nhé?

Nina sốc, hoài nghi. Vẫn trên sàn, cô vừa vặn thốt ra được câu hỏi trong hơi thở nặng nhọc:

“…Chiến thắng…? Kết thúc cuộc Chiến…? Nhưng, làm cách nào…?”

Kết thúc cuộc Đại Chiến ư? Đó là điều không thể. Chí ít, theo như sức tưởng tượng của Nina.

Ý Think “thắng” là gì? Như một trò chơi ư? Làm thế thì kết thúc cuộc Chiến kiểu gì?

Hôm nay thắng, thì mai lại thua; thế hệ sau mang về chiến thắng để rồi thế hệ tiếp sau nữa lại đem đổ sông đổ bể. Ấy là một cuộc giằng co lâu dài. Mà không, một cuộc giằng co vĩnh cửu. Đó là cách thế giới hoạt động.

Giả sử nếu Kainas đạt mục tiêu và tiêu diệt được tất cả các Old Deus khác… Thì thế chắc cũng không đủ để kết thúc cuộc Đại Chiến. Nếu Elf thắng, tất cả mọi chủng tộc cách đều sẽ tìm cách hủy diệt họ.

Trên lí thuyết, vòng lặp này không thể kết thúc—nó gần như bất khả thi.

Think chỉ đơn giản nhìn lại Nina vẫn một nụ cười trên gương mặt trong lúc trả lời:

“Thực sự thì, đơn giản thôi… Chúng ta chỉ cần giết sạch mọi thứ trên hànnh tiinh này. ♥”

Về cơ bản chị ấy đang bảo: Không thành vấn đề, cứ hủy diệt cả thế giới thôi.

 

“Như vậy bao gồm Old Dues và tấtt cả mọi chủng tộc khác. Ừ, chị nghĩ thế giới này cần phải được dọn dẹp—chúng ta sẽ thổi tung bọn chúng khỏi bề mặt hành tinh bằng ma thuật. ♪ Mà thực ra, chúng ta có thể loại bỏ tất cả mọi sinh vật sống chỉ trừ chịii và em đấy. Elf còn đứng vững cuối cùng sẽ chiếm cả thế giới. ♥”

Think thích thú trước điều chị ấy tưởng lại là một ý tưởng thiên tài khác.

Có khi chị ấy lại làm được… Nina vừa nghĩ vừa thở dài. Không phải cô đồng ý với việc kết thúc thế giới… nhưng rõ ràng Think tự tin. Nina có thể thấy trong mắt chị ấy; đến cả những vị thần cũng không có vẻ tự tin như vậy, bao gồm cả, Kainas, thần Elf. Think có một tầm nhìn rõ ràng.

Chắc chắn có gì không ổn với chị ấy rồi; hẳn là chị ấy đã đập đầu vào đâu mạnh quá. Bất cứ điều gì kìm hãm sự điên rồ ấy cho tới thời điểm này đã không còn từ lúc nào.

Được rồi, để túm cái váy lại. Chị ấy định vượt qua cả những vị thần và hủy diệt cả thế giớicả hành tinh. Cơ mà đây là Think Nirvalen đấybiết đâu chị ấy lại làm được.

Tuy nhiên, trong kế hoạch của chị ấy, không có chỗ cho một người bình thường như Nina. Song, cô vẫn phải hỏi—dù câu hỏi làm sốc cả chính bản thân Nina khi nó buột ra khỏi miệng.

“…Vậy sao… lại là em…?”

Cô nhận ra mình đang bị cuốn vào sự hoang tưởng, rằng lẽ ra cô đã phải từ chối cái kế hoạch mất trí này ngay từ đầu. Nhưng cô cần phải biết tại sao.

Có phải Think đã chọn ra Nina từ trong số những ứng cử viên có khả năng khác không? Không thể như thế được; chính ra ngay từ đầu đâu một ai có thể bắt kịp với Think Nirvalen.

Có phải là vì họ không đặc biệt gần gũi? Không, cũng không thể như thế. Think Nirvalen không gần gũi với bất kì ai cả.

Đây không phải những kiểu câu trả lời Nina đang mong đợi.

“…Hở? Niina, chị tưởng em có tình ý với chị?”

___,

“Nó đã làm chị bất ngờ, bởi vì em là con gáiii các thứ… nhưng thực ra thế đối với chịi lại tốt hơn. ♥”

À, hiểu rồi. Điều đó hoàn toàn hợp lí.

 

Điều đó giải thích tại sao Nina không lập tức từ chối lời đề nghị của Think. Đâu ai lại từ chối lời đề nghị của crush, phải không nào? Chắc hẳn Nana đã hy vọng cảm xúc là đến từ hai phía.

Một lời giải thích đơn giản, tuy rằng nó dẫn đến một câu hỏi còn nghiêm trọng hơn.

Khoan đãmình crush chị ấy hồi nào? Và kể từ khi nào chị ấy lại vô liêm sỉ thế này?!

 

Nina vật lộn để nhớ xem chính ra mình thậm chí có crush bất kì ai không.

“…Chắcc em không định từ chối một mẫu vật tốt như chị chứ hả? Hay là em thực sự háo hức muốn thấy kiếp sau là như thế nào?”

Think chắc hẳn đã hiểu sai sự im lặng của Nina. Nina nghe tiếng đất bắt đầu vụn vỡ dưới chân trong lúc nhìn vào đôi mắt vô hồn của Think.

“Tất n-n-nhiên là không rồi!! Em? Từ chối chị á?! C-c-c-có cả trong mơ em còn chẳng nghĩ —”

Cô vội phủ nhận lời khẳng định của Think, rồi ngừng một khắc.

Cô quyết định sẽ nghĩ về việc liệu mình có crush chị ấy hay không sau.

Nina chắc chắn có ngưỡng mộ và tôn trọng Think—và cũng có cảm giác mình sẽ không còn sống sót ra khỏi đó nếu nói không với lời đề nghị. Nên cô bèn hỏi câu hỏi lô-gic tiếp theo.

“C-c-chị có chắc là em… đủ tốt không…?”

Think Nirvalen thích chính bản thân. Chị sẽ không sử dụng Nina chỉ để cho có. Tại sao phải chọn một người sẽ làm gánh nặng cho mình trong công cuộc hủy diệt thế giới? Cũng sẽ không có cả chuyện Think thích Nina chỉ vì Nina thích chị ấy.

Vậy thì tại sao? Think lại gần và nhìn Nina thẳng vào mắt, đôi mắt đang thiết tha câu hỏi này. Chị ấy ở quá gần, đến mức môi gần chạm nhau. Trong lúc tim Nina bắt đầu đập nhanh hơn, cô nghĩ lại về một khoảng thời gian dài về trước.

Đây là điều cô đã mong đợi vào cái ngày cô quyết định muốn biết nhiều hơn về Think Nirvalen. Sau một hồi tìm kiếm ánh mắt Nina, Think dường như có một sự giác ngộ.

“Mm. ♪ Chị cần em, Nina. Mà… thực ra thìii…” Chị gật đầu vẻ mãn nguyện và mỉm cười giống như cái ngày hôm đó:

“Chị cần một người hiểu chị hơn chính bản thân mình—em đấy, Niina. Em cần phải thắng trò chơi.”  

Nina cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cô đã không phải chỉ muốn biết thêm về Think Nirvalen—cô muốn hơn nữa. Đơn giản vậy thôi. Ngày hôm ấy, chỉ với một ánh nhìn—chỉ một nụ cười

……cô đã trở nên yêu Think một cách điên cuồng.

Thiên tài kiệt xuất nàyngười thương của mìnhcần mình. Chị ấy cần sự giúp đỡ của mình để hủy diệt thế giới như thể nó chỉ là một trò chơi. Xét cho cùng, chị ấy chẳng thể làm một mình được. Nhưng cùng nhauchúng ta có thể làm nó cùng nhau. Làm sao mình có thể từ chối một lời đề xuất như vậy được?

Thế giới xoay quanh trục của nó trong một chu kỳ hủy diệt vô nghĩa không hồi kết. Thế giới là một trò chơi. Có lẽ đáng để thử—để một lần trở thành kẻ tạo ra vòng xoáy. Trở thành một người chơi.

Ý tưởng đang dần lớn lên trong đầu Nina khi những lời tiếp theo thốt ra từ miệng chị quyết định cho cô tất cả mọi thứ.

“Chưa kể, nếu phải chọn người đồng hành, thì chọn một đứa đáng yêuu lại càng tốt chứ sao. ♥”

“Để em đi nộp luận án này! Em sẽ trở lại sớm thôi—chị có thể tự chăm sóc vết thương trong lúc em đi được không?!”

Alo, thế giới hả? Rất vui được gặp. Cứ tận hưởng việc bị hủy diệt bởi hai bọn tôi đi nhé!

Kainas ư? Cảm ơn vì tất cả, nhưng tôi không nhớ có nhờ ngài tạo ra Elf bọn tôi!

TôiTôi… Tôi sẽ sống vì tình yêu!!!

Ai thèm quan tâm có phải hủy diệt thế giới hay không? Nụ cười ấy là đủ để khiến tôi làm tất cả!

Hôm đó Nina lướt đi như một cơn gió.

Làn gió tình yêu sét đánh ấy mang trong mình một ý nghĩ:

Thật mừng vì mình đã để cơn lốc Think Nirvalen ấy cuốn mình đi theo bất cứ hướng nào mà nó muốn.

Việc vai trò của cô trong cái kế hoạch thiên tài này vỏn vẹn chỉ có đưa Think vào bồn tắm, tắm rửa, và thay quần áo cho chị ấy không thành vấn đề cho lắm. Hoặc cả việc ngày nào cũng kết thúc trong sự kiệt sức tột cùng sau khi sử dụng đến phép cuối cùng trong cả năm phép của cô để làm những công việc hàng ngày của họ!

Ẩn giấu dưới chỗ ở của Nina Clive là một phòng thí nghiệm nhỏ. Một trong những bức tường phủ đầy các loại phong ấn khác nhau, còn sách và tài liệu thì rải rác bừa bộn khắp mọi chỗ.

“Hee-hee… Cái cổ áo đó trông hợp với em đấy, Niiina. Nào, cứ tự nhiên thốt lên một tiếng ‘woof’ với chị đi!”

Người chị gái vĩ đại của Nina đã ngủ thiếp đi trên ghế, theo mỗi tiếng ngáy lại có bong bóng mũi thò lò nở ra. Dớt dãi nhỏ xuống cả má; cho dù người chị thân yêu đang mơ giấc mơ gì, có vẻ nó không tốt đẹp với Nina cho lắm. Nhưng Nina vẫn yêu quý chị ấy. Cô không hối hận gì cả. Không một chút nào… Trên thực tế, Nina còn đang bắt đầu ngày càng trở nên tôn trọng Think hơn.

Có lẽ mình nên từ bỏ cuộc sống này và trở thành một đứa ăn bám như chị ấy. Cô không biết liệu làm thế có giúp mình hiểu Think hơn không. Rồi cô đi đến cùng một kết luận giống như tất cả mọi lần cô nghịch ngợm với ý tưởng ấy khác—đó là cô sẽ chẳng bao giờ làm được. Chính ra ngay từ đầu cô còn chẳng hề muốn như thế…!!!

“…Chị… Chị đúng là không tưởng thật đấy… Em—Em không bao giờ có thể như thế này đâu…!”

“___? Ồ, Niina, em về rồi hả? Mừng về nhà… Yaaan.”

Lời càm ràm của Nina đã đánh thức Think, người chào cô trong lúc ngái ngủ. Có điều gì đó ở nụ cười của Think trong lúc chị ấy ngáp làm Nina đỏ mặt.

…? Think nhìn Nina vẻ khó hiểu. Think hơi có mùi xà phòng, trên quần áo sạch, và tóc chị được chải chuốt đàng hoàng. Chị bắt đầu run rẩy và hơi khẽ rít lên.

“M-Ma quỷ gì thế này…?! N-Niiina, có ai đó đang ở đâyyy!!”

“…Dạ… Đừng sốc quá chị hai, cơ mà thỉnh thoảng em cũng có mặt ở nhà đấy ạ.”

Think không nhớ mình đã làm gì với Nina lúc nãy khi Nina mới về nhà. Thì kiểu, lúc ấy chị còn đang ngái ngủ, như mọi khi…

“…Nói chung là… E hèm…” Nina nói, đôi mắt mệt mỏi nhìn xa vào khoảng không. “Chúng ta đã bắt giữ thành công In-Sein Nebia rồi… Hệt như chị dự đoán.”

Cô đến nỗi chẳng còn năng lượng để bực bội với việc mình đã suýt chết khi làm việc này lần thứ hai. Cô biết là nó chẳng đáng, và nói tiếp:

“Chúng ta cũng nhận được đề xuất từ Tổng Cục Akasha về cách xử lí lõi Phantasma. Họ đề xuất chế tạo lò luyện phép và thử nghiệm tính hệ trọng của lõi. Còn đây là hai báo cáo nữa từ tổng hành dinh chiến tranh: một công khai và một tối mật. Tài liệu này mô tả sự thiếu hụt nhân lực quân sự hiện thời tại thủ đô—”

Think nhìn Nina chồng từng tập báo cáo lên trên bàn.

“Chị vừa mới ngủ dậy thôi màaa… Có khi chị phải kiện em vì tội chồng chất công việc lên đầu một thường dân già cỗi như chị mất thôi. ♪ Liệu em có thể xử lí cái mớ này giúp chị đưư—?”

Think quay người trên ghế và vừa tì cằm lên thành ghế vừa năn nỉ Nina như một đứa con nít.

“Không, được ạ!! Vả lại, nếu có thường dân như chị lởn vởn thì chúng ta tới công chuyện luôn đấy.”

Chính ra ngay từ đầu—ngay cả tại Tổng Cục Akasha, cũng không có nhiều người hiểu được cách hoạt động của nghi thức mới nhất của Think. Chị ấy đã tạo ra nó trong lúc bám sát chiến lược quân sự, thông tin tuyệt mật, và những phát trển khác. Chẳng ai khác làm được như thế cả. Bởi vậy nên chị ấy mới là Grand Magus. Mặt khác, Nina thì—

“Chị có nhận ra ngành học chính của em là tiên tri mà, phải không? Chứ không phải ngành giả vờ làm Grand Magus.”

“Chị biết rồiii! …Mà, em nên cảm ơn chị đi—Chị đã cứu em khỏi việc lãng phí cuộc đời đi học một thứ không tưởng như tiên tri đấy… Biết rồi! Hay là em cảm ơnnn bằng cách hôn chân chị nhỉ?”

“Nó không được coi là không tưởng cho đến khi chị đưa em cái bài luận chết tiệt đó!”

Bài luận Think đưa Nina là một tệp ghi chép Think thừa giấy vẽ voi vào một đống giấy.

Bài luận có tựa đề “Tính Phức Hợp về Mặt Thời Gian của Tinh Linh.” Luận điểm chính đó là ở hành lang tinh linh không gian và thời gian được hợp nhất; thế là hơn cả đủ để Nina tốt nghiệp khỏi Garden. Thậm chí còn quá thừa. Trên thực tế, bài luận đó đã hoàn toàn cách mạng hóa cách Elf nhận thức về ma thuật.

“Chị có biết em đã phải trải qua những gì không?! Bạn bè trang lứa khinh miệt em sau khi em trở thành Grand Magus và bóc trần cả ngành bằng cái quy ước khả năng bất định của chị đấy!!”

Quy ước khả năng bất định… Nói đơn giản thì:

Đến cả thần thánh cũng chẳng biết trước được tương lai đâu, lũ đần. vcl

Những bạn học của Nina không bao giờ tha thứ cho cô vì những gì cô đã làm với cả ngành.

“Tiên tri là một thứ em đã nghĩ mình có thể học để giúp chị…” Nina bắt đầu rớm nước mắt.

“Nina, chị không cần em phải thấy trước tương lai đâuuu,” Think gượng cười nói. Nina không hiểu ý chị là gì. “Hừm, chị không suy nghĩ tỉnh táo được. Chắc là chị chưa tỉnh hẳn… Chị cần một chút sự kích thích.”

Chưa tỉnh hẳn, hả? Lúc nãy chị còn đủ tỉnh để triệu hồi một sinh vật từ thế giới khác cơ mà…

Vẫn rơm rớm, Nina thở dài trước yêu cầu sự kích thích của Think. “Em đã lường trước điều này, nên là… em có mang thêm mấy cái, ờm… sách đen… mà chị thích đây…,” cô ngập ngừng nói.

Rồi cô lấy ra một cái túi không trong suốt đầy sách để đọc: Tiểu thuyết 18+ của Think như mọi khi. Think bảo nếu không đọc mấy quyển này thì không thể làm việc được. Nina tự hỏi mấy người làm ở hiệu sách nghĩ gì về Nina Clive… Grand Magus… đi mua mấy quyển sách như vậy một cách quá thường xuyên—lại còn ở khu dành cho nam nữa.

Nina kìm nước mắt dâng lên mấy cuốn tiểu thuyết, nhưng có vẻ Think đang nghĩ đến một điều khác.

“Kệ mấy quyển sách đi—hôm nay chị muốn nghịch mấy đầu ti bé nhỏ xinh xắn của emmm. Với chị thế là ổn rồi. ♪”

“Hảaaaa?! X-xin đừng mà!! E… Em còn chẳng có—”

“Có ngực để nghịch ưuu? Biết rồi—hay là để chị liếmm chúng thì sao? ♥”

Cái gì cơ?!

“Thì, chị cảm thấy đó chínhhh là điều chị cần. Em có thể trả ơn chị sau cũng đượccc. ♪”

Think lấn át Nina như một kẻ biến thái khát tình. Tình huống này đúng nghĩa lột tả chân thực một vài khái niệm quấy rối. Nina tránh né dù biết rằng mình chẳng thể làm gì với chuyện xảy ra sắp tới.

“Được rồi… Chị sẽ cố gắng làm nó sướngg hơn cho em. ♥”

Think quay về phía bàn và búng ngón tay—phong ấn khắc trên tường bắt đầu hửng sáng. Theo đó không gian xung quanh họ cũng búng mở ra theo kiểu tương tự. Cử chỉ của Think, ánh sáng, mùi hương—mọi thứ về không gian và thời gian ở quanh họ đã biến đổi trong chớp mắt.

Một dung lượng tinh linh khổng lổ lấp đầy không trung, đặc đến mức lấn át ngũ chú nhân trẻ tuổi. Nina biết hai người vẫn còn ở trong tầng hầm nhà mình—trong phòng thí nghiệm dưới lòng đất của Think. Nghi thức hiện đang hửng sáng nhẹ trên tường đã biến đổi và mở rộng không gian này.

Cứ như thể họ đang ở một chiều không gian khác.

Căn phòng nơi Think thực hiên mọi nghiên cứu giờ còn rộng hơn cả tổng cục Akasha. Mà khác biệt về kích cỡ không phải là điều khiến không gian trông như ở thế giới khác.

Dưới chân họ là một sảnh đường khổng lồ hình vòm; bên trong có một bệ thờ bằng gai, được chống đỡ bởi tám mưới sáu cột gai. Tạc vào mái vòm là vô số phong ấn đập rộn ràng như mạch máu. Một cấu trúc đa lớp như thủy tinh đặt ở trung tâm bệ thờ trông như vật hiến tế.

Cấu trúc này tỏa ra một ánh sáng ma mị—một nụ hoa bách hợp khổng lồ.

Đây là những nghi thức phá tinh linh—một loại ma thuật mới mà công sáng tạo được gán cho Nina. Những nghi thức phức hợp đa tầng đa lớp tối thượng này vận hành dưới sự bảo hộ của nhà sáng lập Elf—Kainas, thần rừng. Bằng cách khai thác thinh không Kainas dùng để bảo vệ xứ sở Elf, những nghi thức mới này khiến cho tinh linh phân rã, qua đó tạo ra một nguồn sức mạnh vô song.

Nghi thức phá tinh linh sử dụng thinh không của Kainas như chất đốt; việc đặt tên chúng là Anse, tức sự bảo hộ, là ý tưởng mang ý mỉa mai của Think.

[Đến cả một vị thần chó đ* thì cũng là thần. Chị chỉ mừng là cuối cùngg vị thần của chúng ta cũng hữu ích.]

Think nói điều này với Nina bằng thần giao cách cảm. Nói ra một điều như vậy thành tiếng có thể sẽ bị giáng sự trừng phạt từ bề trên ngay và luôn.

…Thật vậy: Dự án Akasha là một đội các nhà khoa học nghiên cứu một trong bốn Anse.

Gai, vòm, và nụ hoa bách hợp: Đây là ba nghi thức phá tinh linh còn lại. Nhưng không một ai biết về chúng ngoài người phát minh ra chúng, Think—và Nina.

Nina sững sỡ mỗi lần trông thấy sáng tạo của Think, và lần nào cũng vậy, cô đều hỏi cùng một câu hỏi.

“Chị… tại sao chị lại giấu những thứ này khỏi Tổng cục Akasha?”

Nina—mà không… không một ai biết câu trả lời, ngoại trừ Think. Có gì đó làm Nina khó chịu trong lúc cô lắng nghe lời giải thích về những điều những nghi thức này có thể làm: Dịch chuyển quy mô lớn. Vô hiệu hóa ma thuật. Phân rã tinh linh.

Nina biết việc tạo ra và cuối cùng là sử dụng những nghi thức này trong chiến tranh khả năng cao sẽ khiến một chủng tộc khác hoàn toàn mất đi khả năng tự vệ.

“Niina… em đã chơi bài tú lơ khơ bao giờ chưa?”

Think nói tiếp ngay sau câu hỏi của mình như mọi khi vẫn làm:

“Em không để lộ lá bài tẩy của mình cho đến khoảnh khắc cuối cùngg: màn hé lộ.”

Think mỉm cười đứng trước những sáng tạo quý giá của mình. Đối với chị chúng chỉ là những lá bài Tây. Tương tự với căn phòng thí nghiệm khổng lồ và mọi trang thiết bị của nó: chỉ là công cụ, tất cả mọi cái.

Chị đang tăm tia nhìn cái bàn lớn—theo một cách hiểu, là một chiều không gian khác. Đây là thế giới của Think Nirvalen—một trò chơi. Trải dọc khắp bàn là vô số ô vuông ghi lên bản đồ… và hàng ngàn quân cờ.

Đây là thế giới của Think, Nina nghĩ rồi chỉnh lại ý nghĩ ấy chỉ sau một khắc. Think khẽ mỉm cười trong lúc đọc báo cáo của Nina, ánh mắt sắc lẻm.

“…Chỉ ngoại trừ cái bọn Dwarfff, cái chủng tộc ôi quá là dễ đoán… như mọi khii.”

Think sắp xếp lại từng quân cờ. Trông chị như một con người hoàn toàn khác trong lúc di chuyển các quân cờ để thể hiện cách Cuộc chiến—à không, trò chơi—đang diễn ra thế nào trên khắp thế giới. Nói cách khác. bản thân Think Nirvalen chính là thế giới.

“……Chị…… Tại sao chị không thể lúc nào cũng nghiêm túc như thế này…?”

Đây cùng là người mà chỉ mới hồi nãy còn đòi liếm ngực mình…

Tiếng thở dài than van u sầu của Nina bị bỏ ngoài tai.

“…Chà, giờ khi mà chúng ta đã có lõi… hee-hee… thì sắp sửa đến màn hé lộ cuối cùng rồi.”

Think khúc khích; In-Sein Nebia nằm trong lòng bàn tay. Ánh mắt Nina rủ xuống bàn cờ; cô thấy Elf đang ở trong tình thế nghiêm trọng như thế nào và nhăn mày đầy ngờ vực.

Cuối cùng họ cũng bắt giữ và điều khiển được một Phantasma, tuy không phải là không có thất bại nặng nề nào. Elf đã từng hợp tác với Fairy để cố điều khiển một Phantasma có tên gọi Xoáy Vân. Thất bại sau cuối dẫn đến kết quả là đối tượng thử nghiệm nổi khùng. Điều này buộc một chủng tộc thực thể ma thuật khác— Flügel—phải can thiệp vào và dọn dẹp mớ hỗn độn của họ. Elf đã nằm trong danh sách đen của Flügel kể từ đó.

Thất bại của họ cũng đã để lộ ranh giới không gian của Spratul—quê nhà của Fairy, dẫn đến một đợt tiến công từ tộc Demonia. Nhằm giúp đỡ đồng minh Fairy, Elf đã bị ép phải chiến đấu trên nhiều mặt trận cùng lốc. Tình hình vô cùng thảm khốc; Elf đã phải trả một cái giá đắt để bắt giữ Phantasma và hoàn thành Dự án Akasha.

Mà Nina vẫn chưa hiểu lắm sao họ lại làm được, nên bèn hỏi câu mà ai cũng thắc mắc:

“Chị… sao chị biết Phantasma sẽ xuất hiện?”

Nina—mà không… đến cả người phụ nữ từ Tổng cục Akasha còn không biết Phantasma sẽ có mặt.

“Hửm? Chị có biết đâu. Em biết chúng ta không thể dự đoán chuyển động của chúng mà, phảiii không?”

“…Hở? Ờ… em biết, nhưng mà… ờm… ý em muốn nói là—”

Phantasma là một thảm họa tự nhiên mơ hồ có tri giác. Dự đoán chuyển động của chúng gần như là bất khả thi. Điều này đặc biệt đúng đối với In-Sein Nebia. Vậy nên Nina mới hỏi, và vậy nên Think mới tiếp tục trả lời.

“Thì, chị để đám chuột chũi mang nó tớiii thôi. ♥”

…………

… …Được rồi, bình tĩnh nào, Nina Clive.

Giờ Nina đã biết mình không nhất thiết phải bực lên với mọi điều nhỏ nhặt Think nói. Cô hít một hơi sâu: Hãy dành một khắc để bình tĩnh lại và nghĩ thông chuyện này nào…

“D-D-Dwarf mang thứ đó tới á?! N-n-nhưng làm kiểu gìii?!”

Như mọi khi, Think biến vòng xoáy dữ dội của Nina thành sự hoang mang.

“Chị không biết. ♥ Chị sẽ tìm hiểu để bắt con sauuu sẽ dễ hơn. ♪”

Không… không, không, không… Đó không phải cách những thứ này hoạt động.

Nina cứ tưởng Think vốn biết Phantasma sẽ xuất hiện, nhưng không phải thế: Chiến lược của chị ấy đánh cược vào khả năng Dwarf sẽ mang nó tới cho họ.

Nhưng chị ấy không thực sự biết cái đám đó sẽ làm thế bằng cách nào ư?!

Như vậy chị ấy đã lên cả kế hoạch xoay quanh việc Dwarf mang Phantasma tới—mà còn chẳng biết nó có khả thi hay không—rồi thản nhiên thay đổi toàn bộ kế hoạch ư?!

“Thì, nói thiệt, nó đơn giản màaa… Thử nhìn mặt trận phía bắccc mà xem.”

Think đặt tay lên bàn, và những quân cờ bắt đầu tự di chuyển như kiểu tua lại trong chớp nhoáng. Những quân cờ tượng trưng cho đám Dwarf Nina đối đầu đang di chuyển hai ô một nhịp. Tuy đến từ phía đông, chúng lại di chuyển vòng qua phía bắc để tiến hành tấn công. Think nghiêng đầu nói tiếp:

“Tại saoo chúng lại mang ít tài tới Helruin như vậy?”

“Hửm… Tại sao nhỉ…”

“Nếu như hắn mà lại ngu đến mức nghĩ hạm đội cao tốc này đủ sức xuyên phá lãnh thổ canh phòng nghiêm ngặt nhấttt của chúng ta… thì, trò chơi này đã kết thúc từ lâu rồi. ♪”

Một đợt tiến công thẳng từ lực lượng Dwarven chắc chắn sẽ là chiến thắng về cho phe Elf. Đến cả Nina còn biết điều đó—vậy hắn ta đang toan tính điều gì?!

“Hắn có gì đó giấu trong tay áo—và chị đã tìm ra nó là gìii. ♥”

Giả như Dwarf đã không tấn công trực diện và thay vào đó dùng In-Sein Nebia ở chỗ khác… Khoan đã—?!

“Thế quá là không tưởng!! Làm thế quái nào chị biết hắn ta có Phantasma—?!”

“Thì, tất nhiên chị biết chứ. Xét cho cùnggg, hắn ta cần phải mang nó theo mà.”

Tất cả đã mạo hiểm tính mạng chỉ vì cái bước nhảy lập luận khổng lồ đó, Nina muốn la hét, nhưng Think ngắt lời cô, quay lại về phía bàn, và chỉ vào một quân cờ lớn.

“Tại sao chúng lại phải tới tậnnn biển phía bắc để tấn công Helruin?”

Quả thật, chẳng có lí gì mà Dwarf, vốn ở phía đông, lại vượt biển và đi lên tận phía bắc. Nếu như đã tiến công từ phía đông, chúng đã có thể cùng mang theo quân đường bộ để tạo thành lực lượng còn lớn hơn nữa. Nina thậm chí còn chẳng hiểu tại sao ngay từ đầu chúng lại chọn Helruin.

Những chiến hạm đang di chuyển nhanh… Chúng định mai phục chúng ta sao?

Nina lắc đầu; không thể như thế được. Dwarf không phải cái bọn thích núp lùm trong bóng tối. Vậy tại sao chúng lại tiếp cận từ phía biển…?

Think mỉm cười trong lúc nhìn Nina không thể đưa một lí do phù hợp. Rồi chị giải thích:

“Cuộc tấn công của chúng vào Helruin chẳng có tí gì gọi là lí lẽ hay ăn khớp cả.”

“……Sao cơ?”

“Nhưng chọn đi tuyến đường phía bắc—đó là chiến lược giành chiến thắng của chúng.”

Chẳng quan trọng Dwarf tấn công vào đâu. Nói cách khác…!

“Chúng nghĩ chúng có thể thắng mọi trậnn chiến—miễn là nếu chúng đến từ biển phía bắc.”

Chúng có một cách để đánh bại Elf ngay trong thành phố vững chãi nhất. Chúng có thể tấn công từ phía biển để không cho Elf nhìn thấy con át chủ bài của chúng: màn sương chết chóc.

“Đám chuột chũi đó có cách dự đoán chuyển động của Phantasma… nhưng không phải cách điều khiểnnn nó. ♪ Vậy là chúng đã chọc tức nó—”

—và dùng tài sản quý giá nhất của chúng—những chiến hạm cao tốc—để khiêu khích Phantasma!!

“Rồi chúng rút lui nhanh hết sức có thể về thành phố Elven gần nhất. ♥”

“…………”

Nina lắng nghe Think giải thích kế hoạch như thể chị ấy tự nghĩ ra nó. Mà chị có ý đúng… Thông thường, chỉ mỗi việc trông thấy In-Sein Nebia thôi cũng đã đủ để khiến lực lượng Elven rơi vào hỗn loạn. Có khi họ sẽ còn chẳng thể thoát khỏi Phantasma. Chuỗi mệnh lệnh sẽ sụp đổ trong hoang mang tột độ. Khả năng cao sẽ chẳng còn người sống sót. Đám Dwarf rồi sẽ xuyên qua hàng phòng thủ của họ và tàn phá một Helruin bất lực.

Sẽ là như thế, nếu như những lá bài của chúng đã không bị Elf nhìn thấu, đứng vững như kiềng ba chân và không để lọt qua dù chỉ một con tàu. Còn lại chỉ là lịch sử.

Think bắt đầu nghịch quân cờ trong tay.

“Chị sẽ tìm ra cáchhh chúng dự đoán sự xuất hiện của Phantasma—và dùng nó cho quân đội của chúng ta. ♪”

Think cười khẩy. Nina cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra và bắt đầu run rẩy.

Không thể dự đoán nơi Phantasma sẽ xuất hiện ư? Cứ tìm một kẻ có thể là được!

Elf đã thắng nhiều hơn cả trận chiến, hay thậm chí cả việc bắt giữ một Phantasma—họ đã thu về một chiến lược có thể sử dụng trong tương lai bằng cách đánh cắp phương pháp dự đoán chuyển động Phantasma của Dwarf. Nina rùng mình trước ý nghĩ ấy, rồi nhớ lại một điều Think đã nói với mình lúc trước.

“Thực sự thì, đơn giản thôi… Chúng ta chỉ cần giết sạch mọi thứ trên hànnh tiinh này. ♥”

Think đã vô cùng hân hoan khẳng định rằng kẻ nào còn đứng vững khi thế giới này bị hủy diệt sẽ thắng trò chơi này.

Chị ấy muốn dùng đến giọt sức mạnh cuối cùng của mình để hủy diệt tất cả mọi người và vượt qua cả những vị thần.

Song, lúc này, chị gọi tên của nó: nghi thức cho phép chị ấy thực hiện tất cả điều này.

“…Áka Si Anse—tất cả còn lại chỉ là thửửử dùng xem thế nào thôi… ♪”

Đây chính là mục tiêu của Dự án Akasha: nghi thức phá tinh linh cuối cùng.

__Thức Phòng Hộ Xóa Bỏ Về Không—Áka Si Anse…

Một nghi thức 186 lớp vận hành dưới sự bảo hộ của Old Deus Kainas.

Phantasma sở hữu hành lang tinh linh riêng trong lõi của chúng. Bằng cách ép buộc viết lại ma thuật giữ chắc lõi—phá hủy nó—một lượng tinh linh khổng lồ sẽ được giải phóng. Nghi thức phá tinh linh này khởi động một chuỗi phản ứng nhằm phân tách từng tinh linh một.

Như vậy đủ sức hạ gục cả một đoàn quân—miễn là tất cả đều tụ lại chung một chỗ—bằng một phép duy nhất. Cũng sẽ chẳng có gì còn sót lại. Kẻ địch có thể là Flügel hoặc một Phantasma khác; chẳng khác gì nhau cả. Tất cả mọi thứ bị nuốt chửng trên đường đi của nghi thức phá tinh linh này không những sẽ trở thành nạn nhân của chuỗi phản ứng, mà còn tiếp thêm năng lượng cho nó. Trên lí thuyết Áka Si Anse có đủ sức mạnh để hủy diệt một Old Deus. Có đủ những nghi thức này, Think có thể hủy diệt cả hành tinh.

“Một khi tìm ra cách lần ra Phantasma, chúng ta có thể bắt đầu tạo ra thêm nghi thức phá tinh linh. Rồiii—thế là chiếu hết.”

Think mỉm cười. Cuối cùng chị cũng thấy được sự hủy diệt thế giới ở phía đường chân trời. Nụ cười không lay chuyển vượt ngoài thông hiểu của chị mang một vẻ đẹp hút hồn. Nina cau mày tự nhủ.

A, suýt thì quên mất. Đây mới thật sự là Think Nirvalen.

Chị chính là người chơi Nina đã đem lòng yêu dù rằng hai người họ ở những tầng mây hoàn toàn khác biệt. Nina Clive biết mình sẽ không bao giờ ở cùng đẳng cấp với Think Nirvalen; đơn giản là không có lá bài nào như thế cả.

Người duy nhất có khả năng vượt trội hơn Think chính là bản thân Think, đặc biệt là lúc chị ấy nghiêm túc.

Ngay cả lần đầu Nina và Think gặp, chị ấy đã luôn ở một tầng mây của riêng mình. Một thiên tài bẩm sinh. Chị ấy dồn tất cả mọi thứ vào một mục tiêu duy nhất, nhưng thế vẫn chưa đủ; chị ấy gạt phăng cả địa vị và danh giá… dù Nina phải tự hỏi rằng điều đó có thực sự cần thiết không.

Những nghi thức họ đang nhìn ngắm là điểm cực đại trong vòng đồ thị Think vứt bỏ cuộc sống riêng. Chị ấy sẽ tìm ra xem tộc Elf có thể thúc đẩy giới hạn đến mức nào. Từ góc nhìn của Think, không có thứ gì gọi là giới hạn. Nina biết bản thân Think là hiện thân của vô số khả năng, song cô kìm nén những cảm xúc này để hỏi câu cần được hỏi.

“N-nhưng Chị này… Chị có thực sự nghĩ Dwarf—ờ, hắn ta sẽ để chị làm thế không…?”

Đám chuột chũi—tộc Dwarf— trong mắt Nina và Think còn chẳng đáng để tâm. Hai người họ gọi kẻ thù chung duy nhất là hắn và hắn ta để bày tỏ sự tôn trọng hắn đáng được nhận. Hắn là kẻ duy nhất dám chơi lại Think trong trò cờ vua khổng lồ này. Linh hồn duy nhất khiến cho Think phải nghiêm túc—và là kẻ duy nhất chị không thể đè bẹp.

Lóni Drauvnir.

Nina chưa gặp hắn bao giờ, còn Think mới chỉ gặp một lần. Ấy vậy—họ biết giống như Think, hắn là một thủ lĩnh kiệt xuất. Hắn đang giật mọi sợi dây điều khiển chiến trận.

Dwarf không thể niệm phép nếu không có chất xúc tác. Lại thêm một lí do chúng là loài sinh vật thấp kém hơn. Tuy nhiên, Lóni, đã tìm ra cách dung hợp nghi thức lõi vào vũ khí để tạo ra thứ mang tên cánh tay tinh linh. Hệt như Think xây dựng phép chú và ma thuật mới, hắn chế tạo ra vũ khí mới. Một thiên tài giống như Think, kẻ duy nhất trên thế giới này từng khiến chị phải nếm mùi thất bại—một người chơi khác trong trò chơi chiến tranh.

Nina biết đây là chiến tranh giữa hai người họ.

Cô nghĩ chắc hẳn hắn phải cực kì thông minh, duy lí, và quan trọng nhất, là có sức hút. Think công nhận năng lực của hắn, đến mức chị biết không thể tự mình đánh bại hắn. Hắn khiến Think nhận ra mình và Nina phải sử dụng tất cả mọi thứ trong tầm tay để chống lại hắn. Nina tôn trọng hắn—thậm chí, ghen ghét hắn. Hơn hết thảy, cô cảm thấy buồn sâu sắc mỗi lần nghĩ về hắn.

…Thật nhục nhã khi hắn lại sinh ra trong lốt con chuột chũi hôi hám, kinh tởm. Hắn đã làm gì để đáng phải chịu sự trừng phạt bất thường và tàn độc đến thế?!

Nina thơ thẩn nghĩ về sự bất công của thế giới này. Think mỉm cười.

“Không cần phải nóiii, hắn không thành vấn đề. Câu hỏi cuối cùng dành cho em đây.”

Chị đưa bàn cờ về lại sự sắp đặt ban đầu và hí hửng nhìn hạm đội Dwarf Nina đã chiến đấu gần đây.

“…Tại saooo tất cả hỏa lực của chúng lại ở chỗ này?”

“Hở? Chẳng phải là để… mai phục chúng ta cùng với Phantasma sao?”

“Chính xác. ♪ Và chúng ta đã bắt được Phantasma của chúng…”

Think cười khẩy. Không phải với Nina, và về phía bàn cờ—không—về phía Lóni Drauvnir. Cứ như thể Think có thể trông thấy hắn ở phía bên kia bàn cờ. Chị ngân nga hỏi câu tiếp theo.

“Giờ khi quân đội chủ lực của chúng biết ta sở hữu Phantasma… em nghĩĩĩ chúng sẽ làm gì? ♪”

“______!!!!”

Phantasma bị lùa vào lãnh thổ của họ bằng một hạm đội tàu cao tốc nhỏ. Hợp lí thôi; đó là một cách để Dwarf nắm kiểm soát, thậm chí có khả năng phá hủy Helruin. Nếu chúng biết là sẽ thành công—vậy thì tại sao? Tại sao chúng không làm tới cùng___?!

“Giương đông kích tây?! Như vậy mục tiêu thực sự của chúng là—ôi không…”

“Ôi có chứ. ♥ Tự suy luận ra giỏi lắm, Niina. Em nói đúng. Mục tiêu thực sự của chúng là—”

Nina tái mét khi suy luận ra điều thực sự đang xảy ra. Think mỉm cười và cầm quân vua đen—quân tượng trưng cho Lóni—và đặt nó xuống bàn cờ.

Không thể dự đoán nơi Phantasma sẽ xuất hiện ư? Cứ tìm một kẻ có thể là được!

Hắn và Think kẻ tám lạng người nửa cân. Nếu là vậy:

Không thể điều khiển Phantasma ư? Cứ tìm một kẻ có thể là được!

Hắn định tìm ra cách Elf bắt giữ một con và điều họ định làm với nó, ở một nơi đáng phải tấn công:

“—ngay tại đâyyy: thủ đô này. ♥”

“Gì cơ___?! Khoan đã! Chẳng phải có rất nhiều thứ chị nên làm hơn là khỏa thân ngủ vạ vật trong nhà và quấy rối em bằng xúc tu sao?!” Nina điên cuồng gào thét.

Cô nghiến răng khi mà giờ đã hiểu ra tất cả mọi thứ.

Đợt tiến công Dwarven vào Helruin đơn thuần chỉ là phép thử giấy quỳ tím___!

Nếu Elf không có cách điều khiển In-Sein Nebia, Dwarf sẽ vây hãm mặt trận Helruin.

Và nếu Elf có thể điều khiển nó?

Thì Dwarf sẽ đánh cắp phương pháp của họ từ thủ đô! Đó là một cái bẫy—một cái bẫy nước đôi!!!!

“T-tại thủ đô lúc này chỉ có một tiểu đoàn duy nhất!! Cho em biết em cần phải bảo họ làm gì!!”

Một tiểu đoàn được tạo thành bởi sáu trăm lính Elf tinh nhuệ—có tất cả năm tiểu đoàn Elven tổng cộng là ba ngàn lính.

Chiến hạm éva-le-siela và vá-lu-plum không thể địch lại đám quân Dwarven—!! Think có vẻ như đang tận hưởng sự bức bối của Nina trước tất cả những điều này.

“Chúng ta ăn đứttt chúng là đằng khác.” Think đang mỉm cười ngoác tận mang tai. “Chị có một món quà siêu too khổng lồ cho mấy con chuột chũi bẩn thỉu đó đây. Một tài sản quân sự mới toanh nhé. ♥”

___,

___A___!

“Chị định dùng Áka Si Anse ư?! Nhưng chúng ta còn chưa luyện xong phép chú mà!!”

Nay có trong tay lõi Phantasma, Áka Si Anse về cơ bản là sẵn sàng để sử dụng. Thứ duy nhất còn lại là một phép luyện họ sẽ dùng để bảo vệ thành phố khỏi phản ứng, nhưng vẫn còn đang trong giai đoạn thử nghiệm ở Tổng cục Dự Án Akasha—ồ…

Ồooo. Ha-ha… A-ha-ha. Không, không. Không, không, không. Không thể nào. Không có đâu. Phải không? Kiểu, chị ấy định hủy diệt thế giới các thứ thật. Nhưng đừng bảo chị ấy thực sự sẽ…?

Nina cầu cho cách hiểu của mình về điều Think định làm chỉ là một sự hiểu nhầm.

* * *

“Chúng ta có quả bom hoàn hảoo ngay tại thủ đô đây còn gì. ♥”

Think vừa mỉm cười ma quái vừa chỉ xuống mặt đất dưới chân. Lời cầu nguyện của Nina là vô nghĩa. Nhìn Think không thể nào phấn khởi hơn.

Cầu nguyện cũng chẳng để làm gì nếu chị ấy định phá hủy cả hành tinh lẫn tất cả mọi vị thần…

“Ừa… nó hoàn hảo được chưa—hoàn hảo đến mức giết cả chị lẫn em luôn chứ gì?!

Nina nức nở chỉ ra chi tiết nhỏ này và vừa vặn bấu víu lấy một chút gọi là lí trí còn sót lại. Có rất nhiều thứ được đặt lên bàn cân hơn là chỉ tính mạng của họ. Think định cho nổ Áka Si Anse ngay từ dưới Melryln sao?

Hai trăm ngàn Elf, Thượng nghị viện, thánh địa… đùa, đến cả cánh rừng cũng sẽ bị tàn phá. Chắc rồi, Áka Si Anse sẽ nhanh chóng xử gọn cả hạm đội Dwarf—nhưng chị đang bỏ quên một chi tiết nhỏ.

“Nếu chẳng còn lại Elf nào thì giết Dwarf còn có ý nghĩa gì không?!” Nina la ó trong hoảng loạn.

Think bĩu môi. “Mmm? Niina? Việc thủ đô mất hết hàng phòng ngự là lỗi của aiii?”

“…Thí nghiệm Phantasma thất bại là—khoan, là lỗi của em hả?! Nhưng đó là mệnh lệnh của chị mà!!”

Haizz… Và việc Dwarf sắp sửa tấn công thủ đô là lỗi của aiii?”

“Chị đang cố đổ lỗi cho em về việc bắt Phantasma đấy phải không?! Tuy rằng đấy cũng là kế hoạch của chị luôn?!”

“Rồi… thế chính ra ngay từ đầu aiii là người làm cho Áka Si Anse hoạt động?”

“Là do… Dwarf… mang Phantasma tới…_____

Bởi vì đó… là kế hoạch của chị! Nina muốn hét lên, nhưng cô thấy nụ cười của Think nở ra ngày càng rộng hơn theo từng câu mình cãi lại, nên bèn ngậm miệng.

Đây tất cả đều là lỗi của chị cô—nhưng khoan.

Cảm giác kì lạ gờn gợn trong tâm trí Nina trở thành tâm điểm. Một cơn ớn lạnh như băng chạy dọc sống lưng cô.

___Tại sao? Tại sao Dwarf lại phải mang theo Phantasma, chứ không phải thứ khác?

___Tại sao? Tại sao chúng lại điều quân sẵn đến thủ đô sau khi chúng ta bắt được nó?

___Tại sao? Tại sao Think Nirvalen lại ẩn giấu ba nghi thức phá tinh linh?!

Không… đời nào. Éo thể nào!!

Chỉ có một lời biện hộ duy nhất cho việc kích nổ Áka Si Anse ngay bên dưới thủ đô.

Nina cạn lời. Think xác nhận mối hoài nghi của cô bằng cách xòe cả hai bàn tay ra. Nói cách khác:

“Đến màn hé lộ của chúng ta rồi. Đến lúc chúng ta ngửa bài raaa rồi.”

Tất cả mọi thứ chị bỏ ra suốt mười năm qua—không, hàng thập kỉ qua—để làm. Mọi chiến thuật và chiến lược quân sự được áp dụng kể từ giờ trở đi.

Tất cả mọi thứ đều nằm trong bàn tay gầy guộc của chị.

Nina đứng đó, sốc và sững sờ. Think chỉ cười cười nói tiếp.

“Niina? Trên lí thuyết… thiệt hại tốiii đa Áka Si Anse có thể gây ra với phép luyện thử nghiệm hiện tại là bao nhiêu?”

Dưới hai mươi phần trăm. Thế là đủ để phá hủy trung tâm thủ đômà không, nó sẽ chỉ phá hủy mỗi trung tâm thủ đô thôi! Nó không đủ để đánh bại tất cả Dwa—

“Niina? Dwarf sẽ thực hiện công kích vào thành phố thế nào… khi chúng định tìm hiểu thêm về Phantasmaaa?”

Đơn giản thôi. Khả năng 90 phần trăm—không, 100 phần trăm là chúng sẽ bao vây thủ đô.

Mục tiêu của Dwarf là tìm ra cách sử dụng Phantasma. Hàng phòng thủ của thủ đô Elven ít ỏi một cách thất thường—ấy là một cái bẫy không thể rõ ràng hơn. Tình huống xấu nhất, Dwarf thành ra sẽ phải đánh với Phantasma. Bao vây thành phố là lựa chọn duy nhất của chúng.

“Niina? Nếu là vậy, thì sử dụnggg cái nào trong ba nghi thức phá tinh linh sẽ là tốt nhất?” Think vừa hỏi vừa nhìn ba cấu trúc dưới chân hai người.

Chị… Chị đã lên kế hoạch cho tất cả kể từ khi nào vậy…?

Nina thậm chí còn chẳng cần phải hỏi. Cô biết tại sao Tổng Cục Dự Án Akasha lại được đặt trên đây. Sức mạnh của phép luyện thử, hiệu lực của nó, việc thủ đô mất hàng phòng ngự—không cần thiết phải hỏi một câu ngu như vậy khi mà câu trả lời đã chình ình ra ngay trước mặt.

Think vốn đã lên kế hoạch cho điều này ngay từ đầu. Có lẽ thậm chí kể từ ngày chị nhờ Nina giúp đỡ—!

“Trong tay áo chị có năm lá bài. Cứ nghĩ về chúng như kiểu những lá bài tẩy, những con át chủ bài của chị để đánh bại hắn và cảảả hạm đội Dwarf đi.”

Think mỉm cười ngoác tận mang tai. Chị quay quay trên ghế và đối mặt Nina.

“Em nghĩ hắn có thấy trước được bất kì điều gì không… Niina?” chị chân thành hỏi, giờ gần như mũi chạm mũi với Nina trong lúc nhìn thẳng vào mắt cô.

“Chúng chẳng thể làm gì cả… Dù có biết có gì đó sắp xảy đến, chúng cũng sẽ chẳng thể tự vệ trước vũ khí mạnh đến mức này đâu!” Nina đáp, rồi bắt đầu run một cách mất kiểm soát. Nụ cười của Think chưa một lần dao động.

Tình huống tốt nhất, họ sẽ chỉ dừng ở mức phá hủy một nửa thành phố. Mà đây là cơ hội duy nhất của họ để đánh bại hắn. Sẽ không có lần thứ hai. Hắn là kẻ địch duy nhất đáng phải bị đánh bại—kẻ duy nhất Think biết mình không thể giết một mình.

Cuộc Đại Chiến là sản phẩm của việc hai người chơi này—Think và Lóni—xoay chuyển những bánh răng của cả thế giới.

Nina mỉm cười trong lúc thầm thách gã đàn ông dự đoán năm lá bài tẩy của họ. Cho dù hắn có nhìn thấu được một hay hai lá, Nina biết Think vẫn sẽ đi trước hắn một bước.

Hửm? Nina chỉ thấy mỗi bốn nghi thức phá tinh linh ở đây: ba, cộng với Áka Si Anse…

“…? Ủa ý chị năm là s—? GYAAAAAAH?!?!”

“Mọi thứ sắp sửa dữ dội rồi đây! Chị nên liếm đầu ti nhỏ của em trong lúc còn có thểểể!!”

Nina cố hỏi về lá bài thứ năm, nhưng đã bị Think đánh chén trước khi kịp làm vậy.

“Măm… ♥ Em có bộ ngực phẳẳẳng nhất chị từng thấy—xụp—nhưng thế lại ngon. ♪”

Áo bị lột mất, Nina bất lực không tài nào chống trả những cú liếm tàn nhẫn của bát chú nhân. Think măm măm bộ ngực khiêm tốn của Nina. Những gì Nina có thể làm để chống lại những cú đá lưỡi tê tái đó là chấp nhận nó sẽ xảy ra và nghĩ về một điều khác.

Cuộc Đại Chiến—thứ đã hoành hành suốt từ vĩnh hằng—sẽ sắp sửa đến hồi kết. Think Nirvalen thực sự sẽ làm được điều đó. Chị đã tìm ra cách để phá hủy cả hành tình. Chị đã nắm cả thế giới và những vị thần của nó trong từng ngón tay—nhưng chị không phải người duy nhất ở vào vị trí ấy.

Lóni Drauvnir cũng ở tầng mây tương tự. Chẳng quan trọng ai trong số họ sẽ là người kết thúc trò chơi… Sự hủy diệt thế giới đang nằm ngay trước mắt.

Trong lúc Nina nghĩ thêm về điều này, cô gặp phải một mối lo âu phảng phất.

Lỡ như… không chỉ có mỗi Think và Lóni?

Lỡ như… có kẻ nào đó trên cơ họ: một người chơi thứ ba chơi đùa với cả thế giới hệt như cách họ làm?

…Dẫu thế nào, cuộc Đại Chiến sắp sửa đến hồi kết. Ấy là điều không tránh khỏi… Không một ai có thể ngăn chặn điều sắp xảy tới……

Vài ngày trôi qua.

Tro đen tích tụ trên sa mạc như một làn tuyết lấp lánh, nơi có thể nhìn thấy một bóng hình mặc áo khoác và đeo mặt nạ. Người ấy đang ngước nhìn làn tro—thứ ánh lên màu da trời rải xuống từ bầu trời đỏ máu—và chờ đợi. Chẳng ai gọi người ấy tới đây, cũng như có bất kì ai đang mong đợi người ấy. Người ấy, xét cho cùng, đang sắp sửa bị mai phục.

Lẽ ra hai người vốn sẽ chẳng bao giờ gặp nhau. Họ không thể đọc được suy nghĩ của đối phương. Ấy vậy mà—cô vẫn biết hắn sẽ đến.

Bầu trời, thậm chí cả địa hình cũng giống cái ngày lúc xưa ấy đến lạ—cái ngày hắn bảo cô “Hẹn ngày chơi lại lần nữa. Chính tay ta sẽ giết ngươi.”

Hắn sẽ ở đây. Phải là như vậy. Bằng không, Cuộc Chiến—trò chơi này—sẽ chẳng bao giờ thực sự kết thúc.

Sau một hồi lâu chờ đợi, một bóng hình khác chậm rãi lại gần về phía cô. Vóc dáng to lớn của kẻ ấy cũng được phủ trong áo choàng và mặt nạ.

Chính là đây. Cuối cùng hai người cũng hội ngộ. Cả hai đều đã ước ao cuộc chạm trán này kể từ lần trước.

Không bên nào bỏ mặt nạ mặc cho thời khắc tái ngộ, một điều huyền diệu cũng như không thể tránh khỏi. Không bên nào cần phải thấy mặt để biết nhau là ai, nhưng cả hai đều biết chính xác kẻ còn lại mang theo thứ gì.

Think Nirvalen vốn là người đang chờ đợi.

Cô đã viết lại quy luật ma pháp tận hai lần, biết nó thành một thứ giống như nghệ thuật. Điều ấy khiến cô trở nên vô song theo nghĩa đen. Cô là bát chú nhân mở ra kỉ nguyên mới và là một pháp sư ở cái tầm thế giới sẽ không bao giờ thấy một người thứ hai. Phía sau cô là cánh rừng trải rộng bao bọc Melryln thủ đô Elven—lãnh thổ của thần rừng, Kainas.

Còn Lóni Drauvnir là kẻ tiến lại gần cô.

Người đàn ông cách mạng hóa ngành kỹ thuật bằng việc sử dụng chất xúc tác và nghi thức phong ấn. Hắn là một người sử dụng cánh tay tinh linh kiệt xuất và là một thợ chế tạo chất xúc tác ở cái tầm thế giới sẽ không bao giờ thấy một người thứ hai. Trên lưng, hắn mang một thanh kiếm sắt khổng lồ cao gấp đôi mình—chất xúc tác cho nghi thức phong ấn, một trong những cánh tay tinh linh của hắn. Xa hơn đằng sau hắn, bầu trời bị che phủ bởi cảnh tượng oai hùng của hàng trăm chiến hạm đồ sộ.

“……………………”

Hai người họ giữ khoảng cách, cố đo lường sức mạnh của đối phương. Hai thiên tài có một không hai lặng lẽ chuẩn bị vũ khí của mình. Họ chẳng có gì để nói trong cuộc tương phùng định mệnh này. Tất cả mọi thứ cần phải nói đều đã được nói vào ngày hắn thề sẽ giết cô bằng chính tay mình—rằng họ sẽ đánh bại lẫn nhau. Điều đó là chắc chắn.

Đây là một trò chơi. Càng có nhiều người chơi thao túng thế giới, thì nó càng thú vị. Nhưng chỉ có duy nhất một thế giới để chiếm lấy, một phần thưởng—và luôn luôn có kẻ thắng và người thua.

_____,

Hạm đội thép cuối cùng băng về phía trước, về phía thủ đô Elven, nhưng họ chẳng bận tâm. Có thể nghe tiếng súng khai hỏa đằng xa—ấy là tín hiệu bắt đầu cuộc chiến.

Trò chơi chiến tranh thực tiễn của họ sắp sửa quyết định vận mệnh của cả thế giới.

Trong lúc đó, xa về phía bắc so với nơi hai người khổng lồ đụng độ—

“Đội Sáu—thiết lập đội hình phòng thủ số hai.”

—Nina Clive thì thầm ra mệnh lệnh. Môt tiếng nổ inh tai vang lên khi bức tường ánh sáng leo lên đến bầu trời và bao phủ cả thành phố.

Đồng thời, một làn sóng thần chiến hạm sắt lại gần từng chút một cánh rừng phủ quanh thủ đô Elf. Bầu trời đầy tro, đẫm máu trở thành sắc xanh như thép khi hạm đội Dwarf xâm lấn vào Melryln.

“……Đội Bảy—thiết lập đội hình phòng thủ số sáu.”

Trung đoàn Elven được tạo thành từ ba ngàn binh lính tinh nhuệ nhất, chia ra thành các đội nhỏ gồm hai trăm người. Họ luân phiên nhau niệm phép phòng thủ quy mô lớn nhằm bảo vệ thủ đô khỏi những đợt đánh bom dội xuống. Một rào chắn vô hình trên đầu thủ đô và cánh rừng bao quanh chặn đứng hỏa lực địch—không một phát đạn nào xuyên qua được uy lực của nó. Tất cả những gì có thể trông thấy là ánh sáng lóa mắt của lá chắn, và tất cả những gì có thể nghe thấy là tiếng nổ từ địch tấn công.

“Grand Magus! Chúng ta đang dùng quá nhiều ma thuật—!!”

“Chúng ta cần phải phá công kích của chúng, hoặc đánh trả lại—bằng không, chúng sẽ xuyên thủng hàng phòng ngự của ta mất! Xin hãy ra lệnh đi ạ!!”

Mỗi sĩ quan chỉ huy dưới quyền Nina đều bất an và hoàn toàn nao núng. Báo cáo tình trạng của họ nghe như những lời khẩn nài. Cuộc oanh tạc không giống bất kì thứ gì họ từng thấy. Chỉ có một điều duy nhất liên kết đoàn quân Elf lại với nhau—

“……Đội Tám—thiết lập đội hình phòng thủ số một”

—và đó là Nina. Cô tiếp tục bình thản khẽ ra lệnh với sự tập trung cao độ.

Cô không kêu gọi phá công kích của Dwarf hay đánh trả lại.

Tất cả mọi người đều biết tại sao: Địch quá đông. Cho dù Elf có chặn được sự bắn phá của chúng, thì mỗi tiểu đội hai trăm Elf cũng chỉ được đến vậy. Họ cần phải luân phiên giữa các đội để không ngừng dựng lên lá chắn, và ngay cả thế vẫn còn chẳng vững vàng lắm. Phản công thì khỏi phải bàn. Cử đi một hai tiểu đoàn để đánh lại cả hạm đội thì chẳng khác nào đem muối bỏ bể.

Chưa kể, nguyên một đám lúc nhúc chiến hạm kim loại bên phe địch đều thuộc hàng tối tân. Mỗi phát đạn bắn ra đều để lại vệt khói vô hình và hai tiếng nổ lớn. Nó xuyên thủng bức tường thứ nhất của họ, để rồi bị bức thứ hai chặn lại. Elf không thể lơi là phòng thủ dù chỉ một khắc.

Tinh linh khuếch đại của chiến hạm được cô đặc thành năng lượng mịn đến mức mắt thường không thể thấy. Đây là số chiến hạm nhiều nhất lực lượng Elven từng phải đối đầu, đã thế lại còn là mẫu mới… Đây rất có khả năng là toàn thể đoàn quân Dwarf—

“Grand Magus! Hạm đội địch đang vào vị trí bọc sườn thành phố___chúng ta đang bị bao vây!!”

Những chiến hạm dấn về phía trước trong lúc không ngừng bắn phá, cuối cùng phá qua hàng phòng ngự và bao vây Melryln. Có một Elf vẫn giữ được bình tĩnh giữa cuộc công kích đầy hỗn loạn.

“Đúng rồi… Ta cần chúng phải bao vây ta.”

Nina nở nụ cười tươi trên gương mặt; cô biết tất cả mọi thứ đều đã nằm trong đôi tay quyền năng của Think Nirvalen, người thao túng cả thế giới tùy ý muốn.

Và hệt như Think, Lóni chắc cũng có con át chủ bài riêng trong tay áo: có thể là những chiến hạm mới này, hoặc một thứ hoàn toàn khác.

“…Mấy con chuột chũi mà cũng ra gì phết đấy. Cơ mà—”

Song chúng có gì cũng chẳng quan trọng. Đồ chơi mới của chúng cuối cùng cũng chỉ đến vậy: đồ chơi. Tất cả mọi thứ trong kho vũ khí của Dwarf đều vận hành bằng tinh linh.

“—đống chiến hạm đó sẽ là quan tài của chúng.”

Vẫn nụ cười toe toét trên mặt Nina khi cô để lại phòng chiến sự cho các thuộc hạ.

Nina phớt lờ sự hỗn loạn và cường hóa thị giác bằng ma thuật để tìm kiếm vùng ngoại ô cánh rừng phía nam. Cô đang tìm kiếm Think.

Cuối cùng cô thấy chị đang chinh chiến nhưng không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả. Không phải chị ấy ở quá xa nên Nina không nhìn thấy—cho dù Think có đang làm gì, thì nó cũng vượt xa tầm hiểu biết của Nina.

Nina cạn lời một khắc rồi nhận ra phản ứng như thế này là hoàn toàn tự nhiên. Cô chưa từng thấy Think ra trận bao giờ—chứ đừng nói là dùng đến tất cả toàn bộ sức mạnh. Những tia sáng hủy diệt kia có lẽ là kết quả của luận án của Think về sự hội tụ của không thời gian trong hành lang tinh linh. Chị ấy có thể tăng tốc vượt qua cả chính thời gian—chắc là một thứ chị ấy nghĩ ra sau khi bị Lóni đánh bại—ấy vậy, chị vẫn không thể làm hắn rúng động.

Think không nghi ngờ gì đang vượt xa khỏi giới hạn của Elf—mà không, giới hạn của tất cả mọi sinh vật sống. Nina nhắm nghiền mắt trong lúc Think trượt ra trượt vào khỏi dòng thời gian để tiếp cận Dwarf—

“Mà… Chị vẫn sẽ giành chiến thắng thôi. Cứ chống cự tùy thích, nhưng vui lòng chấp nhận cái chết sau cuối của mi nhé.”

—và gửi một khúc bi ai ngắn gọn.

Nina Clive quan sát bóng hình những chiến hạm khổng lồ xâm lấn quanh không phận của thủ đô, rồi bay về nhà—cô cần phải chuẩn bị cho màn hé lộ sắp xảy đến.

Có vẻ là, Nina không biết rằng việc điều khiển thời gian là bất khả thi.

Chừng nào sinh vật sống còn tồn tại ở một điểm cố định trong dòng thời gian—mà không, cho dù có sở hữu tính phức hợp như tinh linh, thứ cho phép chúng mở rộng trên dòng thời gian—việc đi vào quá khứ sẽ sinh ra vô số thế giới ở thời hiện tại, còn khả năng vô định của thế giới tương lai không cho bất kì ai du hành thời gian về phía trước.

Vậy nên Think tập trung vào một điểm duy nhất của dòng thời gian và chỉ mở rộng điểm đó, một cách hữu hiệu khiến thời gian chuyển động nhanh hơn đối với bản thân cô.

Một đòn công kích đang tiến thẳng tới trong lúc cô gia tốc trong thời gian. Không—một đòn công kích hai ngạnh. Lóni đã chém bằng kiếm và giải phóng một làn sóng nóng như thiêu đốt cắt qua khổng lồ cát quái dị bị Think làm biến đổi. Think bị kích động—cô đã chỉ vừa vặn né được đòn đánh bằng khả năng cường hóa nhận thức thời gian.

Kiếm của Lóni—cánh tay tinh linh do chính hắn chế tạo… A… Nó quả thật…

(Giống như một công trình nghệ thuậttt. Mình yêuuu vũ khí của hắn vô cùng tận. )

Cô chưa bao giờ mơ mình lại có cảm xúc như vậy về bất kì thứ gì. Think tỏ lòng vô cùng kính trọng người đàn ông trong lúc làm chệch hướng đòn tấn công kế tiếp.

Không như thần thánh, Dwarf chắc chắn có tồn tại, nhưng họ chắc chắn là một thể sống thấp kém hơn. Họ có khả năng vật lí vô song để bù lại trí thông minh có phần thiếu sót, nhưng không đến mức như cái đám mất dạy Werebeast. Dwarf không thể dùng ma thuật nếu không có chất xúc tác; họ không thể đa niệm hay thậm chí tiếp cận đến trình độ ma thuật của Elf.

Điều này đụng chạm đến mỹ quan của Think. Cô ghét nhất là sự không hoàn thiện. Trong mắt cô, Dwarf về cơ bản còn thấp kém hơn cả nấm mốc. Bởi vậy thật mỉa mai biết bao khi những nghi thức Dwarf tạc vào cánh tay tinh linh của họ lại mang lại cho cô nguồn cảm hứng.

“___________________!!!”

Lóni vung thanh trường kiếm của mình xuống đất, chỉ để buông nó ra. Ngay khi trông thấy tay hắn trượt xuống cán kiếm, cô nhận ra mình sẽ không thể phản ứng kịp thời. Cô từ bỏ hai phép đang niệm và dùng cái thứ ba vốn đang để dự trữ.

Một khắc sau, Lóni tách trường kiếm thành hai thanh kiếm ngắn và chém vào chỗ cô mới ở. Cô quan sát từ phía sau lưng Lóni trong lúc không khí hắn chém qua tức khắc đóng băng và bắt đầu vụn vỡ. Phải chi cô đã chọn cách niệm cố các phép ban đầu của mình lâu hơn một mili-giây—phải chi cô đã không chọn bán dịch chuyển, thì cô đã bị tiêu diệt ngay trong khoảnh khắc đó. Một giọt mồ hôi lạnh nhỏ xuống lưng cô.

Việc khắc nghi thức vào chất xúc tác cho phép Dwarf thi triển chúng ngay lập tức. Điều này khiến họ có chút lợi thế hơn so với Elf, đám người cần phải soạn nghi thức trước.

Trong trường hợp đó, Think cần phải tìm ra xem phải làm gì sau khi kẻ địch có lợi thế.

Cô đã kích hoạt ba nghi thức: một cái để bán dịch chuyển ra sau lưng Lóni, và hai cái cô đã niệm ngay trước khi bán dịch chuyển—Mảnh Nguyên Liệu và Tia Nguyên Tố.

Cặp kiếm ngắn đôi của hắn, được khắc phép chú đóng băng và phân hủy, đúng ra đã không thể chống đỡ ma thuật của Think…

___Ha…ha-ha!”

…nhưng cùng tiếng cười sảng khoái, hắn đá thanh trường kiếm cắm dưới đất và nắm lấy con dao mới bay ra. Ngay khi Think trông thấy con dao, thì Lóni đã liệng hai thanh kiếm ngắn—nay đã hợp lại thành một—ra sau lưng mình, về phía Think.

Think không biết phải làm gì với những thanh có vẻ là kiếm ngắn này, nhưng cô né được con dao phóng tới và chuẩn bị phản công bằng nghi thức Phản Hồi vừa soạn.

Cô đã niệm hai phép trước mặt hắn, và một cái thứ ba, Phản Hồi, đằng sau hắn mới rồi. Phản Hồi sẽ khuếch đại hai phép đầu tiên. Tức bao gồm cả bất kì phép gì Lóni khắc vào dao của hắn nữa.

Hắn không thể tự vệ hay né đòn tấn công này. Think chắc chắn lần này đã tóm được hắn.

“______?!”

Nhưng thay vào đó cô lại nghe theo linh tính mách bảo và niệm Phản Hồi không phải sau lưng Lóni—mà sau lưng chính mình!!

Một giây sau, cô cảm nhận tác động của nguồn năng lượng khổng lồ chính tại điểm đó.

Lóni vốn đang đứng trước mặt cô từ từ tan biến trong lúc mắt cô cuối cùng cũng bắt kịp điều đang xảy ra: Lóni cô trông thấy nãy giờ là ảo giác do dư ảnh tạo ra. Trong lúc đó, sau lưng cô—

(Hắn vừa bán dịch chuyển đến chỗ hắn vung kiếm ư—?!)

—Lóni cầm lưỡi kiếm Think đã làm chệch hướng bằng một tay và vung dao bằng tay còn lại, nụ cười ma quỷ nở trên gương mặt. Hắn đang xoay người né ra khỏi phép phản hồi cô vừa niệm lên chính người mình.

Chẳng cần phải nói ai cũng biết cánh tay tinh linh chỉ có thể sử dụng nghi thức phong ấn vốn đã được khắc lên chúng từ trước.

Điều đó có nghĩa việc sử dụng nhiều chất xúc tác cùng lúc cũng cho phép người cầm niệm nhiều phép cùng một lúc. Nhưng điều này thậm chí còn chẳng gần đến mức tính là đa niệm. Sử dụng nhiều phép cùng lúc chẳng có nghĩa lí gì nếu các phép không bổ trợ lẫn nhau.

Nói là vậy… Think quan sát từng chuyển động tao nhã, mượt mà của Lóni nhờ phiên bản thời gian gia tốc của mình. Cô nhìn tay hắn và những thanh kiếm chúng cầm: thứ đáng lẽ ra phải là cặp kiếm ngắn khắc hai phép đóng băng và phân hủy.

Nay đã hợp lại thành môt lưỡi kiếm, chúng trở thành điểm neo để bán dịch chuyển. Rồi… tách.

Think nhìn chúng tách ra thành hàng trăm con dao. Đó là lúc cô nhận thấy thứ lẽ ra không thể ở cùng chỗ với hắn.

Thanh trường kiếm cắm dưới đất sau lưng cô—thực sự đã bán dịch chuyển cùng với Lóni.

“___!! Dịch Chuyển Mã Hóa: In Carrion___!!”

Think hét, kích hoạt nghi thức phong ấn khắc trên tay và trán mình. Cô tức thì biến đổi hai nghi thức vốn đang dùng để mở rộng điểm trên dòng thời gian, mở rộng tác dụng của chúng ra không gian xung quanh. Hai không gian va chạm và gây ra một vụ nổ không phát thành tiếng băm vằm bầu trời và tro đen trút xuống như mưa từ nó.

_____,

Cũng trong khoảnh khắc đó, Think thi triển một phép làm biến dạng không gian để tạo ra lá chắn tạm thời. Nó không đủ để hoàn toàn bảo vệ cô khỏi chấn động, và cô văng đi, trượt dài trên mặt đất như hòn đá lướt trên mặt nước.

Nay phủ đầy cát, tro, và bồ hóng, Think ngước nhìn trông đợi một đòn phản công… và thấy Lóni đang khuỵu gối. Có vẻ hắn cũng không thoát ra khỏi vụ nổ mà không bị xây xát gì.

Hắn đang nhìn đống cánh tay tinh linh của mình, phần lớn đã biến thành tro bụi, và bật cười. Think cũng bắt đầu cười luôn; cuối cùng cô cũng tiếp nhận mọi thứ vừa xảy ra trong sự tương tác ngắn ngủi vừa rồi của họ.

Liền đó, Lóni với tới hàng trăm lưỡi dao rải rác trong không trung. Bằng kĩ năng phi thường, hắn bắt đầu tung hứng những con dao, tái sắp xếp chúng thành thanh trường kiếm. Vô số nghi thức phong ấn khớp lại với nhau như những miếng ghép hình; ấy là một màn thể hiện đáng kinh ngạc ngang ngửa với đa niệm.

Chẳng mấy chốc, hắn đã tái tạo lại được hiệu ứng phép biến dạng không gian của Think gây ra lên quang cảnh xung quanh___

Đây là hình dáng thực sự của cánh tay tinh linh của hắn—một loại hình nghệ thuật vũ khí hóa.

Cảnh tượng này làm Think Nirvalen rúng động; đối thủ của cô là một tác phẩm nghệ thuật.

Cánh tay tinh linh nói riêng thì chẳng có gì nhiều nhặn, và sự thật này không thay đổi trong tay bất kì con chuột chũi dơ dáy nào khác.

Đến cả song niệm trong lúc gia tốc thời gian cũng không đủ để đưa cô đến trình độ của hắn.

Phản xạ, khả năng ra quyết định, và tốc độ và sự chính xác trong việc dự đoán điều sắp diễn ra của hắn___chúng vượt trội hơn khả năng của Dwarf. Người đàn ông này, kẻ thù của cô, là một dị nhân, một công trình nghệ thuật sống.

“Quả thực phi thường… Ngươi đúng là đối thủ hoàn hảo cho một thiên tàiii như ta. ♪”

“…? Gaaah-ha-ha!”

Think không khỏi kính trọng Lóni. Hắn cảm nhận được điều đó từ giọng cô, tuy không hiểu cô đang nói gì. Sự kính trọng tương đương dành cho Think được truyền tải trong tiếng cười của Lóni Drauvnir. Hắn bày tỏ lòng kính trọng đúng nơi đúng chỗ. Xét cho cùng, sự sáng tạo ra cánh tay tinh linh chỉ khả thi thông qua việc sao chép ma thuật được tiên phong bởi Elf—mà không… được tiên phong bởi Think. Chúng cũng tuân theo công thức thi triển một nghi thức cơ bản trước, rồi biến đổi nó tùy theo tình huống để thi triển nghi thức như ý muốn.

Lóni tiếp tục nhìn Think với vẻ kính trọng. Hắn nhắm mắt—và hạ thấp thế đứng, cánh tay tinh linh trong tay, như đang bảo cô rằng:

___Đòn tấn công kế tiếp sẽ là đòn cuối.

 

A… Cứ thế này, Think sẽ không thể chiến thắng. Điều này đã rõ ràng với Think Nirvalen ngay từ khi bắt đầu. Cô biết mình không thể đánh bại Lóni Drauvnir.

Ấy là—cô không thể đánh bại hắn một mình—!!

Think nhìn ra sau lưng Lóni về phía những chiến hạm thép đang xâm lăng vào thủ đô rừng. Hệt như cô lên kế hoạch kể từ ngày hắn đánh bại cô—không khắc nào trôi qua mà cô không nghĩ về nó, kể cả trong mơ.

Từng chi tiết một, từ chỗ hắn đứng cho đến vị trí các chiến hạm, đến cả màu trời và mùi gió, đều chính xác như cô tưởng tượng.

Think giang rộng tay và thông báo cho Lóni cùng nụ cười quỷ dị nhất:

“Ôi—đến mànnn hé lộ của chúng ta rồi. ♥”

Đã đến lúc cô lật ngửa lá bài tẩy thứ năm vốn đang ẩn giấu. Nụ cười cô trở nên ngày càng méo mó trong lúc triệu hồi lá bài thứ nhất. Cô bắn một phép xuống mặt đất dưới chân mình trong lúc triệu gọi nghi thức phá tinh linh thứ nhất.

Ấy là cái tên cô đã đặt cho những cột gai chính tay mình tạo ra:

“___Vá Iu Anse___!!!”

 

Có gì đó ngay lập tức nở dưới chân Lóni: một bông hoa bách hợp khổng lồ khúc xạ ánh sáng như thể nó làm bằng nước. Những cánh hoa bao lại quá nhanh đến mức hắn không kịp phản ứng.

Hắn đã bị giam giữ bởi án tử đẹp đẽ nhất trên thế giới này. Tất cả những gì hắn có thể làm lúc này là quan sát mọi thứ khai mở ra trước mắt___

Đội tàu chiến thép không quân từ từ tiến vào thủ đô Elf tạo thành vòng vây hãm nó. Vậy là đủ để khiến bất cứ ai phải rơi vào tuyệt vọng, nhưng Nina quan sát từ trên mái nhà cùng nụ cười e thẹn. Cô ngắm nhìn tương lai do Think thiết kế đơm hoa kết trái và hồi tưởng lại một câu hỏi ngớ ngẩn mình đã từng hỏi Think vài lần.

Ấy là về bốn lá bài tẩy của họ. Thì, năm, theo như lời Think.

Dẫu thế nào, bốn nghi thức phá tinh linh Nina vốn biết được định là sẽ được sử dụng vào ngày hôm nay, tại thời điểm này, trong hoàn cảnh hiện tại này—mà không, kệ mấy cái đó đi. Tất cả những điều này đều là một phần trong kế hoạch bậc thầy của Think ngay từ điểm xuất phát, điều chị đã vạch ra trước từng bước một.

___Tất cả đều dành cho Lóni Drauvnir.

___Với chỉ một mục đích duy nhất—không ngoại lệ—đó là giết hắn.

Think đã bẻ lái Cuộc Chiến về hướng này. Chị đã dành tất cả thời gian và năng lượng để thiết đặt tình huống này vì một mục đích duy nhất.

“Mình cứ hỏi tại sao chị ấy vẫn chưa dùng chúng… Sự ngu si của mình đúng là không có giới hạn mà,” Nina nói.

Một lá bài tẩy không phải là một lá bài tẩy trừ khi nó không thể nào bị lật tẩy. Và khi đối thủ ở ngang trình với bạn hoặc cao hơn, không có thứ gì gọi là lá bài tẩy cả.

___Trừ khi bạn bẫy chúng bằng lá bài tẩy bí mật của bạn…!!

Nina nhìn từ xa trong khi khoảnh khắc mong ngóng trông đợi cuối cùng cũng xảy đến. Cô thấy tín hiệu cho màn hé lộ của họ—để cô tiết lộ những lá bài tẩy mà mình đã có trong tay từ rất lâu rồi. Ngay khi Think lật ra lá bài đầu tiên—

Được rồi, để xem ai sẽ là người kết thúc Cuộc Chiến nàyai sẽ là người vượt lên trước và chiến thắng trò chơi. Để xem ngươi có nhìn thấu được bốn lá bài của bọn ta không.

Ta không thể chờ đến lúc được thấy vẻ mặt của ngươi… Lóni Drauvnir ạ—!!

—Nina thầm mừng reo và hối hả đi sâu xuống tầng hầm dinh thự của mình. Cô bắt đầu thực hiện trình tự nghi thức để kích hoạt lá bài tẩy thứ hai nằm im lìm trong sảnh lớn dưới lòng đất.

Nina Clive kích hoạt nghi thức phá tinh linh thứ hai thay mặt cho Think Nirvalen. Cô gọi tên mái vòm cùng những phong ấn khắc đa dạng của nó:

“___Ziá La Anse___!”

 

Lập tức sau khi lời nói thoát ra khỏi miệng, mái vòm ngân lên hồi chuông báo tử ghê rợn từ dưới nơi nơi ở của Clive. Âm thanh vọng qua thủ đô, cánh rừng, và bẻ cong cả chính bầu trời—và khoảnh khắc tiếng kêu kì quái này chạm đến giới hạn…

Cả thế giới chìm vào bầu im lặng.

…Cứ như thể chính hành tinh này đã bị diệt vong. Những tiếng thét rùng rợn lan tỏa ra từ thành phố và vang đến bất kì ngóc ngách nào ở vùng lân cận trong khoảng một phần mười lục địa. Bất kì ai nghe thấy tiếng rít và hú cũng nghe thấy sự im lặng mang lại cảm giác như thể thời gian đã ngừng trôi.

Có một lí do đơn giản cho điều này: Tất cả mọi tinh linh trong tầm của nghi thức này đều đã tạm thời bị xóa bỏ sự tồn tại.

___Thức Phòng Hộ Thứ Hai Cố Định—Ziá La Anse………….

Một nghi thức phá tinh linh tám mươi sáu lớp vận hành trên sự bảo hộ của Old Deus Kainas. Nói theo cách đơn giản: một phép chú vô hiệu hóa ma thuật. Lí thuyết đằng sau nó cũng đơn giản nữa. Thay vì điều chuyển tinh linh từ hành lang tinh linh, phép chú này tạo ra một vụ nổ ma thuật bằng cách ăn các tinh linh trong không khí gần đó. Giống như lửa tiêu thụ oxi để cháy, Ziá La Anse tiêu thụ tinh linh làm nhiên liệu.

Trong một khắc ngắn ngủi, gió ngừng thổi, cùng cả cơn mưa tro đen óng ánh không ngớt. Những chiến hạm sắt trở thành nạn nhân của trọng lực và quán tính và bổ nhào xuống đất___

Đúng vậy… Tất cả ma thuật, tất cả nghi thức—tất cả mọi thứ sử dụng ma thuật đều đã bị Ziá La Anse vô hiệu hóa. Và tương tự, Ziá La Anse cũng ngừng hoạt động ngay sau khi được thi triển.

___Cái cách Dwarf có thể giữ được nhiều tảng kim loại…hạm đội của chúng… trên không như vậy thật là lạ lùng. Hay nói đúng hơn, từ góc nhìn cấu trúc, việc những con tàu lớn như vậy có thể kết dính vốn đã đi ngược lại quy luật vật lí. Câu hỏi đặt ra là: Chuyện gì sẽ xảy ra nếu những con tàu này không còn có thể phụ thuộc vào tinh linh—tức, ma thuật—để hoạt động nữa…?

Câu trả lời đang hiện ra ngay trước mắt Think.

Những con tàu bắt đầu nổ tung, và rơi xuống đất như những con bọ thảm hại ở điểm cuối vòng đời ngắn ngủi của chúng.

Không biết đóa hoa bị cầm tù của ta lúc này đang mang vẻ mặt như thế nào?

…A, đúng rồi.

Đó chính là vẻ mặt ta muốn thấy____!!

“~~~~?! ~~~~?! ~~~~!!”

Lóni trợn mắt điên cuồng gào thét còn Think thì mỉm cười trong hạnh phúc vô ngần. Chẳng quan trọng hắn ta thực sự đang nói gì—vẻ mặt của hắn còn hơn cả đủ.

Hắn bàng hoàng, kinh ngạc, hoảng hốt.

Đó chính là vẻ mặt thảm hại khi phải đối mặt với một thứ ngoài dự đoán! Ta biết mà. Ta có thể cảm nhận nó. Ta chưa từng nghi ngờ nó. Giống hệt như ta đã hình dung. Mà, thì, nói hơi thẳng chút: Dĩ nhiên hắn sẽ không thể thấy trước điều này rồi! Nó hiện cả trên gương mặt ngu si của hắn kìa!! Thế giới nằm trong lòng bàn tay ta; sắp đến lúc hủy diệt nó và thắng cái trò chơi này rồi! thiên tài Elf nghĩ trong lúc bật nhảy về phía trước.

Người đàn ông đã nói một lời giễu cợt lẻ loi. Chỉ vậy thôi.

Trước cảnh chiến hạm của mình rơi rớt khỏi bầu trời, và Think đang nhanh tiến lại gần, hắn nhận ra cô không còn đang gia tốc qua thời gian nữa. Mặc cho tất cả sự hoang mang, hắn hiểu ra được rằng tất cả ma thuật đều đã ngừng hoạt động; khá là không tưởng. Hắn đã làm tất cả những gì có thể. Hắn đã cố dùng vũ lực để thoát khỏi ngục hoa bằng thanh trường kiếm.

Lóni vung kiếm nhanh hơn cả tốc độ nhận thức của Think, nhưng vô ích…

“___Argh?!”

Ò, xui quá nhỉ. Ngươi khônggg thể cắt bông hoa này đâu.

Lóni thậm chí còn sốc hơn khi kiếm hắn xé toạc những cánh hoa trong mờ. Think tiếp tục bước về phía hắn cùng nụ cười trên gương mặt.

“Đừng có cố quá kẻo quá cố. Dựa trên tình hình của ngươi thì người đã đưa ra lựa chọn đúnggg đắn rồi. ♪”

Bất kì ai thông thường cũng sẽ đều cho rằng cấu trúc hoa khổng lồ này là một trong những sáng tạo ma thuật của Think. Một thân một Elf không thể nào triệu hồi một thứ đồ sộ đến mức này—chí ít, là ở điều kiện thông thường. Không có nguồn ma thuật, cấu trúc đúng ra phải không thể chịu nổi dù chỉ một nhát chém từ kiếm của Lóni.

Đúng—thông thường. Trong điều kiện bình thường. Trong hầu hết mọi trường hợp, điều đó đúng.  

Nhưng không phải lần này. Không có gì về lá bài tẩy này—đống gai vùi dưới chân Lóni—là bình thường cả.  

___Thức Phòng Hộ Thứ Hai Cố Định—Ziá La Anse………….

Một nghi thức phá tinh linh tám mươi sáu lớp vận hành trên sự bảo hộ của Old Deus Kainas.

Think đã dùng gai trong tầng hầm nhà Nina để bán dịch chuyển cấu trúc đến đây. Ai mà nghĩ ra được—rằng đóa hoa bách hợp đã không phải được triệu hồi hay biến đổi, mà dịch chuyển đến ngay chính điểm này?

Làm sao mà Lóni có thể đoán được ngục hoa này là lá bài tẩy thứ ba của Think?!

Ấy vậy—không, thậm chí hơn nữa, Think cảm thấy vô cùng kính trọng địch thủ của mình.

“… … … … …”

Cách hắn chọn tư thế: Hắn hoàn toàn bất động, vừa khuỵu một bên gối vừa dồn toàn bộ sự tập trung vào cánh tay tinh linh ở bên cạnh. Tất cả mọi sự chuẩn bị của hắn, chỉ để bị trên cơ và rơi vào bẫy—ấy vậy, hắn vẫn biết mình phải làm gì. Hắn biết nếu mình định sống sót ra khỏi đây, thì chỉ có một cơ hội duy nhất___rằng khoảng thời cơ của hắn ngắn đến mức bất khả thi.

Không đời nào hắn biết được Ziá La Anse sẽ kéo dài bao lâu, nhưng hắn biết nó không phải mãi mãi. Mà cũng chẳng phải nó sẽ kéo dài lâu lắm, xét việc hiện Think đang chạy về phía hắn. Hắn biết cô sẽ kết liễu hắn ngay khoảnh khắc ma thuật sử dụng được trở lại. Hắn luận ra rằng với khả năng soạn nghi thức của Think, hắn sẽ có một phần mười giây để phản ứng. Ngay khi cô bắt đầu niệm, hắn cần chém rụng cô ngay, cùng với ngục hoa này, tất cả trong một đòn duy nhất.

Bản thân động tác thì đơn giản, nhưng thực sự làm được nó thì chẳng khác nào một kì tích. Mà hắn chẳng nghĩ gì về điều đó. Hắn nhìn thẳng cô, kiếm sẵn sàng se kim luồn chỉ.

Trong lúc Think chạy về phía hắn, gợn sáng mờ nhạt nhất bắt đầu lóe lên ở đầu ngón tay cô. Hai bên sắp sửa trao đòn___

“Ồoooo, nghi thức phong ấn hả? Hữu dụng ha. Cảm phiền cho ta nhận công cho mấy cái đóóó được không?”

Nhưng kiếm không một khắc rời khỏi bên hắn…

“Nếu chuẩn bị từ trước… thì phép chú sẽ tự niệmmm luôn cơ. ♥”

Think vui sướng đầy vẻ tích cực. Lúc cô chạy vốn chỉ là để làm màu. Giờ cô đang yêu kiều bước về phía Lóni.

“… … … …Ha… … Ha-ha-ha-haaa___!!”

Lưỡi kiếm vỡ vụn trong tay trước khi hắn kịp vung nó. Hắn nhìn xuống nó, ngạc nhiên… và bắt đầu cười. Ở mặt bên trong ngục hoa bách hợp—khắc trực tiếp trên từng cánh hoa của lá bài tẩy thứ ba của cô—là một dòng chữ duy nhất. Tiếng cười như rống của hắn làm rung chuyển cả tòa hoa; chắc hẳn hắn đã nhận ra câu được viết ở đó và nghĩa nó là gì.

Hắn còn thể làm gì khác ngoài cười đây? Dù có muốn hắn cũng chẳng thể cắt những cánh hoa. Nụ hoa bách hợp trong mờ đung đưa qua lại đầy duyên dáng, không bao giờ nở nữa. Ở bên trong, chữ in rất đẹp—đẹp đến nỗi hắn phải nheo mắt để nhìn ra—hắn thấy một câu.

Nó được viết bằng tiếng Dwarvish: “Chà, cút m* mày đi.”

Lóni Drauvnir, người đàn ông đã ở trong tâm trí Think suốt bao năm qua. Think Nirvalen, người phụ nữ đọ sức với thiên tài Dwarf vĩ đại nhất mọi thời đại—cô đã rót từng giọt đam mê cháy bỏng của mình vào việc khắc một nghi thức phong ấn vào 137 cánh hoa. Ấy là một món quà dành riêng cho hắn và chỉ mình hắn.

Bông hoa duy nhất trong loài trên cả thế giới, một bông hoa bách hợp thủy tinh chỉ nở rộ vào một khắc duy nhất___

___Thức Phòng Hộ Thứ Ba Tử Vong—Ag Ni Anse……

Một nghi thức 137 lớp vận hành dưới sự bảo hộ của Old Deus Kainas.

Nina vốn đã kích hoạt phép chú, nhưng nó đã bị vô hiệu hóa bởi Ziá La Anse. Lá bài tẩy thứ tư của họ, nó có khả năng phân rã gần như mọi sinh vật gốc tinh linh. Ấy là điều đã xảy ra với cánh tay tinh linh của hắn. Ma thuật bên trong đóa hoa chớm nở đã phát huy hiệu lực. Tuy nhiên, mục đích thực sự của nó, chỉ có tác dụng với Dwarf, và được kích hoạt bằng cách nói ra từ hoa bách hợp bằng ngôn ngữ loài hoa.

Nói cách khác, nó sẽ khởi động một chuỗi phản ứng bên trong Lóni Drauvnir, hủy diệt chính tinh linh làm nên hắn. Hắn sẽ ra đi trong ngọn lửa vinh quang thắp lên từ các hạt tinh linh của chính mình; cái chết của hắn là không thể tránh khỏi.

Ngôn ngữ hoa của hoa bách hợp là gì, ư…? Chà—nó là “hủy diệt.”

Think không có lí gì phải chạy. Tất cả những gì cô cần làm là bước đến bên bông hoa, chạm vào nó, và nói ý nghĩa loài hoa của nó. Lí do duy nhất Think chọn cách chạy là để khiến Lóni dùng cánh tay tinh linh của hắn, phá hủy nó, và dập tắt mọi khả năng hắn lật kèo. Cô đã phải mất đến ba nghi thức phá tinh linh, một niềm tin sâu sắc mãnh liệt, và gần như mất trí để khiến tình huống này xảy ra.

Cô muốn thấy Lóni Drauvnir chết. Một cách hoàn toàn, trọn vẹn, không chối cãi. Bất cứ kẻ nào dám chế giễu nỗ lực vinh quang này đều không biết đến giá trị của Lóni cũng như khao khát của Think.

Lóni, kẻ nhìn xa xăm về phía chân trời trong lúc cười không ngớt, trông thấy một thứ mới mẻ. Một thứ hắn vốn đang tìm kiếm. Đó là cách để điều khiển Phantasma—lá bài tẩy thứ tư của Think.

Những chiến hạm Dwarf đang bất lực lao đầu về phía thủ đô.

Giả như phép chú chống ma thuật hết hiệu lực trước khi chúng chạm đất, Think đã có thể dựng lá chắn để không cho chúng vào thành phố. Xét vẻ mặt Lóni, cuối cùng hắn cũng nhận ra tại sao ngay từ đầu cô lại để chúng vào gần đến vậy.

“Rất nhiềuuu bạn bè sẽ xuống mồ cùng ngươi luôn, để ngươi khỏi cô đơn nhé. ♥”

Ta sẽ không cho ngươi biết ta đã làm thế nào đâu. Ta sẽ nhìn ngươi xuống mồ mà chỉ biết ngươi đã thua ta thôi. Ý nghĩ lướt qua đầu Think trong lúc cô cười thầm.

Áka Si Anse đã đạt khối lượng tới hạn trong lò thử nghiệm. Dù chỉ ở mức 20 phần trăm công lực, nó cũng đủ sức biến trung tâm Melryln thành miệng núi lửa.

Mất một hai thành phố thì đã làm sao? Loại bỏ được toàn hạm đội Dwarf và mọi linh hồn sống biết về nghi thức phá tinh linh thì còn hơn cả đủ.

Kèo quá thơm để có thể bỏ qua. Và cô không có định làm vậy.

Lóni không có cách nào để hiểu hết mọi thứ đang diễn ra, nhưng hắn hiểu tương đối về điều cô đang định làm.

“…Ha! Ha-ha-ha-ha-ha!”

Nhìn Lóni như thể đang hết sức tận hưởng, nhưng cũng không thể che giấu vẻ tức tối. Hắn bắt đầu nói gì đó bằng tiếng Dwarven.

Đó thực sự là một ngôn ngữ cộc cằn, kinh tởm; có thể nói là hấp diêm màng nhĩ.

“Làm tốt lắm, đàn bà. Ta tận hưởng trò chơi này. Thế lá bài tẩy cuối cùng của ngươi là gì?”

Dịch một cách hết sức tự do, Think tổng hợp đây là điều mà hắn đang cố nói.

Cô thực sự đã bỏ thời gian để học ngôn ngữ kinh khủng của loài chuột chũi. Cô mỉm cười đáp.

“Chà, ta sẽ không tiết lộ điều đó cho đến phút cuốiii cùng đâu… Không nói. ♥”

Cô nghĩ về lá bài tẩy thứ năm và cuối cùng của mình, thực ra chính là lá đầu tiên, cũng như lí do lớn nhất và duy nhất cô có thể ngang kèo với Lóni.

Đó là việc cô không thể đánh bại hắn một mình.

Think, một thiên tài thực thụ, tự thân biết điều đó. Và tương tự cô biết để một người thực sự hiểu chính mình là bất khả thi. Bởi vậy cô tìm một người không hiểu mình và biết họ không bao giờ có thể hiểu mình, nhưng vẫn sẽ tin tưởng mình—

(Ta có một lá bài tẩy siêêêu đặc biệt, nhưng ngươii sẽ không được gặp em ấy đâu. ♥)

Think giữ suy nghĩ ấy cho riêng mình trong lúc chạm vào Ag Ni Anse và bắt đầu thốt ra từ “hủy diệt,” một lời “của ngươi cả đấy” cuối cùng.

Chẳng còn gì của Lóni sẽ còn sót lại khi phép này được thi triển; từ ngữ sắp sửa được thốt ra từ môi cô, thì…

“___Oái.”

 

…trước khi Think kịp làm cho xong—trước khi Lóni kịp đúng hẹn với tử thần—hai người họ bất giác bất động.

Họ thấy một cô gái vừa rơi từ trên trời xuống___một tiếng “oái” đã kết thúc trận chiến của họ.

Vẫn cùng phép chú chống ma thuật đánh bại quân đoàn Dwarven đã đốn hạ cả một người khác nữa—và cái người đó đầu đang sưng một cục.

Nói chính xác, đó không phải một cô gái. Đó thậm chí còn chẳng phải sinh vật sống. Mà là sự bao hàm trọn nghĩa của một từ—vũ khí.

“……………………………………………………….. ♥”

Sinh vật đang mỉm cười này; sự dị thường này___ Phải…

Điều tồi tệ nhất có thể tưởng tượng ra xuất hiện vào thời khắc tệ nhất có thể tưởng tưởng ra. Kẻ thù chung lớn nhất, kẻ không thể bị đánh bại bằng sự khéo léo hay chiến lược.

Một thứ giống như thảm họa thánh thần___

…Những điều này đôi lúc xảy ra. Bạn có thể bỏ ra cả đống nỗ lực cho việc sống một cuộc đời lành mạnh hết sức có thể, nhưng tất cả có thể trở nên vô nghĩa nếu bạn chết trẻ do gặp phải tai nạn bất chợt. Đây chính là điều xảy ra với Think và kế hoạch đại tài của cô. Một tai nạn trong dáng hình sự trừng phạt thánh thần từ trên trời rơi xuống.

Vậy Think đã cảm thấy thế nào khi đối mặt với thực tại xúi quẩy rằng một Flügel vừa mới từ trên trời rơi xuống như sao chổi và ngã cái uỳnh vào chính ngay giữa thủ đô?

“Chà, cái gì mà chả có sai sót nhỉ. Mình không thể tự trách bản thân vì mọi sơ suất nhỏ nhặttt được. ♥”

Think cười xoa coi nó là một sai số.

Có một sự thật là, việc phá hủy thủ đô cùng với hạm đội Dwarf vốn là một phần kế hoạch của Think ngay từ đầu. Chỉ có điều tình cờ xảy ra đó là thay vì cô là người thực hiện nó, một con gà qué tình cờ đi qua đã rơi từ trên trời xuống như thiên thạch và làm hộ. Những điều như thế có xảy ra suốt. Chẳng hạn như việc lá chắn phòng thủ niệm bởi ba ngàn pháp sư Elf mạnh nhất cũng chẳng thể làm gì để ngăn chặn sự hủy diệt của cả thành phố… hay việc hạm đội Dwarf, vốn đằng nào cũng đang lao đầu vào chỗ chết, đã bị phân rã chỉ bằng sóng xung kích… hay việc cái ngôi sao chổi đó giết sạch những Elf còn sống sót và cuỗm sạch cả thư viện của họ rồi hí hửng bỏ đi như chưa có gì xảy ra…

Những sai sót như vậy vốn chỉ là một phần của quá trình lên kế hoạch thôi!!

Mà cũng chẳng quan trọng. Think đã có được điều mình muốn về mặt hệ quả. Xét cho cùng, toàn thể trận chiến vốn chỉ là một phần nhỏ trong kế hoạch vĩ đại của cô…

“Xuất sắc! Đây là một bước tiến lớn trong việc chạm tới mục tiêu chínhhh của chị—đó là kết thúc cuộc Đại Chiến! Chị mừng là mọi thứ đang tiến triển một cách trôi chảy. ♪”

“Vâng… Chị không phải lo lắng gì đâu… E… Em lúc nào cũng tin tưởng chị ạ!!”

Nina phải kìm lại những giọt nước mắt ngưỡng mộ Think, người đang trong tâm trạng tốt một cách vô lí. Ai thèm quan tâm Elf đã phải chịu bao nhiêu thiệt hại, hay cả việc mất hết toàn bộ kiến thức liên quan đến ma thuật?! Nina chắc chắn không nhé! Nhiêu đó chẳng là gì so với những ngày Think không cho cô biết bất cứ một cái gì cả!

Tất cả mọi thứ chúng ta làm suốt bao năm quabiết bao sợi dây đã giật! Những chiến thắng cuối cùng cũng đơm hoa kết trái!

Tất cả chẳng đáng là gì so với việc cuối cùng cũng đặt được Lóni Drauvnir về nơi hắn thuộc về___!!

 

“Chị đã dụ được hắn vào đúng chỗ chị muốn… rồi rầm—tất cả mọi thứ bị tước đi chỉ bằng một cú Thiên Phạt—! Em không thể tin nổi chị phải mạnh mẽ tới mức nào để… có thể đứng dậy trở lại sau chỉ hai mươi tư năm tách biệt mình khỏi thế giới bên ngoài ạ. Em sắp khóc đến nơi mất. Em không nghĩ mình có thể chịu nổi— Woa?!

Hai người đang ở vùng ngoại ô của thủ đô mới tại Melvoil—thủ đô đã được di dời khỏi Melryln sau sự phá hủy của nó—trong căn nhà mới của Nina được xây từ hai mươi tư năm trước. Đây là lần đầu tiên Think sử dụng suối nước nóng trong tòa nhà, và là lần đầu tiên Nina trông thấy chị kể từ khi chuyển đến căn nhà mới này hai mươi tư năm trước. Tiếng kêu cứu của Nina vang vọng khắp tòa nhà khi mà cô bị cưỡng hiếp bởi xúc tu từ thế giới khác, một vật triệu hồi ưa thích của Think.

___………….

Tầm ảnh hưởng của chiêu Thiên Phạt phóng ra ngày hôm đó đã chạm đến cả mặt trận nơi Think và Lóni đánh lộn. Think đã ngay lập tức nhận ra mình cần phải bỏ hết mọi thứ và bán dịch chuyển đến chỗ Nina ngay. Điều này dẫn đến cuộc chạm trán với một phiên bản còn trẻ hơn của cơn ác mộng từ bầu trời, mà Think và Nina đã chỉ vừa vặn còn sống thoát khỏi được. Viên ngọc trên trán Think quá tải do dùng ma thuật quá mức, và chị đã gần như tàn lụi lúc hai người đến Melvoil. Ngay khi bước chân vào thủ đô, hai người nhận được tin rằng Lóni đã dạt vào bờ vẫn còn thở sau khi hắn và Ag Ni Anse của Think bị kéo ra tận ngoài biển…

Lập tức sau đó, Think trở thành một người sống ẩn dật trong tầng hầm nhà Nina, không bao giờ ló mặt ra nữa. Nina đã cố hết sức thuyết phục chị ra ngoài—nhưng không bao giờ để bị hành vi của Think là phật ý. Vài lần mỗi ngày, cô sẽ mang đồ ăn tới và viết báo cáo để ngoài cửa. Vài lần mỗi ngày, cô sẽ lượm khay rỗng và mệnh lệnh bằng chữ của Think.

Mình biết chị ấy sẽ đứng dậy trở lại nhanh thôi! Chị ấy mạnh mẽ mà! Thật mừng là mình đã tiếp tục giả làm Grand Magus. Vẫn giữ cả thói quen mua tiểu thuyết 18+ cho chị ấy nữa! Thậm chí mình còn tránh được những mệnh lệnh biến thái quá mức của chị ấy trong suốt hai mươi tư năm trời___!!

 

So với những khó khăn chị ấy phải trải qua để chui ra khỏi ổ, thế này chẳng là gì cả!!

Những xúc tu từ thế giới khác bơm chất kích dục vào da Nina, chỉ càng khiến cô mừng hơn khi trông thấy Think.

“Riêng lòng can đảm của chị cũng đủ sức truyền cảm hứng rồi ạ! Em không thể tin nổi chị đã không tắm suốt hai tư năm trời cùng mớ tóc bết đó, và mặc dù chỉ riêng cái mùi thối rữa cũng đã đủ làm em gaaaAAH!!

“Ưrr, tại lâu quáá chẳng nói chuyện với ai, nên chị hơi khó nghe mấy điều em nói một chút… Ờm, có phải em bảo gì đó như kiểu muốn xúc tu thúc vào phải không? ♥”

“Dạ em nhỡ mồm thôi ạ!! Em định bảo mùi hương lan tỏa của chị vẫn thơm phức như ngày— GYAAAH!!”  

Think hẳn vừa bơm thêm ma thuật, bởi đống xúc tu trở nên mạnh bạo hơn. Trong lúc Nina chống cự, cô cảm nhận được chúng đang vân vê tất cả mọi điểm G trên người mình. Có lẽ dòng máu chảy dồn lên não đã khiến cô bừng tỉnh cùng tiếng rít khó nghe.

Think như ngày xưa? Cái trò xúc tu như ngày xưa á? ___Có mà mơ nhé.

Ngọn lửa trong mắt Think và ma thuật của chị đã nâng thêm phải một hoặc mười nấc.

…Dù rằng mình thà nhận ra điều này mà không cần nhờ đến sự trợ giúp của món mì tình dục xuyên không gian của chị Think thì hơn.

Nina điên cuồng cố niệm phép để không cho chất kích dục chiếm lấy mình hoàn toàn còn Think thì trở lại ngâm mình trong suốt nước nóng và nói:

“Niiina, đừng bảo chị em thực sự nghĩ chị trở thành một đứa ẩn dật chỉ vì phạm phải một sai lầmmm nhỏ đấy nhé…?”  

Không, cả triệu năm cũng không ạ. Em biết chị sẽ trả thù cả con bé Flügel lẫn Lóni chị sẽ giết chúng cho dù đó là điều cuối cùng chị làm, Nina nghĩ ngay khoảnh khắc trông thấy ngọn lửa dữ dội trong mắt Think.

“Chà, chị chẳng có gì phải lo cả. Em cóóó nhận ra—chị chưa bao giờ thất bại phải không?”

Nina nuốt nước miếng trước lời khẳng định trắng trợn và kiêu hãnh của Think: Một thiên tài thực thụ không bao giờ thất bại.

“Cuộc đời là một chuỗi những thử nghiệm—và chiến thắnggg không thể tránh khỏi của chị chỉ cần chúng thêm một chút xíu nữa thôi. ♥”

Think thầm khúc khích và giơ tay lên tạo ra một hình ảnh nhỏ. Nó thể hiện điều chị đã nghiên cứu bấy lâu này dưới tầng hầm—kết quả thành công của những thử nghiệm.

“___Kú Li Anse……”

Nghi thức phá tinh linh thứ năm. Think nói cho Nina khả năng đáng sợ của nó, và Nina lập tức hiểu:

À… Việc đánh bại Lóni không thành công và cú Thiên Phạt bất thình lình quả là những sai sót nhỏ bé nhất.

Việc Dwarf biết về bốn nghi thức phá tinh linh còn lại chắc chắn là không tốt.

Sự mất mát thủ đô Elven, sự hủy diệt quân đoàn Dwarf… Những điều này là thiệt hại nghiêm trọng cho cả hai phía. Trước việc Elf và Dwarf bị mất mát tài nguyên, họ cần tìm một cách mới để tiếp tục chiến tranh. Kết quả: Nhiều chủng tộc lập liên minh với những chủng tộc khác để tiếp tục tranh đấu.

Điều này đưa cuộc Đại Chiến đến đâu? Những trận chiến tuân theo một chiến lược mới: Gom càng nhiều kẻ thù càng tốt lại vào một chỗ và tiêu diệt chúng bằng một đòn tấn công lớn. Đây được coi là cách mới để kết thúc cuộc Đại Chiến—để mang lại kết thúc cho trò chơi. Chìa khóa chiến thắng chính là nước cờ cuối cùng này: Kú Li Anse.

“Con đường chiến thắnggg của chị sẽ bằng phẳng hết sức có thể. ♥”

Vận mệnh của cuộc Chiến vẫn còn nằm gọn trong bàn tay bé nhỏ của Think.

Nụ cười siêu việt trên khuôn mặt đẹp đẽ của Think làm Nina rợn tóc gáy.

“Ủa___?! AaaaAAAHH— GRLGRLGRL?!?!

Xúc tu đột nhiên biến mất, và Nina rơi xuống suối nước nóng. Nina đã tưởng mình sắp chết đuối đến nơi xong gạt nước suốt khoáng nóng khỏi mũi, chỉ để rồi co rúm người lại khi nhận được tin nhắn thần giao cách cảm lạnh thấu xương từ Think:

[…Có…thứ gì đó đang ở trong nhà…]

Nina tập trung vào tình hình trước mắt; cô biết là nó phải nghiêm trọng.

Thứ gì đó đã chui vào nhà họ.

Think không biết đó là ai hay cái gì.

[Nó ở đây vì chị… hay em…?] Nina hỏi.

Cho dù nó là gì, hai người biết nó không thân thiện. Bởi vậy câu hỏi của Nina là—nó đang theo đuổi ai?

Thường ta sẽ cho là Nina, đúng không nào? Xét cho cùng, đây là chỗ ở của cô, Grand Magus. Grand Magus thực thụ thì sống dưới tầng hầm, và đến cả chị ấy cũng còn chẳng biết ai đã bước vào trong.

[……Để chị đi… Em ở lại đây,] Think đáp sau một khắc ngập ngừng. Đó là cách chị nói, Vụ này có vẻ nguy hiểm đấy, em ở yên đi.

Think biến hình hoàn toàn—nét mặt, giọng nói, cử chỉ—trong lúc lặng lẽ ra khỏi suối nước nóng, và với một cái búng tay, chị có đồ mặc từ đầu đến chân. Nina gật đầu cảm thán.

Kẻ xâm nhập này đang theo đuổi ai? Mà không—chúng biết điều gì về ai, và chúng biết nhiều đến mức nào?

Nina tin rằng tự thân Think sẽ tìm ra điều này và khiến kẻ xâm nhập phải im lặng mãi mãi…

“…Cô khỏe không? Tôi e rằng mình đã hơi tự nhiên quá mức.”

Có một con ma ngồi ở đó, gương mặt xoắn xít thành một nụ cười chạm đến tận đôi mắt tối tăm, dao động của nó.

…Rồi, khi Nina đờ đẫn chứng kiến cảnh tượng không thể tin nổi này—

“C-Chị! Chị có chắc em không nên đuổi theo nó…? Không, để em đuổi theo nó đi!!”

Cô nhảy ra khỏi bóng tối, định đuổi theo thứ gọi là ma kia trong lúc nó rời đi. Nina không biết nó là gì, cũng như có bất kì lí do nào để phải biết. Sự im lặng của Think, và bầu không khí thù địch như chạm vào được, nói lên nhiều thứ. Rõ ràng chị đã không hề moi được một mẩu thông tin nào từ vị khách này.

Bất kể nó là gì, nó đã chơi đùa Think như thể chị là một đứa con nít. Bất kể nó là gì—nó cực kì nguy hiểm!! Ấy vậy mà…

“…Niiina, em thấy thứ đó trông giống gì…?”

“Chị hỏi em á…? Nếu chị còn không biết thì sao em biết được?!”

Nina theo nghĩa đen hét lên câu trả lời nhưng rồi nuốt nước bọt thành tiếng khi nhận thấy ánh nhìn của Think, như đang hỏi:

Đó trông có giống một kẻ em nên đuổi theo không?

Nina trong vô thức đã do dự đuổi theo kẻ xâm nhập—và cả những nguy hiểm kèm theo nữa. Ánh mắt Think đã chặn đứng bước chân Nina. Đôi mắt ấy đã ngăn cô khỏi việc đuổi theo một cách bồng bột. Chúng là thứ kiềm hãm niềm phẫn uất, nhục nhã, và ghê tởm của Nina.

Nina hít một hơi sâu và nghĩ một lát trước khi lên tiếng.

“…Bất kể nó là gì, em nghĩ nó có thể đang chơi cùng một trò chơi giống chúng ta… Ít nhất thì, với em là vậy,” Nina nói nhỏ trong lúc cố hiểu điều vừa xảy ra.

Think, đang áp má lên bàn, kiên nhẫn chờ Nina nói tiếp. Con ma khoác trên người da và giẻ rách—khó mà nhận dạng được nó là gì. Nina và Think đều đã trông thấy con ma; họ nghe giọng nó, trông thấy ánh nhìn của nó và cách nó lết mình. Cả hai đều biết con ma này là một người chơi, còn là một kẻ đáng gờm.

Tuy nhiên, có gì đó hơi lạ ở con ma này. Nina không hẳn có thể động ngón tay vào nó… Hay nói đúng hơn:

“…Em không nghĩ có bất kì ai biết thứ đó là gì.”

Lần này Nina dám chắc. Cô nhìn vào mắt Think và nghĩ:

Bất kể thứ đó là gìchắc hẳn nó đã nhận ra mình đang nấp sau cây cột. Như vậy tức là nó có khả năng nhìn thấu lớp ngụy trang của một bát chú nhân.

Đáng lẽ không ai có thể làm vậy, chứ đừng nói là có lí do để làm vậy!

Thêm chút thời gian trôi qua, và Nina bảo Think điều cô nghĩ về toàn bộ cuộc trao đổi.

“Em nghĩ nó đang chơi trò chơi với một bộ luật chơi khác…”

Think Nirvalen đang cố gắng thắng cuộc Chiến bằng cách phá hủy cả hành tinh. Lóni Drauvnir chắc cũng tương tự. Mà không—trong cái thế giới mà cả thần thánh còn ra trận này, đa phần mọi người đều chiến đấu vì cùng một mục đích… Nhưng còn con ma đó…

“Nó đang hướng tới một kiểu chiến thắng hoàn toàn khác—Em… nghĩ vậy…”

Nó không ở đây để giết bất cứ ai, hay giành chiến thắng cho bản thân mình. Đến cả Nina còn biết nghe nó không hợp lí lắm, nhưng vì lí do gì đó, cô chắc chắn:

Con ma này là người chơi thứ ba.

Cô hồi tưởng lại một nỗi lo thoáng chốc mà mình từng có, về một người chơi khác chẳng bận tâm đến cách những kẻ khác chơi trò chơi; một kẻ có ý định kết thúc cuộc Đại Chiến theo cách của chính hắn—

“Quý ngài Ma đang theo đuổi một thứ đơn giản hơn thế nhiềuuu…” Think cười tươi với Nina, người đang run sợ. “…hắn đang định làm điều chính xáccc giống như chị. ♥”

Kế hoạch của Think… Nina vừa mới nghe về chúng: Hình thành liên minh với các chủng tộc mạnh hơn, hội đồng kẻ thù chung—đẩy cả thế giới nghiêng cán cân về phía Artosh, nhà sáng thế.

Một khi gom được hết chúng về một chỗ, chị sẽ dùng Kú Li Anse để quét sạch kẻ địch khỏi bề mặt hành tinh. Chỉ có duy nhất một khác biệt nhỏ, Think nói tiếp:

“Hắn đang chĩa những lá bài tẩy của tất cả mọi người về phíaaa nhau—theo mặc định hắn chiến thắng qua sự hủy diệt lẫn nhau. ♪”

Việc biết về E-bomb, một vũ khí làm nổ tung thinh không của Old Deus, là một cú sốc lớn. Càng sốc hơn khi thực sự Dwarf là những kẻ tạo ra được một vũ khí chí tử như vậy. Song, niềm ngạc nhiên lớn nhất, là việc nó có thể trên cơ Áka Si Anse của Think. Đám chuột chũi chết tiệt đó —nếu chúng không chịu biết thân biết phận, thì chúng cần phải bị xóa bỏ khỏi hành tinh này.

“Nếu Ngài Ma và đám bạn của ngài ấy càng thêm dầu vào lửa thì chúng ta càng được lợi. ♥”

Bỏ qua những chi tiết nhỏ, Áka Si Anse đã được dùng ngoài thanh thiên bạch nhật—nó là kiến thức công khai. Lóni Drauvnir bắt buộc phải tạo ra thứ gì đó để địch lại nó; Think mong đợi nhiêu vậy. Bởi vậy nên chị mới vội vã chuẩn bị nghi thức phá tinh linh thứ năm—

___Thức Phòng Hộ Vĩnh Hằng Thứ Tư—Kú Li Anse……

Một nghi thức 607 lớp vận hành dưới sự bảo hộ của Old Deus Kainas. Nó là hàng phòng thủ tối thượng—một phép phong ấn triệt tiêu mọi hoạt động tinh linh.

Trên lí thuyết, việc vượt qua lớp màng được tạo ra bằng cách phong ấn tinh linh trên nhiều mặt không gian và thời gian là bất khả thi. Thiên Phạt của Flügel, hay thứ được gọi là E-bomb của Dwarf, hay thậm chí cả chính Áka Si Anse của Think cũng không thể làm vậy. Nghi thức phá tinh linh thứ năm này, lá chắn tối thượng—nó không hề hấn gì trước tất cả mọi thiệt hại có sẵn. Bởi vậy, cuộc chiến cuối cùng sẽ trở thành trận chiến hỏa lực chay, với Think và Nina là những người sống sót duy nhất… Chí ít, kế hoạch là như vậy—

“Chà, có vẻ như… có một chiến thắng đang chờ đợi…” Think thầm nhủ cùng một chút hào hứng. Chị bắt đầu định bước đi, nhưng rồi quay người lại.

“Nhào vô kiếm ăn… Thêm một đứa là thêm một chủng tộc đi đời nhà ma luôn ♥,” chị khiêu khích cùng nụ cười gớm ghiếc, khát máu trên gương mặt. “Bọn này vẫn còn một lá bài tẩy nữa đấy nhé: Kú Li Anse……” 

Có phải mình nghĩ quá không, hay là…? Nina vừa nghĩ vừa lon ton lẻn ra khỏi phòng sau lưng Think.

“Chà, chị rất nóng lòng để xem liệu Ngài Ma có thể điều khiển chúng ta được như hắn nghĩ hay khôngg. ♪”

Dù Think đùa cợt khi nói ra câu đó, rõ ràng chị không mang vẻ tự tin không giới hạn như mọi khi.

“C-Chị! Chẳng phải chị bảo vẫn còn một lá bài tẩy nữa chúng ta chưa dùng sao?!”

Lá bài tẩy thứ năm, con át chủ bài… Nina chưa bao giờ biết nó chính xác là gì, ngoại trừ việc nó không phải một nghi thức phá tinh linh. Cô đặt câu hỏi để sao cho giống như lời gợi ý sử dụng lá bài tẩy thứ năm của họ. Think uốn éo và, chỉ một khắc, mỉm cười vẻ hơi bực bội—

“Chị đã dùng nó rồi. ♪ Đây là lần đầu tiên chị hy vọng nó không hoạt động đấy. ♥”

Chị lè lưỡi ra như thể muốn nói rằng, Chị sẽ không bao giờ cho em biết nó là gì đâu!

Vào ngày định mệnh ấy, Think Nirvalen bước ra ngoài và nhìn vô định về phía bầu trời. Ánh nắng ấm chiếu xuống cô; ấm áp đến mức làm cho cô buồn ngủ.

Tất cả những gì đôi tai dài của cô nghe được là tiếng cỏ đung đưa trong gió, chỉ càng khiến cô buồn ngủ hơn.

Con ngươi hình kim cương chứng kiến câu trả lời cho câu hỏi cô đã tự hỏi mình suốt hàng năm trời.

Bầu trời mang một sắc xanh hút hồn, sâu thẳm. Những tia sáng trắng, ấm áp tỏa xuống cô. Có gì đó đã đánh bại tất cả bên tham chiến, bao gồm cả Elf và Dwarf. Cao chót vót dọc theo đường chân trời là một quân cờ vua khổng lồ. Think cười thầm như thể ấy là một trò đùa.

Có vẻ như đây là màu sắc thực sự của bầu trời. Cùng cuộc Đại Chiến tưởng như bất tận nay kết thúc, thế giới đã trở nên thật đỗi tươi đẹp… Thật đáng cười—gần như thể một giấc mơ—nhưng Think nhận ra điều này nghĩa là gì……

Cô đã thua.

… …Ôi, đừng bảo lại nữa. Sao mình có thể thua nữa được…?

Ngay cả khi ý nghĩ ấy nán lại trong tâm trí, cô không cảm thấy sốc hay tức giận.

Mình biết mà.

Cô biết lá bài tẩy lớn nhất của mình sẽ dành chiến thắng… Lá bài mà Think đặt trọn tất cả niềm tin đang đứng bên cạnh cô, có vẻ hơi mơ màng:

“…Ờm… Chị…? Cho em biết chuyện gì đang xảy ra được không…?” Nina hỏi trong lúc ngồi bệt xuống đất, ngây người.

Think đã ở trong vòng lẩn quẩn tự hỏi đi hỏi lại bản thân mãi một câu trước khi nhận ra câu trả lời. Cô nhìn mọi thứ xảy ra xung quanh, và cô biết. Thực sự, nó đơn giản thôi.

“Thế giớiii đã bị phá hủy rồi. Về cơ bản… có kẻ đã đi trước chúng taaa… ♪”

Họ đã thua trò chơi. Đơn giản vậy thôi. Think đứng dậy sau khi trả lời câu hỏi của Nina. Cô bắt đầu bước đi với vẻ duyên dáng thường tình, và trong một khắc, cô trông thấy con ma ở phía đằng xa.

Con ma tự xưng này có vẻ là một loài khỉ với tên gọi Immanity. Và hắn, cùng với một Ex Machina, đã điều khiển mọi sợi dây một cách tráng lệ cho đến phút cuối cùng.

Và bởi vậy—

—chỉ mỗi mình hành tinh là bị phá hủy…

Nhờ đó, khao khát chiến thắng cuộc Chiến mà không giết bất kì ai của Immanity—sự mâu thuẫn cũng là nhiệm vụ của hắn—đã được toại nguyện. Think lấy làm xấu hổ về sự bất tài của mình.

Giá mà mình đã nghĩ đến điều đó…

Hủy diệt cả hành tinh nhanh hơn nhiều so với hủy diệt từng chủng tộc một. Think gần như có thể nghe thấy con ma đang bảo cô điều này, và cô không đáp lại được gì cả.

…Nhưng có một điều cô từ chối thừa nhận, một điều cô dám chắc nay khi mọi thứ đã được nói và làm. Cô ngước nhìn những tầng mây xanh ngắt.

Tại sao một chiến thắng mang bản chất như vậy lại quyết định ngôi vị của Vị Thần Độc Nhất?

 

Ôiii… Mình đúng là ngu mà… Thật khônggg thể tin mình lại nghĩ sẽ có ngày con mụ Kainas ba hoa đó hữu ích.”

Chẳng ai nói gì về luật chơi như thế cảảả…

Think nguyền rủa vị thần vô giá trị không có khả năng liên lạc ở bất kì hình hay dạng nào. Think ghét chính bản thân mình.

Old Deus là cái quái gì mới được…?

Giờ đã quá muộn để xét đến câu hỏi như vậy, nhưng nếu giả thuyết của cô đúng…

Thì đó là lí do lớn nhất cho thất bại của cô, sự bất cẩn ngu ngốc nhất. Think thở dài thườn thượt và than vãn:

“Lẽ ra chúng ta phải giết con mụ Kainas ch* chết đó ngay từ đầu mới phảii……”

“Ha—Chị?! Đúng, là thế, nhưng chị không nên nói điều đó ra thành lời đâu!! Bộ chị không sợ sự trừng phạt thần thánh hả?!”

Nina cố bịt miệng Think, mặc dù vừa mới đồng tình trong vô thức.

Phải, ngày xưa thì là thế… nhưng không còn nữa rồi. Think nhớ lại lời “Vị Thần Độc Nhất” vênh váo mới toanh, thằng oắt con vừa viết lại tất cả luật lệ của thế giới, đã nói, và nói tiếp:

“…thân là nhà sáng lập, ta có quyền gì để kết án tử những sáng tạo của mình nếu chúng tỏ ra chống đối khônggg? Thế như kiểu bảo cha mẹ giết con cái vì chúng không nghe lời là chấp nhận được vậy. Nhé, chị luôn nghĩ cái ngai vàng duy nhất vị thần Kainas rác rưởi của chúng ta xứng đáng là được làm bằng sứ đấy. ♥”

Cô thực sự đang đổ lỗi cho Old Deus. Cô đã muốn bộc lộ hết tất cả những điều này suốt nhiều năm trời—và cô muốn kiểm tra một điều cụ thể gì đó. Vẫn đang hoảng, Nina bắt đầu bước đi cùng với Think—cho đến khi một bóng hình xuất hiện trước hai người họ.

Ấy là một người đàn ông vác trên vai một khối kim loại dễ nhận biết.

“Ló… Lóni Drauvnir___?!”

Hơi thở Nina nghẹt lại trong họng khi nhỏ thốt ra tên hắn.

Hai người chơi chính của cuộc Đại Chiến nhận ra nhau.

Tức thì liền đó, Think Nirvalen tung ra ma thuật mới nhất và tân tiến nhất của mình.

Lóni Drauvnir tương tự rút ra cánh tay tinh linh mới và đã qua cải thiện của hắn.

Ấy là những hành động hết sức tự nhiên. Như một khế ước, hoặc lời thề. Cả hai tung ra những đòn tấn công mạnh mẽ nhất, mặt đất rung chuyển dưới chân khi họ lao vào nhau bằng tất cả sức bình sinh nhằm thực hiện lời hứa hủy diệt giữa đôi bên—ấy vậy, trước cả khi hai người kịp chạm vào nhau…

…luật lệ mới của vùng đất rõ rệt phủ nhận cuộc trao đổi của họ:

Ở thế giới này, mọi hành vi gây thương tích thân thể, chiến tranh, và cướp bóc đều bị cấm.

 

Có vẻ như bộ luật lệ mới này—Mười Minh Ước—là có thật.

Bất cứ đòn nào Think và Lóni định giáng lên nhau, bất cứ ma thuật nào sinh ra để làm hại—đều bị buộc phải quy hàng. Tất cả mọi ma thuật trấn áp tinh linh—mà không, bất cứ thành viên nào của Ixseed—đều bị cấm, không tồn tại.

Hiểu rồi…

Elf và Dwarf, mỗi người đều mạnh nhất trong loài, cùng bật tiếng cười chung không thoải mái rồi quay gót đường ai nấy đi.

Chẳng có gì để nói cả. Cuộc Đại Chiến—trò chơi chiến tranh thực tiễn của riêng họ—đã kết thúc rồi. Nó đã được chấm dứt.

Và thân chỉ là những kẻ thua cuộc, họ không có tư cách lí sự với kẻ thắng cuộc. Trong trường hợp đó…

“Niiina? Tìm cho chị những Elf giỏi nhất mà em biết—chúng ta có một quốc gia cần xây dựng đấyyy.”

“Ồ, vâng ạ! ♪ Khoan đã… Gì cơ?! Q-q-quốc gia á?! Nhưng tại sao—?!

Ban đầu, Nina đã đáp mà không nghĩ, nhưng chỉ trong khoảnh khắc đã nhận ra Think vừa nhờ mình làm gì. Think nói tiếp: Không một Elf nào biết chuyện gì đang xảy ra cả. Khủng hoảng này là một cơ hội cô không thể bỏ lỡ. Đây là thời cơ hoàn hảo để chia tách tộc Elf—và giành độc lập. Hơn nữa:

“Nếu cứ dậm chân chờ vị thần bất tài của chúng ta bắt đầu trò chơi, chúng ta sẽ bị tụt lại sau mấttt. ♪”

Thời gian chính là cốt lõi. Chiến lợi phẩm sẽ thuộc về tay kẻ nào lập nhóm và xuất phát trước. Chắc chắn là một cơ hội—nhưng còn là lời khẳng định chấm dứt mọi lời khẳng định khác. Elf cần sự cứu rỗi, và Think là ai mà dám từ chối họ đây?

Phải, cô đã thua cuộc chiến. Đến lúc bắt đầu một cái mới rồi.

Trò chơi chiến tranh thực tiễn giữa cô và Lóni đã chuyển sang giai đoạn kế tiếp.

Giờ nó là một trò chơi chiến tranh trừu tượng—ở đây tại Disboard, thế giới mới trên bàn cờ này.

Chẳng ai thực sự biết cuộc Đại Chiến đã bị kết thúc bởi ai hay bằng cách nào. Và Think không có nghĩa vụ phải nói cho ai cả. Tại sao phải hoang phí lợi thế này bằng việc để lại bất kì ghi chép tay nào? Nếu phải nói thẳng, thì chính ra việc quy tắc ma thuật bị giữ kín trong ổ và khóa lại còn thuận tiện. Không có ma thuật, tất cả mọi chủng tộc đều chìm vào hỗn loạn. Nhưng Think vốn đã viết lại quy tắc ma thuật, tận hai lần rồi. Chỉ phải nó thêm một lần nữa, và còn thời điểm nào thích hợp hơn chính lúc này—ngay tại đây___?!

Cô sẽ giết tất cả chúng, bất kể thế nào đi nữa. Cho dù có phải mất bao nhiêu trăm, ngàn năm —cô thề sẽ thực hiện điều đó. Con chuột chũi chết tiệt, con chuột có cánh, con khỉ, oắt con Thần Độc Nhất—chúng là con mồi của cô. Có c*t mà cô để chúng lọt vào tay kẻ khác. Think hí hửng nghĩ ngợi về tất cả những việc mình cần phải làm…

“…Ưm… Em không thể chịu nổi nữa… Em cần nghỉ ngơi…”

…để rồi gặp phải ngay một Nina hết hơi. Cô đã dồn hết tất cả mọi thứ vào việc chiến thắng cuộc chiến này, và nó kết thúc trong thất bại. Và điều đầu tiên cô nghe được từ miệng cộng sự của mình là gì? Những lời về cuộc chiến tiếp theo ư?

Trong khi Think nghiêm túc mà nói có lẽ không phải thiên tài duy nhất ở tầm của mình, cô vẫn là một thiên tài, và bản thân cô biết điều đó. Nina thiếu sự khát máu lì lợm của Think, thứ tự thân đã là một dạng thiên tài. Tất nhiên là nhỏ bị suy sụp rồi.

“Hay là chúng ta chơi một trò chơi nhỏ—trên Minh Ước thì sao? ♥”

Và bởi vậy, Think Nirvalen đề xuất trò chơi hậu Đại Chiến đầu tiên…

“Nếu có thể xây dựng một quốc gia trong thời gian giới hạn, thì em thắắng.”

…dựa trên Mười Minh Ước.

Những món cược thề trên Minh Ước tuyệt đối phải được trao.

 

Think mỉm cười với Nina trong lúc nhìn em ấy chậm rãi hồi tưởng lại những luật lệ của thế giới mới này.

“Niiina, chị nên đặt cược gì để đổi lấy sự trợ giúp của em trong trò chơiii chiến tranh này?”

“…………Chị…”!

Think đang ẩn giấu một điều sau nụ cười đó. Nina khẽ thở hắt ra.

Cô đang biết ơn đến nỗi không nói lên lời. Think có thể đã thua cuộc Chiến—nhưng cô sẽ thắng cuộc kế tiếp… và cô cần sự trợ giúp của Nina để làm điều đó. Vậy nên Think đang hỏi Nina muốn gì để đổi lại.

Ý chị là… bất cứ gì?

Sau một hồi cân nhắc ngắn ngủi, Nina đưa ra câu trả lời:

“Nếu… nếu vậy thì— C-c-chị sẽ… cưới em chứ?!?!”

……,

… …Hê… Ê-hê… Hee-hee-hee. Niina… Ôi, em đúng là…

Think cảm động. Cô vốn đang chờ đợi một điều như kiểu làm nô lệ cho Nina, hoặc có thể một dạng trả thù cho tất cả những lần cô xâm phạm em ấy bằng xúc tu đa không gian.

“…Hừm, Niina, chị chưa bao giờ nghĩ em lại là một cô gái hiện đại đấy. Chắc chúng ta phải đưa hôn nhân đồng giới thành một trong những giáo điều của Elven Gaaard hậu Chiến tranh thôi.”

“Ồ, ờm—! Ờ-ờm… Dạ, thì… Em—em—”

Think vốn luôn biết cảm xúc Nina dành cho mình. Mà bản thân cô thì chưa bao giờ thực sự… hiểu yêu một người tức là như thế nào cả, chứ đừng nói là… hôn nhân?

Hôn nhân: hai bạn đời tề tựu, thề nguyện sẽ ở bên nhau cho đến khi cái chết chia lìa đôi lứa. Nghĩ về nó một cách lô-gic, về cơ bản họ vốn đã đang làm điều đó rồi.

“A, t-thì, điều đó hoàn toàn ổnn mà! Vốn dĩ chị chẳng bao giờ quan tâm đến mấy cái thành kiến cổ hủ, vớ vẩn ấy đâu, và, nếu mà phải kết hôn với em ấyy—thì, chị là thiên tài mà, nên chị cũng cảm giác điều này sẽ xảy đến rồii! Chị đã tạo ra phép để hai người phụ nữ có thể sinh con, và, ờ—ồ, khoan. Chị cần phải viết lại phép đó theo những quy tắc ma thuậttt mới trước đã. Cho chị xin khoảng mười lắm phút thôi nhé. ♥”

Think đang không lạnh lùng, bình tĩnh, và tự chủ như mọi khi. Cô bắt đầu soạn lại nghi thức trong lúc mồm lảm nhảm. Think không hiểu tại sao mặt mình lại nóng hết lên và tại sao mình không thể nhìn vào mắt Nina. Mà không, lí do thực sự cô đột nhiên trở thành một đóa violet e thẹn là vì… thì, đấy…

Mà thôi kệ đi. Nina lấy hết từng chút can đảm cuối cùng để đưa ra thông báo có lẽ là quan trọng nhất trong cả cuộc đời mình:

“Ờ… C-Chị—Thực ra em là… con trai ạ…”

… …Hê… Ê-hê… Hee-hee-hee. Nina, đừng bảo lại nữa… Em cứ đùa suốt thôi à. ♥

Em có biết để vạch trần lời nói dối như vậy bằng một phép phân tíchhh đơn giản nó dễ đến mức nào không. Đây, cho chị một phút nhé—vààà… Xong! ♪ Chỉ vậy thôi! Ma thuật của chị đã hoạt động trở lại! Mình đúng là thiên tàiii mà!! Thì kiểuuu… Nói chung mình đã thua cuộc Chiến, nhưng, ờm, mình nghĩ mình đã làm khá tốt trong việc

“Vậy, Nina Clive—em đã lừa chị suốt đấyyy phải không?”

Phép phân tích đưa ra câu trả lời “Nam.” Cứ như thể khi nghe lời tỏ tình từ cộng sự, cảm xúc đã bốc ra khỏi người cô như hơi nước, chỉ để ngưng đọng trở lại thành đá khi biết sự phản bội lạnh lùng của Nina. Thông thường, trong mấy cái quá trình này sẽ có giai đoạn lỏng.

Con tim tan nát của Think bắt đầu đóng lại để tự vệ, và cô bước lên một bước.

Cảm ơn vì tất cả.

Chị sẽ trả ơn em bằng một cái chết nhanh gọn, không đau đớn. Đó là điều tối thiểu chị làm được.

Think, nay toát ra ma thuật như đại hồng thủy, bước lên một bước nữa, rồi bước nữa. Cô đang tiến lại gần Nina, người nhận ra thời gian sống của mình không còn nhiều nữa, nên bèn cố hết sức để thuyết phục xin cô tha mạng.

“K-k-không phải là lừa đâu!! Chỉ là—Em chưa bao giờ có cơ hội để nói mình là con trai thôi!”

“Tức là em chưa bao giờờờ nói dối chị hả…? Nếu còn cái cớ nào tốt hơn thếếế, thì, mau biết đườngg mà nói ra đi. ♥”

“Em đã cố nói với chị vài lần, nhưng chị luôn cắt lời—”

Cố nói với chị…? Đó có phảiii lúc em mặc đồ con gái… lúc em tận hưởng việc kì cọ từng milimét trên người chị không? …Còn gì khác để nói không hảảả? ♥”

“Em chưa bao giờ làm gì sai trái cả!! Thậm chí em còn chịu đựng đống xúc tu kích dục của chị trong lúc chị khỏa thân—nếu phải nói thì, chị nên ấn tượng mới phải!!”

Khi cái chết tiến lại gần Nina, cậu nghĩ: Cũng mừng là mình giữ được bình tĩnh…

Cậu tiếp tục khóc lóc kiểu tự nhục— và rồi Think dừng lại. Cô đang nghĩ ngợi gì đó, lục lọi trong kí ức. Để cho chắc, cô hỏi Nina một câu:

“……Vậy tức là suốt quãng thời gian quaaa em chỉ là chính mình? Và không có gì về em khiến chị nghĩ em là con traiii cả?”

“______Là con trai, em biết nghe nó hơi thảm hại, nhưng… vâng…”

Những giọt lệ dấy lên trong mắt Nina bắt đầu lăn xuống má. Think mỉm cười rạng rỡ như ánh mặt trời.

…Cô nghĩ khuôn mặt cậu thật dễ thương, bờ vai run run thật nhỏ nhắn, và giọng nói cậu thật là nữ tính.

Dù có nhìn từ phía nào, đối với cô Nina vẫn là con gái. Thế thì vậy đi.

“Không thảm hại đâu. Xét cho cùnggg, em là con gái mà. ♥”

Ngay khi lời nói thoát ra khỏi miệng, một nghi thức Think vừa soạn trong lúc hai người nói chuyện thắp sáng bầu không khí xung quanh—để rồi bị ngăn lại ngay sau đó.

“…Ủa. Có vẻ như biến đổi giới tính không tự nguyện là tráiii với Mười Minh Ước. Hừm!”

“Khoan đã—chị vừa định biến đổi giới tính của em mà không có sự cho phép đấy phải không?!”

Think mỉm cười gượng gạo còn Elf đầu tiên nhận được sự bảo vệ từ Mười Minh Ước thì rít lên.

“Thôi kệ đi. Niiina là Niiina. Trai, gái—chắc cũng chẳng quan trọng đâuuu.” Think, không thực sự chắc nên cảm thấy thế nào về tất cả điều này, tiếp tục nói cùng nụ cười e lệ. “…Chị chấp nhận điều kiện của em. Nếu em thắắng—”

Nụ cười ấy đủ sức mê hoặc mọi ánh nhìn.

“—thì chị, Think Nirvalen, nguyện sẽ làm vợợợ của em.”

Nina đã ngừng thở trong một khắc.

“___A… V-vâng, thưa chị! Được rồi!! Em sẽ cho chị một quốc gia đi vào hoạt động trong thời gian giới hạn, bất kể thế nào đi nữa!!”

Cảm động gớt nước mắt, Nina đang cố kìm lại để bắt đầu trò chơi giữa hai người. Rồi Think nói thêm:

“Và nếu em thua, em sẽ trở thành vợợợ của chị. ♥”

“Được! …Ủa khoan—?! Em cũng phải đặt cược gì đó luôn!!”

Trò chơi sẽ được chơi để dành vật đặt cược mà mỗi bên cho là cùng giá trị.

 

“Thế, ờ, nếu em muốn chị làm vợ em, thì có khả năng em sẽ phải trở thành vợ chị? …Chị gọi đó là cùng giá trị hả?!”

Nếu thua, cậu sẽ bị biến đổi giới tính bằng ma thuật. Think nhìn Nina nhặng xị lên về việc cả cái câu chuyện này nó sai đến mức nào, và thầm nói nhỏ:

“…Chà… Chắc mình không phải loại con gái đáng để người khác thayyy đổi giới tính nhỉ…”

Cô mỉm cười vẻ tự phỉ báng mình và gục đầu xuống.

“T-thế… về cái thời gian giới hạn chị bảo…” Nina mở lời. “Chị còn điều gì muốn nói về… một quốc gia mới không…?”

Phải chăng Nina đã nhận ra rằng việc thiết đặt những điều lệ là một phần của trò chơi đó là thế giới mới này? Cậu hỏi câu hỏi với vẻ mặt chân thành, rồi Think đáp:

“Chúng ta sẽ cần ít nhất hai thành phố sở hữu chính quyền riêng, cộng một đại diện toàn quyền. ♪ Còn giới hạn thời gian thì, để xemm—”

Rồi, giả như đang thử sóng, cô nói nhỏ:

“—tầm hai năm…”

“H-h-hai năm?! Chị đừng có mà— Ờoo… Ý em là—!! Vì Chị, em chắc chắn sẽ—”

Phản ứng của Nina là bằng chứng cho việc cậu là lá bài tẩy tối thượng, một điều chính bản thân cậu còn không biết. Think cười thầm trong lúc đặt xuống lá bài tẩy yêu thích của mình.

“…tối đa. ♥ Em có một năm và mười một tháng! Chúc may mắnn! ♥”

“Hả— khônggg?! Điều đó là bất khả thi!! Tha cho em đi mà!!”

Nina đang kịch liệt phản đối về chỉ một tháng cách biệt, nhưng Think phớt lờ tiếng rên rỉ của cậu. “Vậyy là, trong hai năm nữa, chúng ta sẽ là vợ và chồng, hoặc vợ và vợ. Đây, giơ tay em lên thế nàyyy đi. ♪”

Vẫn nở nụ cười e lệ, Think giơ tay—còn Nina đặt món cược. Cậu thấy cảm động, theo một cách nào đó. Xét cho cùng, Think về ngoài mặt đã chấp nhận lời cầu hôn của cậu, tuy là còn vài chi tiết cụ thể liên quan đến giới tính tùy vào người thắng. Cậu hoặc là sẽ trở thành chồng, hoặc là sẽ trở thành vợ chị ấy. Trong khi ý niệm về vế đằng sau vẫn còn hơi đáng sợ…

…người thắng cuộc của trò chơi đã được quyết định.

Có lẽ chẳng hề nhận ra mình là người giữ con chip đặt cược khi hai người quyết định điều khoản của ván cược—Nina run rẩy giơ tay đồng ý.

Nhưng đó là cách mọi thứ hoạt động. Người ta không bao giờ có thể thực sự hiểu chính bản thân mình. Hệt như Think không hiểu được chính bản thân.

Nina Clive cũng không khác biệt—cậu không thể hiểu được bản thân chút nào cả. Bởi vậy tất cả những gì cậu có thể làm là… hiểu người hiểu mình nhất. Tin người ấy hơn cả chính bản thân mình.

Đối với Think… đó tức là người đầu tiên cô từng nở một nụ cười chân thật.

“___Chị… tại sao lúc nào chị cũng gượng cười vậy?”

Think vốn thực sự chẳng biết mỉm cười là gì, hay việc đó giờ cô đang cười gượng. Nina đã dạy cô điều đó.

Nếu Nina tin rằng nó có thể, thì hẳn là nó có thể. Đối với Nina cũng vậy. Bất cứ điều gì Think tin là khả thi hẳn đều khả thi. Cô sẽ khiến nó khả thi—dù bằng bất cứ giá nào.

Trái lại, một khi ta ấn định điều gì đó là không thể—thì nó sẽ là không thể dù ta có tiếp cận từ bất kì hướng nào…

Cái ngày Think gặp con ma và tin rằng mình chẳng thể làm gì để cản nó—

___đó là lúc lẽ ra cô đã phải bị mất quyền chơi.

Lẽ ra cô đã nên bỏ cuộc ngay khoảnh khắc cô muốn Nina thất bại. Đó chính là lúc thất bại của cô chắc như đinh đóng cột…

…nhưng Nina thì khác. Cậu không hề biết mấy điều này. Think chưa bao giờ bảo cậu. Tất cả những gì cô phải làm chỉ là nói rằng, “Không có mấy người có thể làm được Grand Magus chỉ bằng mấy mệnh lệnh trên giấy nhớ đâu.” Nina có thể làm bất cứ điều gì Think biết cậu có thể. Điều ngược lại cũng đúng—bất cứ điều gì Think nghĩ là không thể, đích thân em ấy làm nó trở nên có thể.

Think chắc sẽ nói điều này cho Nina biết… một ngày nào đó. Cô mỉm cười.

(Lá bài tẩy không được tiết lộộộ cho đến màn hé lộ. ♥)

 

Như vậy, tấm màn khép lại trò chơi chiến tranh thực tiễn và mở ra một thế giới mới: trò chơi chiến tranh trừu tượng.

Think Nirvalen và Nina Clive hít thở sâu. Ai sẽ là người làm vợ? Ấy là một món cược nhỏ bé, nhưng lại vô cùng quan trọng với những người liên quan. Điều này đánh dấu sự khởi đầu của kế hoạch bí mật của hai người họ cuối cùng dẫn đến kết quả là quốc gia của họ bao trùm cả một phần ba lục địa. Tất cả bắt đầu bằng một lời tuyên thệ:

“Nàooo— bắt đầu trò chơi thôiii. ♥”

Lời cuối cùng đã thốt, cả hai đối diện với thế giới mới trước mặt và tuyên bố trận tái đấu:

Aschente!!